Chương 1211: Khoảnh Khắc Sinh Tử



Phía dưới, Sở
Dương vừa lớn tiếng nói xong, lập tức truyền âm cho Nhuế Bất Thông và Đổng Vô
Thương một câu.

Tiếp đó, khối đất đá khổng lồ trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng ập xuống.

Ngay trong một khắc nó hạ xuống, ba người cùng dừng chân, sau đó đột ngột ngả
người về phía sau, hai chân mạnh mẽ đạp một cái , kiếm quang chợt lóe, Sở Dương
ở phía trước không ngờ bay vụt trở về đằng sau!

Thanh âm rất nhỏ vang lên, Sở Dương đã rút kiếm. Cơ hội đã được hắn lợi dụng vô
cùng chuẩn xác.

Trong một khắc bọn họ quay ngược trở lại, trên đỉnh đầu cũng vù một tiếng, mấy
vị chí tôn bay tới, Nhuế Bất Thông cùng Đổng Vô Thương lập tức lao theo Sở
Dương nhanh như một tia chớp.

Sở Dương càng không chần chừ, mũi kiếm xoay tròn. Trong cát bụi đầy trời, đào
ra một cái hố rộng mấy trượng trên mặt đất. Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông
hiểu ý, theo sát nhảy vào.

Vừa mới tiến vào, khối đất đá khổng lồ trên đình đầu đã ập xuống, phủ kín mặt hố.

Ba người ngừng thở, dùng thủ pháp xảo diệu nhất khoét bùn đất, đẩy sang hai
bên, sau đó dần dần tiến về phía trước.

Tốc độ tuy chậm hơn rất nhiều, nhưng một điểm thành âm cũng không hề phát ra.

Phía trên ầm một tiếng, toàn bộ hoang nguyên đều run rẩy. Khối đất đá khổng lồ
giáng xuống mặt đất, cỏ xanh khắp nơi không ngờ bị chấn cho bật tung cả gốc lẫn
rễ, bay ngược lên không trung.

Phía trên, đám chí tôn vù vù bay qua, nhưng lại đột nhiên phát hiện không thấy
bóng dáng địch nhân nơi nào, một người kêu lên: "Chúng ta trúng kế rồi! Bọn
họ nói là lao lên phía trước. Trên thực tế lại lui về đằng sau!"

Mọi người lập tức nổi giận đùng đùng lao về phía sau tìm kiếm, chỉ thấy ở phần
gốc tảng đất lớn lại có một cái động lớn do kiếm quang đào thông ra ngoài.

Tất cả đều giận điên lên!

"Tiểu bối! Khinh người quá đáng!" Một vị chí tôn ngũ phẩm hung hăng dậm
chân: "Đuổi theo!"

Mọi người quát lớn một tiếng, hướng về phía sau mà truy đuổi.

Nhưng đuổi theo cả ngàn trượng, vẫn không hề phát hiện được gì.

Rốt cuộc cũng có người nói: "Bọn chúng có thể dừng nguyên tại chỗ, không
di chuyển hay không?"

"Ba!"

Người vừa nói lập tức bị bạt tai một cái như trời giáng: "Con mẹ ngươi!
Làm sao ngươi không nói sớm!"

Người nọ ôm mặt ủy khuất tới cực điểm: Ta đây cũng chỉ vừa mới nghĩ ra...

Nhưng khi mọi người quay trở lại lần nữa, đuổi về phương hướng ban đầu thì cũng
không có phát hiện gì.

Vị ngũ phẩm chí tôn kia tức tới thất khiếu bốc khói, cả giận nói: "Lật
tung mặt đất lên cũng phải tìm ra bọn chúng! Bọn chúng tuyệt đối không chạy được,
lật tung từng khối đất lên cho ta!"

Một người trong đó nói: "Thần thức dò xét!"

Hai vị chí tôn ngũ phẩm cùng hét lên: "Nếu thần thức dò xét hữu dụng thì
còn cần ngươi nói?" Tuy giận dữ nhưng trong lòng hai người cũng không hiểu
chút nào.

Tu vi đối phương rõ ràng không bằng mình, làm sao lại có thể qua mặt được thần
thức của mình dò xét?

Lại không biết rằng, Sở Dương ở dưới mặt đất đã toàn lực triển khai thần thức của
mình, bao phủ toàn bộ mọi người! Sau khi thôn phệ thần hồn của Cửu Kiếp kiếm chủ
đời thứ nhất, thần thức của hắn đã là đệ nhất thiên hạ! Cho dù là Ninh Thiên
Nhai, cũng chưa chắc đã có thần thức cường đại bằng hắn. Muốn qua mặt những kẻ
này, quả thực là dễ dàng.

"Có khi cứ trốn ở đây, chờ bọn hắn đi xa là chúng ta an toàn?" Nhuế Bất
Thông nói ra một ý kiến kỳ lạ.

"Ngươi đang nằm mơ hả?" Đổng Vô Thương không chút khách khí nói.

"Bọn hắn sớm muộn gì cũng tìm được chúng ta!" Sở Dương nhàn nhạt nói.
Trong mắt hắn lóe lên thần quang sắc bén, trầm giọng nói: "Nghe này! Khi bọn
hắn tìm được chúng ta, đó chính là thời điểm nguy hiểm nhất. Mà cơ hội của
chúng ta, cũng chính là một khắc bị bọn hắn tìm ra!"

"Đến lúc đó, Đổng Vô Thương, ngươi phải toàn lực ngăn trở hai vị nhất phẩm
chí tôn trong thời gian một hơi thở! Bất Thông kế hoạch đoạn hậu đề ra lúc trước
không thay đổi! Ta sẽ dốc hết toàn lực, đánh ra một con đường, chạy tới Ưng Chủy
nhai! hết thảy đều dựa theo kế hoạch định ra lúc trước!"

Sở Dương trầm giọng nói xong, thân ở trong tuyệt cảnh, nhưng thần sắc trong mắt
hắn lại có một vẻ bình tĩnh trước nay chưa từng có: "Các ngươi phải tin tưởng,
chúng ta nhất định có thể sống sót!"

Nhuế Bất Thông kinh ngạc kêu một tiếng: "Lão đại, thì ra trong kế hoạch của
ngươi, đã dự liệu được chuyện xảy ra vừa rồi? Mới cố ý chuẩn bị?"

"Không. Kế hoạch ta định ra ban đầu là, nếu như ta giả mạo thành công, lừa
được địch nhân, khi mạnh mẽ cướp người... Bất quá, nếu không thành công, thì mới
dùng tới kế hoạch này. Nếu như kế hoạch này vẫn không dùng được, vậy lại thực
hiện bước tiếp theo. Kế hoạch không thay đổi!" Sở Dương thản nhiên nói.

"Hiện tại... bọn họ bắt đầu hành động."

Lời còn chưa dứt, mặt đất đã chấn động kịch liệt.

Chí tôn ngũ phẩm nhấc từng khối từng khối đất lên, sau đó mọi người bốn phía hợp
lực đánh nát. Cứ thực hiện như vậy, dần dần tiến về phía này.

Mặt đất ầm ầm chấn động, Sở Dương bình tĩnh nói: "Sa lão ca, Tần lão ca,
Hàn lão ca, ba người các ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn tư tưởng. Tuy chúng ta đã
đi tới bước này, nhưng... Chúng ta không chắc chắn sẽ bảo vệ được các ngươi chu
toàn! Nếu như một khi rơi vào tay địch, thì cứ lập tức bó tay chịu trói, giữ lại
tính mạng. Chờ tới cơ hội kế tiếp, chúng ta lại cứu các ngươi!"

Hàn Tiêu Nhiên cùng Sa Tâm Lượng Tần Bảo Thiện đều khẽ lắc lắc đầu. Hàn Tiêu
Nhiên nói: "Huynh đệ, hôm nay ngươi có thể tới, chúng ta đã cảm thấy mỹ
mãn rồi! Tất cả trả giá đều không uổng. Đối với chấp pháp giả, đối với thế gian
này, chúng ta đã mất đi niềm tin, ngay cả Pháp Tôn danh chấn thiên hạ, tay nắm
càn khôn cũng như thế... Chúng ta còn sống cũng chẳng để làm gì. Không bằng chết
đi, nhắm mắt làm ngơ."

"Chỉ cần còn sống thì còn có cơ hội!" Sở Dương bình tĩnh nói:
"Hiện tại không phải thời khắc cãi cọ. Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ - phải sống!
Đây là yêu cầu duy nhất của ta đối với các ngươi! Vạn nhất rơi vào tay địch,
cho dù sống không bằng chết, cũng phải cố gắng sống tiếp!"

Nói tới đây, mặt đất đột nhiên chấn động mãnh liệ. Ngay sau đó, mọi người liền
cảm thấy mình bay vụt lên không trung.

Khối đất đá bao phủ mọi người đã bị vị chí tôn ngũ phẩm kia toàn lực bốc lên!
Sáu người ở trong đất đá, phiêu phù lơ lửng giữa không trung.

Lập tức, kình khí từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Liên tiếp đánh nát hai mươi mấy khối đất đá, các vị chí tôn đều có chút chết lặng.
Thậm chí còn có người nghĩ rằng, địch nhân có thể đã chạy thoát ra ngoài rồi,
hiện tại mình ở đây cũng chỉ phí công.

Tuy rằng không dám nói ra, nhưng ôm ý nghĩ như vậy, tuyệt đối cũng có khối người.

Kình khí tứ phía hội tụ.

Vị ngũ phẩm chí tôn kia vung cánh tay phải, chuẩn bị tiếp tục bốc một khối đất
khác lên. Rất hiển nhiên, đối với khối đất đá đang lơ lửng giữa không trung kia
cũng không ôm hi vọng gì nữa, bởi vì lúc nhấc lên, hắn cũng chẳng thấy dị trạng
gì.

Đúng vào lúc này.

Ầm một tiếng, kiếm khí tung hoành khắp thiên địa.

Ba đạo nhân ảnh từ trong bụi đất tán loạn lao ra, hướng về ba phương hướng bất
đồng mà bỏ chạy. Hồng quang chợt lóe, Nhuế Bất Thông đã biến mất.

Một vị chí tôn ngũ phẩm cùng một vị chí tôn tam phẩm là phản ứng nhanh nhất,
thân hình vừa động, đã chặn ở phía trước! Thân hình bọn hắn vừa mới tới vị trí,
Sở Dương đã xông thẳng tới!

Trước mặt, một đạo kiếm quang mãnh mẽ bạo liệt, mang theo một khí thế khủng bố,
giống như thanh thiên sụp đổ mà bắn thẳng tới!

Thiết bích đồng tường chiến vị hưu!

Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!

Hai chiêu này, ở ngay trong một khắc bạo phát, đã hoàn thành súc thế. Theo đó,
một chiêu cuối cùng Trảm Tẫn Thiên Hạ Bất Thu Đao phát ra, đã thoát khỏi phạm
trù Cửu Kiếp kiếm pháp rồi.

Bất kể là khí thế hay là cảm giác, đều không phải là Cửu Kiếp kiếm pháp.

Nhưng uy lực lại không yếu hơn chút nào!

Hơn nữa, Sở Dương ẩn ước cảm nhận được, trong một khắc khi mình xuất ra kiếm
chiêu như vậy, Cửu Trọng Thiên thần công trong cơ thể tựa hồ đột nhiên sinh ra
một tia chấn động, mãnh liệt nhảy lên một chút!

Sau một tia nhảy lên này, kiếm khí không ngờ lạnh mãnh liệt hơn gấp đôi!

Sở Dương trong lòng vừa động, chẳng lẽ Cửu Trọng Thiên thần công, còn có thể
phát sinh dị biến? Hay là còn có công năng mà mình chưa biết tới?

Nhưng không kịp suy nghĩ, cả người mang theo kiếm đã vọt tới. Kiếm quang dùng
tư thái cuồng mãnh nhất đồng thời bạo liệt. Nguyên lực trong cơ thể Sở Dương
cũng mạnh mẽ nghịch chuyển!

Đối diện, chính là một vị ngũ phẩm chí tôn và một vị tam phẩm chí tôn!

Hai người đều nắm trường kiếm trong tay, như lâm đại địch! kiếm quang vung lên,
lập tức hai tòa kiếm sơn khổng lồ điên cuồng áp xuống!

Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Sở Dương phun ra một ra một ngụm máu tươi,
thân hình bay xéo ra ngoài, tốc độ không ngờ so với nhân kiếm hợp nhất lúc trước
còn nhanh hơn gấp ba lần!

Thân hình hai vị chí tôn cùng chấn động. Lui về phía sau một bước.

Trên mặt thoáng hiện lên một sắc hồng, đều kinh ngạc không thôi. Một chiêu này
của đối phương cuồng mãnh bá đạo, hai người đều cảm thấy bản thân chấn động. Nhất
là vị ngũ phẩm chí tôn đã bị chấn động ngũ tạng lúc trước, cổ họng lại ngòn ngọt,
suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi. Cố gắng nuốt trở lại, nhưng ngũ tạng vẫn
cảm thấy như bị đảo ngược.

Trên trường kiếm của hai người, chỉ trong một khắc tiếp xúc vừa rồi, không ngờ
đều xuất hiện hơn trăm tám mươi vết sứt mẻ.

Kiếm chiêu đối phương uy mãnh bá đạo, trường kiếm sắc bén, cũng không nằm ngoài
dự liệu. Nhưng điều khiến bọn hắn không ngờ tới nhất chính là, không ngờ đối
phương lại có thể chuyển hóa lực phản chấn thành nhu lực sau một kiếm chiêu như
vậy!

Trong lần va chạm vừa rồi, không ngờ hóa giải toàn bộ kình lực của hai người
mình, hóa thành chủ lực của bản thân, tiếp đó lại mượn lực bay vụt ra ngoài
thoát khốn!

Nghịch chuyển nguyên khí như vậy, tuyệt đối có thể khiến cho một cao thủ tẩu hỏa
nhập ma đương trường! Nhưng đối phương vậy mà vẫn thản nhiên như không!

Bên kia, Đổng Vô Thương dùng một thanh mặc đao điên cuồng chém giết, dùng sức một
người mạnh mẽ ngăn trở một vị nhất phẩm chí tôn, một vị nhị phẩm chí tôn!

Mặc dù ngay trong một khắc vừa tiếp xúc đã chịu thua thiệt, nhưng hắn vẫn dựa
vào một khí thế uy mãnh bá đạo, hãn thế vô cùng, một bước không lùi! Chặn không
cho hai tên chí tôn này tiếp viện bên kia!

Một hơi thở thời gian!

Quả nhiên chỉ có một hơi thở thời gian!

Sở Dương cõng Hàn Tiêu Nhiên giống như cuồng phong bay tới, tốc độ bản thân hắn
đã cực nhanh, lại cộng thêm một vị ngũ phẩm cùng một vị tam phẩm chí tôn thôi động,
toàn bộ thân hình đã biến thành tàn ảnh, choang một tiếng, trường kiếm chém vũ
khí của một vị chí tôn nhất phẩm thành hai đoạn, vị chí tôn kia cả kinh, vội
vàng lui lại phía sau, nhưng Sở Dương căn bản không để ý tới hắn, chụp lấy áo Đổng
Vô Thương, ngay sau đó, động lực cường mãnh kia chân chính phát huy tác dụng,
giống như thuấn di, vù một tiếng đã xuất hiện cách đó hơn ba trăm trượng!

Đến dưới chân núi Ưng Chủy nhai.

Hai người Sở Dương căn bản không cần nghĩ ngợi, xông thẳng vào!

Lập tức hồng quang lóe lên, cái loại khí tức nóng rực đặc biệt của Nhuế Bất
Thông bạo phát, toàn bộ ngọn núi liền ầm ầm sụp đổ xuống!

Phía sau Ưng Chủy nhai chính là vách núi vạn trượng.

Sở Dương lưng cõng Hàn Tiêu Nhiên, Đổng Vô Thương cõng Sa Tâm Lượng, hai người
cùng lao ra, theo loạn thạch rơi xuống phía dưới! Lập tức, một bóng người bị
ném xuống, chính là Tần Bảo Thiện bị Nhuế Bất Thông ném đi. Trong loạn thạch khắp
nơi, Sở Dương một trảo túm lấy Tần Bảo Thiện, lập tức biến mất vào trong loạn
thạch tán loạn.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1211