Chương 1210: Mọc Cánh Khó Thoát


Đường Vô
Phương tuyệt đối là chết không nhắm mắt!

Vị Kiếm Không Linh này thần thái u ám, tịch mịch, cô độc, đúng là một kẻ lánh đời
tiêu chuẩn. Điểm này tuyệt đối không thể sai. hơn nữa, hắn rõ ràng không hề bố
trí phòng vệ đối với mình, quanh người không có nửa điểm khí tức đề phòng.

Hơn nữa, cái loại tâm tình cộng hưởng, gặp được tri kỷ kia cũng tuyệt đối không
phải giả.

Hắn rất tin tưởng mình, cũng rất thân cận mình, điểm này không thể nghi ngờ!

Linh giác chí tôn nhạy bén thế nào chứ? Nếu ngay cả điểm này cũng không cảm nhận
được thì sớm đập đầu vào tường chết cho rồi.

Nhưng cũng chính bởi vì như thế, hắn mới buông lỏng phòng bị, trước tiên chuẩn
bị giao hảo với vị bằng hữu này, sau đó lôi kéo vào trong chấp pháp giả. Nếu
như hắn trở thành trợ thủ của mình... Mình tuyệt đối sẽ có thêm đại trợ lực. Tu
vi người này tuyệt đối là chí tôn trên dưới tứ phẩm, thậm chí còn tiếp cận
mình.

Hơn nữa, đối phương xuất kiếm, cũng không hề có sát ý, không hề có chiến ý.

Quang minh chính đại xuất trường kiếm ra như vậy, hơn nữa đối phương còn không
có ý tứ muốn mình bình luận, thuần thúy là mình bại não, khen ngợi một câu, sau
đó đối phương mới tiếp lời mình, để mình bình luận tiếp.

Khi mình hưng trí bừng bừng tiến tới, vẫn như cũ không phát giác ra nửa điểm
sát ý!

Chỉ là...vừa thò đầu tới ngắm kiếm... Khụ khụ, mọi người đều biết, không thể để
kiếm quá cao được, cũng không thể để khoảng cách quá xa, vậy là vừa vặn để chỗ
ngang với cổ họng.

Theo một câu "Tốt ở chỗ này." Đường Vô Phương mở to hai mắt ra chuẩn
bị nhìn xem kiếm tốt chỗ nào, đột nhiên thấy đầu mình bay lên!

Cái này quả thực là quá bất ngờ!

Đường Vô Phương mãi cho tới lúc chết, không ngờ vẫn cao hứng phấn trấn, hứng
trí bừng bừng. Đầu bay trên không trung một lúc, ánh mắt mới chậm rãi biến
thành thoáng chấn kinh và không dám tin tưởng!

Quá... nằm ngoài dự liệu rồi!

Tiếp đó, Kiếm Không Linh xuất thủ một kiếm, lập tức lại là một đạo kiếm quang
chói mắt hoành ngang. Một đạo kiếm quang đột nhiên biến thành cuồng long phiên
giang đảo hải, trong phút chốc đã lướt qua toàn bộ phạm vi mười trượng xung
quanh!

Trừ hai vị nhất phẩm chí tôn, hai vị nhị phẩm chí tôn cùng vị tam phẩm chí tôn
phụ trách canh gác cách đó khá xa, tất cả mười bốn người đứng ở gần đó đều
không ngoại lệ, bị chém thành thịt vụn, bắn tung tóe đầy trời.

Cửu Kiếp kiếm có kiếm cương, quả thực như hổ thêm cánh, trường kiếm vừa xuất,
kiếm cương đã tới trước, tiếp đó là kiếm quang, sau đó mới là thân kiếm. Nhưng
thường thường, thân kiếm cũng không có tác dụng gì, hai thứ kia đã càn quét sạch
sẽ tất cả mất rồi.

Trường kiếm Kiếm Không Linh xoay chuyển, đinh đinh đang đang vang lên không ngừng,
Tinh Thần Thiết tỏa liên trên người hai mươi người đã bị hắn chém đứt, hét lớn
một tiếng: "Chia nhau chạy!"

Sau đó đá một cước vào mông Tần Bảo Thiện, quát: "Thuận lực ta mà chạy!"

Tần Bảo Thiện bay lên trời giống như đằng vân giá vũ, bay vụt ra ra bên ngoài
giống như một mũi tên rời cung.

Cùng lúc đó, Sa Tâm Lượng cũng bị Sở Dương nắm lấy đai lưng, ném ra ngoài,
phương hướng hoàn toàn bất đồng với Tần Bảo Thiện, tiếp đó, hắn vung tay một trảo,
Hàn Tiêu Nhiên đã nằm trên lưng, kêu lớn: "Tiểu huynh đệ."

Sở Dương không kịp đáp ứng,

Sở Dương không kịp trả lời, gầm lớn một tiếng, trường kiếm rung lên, hóa thành
một tia chớp phá không bay lên, tỏa ra quang mang chói mắt rực rỡ, không ngờ đã
thi triển ra nhân kiếm hợp nhất, mang theo thân thể bản thân và Hàn Tiêu Nhiên,
sưu một tiếng đã vượt ra ngoài bốn năm mươi trượng!

Lúc này, trong bụi cỏ gần đó đột nhiên có hai nhân ảnh đột nhiên bay lên, tiếp
lấy Sa Tâm Lượng và Tần Bảo Thiện giữa không trung, nhưng lại không hề ngừng lại.
Kiếm quang như quang trụ của Sở Dương vù một tiếng đã phóng tới, hai người cùng
khẽ vươn tay, lập tức bị quang trụ mang theo, bay ra ngoài.

Thoáng lấy dừng lại lấy một hơi thở giữa không trung, hai người lập tức phát lực,
mang theo Sở Dương cùng Hàn Tiêu Nhiên tiếp tục mãnh liệt bay ra ngoài!

Đã vượt qua hơn trăm trượng!

Tất cả những điều này, từ lúc Sở Dương xuất kiếm chém bay đầu người, sau đó đại
sát tứ phương, chặt đứt xiềng xích, giải phóng mọi người, đá bay Tần Bảo Thiện
Sa Tâm Lượng, cắp Hàn Tiêu Nhiên lên lưng, nhân kiếm hợp nhất bỏ chạy...

Tất cả những điều này, chỉ phát sinh trong thời gian một cái nháy mắt!

Nói cách khác, căn bản không lưu thời gian phản ứng cho bất cứ kẻ nào, Sở Dương
đã sát nhân, cứu người bỏ chạy ra ngoài rồi.

Nhìn như thuận lợi, nhưng ba người đều biết, đây kỳ thật mới chỉ là bắt đầu!
Nguy hiểm, đang tới gần. Ác chiến cũng sắp bắt đầu! Nguy hiểm chân chính, cũng
chỉ mới bắt đầu tiếp cận thôi.

Phía sau, truyền tới mấy tiếng rống giận, chấn kinh tới cực điểm! Mấy bóng người
đuổi theo như bay.

Trong bụi cỏ hai bên, cùng tỏa ra hai cỗ khí tức lăng lệ. Hai vị ngũ phẩm chí
tôn âm thầm mai phục đã phản ứng kịp.

Một thanh âm quát lớn: "Tiểu bối được lắm."

Đột nhiên một cỗ khí tức trầm trọng như núi mãnh liệt ập tới, tựa như toàn bộ
thương khung đại địa vào giờ khắc này đều đè xuống!

Vị ngũ phẩm chí tôn bên trái vung tay lên, trên không trung đột nhiên hình
thành một bàn tay khổng lồ như sơn nhạc, vỗ thẳng về phía ba người đang bỏ chạy,
giống như đập một con muỗi.

Trên bàn tay khổng lồ này, tràn đầy khí tức hủy diệt.

"Các ngươi đi trước!" Thân thể Sở Dương hiện tại đang là kiếm linh
chưởng khống, đẩy hai người về phía trước. Nhuế Bất Thông và Đổng Vô Thương
cũng biết hiện tại không phải lúc khiêm nhượng, vùi đầu bỏ chạy.

Kiếm linh vung một tay lên, trong miệng đã ngậm một viên Cửu Trọng đan bản
không hoàn chỉnh. Chân khí vận chuyển, gầm lớn mọt tiếng, một đạo kiếm quang
hoành không xuất hiện, đỡ lấy bàn tay khổng lồ kia!

Ầm một tiếng!

Kiếm khí cùng bàn tay khổng lồ kia va chạm. Vị chí tôn ngũ phẩm phía xa kêu lên
một tiếng đau đớn, thất khiếu chảy ra máu tươi. Thậm chí trên ngực, cũng xuất
hiện một vết kiếm thật sâu. Thần quang trong mắt chớp động, thì thào nói:
"Kiếm khí thật sắc bén! Chỉ là là khí tức va chạm, không ngờ cũng có thể tổn
thương ngũ tạng ta!"

Mà sau khi toàn lực đối đầu với chí tôn ngũ phẩm này, kiếm khí cũng lập tức tan
thành mây khói. Thân hình Sở Dương bay vụt ra ngoài giống như diều đứt dây, cơ
hồ ở giữa không trung đã mất đi tri giác.

Hàn Tiêu Nhiên trên lưng cũng oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng vào giờ khắc này, thần trí thanh tỉnh cuối cùng cũng khiến kiếm linh khống
chế được nghịch huyết trong miệng không đến mức phun ra, ực một tiếng, nuốt Cửu
Trọng đan xuống.

Tiếp đó, ý thức kiếm linh liền lâm vào mơ hồ.

Vừa rồi mặc dù hắn toàn lực xuất thủ, nhưng cuối cùng cũng chưa khôi phục tới đỉnh
phong hoàn toàn. Sau khi va chạm, lập tức ngay cả thần thức cũng trọng thương.
Thân hình Sở Dương quay cuồng từ trên không trung rơi xuống, nhưng cũng trong
đoạn thời gian quay cuồng ngắn ngủi đó, lực lượng Cửu Trọng đan không hoàn chỉnh
đã nhanh chóng chữa trị thân thể Sở Dương.

Mà trong một khắc khi ý thức kiếm linh vừa mới rời khỏi, ý thức Sở Dương lập tức
tiếp quản lấy thân thể của mình. Cố gắng thôi động dược lực vận chuyển khắp tứ
chi bách hải, đợi đến khi chân chạm đất, rốt cuộc cũng khôi phục lại. Mũi chân
thoáng điểm xuống đất, mũi kiếm phát ra một đạo trường hồng ( cầu vồng ) chói mắt,
lại một lần nữa nhân kiếm hợp nhất, giống như sao băng xẹt qua giữa bầu trời
đêm, bay vụt đi!

Phía sau, hai vị chí tôn ngũ phẩm cùng kinh ngạc ủa một tiếng.

Ở trong mắt bọn hắn, thân thể Sở Dương rõ ràng đã mất đi ý thức, mất đi lực lượng,
tất cả tu vi bị một một chưởng kinh thiên động địa kia phách tan hoàn toàn!

Hoàn toàn quay cuồng bắn ra xa, không tự chủ được, một khi chạm xuống mặt đất,
tuyệt đối là bất tỉnh nhân sự. Điểm này, hai vị chí tôn ngũ phẩm đều là kẻ thân
kinh bách chiến, không biết đã gặp qua bao nhiêu lần rồi.

Nhưng không nghĩ tới, kẻ này bay đi như lá khô giữa gió, nhưng trong một sát na
khi chạm xuống đất, không ngờ lại lập tức bật lên, dùng một tốc độ không thua
kém gì lúc trước bỏ chạy, hơn nữa còn phát động nhân kiếm hợp nhất cực kỳ hao
phí chân nguyên.

Cái này thật sự khién người ta kinh ngạc.

Hai người kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp tục đuổi riết lấy.

Đối phương đều mang người trên lưng, hơn nữa tu vi cũng thua xa mình, tuyệt đối
chạy không thoát.

Phía sau hai người hơn mười trượng, mấy vị chí tôn cấp thấp còn lại đều liều mạng
đuổi theo. Ai nấy mặt mày tức giận, sắc mặt xấu hổ và giận dữ.

Khinh người quá đáng!

Quả thực là khinh người quá đáng!

Bị lừa gạt như thế, ám toán như thế,... Quả thực là không giết, đến chết cũng
không nhắm mắt...

Vị ngũ phẩm chí tôn còn lại vung tay, định phát ra công kích thì bị vị chí tôn
bị thương ngăn cản lại: "Chậm đã! không thể dùng loại thủ pháp này. Vừa rồi
ta dùng, bị kiếm khí hắn phản chấn, hiện tại ngũ tạng vẫn còn bị thương. Nếu
như ngươi lại bị thương, hôm nay chỉ sợ mấy người này sẽ thật sự chạy
thoát."

Vị ngũ phẩm chí tôn này nghĩ nghĩ một chút, rồi hạ tay xuống. Ngay sau đó dưới
chân lại mạnh mẽ đạp xuống, bàn tay cùng lúc hất lên!

Ầm một tiếng nổ lớn, toàn bộ một mảng đất đá trong phạm vi mấy trăm trượng đều
bị nhấc nghiêng lên. Song chưởng hắn khẽ vỗ, toàn bộ khối đất đá lập tức rời đất
bay lên hướng về phía ba người Sở Dương đang chạy trốn mãnh liệt ập tới! ( Mọi
người cứ tưởng tượng giống như nhấc nắp cống ngoài đường, loại nắp có gắn một bản
lề ấy, nhấc đầu kia lên, rồi đẩy ập về phía trước )

"Ta fuk!" Nhuế Bất Thông trừng mắt sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên ba người giao tranh đao thật thương thật với cấp bậc chí
tôn như vậy. Lần này mới chính thức được nếm thử uy lực chí tôn!

Ba người chỉ cảm thấy mặt đất ầm ầm rung động, trên đầu chợt tối sầm như có mây
đen.

"Không cần lo cái này! Cứ tập trung chạy về phía trước! Tới Ưng Chủy nhai
rồi thì cứ dựa theo kế hoạch mà hành sự!" Sở Dương thấp giọng gầm lên,
cõng Hàn Tiêu Nhiên lướt sát mặt đất.

Hàn Tiêu Nhiên nằm trên lưng hắn, lo lắng nói: "Tiểu huynh đệ, buông chúng
ta lại đi. Các ngươi còn có một đường sinh cơ. nếu cứ cõng chúng ta, sợ rằng tất
cả chúng ta đều mất mạng."

"Câm miệng!" Sở Dương nổi giận quát một tiếng: "Nếu muốn buông
thì chúng ta tới đây làm gì?"

Hàn Tiêu Nhiên thở dài một tiếng.

Sở Dương nói không sai. nếu muốn buông, bọn họ tới cứu làm gì? Tùy ý để mình tự
sinh tự diệt không phải hơn sao?

Nhưng thế cục bây giờ, lại không thể lạc quan được.

Tuy đã chém giết được khá nhiều người của đối phương, nhưng vẫn còn lại hai tên
chí tôn nhất phẩm, hai tên chí tôn nhị phẩm, một chí ttôn tam phẩm, hai chí tôn
ngũ phẩm!

Thực lực như vậy, khiến Hàn Tiêu Nhiên nghĩ tới thôi mà da đầu cũng cảm thấy tê
dại.

Với tu vi của đám Sở Dương,làm sao có thể mang theo ba người mình chạy thoát
khi bị bao nhiêu cao thủ như vậy bao vây chặn đánh?

Khối đất đá khổng lồ trên đỉnh đầu sắp ập xuống!

Phía sau, bảy tám thân ảnh giống như đằng vân giá vũ bay tới, xuất hiện phía
trên khối đất đá khổng lồ này.

Sở Dương đảo tròng mắt, quát lớn: "Mục tiêu ưng Chủy nhai! Toàn lực tiến tới!
không tiếc bất cứ giá nào!"

Thanh âm cực lớn, quả thực là đinh tai nhức óc, rõ ràng là kiệt lực hét lớn. Mọi
người song phương đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Trên mặt các vị chí tôn đuổi theo đều lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: Ưng Chủy
nhai? Cho dù các ngươi thực sự mọc ra cánh ưng, cũng chẳng thể chạy thoát nổi!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1210