Chương 1207: Chiến Sự Bộc Phát


Nhuế Bất
Thông cùng Đổng Vô Thương đều đáp ứng, tự tin vô cùng rời đi.

Đối với hai người mà nói, thẩm vấn ra tin tức mà mình muốn biết, thật đúng là một
bữa ăn sáng. Hơn nữa, trong lòng hai người cũng ôm ý đồ tranh hơn thua, xem ai
có thể tra ra nhanh hơn.

Không chỉ phải nhanh, mà còn không thể phát ra thanh âm!

Cái này cần phải có kỹ thuật.

Sở Dương bên này vẫn còn giữ một Ngưu Đại Phát đang hôn mê bất tỉnh.

Sở Dương cũng không tham dự thẩm vấn, mà là chắp hai tay sau lưng, nhíu mày
trâm tư suy nghĩ, xem trường giải cứu này nên hạ thủ từ điểm nào. Đến lúc đó kế
hoạch ra sao, có thể gặp phải bao nhiêu nguy cơ....

Chỉ một lát sau, Đổng Vô Thương thản nhiên đi tới: "Có tin tức rồi."

Ánh mắt Sở Dương chợt lóe: "Ồ?"

"Ba ngày sau, đội ngũ áp giải đám người Hàn Tiêu Nhiên và Sa Tâm Lượng sẽ
đi qua Dạ châu!" Thanh âm Đổng Vô Thương rất nặng nề. Nói chuyện cũng tận
lực giản lược: "Đi theo có tám vị chí tôn, trong đó bốn vị nhất phẩm chí
tôn, hai vị nhị phẩm chí tôn, một vị tam phẩm chí tôn, một vị ngũ phẩm chí
tôn!"

"Còn lại không tới ba mươi người đều có tu vi thánh cấp! Còn nữa, đây chỉ
là lực lượng bề ngoài, còn có cao thủ ầm thầm đi theo bảo hộ, nhưng không biết
số lượng cụ thể và tu vi."

"Chuyến áp giải lần này, rõ ràng là cạm bẫy đói phó chúng ta không thể
nghi ngờ."

Đổng Vô Thương nói: "Mớingày hôm trước, bọn họ nhận đuọc tin tức chúng ta
tới Dạ châu, cho nên mới đột nhiên tăng tốc! Chúng ta nghỉ ngơi hồi phục ba
ngày, bọn họ gấp rút chạy ba ngày, hiện tại khoảng cách tới Dạ châu còn ba ngày
lộ trình!"

"Còn có ba ngày lộ trình...." Sở Dương nói: "Vậy, chuyện xảy ra ở
nơi này nhất định không thể qua mắt bọn hắn. Bọn hắn nhất định sẽ đoán được
chúng ta sẽ có hành động!"

Đổng Vô Thương gật đầu: "Đúng."

"Vậy, bất kể chúng ta hành động trước hay là chờ mấy ngày sau mới chiến, đều
nằm trong dự liệu của đối phương!"

Sở Dương nhíu mày, cân nhắc cả nửa ngày, nói: "Sau khi vượt qua Dạ châu,
đi xa hơn nữa là nơi nào?"

"Vượt qua Dạ châu, đi tiếp là sẽ tới Thông Linh quận. Sau đó vượt qua Điệp
Thạch sơn, tiếp đó là tới Hải Ngư khẩu, qua Trường Bạch than, qua Điện châu là
tiến vào Chấp Pháp thành!"

Sở Dương tóm tắt lại giản lược, nói: "Khoảng cách từ nơi này tới Chấp Pháp
thành cũng không tính là quá xa."

Sở Dương gật gật đầu, rơi vào trầm tư.

"Đám người Hàn Tiêu Nhiên tổng cộng có hai mươi hai người, đều bị phong bế
tu vi, có thể còn chịu một chút tra tấn. Bất quá, hiện tại còn chưa biết tình
huống cụ thể." Đổng Vô Thương nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung.

Sở Dương trầm mặt gật đầu.

Lúc này, Nhuế Bất Thông trầm mặt đi tới, Đổng Vô Thương cùng Sở Dương đều ngẩng
đầu nhìn hắn, Nhuế Bất Thông có chút ngượng ngùng cười cười: "À... Vận khí
không tốt lắm, gặp phải một tên xương cứng.... Đánh nát hết cả mà vẫn không chịu
nói... Thật là con mẹ nó có gan! Ta thua...."

Sở Dương cười rộ lên: "Cho nên mới nói, ngươi còn non lắm. Phàm là loại võ
giả như vậy, cơ bản đều thấy chết không sờn! Cho dù rất sợ chết, nhưng người
bình thường cũng rất khó dùng hình tấn mà đẩy bọn hắn tới điểm sụp đổ, sống
không bằng chết. Cho nên, đối với loại người này, tra tấn không thôi là vô dụng."

Nhuế Bất Thông có chút không phục, nói: "Vậy, Đổng Vô Thương, ngươi hỏi ra
được gì rồi? Ngươi làm thế nào?"

"Ta hỏi ra rồi." Đổng Vô Thương trầm trọng nói: "Sau khi cứu tỉnh
hắn, ta liền nói thẳng cho hắn biết, chúng ta đã bắt mười lăm người bọn hắn.
Hơn nữa, Ngưu Đại Phát cũng cung kính khai ra rồi. Cố ý tới tìm hắn để chứng thực
một chút. Câu đầu tiên hỏi hắn có nói hay không. Hắn ngậm chặt miệng không nói
lời nào. Ta liền một quyền đánh nát một con mắt của hắn. Lần thứ hai hỏi hắn,
đánh gãy hai chân, sau đó nói cho hắn biết, nếu ngươi không nói thì cũng không
còn giá trị gì cả, làm thịt rồi hỏi những người khác. Mười lăm người, muốn dối
trá cũng không được. Nếu không muốn hình thần câu diệt, còn muốn tiến vào luân
hồi thì ngoan ngoãn nói ra. Quả nhiên lần thứ ba hắn đã nói."

"Ta fuk, đơn giản như vậy?" Nhuế Bất Thông trợn mắt há hốc miệng.

Sở Dương hừ một tiếng: "Ngươi nhất định nói với hắn là chúng ta đã bắt ba
người."

Nhuế Bất Thông nói: "Không sai, ta nói, ta cũng không tin ta không nạy được
miệng người nào trong ba các ngươi!"

Sở Dương cùng Đổng Vô Thương đều không biết nói gì. Sở Dương xoa xoa thái dương
một lát, nói: "Về sau có nghiệp vụ về phương diện này, tận lực không cho
Nhuế Bất Thông nhúng tay vào!"

"Rõ!" Đổng Vô Thương lập tức đáp ứng.

Tự tôn Nhuế Bất Thông bị đả kích nặng nề.

Muốn nói chuyện thì đã thấy Sở Dương cứu tỉnh lại Ngưu Đại Phát rồi. Hắn nhàn
nhạt hỏi: "Nghe nói, đội ngũ chấp pháp giả áp giải Hàn Tiêu Nhiên sẽ tới Dạ
châu ba ngày sau?"

Ngưu Đại Phát trừng mắt, không nói một lời.

"Nghe nói, trong đó có tám vị cao thủ chí tôn? Bốn vị nhất phẩm hai vị nhị
phẩm, một vị ngũ phẩm một vị tam phẩm?" Sở Dương tiếp tục hỏi.

Liên tục hỏi năm sáu vấn đề, Ngưu Đại Phát rốt cuộc cả giận nói: "Ngươi biết
rồi còn hỏi làm gì? còn mẹ nó, đứa nào là phản đồ? Phi!"

Sở Dương gật đầu, liếc mắt ra hiệu.

Đổng Vô Thương đứng lên, phanh một cước đã đá ngất Ngưu Đại Phát. sau đó cõng
lên vai, sưu một tiếng nhảy ra ngoài.

Hủy thi diệt tích.

Không thể không nói, Đổng Vô Thương hiện giờ làm mấy chuyện này dã rất quen thuộc
rồi, gần như đạt tới cảnh giới cao thủ.

Sở Dương ngồi trên ghế, suy nghĩ hồi lâu, thản nhiên nói: "Nếu như là tà
chấp pháp giả, áp giải người tiến tới, nhất định sẽ cảnh giới xung quanh, cho
nên đánh lén là không thể được, nhất định phải cường công một trận."

"Như là ta áp giải người, nếu đã bố trí bẫy rập sẵn, khi gần tới Da châu,
thế nào cũng phải phái người tới thăm dò, xác định tin tức."

"Mà đoạn đường này, để có thể phản ứng nhanh nhất, hẳn là khi còn cách Dạ
châu hai ngày đường, một vị chí tôn toàn lực chạy tới Dạ châu trước chứng thực
tin tức, mọi người còn lại dựa theo tốc độ sớm định ra mà tiếp tục đi... Chậm
nhất một ngày là có thể qua lại, trao đổi tin tức. Còn có một ngày thời gian
chuẩn bị."

"Cho nên, thời điểm lực lượng bọn họ yếu nhất, hẳn là khi bọn họ còn cách
nơi này hai ngày. Cũng chính là ngày mai."

Một khi đi qua Dạ câu, thì thực lực bọn họ sẽ không bị phân tán nữa."

"Hơn nữa, càng đi càng gần với Chấp Pháp thành,... uy hiếp cũng càng
tăng!"

Sở Dương nhíu mày, bất thông, ngươi đi lấy bản đồ tới cho ta."

Nhuế Bất Thông cầm bản đồ tới, nói: "Lão đại, chúng ta nghĩ như vậy, địch
nhân cũng sẽ nghĩ như vậy, cho nên bọn họ hẳn đều biết đoạn đường tới Dạ châu mới
là nguy hiểm nhất, cho nên sẽ càng toàn lực phòng bị. Nếu chúng ta...."

Sở Dương thản nhiên nói: "Chính là bởi vì như thế, cho nên mới phải hành động
trong thời gian này."

Hắn nhìn lướt qua từng tấc từng tấc bản đồ, cuối cùng ngón tay dừng lại ở một
chỗ.

"Ưng Chủy nhai?" Nhuế Bất Thông ngẩng đầu, nhìn Sở Dương.

Sở Dương hít thật sâu một hơi: "Đúng. Ưng Chủy nhai! Nơi này là nơi không
dễ dàng tập kích nhất. Tầm nhìn trống trải, hơn nữa cho dù chúng ta đắc thủ,
trong thời gian ngắn cũng trốn không thoát được tầm nhìn của bọn họ.

"Sự cảnh giác của bọn họ có lẽ sẽ trùng xuống. Nhưng chúng ta đào tẩu thế
nào? Hơn nữa còn phải mang theo nhiều người như vậy?" Nhuế Bất Thông không
hiểu hỏi.

Sở Dương nói: "Ta cũng đang suy nghĩ phương diện này."

Đổng Vô Thương đi tới, nói: "Lão đại, thời khắc mấu chốt, chỉ sợ phải vứt
bỏ một số."

Sở Dương thở dài một tiếng: "Vứt bỏ...."

Nhuế Bất Thông cùng Đổng Vô Thương đều cúi đầu.

Nhất là Đổng Vô Thương, trên mặt cảm thấy nóng bừng lên.

Là huynh đệ, hắn vạn phần hiểu rõ tâm tình Sở Dương. Nhưng hắn vẫn phải nói ra
đề nghị tựa hồ bạc tình bạc nghĩa này!

Bởi vì thế cục bây giờ quá khó khăn, có thể thuận lợi cứu mục tiêu chủ yếu ra
cũng đã không dễ dàng rồi. Thậm chí ngay cả ba người mình cũng có khả năng bồi
mạng vào trong đó.

Nếu như chiếu cố toàn bộ, tuyệt đối sẽ khiến mọi người hữu tử vô sinh.

Sở Dương thống khổ cân nhắc một hồi, quả quyết nói: "Mục tiêu chủ yếu hiện
tại chỉ có ba. Hàn Tiêu Nhiên, Sa Tâm Lượng, Tần Bảo Thiện! Đến lúc đó tùy theo
tình huống, nếu có thể cứu toàn bộ thì mang đi toàn bộ. Nếu không thể.. nếu
không thể...."

Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông ảm đạm cúi đầu.

Sở Dương rốt cuộc nghiến răng: "Nếu không thể, thì đoạt được ba người này
là lập tức bỏ chạy! Nếu như ba người này cũng không đoạt được, vậy thì cướp được
người nào hay người đó!"

Hắn cắn răng, thần sắc trong mắt lạnh lùng như băng: "Ta phải nhận mạnh một
điểm: trước tiên phải bảo toàn bản thân! Chỉ có bảo toàn được bản thân thì
chúng ta mới có thể cứu bọn họ. Nếu ngay cả mình cũng bồi vào, thì đó chỉ là
cái dũng của thất phu! Là hành vi ngu xuẩn!"

Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông hai người trầm trọng gật đầu.

"Hiện tại lập tứcbắt đầu hành động!" Sở Dương vươn người đứng dậy,
nói: "Hai người các ngươi, còn gì phải chuẩn bị không?"

"Còn phải chuẩn bị gì sao?" Hai người nói cười.

Ba người nghiêm túc nhìn nhau một cái, sau đó cùng cười cười.

Áp lực khổng lồ giống như núi cao áp xuống, cứ như vậy bị một nụ cười giữa ba
huynh đệ hóa thành không khí...

Sở Dương đi phía trước, Đổng Vô Thương đi giữa, Nhuế Bất Thông đi đằng sau. Ba
người nối đuôi nhau ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên nhìn, muôn sao lấp lánh, minh
nguyệt giữa trời.

"Đi!" Thân hình Sở Dương nhoáng lên, trong nháy mắt đã hóa thành một
làn khói đen

Hai người Đổng Vô Thương cũng không nói một lời, lập tức bán theo. Ba người bối
thành một đường thẳng, ở trong đêm tối, đón gió lao đi.

Mục tiêu!

Ưng Chủy Nhai!

Ba đạo hắc ảnh, tại nửa đêm đã tới nơi này.

Nơi này chỉ có một ngọn núi lớn cô linh. Phía trước, ở chính giữa không ngờ có
một cái động lớn giống như miệng ưng đang há lớn.

Trừ những cái đó ra, ba mặt đều là bình nguyên vô tận, cỏ xanh rậm rạp lay động
theo gió, chính là một thảo nguyên bát ngát. Một con đường, ở giữa những lùm cỏ
này, uốn lượn chạy thẳng về phía xa. Ở dại sơn bên kia, chính là một vách núi dựng
đứng, phẳng như đao cắt! Hơn nữa còn có chút lõm vào phía trong.

Sau khi nắm rõ hàn toàn địa hình nơi này, Sở Dương nhíu mày, suy nghĩ thật lâu,
rốt cuộc mới xác định kế hoạch hành động.

"Chiến sự bộc phát, Bất Thông chớ có hiện thân. Ta cùng Vô Thương hai người
tấn công, một khi đoạt được người ra, Bất Thông ngươi phụ trách đoạn hậu!"
Ánh mắt Sở Dương chớp động tựa như tinh quang chiếu rọi không trung. Giờ khắc
này không ngờ lại có chút chói mắt.

"Không thành vấn đề." Nhuế Bất Thông nói: "Ta chỉ đang lo lắng...
Tên chí tôn tam phẩm và tên chí tôn ngũ phẩm kia... Ứng phó thế nào?"

Sở Dương thở dài một hơi, trầm trọng nói: "Để ta ứng phó!"

Hắn quay đầu: "Vô Thương, ngươi hiện tại tăng lên một phẩm, là Đao thánh
bát phẩm, tự lực ngăn trở hai chí tôn nhất phẩm, có nắm chắc không?"

Khóe miệng Đổng Vô Thương khẽ giật giật, nói: "Chỉ có thể liều mạng kiềm
chế. Trong vòng năm hơi thở, ba thành nắm chắc. nếu qua bảy hơi thở, mười thành
ta chắc chết!"

Ánh mắt Sở Dương nhìn về phương xa, chậm rãi nói: "Ta chỉ cần thời gian
hai hơi thở."

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1207