Chương 1206: Thiên Nhai Hải Giác - Rầm!


Hắc y lão giả
hai mắt lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói: "Bổn tọa chính là kim bài chấp
pháp giả Chấp Pháp Hình đường, Điền Hữu Đức!'

"Kim bài chấp pháp giả!"

Bạch y lão giả ngân dài một tiếng, kêu lên: "Oa! Thật là trâu bò nha! Xem
điệu bộ này, khẩu khí này, lão phu còn tưởng Pháp Tôn đích thân tới đây chứ, khẩu
khí nói chuyện lại lớn như vậy...."

Lập tức trợn trừng mắt lên quát: "Điền Hữu Đức, ngươi có biết ta là ai
không?"

Điền Hữu Đức cả giận nói: "Ta quản ngươi là ai! Trước tiên buông người ra
cho ta!"

Hắn vẫn luôn chấp chưởng Hình đường, từ trước tới nay đều là hắn đè đầu cưỡi cổ
người khác, chưa từng có người nào dám khi dễ lên đầu hắn. Hiện tại đã có chút
không kìm chế được.

Sắc mặt bạch y lão giả điềm nhiên như không, nói: "Ta chính là Ninh Hải
Giác!"

Hắn chậm rãi tiến lên hai bước, thản nhiên nói: "Ngươi, đã từng nghe tới
chưa?"

"Ninh Hải Giác? Chưa từng nghe qua!" Điền Hữu Đức xùy một tiếng, chẳng
thèm quan tâm.

Ánh mắt bạch y lão giả Ninh Hải Giác lộ ra ý thê lương, chắp tay sau lưng thở
dài: "Hiện giừ thiên hạ này... người giang hồ thật dễ quên. Không ngờ ngay
cả ta cũng quên rồi!"

"Hạng người vô danh, là ngươi muốn chết!" Trên mặt Điền Hữu Đức đã xuất
hiện hắc khí, hiển nhiên chuẩn bị xuất thủ.

Ninh Hải Giác cảm khái nói: "Nhớ năm đó Thiên Nhai Hải Giác ruột thịt một
mẹ, sóng vai bước chân vào giang hồ, Thiên Nhai đao, Hải Giác kiếm, uy chấn
thiên hạ... Đó là phong quang bậc nào chứ... Chỉ vì nhất thời đại ý bị người ám
toán, từ đó về sau quy ẩn giang hồ... Lúc này mới mấy năm trôi qua, không ngờ
không còn ai biết tới Ninh Hải Giác ta nữa rồi... Haiz... Nhân sinh thật bi
thương, thật sự tiếc nuối."

Điền Hữu Đức bước tới, nhe răng cười nói: "Thiên Nhai Hải Giác? Ta đưa
ngươi đi Thiên Nhai Hải Giác luôn!" ( Thiên Nhai Hải Giác = chân trời góc
biển )

"Chậm đã!" Phía sau hắn, một hắc y lão giả lớn tiếng quát ngăn cản.

Điền Hữu Đức bất mãn nói: "Tôn Chấn, ngươi có ý gì? Sao lại quát ta dừng lại?"

Tôn Chấn cũng không để ý tớ hắn, kinh nghi bất định nhịn bạch y lão giả:
"Tôn giá họ Ninh?"

Bạchy lão giả hé mắt, nói: "Ta không họ Ninh... chẳng lẽ lại mang họ Tôn của
ngươi?"

Những lời này thật sự không khách khí tới cực điểm, trên đầu Tôn Chấn cũng rịn
ra mồ hôi lạnh: "Xin hỏi tôn giá cùng Ninh Thiên Nhai Ninh chí tôn có quan
hệ thế nào?"

Ba chữ Ninh Thiên Nhai vừa nói ra, Điền Hữu Đức lập tức như bị sét đánh, nghẹn
họng nhìn trân trối, liên lục lui lại mấy bước.

Ánh mắt không thể tin tưởng nổi nhìn bạch y lão giả trước mặt, vẻ mặt quái dị.

"Haiz, ta vốn không muốn dùng tới danh tiếng đại ca ta để dọa người...."
Bạch y lão giả Ninh Hải Giác thở dài một tiếng: "Các ngươi đã nhận ra, ta
cũng không ngại nói rõ. Ta chính là Ninh Hải Giác, đệ đệ Ninh Thiên Nhai!"

Trong lòng mọi người đều cực kỳ chấn kinh, muốn nôn mửa.

Vậy mà ngươi còn dám nói không muốn dùng danh tiếng đại ca đi dọa người. Coi
ngươi hiện tại há miệng là ngâm thơ, ngậm miệng là Thiên Nhai Hải Giác, quả thực
chỉ sợ người trong thiên hạ không biết ấy... Thật không hiểu như thế nào nữa mới
tính là người lấy danh tiếng đại ca ra dọa người?

Quả thực là buồn cười!

"Tôn giá nói, ngươi chính là đệ đệ Ninh chí tôn, không biết có chứng cớ
gì?" Thanh âm Tôn Chấn đã có chút kính ý.

Ninh Hải Giác vung tay lên, nghênh ngang nén ra một khối ngọc bội, nói:
"Chứng cớ, vốn không định cho các ngươi xem, bất quá lão phu quy ẩn giang
hồ không hỏi thế sự đã lâu, đề phòng người ta nói ta là giả danh lừa bịp, đành
phải tự chứng minh thôi."

Tôn Chấn lập tức tiếp lấy ngọc bội, chỉ thấy ở chính giữa ngọc bội, là một chữ
Ninh như rồng bay phượng múa.

Lúc này, tất cả cao thủ trong đại sảnh đều đã chạy ra, đứng vây xem xung quanh,
đều nhìn tình huống này mà xì xào bàn tán. Đệ đệ ruột Ninh Thiên Nhai... Thân
phận cao thượng như thế, hiện giờ không ngờ lại chạy tới Dạ châu!

Đi tới chấp pháp phân đường này!

Người có tên, cây có bóng!

Ai dám thất lễ?

Tất cả mọi người đều hết sức tò mò.

Nhìn khối ngọc bội tầm thường không có chỗ nào đặc biệt trong tay, Tôn Chấn có
chút mơ hồ. Con mẹ nó, khối ngọc bội này chỉ là bạch tinh rẻ tiền tạo thành, ở
trên lại khắc thêm một chữ Ninh, có thể chứng minh ngươi là đệ đệ Ninh Thiên
Nhai?

Nếu như vậy cũng được, lão tử tiện tay một cái cũng có thể tạo ra một vạn tám
ngàn khối.

"Thế nào?" Ninh Hải Giác trợn mắt lên: "Nhìn không ra ảo diệu
bên trong? Uổng các ngươi mang một thân tu vi chí tôn. Quả thực là hai con heo!
Ngươi không dùng nguyên lực thôi phát ngọc bội, làm sao có thể hiện ra uy áp
chí tôn? Đạo lý như vậy, không ngờ cũng cần lão nhân gia ta dạy các ngươi hay
sao? Haiz, thế đạo bây giờ làm sao lại biến thành cái dạng này chứ... Không biết
kính lão tôn hiền chưa nói, cả đám đều là loại dạng chó hình người, một bụng
toàn cỏ, trong đầu toàn phân!"

Tôn Chấn bị hắn mắng tới trong lòng bốc hỏa, gần như muốn nổi cơn lôi đình,
nhưng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.

Trong bạch tinh ẩn chứa thần niệm chí tôn... Với chất liệu thô kệch vớ vẩn như
bạch tinh mà lại có thể bao hàm thần niệm chí tôn... Đối với mình, đây tuyệt đối
là chuyện không thể tưởng tượng được. Cũng chỉ có bậc đại năng mới có thể đem
thần niệm chí tôn dung nhập vào trong một khối bạch tinh.

Chí tôn bình thường, chỉ sợ vừa đưa vào, bạch tinh đã nổ tung!

Cho nên vừa nghe nói bên trong có thần niệm chí tôn của Ninh chí tôn, tât scả mọi
người đều tin tưởng ba phần.

"Các ngươi đều nhìn đi, dí mắt vào nhìn, nhìn xem khí tức bên trong, không
lại nói lão nhân gia ta lừa các ngươi." Ninh Hải Giác khoanh tay, hai mắt
nhìn trời, thản nhiên nói giống như ko để ai vào mắt.

Mọi người quả thực cũng muốn nhìn xem, trong bạch tinh thế nào lại ẩn chứa thần
niệm chí tôn. Bởi vì cái này phải cần tới khả năng khống chế khủng bố thế nào
chú!

Đây chính là thủ đoạn của cao giai chí tôn hàng thật giá thật! Một khi có chút
xúc động, một chút lĩnh ngộ, thì đúng là lợi ích vô cùng nha.

Cho nên mọi người đều không có tâm tư so đo với lão gia hỏa này vênh váo, đều
châu đầu ghé tai tới.

Ngay cả Ngưu Đại Phát vừa rồi bị tát cho lên bờ xuống ruộng cũng chẳng để ý tới
cái mặt mo mò tới, cũng mở to hai mắt mà nhìn. Về phần mấy cái tát vừa rồi,
Ngưu đường chủ đã quên sạch rồi, hơn nưã còn cảm thấy quang vinh!

Trên thế gian này, ai từng bị đệ đệ Ninh Thiên Nhai tát chứ? Không có sao? Lão
tử đã từng! Mặc dù bị bạt tai, nhưng... đây cũng là vinh quang nha... Không thể
tưởng được Ngưu Đại Phát ta cũng có một ngày kéo được quan hệ với Ninh thị gia
tộc của Ninh chí tôn. Ngưu Đại Phát ta thật sự là là Ngưu Đại Phát rồi....

Trước mặt mọi người, Tôn Chấn cẩn thận cầm khối ngọc bội trong tay, sau đó thôi
động nguyên lực!

Chỉ thấy khối ngọc bội này chậm rãi tỏa ra bạch quang rực rỡ... tạo thành một
quầng sáng.

Mọi người cùng kêu lên tán thưởng!

Quả nhiên là thủ đoạn của chí tôn, tới mức độ này mà thần niệm chí tôn không ngờ
vẫn chưa bị kích phát. Mọi người lại càng thêm tò mò, trừng mắt há hốc miệng,
dí mặt tới gần hơn, cho dù là bị thần niệm chí tôn đột nhiên tràn ra ép cho quỳ
sụp xuống đất, đó cũng là thể nghiệm hiếm thấy nha...

Sắc mặt Tôn Chấn càng lúc càng trầm trọng, chậm rãi gia tăng nguyên lực...

Ngay sau đó.

"Ầm!"

Không một chút dấu hiệu, khối ngọc bội bạch tinh bình thường này, chẳng những
không thấy thần nhiệm chí tôn xuất hiện mà ngược lại còn bất ngờ nổ tung.

"A!"

Mọi người cùng kinh hô, thoáng ngây ra như phỗng!

"Phốc..."

Một đám khí thế vô hình vô sắc cứ như vậy từ trong khối bạch tinh mãnh liệt
tràn ra.

Mọi người kinh hô, đương nhiên là phải há mồm, vừa rồi ngừng thở thật lâu, há mồm,
đương nhiên phải hô hấp. Vừa hô hấp... gần như tất cả mọi người đều có phần,
không lãng phí đám khí thể vô hình vô sắc này chút nào, mỗi người đều hít một
hơi thật sâu..

Một đám khí thế vô hình vô sắc này thật đúng là cực kỳ khủng khiếp!

Đây chính là Thiên Thiên chi độc mà Sở Nhạc Nhi cô nương hao tổn rất nhiều công
sức mới tạo ra được, đưa cho ca ca mình phòng thân!

Độc lượng khổng lồ, độc tính mãnh liệt! Chỉ sợ ngay cả cường giả như Ninh Thiên
Nhai, đột nhiên hít vào, cũng phải mê muội đầu óc. Trừ lập tức đào tẩu tìm một
chỗ vận công bức độc ra, tuyệt đối không còn phương pháp nào khác.

Huống chi là những người hiện giờ?

"Đây là cái gì?" Tôn Chấn bất ngờ không kịp đề phòng, hít vào nhiều
nhất, ánh mắt có chút mơ hồ, đầu óc choáng váng như thiên địa quay cuồng, miễn
cướng tức giận mắng: "Ngươi... ngươi giờ trò quỷ gì?"

Trong tai chỉ nghe thấy vị Ninh Hải Giác này cười dài, nói: "Ngã xuống ngã
xuống... Ta cái con mẹ ngươi, thuốc này đúng là tốt!"

Sau đó rầm rầm mấy tiếng, Ninh Hải Giác đại nhân mỗi người tặng một cước, đá
ngã toàn bộ đám cao thủ trúng độc đang lảo đào này xuống đất, hùng hùng hổ hổ:
"Không ngờ dám hoài nghi thân phận của ta! Mẹ nó... Lão tử chính là vực
ngoại thiên ma... giả danh đệ đệ Ninh Thiên Nhai đây!"

Tôn Chấn cùng Điền Hữu Đức còn chưa ngất đi, nghe vậy liền cùng kêu khổ trong
lòng: Lần này thật sự là bị hãm hại đến chết rồi. Lại là đám vực ngoại thiên ma
Sở Dương...

Trong lòng thống hận mình vô cùng, làm sao lại đại ý như vậy chứ...

Đại môn, hai đạo nhân ảnh lướt tới giống như bay, mỗi người một chưởng, đánh
cho hai tên thủ vệ còn chưa kịp phục hồi tinh thần bay ra ngoài, ngã xuống đất
ngất xỉu. Sau đó Tôn Chấn chợt nghe thấy một người trong đó nói: "Bất
Thông, xong chưa?"

"Lại còn phải hỏi...." Thanh âm vị Ninh Hải Giác này rất là đắc ý:
"Ta đã xuất mã, lại còn không thành? Ta chính là đệ đệ Ninh Thiên Nhai...
cái này gọi là chiến giả không cần chiến công hiển hách, một chiêu xuất thủ là
hóa giải mọi chuyện trong bất tri bất giác...."

"Bớt nói nhảm đi!" Thanh âm người nọ trầm ổn, nói: "Đều là những
kẻ thân phận trọng yếu? Nhanh chóng đánh ngất xỉu rồi mang đi."

Ý thức Tôn Chấn cùng Điền Hữu Đức đến lúc này đã hoàn toàn đình chỉ, ngất đi.

Trước khi bất tỉnh, trong lòng còn đang suy nghĩ: "Xong rồi, đây là thứ độc
gì? Không ngờ lại bá đạo như vậy. Chẳng lẽ là độc dược độc môn của vực ngoại
thiên ma sao?"

Ba người mỗi người một tên, cắp theo Điền Hữu Đức, Tôn Chấn, Ngưu Đại Phát lao
ra ngoài nhanh như chớp.

Một người thân hình khôi ngô đi cuối cùng, vừa đi tới cửa liền dừng lại, lật
tay rút ra một thanh đại đao, mạnh mẽ hoành ngang một đao, sau đó lập tức đút
đao vào vỏ, nhanh chóng rời đi.

Ánh đao lóe lên, một đao ra, lập tức phân thành bảy tám đạo đao khí, giống như
cuồng phong ập tới, chém tất cả mọi người trúng độc trong đại viện thành hai mảnh.

Máu tươi đầm đìa.

Bóng người cợt lóe, ba người đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa!

Đợi đến khi đám cao thủ ở hậu viện chấp pháp đường chạy tới, nơi này đã hoàn
toàn kết thúc, chỉ còn lại thi thể nằm ngổn ngang, vất vưởng khắp sân!

Không có một người sống!

Mọi người không nhịn được đều đưa mắt nhìn nhau: Địch nhân cường đại bậc nào,
không ngờ có thể tiêu diệt bao nhiêu cao thủ như vậy trong vô thanh vô tức?

Ba người Sở Dương trở về trong khách điếm.

Sở Dương tháo khăn che mặt xuống, thản nhiên nói: "Lập tức bắt đầu thẩm vấn!
Bất kể dùng thủ đoạn gì, nhất định phải cạy miệng ba người này ra cho ta!"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1206