Chương 1202: Chuyện Đó Cực Kỳ Kỳ Quái!



Vẫn là ngày đêm kiêm trình, vẫn là quan lộ như bay!

Cảnh sắc đoạn đường này đi, so với lần trước Sở Dương tới Đông Nam, hoàn
toàn không có gì khác biệt, nhưng tâm tình lại biến hóa long trời lở đất.

Lần trước, chính là lo lắng thấp thỏm về tương lai. Nhưng lần này, lại
là thỏa thuê mãn nguyện!

Sau Vạn Dược đại điển, trong thiên hạ, ai mà chẳng biết Sở Dương?"

Thiên hạ đệ nhất dược sư, Sở Dương!

Cửu đại gia tộc, ai mà chẳng biết Sở Dương? Ngoài Cửu Kiếp kiếm chủ,
chính là địch nhân tiềm lực bài danh đệ nhất!

Dọc đường đi, ba người Sở Dương vừa đi vừa đàm tiếu, một đường hồi tưởng.

"Chính là chỗ này, ta cùng Nhạc Nhi đã gặp Ngụy Vô Nhan." Sở
Dương cười nói, trong nụ cười lại ẩn chứa một vẻ hồi tức và tưởng niệm không
nói nên lời.

"Chính nơi này, Ngụy Vô Nhan cùng ba ngươi Vạn Nhân Kiệt đã đại chiến."

"Nơi này, ta kết bạn Vạn Nhân Kiệt."

"Nơi này, ta cứu Ngụy Vô Nhan, cũng đoạt được nội đan và độc nang của
Nhân Diện Thải Hồng tri chu...."

"Nơi này, đại chiến với Tiêu gia."

"Nơi này, lần đầu gặp Nguyệt Linh Tuyết, nhất thủ băng phong tam
thiên lý...."

"Từ nơi này, tiến vào Hắc Huyết tùng lâm."

Lại đi ngang qua Hắc Huyết tùng lâm, trong lòng Sở Dương buồn bã. Ngọc
bài trong lòng tựa hồ phát ra khí tức nóng rực, ấm áp, cũng như nhắc nhở hắn:
Tha nhật vân đoan nhược tương kiến, thỉnh quân giang nam tảo lạc hoa.

Đoạn đường này thực an tĩnh, an tĩnh tới nỗi khiến cho ba người đều có
chút không quan. Từ khi rời khỏi Bình Sa Lĩnh, một đường đi ngang qua Đông Nam,
mấy ngàn dặm đường, lướt qua Hắc Huyết tùng lâm, không ngờ đều không gặp chuyện
gì.

Ngay cả một con linh thú lớn một chút cũng không. Khiến cho ba người đi
mà cứ như là đi du sơn ngoạn thủy, đều cảm thấy có chút không thú vị.

"Ở phía trước, tam đại gia tộc bao vây tiêu diệt sư phụ Hồng Vô Lượng
của Ngụy Vô Nhan. Mà ta cùng Nhạc Nhi, còn có Tử đại tỷ, ở nơi này, gặp...."

Nói tới đây, Sở Dương đột nhiên ngừng bặt.

Bởi vì hắn đã phát hiện ra một chuyện.

Trong lần đầu tiên mình tới đây, chỗ này dã lang thường lui tới, cơ bản
là thành đàn. Trong trí nhớ, ở nơi nà hẳn còn có một đàn dã lang rất lớn, lúc ấy
Thất công tử Lan gian chính là bị mình ném cho sói ăn.

Nhưng hiện tại... bầy sói đâu? ( lang với sói là một nha)

Nơi này, không ngờ một con sói cũng không có?

Sở Dương kinh nghi bất định đánh giá xung quanh.

Nhuế Bất Thông hỏi: "Làm sao vậy?"

Sở Dương thản nhiên nói: "Không sao cả. Ta suy nghĩ, dọc đường đi
chúng ta gặp nhiều bầy sói như vậy, vì sao nơi này lại không có một con
nào?"

Nhuế Bất Thông đánh giá bốn phía, nói: "Nói xũng đúng, nơi này núi
cao rừng rậm, quả thực thích hợp cho bầy sói lui tới. Nhưng bây giờ không có,
ha ha, không phải bị người ta giết hết rồi chứ?"

"Ngươi nói không sai." Một thanh âm trầm thấp nói: "Bầy
sói đã bị giết sạch rồi. Hơn nữa, chính là bị ta giết."

Ba người ngẩn ra, chỉ thấy trước mặt nhoáng lên một cái đã xuất hiện một
thanh y lão nhân. Sắc mặt thanh y lão nhân này tái nhợt, thân hình cao gầy,
trong mắt chớp động quang mang minh ám không ngừng, nhìn ba người.

Trong lòng ba người đều rùng mình, tu vi người này cực kỳ cao thâm, ba
người căn bản không thể cảm giác được hắn xuất hiện trước mặt mình như thế
nào.. Từ đó có thể biết được, tuyệt đối là một vị chí tôn, hơn nữa còn là chí
tôn cao giai!

Ánh mắt thanh y lão nhân lướt qua khuôn mặt ba người, sau đó ánh mắt hắn
lại dừng trên người Sở Dương.

"Tiểu oa nhi, vừa rồi ngươi nói, ngươi từng nhìn thấy tam đại gia tộc
bao vây tiêu diệt sư phụ Hồng Vô Lượng của Ngụy Vô Nhan?" Thanh y lão nhân
khoanh tay hỏi.

Trái tim Sở Dương khẽ nhảy thót lên.

Nhớ tới một chuyện: Song hồn liên hệ, vạn lý đồng tâm!

Chẳng lẽ lão đầu này chính là người sử dụng bí thuật trên người Lan Nhược
Vân khi trước?

Sở Dương đảo tròng mắt, trong lòng lập tức có kế hoạch.

"Vâng." Sở Dương không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói:
"Lúc ấy đi qua nơi này, vừa vặn nhìn thấy đại chiến. Vãn bối không dám hiện
thân, liền lén quan sát. Bất quá cũng chỉ nhìn thoáng qua, lo sợ chọc phả phiền
toái nên lập tức rời đi."

Thanh bào lão giả trầm ngâm một chút, không ngờ không tiếp tục truy vấn,
mà hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Ta tên Cố Độc Hành." Sở Dương thản nhiên nói: "Xin hỏi
tiền bối là?"

"Cố Độc Hành..." Thanh y lão nhân cười mà như không cười, nói:
"Cố Độc Hành... Tuổi còn trẻ, tu vi thánh cấp... Làm sao ta chưa từng nghe
qua Thượng Tam Thiên lại xuất hiện một thiếu niên anh hùng như thế."

"Đó là ngươi cô lậu quả văn!" Nhuế Bất Thông lẩm bẩm: "Cố
nhị ca ta ở Trung Tam thiên chính là một trong tam đại nhân vật phong vân, làm
sao có thể là hạng vô danh?"

Thanh bào lão giả mở mắt, thản nhiên nói: "Thì ra là tài tuấn Trung
Tam thiên."

Sở Dương nói: "Không dám, xá đệ nói năng thô lỗ, mong tiền bối thứ
tội."

Thanh y lão giả thoải mái nói: "Nếu như ngay cả chuyện này mà cũng
tức giận thì ta đã bất thành khí rồi." Quay đầu hỏi Sở Dương: "Cố Độc
Hành, ở Trung Tam Thiên có một Cố gia? Ngươi lên Thượng Tam Thiên từ lúc
nào?"

Sở Dương đến mắt cũng không chớp một cái, nói: "Cố thị gia tộc của
vãn bối ở Trung Tam Thiên cũng coi như danh môn vọng tộc. ha ha... Một năm trước,
theo người của chấp pháp giả lên Thượng Tam Thiên."

Thanhy lão giả trầm ngâm một chút, nói: "Nói như vậy, ngươi là người
của chấp pháp giả?"

"Vãn bối còn chưa có tư cách như vậy. Bất quá, ân sư vãn bối chính
là chấp pháp giả." Sở Dương trả lời rất cẩn thận.

"Xin hỏi lệnh sư là ai?" Thanh y lão nhân hỏi.

Sở Dương lộ ra vẻ chần chừ, nói: "cái này...."

Thanh y lão giả cười rộ lên: "Lần trước, ngươi cũng chỉ đi ngang
qua nơi này? Hay là mang theo sứ mệnh?"

Sở Dương cả kinh, lập tức lui lại ba bước: "Tiền bối nói, vãn bối
không hiểu."

Thanh y lão giả cười hắc hắc: "Lãng Nhất Lang mời được tam đại gia
tộc tới bao vây tiêu diệt Hồng Vô Lượng, nhưng mình lại không phái một người...
Hắc hắc... Ngươi là do hắn lén phái tới?"

Sắc mặt Sở Dương thay đổi: "Tiền bối nói, thứ cho vãn bối nghe
không hiểu."

Hắn thi lễ một cái: "Vãn bối cáo từ."

Nhưng thân hình ba người vừa mới động, thanh y lão giả đã nhoáng lên một
cái, chặn đường, nói: "Cố Độc Hành, ngươi chính là đệ tử Lãng Nhất
Lang!"

Sở Dương cả kinh, nói: "Vãn bối không hiểu, vãn bối còn có chuyện
quan trọng, sau này lại bái kiến tiền bối."

Thanh y lão nhân lạnh lùng, nói: "Miệng ngươi cho dù kín cũng vô dụng!"

Sắc mặt Sở Dương lúc xanh lúc trắng, nói: "Vãn bối không hiểu tiền
bối nói vậy là ý gì."

Thanh y lão giả cười lạnh: "Lãng Nhất Lang chỉ sợ tam đại gia tộc bằng
mặt không bằng lòng, vì thế mới phái ngươi tới xem xét. Người phái đi , đương
nhiên là đệ tử đắc ý, tin cậy nhất của mình. Cho nên, ngươi cũng không phải chỉ
là đi thoáng qua nhìn thấy, mà là nhìn thấy từ đầu tới cuối."

Sở Dương im lặng không nói, thần sắc trên mặt có chút hoảng loạn.

"Ta chỉ hỏi ngươi, Lan Nhược Vân, Lan thất thiếu chết như thế
nào?" Thanh y lão giả nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi
một chuyện này! Ngươi thành thật trả lời, xong là có thể rời đi! nếu không, cho
dù là bản thân Lãng Nhất Lang ở nơi này, ta nói một tiếng, hắn cũng tuyệt đối
không dám nhúc nhích!"

Sở Dương vội vàng nói: "Nhưng mà vẫn bối cũng chưa từng thấy
qua...."

Thanh y lão giả kia còn chưa đợi hắn nói xong, đột nhiên ngắt lời, quát
lớn một tiếng: "Lan Nhược Vân chính là ngươi giết!" Một tiếng quát
này, cũng đã dùng tới thần lực khổng lồ không gì sánh kịp.

Sở Dương đại kinh thất sắc, cuống quít nói: "Tiền bối, Lan thất thiếu
chết, không có liên quan tới ta... Hắn là... A?!"

Thanh y lão giả cười âm trầm: "Ngươi quả nhiên đã thấy!"

Lập tức khoanh tay, bước lên trước một bước: "Nói. Không nói thì chết!"

Thần sắc trên mặt Sở Dương biến đổi, hiển nhiên đang đấu tranh trong
lòng, nói: "Vãn bối có thể nói, nhưng... ta có hai yêu cầu."

Thanh y lão nhân lạnh nhát nói: "Ngươi nói đi."

Trong lòng hắn đã nôn nón vô cùng. Hơn sáu ngàn tuổi, trong một lần
ngoài ý muốn mới có được một đứa con trai duy nhất. Nhưng nó lại chết rồi. mình
theo tinh thần oán niệm tìm tới, không nghĩ tới lại tìm thấy trên người một đám
dã lang, sau khi giết sạch bầy sói, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có bất cứ dấu
vết nào..

Hiện giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh rạng động.

“Điều kiện thứ nhất, vãn bối nói ra, tiền bối không thể làm khó chúng
ta." Sở Dương nói.

"Không sao. Chỉ cần ngươi nói ra, ta làm sao lại làm khó
ngươi?" Thanh y lão giả nói.

"Điều kiện thứ hai, tiền bối không được tiết lộ là tại hạ
nói." Sở Dương trầm giọng nói: "Đối phương gia đại nghiệp lớn, vãn bối
không dám chọc vào địch nhân như thế."

"Được."

Sở Dương khẽ thở phào một hơi: "Tiền bối nói không sai, sư phụ ta
chính là Lãng chấp pháp. Mà lần đó tới đây, quả thực cũng là kiểm tra một
chút... tiến độ chuyện đó.."

Thanh y lão giả trên mặt lộ ra một loại biểu tình 'quả nhiên không ngoài
dự liệu của ta'."Nói tiếp."

"Sau khi tới đây, đại chiến một hồi, Hồng Vô Lượng cùng đồ đệ trọng
thương đào tẩu, sau đó... Lúc đó là từ chỗ Lan thất thiếu canh giữ mà đột phá
ra ngoài." Sở Dương nói: "Hai người còn lại đều cực kỳ bất mãn."

"Không thể nào?" Thanh y lão giả nhíu mày: "Với người của
Lan gia phái tới lúc đó, chỉ một mình Lan gia cũng có vũ lực mạnh hơn Hồng Vô
Lượng gấp bội... bị trọng thương, không ngờ còn có thể đột phá từ chỗ Lan
gia?"

"Vâng... Bởi vì... Lan thất thiếu lúc đó... Khụ khụ... Gặp được một
vị mỹ nữ..." Sở Dương có chút ngượng ngừng nói: "Quả thực là quốc sắc
thiên hương...".

Đối với tính nết của đứa con tư sinh kia, thanh y lão giả hiển nhiên rõ
ràng hơn ai hết, gật gật đầu: "Vùng núi hoang vắng thế này, lấy đâu ra cực
phẩm mỹ nữ?"

Sở Dương nói: "Cái này... vãn bối thật sự không biết... Bất quá,
nghe nói Gia Cát Văn thiếu gia của Gia Cát gia tộc...Gần đây mới nạp một tiểu
thiếp."

Hai chuyện này, nhìn như không liên quan tới nhau, nhưng trong mắt thanh
bào lão giả đã lóe lên sát khí, nói: "Nói tiếp."

Sở Dương nói: "Lúc đó, công tử hai nhà kia chỉ trích Lan công tử bỏ
bê nhiệm vụ, nhưng Lan công tử cũng không phục, hơn nữa còn xuất thủ trước, Gia
Cát thiếu gia tựa hồ trọng thương...."

Thanh y lão giả suy nghĩ trong lòng: Với tính cách của lan Nhược Vân, loại
chuyện này cũng không những có thể, mà còn là cực kỳ có khả năng...

Sau đó, vị thiếu gia của Gia Cát gia tộc kia tận lực ngăn trở xung đột,
cũng giải thích với Lan thất thiếu... ." Sở Dương cau mày: "Vốn sự
tình tới đây là kết thúc. Lúc ấy, ta cũng đứng ở xa... nhìn thấy người ba nhà kết
bạn mà đi, định rời khỏi nơi này, trở về phục mệnh... Nhưng đột nhiên phát hiện,
người ba nhà vốn sóng vai đi với nhau, người của Dạ gia và người của Gia Cát
gia đột nhiên liên thủ phát động công kích, động thủ với Lan gia...."

"Chuyện này thật sự cực kỳ kỳ quái!" Sở Dương nhíu mày:
"Ta cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ thông...."

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1202