Chương 1201: Thử Khứ Tây Bắc, Mục Tiêu Phong ...


Hỡn nữa, theo lời Tần Bảo
Thiện và Sa Tâm Lượng nói, tổng bộ chấp pháp giả đã cực kỳ bất mãn với
chấp pháp giả đông nam. Trong chấp pháp giả đông nam lại càng thêm bất
mãn đối với Bình Sa Lĩnh phân bộ.

Hai người vô cùng có khả năng bị điều chuyển đi.

Hơn nữa, Đông Nam tổng chấp pháp Hàn Tiêu Nhiên cũng sẽ bị điều đi trong thời gian ngắn tới.

Sau đó, Sa Tâm Lượng tâm sự nặng nề, nói với Sở Dương: "Tiểu huynh đệ,
hai người chúng ta ở nơi này, Sở gia các ngươi không có chuyện gì. Đoạn
thời gian trước, người của Tiêu gia tới tìm Sở gia gây chuyện, đều bị
chúng ta dùng danh nghĩa chấp pháp giả đuổi trở về. Bất quá, nếu chúng
ta đi rồi... Haiz, ngươi về chuyển cáo cho Sở lão gia tử và Sở gia, ...
Sau này nên cẩn thận."

Một bữa cơm, Tần Bảo Thiện cùng Sa Tâm Lượng đều uống say mèm, bất tỉnh nhân sự.

Sở Dương đưa hai người trở về, ngồi lại trong chấp pháp phân bộ một hồi lâu, sau đó mới trở về Sở gia.

Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện cũng không tính là người tốt lành gì,
nhưng... hôm nay nói chuyện, trong lời nói lại biểu lộ ra nhiệt tình,
thật sự khiến Sở Dương cảm thấy ấm áp, cảm động.

Về phần chấp pháp giả sẽ điều người nào tới trị Sở gia, hoặc là Tiêu gia chạy tới gây chuyện, Sở Dương không hề lo lắng một chút nào. Có Vũ
Tuyệt Thành cùng Phong Nguyệt ở nơi này... Nơi này đã xứng đáng với biệt danh "Bẫy rập lớn nhất thiên hạ" rồi.

Chỉ sợ Pháp Tôn có tới đây, nơi này cũng là tường đồng vách sắt.

Về tới nhà, Sở Dương an an ổn ổn ở lại nửa tháng.

Duy chỉ có Sở gia lão tổ tông Sở Tiếu Tâm là có chút quái dị. Nhìn bao
nhiêu cường giả tới như vậy, nhưng Sở Tiếu Tâm không ngờ cũng chỉ tới
chào hỏi một chút, sau đó thản nhiên mà về, một lần nữa trở lại tiểu
viện mà mình đang ẩn cư.

Phần lạnh nhạt này, khiến Sở Dương bội phục không thôi.

Càng khiến hắn không thể tưởng được chính là, thấy Sở Tiếu Tâm lạnh nhạt như vậy, Vũ Tuyệt Thành cùng Phong Nguyệt không ngờ lại thập phần
thưởng thức. Hơn nữa ba người không ngờ còn bắt đầu thường xuyên tới nói chuyện phiếm với Sở Tiếu Tâm, đi đi lại laiạ.

Đương nhiên, càng khiến Sở Dương không thể tưởng được chính là... Ba
người này tới quá thường xuyên, đến Sở Tiếu Tâm cũng phải phát phiền
rồi: ba người này cứ tới là uống lá trà trân quý của hắn. Rốt cuộc tới
một ngày, Sở lão tổ tông trừng mắt nghiến răng đuổi thẳng cổ Vũ Tuyệt
Thành ra ngoài...

Vũ Tuyệt Thành bị người ta đá ra ngoài cửa, không ngững không thấy khó
chịu mà ngược lại còn cười ha ha. Từ đó về sau lại càng siêng năng mò
tới...

Nhìn đám lão gia hỏa này qua lại với nhau, Sở Dương nhìn mà chẳng hiểu
ra làm sao cả. Ai dám đuổi Vũ Tuyệt Thành đi chứ? Thiên hạ này, chỉ sợ
ngay cả cửu đại gia tộc, cũng không dám? Đuổi thẳng cổ hắn ra ngoài? Mẹ! Hắn mà mất hứng, phất tay một cái, toàn bộ phạm vi mấy trăm dặm đều trở thành tử địa, ai chịu nổi hậu quả như vậy?

Nhưng Sở Tiếu Tâm lại dám!

Không chỉ dám, mà còn cực kỳ hùng hổ, đuổi thẳng ra ngoài không chút khách khí.

Hơn nữa, bị đuổi như vậy mà Vũ Tuyệt Thành ngược lại còn càng thêm vui vẻ...

Càng thêm chăm chỉ, một ngày chạy tới mấy lần. Không dạy dỗ đồ đệ, thì là chạy tới chơi xấu Sở Tiếu Tâm...

Đối với mấy cái này, Sở Dương trăm câu hỏi không có lời giải đáp.

Càng về sau, Sở Tiếu Tâm bất đắc dĩ, đành phải ngầm đồng ý. Có đôi lúc,
hai người cứ ngồi đối diện nhau mà uống trà. Vũ Tuyệt Thành đi, không
nói một lời, uống trà cả nửa ngày, đứng lên bước đi, Sở Tiếu Tâm cũng
không tiễn.

Từ đầu tới cuối, hai người đều không nói một lời.

Phong Nguyệt có đôi lúc cũng giống vậy. Không nói một lời, im lặng uống trà.

Đối với loại tình huống này, Sở Dương ẩn ước cũng hiểu được một tí , nhưng phần lớn đều không hiểu tí nào.

"Đây là một loại thê lương....Nơi này, mới là thế ngoại chân chính." Có
lần Sở Nhạc Nhi tò mò hỏi, Vũ Tuyệt Thành đã nói như vậy: "Không nghĩ
tới Sở Tiếu Tâm lại là một thế ngoại nhân chân chính trong vạn trường
hồng trần... Haiz, mấy cái này, các ngươi còn nhỏ, không thể hiểu, không thể hiểu."

Sở Nhạc Nhi cái hiểu cái không, kể lại với Sở Dương. Sở Dương im lặng hồi lâu, không nói gì.

Thê lương, cũng là một loại ý cảnh.

Nhất là sau khi đã trải qua phong ba sóng gió, trải qua thương hải tang
điền, đều là người sống sót đối diện với loại thê lương đó... Cũng không biết đến rốt cuộc là hoài niệm, hay là cảm khái nữa?

Nửa tháng sau, Sở Dương rốt cuộc cũng quyết định khởi hành.

Lần này, Sở Nhạc Nhi cùng Mạc Khinh Vũ đều ở lại Sở gia.

Chỉ có Sở Dương, Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông ba người ra lên đường. Ngay cả Mặc Lệ Nhi cũng lưu lại.

Tất cả mọi người đều có chút không nỡ, nhưng bị Phong Nguyệt cùng Vũ
Tuyệt Thành một câu giải quyết dứt khoát: Tuổi trẻ, không ra ngoài xông
xảo, thành tựu một phen công lao sự nghiệp, còn đợi tới khi nào?

Nhi nữ tình trường, có thể thành đại sự gì? Cả đời cứ nán lại Bình Sa Lĩnh, sớm muộn gì cũng bị người ta tìm tới cửa diệt tộc!

Lúc gần lên đường, Phong Nguyệt kéo Sở Dương sang một bên, đặc biệt dặn dò.

"Ngươi thật sự không tính để một trong số chúng ta đi cùng?" Phong
Nguyệt lo lắng nhìn Sở Dương: "Ngươi hiện tại đã đứng vào thế không đội
trời chung với cửu đại gia tộc! Nếu bọn họ muốn giết ngươi... Cho dù cửu đại gia tộc tổn thất bốn năm trăm chí tôn, nhưng chia đều cho từng gia
tộc, cũng bất quá chỉ là năm sáu chục vị mà thôi. Hơn nữa, nếu bọn họ có thể phái ra ngoài nhiều như vậy thì giữ nhà khẳng định cũng không ít.
Dù sao căn cơ vẫn là quan trọng nhất.. Bằng vào tu vi hiện tại của các
ngươi, thật chưa đủ để đặt vào mắt!"

"Nhưng nếu có các ngươi đi theo chúng ta... Chỉ sợ, thật sự trưởng thành không nổi." Sở Dương nghiêm túc nói: "Nam nhi không ma luyện trong sinh tử... không thể thành đại sự."

Nguyệt Linh Tuyết im lặng không nói gì.

"Nếu như các ngươi thật sự muốn ra ngoài, vậy phải chuẩn bị chạy trối
chết bất cứ lúc nào. hơn nữa, ngàn vạn lần phải cẩn thận mấy người này." Nguyệt Linh Tuyết trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới liên tiếng.

"Mấy người này?" Sở Dương hỏi.

"Thần Vũ Mộ Dương Bất Hối kiếm, Thu Diệp Xuân Ba câu Nghênh Phong,
Thương Khung thiên hạ Bào Hao khởi, hồi thủ dĩ thị Dạ Trầm Trầm!" Nguyệt Linh Tuyết ngâm một bài thơ, từng chữ một.

Sở Dương kinh ngạc: "Ồ?"

"Trong bài thơ này là tên chín người! Chín người này chính là nhi tử của cửu kiếp năm đó! người một tay sáng lập nên cửu đại gia tộc!" Nguyệt
Linh Tuyết thản nhiên nói: "Tuy bọn họ đã không xuấ thế mấy vạn năm,
nhưng một khi xuất hiện... Gia Cát Thương Khung lợi hại ra sao, ngươi
cũng từng thấy rồi. Mà Gia Cát Thương Khung, chính là Thương Khung trong đó!"

"Xin hỏi mấy người khác là ai?" Sở Dương hỏi.

" Tiêu Gia Tiêu Thần Vũ, Lăng gia Lăng Mộ Dương, Lan gia Lan Bất Hối,
Diệp gia Diệp Thu Diệp, Lệ gia Lệ Xuân Ba, Trần gia Trần Nghênh Phong,
Gia Cát gia tộc Gia Cát Thương Khung, Thạch gia Thạch Bào Hao. Đương
nhiên, đệ nhất cao thủ trong đó chính là Dạ Trầm Trầm!"

Nguyệt Linh Tuyết nói: "Ngươi lại đây, ta sẽ nói cho ngươi tập tính,
diện mạo, thói quen, thanh âm... của bọn họ cho ngươi biết trước... Một
khi gặp phải bọn họ, ngàn vạn lần chớ để bại lộ thân phận... Có thể chạy bao xa thì lập tức chạy bấy nhiêu."

"Được." Sở Dương cùng Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông theo Nguyệt Linh
Tuyết đi tới, ngưng thần lắng nghe, khắc ghi thật sâu từng chữ của
Nguyệt Linh Tuyết nói ra vào trong lòng...

Tổ tiên đời thứ nhất của cửu đại gia tộc, người sáng lập cửu đại gia tộc...

Trong đó có mấy người là nhân vật mà Nguyệt Linh Tuyết cũng phải cẩn trọng giới thiệu...

Sở Dương nghe xong, rốt cuộc cũng có một chút ấn tượng, nhịn không được
có chút buồn bực nói: "Đám nhị tổ đều chết sạch rồi, bây giờ đám nhất tổ này nhảy ra, bị giết sạch rồi, chắc không phải lại nhảy ra dám đặc tổ
nào chứ?"

"Tuyệt đối không có khả năng nhảy ra đám đặc tổ nào đâu!" Nguyệt Linh
Tuyết cười cười, tràn đầy thâm ý: "Bất quá,ngươi muốn giết những người
này, không dễ dàng gì đâu. Chính xác là phi thường không dễ."

Hắn nheo mắt lại,nhìn Sở Dương cười nói: "Ít nhất, trước khi ngươi thành bảy tám đoạn, sẽ rất khó...."

Mặt Sở Dương nổi đầy gân xanh.

Bắt đầu cảm thấy, mấy ngày nau, mình một mực nói chuyện phiếm, bàn tâm
cơ với Phong Nguyệt. Hiện tại, không ngờ người ngay thẳng đơn giản như
Nguyệt Linh Tuyết cũng bắt đầu chơi tâm cơ với mình rồi...

Thật sự là tự gây nghiệt không thể sống mà...

Lui ra ngoài, Nhuế Bất Thông có chút không hiểu, gãi đầu gãi tai nói:
"Lão đại, chẳng lẽ chúng ta phải giết mấy lão gia hỏa này, trước tiên
còn phải đem ngươi chém thành bảy tám đoạn hay sao? Cái này thì ta thật
sự không hiểu nổi. Chẳng lẽ lão đại cũng có bổn sự bất tử bất diệt?"

Sở Dương đá một cước, cả giận nói: "Ta không phải chim! Cút!"

"Ta cũng không phải chim mà!" Nhuế Bất Thông ủy khuất tới cực điểm, cả giận nói: "Ta giống chim chỗ nào chứ?"

Mặt Đổng Vô Thương không chút biểu tình, nói: "Trong đũng quần giống !"

Nhuế Bất Thông giận dữ: "Trong đũng quần ngươi mới giống !"

Sở Dương gầm lên một tiếng: "Cái cọ cái gì? Thằng nào chẳng giống! Lăn
qua một bên!" Quay đầu về phía Đổng Vô Thương, nói: "Vô Thương, cái đó
ngươi giống hay không, hẳn là để Mặc Lệ Nhi xem thì hơn...."

Đổng Vô Thương nghẹn họng trân trối: "Lão đại, ngươi...."

"Ta về chuẩn bị." Sở Dương nhún nhún vai, đi mất.

Nhuế Bất Thông chớp chớp mắt ra hiệu châm chọc Đổng Vô Thương: "Lệ Nhi tỷ nhìn xong bảo sao?"

Đổng Vô Thương đen mặt lại, nói: "Lệ Nhi tỷ của ngươi nói, oa, thật giống một con phượng hoàng bất tử bất diệt...."

Nhuế Bất Thông giận tím mặt, hú lên quái dị, một quyền một cước lao tới, hai người lập tức lăn lộn, đánh nhau túi bụi.

Vừa lúc Mặc Lệ Nhi đi tới, kinh ngạc hỏi: "Các ngươi làm gì? Một ngày không đánh nhau là cảm thấy khó chịu hả?"

Nhuế Bất Thông kêu lên: "Lệ Nhi tỷ, tên hỗn đản này bảo ngươi nói hắn...."

Đổng Vô Thương giận dữ nhào tới: “Câm miệng!" Vung quyền hành hạ tàn
bạo, Nhuế Bất Thông giãy dụa muốn nói, Đổng Vô Thương liều mạng ngăn
cản.

Mặc Lệ Nhi đầy mặt nghi hoặc.

Đêm đó, Đổng Vô Thương bị Mặc Lệ Nhi đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

Mặc cô nương thực tức giận, cũng rất là ủy khuất, hung hăng xử lý Đổng Vô Thương. Ta xem qua lúc nào...

...

Ba ngày sau, Sở Dương Đổng Vô Thương Nhuế Bất Thông ba người từ biệt
thân nhân, trong ánh mắt đẫm lệ, ba người ba ngựa, từ đại môn Sở gia mà
xuất phát, giống như một cơn gió xoáy, chẳng mấy chốc đã biến mất phía
chân trời.

"Lão đại, chúng ta lần này đi chỗ nào?"

“Tây Bắc!”

"Tây Bắc? Xa không?"

"Từ đây tới đó, bốn vạn bảy ngàn dặm!"

"Xa như vậy... Trên đường nhất định sẽ rất vui vẻ."

"Đúng, con chim bất tử ngươi chết đi sống lại, tất nhiên sẽ rất vui vẻ."

"Oa ha ha ha...."

...

Ba người Sở Dương vung roi quất ngựa, ra khỏi Bình Sa Lĩnh!

Hiện giờ đã là lúc xuân về hoa nở, đại địa phủ một màu xanh mướt.

Phóng mắt nhìn chân trời, lộ ra một cảnh xuân sáng lạn.

Ba người đều có chút thoải mái vui vẻ.

Nhuế Bất Thông cùng Đổng Vô Thương hai người đều rất phấn chấn. Bây giờ, kể từ lúc rời khỏi Trung Tam Thiên, mới chân chính là lần đầu tiên cùng lão đại sóng vai bước chân vào giang hồ!

Rong ruổi khắp Thượng Tam Thiên!

Sở Dương đi giữa, Đổng Vô Thương bên trái, Nhuế Bất Thông bên phải,
huynh đệ ba người lưng thẳng tắp, dưới thân ngựa như rồng, cuốn theo
khói bụi mù mịt, biến mất cuối chân trời.

Tây bắc, ta tới đây.

Phong Lôi thai!

Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm!

Ta tới đây!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1201