Sở Nhạc Nhi vừa nói xong, trong phút chốc tất cả mọi người đều chấn kinh rồi.
Ánh mắt mọi người lập tức như biến thành đèn pha, nhìn chằm chằm hồng y
tiểu cô nương như như minh châu mỹ ngọc trước mặt này. Ừm, kỳ thật cũng
không tính là tiểu cô nương nữa rồi, Mạc Khinh Vũ hiện tại, so với Sở
Nhạc Nhi còn cao hơn một cái đầu, dáng người thon thả, đã có hình thức
ban đầu của một tuyệt thế mỹ nhân rồi.
Cái gọi là hình thức ban đầu, à, chính là... đã trưởng thành rồi, chỉ là, còn thiếu chút hỏa hầu.
Dương Nhược Lan nhìn Mạc Khinh Vũ, chậm rãi há hốc miệng.
Sau đó nàng chậm rãi quay đầu, chậm rãi nhìn nhi tử, ánh mắt cứng lại.
Nàng nhớ tới lức trước, khi hai nhà đính hôn cho nhi tử, nhi tử đã nói
một câu: "Ta có người yêu rồi, nàng là đệ tử của Ninh Thiên Nhai cùng Bố Lưu Tình...."
Dương Nhược Lan choáng váng muốn ngất.
Còn tưởng đệ tử Ninh chí tôn đã lớn rồi chứ: Trong tưởng tượng của
Dương Nhược Lan, dù thế nào cũng phải mười tám hai mươi tuổi trở lên...
Không nghĩ tới lại là một tiểu la lỵ như thế...
Điều này khiến trong lòng Dương Nhược Lan cảm thấy sai lệch quá lớn.
"Sở mụ mụ khỏe không?" Mạc Khinh Vũ nhu thuận đi tới hành lê, cố gắng
tạo thành bộ dáng một tiểu thư khuê các trầm ổn đoan trang, tranh thủ
hảo cảm của mẹ chồng tương lai.
"À, khỏe khỏe, khỏe...." Dương Nhược Lan há hốc miệng, gượng gật đầu.
"Sở phụ thân khỏe không?" Mạc Khinh Vũ nhìn Sở Phi Lăng.
Khuôn mặt Sở Phi Lăng cũng biến hết cả dạng rồi: "Khỏe, khỏe khỏe, rất khỏe...."
Sau khi Sở Dương giới thiệu xong, mọi người uống trà, hàn huyên trong đại sảnh.
"Ngươi theo ta ra đây." Dương Nhược Lan lườm nhi tử một cái.
Sở Dương vuốt vuốt mũi đi theo ra ngoài.
"Sao lại thế này?" Đi tới một chỗ vắng vẻ, khuôn mặt Dương Nhược Lan phát lạnh, trực tiếp hỏi.
"Sao lại thế này?" Sở Dương kinh ngạc.
"Tiểu Vũ... kia...." Dương Nhược Lan cả giận nói.
"Có gì đâu." Sở Dương ngạc nhiên nói: "Mẹ, ngươi thấy không dễ coi?
Không đáng yêu? Không xinh đẹp? Hay là... Không hài lòng chỗ nào?"
"Dễ coi! Cũng đáng yêu, lại càng xinh đẹp! Tất cả đều rất hài lòng!" Dương Nhược Lan cả giận nói: "Nhưng còn quá nhỏ!"
"Cái này có sao đâu?" Sở Dương không cho là đúng: "Kém mấy tuổi, đây là
cũng là chuyện bình thường mà? Hiện tại tuổi thọ võ giả đều rất dài, phu thê cho dù kém mấy trăm tuổi, ở trên đời này cũng không phải là không
có... Cái này có vấn đề gì sao?"
Thầm nghĩ, thế này ngài đã không chịu được rồi? Qua một đoạn thời gian nữa, tìm cho ngài một nàng dâu hơn ta cả vạn tuổi...
Dương Nhược Lan không biết nói gì: "Vậy... nữ tử mà ngươi nói ngươi ái mộ trước kia... Chính là nàng?"
"Đúng." Sở Dương rất tự hào.
Ánh mắt Dương Nhược Lan nhìn nhi tử lập tức trở nên quái dị: "Nàng bao nhiêu tuổi?"
Sở Dương lập tức có chút chột dạ: "Khụ khụ... Hình như là mười ba tuổi...." Thầm nghĩ, còn kém nửa năm nữa mới mười ba.
"Ừm, nói cách khác, khi ngươi với nàng ái mộ nhau, nàng mới chỉ có chín tuổi?" Ánh mắt Dương Nhược Lan lóe sáng.
"Khụ!" Sở Dương vuốt mũi: "Đúng....."
"Sau đó ngươi còn sinh tử gắn bó? Thề non hẹn biển?" Dương Nhược Lan
nhìn nhi tử, giữa hai hàng lông mày, nổi lên mây sợi gân xanh.
"Khụ!... Cái này..." Sở Dương cực kỳ chật vật: "Thực ra, cái này... cái đó... Ai nha, cái này rất bình thường mà?"
"Rất bình thường?" Dương Nhược Lan gần như hết chỗ nói nổi.
Khó trách nhiều mỹ nữ như vậy theo đuổi nhi tử mình như vậy mà hắn đều
không cần. Thì ra.. là như vậy. Có một loại... đối với ấu nữ... khụ khụ
khụ....
Dương Nhược Lan lập tức cảm thấy có trách nhiệm vô cùng. Nhi tử thoạt
nhìn đẹp trai rạng ngời thế này, tại sao lại có loại sở thích... khiến
người ta ghê tởm kia chứ?
Từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh, thành ra như vậy... Haiz, Dương
Nhược Lan thở dài trong lòng một tiếng. kéo nhi tử lại, bắt đầu giáo
đạo, tận tình khuyên bảo: "Dương Dương, lời này lẽ ra phải do phụ thân
ngươi nói với ngươi... bất quá phụ thân ngươi ăn nói vụng về, hơn nữa... nữ hài tử này..."
Sổ ra một tràng...
Lúc đầu Sở Dương còn đang buồn bực, không hiểu gì cả, sau đó lại lo lắng bất an, cuối cùng mới hiểu ra ... cuối cùng choáng váng ngơ ngác giống
như bị sét đánh.
Sở ngự tọa khóc không ra nước mắt.
Ta ta ta ta... ta khi nào lại có cái bệnh này? Còn ấu nữ? Tâm tính không bình thường? Có chút không bình thường? Ham mê biến thái?
Sở Dương nhìn mẫu thân đại nhân đang trách mắng thao thao bất tuyệt, ánh mắt dại ra.
Dương Nhược Lan đã nói ra rồi thì cũng không còn ngại ngùng gì nữa,
thao thao bất tuyệt không ngừng, liệt kê ra nào là nguy hại, nào là
thanh danh, nào là hậu quả....
Ánh mắt Sở Dương rốt cuộc cũng vô thần, vô thức đập đầu xuống cái bàn đá trước mặt. Bang một tiếng thật lớn, mặt bàn đã bị táng ra một cái vết
lõm lớn.
Dương Nhược Lan hoảng sợ, vộ vàng đỡ hắn dậy, trấn an nói: "Kỳ thật cũng không sao cả, không cần nghĩ ngợi như vậy...."
"Ô ô...." Sở ngự tọa khóc thật rồi.
Dương Nhược Lan lập tức luống cuống tay chân: "Tiểu nha đầu kia ta
thích, chỉ là phải lớn hơn một chút.... Ừm, sau này chúng ta phải giữ
kín bí mật. Đợi sau này nàng lớn lên mới nhận. Khi đó ai cũng không dám
nói gì đúng không?"
Sở Dương nước mắt lưng tròng nói: "Mẹ... Ngài thật sự là quá anh mình...."
Dương Nhược Lan vỗ tay một cái, nói: "Được rồi, cứ như thế đi."
Đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngơ ngẩn nói: "Không xong! Ta quên không nói cho ngươi một đại sự."
Sở Dương ỉu xìu nói: "Đại sự gì?"
Dương Nhược Lan nhìn xung quanh một chút, thấp giọng xuống, ghé miệng
vào sát tai nhi tử, thần bí nói: "Ngươi phải đáp ứng trước, không thể
được để lộ ra là ta nói cho ngươi biết. Bằng không hậu quả cực cực không ổn."
Thấy mẫu thân nói nghiêm trọng như thế, Sở Dương lập tức trụng trọng, nghiêm túc nói: "Chuyện gì?"
Dương Nhược Lan lại càng hạ thấp thanh âm, nói: "Khi ta với cha ngươi
đi Hạ Tam Thiên tìm ngươi, gặp được sư muội của ta. ngươi biết không? Sư muội của ta chính là hoàng đế bệ hạ hiện tại của Thiết Vân đế quốc...
Nghe nói, ngươi một mực vẫn nghĩ hắn là nam?... như thế như thế... Ta
cho ngươi biết, sau lần đó, sư muội ta mang thai... Xú tiểu tử! Ta có
tôn tử rồi... ngươi biết chưa?"
Hai mắt Sở Dương dại ra nhìn Dương Nhược Lan.
"Nhìn ta như vậy làm gì?" Dương Nhược Lan cả giận nói: "Nữ tử người ta
thật tốt, vì ngươi mà cam nguyện đánh mất danh tiết. Vì ngươi mà cam
nguyện suốt đời không kết hôn. Vì ngươi mà... cam nguyện...."
"Ặc...." Sở Dương gắng gượng xoa xoa huyệt thái dương.
"Ặc cái gì mà ặc!" Dương Nhược Lan cả giận nói: "Ngươi mau chóng đón
hai mẹ con nàng đi! Tôn tử của ta, lưu lạc bên ngoài như vậy làm sao
được? Ngươi có còn... một chút trách nhiệm của nam nhân nữa không?"
Sở Dương vô lực đáp ứng: "Nhưng hiện giờ Cửu Trọng Thiên đang phong bế...."
"Khi nào hết thì lập tức xuống dưới Hạ Tam Thiên đón về! Ta chỉ thương
con dâu và tôn nhi của ta..." Dương Nhược Lan cảm thán xong lại nói:
"Ngàn vạn đừng bảo là ta nói!"
"HIểu rồi."
"Đi đi."
"Vâng. Ặc, mẹ, nếu nàng tới rồi, gọi ngươi là sư tỷ hay là...."
"Cút."
"Phanh!"
"A...."
Ngay trong đêm hôm đó, Sở gia tổ chức tiệc rượu, đối ngoại tuyện bố là
đại tôn nhi trở về, nhưng nguyên nhân thực, đương nhiên là chỉ có cao
tầng Sở gia mới biết
Sau khi cơm no rượu say, mọi người bắt đầu giải tán, tiến vào một căn biệt viện lớn mà Sở gia đặc biệt chuẩn bị.
Sở Dương đã lâu không về nhà, đương nhiên muốn tâm sự với cha mẹ mình.
Mới đi được hai bước, Mạc Khinh Vũ đã vội vàng đuổi theo: "Đợi một
chút."
"Sao vậy?" Sở Dương quay đầu lại. Tiểu nha đầu hôm nay dị thường an
tĩnh, câu nào câu nấy đề nhã nhặn tự nhiên, cao quý thanh lịch, cười
không lộ răng, rất có ra dáng tiểu thư khuê các.
Nhưng bây giờ lại hai tay cầm mép váy, chân thấp chân cao đuổi theo.
"Ta... cái này... Sở mụ mụ có thích ta không?" Mạc Khinh Vũ xấu hổ, rát lo lắng, rất mong chờ hỏi.
"Rất thích!" Sở Dương gật đầu khẳng định: "Đương nhiên, nếu Tiểu Vũ khôi phục bản tính... cái bộ dáng hoạt bát đáng yêu đó... càng khiến người
ta thích hơn!"
"Thật sao?" Mạc Khinh Vũ lập tức cao hứng phấn chấn, tiếp đó lại hừ một tiếng, vừa ngâm nga vừa đi mất.
Sở Dương vuốt vuốt mũi, cười khổ không thôi.
Đang định xoay người thì bên cạnh lại có một bàn tay kéo mình vào một
chỗ vắng vẻ. Sở Dương vừa quay đầu lại, à, chính là lão tử mình, Sở Phi
Lăng.
“Ta có chuyện quan trọng phải nói cho ngươi!" Sắc mặt Sở Phi Lăng nghiêm nghị.
"Chuyện gì?" Sở Dương ngạc nhiên.
"Ngươi ngàn vạn lần đừng bảo là ta nói cho ngươi!" Sở Phi Lăng nghiêm túc nói: "Nhớ lấy nhớ lấy!"
"Hả?" Sở Dương chớp chớp mắt.
"Ừm, hiện tại ngươi cũng có nữ tử yêu mến, dẫn theo trử về, ta với mẹ
ngươi đều rất vui mừng." Sắc mặt Sở Phi Lăng trầm trọng, tựa hồ có điều
cố kỵ, muốn nói lại thôi: "Nhưng có chuyện này, ta suy nghĩ từ lâu, vẫn
cho rằng ngươi phải biết!"
“Rốt cuộc là chuyệngì?" Sở Dương nóng nảy.
"Ngàn vạn lần đừng bảo là ta nói! Sự tình là thế này, năm đó ta với mẫu
thân ngươi đi Hạ Tam Thiên tìm ngươi, gặp sư muội mẫu thân ngươi, Điềm
Điềm... Ừm, thì ra nàng chính là...."
Sở Phi Lăng hạ thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói.
Sở Dương choáng váng: " Đúng đúng đúng... ặc ...."
"Sự tình chính là như vậy." Sở Phi Lăng nói xong, vuốt râu mỉm cười: "Ngươi hiểu chưa?"
"Ta hiểu rồi!" Sở Dương gật đầu như gà mổ thóc.
Sở Phi Lăng rốt cuộc cũng yên tâm, xoay người muốn đi, lại quay đầu lại, không quên nhắc nhở: "Ngàn vạn lần đừng bảo là ta nói!"
"Nhìn thân ảnh phụ thân biến mất trong bóng tối, Sở Dương hai tay ôm
đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất, khẽ rên rỉ: "Ôi má ơi... ôi cha ơi...."
Thiệt tình không thể tưởng được, cha mẹ mình không ngờ đều biết rồi. hơn nữa ai nấy đều thần thần bí bí tới oanh tạc một phen, Sở Dương cảm giác mình thật muốn chết quách đi cho xong...
Trở lại tiểu viện, Dương Nhược Lan cùng Sở Phi Lăng đều sớm chờ ở đó,
thấy nhi tử tiến vào, hai người đều cực kỳ hiền hòa: "Đã về rồi? Ừm, nói chuyện nói chuyện. Ha ha...."
Ai náy đều ra vẻ đạo mạo, bộ dáng không trái với lương tâm, khiến cho Sở Dương trong lòng thầm buồn cười.
Mấy ngày kế tiếp, Sở Dương lần lượt bái phỏng đám người Sa Tâm Lượng
cùng Tần Bảo Thiện. Mọi người đoàn tụ một phen, nhưng Sa Tâm Lượng cùng
Tần Bảo Thiện đều lén lút báo cho Sở Dương mấy câu: Ngàn vạn lần không
nên tin chấp pháp giả.
Hiện tại, trong chấp pháp giả, đã ẩn ước xuất hiện một làn sóng: Diệt trừ Sở Dương!
Đối với điểm này, Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện đều cực kỳ lo lắng.
Sở Dương nghe xong, phản ứng trong lòng đầu tiên chính là: Thì ra Pháp Tôn thật sự chưa chết!