Chương 1199: Hoan Nghênh Hoan Nghênh, Hoan Nghênh Nhiệt ...


Đám linh thú bất mãn thì bất mãn, nhưng uy thế Tử Tà Tình vẫn còn, không một con nào dám phản kháng. Sở Nhạc Nhi cùng Mạc Khinh Vũ thậm chí còn mỗi người kéo một Hắc Huyết
Huyền Hổ uy vũ ra làm vật cưỡi.

Hai con Hắc Huyết Huyền Hổ, con nào con nấy đều cao như người, lớn như
ngựa, nặng chứng năm sáu trăm cân, cực kỳ to lớn, hai tiểu nha đầu cứ
thế cưỡi lên, kiêu ngạo khắp nơi, à không phải, chỉ kiêu ngạo trong Hắc
Huyết tùng lâm.

Đoạn đường này đi tới, quả thực là kinh thiên động địa, tất cả đường đi phía trước, đều bị bình định.

Trong Hắc Huyết tùng lâm, cả người lẫn linh thú đều cung kính, trang
nghiêm đứng hai bên đường. Phía trước, còn có người ầm ầm đi trước, mở
đường không ngừng.

Sở Dương thế mới biết, Tử Tà Tình đưa cho mình tấm lệnh bài này, chỉ sợ không phải thứ bình thường.

Túm lấy một gã hắc y nhân đã sống lâu năm trong Hắc Huyết tùng lâm, hỏi
thăm mới biết được. Đây chính là lệnh bài vương giả của Hắc Huyết tùng
lâm. Có thể lệnh bài này, là có thể hiệu lệnh cả Hắc Huyết tùng lâm.

Trong lòng Sở Dương khẽ run lên.

Tử Tà Tình vẫn lo lắng cho mình. Nàng không nói gì cả, nhưng lại để lại cho mình một lực lượng hùng hậu như vậy!

Nói chuyện thêm mới biết được, người của Hắc Huyết tùng lâm, bởi vì sống nhiều năm trong bóng tối không ánh mặt trời, đều đã quen với cuộc sống
như thế. Nếu tùy tiện ra ngoài, chỉ sợ hai mắt sẽ không chịu nổi.

Cho nên, bình thường cho dù muốn ra ngoài làm chuyện gì thì cũng phải
đeo kính che mắt. Hơn nữa, thời gian mỗi lần ra ngoài, cũng quyết không
thể vượt quá hai tháng.

Nếu không hai mắt sẽ bị hủy.

Sở Dương cũng không lấy làm ngạc nhiên. Từ biệt từng đợt từng đợt người
tiến tới tham kiến, một đường tiến vào trung tâm Hắc Huyết tùng lâm. Các vị bang chủ đều chờ ở chỗ này, nhìn thấy người tới là Sở Dương chứ
không phải Tử Tà Tình, tuy trong lòng mọi người đều có chút nghi hoặc,
nhưng thần thức của Tử Tà Tình thì không cần phải hoài nghi.

Sở Dương giải thích: Tử Tà Tình đi Thiên Ngoại Thiên làm việc gì đó, không lâu sau sẽ trở lại.

Đám bang chủ đều đồng tình.

Với thực lực của Tử Tà Tình, đi Thiên Ngoại Thiên làm việc, đúng là có nhiều khả năng, hơn nữa khẳng định thành công.

Rốt cuộc cũng vượt qua được Hắc Huyết tùng lâm, mọi người vung roi thúc
ngựa chạy thêm một đoạn đường, sau đó lại bắt đầu dùng xe trượt tuyết.

Cứ như vậy, liên tục di chuyển, hơn nữa có thêm phong hồ trợ giúp, linh
thú kéo xe trượt tuyết, mỗi ngày đều chạy hơn hai ngàn dặm. Nhưng kể từ
lúc rời khỏi Gia Cát gia tộc cho tới khi sắp tới Bình Sa Lĩnh, không ngờ đã mất tới gần hai tháng thời gian.

Thời tiết bên này so với chính nam còn muốn rét lạnh hơn một chút. Tuyết đọng còn chưa tan, mọi người ngồi trên xe , một đường gió tuyết. tiến
về phía Bình Sa Lĩnh giống như ngồi trên thuyền.

Sở Dương vừa mới tiến vào Bình Sa Lĩnh, đã có người vung roi thúc ngựa chạy về bẩm báo.

Đại thiếu gia trở về rồi!

Sở gia tĩnh lặng đã lâu, lập tức trở nên hoan hỉ vui mừng.

Dương Nhược Lan vội vàng chạy ra, Sở Phi Lăng còn khuyên nàng: "Ngươi
là mẹ hắn, nên bình tĩnh ngồi trong phòng chờ nhi tử thỉnh an ngươi mới
đúng. Vội vã như vậy làm gì?"

Dương Nhược Lan hỏi lại: "Ngươi không vội, vậy ngươi chạy ra ngoài làm gì?"

Sở Phi Lăng nói: "Là cha thì không cần chú ý nhiều như vậy."

Dương Nhược Lan cười lạnh hắc hắc: "À quên mất, đó cũng là nghĩa đệ ngươi mà...."

Sở Phi Lăng lập tức đỏ mặt tía tai, xấu hổ không biết nói cái gì cho phải.

Trong lúc hai người đang kiễng chân trông ngóng, chỉ thấy một hàng xe
trượt tuyết từ phương xa cấp tốc chạy tới, cực kỳ nhanh. Mà người ngồi
trên chiếc xe đầu tiên, chính là nhi tử Sở Dương mà mình ngày đêm mong
nhớ.

Trong lòng Dương Nhược Lan lập tức tràn ngập vui mừng, trong mắt cũng
thoáng hiện ánh lệ, ngay cả bàn tay cũng run rẩy. Sở Phi Lăng muốn nói
giỡn mấy câu, xoa dịu tâm tình thê tử một chút, nhưng bát ngờ phát hiện, ngay cả thanh âm của mình cũng đang run rẩy.

Cuối cùng cũng tới, Sở Dương nhào người bay vụt tới, ôm lấy mẫu thân mình: "Mẹ!"

Dương Nhược Lan cũng ôm lấy nhi tử, nước mắt thi nhau chảy xuống, run
giọng nói: "Dương Dương, hảo hài tử của ta. Mẹ cứ tưởng ngươi đã chết
rồi..."

Hai mắt Sở Phi Lăng cũng đỏ lên, ra vẻ quát lớn: "Nhìn hai mẹ con các
ngươi kìa, còn nói linh tinh gì nữa? Khách nhân còn đang ở đây, quả thực không ra thể thống gì. Cứ động tí là khóc, nhi tử lớn rồi còn cột được
vào bên cạnh mình nữa hay sao?"

Dương Nhược Lan hừ một tiếng, lúc này mới buông nhi tử ra, cẩn thận
quan sát Sở Dương một lượt: "Đen hơn một chút, cũng gầy hơn một chút."

Sở Dương cười khổ, kỳ thật trong khoảng thời gian này, mình tuyệt đối
béo hơn, nhưng ở trong lòng mẫu thân, nhi tử chỉ cần ra ngoài, thì nhất
định sẽ phải chịu khổ...

"Còn có mấy vị bằng hữu?" Sở Phi Lăng hỏi Sở Dương.

Sở Dương đưa mắt ra hiệu với hắn một cái, nói: "Chúng ta vào trong rồi nói tiếp."

Sở Phi Lăng lập tức biết trong dó có nhân vật trọng yếu, nghiêm mặt nói: "Được."

Đúng lúc này, Sở Nhạc Nhi bay vụt tới như chim én, ôm lấy Dương Nhược Lan: "Đại bá mẫu, ta khỏi rồi nha."

Dương Nhược Lan cực kỳ vui mừng: "Khỏi... khỏi rồi?"

Sở Nhạc Nhi gật đầu thật mạnh: "Thật sự là khỏi rồi. Hơn nữa, lần này ra ngoài còn tìm được cha ta. Lão nhân gia cũng theo chúng ta trở về."

Lúc này, Sở Phi Hàn mới từ xe trượt tuyết bước xuống, hô lớn: "Đại ca, đại tẩu."

Sở Phi Lăng cùng Dương Nhược Lan kinh hỉ tới cực điểm. Sở Phi Lăng tiến tới, nắm lấy tay tam đệ, không ngờ kích động không nói nên lời.

Lúc này mọi người mới cùng nhau tiến vào đại viên Sở gia. Mạc Khinh Vũ
đi cuối cùng, đầu cúi gằm xuống, gần như muốn nhét cả đầu vào trong áo,
thật sự có chút xấu hổ.

Ai nha nha, tới nhà Sở Dương ca ca rồi. Lại còn nhìn thấy phụ thân nương nương Sở Dương ca ca nữa... ta ta ta... Ta cuối cùng cũng ra mắt cha mẹ chồng rồi... Mắc cỡ chết người... Ta nên nói thế nào nhỉ? Nói thế nào
mới có thể khiến lão nhân gia yêu quý ta... Trong lòng ta thật lo
lắng...

Đám người Sở Hùng Thành đã sớm chờ ở trong đại sảnh. Sở Phi Yên không có ở đây, hắn ra ngoài áp tải hàng còn chưa về.

Sau khi cho hạ nhân lui xuống, Sở Dương mới bắt đầu giới thiệu.

Người được giới thiệu đầu tiên đương nhiên là Vũ Tuyệt Thành : "Vị tiền bối này chính là sư phụ Nhạc Nhi mới bái...."

Sở lão gia tử vuốt râu mỉm cười, nói: "Huynh đài khổ cực rồi. Nhạc Nhi
tuổi còn nhỏ, phiền toái huynh đài dạy dỗ nó thật tốt." Sở Hùng Thành
chính là gia gia Sở Nhạc Nhi, xưng hô với sư phụ Sở Nhạc Nhi như vậy, ở
trong mắt hắn, đã là rất có phong thái chiêu hiền đại sĩ rồi.

Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Ta thu đồ đệ là chuyện của ta, không
liên quan gì tới ngươi. Còn nữa, ngươi không cần xưng ta là huynh đài... Xưng hô thế này, sẽ khiến ta cảm thấy rất quái dị."

Sở Dương nhịn cười nói: "Gia gia, vị tiền bối này chính là một trong cửu kiếp bốn vạn năm trước, truyền nhân của Thần Phong chí tôn, Độc y Vũ
Tuyệt Thành."

Phịch một tiếng, Sở Hùng Thành lão gia tử ngã lăn từ trên ghế thái sư xuống, trợn mắt há hốc miệng: "Hả... ngươi nói... cái gì?"

"Ta nói thật đó!" Sở Dương gật đầu khẳng định.

Sở Hùng Thành lão gia tử ngẩng đầu lên, nhìn Vũ Tuyệt Thành, trong phút
chốc đột nhiên cảm thấy mình giống như đang ngưỡng vọng núi cao, run
giọng nói: "Tiền... tiền bối...."

Vũ Tuyệt Thành lắc lắc đầu: "Haiz, thôi,ngươi cứ gọi ta là huynh đài đi... dễ nghe hơn."

Sở lão gia tử dạ dạ hai tiếng, vội vàng lau mồ hôi trên mặt.

Má ơi, vị đại tôn tử này của ta ở bên ngoài cũng có chút thần thông nha. Ngay cả vị đại nhân vật danh chấn thiên hạ này không ngờ cũng mời tới
Sở gia!

Thật sự lầ khiến lão phu có chút chấn kinh. May mà lão phu khỏe khoắn
không bệnh, nếu như mà mắc bệnh tim thì hôm nay đúng là xong rồi..

"Gia gia, Vũ tiền bối từ hôm nay trở đi, sẽ thường trú ở Sở gia." Sở Dương ném ra một câu quan tọng.

Tay chân Sở lão gia tử lập tức cùng run rẩy: "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh...."

Sở Dương gần như bật cười thành tiếng.

"Ta giới thiệu cho gia gia hai vị tiền bối này." Sở Dương đi tới trước mặt Phong Nguyệt.

Sở Hùng Thành lau mồ hôi, mỉm cười đi tới. Thầm nghĩ, Vũ Tuyệt Thành hẳn là nhân vật cấp độ cao nhất rồi. Hai vị này hẳn là không dọa người lắm. Chỉ thấy Nguyệt Linh Tuyết rất có phong độ, mỉm cười hành lễ: " Tại hạ
Nguyệt Linh Tuyết, đây là thê tử của ta, Phong Vũ Nhu."

Phong Vũ Nhu mỉm cười gật đầu.

Sở lão gia tử vộ vàng hoàn lễ: "Nguyệt huynh. Ha ha, Phong... A?!" CÒn
chưa nói xong thì đã ngồi phệt xuống đất, hình tượng nhoáng cái dã mất
sạch.

Đối với Sở Hùng Thành và đại bộ phần người trên đại lục mà nói, Phong
Nguyệt so với Vũ Tuyệt Thành thì danh tiếng vang dội hơn nhiều. Vũ Tuyệt Thành dù sao cũng là niên đại quá lâu rồi, chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết, bây giờ có thể biết tới Vũ Tuyệt Thành cũng không có nhiều
người lắm.

Nhưng Phong Nguyệt lại xứng đáng với danh hiệu uy chấn thiên hạ!

Truyền thuyết truyền kỳ về Phong Nguyệt, ở Cửu Trọng Thiên đại lục này, chính là như sấm bên tai!

Hiện giờ hai người này không ngờ lại xuất hiện ngay trước mặt mình, Sở Hùng Thành làm sao có thể bảo trì trấn định được?

Hắn thở hổn hền từng hơi một: "Chính là Phong Nguyệt hai vị tôn giả?"

"Chê cười rồi." Nguyệt Linh Tuyết ôn hòa nói.

Sở lão gia tử khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

"Gia gia, hai vị tiền bối Phong Nguyệt cũng muốn thường trú ở nhà chúng ta." Sở Dương lập tức nói tiếp.

" Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh..." Đầu óc Sở lão gia
tử đã bị đả kích nặng nề, không thể suy nghĩ được gì nữa, gần như máy
móc nói.

Liên tiếp chấn kinh, khiến lão gia tử phản ứng không kịp nữa rồi.

"Còn có...." Sở Dương đang muốn tiếp tục giới thiệu.

"Chào gia gia." Mạc Khinh Vũ đỏ mặt thò đầu ra, nhu thuận thi lễ một
cái, thanh âm có chút run rẩy, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, cũng
không biết nên nói gì cho đúng, đầu óc có chút hỗn loạn.

"À... Chào ngươi." Sở Hùng Thành lão gia tử cười cười, nhìn Mạc Khinh Vũ rất là từ ái, thuận tiện cố gắng ổn định lại tâm thần của mình,thầm
nghĩ: Tiểu nha đầu này đã gọi ta là gia gia, hẳn không phải là đại nhân
vật nào rồi.

"Đây là Mạc Khinh Vũ, gia gia ngài cứ gọi Tiểu Vũ là được rội." Sở Dương cười nói.

"Ừ, Tiểu Vũ... Cái tên thật đáng yêu." Sở lão gia tử mỉm cười.

"Tiểu Vũ là đệ tử thân truyền của Bố Lưu Tình và Ninh Thiên Nhai hai vị chí tôn." Sở Dương có chút tinh quái, nói thêm một câu.

"Hả...." lão gia tử hít một hơi lạnh, thoáng lảo đảo một cái, miệng mũi méo xệch. Trời đất ơi... ta đang nằm mơ sao...

Lắc lắc đầu xác định mình không có nằm mơ, mới vội vàng nói: "Ai nha,
ngài là đệ tử của Ninh Bố hai vị chí tôn, làm sao có thể gọi ta là gia
gia..." Sở lão gia tử sợ hãi tới cực điểm. Đây chẳng phải là cho ta cùng Ninh Thiên Nhai, Bố Lưu Tình bằng vai phải lứa sao? Ta fuk, nếu chuyện
này mà truyền ra ngoài là có người chết nha.

Sở lão gia tử hốt hoảng nói: "... Ta nên gọi ngươi là... bà cô... Hả, cái gì??"

Mạc Khinh Vũ đỏ mặt cười: "Ta nên gọi ngài là gia gia mà."

Sở Nhạc Nhi đứng bên cạnh bĩu môi: "Gia gia, ngài chấp nhận đi. Tiểu nha đầu này dã tâm lớn lắm đó. Nàng muốn gả cho đại ca ta làm lão bà đến
phát điên rồi."

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1199