Chương 1191: Tay Bây Giờ Rời Đi, Ngày Khác ...


Vũ Tuyệt Thành ngơ ngẩn!

Chuyện này, hắn thật sự thật không nghĩ tới, dù chỉ là giả thiết nhưng hắn cũng sẽ cảm thấy đó là sự khinh nhớn với mình và huynh đệ!

Cảm tình huynh đệ năm đó, không lẫn bất cứ tạp chất gì!

Có thể vì nhau lên núi đao xuống biển lửa!

Nếu ngươi muốn đầu ta, cứ cầm đi là được!

Vũ Tuyệt Thành đã từng nghĩ như vậy, cũng đích xác sẽ làm như vậy. Lúc trước, bất luận là ai gặp phải kiếp nạn không thể không chết. Chỉ cần mình ở cùng một chỗ với họ, mình cũng sẽ không chùn bước!

Mỗi người đều như thế!

Mỗi một vị huynh đệ, đều đã từng làm như vậy, không chỉ một lần mà là vô số lần!

Cho nên, Vũ Tuyệt Thành tuyệt đối không nghi ngờ huynh đệ của hắn!

Chính bởi vì như thế, gặp phải sự phản bội sau lưng của lão đại, hắn mới thương tâm như thế, phẫn nộ như thế... Mấy ngàn năm ở chỗ này, cũng chỉ vì tiêu diệt Cửu Kiếm Kiếm Chủ! Không tiếc tất cả, muốn báo thù vì các huynh đệ!

Nhưng, hôm nay lại bị một lời của Nguyệt Linh Tuyết gọi tỉnh!

Trước khi lão đại phản bội ngươi, ngươi đã hoài nghi hắn chưa?

Có phải ngươi tin tưởng hắn y như ngươi tin tưởng huynh đệ của ngươi bây giờ?

Hơn nữa, phía trước còn tăng thêm một chữ 'càng’!

Bất cứ đoàn thể gì, lão đại chính là hạch tâm! Nếu lão đại không trả giá, người khác cũng sẽ không trả giá! Lão đại trả giá, vĩnh viễn gấp mấy lần người khác!

Như vậy, mới làm cho mọi người thán phục, ái mộ đi theo, ủng hộ lão đại!

Trong nội tâm Vũ Tuyệt Thành, những trí nhớ năm xưa ùa về như đang ở trước mắt.

Có một lần, lão đại gắt gao ôm lấy địch nhân, ba bốn người vung đao về lão đại, cốt nhục trên người lão đại văng khắp nơi, nhưng hắn khàn giọng hô to: "Tuyệt Thành! Ngươi đi! Ngươi không đi, lão tử không nhận huynh đệ như ngươi!"

Có lần mình trúng quỷ kế, thân chịu trọng thương, hãm thân biển lửa, lão đại cũng trọng thương, nhưng hắn vẫn chạy như điên từ bên ngoài vào, mang mình cõng ra. Lúc ấy, mình đã khát khô giống như xác ướp. Trong hôn mê, cảm thấy mình đang uống nước suối trong veo, trợn mắt ra nhìn thì mình đang uống máu của lão đại.

Lão đại mang thân thể dựa tảng đá lớn, chổng ngước lên đưa tay cổ tay chằng chịt vết cắt cho mình uống máu của hắn. Khi mình tỉnh lại, lão đại đã sớm hôn mê, cơ hồ còn khô hơn mình lúc trước...

Một lần, bốn vị huynh đệ gặp phải cường địch, lão đại dùng kế để cho các huynh đệ lui lại từng người. Hắn ở lại cuối cùng, bị địch nhân bắt lấy, đưa huyết nhục toàn thân hắn cắt xuống từng mảnh để ép hỏi tung tích các huynh đệ, lão đại chết cũng không nói. . . cơ hồ bị gọt thành bộ xương... ,

Một lần...

Nhiều, quá nhiều!

Mình từng nghĩ vô số lần, kiếp này có một vị lão đại như vậy là đủ rồi! Khi đó, dù vì lão đại chết một vạn lần, mình cũng cam tâm tình nguyện!

Nhưng tất cả cuối cùng lại bị lão đại tự tay phá hư!

Lúc ấy câu nói kia của lão đại, để cho Vũ Tuyệt Thành toàn thân băng hàn, trái tim cũng thành khối băng: "Các ngươi đám ngốc này, ha ha. . ."Từ dưới Tam Thiên đã bắt đầu bị ta lợi dụng! Cho tới bây giờ, vẫn bị ta lợi dụng! Ta lợi dụng các ngươi, xông lên trong Tam Thiên, xông lên Thượng Tam Thiên!"

"Ta lợi dụng các ngươi, cho tới bây giờ! Các ngươi có biết ta thích thú cỡ nào không? Các ngươi có biết không, khi thấy một đám ngốc bị lừa gạt sắp chết, khoái cảm thật tuyệt vời!”

"Ha ha... Hôm nay cửu trọng thiên thống nhất, thế giới này, ta đã là vô địch! Ta còn giữ các ngươi lại làm cái gì?"

"Các ngươi còn có thể cho ta bao nhiêu giá trị?"

"Các ngươi ngẫm lại xem, các ngươi chết rồi, ta tự tay giết các ngươi, hậu thế các ngươi lại vẫn cảm ơn, vẫn lao động cho ta một vạn năm mà không có câu oán hận nào! Ha ha ha..."

Vũ Tuyệt Thành ngây ra như phỗng, càng nghĩ càng thấy nội tâm hỗn loạn.

"Ngươi có hoài nghi ngươi không?"

"Ngươi có hoài nghi huynh đệ khác trừ lão đại không?"

"Trước khi ngươi bị lão đại phản bội, ngươi có hoài nghi hắn không?"

"Ngươi trả giá, không bằng lão đại ngươi trả giá đúng không? Ngươi cũng không phản bội, tại sao lão đại trả giá nhiều nhất lại phản bội?"

Tại sao?

Vũ Tuyệt Thành ngồi lẳng lặng, một hồi lâu sau, đột nhiên đứng lên, nói: "Ta đi luyện công."

Xoay người vội vàng rời đi.

Sở Dương có chút khâm phục nhìn Nguyệt Linh Tuyết. Những vấn đề này, hắn cũng nghĩ qua, nhưng, cũng không trực tiếp vào mấu chốt như Nguyệt Linh Tuyết!

Mình chỉ hoài nghi!

Chứ không như Nguyệt Linh Tuyết, trực tiếp không tin!

Bởi vì bản thân Nguyệt Linh Tuyết cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa tính cách vô cùng ngay thẳng! Vô cùng quang minh lỗi lạc, hắn nhìn thấy gì thì tin tưởng cái đó!

Hắn nhìn thấy chuyện xấu, chính là chuyện xấu!

Hắn chỉ cảm thụ từ chính bản tâm của hắn.

Đúng là đúng! Sai là sai! Đen là đen! Trắng là trắng!

Nếu tất cả mọi người cố ý giả bộ thua hắn, như vậy hắn sẽ cho rằng, mình chính là đệ nhất cao thủ Cửu Trọng Thiên!

Người như vậy, rất ngu, hắn coi trọng ánh sáng trong lòng hắn, tuyệt đối không thay đổi! Cận kề cái chết cũng vậy!

Ngốc đến mức cổ hủ.

Nhưng, ngươi không thể phủ nhận được, ở trong mắt loại người như Nguyệt Linh Tuyết, thế giới vô cùng ôn hòa! Bởi vì hắn nhìn chuyện tốt đẹp, chính là tốt đẹp!

Hắn mặc dù đang sống trong sự thật, những cũng thật sự sống trong mộng cảnh do hắn tạo ra! Hắn vĩnh viễn sẽ không đùa giỡn tâm cơ, tính toán trăm đường, hắn đường đường chính chính, quang minh chính đại!

Người như vậy, hoặc là không đáng yêu, đôi khi sẽ làm người ta hận đến nghiến răng ngứa lợi, nhưng, ai dám nói không kính trọng hắn!?

Chuyện hắn nhận định tuyệt đối không thay đổi.

Cho nên, hôm nay, khi tất cả mọi người đều cho rằng Vũ Tuyệt Thành đã bị lão đại lừa, Nguyệt Linh Tuyết dứt khoát vạch ra: Mgươi sai rồi!

Việc này tuyệt đối không thể!

Mặc dù có, thì tuyệt đối có nguyên nhân!

Chứng kiến Vũ Tuyệt Thành rời tiệc mà đi, Nguyệt Linh Tuyết có chút ngạc nhiên, nói: "Ta còn chưa nói xong, hắn sao lại đi rồi? Rượu chưa uống xong, cơm chưa ăn no, nói chưa, lúc này đi luyện công cái gì?"

Phong Vũ Nhu hung hăng véo hắn cái bả, liếc mắt mắng: "Ngu ngốc!"

Tất cả mọi người nở nụ cười.

Nhưng Sở Dương lại nhíu mày thật sâu tựa hồ đang đau khổ suy tư về cái gì đó...

Một bữa cơm cuối cùng cũng ăn xong, Sở Dương đi vào phòng Tam thúc Sở Phi Hàn, Sở Phi Hàn đã sớm tỉnh lại, nhìn thấy Sở Dương và Sở Nhạc Nhi liền cười rộ lên.

Nghe được Sở Nhạc Nhi được nhất đại độc y Vũ Tuyệt Thành thu làm đệ tử, Sở Phi Hàn càng hoảng sợ, nhưng lại càng mừng rỡ.

Ban đêm Sở Nhạc Nhi tự mình xuống bếp, Sở gia ba người ngồi bên giường bệnh của Sở Phi Hàn, Mạc Khinh Vũ nghiêm mặt tiến đến, biết đồ ăn của Sở Nhạc Nhi làm, nhưng nàng vẫn ăn ngon lành.

Sở Nhạc Nhi rốt cục tuyên bố giảng hòa, lý do là như vầy: "Ngoại trừ người nhà của ta, không ai dám ăn cơm ta làm, ngươi dám ăn, rất không tồi! Cho nên, chúng ta giảng hòa."

Nhưng lại tăng thêm một câu: "Bất quá ngươi muốn làm đại tẩu ta, một chút cơ hội cũng không có!"

Mạc kính khiêu vũ không cam lòng yếu thế, nói: "Chuyện này là đại ca ngươi định đoạt, chứ không phải ngươi! Ngược lại ngươi là em gái, chuyện hôn nhân của ngươi sẽ do cha và đại ca ngươi quyết định." Phất phất nắm tay nhỏ: "Chính ngươi mới không có quyền tự chủ!"

Mắt thấy hai nha đầu vừa mới hòa hoãn đã muốn đánh nhau, Sở Dương đau đầu không thôi.

Vũ Tuyệt Thành từ khi vào phòng hắn tới giờ, vẫn chưa đi ra.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Khinh Vũ và Sở Nhạc Nhi đối luyện trong sân, rốt cục Vũ Tuyệt Thành mới đi ra.

Nhưng mọi người vừa thấy được, đều hoảng sợ!

Chỉ qua thời gian một đêm, tóc Vũ Tuyệt Thành lại biến thành màu trắng! Sợi tóc bạc trắng sáng như tuyết, màu trắng của sự tiêu hao hết sinh mạng!

Đến tu vi như hắn, chỉ cần hắn không muốn, chỉ cần không gặp phải chuyện gì hao hết tâm thần, tuyệt đối sẽ không như thế!

Bởi vậy có thể thấy được đêm qua Vũ Tuyệt Thành suy nghĩ nhiều như thế nào?

Trong mắt của hắn, đã bớt đi cừu hận và bi phẫn, nhưng lại nhiều hơn mâu thuẫn và suy tư, nhưng nhiều nhất lại là mê võng.

Hắn cực kỳ yêu thương Sở Nhạc Nhi, nhắc nhở luyện công, cũng tận tâm tận lực, hận không thể đem đồ đệ này tôn làm lão thiên. Trong thời gian một ngày, chỉ khi nhìn thấy Sở Nhạc Nhi có chỗ tiến bộ, hoặc là giải thích sâu sắc công pháp, hắn mới mỉm cười.

Nhưng lúc khác, cơ bản đều ở trong trầm tư, mê võng.

Những người khác, ngay cả Nguyệt Linh Tuyết làm hắn tỉnh, cũng không hề đề cập tới chuyện năm đó.

Ba ngày sau, thương thế của Sở Phi Hàn tốt lên.

Gia tộc Gia Cát, rốt cục cũng đến đây. Gia Cát Thương Khung tự mình dẫn người đến, cung kính đưa cho Phong Nguyệt một trữ vật giới chỉ. Bên trong là những thứ xem như thuyết pháp, đền bù tổn thất cho Phong Nguyệt.

Nguyệt Linh Tuyết bất động thanh sắc nhận lấy.

Lập tức muốn bốn chiếc xe ngựa, bốn khung trượt tuyết của Gia Cát gia tộc. Bọn người Gia Cát Thương Khung biết Phong Nguyệt phải ly khai, lập tức hưng phấn không thôi.

Những vật này đương nhiên nửa điểm cũng không chậm trễ, đều chọn lấy thứ tốt nhất đưa tới.

Vào ban đêm, Sở Dương đi tìm Hàn Tiêu Nhiên, hắn cũng không mấy ngạc nhiên với việc Sở Dương rời đi. Chỉ là khi Sở Dương rời đi, Hàn Tiêu Nhiên dùng tốc độ cực nhanh truyền âm một câu.

"Huynh đệ, ngàn vạn không được tiếp nhận bổ nhiệm của tổng bộ Chấp Pháp Giả! Cả đời này, tuyệt đối không được đi tới Chấp Pháp Thành!"

Sở Dương muốn hỏi lại, nhưng Hàn Tiêu Nhiên đã xoay người, chỉ để lại một câu: "Nhanh trở lại Đông Nam!"

Câu đầu Sở Dương hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng câu cuối Hàn Tiêu Nhiên nói ra làm cho Sở Dương suy nghĩ ý tứ trong đó.

Sáng sớm hôm sau, dưới sự đưa tiễn vui vẻ của Gia Cát gia tộc, Sở Dương rốt cục cũng ly khai Thiên Cơ thành!

Ở trong đám người đưa tiễn, Sở Dương thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu đang nhìn mình.

Sở Dương mỉm cười, khi phất tay, cố ý mang năm đầu ngón tay giơ ra, tựa như viết một chữ “Ngũ” lên không trung. Đệ Ngũ Khinh Nhu cười khổ một cái, xoay người rời đi.

Chư Cát Vân Sơn bái biệt Phong Nguyệt xong, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Dương, thản nhiên nói: "Núi cao sông dài."

Sở Dương nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt lộ ra một vòng phong duệ, thản nhiên nói: "Ta bây giờ rời đi, ngày khác sẽ gặp lại!"

Chư Cát Vân Sơn thản nhiên nói: "Tùy thời xin đến chỉ giáo! Nếu tôn giá không đến, Gia Cát sẽ Đông Nam bái phỏng."

Sở Dương lắc đầu, cười nhạt: "Các ngươi không có cơ hội."

Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều thấy được cừu hận và sát khí trong mắt đối phương.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1191