Chương 119: Tính Toán Đến Chết


“Cho nên ta vẫn đợi, hơn nữa muốn cùng Đường Tâm đại nhân ngài thoải mái tâm tình.” Sở Dương mỉm cười, quạt xếp nhẹ lay động, từ đầu đến cuối luôn giữ vững sự điềm tĩnh, không ngừng đong đưa quạt xếp: “Đây không phải là để trì hoãn kéo dài, mà là thành tâm muốn cùng Đường đại nhân dốc lòng tâm sự.”

Sở Dương nói không phải là để trì hoãn, nhưng tại thời khắc này, tứ phía vô thanh vô tức bỗng nhiên xuất hiện không ít Hắc y nhân; đó chính là đám thuộc hạ Liệt Dương của Bổ Thiên Các đang ép lại từ hai cánh. Hành động phối hợp nhịp nhàng đối nghịch với lời của Sở Dương làm cho mọi người phía đối diện cảm thấy nực cười - đích thực là hắn bịa chuyện.

“Ngươi cho rằng mình liên thủ với những người này là có thể giữ chân được ta?” Đường Tâm Thánh thấp giọng cười nói: “Sở Ngự Tọa, thân thể ngài nghìn vàng, thế mà dám xích lại gần ta một khoảng cách gần như vậy sao?”

“Đúng vậy, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.” Sở Dương không biết làm gì khác hơn ngoài đong đưa cây quạt: “Thế nhưng gần không phải là không tốt, trong quạt này có chứa Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn. Cái tên này Đường đại nhân chắc đã nghe qua rồi chứ nhỉ?”

“Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn?” Đường Tâm Thánh biến sắc: “Cái này… Đây là một trong mười loại kịch độc đứng đầu?”

Từ khi thân phận thật của hắn bị vạch trần, mãi đến lúc này Đường Tâm Thánh mới lần đầu tiên lộ rõ thần sắc sợ hãi.

“Ngài nói Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn sao? Chẳng qua đây là lần đầu gặp mặt nên tại hạ muốn dâng tặng Đường đại nhân một món lễ vật nho nhỏ mà thôi, không đáng giá gì, chỉ mong tỏ được lòng thành kính của mình. Mong rằng Đường đại nhân đừng quở trách.”

“Có lẽ là Đường đại nhân cũng không phát giác ra, từ khi bổn tọa đi tới vẫn luôn đứng ở hướng thuận chiều gió.” Sở Dương mỉm cười, kiên trì giải thích: “Mà mỗi lần cử động, ta luôn nhẹ phất quạt vào một thời khắc nhất định, chính xác hơn là chọn lúc gió nhẹ. Gió mạnh quá thì độc dược sẽ theo luồng gió mà phân tán hết.”

Hắn híp mắt cười cười: “Đường đại nhân thông thiên, hiển nhiên hiểu rõ gió thổi vô định, nước chảy vô thường. Dù là cơn gió trước hay sau thì độc phong này cũng không có mắt mà phân biệt lớn nhỏ - già trẻ để tha đâu.”

“Cho nên bổn tọa mạn phép đứng sang một bên mà hưởng thụ gió mát mùa hè, sau đó lại chân thành cùng Đường đại nhân đàm tọa, miễn sao thời gian càng dài càng tốt. Thời gian càng lâu thì đương nhiên Đường đại nhân hưởng thụ Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn sẽ được nhiều hơn chút ít.”

Sở Dương ôn nhu nói tiếp: “Mong rằng Đường đại nhân không nên trách cứ ta nói nhiều, kỳ thật ta ngày bình thường vốn là người trầm mặc ít nói a...”

Đường Tâm Thánh mắt lóe ra kim quang sắc lạnh, hai tay vung lên bắt song chưởng. Chỉ nghe một tiếng phù vang lên, thanh âm đó không phải phát ra từ cổ họng mà là tràn ra từ trên người hắn. Chiếc áo choàng đang mặc như đón gió trương phồng, bụi bặm theo đó tựa hồ bay hết xuống đất.

Đường Tâm Thánh rõ ràng cảm thấy nguyên khí trong cơ thể mình đang bắt đầu tiêu tán; không những thế còn tiêu tán với tốc độ càng lúc càng nhanh!

“Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn vô sắc vô vị, là một loại bột phấn tinh diệu.” Sở Dương tiếp tục nhẹ lay động chiếc quạt xếp: “Người nào hít phải nó sẽ toàn thân vô lực, nguyên khí tiêu tán, càng vận công kháng cự thì nguyên khí tiêu tán càng nhanh. Đương nhiên một chút bột phấn này đối với cao thủ như Đường đại nhân đây mà nói ảnh hưởng cũng không phải là lớn, nhưng đối với vị nhân huynh trước mặt ta thì sao? Nó có thể gây ra cái chết, giống như thế này này…”

Sở Dương mỉm cười, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nắm tóc và kéo vị lão giả quay lưng về phía hắn, sau đó mới từ từ kéo lão đứng lên. Tay phải Sở Dương thì đưa xuống bên hông, rút ra một thanh đoản kiếm sáng choang nằm gọn trong tay, mắt lẳng lặng nhìn Đường Tâm Thánh, mỉm cười nói: “Chết rồi là hết. Chết một cách bất tri bất giác so ra lại nhẹ tựa mây bay, thật sự là một cái chết bình thản.”

Nói rồi tay phải vận lực, thanh đoản kiếm tức thì đâm ngập cổ họng lão giả, máu tươi bắn tung tóe về phía Đường Tâm Thánh. Sở Dương đưa mắt nhìn Đường Tâm Thánh đang đứng bất động, lưỡi đao trong tay lại dạo qua một vòng, đồng thời vung chân tung một cước đá văng cái xác không đầu bay ra xa. Trong tay Sở Dương lúc này là cái đầu người tóc hoa râm đang treo lủng lẳng của tên thủ hạ, đôi mắt trên thủ cấp vẫn mở to tuyệt vọng và tràn ngập thần sắc như không thể tin nổi.

“YAA.A.A.., mùi máu tươi thật sự rất là tanh.” Sở Dương thuận tay đem cái đầu người ném về phía trước, mỉm cười nói: “Đường đại nhân, ngài nhìn xem, đệ nhất hộ vệ của ngài chính là một vị Vũ Tông đúng không? Nét mặt hắn khi chết vẫn thiện lương vô cùng…”

Lão giả này bị Sở Dương tóm lấy, sau đó ung dung giết chết, từ đầu chí cuối thủy chung không vấp phải bất kỳ một sự phản kháng nào. Hắn giải quyết nhẹ nhàng giống như giết một con gà vậy. Mà không, nếu là gà thì cũng không thể bắt và giết dễ dàng như vậy được.

“Ngươi đã ra tay bằng cách nào?” Đường Tâm Thánh ôm lấy thủ cấp của tên hộ vệ, căm phẫn nhìn Sở Dương, trong lòng vẫn nhất định không tin trợ thủ đắc lực nhất của mình lại chịu chết dễ dàng như thế. Nghe nói Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn rất lợi hại, nhưng không thể lợi hại đến mức khiến cho một vị Vũ Tông ngoan ngoãn giơ đầu chịu chém.

“Lúc ta đứng sang một bên chính là cố ý đi về phía sau lưng hắn, hắc hắc…” Sở Dương nói tiếp: “Mà lúc ấy lại là lúc các ngươi đang cảnh giác nhất nên không dám làm điều gì vọng động. Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn do ta phẩy ra liên miên bất tuyệt, phần lớn đều bị hắn hít lấy… Mà khi ta vừa vạch trần thân phận của ngươi thì hắn liền bắt đầu ngấm ngầm vận công. Ha ha, Đường đại nhân, ta đã có nói qua, người dính độc này càng cố vận công thì công lực càng tiêu tán nhanh rồi mà.”

“Hắn… Vì sao lại không phản kháng?” Đường Tâm Thánh bất giác tỉnh ngộ, hận không thể tự tát vào mặt mình một cái. Khi đó chính là lúc hắn đang cùng Sở Dương châm biếm lẫn nhau. Lúc ấy hắn cứ mải lo tưởng tượng cảnh chậm rãi dày vò tên Sở Diêm Vương láo toét trong lòng bàn tay.

“Mặt khác, chờ cho đến lúc hắn đã gần như không thể động thủ nữa, tại hạ mới nhã nhặn phát ra một tia sát khí…” Sở Dương ra vẻ hổ thẹn nói: “Ta vốn tu vi không cao, sát khí không nặng, chỉ có thể cố hết sức kích động để hắn dốc lòng phòng bị, hơn nữa ta lại đứng ngay phía sau hắn… Hắn vốn không dám quay đầu lại vì sợ ta nhân lúc hắn quay đầu mà xuất thủ trước. Cho nên hắn chỉ có thể vận công, cảnh giác đề phòng… Kết quả là, ha ha ha…”

Tình huống chân thật dĩ nhiên không chỉ là như thế, mà thật sự là Sở Dương chờ đợi tới lúc tên hộ vệ sắp chống đỡ không nổi thì mới xuất thủ, đem mũi của Cửu Kiếp kiếm vận lên ngón tay, từ phía sau lưng nhẹ nhàng cắm mũi kiếm nhọn xuyên tim tên kia. Tên hộ vệ ngay lập tức khí tuyệt đương trường nhưng không hề ngã xuống, bởi thi thể của hắn đã được Sở Dương dùng đầu gối đỡ lại.

“Sở Diêm Vương! Dù cho hiện tại công lực ta bắt đầu tiêu tán thì ta cũng phải giết bằng được con người vô liêm sỉ như ngươi!” Đường Tâm Thánh gào to, bất thình lình lăng không nhảy lên.

Thành Tử Ngang cả kinh, lập tức lắc mình lướt lên, thủ thế sẵn sàng đón địch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhân ảnh trên không.

Nhưng chỉ một khắc sau đó, sự tình khó tin nhất đã xảy ra. Đường Tâm Thánh đang lăng không thì thân thể đột nhiên run lên bần bật, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ tột cùng, thần sắc tím tái, đau đớn gào thét: “Cái này… Sao có thể trở thành như thế?”

Lời còn chưa dứt, hắn đã tựa như vịt giời gãy cánh, bịch một tiếng ngã chỏng chơ trên bàn cờ. Bàn cờ tướng lập tức nứt toác, vô số quân cờ đen trắng văng ra tứ phía…

Mới vừa rồi còn mang cốt cách tiên phong, trí túc đa mưu và tràn đầy phong phạm cao thủ như Đường Tâm Thánh đại nhân, giờ phút này lại lâm vào cảnh thất điên bát đảo, đau đớn khôn tả xiết.

“Ôi chao, Đường đại nhân, thực sự xin lỗi. Ta đã quên nói cho ngươi biết: người dính phải Tô Cốt Tiêu Hồn Phấn kỵ nhất là nhìn thấy máu, bởi nếu hít phải huyết khí thì chỉ cần ngươi chưa đột phá cảnh giới Vương cấp cao thủ, nghĩa là chưa thể hình thành được chân nguyên vô cùng vững chắc… Lúc ấy cho dù ngươi có công lực thông thiên đến đâu, nếu hít phải mùi máu tanh này thì trong tích tắc công lực cũng sẽ bị phế bỏ hoàn toàn.”

“Bổn tọa e sợ Đường đại nhân hấp thụ không đủ, cho lên mới vứt đầu lâu tanh tưởi đầy máu về phía ngài. Mà Đường đại nhân quả nhiên là con người trọng tình nghĩa, lập tức ôm lấy ngay vào lòng ngực. Nhờ vậy huyết khí có thể tiếp cận đại nhân…” Sở Dương mỉa mai: “Đây là lỗi của ta! Ta vốn không thể so sánh với người nhìn xa trông rộng như đại nhân được.” Hắn cười nói: ”Vạn bất đắc dĩ ta mới đành dùng khổ nhục kế này! Đường đại nhân lúc trước há chẳng phải thường dùng hay sao??? Ha ha ha…”

“Tại hạ phát giác ra đại nhân cũng là nhờ nguyên nhân này. Người bình thường mà hít phải Tô Cốt Tiên Hồn Phấn sẽ lập tức ngã nhào. Chỉ có hai vị là thần sắc sáng ngời, thậm chí không biểu hiện ra bên ngoài một chút dấu hiệu nào, thật sự là cao nhân… Có điều cao nhân như vậy không lẽ chỉ ở nơi này với mục đích đánh cờ? Hơn nữa, lời nói của Đường đại nhân phát ra đĩnh đạc trấn tĩnh, cho nên ta mới nghi Đường đại nhân đợi sẵn nơi này chờ ta, cũng là nguyên do ta phát hiện ra đó…”

Sở Dương nói những lời này đã làm khai thông nỗi băn khoăn vướng mắc trong lòng của Đường Tâm Thánh, đồng thời cũng giúp Thành Tử Ngang tháo khỏi khối hoài nghi trong lòng: thì ra là như vậy!”

Đường Tâm Thánh nằm trên mặt đất gắng sức ngẩng đầu, căm hận nhìn Sở Dương. Nhưng nếu cái nhìn từ ánh mắt có khả năng sát nhân thì tính đến ngày hôm nay, Sở Dương đã chết cả trăm năm trước, xương cốt đã sớm tan thành tro bụi rồi…

Một hồi lâu sau, Đường Tâm Thánh gắng gượng đứng dậy, thở một hơi dài, trầm ngâm nói: “Quả nhiên lợi hại! Không thể ngờ bổn tọa thân là cửu phẩm Võ Tôn, nhưng chưa kịp xuất một chiêu đã thảm bại dưới tay ngươi! Ha ha, không oan, quả thực không oan..! Ha ha ha…” Nói rồi thân hình mềm oặt té ngã xuống đất.

Tại thời khắc này, hắn rõ ràng cảm nhận được lòng mình đang thoái chí. Hắn vốn đã tính toán chi li tất cả, vậy mà lại bị đối phương tính kế…

Nếu lúc trước… Khi mình phát giác được mối nguy mà kiên quyết rút lui thì giờ phút này chắc đang tiêu du tự tại bên ngoài ngàn dặm. Nếu mình tin vào dự cảm chẳng lành của bản thân ngay lúc nhìn thấy Thành Tử Ngang… Nếu mình không trỗi dậy ý nghĩ giết chết Sở Dương mà ngay tức khắc bỏ đi thì lúc này đây sớm đã thong dong thiên hạ rồi.

Thậm chí cho dù là thời điểm nhìn thấy Sở Dương mà mình quyết đoán thật nhanh, lập tức rút lui thì vẫn có thể an toàn.

Trường hợp xấu nhất là cho dù không thể đi ngay thì lúc đó lập tức xuất thủ, hẳn gã Sở Diêm Vương này đã sớm bị giết chết trong tay của mình rồi.

Nhưng mình hết lần này tới lần khác đều không làm, trái lại còn muốn cùng đối phương so đọ trí tuệ, cùng đối phương so tính mưu kế; chỉ muốn tại chính nơi mình bị hắn đánh bại mang trả lại cho đối phương sự nhục nhã gấp cả trăm ngàn lần…

Nhưng không ngờ thế trận nghịch nghuyển, chính mình lại tự hại mình, chuyện sắp thành lại hỏng, ngay cả tính mệnh cũng nằm trong tay người khác!

Địch nhân từng bước âm thầm tính toán chuẩn xác vô cùng, sau lưng âm thầm hạ độc thủ mà ngoài mặt vẫn mang khí độ thư thái như không.

Không thể không thừa nhận, Đường Tâm Thánh đành chịu khuất phục trước Sở Dương, đồng thời chấp nhận thân phận mình trong hoàn cảnh này. Tận đáy lòng hắn bị cảm giác thất bại đả kích mãnh liệt. Bản thân hắn mưu trí siêu quần, tự phụ tính toán chi li không bỏ sót, mọi thứ đều nắm rõ như lòng bàn tay, một mình đi tới Thiết Vân, ỷ vào sự cao minh sáng suốt cùng mạng lưới tình báo bang trợ mà thăng tiến nhanh chóng, đem Thiết Vân quần hùng đùa bỡn trong tay, với thân phân một tên gian tế mà ngồi lên ghế thánh nhân tại Thiết Vân quốc.

Nếu không phải bại lộ quá sớm thì chỉ cần chờ Đệ Ngũ Khinh Nhu dấy lên ngọn lửa chiến tranh, lúc đó Thiết Bổ Thiên vừa chết, Thiết Vân Quốc như rắn mất đầu sẽ khiến thiên hạ đại loạn. Khi ấy chỉ cần thánh nhân như hắn đứng ra hô hào thì chỉ cần trong khoảnh khắc là sẽ lật đổ Thiết Vân.

Vạn sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ thích hợp. Nhưng ngay tại lúc này thì thiên hạ lại vuột khỏi tầm tay hắn.

Hơn nữa, người đánh bại hắn lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy! Đường Tâm thánh sao có thể cam phục? Chính bởi vì phần không phục này mới khiến cho hắn lập tức xua tan ý nghĩ đào tẩu, lòng dạ quyết chí trả thù.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #119