Pháp
Tôn còn chưa dứt lời, Phong Vũ Nhu đã kêu lên một tiếng đau đớn, trong môi đỏ
phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về phía sau, Nguyệt Linh Tuyết áo trắng
như tuyết, lắc mình lại đây, thay đổi vị trí với Phong Vũ Nhu, trường kiếm điên
cuồng chém ra!
Đương đương đương...
Liên tục chín kiếm, tựa như chín tia chớp đánh, sấm sét bùng nổ! Trong chín người
vây công Phong Vũ Nhu, hai Đại hộ pháp lảo đảo lui về phía sau, từ trong thất
khiếu chảy ra máu tươi, bảy người còn lại đều bị chấn động mãnh liệt, phun máu,
lập tức bay ra ngoài giống như diều đứt dây, vỡ tan ra thành từng mảnh ngay ở
giữa không trung!
Bảy vị lục phẩm Chí Tôn, bị một kiếm của Nguyệt Linh Tuyết đánh chết! Thần hồn
câu diệt!
Nguyệt Linh Tuyết đau xót vì vợ hắn bị thương, ra tay toàn lực, sức mạnh quả thật
là không gì sánh kịp!
Nhưng tam giác trận của ba người, lại vẫn bị mở ra một chỗ hổng!
Nguyệt Linh Tuyết cùng Bố Lưu Tình không ngừng trao đổi vị trí với Phong Vũ Nhu
đang bị thương, trao đổi đối thủ, nhưng, dù sao tình thế cũng không thể trở lại
như trước!
Dù sao, mặc kệ bên nào chiến đấu, đều là kịch liệt, tàn khốc giống nhau!
Bố Lưu Tình thét dài một tiếng, trường kiếm giống như gió nổi mây phun, cuồn cuộn
phóng ra, vòng một vòng quanh Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu, trường kiếm
lóe sáng lên giống như rồng đang lăn lộn, trong phút chốc, kẻ địch đều bị giết
phải lùi lại, bốn phía, chỉ vì hắn mới quay một vòng như vậy, lại thêm hơn mười
cổ thi thể!
Bố Lưu Tình chợt lóe qua như gió, đem một cái bình ngọc Tử Tinh nhét vào trong
tay Nguyệt Linh Tuyết, quát: "Cho vợ ngươi ăn vào! Ta chống đỡ, ngươi bảo
vệ cho nàng chữa thương!”
Cười dài một tiếng, trường kiếm cuồn cuộn, xoay người giết ra!
Chỉ thấy hắn tử di động rất nhanh, một hình hắn, bảo vệ một vòng tròn khoảng chừng
năm trượng, đem Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu bao bọc ở trong, một đạo bạch
quang làm thành một vòng, tất cả những người có cam đảm tiến vào vòng tròn này,
đều bị hắn dùng tốc độ nhanh nhất chém chết!
Nguyệt Linh Tuyết không dám chậm trễ, bay đến bên người Phong Vũ Nhu, mở nắp
bình, hấp tấp nói: "Ăn vào đi!" Đã đem thuốc nhét vào trong miệng vợ
hắn.
Phong Vũ Nhu chỉ cảm thấy ngũ tạng như lửa đốt, đang khó chịu, đan dược vừa vào
miệng. Lại cảm thấy một dòng nước ấm từ cổ họng chảy xuống. Tinh thần chấn động,
nói: "Đây là thứ gì.”
"Không biết." Nguyệt Linh Tuyết cầm kiếm đứng thẳng, hết sức chăm chú
bảo về cho vợ hắn, nhìn sóng kiếm cuồn cuộn bốn phía, tiếng rít gió của kiếm
khí tràn ngập trời đất, Bố Lưu Tình một người một kiếm, ngăn chặn trăm tên Chí
Tôn vây công, dĩ nhiên là tràn đầy thần uy, không lùi mà tiến!
Nhưng bất cứ Chí Tôn nào tiếp xúc đến kiếm quang. Đều phun máu, lui về phía
sau, trên người tràn đầy vết thương, nếu ở quá gần, thì trực tiếp bị phanh
thây! Trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Ta luôn luôn nghĩ rằng tu vi của ta không kém Bố Lưu Tình, Trữ Thiên Nhai bao
nhiêu, hiện giờ xem ra, thật sự là kém xa...
Phong Vũ Nhu chỉ cảm thấy từ khi ăn đan dược, cả người thoải mái hơn nhiều. Sau
khi vận công dòng nước ấm này giống như là một dòng nước chảy qua, vuốt ve tất
cả những vết thương, đầu tiên là cảm giác đau nhức trong đan điền đột nhiên biến
mất, sau đó dòng nước ấm từ đan điền chạy ra, tiến vào kinh mạch, cảm giác đau
đớn trong kinh mạch cũng biến mất trong nháy mắt
Vết thương ở ngũ tạng do chấn động, cũng giống như dòng nước chảy qua, tất cả đều
biến mất không dấu vết!
Chỉ trong thời gian một lần hô hấp. Thân thể lại có thể phục hồi như lúc ban đầu!
Phong Vũ Nhu mở to mắt không thể tin, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Nguyệt
Linh Tuyết, khẽ nói: "Ta lành hẳn rồi!”
"Lành hẳn rồi?! Nhanh như vậy?!" Nguyệt Linh Tuyết kêu lên một cách
vui sướng, tuy đã sớm biết rằng đồ vật mà Bố Lưu Tình đưa cho không phải là thứ
tầm thường, nhưng không ngờ lại có tác dụng tốt như vậy.
Phong Vũ Nhu cầm kiếm xông ra, tiến đến bên tai Nguyệt Linh Tuyết, thấp giọng
nói: "Ngươi kiếm đâu ra Cửu Trọng Đan thế?”
Nguyệt Linh Tuyết giật mình. Nói: "Bố huynh cho.”
Phong Vũ Nhu đã cầm trường kiếm vọt tới bên người Bố Lưu Tình, vung tay!
Nguyệt Linh Tuyết không kịp khiếp sợ, thân hình lướt đi, bay lên giống như sao
băng, chiếm lấy một vị trí khác, trường kiếm vung ra, chém một vị Chí Tôn thành
hai nửa!
Trận hình tam giác, lại được thành lập lần nữa!
Tất cả kẻ địch, đều lui về phía sau.
Sức ép lên Bố Lưu Tình nhanh chóng giảm một nửa. Cảm thấy thoải mái, cười ha
ha, nói: "Em dâu, khỏe chưa?”
Phong Vũ Nhu cười, nói: "Cảm ơn Bố đại ca cho thuốc!”
Bố Lưu Tình cười nói: "Đây cũng không phải là của ta, mà là do Tử đại nhân
cho! Muốn cảm ơn, thì cảm ơn nàng đi!”
Ba người đồng thời phóng ra, ba mũi nhọn của trận hình tam giác đâm ra ngoài,
tiếng kêu thảm vang lên liên tục, không dừng!
Gần ba trăm vị Chí Tôn vây công, giờ phút này, không ngờ đã thương vong một nửa!
Đám người của Bát đại gia tộc như Dạ Đế nhìn xem thì có cảm giác trái tim như bị
dao cắt! Những người này đều là lực lượng tinh nhuệ của gia tộc! Lại chết ở chỗ
này như vậy...
Nếu có thể đổi được một cái giá lớn, thì cũng không có gì. Nhưng vừa mới làm
cho Phong Vũ Nhu trọng thương, trong nháy mắt, đối phương lại có thể hồi phục
như cũ!
Điều làm sao có thể không làm cho tám vị Nhị Tổ đều cắn đứt răng nanh!
Ở chỗ cao nhất, Vũ Tuyệt Thành áo trắng như tuyết, nhìn phía dưới chém giết một
cách lạnh lùng, cũng không ra tay, mà đang nghỉ ngơi dưỡng sức; Chờ đến khi Tử
Tà Tình tiến đến, thì dùng hết sức đánh cược một lần!
Việc mà hiện tại hắn có thể làm, chỉ là không ngừng phóng sương mù có độc.
Tuy rằng mọi người bên ta đều có thuốc giải, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ,
trước khi công lực của ba người Bố Lưu Tình suy yếu, thì sương mù mang độc này,
chỉ sợ là không có hiệu quả.
Ba người này cũng đã câu thông Thiên Địa Chi Kiều, tu vi liên tục không ngừng,
làm sao có thể dễ dàng tiêu hao sạch sẽ được?
Đã không thấy bóng dáng của Pháp Tôn đây.
Ở một nơi bí ẩn, Pháp Tôn ngồi khoanh chân, từng sợi sương mù màu trắng có mang
theo màu tím mơ hồ, theo hơi thở của hắn phun ra nuốt vào, bị hút vào trong
thân thể của hắn...
Nếu nhóm cao thủ như Bố Lưu Tình ở trong này, sẽ hoảng sợ phát hiện, Pháp Tôn
đang hấp thu, chính là lực lượng sinh mệnh căn nguyên, hơn nữa, chính là sinh mệnh
căn nguyên của những cao thủ Chí Tôn đã chết!
Đã có nhiều Chí Tôn chết như vậy, trong đó có rất nhiều người bị đánh chết hoàn
toàn, thần hồn tan nát, thì ngay cả sinh mệnh căn nguyên cũng bị đánh nát rồi
tiêu tán, nhưng phần lớn đều là bị trực tiếp đánh chết, thì sinh mệnh căn
nguyên còn chưa kịp biến mất, hóa thành năng lượng tinh thuần, trôi nổi ở giữa
trời đất.
Loại năng lượng này, nhân loại không có cách nào hấp thu!
Cuối cùng cũng chỉ có thể tiêu tán ở trong thiên địa, mà một chút linh hồn cuối
cùng, cũng mất hết ý thức, tiến vào luân hồi...
Nhưng bây giờ Pháp Tôn lại có thể hấp thu!
Hơn nữa, cứ như vậy thì những Chí Tôn này, cũng thật sự thần hồn tan nát!
Số lượng Chí Tôn vây công ba người, đang dần dần giảm bớt...
Đột nhiên, trong tai đám người Dạ Đế vang lên một thanh âm: "Mời các vị ra
tay!”
Đúng là tiếng của Pháp Tôn.
Thét dài một tiếng, Tiêu Sắt xông ra, là người đầu tiên ra tay!
“Gió thu xào xạc lạnh rung, rút kiếm ra khỏi vỏ trời không sắc! Bố Chí Tôn,
Tiêu Sắt tiến đến học hỏi!" Tiêu Sắt xuất kiếm, một kiếm làm gió thu thổi,
ngàn dặm lá rụng, một loại hơi thở thê lương bao la. Đột nhiên tràn đầy thiên địa!
Kiếm như thu thủy. Mang theo gió thu, ở bên trong mây mùa thu, một kiếm chém
ngang Bố Lưu Tình.
"Tốt Tiêu Sắt! Thì ra đã là Chí Tôn cửu phẩm!" Lông mi của Bố Lưu
Tình run lên, kiếm quang run lên, BA~ một tiếng, đón nhận trường kiếm của Tiêu
Sắt, thân hình Tiêu Sắt chấn động, lộn ra ngoài.
Thân thể hắn lui về phía sau. Nhưng kiếm quang thì lại phóng tới.
"Tốt Tiêu Sắt!”
Bố Lưu Tình chấn động, trường kiếm tung bay, đồng thời chống lại Tiêu Sắt cùng
năm sáu vị Chí Tôn khác.
"Nhất lá thuận gió tự phiêu lưu, phiêu tẫn tứ hải tán khẽ lo! Nguyệt tôn
giả, tiểu đệ đến lĩnh giáo!" Diệp Khinh Sầu cười một tiếng, thân hình tiêu
sái giống như mây trắng, phóng thẳng vào, thẳng đến Nguyệt Linh Tuyết!
"Bóng đêm trời cao thâm trầm. Cửu Trọng Thiên vì đế quân!" Dạ Đế im ắng
mà đến. Hình như mang theo bóng đêm càng thêm ngưng trọng: "Phong tôn giả,
Dạ Đế lĩnh giáo!”
Ba vị Nhị Tổ tham gia, làm cho áp lực lên đám người Bố Lưu Tình tăng mạnh!
Dạ Đế cùng Tiêu Sắt, đều có tu vi cửu phẩm Chí Tôn, lại được nghỉ ngơi dưỡng sức;
Nếu so sánh, thì cũng không kém hơn Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu đã đánh
một lúc lâu!
Trừ bỏ Tiêu Sắt vừa lên đã bị Bố Lưu Tình chèn ép, còn hau ngươi khác, đã rơi
vào thế bất lợi.
"Bố Chí Tôn. Đắc tội!" Một cỗ khí lạnh vô cùng, giống như là từ núi
tuyết bay tới, Lăng Phong Vân áo trắng như tuyết, gia nhập chiến trường, giáp
công Bố Lưu Tình.
Lập tức, Lan Mộ Tuyết cũng cầm kiếm xông lên!
Một hơi thở sắc bén xuất phát sau nhưng tới trước: "Bố Chí Tôn, Thạch Kinh
cũng tới!”
Bốn vị Nhị Tổ, ba vị bát phẩm đỉnh phong. Một vị cửu phẩm, phối hợp với hơn mười
người lục phẩm Chí Tôn, vây công Bố Lưu Tình!
Bố Lưu Tình chỉ cảm thấy áp lực càng ngày càng nặng, cười ha ha: "Thoải
mái! Thoải mái! Vũ Tuyệt Thành, chuyện có lợi như vậy, còn chưa tới tranh sao?
Đây chính là cách dạy dỗ của nhà ngươi mà, ha ha ha...”
Vũ Tuyệt Thành hừ một tiếng: "Bố Lưu Tình, ngươi đối phó được bọn họ rồi hẵng
nói!”
Lập tức, Trần Mộng Trì bay ra, cùng Diệp Khinh Sầu giáp công Nguyệt Linh Tuyết!
Hai vị hộ pháp của Pháp Tôn lại gia nhập vòng chiến lần nữa, vây công Phong Vũ
Nhu.
Lập tức đánh cho trời đất rung chuyển!
Trong tám vị Nhị Tổ, chỉ có Chư Cát Hồ Đồ còn không có ra tay, hắn phải điều
khiển đại trận, không thể ra tay. Nhưng, dù là như thế, áp lực lên ba người Bố
Lưu Tình, cũng nhanh chóng mạnh lên hơn ba lần!
Bố Lưu Tình còn có thể ứng phó, nhưng Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu đã có
chút lấy trứng chọi đá.
Toàn bộ đều rơi vòa thế bất lợi.
"Hắc!" Kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng Nguyệt Linh Tuyết tràn
ra máu tươi, đối diện, Diệp Khinh Sầu vừa phun máu tươi vừa lui ra ngoài, cũng
là lấy tổn thương đổi tổn thương; Bằng cái giá chính mình trọng thương, đổi lấy
việc Nguyệt Linh Tuyết bị thương.
Nguyệt Linh Tuyết vừa vung kiếm, vừa quát: "Pháp Tôn! Ngươi không đến
sao?”
Trần Mộng Trì xem thấy có lợi, phóng tới, hơn mười người Chí Tôn chung quanh đồng
thời ra tay: "Đối phó ngươi, còn không cần Pháp Tôn ra tay!”
Cùng một thời gian, Phong Vũ Nhu lảo đảo lui về phía sau, đầu vai trúng một cái
phách không chưởng của Dạ Đế.
Tam giác chiến trận hỏng mất!
Đám người Dạ Đế được thế không buông tha người, công kích càng ngày càng sắc
bén! Sắc mặt hai vị hộ pháp âm trầm, từng chiêu đều trí mạng!
Trong lúc hỗn loạn, Dạ Đế nhảy dựng lên, hô to: "Lấy máu chiến pháp!”
Kêu lên một tiếng điên cuồng, lập tức thay đổi bất ngờ!
Một gã Chí Tôn của Dạ gia kêu lên một tiếng điên cuồng, mang theo kiếm xông về
phía Nguyệt Linh Tuyết, Nguyệt Linh Tuyết hừ lạnh một tiếng, một kiếm đâm ra,
người nọ không tránh không né, một kiếm này, đâm vào trái tim! Nhưng người này
lại giơ tay ra, cánh tay giống như dây thừng cột chặt lấy trường kiếm, thân thể
vẫn điên cuồng xông tới như cũ, bốn phía, đều có một người dang rộng hai tay,
liều mạng xông tới ôm!
Nguyệt Linh Tuyết giận dữ, đá ra một đá, tên còn lại bị hắn đá trúng, khi bị đá
trúng thì máu tươi điên cuồng phun ra, nhưng cũng gắt gao ôm lấy chân Nguyệt
Linh Tuyết.
Trường kiếm của Nguyệt Linh Tuyết rung động mạnh mẽ, chân dùng sức, oanh một tiếng,
người trên thân kiếm nổ tan thành bốn năm mảnh, người ở dưới chân cũng biến
thành thịt nát, nhưng ngay tại giây phút này, ở sau lưng, hai vai, đùi hắn đồng
thời bị người đánh trúng!
Lấy máu chiến pháp, đó là, lấy mạng đổi mạng! Dù ta mất mạng, cũng muốn để cho
người khác lấy mạng của ngươi!