Mà vị bị đánh hai trăm quân côn sau một thời gian tu luyện càng thêm khắc khổ thì hận ý đối với Sở Ngự tọa cũng dần dần không biết từ khi nào biến mất vô ảnh vô tung, ngược lại còn trở thành cảm kích nữa…
Sở Ngự tọa mặc dù có hung ác một chút, xuống tay tàn nhẫn chút ít… nhưng là đang dẫn chúng ta đi trên con đường sáng a.
Trong khoảng thời gian này, hiệu suất xử lý công việc của ba đại đội cũng được đề cao rất nhiều. Hơn mười vị quan viên đều mang hàm ngũ phẩm trở lên có tên trong manh giấy nhỏ được đưa ra từ trong phòng Sở Ngự Tọa đều nhao nhao lật thuyền, bởi tất cả đều được chứng thực là nội gian của Đại Triệu đế quốc.
Sau khi tin tức này được xác minh, Thái tử Thiết Bố Thiên vô cùng kinh hãi… vội vàng vì đề phòng giết lầm mà đích thân đứng ra tra hỏi, cuối cùng cũng xác định chắc chắn, nhân chứng vật chứng rõ ràng, bằng chứng như núi, cho nên cực kỳ tức giận. Pháp trường nơi Thiết Vân Thành lại lần nữa nhuộm máu.
Nhất thời, đám quý tộc nơi Thiết Vân thành ai ai cũng cảm thấy bất an.
Bảng bố cáo dán trên tường Thiết Vân thành hầu như mỗi một ngày đều có nội dung mới được đưa lên. Từng nội dung mới cũng hầu như là về một vị quan lớn vừa bị buộc tội, hơn nữa còn là những tội nặng kiểu như chém đầu rồi tịch thu tài sản cả.
Hơn nữa, những bản án này được Sở Ngự Tọa phán xử cực kỳ rõ ràng, mỗi một tội cũng là bằng chứng như núi. Luận tội đanh thép... không để lại bất cứ chút kẽ hở nào khiến kẻ khác có thể hoài nghi cả.
Trong lúc nhất thời, tên tuổi Bổ Thiên Các tại Thiết Vân thành tựa mặt trời ban trưa. Bá tánh bình dân người người đều hoan hô không ngớt, văn võ bá quan thì lại ai nấy đều cảm thấy bất an vô cùng. Mặc dù bây giờ mới chỉ đang tập trung điều tra gian tế, săn lùng kẻ phản bội… nhưng ai biết tới ngày nào thì cái gã Ngự toạ trong truyền thuyết kia sẽ đối với đám tham quan ô lại nhận hối lộ vung lên đao mổ chứ?
Đây là chuyện không ai dám nói trước cả.
Kẻ làm quan chúng ta, có ai dám vỗ ngực tự xưng mình sạch như chùi đây? Có kẻ nào mà không từng nhúng tay xuống chàm chứ? Chân chính thanh bạch liêm minh. . . Con mẹ nó, trên đời còn có cái loại quan này sao hả?
Kết quả là, cả đám không ai rủ ai mà bỗng đồng loạt đàng hoàng lại hẳn… trước tiên cứ biểu hiện cho thật tốt đi thôi, vạn nhất Ngự toạ đại nhân xuống tay với mình thì ít ra cũng còn có thể xin xỏ một câu: “Hạ quan đã cải tà quy chánh rồi, từ ngày đó trở đi hạ quan đã không dám làm những chuyện... Xin Ngự toạ đại nhân rủ lòng thương...”
Còn có một điều mọi người không biết là: tất cả vật liệu quý giá, linh dược, kim loại hiếm gì gì đó… mà sau khi xét nhà tịch thu gia sản có được thì đều bỗng biến mất một cách bí ẩn sau khi được kiểm kê. Không một ai hay biết chúng được chuyển đi đâu cả.
Ba đại đội của Bổ Thiên Các gồm Thiết Huyết, Liệt Huyết và Thiên Cơ cũng lần lượt được đổi tên thành Thiết Huyết đường, Liệt Huyết đường cùng với Thiên Cơ đường. Đây cũng bởi vì dưới sự hấp dẫn của kim ngân tài bảo cùng quan to lộc hậu cho nên khiến nhân thủ của Bổ Thiên Các mỗi ngày một đông đảo, tựa như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn vậy.
Hiện mới qua hơn nửa tháng thì nhân viên thường trực đóng ở Bổ Thiên Các đã từ tám mươi người tăng lên tới một trăm ba mươi người, nhiều gấp hơn một nửa so với lúc trước.
Sở Ngự tọa cũng càng ngày càng thần bí. Mới đầu khi ở cùng các bộ hạ cũ của Bổ Thiên Các thì Sở Ngự tọa còn thỉnh thoảng ra khỏi phòng đi dạo một chút, nhưng mấy hôm sau khi lục tục có người mới gia nhập thì cũng chỉ còn có mình Ô Thiến Thiến đi ra khỏi phòng để truyền lệnh mà thôi.
Đám “ma cũ” của Bổ Thiên Các đã từng được lệnh rằng bất kỳ kẻ nào cũng không được tiết lộ dù chỉ một câu về Sở Ngự tọa… mà đám người mới gia nhập thì lại càng không biết tới cả hình dáng của Sở Ngự tọa ra làm sao nữa.
Chẳng qua là từ những lời đồn đãi truyền miệng cũng có thể lờ mờ biết sơ qua một số chuyện vụn vặt… tỉ như Sở Ngự tọa rất trẻ, bên ngoài nhìn rất văn nhược… lại như có vẻ ngài cũng không biết võ công, nhưng tài trí thì không ai bằng, tính toán không bỏ sót bất cứ chi tiết vụn vặt nào cả… toàn Bổ Thiên Các không ai không phục. . .
Chỉ toàn những tin đồn như vậy mà không có bất kỳ chứng cứ nào để xác minh… chuyện này lại càng khiến cho vị Sở Ngự tọa thần bí kia phủ lên trên mình thêm một tầng thần bí.
Nhưng, mấy thế gia lớn cùng đám quan viên nơi Thiết Vân thành đã từ từ bắt đầu gọi Sở Ngự Tọa là "Sở Diêm Vương" đấy. Tương truyền vị "Sở Diêm Vương" này chỉ một bút hạ lệnh, sau đó tự có đám tiểu quỷ thủ hạ đi câu hồn. Chỉ cần bị Sở Diêm Vương hạ bút phê câu hồn lệnh thì liền tuyệt đối trốn không thoát!
Trong lúc nhất thời, cả Thiết Vân thành lưu truyền ra một câu nói: “Diêm vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm chứ?” Những lời đồn đại này, chính là nói về Sở Ngự Tọa vậy.
Lời này truyền ra, tất cả những người nghe được đều gật gù đồng ý, ai cũng cảm thấy những lời này đúng là đi guốc trong gan ruột của mình đấy...
Sở Diêm Vương. . . Đích xác là Diêm vương gia a! Hơn nữa như quả là Diêm vương gia truyền ra câu hồn lệnh, nếu bên cạnh có thầy hay có thuốc tốt thì may ra còn có thể giằng co không chết một hai ngày, nhưng nếu là Sở Diêm Vương hạ lệnh thì... một khắc đồng hồ ngươi cũng trốn không nổi rồi.
Sở Diêm Vương so với Diêm vương gia còn ác hơn. . .
Tin đồn lan truyền cực nhanh, mà ngay cả đám người của Bổ Thiên Các vừa nghe được xưng hô này thì dường như trăm người như một đều bật thốt lên trong lòng rằng: “Trời ạ! Thiên tài nào có thể lấy cái danh hiệu chuẩn xác như vậy chứ?”
Sở Ngự Tọa ngày ngày chỉ ở lỳ trong phòng mình, sau đó thỉnh thoảng truyền ra một tờ câu hồn lệnh, kẻ bị ghi tên trên đó thì căn bản đều là chết chắc rồi. Câu hồn lệnh của Diêm vương gia chỉ bắt một người, nhưng câu hồn lệnh của Sở Ngự Tọa thì đều là chém đầu cả nhà rồi tịch thu gia sản. Hơn nữa, còn kéo theo dây mơ rễ má nhằng nhịt…
Cánh cửa kia… mọi người ngay lúc ban ngày mà nhìn qua thì cũng chợt cảm thấy u ám. Từng có người đánh giá về cửa phòng của Sở Ngự Tọa là: “Bên ngoài một bước còn là nhân gian, tiến thêm một bước đã là nơi u minh địa phủ.” Mọi người nghe được đều gật đầu lia lịa khen hay…
Gian phòng Sở Ngự Tọa làm việc, tuyệt đối chính là Diêm vương điện thần bí a!
Kết quả là ngay trong nội bộ Bổ Thiên Các thì khi mọi người đề cập tới Ngự toạ đại nhân cũng đều lấy tên "Diêm vương gia" mà gọi. Mọi người đều cho rằng Sở Ngự tọa tuyệt sẽ không bôi nhọ cái danh hiệu này, hơn nữa còn đem cái xưng hô này phát dương quang đại rực rỡ nữa…
"Aizzzz… hôm nay có thấy Diêm vương gia không?"
"Không có, Diêm vương gia rất ít xuất hiện."
"Kìa, câu hồn lệnh của Diêm vương gia lại tới nữa..."
"Sáng sớm đã ra rồi, Câu Hồn La Sát cầm ra, đã sớm giao cho Hắc Vô Thường rồi. . ."
Ách… giải thích một chút, Hắc Vô Thường ở đây chính là nguyên Các chủ đại nhân Bổ Thiên Các, nguyên đại đội trưởng Liệt Huyết đại đội, Đường chủ Liệt Huyết đường đương nhiệm - Thành Tử Ngang đại nhân!
Ừm… ngay cả mỹ nữ tuyệt sắc như Ô Thiến Thiến cũng bởi vì đảm nhiệm chân truyền lệnh cho Sở Diêm Vương mà cũng bị gán cho cái biệt danh "Câu Hồn La Sát”… Ô Thiến Thiến luôn luôn dịu dàng thục nữ, cho tới bây giờ chưa hề thay đổi tính tình, nhưng tin đồn về Sở Diêm Vương thì lại ngày càng khiến người nghe kinh sợ, vậy nên câu hồn La Sát đi tới chỗ nào thì chỗ đó tất nhiên là nơm nớp lo âu rồi…
"Bà mẹ nó, xem ra Diêm vương gia còn chưa giết đủ nữa?"
"Diêm vương gia mà có thể giết đủ sao? Ngươi đùa gì chứ?"
. . .
"Aizzzz… rốt cuộc Diêm vương gia là cái dạng gì a?"
"Diêm vương gia a. . . Thằng nhãi ngươi có phải hay không muốn kéo ta chết cùng đây hả? Ngậm miệng lại mau cho ông nhờ…"
"Giới thiệu chút chút đi a…"
"Nói tóm lại, người bình thường nếu thấy Diêm vương gia thì bị làm cho sợ đến tắt thở tại chỗ còn là nhẹ. . .", bản thân người nói lời này cũng chưa từng thấy qua hình dáng "Sở Diêm Vương" nhưng vẫn nước miếng tung bay mà ba hoa một chặp.
"Bị làm cho sợ đến tắt thở sao. . . còn là nhẹ? Nếu là nặng . . . Thì như thế nào?"
"Nặng . . . thì bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán tại chỗ, vạn kiếp không được siêu sinh, đó là chuyện xảy ra như cơm bữa. . ."
"Con mẹ nó! Ghê gớm tới vậy sao?"
"Đúng thế, Diêm vương gia mà. . ."
Kết quả là, tin đồn ngày càng lan xa, càng lan xa càng tầm bậy, hung danh Diêm vương gia càng ngày càng ác liệt. Không tới một tháng… Sở Diêm Vương liền chân chính danh chấn Thiết Vân thành!
Đối với mấy cái tin đồn này thì Sở Diêm Vương của chúng ta tự nhiên không thể ngồi yên không để ý tới rồi… Hầu như ngay khi tin đồn về mình ngày một lan xa, ngày một ác liệt thì Sở Dương cũng ngay lập tức ban lệnh: “Phái người đi ra ngoài đổ thêm dầu vào lửa, phải nhanh chóng đem tin đồn này tuyên truyền rộng hơn nữa, ác liệt hơn nữa… phải để cho người biết nhiều hơn một chút, tiếng ác ôn càng dữ càng tốt…”
Sau đó Sở Diêm Vương liền tự làm ra một bộ mặt nạ dữ tợn đáng sợ, rồi bắt đầu xuất đầu lộ diện mấy lần trong Bổ Thiên Các. Mặt xanh nanh vàng, quỷ khí dày đặc, ngay cả ban ngày nhìn vào cũng có thể khiến vài kẻ yếu bóng vía sợ đến ướt quần ấy chứ…
Dần dà, trừ mấy người quen biết, thậm chí ngay cả nhóm nhân viên cũ vốn đã từng thấy qua Sở Dương cũng bị rối loạn nhận thức, dần dà quên mất tướng mạo ban đầu của Sở Diêm Vương mà chỉ biết về một vị Sở Diêm Vương lãnh khốc, máu lạnh, ham thích giết chóc…
-o0o-
Đôi lời của tác giả, vốn bình thường thì ko cần dịch nhưng ta thấy hay nên dịch thêm một chút gọi là chia sẻ đồng cảm:
Các vị không thấy Ngọa Long Phụng Sồ trong Tam quốc sao? Không thấy Trương Lương, Trần Bình, Tiêu Hà thời Hán thất hả? ….
Một chọi một mà nói... Quan Vũ, Trương Phi có thể giết bao nhiêu Gia Cát Khổng Minh cho đủ chứ? Thế nhưng vì sao vẫn phải chịu sự chỉ đạo của Gia Cát Lượng? Vậy theo lời của các vị thì có phải hay không Quan Vũ chỉ cần vác đao chém chết bố nó Khổng Minh thì có thể leo lên làm chủ luôn không? Lý do rất đơn giản a, Gia Cát Lượng cũng cóc phải đối thủ của Quan Vũ mà. Phải không?
Bất kể là thời đại chuộng võ hay là thời đại gì đi nữa, chỉ cần là thời đại vũ khí lạnh thì địa vị trí giả đều lớn hơn võ giả là chắc chắn. Điểm này, lịch sử đã công nhận! Cá nhân vũ dũng, có thể chém chết mười rồi trăm hay cả ngàn kẻ địch, nhưng trí mưu siêu quần lại có thể chơi chết một lúc cả vạn kẻ địch ấy chứ!
Cá nhân vũ dũng, cuối cùng cũng sẽ có lúc hết sức; nhưng lực lượng trí khôn lại là mãi không mỏi mệt đấy!
Rồi thì trong Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên, nơi Hạ Tam Thiên này vốn là hoàng thất làm chủ. Nếu tự nhiên mọc ra một thằng có thể một mình thịt sạch cả một quốc gia, vậy còn tranh bá cái mẹ gì nữa?
Chuyện như vậy, sau không cần bàn thêm, cũng sẽ không giải thích hơn nữa.