Khiêu Khích


Người đăng: cankhonvocuc

Lăng Tiêu ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày:

- Nói cái gì, đừng có ấp a ấp úng nữa.

- A, là!

Thu Nguyệt bị ánh mắt của Lăng Tiêu dọa cho hoảng sợ, thầm nghĩ: trước đây
Thiếu gia lúc mất hứng thì nhiều lắm chỉ là không để ý tới hai nàng, như thế
nào sau khi khỏi bệnh lại biến đổi thành lạnh lùng hơn.

- Phu... Phu nhân nói, nói ngài... Nếu như muốn nữ nhân, có thể... muốn hai
chúng tôi!

Mặt Thu Nguyệt ửng lên như hoa anh đào, tiếng như muỗi kêu, vừa nói xong cằm
đã rất nhanh cúi sát dán vào cái cổ trắng hồng.

Bên kia Xuân Lan cũng không tốt hơn bao nhiêu, dù rằng từ nhỏ đã biết số phận
của mình, nhưng loại sự tình này nếu để một nữ nhân tự nói ra miệng, quả thực
là rất ngượng ngùng.

Mấy ngày hôm trước, Xuân Lan và Thu Nguyệt chăm sóc cho Lăng Tiêu lúc hắn đang
hôn mê được mấy ngày, sau đó thì Lăng thị phái đến đây, trước để các nàng quét
dọn sạch sẽ chỗ này, sau đó ở lại đây, dụng ý thực rõ ràng: Một là phòng ngừa
lại phát sinh ra chuyện như Tạ Hiểu Yên, hai là con trai mình đã trưởng thành,
muốn nữ nhân cũng là chuyện không có biện pháp ngăn cản được. Có hai thị nữ ở
đây còn có thể giảm đi một chút hứng thú đối với nữ nhân ở bên ngoài. Sau khi
xảy ra chuyện này, Lăng thị đã trở nên có phần không tin tưởng đối với các cô
gái ở bên ngoài.

Phải biết rằng, tấm biển tên Lăng gia này đúng là rất hào nhoáng. Lăng Tiêu
tuy rằng không thể tiến xa trên con đường võ giả, nhưng cũng không phải tất cả
các cô gái đều có dã tâm lớn như Tạ Hiểu Yên vậy, có thể vào được tướng quân
phủ với tước vị hầu tước, đó là một sự kiện vinh hạnh cỡ nào? Vì để phòng ngừa
dụng tâm bất lương của những cô gái ấy, Lăng phu nhân chỉ có thể dùng cách này
thôi.

Lăng Tiêu nhíu mày, không nghĩ tới mẹ của mình lại còn có phần khổ tâm này,
khoát tay:

- Ta biết rồi, các ngươi ra ngoài đi.

Xuân Lan và Thu Nguyệt cùng khom người đi như chạy ra ngoài, trong lòng thở
dài một hơi nhẹ nhõm, lại như có chút mất mát gì đó. Xem ra, thiếu gia đối với
chuyện tình cảm kia cũng không có hứng thú nhiều lắm, hừ, nữ nhân Tạ Hiểu Yên
đê tiện kia, rõ ràng là cô ta hãm hại thiếu gia!

Lăng Tiêu không ngờ một hành động trong lúc vô ý của mình càng củng cố thêm
tin tưởng của hai nàng Xuân Lan và Thu Nguyệt đối với hắn.

Lấy thẻ thân phận xong, Lăng Tiêu lập tức rời ký túc xá đi tới thư viện. Dọc
theo đường đi liên tiếp gặp bọn người khi nhìn thấy mình, mặt lộ vẻ châm biếm,
hắn vẫn đi thẳng về phía trước, cũng không đếm xỉa tới.

Bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói chói tai lại khàn khàn, hơi giống
tiếng vịt kêu:

- Cạc cạc cạc, đây không phải là Lăng Tam công tử của nhà Đại tướng quân
chúng ta sao? Ồ! Như thế nào đột nhiên trở nên uy phong hẳn lên? Đi đường lại
còn ưỡn ngực ngẩng cao đầu!

Lăng Tiêu hơi thoáng nhíu mày, không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Lúc
này một tên học viên nhảy ra mắng:

- Đồ phế vật! Không nghe lão Đại của chúng ta đang nói với ngươi sao?

Tên này chính là thuộc hạ của tên nam sinh giọng vịt đực khàn khàn.

Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn lướt qua tên nam sinh giọng vịt khàn kia, Lăng
Tiêu nhận ra hắn, người này tên là Ô Lan Thác, cũng là ở khối cấp thấp, có
điều lại là Kiếm Thị bậc chín, cuộc thi cấp bậc năm nay, có lẽ có thể trở
thành một Kiếm Sư. Phụ thân của hắn cũng là một quý tộc, cùng là tước vị công
tước giống Lăng Thiên Khiếu, vì thế hắn ngang nhiên châm biếm Lăng Tiêu cũng
không có lộ ra một chút sợ hãi nào, lúc này trên mặt đầy vẻ dương dương tự
đắc. Ô Lan Thác cũng là một trong đám người theo đuổi Tạ Hiểu Yên.

Còn tên nhảy ra mắng Lăng Tiêu “đồ phế vật” là Lý Giang người hầu của Ô Lan
Thác, Kiếm Thị bậc sáu, cao hơn một bậc so với Lăng Tiêu.

- Quản lý con chó của ngươi cho tốt!

Khóe miệng Lăng Tiêu hơi run lên, cố kiềm chế lửa giận tận đáy lòng. Sau khi
nói xong, hắn không phản ứng lại những người này, xoay người đi tiếp về phía
trước.

Ô Lan Thác lầu bầu trong miệng:

- Đồ vô dụng đúng là đồ vô dụng, nam nhân không có khí phách!

Con người chính là như thế, ngươi càng lùi bước, hắn càng nghĩ là ngươi sợ
hắn.

Tên Lý Giang người hầu của Ô Lan Thác này ỷ vào việc cao hơn một bậc so với
Lăng Tiêu, còn có thiếu gia Ô Lan Thác che chở, vì thế không để Lăng Tiêu một
tên phế vật vô dụng này vào mắt chút nào. Con của tướng quân thì có làm sao?
Chỉ đánh nhau tại sân trường mà thôi, tướng quân cũng tới quản ư? Vậy cũng
chưa đủ để mất mặt sao?

Thấy Lăng Tiêu lại mắng mình là con chó, trong lòng Lý Giang rất phẫn nộ, thân
mình đột nhiên phóng lên phía trước, một bàn tay chộp tới bả vai của Lăng
Tiêu, năm ngón tay như vuốt chim ưng. Kiếm pháp hắn sử dụng là Cầm Long kiếm
pháp nhân cấp bậc cao, cũng coi như là kiếm kỹ tương đối không tệ. Nếu như
thực sự bị chụp trúng, cho dù không dùng sức, bả vai bên này của Lăng Tiêu
cũng phải mấy ngày không thể hoạt động.

Thân mình Lăng Tiêu chợt chúi về phía trước, ở trong mắt người khác đúng là
khó khăn lắm mới né tránh được công kích này của Lý Giang, đồng thời thuận thế
mạnh mẽ tung một đá chân phải về phía sau, vừa khéo đá vào phía trên bụng của
Lý Giang. Lý Giang gào lên một tiếng thảm thiết, bay ngược ra sau. Hắn bị đá
văng ra bảy tám thước xa mới đặt mông ngồi xuống đất, lại ngã nhào một cái
thất điên bát đảo, khom lưng cong vòng giống như con tôm lớn kêu rên ầm ĩ.

Mọi người nhìn thấy một màn này đều kinh hãi ngẩn người, đứng tại chỗ há hốc
miệng, mặt đầy vẻ khó tin nhìn Lăng Tiêu.

Đây như là một cước được Thần trợ giúp... Là tên thiếu gia vô dụng của nhà
Lăng tướng quân đá ra? Nhìn qua dường như tên thuộc hạ của Ô Lan Thác kia tự
mình đụng vào chân người ta!

Hơn nữa, tuy rằng chênh lệch giữa Kiếm Thị bậc năm và Kiếm Thị bậc sáu cũng
không tính là quá lớn, nhưng cũng không thể nhẹ nhàng như vậy liền đá cho
người ta bay đi chứ?

Còn nữa... Lăng Tiêu hắn sử dụng là công pháp gì? Là kiếm kỹ? Như thế nào từ
trước đến nay chưa từng nhìn thấy qua? Vì thế, mọi người đều cho ra một kết
luận: “tình cờ”, nhất định là tình cờ. Lăng Tiêu nếu thực sự có bản lĩnh này,
đã sớm không phải là Kiếm Thị bậc năm, lại càng không thể bị Tạ Hiểu Yên bỏ
mặc. Nghĩ vậy, mọi người không khỏi cảm thấy xót xa cho tên thuộc hạ của Ô Lan
Thác, cao hơn một bậc so với người ta lại bị đá một cước bay đi, sau này ở
trong học viện phỏng chừng cũng rơi vào tình thế làm trò cười cho người ta:
Người ta là đồ vô dụng, ngươi ngay cả đồ vô dụng cũng không bằng!

Ô Lan Thác sắc mặt tái nhợt nhìn Lăng Tiêu vừa đá con người ta văng ra xa mà
vẫn hoàn toàn chưa quay đầu lại, mắt trừng to hung hăng nhìn Lý Giang đã làm
hắn mất mặt.

Dưới ánh mắt của công chúng, hắn tự nhiên là không tiện trả thù Lăng Tiêu.
Giữa quý tộc và quý tộc có thể khiêu chiến, có thể quyết đấu, cũng có thể từ
chối, đương nhiên từ chối sẽ bị người ta khinh thường, nhưng chỉ có điều duy
nhất là không thể vô cớ ra tay.

Nếu không bị tố cáo lên toà án quý tộc của đế quốc, sẽ bị tất cả người trong
giới quý tộc bêu nhục. Ô Lan Thác thầm mắng trong lòng: “Lăng Tiêu, ngươi hãy
đợi đấy! Thiếu gia bây giờ đang đột phá lên Kiếm Sư bậc một, không rảnh rỗi để
ý tới ngươi, ngươi chờ tới khi ta đột phá lên Kiếm Sư sẽ thu thập ngươi như
thế nào!

Lăng Tiêu ra oai lần này, nhưng thật ra làm cho mọi người ở ven đường đang xoi
mói hắn giảm bớt đi không ít, điều này làm cho tâm tình của Lăng Tiêu dễ chịu
hơn rất nhiều, cũng nhắc nhở hắn rằng: Nơi này không phải là chỗ tu luyện
thanh tịnh như ở Thục Sơn kia, ngươi thực lực kém, người ta nhiều lắm thì
không để ý gì tới ngươi. Đó là một thế giới rất thực tế, ngươi muốn được mọi
người tôn trọng ở thế giới này, tiêu chuẩn duy nhất đó là: Thực lực phải cao
hơn so với bọn họ!

Lăng Tiêu đi vào thư viện, bất chấp ánh mắt có chút kinh ngạc của giáo sư quản
lý, đẩy thẻ thân phận tới trước mặt ông, sau đó cúi mặt đi vào. Có mấy cô gái
đang vùi đầu đọc sách vừa nhìn thấy hắn lập tức sợ tới mức tránh ra rất xa,
thậm chí còn có hai nữ sinh với bộ dạng như thể đang trừ tà, cũng không biết
phải là ai nên lo lắng.

Lăng Tiêu không đếm xỉa tới những người này, theo bảng hướng dẫn, tìm được hai
bộ sách Thực vật chí đại lục Thương Lan và Động vật chí đại lục Thương Lan.
Hay thật, mỗi bộ sách chừng hai mươi mấy tập, chẳng qua phân loại theo mức độ
mới cũ của bộ sách, chứng tỏ cũng không nhiều người đọc chúng lắm.

Lăng Tiêu tùy tiện rút ra một quyển, phát hiện quả nhiên thực vừa ý, trong đó
có tranh minh hoạ, còn có giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ, đúng là thứ mình muốn xem.

Phía dưới giá sách thật dài đều có một hàng ghế gỗ thấp, rất tiện lợi để học
viên ngồi đọc sách thoải mái, Lăng Tiêu cầm quyển sách tùy tiện ngồi xuống.

Luyện chế Trúc Cơ đan, cần phải có ba loại dược liệu: Tử Lam Chu Quả, Địa Long
Chi Tâm và Thạch Trúc Thảo.

Trong đó Tử Lam Chu Quả thích hợp nơi giá lạnh, mọc nhiều ở trên Tuyết Sơn rất
cao so với mặt biển. Ở địa phương càng rét lạnh, phẩm chất Tử Lam Chu Quả kết
xuất ra lại càng cao. Tử Lam Chu Quả mười tám năm trưởng thành một lần, kỳ dị
ở chỗ sau khi trưởng thành, trái cây còn nguyên ở trên cành có thể giữ được
rất nhiều năm, lại còn không kỵ gió, nhìn qua lúc nào cũng như là vừa mới
trưởng thành. Đây đại khái là chỗ kỳ lạ nhất của Tử Lam Chu Quả.

Ở địa phương có mọc Tử Lam Chu Quả chắc chắn sẽ có ác điểu kỳ lạ canh giữ, bởi
vì Tử Lam Chu Quả là một loại thức ăn bổ dưỡng cực kỳ tốt đối với ác điểu,
thậm chí có thể làm cho chúng từ dã thú bình thường biến thành ma thú.

Địa Long Chi Tâm không phải là trái tim của Địa Long mà cũng là một loại dược
liệu, giống như nhân sâm. Cây sinh trưởng trên mặt đất, dùng rễ cây lớn lên
dưới mặt đất làm dược liệu, mọc nhiều ở giữa vùng thâm sơn hoang vắng.

Nói đến Địa Long Chi Tâm phải quan tâm nhiều một chút về phần niên hạn. Nói
tóm lại, Địa Long Chi Tâm ngoài năm mươi năm đều có thể sử dụng để luyện chế
Trúc Cơ đan, nhưng Trúc Cơ đan dùng Địa Long Chi Tâm năm mươi năm và Địa Long
Chi Tâm năm trăm năm luyện chế ra khẳng định có khác biệt rất lớn.

Hơn nữa chung quanh Địa Long Chi Tâm lại có dị thú cường đại canh giữ. So sánh
với nhau, Địa Long Chi Tâm phải cao cấp hơn nhiều so với Tử Lam Chu Quả. Nếu
là Địa Long Chi Tâm thật lâu năm, thậm chí có thể làm cho những dị thú cao cấp
này trực tiếp tiến cấp! Vì thế, mặc dù Lăng Tiêu ở kiếp trước có được tu vi
Kim Đan kỳ nhưng muốn lấy được Địa Long Chi Tâm cũng không phải là một chuyện
dễ dàng.

Thạch Trúc Thảo còn lại là một loại thực vật sinh trưởng ở trên đại thảo
nguyên, cây thấp bé, thoạt nhìn rất là bình thường, nếu không nhận biết được
loại thảo dược này, người bình thường căn bản là sẽ không lưu ý đến nó, cũng
không có chim quý thú lạ gì trông coi, nhưng lại cực kỳ khó tìm ra, là một vị
dược liệu không thể thiếu trong việc luyện chế Trúc Cơ đan.

Lăng Tiêu lật xem bộ sách nửa ngày, cũng không thể tìm được tư liệu về ba loại
dược liệu này, trong lòng cũng không nóng nảy. Nếu mình có thể dễ dàng tìm
được như vậy, cũng không tính là dược liệu quý hiếm.

- Xin hỏi... Nơi này có người không?

Lăng Tiêu đang lật từng tờ từng tờ xem, nghe phía trên đầu mình có một giọng
nữ dịu dàng êm nhẹ vang lên. Lăng Tiêu lúc đầu còn không ý thức được đây là
đang nói với mình, dù sao với thanh danh của mình bây giờ ở bên ngoài, người
ta chạy còn không kịp.


NGẠO KIẾM LĂNG VÂN - Chương #6