May Mắn Quá


Người đăng: Lienminhnd151089

Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên một tia cười khổ, thật sơ suất, ai mà ngờ gia
tộc Ô Lan lại có thể giao cho một tên Kiếm Thị bậc chín mang theo bên mình một
thanh kiếm phụ ma bậc ba chứ? Con bà nó, cũng không sợ bị người ta cướp đoạt
sao?

Vốn Lăng Tiêu đã nghĩ rằng xem ra chỉ cần có thể miễn cưỡng đả bại đối phương
là được rồi, coi như vì gia tộc giành lại một chút thể diện, vừa vứt bỏ danh
hiệu kẻ vô dụng đội trên đầu của mình để làm người tốt một chút. Nào có ai
muốn suốt ngày bị gọi là kẻ vô dụng?

Không nghĩ tới thiếu chút nữa biến khéo thành vụng.

Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì rất nhanh, ba đạo kiếm khí cấp tốc bắn về
phía Lăng Tiêu, trong đám người xem ở phía dưới, thậm chí có những cô gái nhát
gan đã bắt đầu hét rầm lên. Bình thường thì hô đánh hô giết, nhưng bọn thiếu
nam thiếu nữ đó lại có mấy người đã nhìn thấy qua cảnh tượng máu thịt bay tứ
tung chứ?

Hai mắt Thượng Quan Vũ Đồng phát ra hàn quang khiến cho người ta sợ hãi, tập
trung ánh mắt vào Ô Lan Thác, những gì hôm nay Lăng Tiêu biểu hiện đã khiến
cho nàng cảm thấy rung động!

Tin rằng những giáo sư đang giấu mình trong đám học viên kia cũng cùng có một
nhận định giống như mình, kiếm kỹ và công pháp của Lăng Tiêu thật khác lạ,
dường như chưa bao giờ nhìn thấy ở bất kỳ môn phái nào. Thoạt nhìn lại giống
như là từ các môn phái cổ xưa lánh đời trong truyền thuyết! Người như thế, cho
dù hắn là một người bị Thiên Mạch chỉ có thể tu luyện đến Kiếm Sư bậc sáu,
nhưng có ai còn dám nói hắn là đồ vô dụng? Nếu như công pháp kia của hắn quả
đúng là của... Thượng Quan Vũ Đồng đã có chút không dám nghĩ tiếp nữa.

Trong đám người, một cô gái che mặt khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, mắt trợn to
nhìn Lăng Tiêu trên lôi đài, khóe miệng hơi co giật, trong lòng lại hờ hững
nói thầm: "Lăng Tiêu, an tâm lên đường, tuy rằng ngươi và ta cắt đứt ân tình,
nhưng mối thù ngày hôm nay, sau này nếu ta có thể đứng trên đỉnh cao, nhất
định sẽ tự tay giết Ô Lan Thác trả mối hận cho ngươi!"

Đúng lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên lảo đảo một cái, thân mình thoạt nhìn giống
như là người bù nhìn không có xương, với một tư thế vô cùng quỷ dị... ngã
nhào, xem ra hết sức chật vật quăng mình ngã một cái bốn vó chổng lên trời!

Nhưng, không một ai dám cười!

Bởi vì ba đạo kiếm khí chết người kia lướt qua sát thân mình của Lăng Tiêu,
làm cho thiết mộc ngàn năm lót trên lôi đài kia bị kích thành mấy lỗ hổng thật
lớn! Đầy trời khói bụi bay mù mịt, nhưng dường như mọi người đều cảm giác
được, ba đạo kiếm khí rực lửa kia... hình như đánh hụt rồi ư?

Trên mặt mọi người đều ngưng đọng lại, thoạt nhìn trông thật buồn cười: toàn
bộ mấy nghìn người trên sân huấn luyện khối cấp thấp này hiện ra một vẻ im
lặng thật quỷ dị, đến mức mũi châm rơi cũng có thể nghe được!

- Khái khái...

Theo hai tiếng ho nhẹ, Lăng Tiêu hết sức chật vật đứng lên từ trên mặt đất,
toàn bộ quần áo phía trước ngực bị vạt đi, lộ ra một khối máu thịt lẫn lộn,
đúng là kiếm khí rực lửa vừa rồi lướt qua tạo thành một mảng thương bên ngoài.

Ngoài ra, Lăng Tiêu cũng không có bị thêm chút thương tích nào khác!

- Ta ngất mất! Kiếm Thần ở trên cao! Chẳng lẽ tiểu tử này được Thần che chở
sao?

- A. Là ta mắt mờ sao? Hay là ta đang nằm mơ đây?

- Mẹ nó, sao hắn lại may mắn như vậy?

- Trời ạ, Lăng Tiêu, ta yêu ngươi! Ta chẳng quan tâm ngươi là người bị Thiên
Mạch! Ngươi quả thực chính là ngôi sao may mắn không gì sánh được!

Một cô gái si mê điên cuồng gào to về hướng lôi đài.

Tất cả mọi người vào giờ khắc này đều như điên hết rồi, ba đạo kiếm khí rực
lửa chết người kia không ngờ bị người ta dùng cách như vậy né tránh được? Phía
dưới xôn xao náo đông hồi lâu, lúc này có người tinh mắt nhìn thấy rõ nói:

- Các ngươi nhìn kìa, chỗ Lăng Tiêu vừa mới ngã nhào xuống là cái hố do đạo
kiếm khí đầu tiên của thiếu gia Ô Lan Thác lưu lại! Lăng Tiêu đạp trúng cái hố
đó nên mới ngã xuống!

Lời vừa nói ra, trên mặt mọi người đều lộ vẻ cực kỳ phấn khích, nhìn chằm chằm
cái hố bị kiếm khí đánh trúng tạo thành, cũng không biết là nên tiếc cho Ô Lan
Thác, hay là tán thưởng vì vận may chó ngáp phải ruồi thật khó tin của Lăng
Tiêu.

Cũng không ai chú ý tới, cái hố kia cho dù là người bình thường đạp phải rồi
té ngã xuống đi nữa cũng không cách nào kịp thời tránh được ba đạo kiếm khí
rực lửa chết người đó!

Isa đứng ở một góc vắng mặc cho lệ chảy đầy mặt nhìn lên bầu trời xanh thẳm
cười:

- Kiếm Thần ở trên cao, ngài thật tốt đối với Isa! Sau này Isa nhất định sẽ
thường xuyên cầu nguyện.

Xuân Lan và Thu Nguyệt hai người buông nắm tay đang nắm chặt ra, không mảy may
để ý tới trong lòng bàn tay bị móng tay đâm thủng, thỏa sức reo hò ầm ỹ.

Thượng Quan Vũ Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chan chứa nhìn về phía
Lăng Tiêu thầm nghĩ: "Tiểu tử thúi, không ngờ cậu dám hù dọa giáo sư như vậy!
Cậu hãy đợi đấy!

Ô Lan Thác cũng choáng váng, hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó, vẫn còn bị chấn động
mới rồi chưa thể phục hồi tinh thần lại. Bỗng nhiên, hắn thấy ánh mắt của Lăng
Tiêu không có hảo ý nhìn mình, không hiểu sao cả người run cầm cập. Lúc này,
hắn quả thật muốn xoay người bỏ chạy, nhưng nhìn thấy thanh Tế Liễu kiếm trong
tay Lăng Tiêu đã đâm tới, Ô Lan Thác trong lúc vội vàng vung kiếm chặn lại…

Võ giả trong lúc quyết đấu, tối kỵ chính là phân tâm, chỉ sơ sẩy trong nháy
mắt là có thể bị người ta lấy đi tính mạng rồi!

Lăng Tiêu tâm tình ổn định, cũng không lưu lại chút đường sống mảy may nào,
đâm thẳng vào bụng dưới của Ô Lan Thác!

Ngươi muốn lấy mạng của ta! Tại sao ta phải lưu lại cho ngươi!

Lăng Tiêu trên mặt đầy vẻ lạnh lùng, Tế Liễu kiếm run lên hung hăng kích vào
thân dưới của Ô Lan Thác.

- Oa

Ô Lan Thác phát ra một tiếng hét thảm thiết, thân mình giống như mảnh lá trong
gió thu bay đi thật xa, té lăn trên mặt đất gập người như con tôm, sau đó hai
tay ôm chặt lấy thân dưới lớn tiếng kêu rên, phối hợp với tiếng vịt đực kia có
vẻ cực kỳ thê lương.

Lăng Tiêu lạnh lùng cười, Tế Liễu kiếm chợt căng thẳng nhằm ngay ngực của Ô
Lan Thác đâm vèo tới.

- Tiểu tử ngươi dám!

Dưới lôi đài bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm chấn động bầu trời, một người
áo xám như một luồng khói nhẹ bay tới, trong tay không có vũ khí gì, khi cách
Lăng Tiêu còn khoảng hai ba thước xa chợt vung chưởng đánh tới Lăng Tiêu. Lăng
Tiêu ngay tức thì bị đánh bay đi, trên không trung liền phun ra một ngụm máu
tươi đỏ sẫm như mưa rơi trên lôi đài.

Lăng Tiêu cực kỳ chật vật rơi xuống bên cạnh lôi đài:

- Được, tốt lắm!

Lăng Tiêu từ từ gượng đứng lên, thân mình tuy là loạng choạng ngã tới ngã lui
làm cho đám người Xuân Lan Thu Nguyệt nhìn thấy vô cùng lo sợ, thế nhưng cuối
cùng vẫn đứng vững lại.

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn chăm chú vào lão già áo xám trước mắt, quệt vết máu
nơi khóe miệng:

- Ngươi là ai?

- Ngươi không đủ tư cách biết!

Người áo xám là một lão già, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lăng Tiêu lạnh lùng
nói, sau đó cúi xuống xem xét thương thế ở thân dưới của Ô Lan Thác.

Trên mặt Lăng Tiêu hiện ra thần sắc dữ tợn, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào lão
già áo xám:

- Chúng ta chính là đã ký kết sinh tử khế ước giữa quý tộc, chẳng lẽ ngươi
xem luật pháp của đế quốc là trò đùa?

Nói xong, Lăng Tiêu ngẩng cao đầu ngạo nghễ, lạnh lẽo nhìn chằm chằm lão già
áo xám, toàn thân trên dưới rách toạc đầy thương tích, nhưng lại phát ra một
khí thế kinh người, ánh mắt lại giống như một con sói đang thôi miên con mồi.

Rốt cuộc lại khiến lão già áo xám có được tu vi Ma Kiếm Sĩ bậc hai không kìm
nổi thối lui ra sau một bước, trên mặt mất đi vẻ thung dung lúc đầu.

Lão già áo xám lập tức xua đi nỗi thẹn thùng bừng bừng nổi giận. Nhớ lại năm
đó, lão ở đế đô cũng là tay uy danh hiển hách, hôm nay lại bị một tên tiểu tử
ngay cả Kiếm Sư cũng không đạt tới hù dọa cho phải thối lui, hơn nữa tên này
còn là người bị Thiên Mạch! Thử hỏi sau này lão còn mặt mũi nào mà ra ngoài
gặp người ta?

Lão hừ một tiếng cười lạnh nói:

- Cái pháp luật chó má gì của đế quốc, lão phu cũng không sợ! Không sai, hôm
nay các ngươi là ký văn ước sinh tử, nhưng phụ thân của Ô Lan Thác từng có ân
với lão phu, lão phu không thể lấy mắt nhìn đứa con của ân nhân chết dưới kiếm
của ngươi! Vì thế đã ra tay, ngươi nếu không phục, cứ việc đi tìm phụ thân của
ngươi bảo hắn tới tìm ta!

Khi lão già áo xám vừa nói xong, ánh mắt cũng không ngừng phát ra hung quang
nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, không biết ý niệm trong đầu đang suy tính cái
gì.

- Vô sỉ!

Xuân Lan và Thu Nguyệt tức giận mặt đỏ bừng, căm tức nhìn lão nhân áo xám trên
đài. Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng đang đứng bên cạnh các nàng bỗng nhiên không
thấy đâu, Xuân Lan và Thu Nguyệt lại quay nhìn về phía trước thật kinh ngạc
phát hiện Thượng Quan sư phụ đã đứng trên lôi đài.

- Hải Thiên Ma Kiếm Sĩ, ngài làm gì mà chấp nhặt với một đứa nhỏ thế? Cũng
không sợ hạ thấp tên tuổi của ngài sao?

Thượng Quan Vũ Đồng đứng bên cạnh Lăng Tiêu, lạnh lùng nhìn chăm chú lão già
áo xám.

Lăng Tiêu lúc này mới biết lão già áo xám tên là Hải Thiên, trong lòng âm thầm
ghi nhớ tên của hắn, quân tử báo thù mười năm không muộn!

Hải Thiên hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Thượng Quan Vũ Đồng, không thể tưởng
được nhiều năm như vậy, không ngờ còn có người có thể liếc mắt một cái nhận ra
mình, cười mỉa vài tiếng, sau đó nói:

- Hôm nay tiểu tử này ta nhất định phải mang đi, về phần hắn... Đọc Truyện
Online

Nói xong chỉ vào Lăng Tiêu, cười một tiếng:

- Tiểu tử, nhìn ra được ngươi không phục lắm, tuy nhiên, đây là thế giới thực
lực là vua, đợi đến ngày nào đó ngươi có năng lực trả thù ta, hoan nghênh
ngươi tìm đến ta, có điều là, hắc hắc, ngươi là một người bị Thiên Mạch, phỏng
chừng ngươi vĩnh viễn cũng không thể có cơ hội rồi!

Sự xuất hiện của Thượng Quan Vũ Đồng, làm cho hắn có chút kinh hãi đã đánh tan
ý niệm trong đầu của Hải Thiên định phế bỏ ngay tại chỗ tên tiểu tử này. Không
biết vì sao, đối phương rõ ràng là người bị Thiên Mạch, nhưng rõ ràng lại có
một khí thế kinh người, mà dường như còn mạnh hơn so với Ma Kiếm Sĩ như hắn.
Bỏ mặc một thời gian, không chừng đứa nhỏ này thực sự sẽ phá giải được Thiên
Mạch. Với người có thực lực cỡ như lão già áo xám này, loại thuốc ngâm để phá
giải Thiên Mạch cũng không phải là điều bí ẩn gì.

Đại lục Thương Lan rất rộng lớn, từng có lời đồn đãi: người bị Thiên Mạch nếu
có thể may mắn đánh thông kinh mạch, thành tựu sẽ không thể định mức giới hạn
được!

Vì thế trong lòng Hải Thiên có hơi lo lắng, nhưng khí tức từ trên người nữ
nhân tuổi trẻ xinh đẹp Thượng Quan Vũ Đồng này truyền tới lại không kém hơn
chút nào so với mình, hơn nữa rõ ràng che chở cho Lăng Tiêu khiến Hải Thiên
phải thay đổi chủ ý.

Lăng Tiêu bước một bước về phía trước, gắng kiềm cơn phẫn nộ đang bốc lên
trong lòng, lạnh lùng nhìn Hải Thiên:

- Ngươi đừng chết quá sớm!

- Hắc hắc, có cá tính!

Hải Thiên phì cười một tiếng, nhấc Ô Lan Thác đang hôn mê bất tỉnh lên, mũi
chân điểm nhẹ trên lôi đài, trong tay mang theo một người nặng như vậy, nhưng
cứ như là không có trọng lượng thân hình nhoáng lên hai ba lần liền biến mất.

Thượng Quan Vũ Đồng thần tình thân thiết nhìn Lăng Tiêu, lo lắng hỏi:

- Cậu không sao chứ?

Lăng Tiêu lắc đầu, trên mặt ráng nặn ra một vẻ tươi cười, mới vừa định nói
mình không việc gì, thân mình lại loạng choạng mềm nhũn ngã xuống, Thượng Quan
Vũ Đồng vội vàng bước tới đỡ lấy, phát hiện Lăng Tiêu đúng là bị nội thương
rất nghiêm trọng.

Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương #19


NGẠO KIẾM LĂNG VÂN - Chương #19