Chiến!


Người đăng: Lienminhnd151089

Ô Lan Thác cười lạnh vài tiếng, sau đó tay chỉ Lăng Tiêu nói:

- Lăng Tiêu! Ngươi rất muốn chứng minh ngươi không phải rác rưởi? Ngươi dám
ký sinh tử khế ước với ta không?

Ô Lan Thác cố ý đề cao thanh âm lên, mặc dù giọng hắn như thể vịt đực nhưng
mọi người ở đây cũng đều nghe rõ, toàn trường bỗng yên tĩnh hẳn, tất cả cùng
nín thở, giật mình nhìn Ô Lan Thác.

Tuy nơi này không ai muốn thấy một rác rưởi như Lăng Tiêu nhưng cũng không
tưởng tới chuyện giết hắn. Trong Học viện Đế quốc đúng là hướng tới kẻ mạnh
làm vua nhưng loại sinh tử quyết đấu này ít lại càng ít, nói chung học viện
luôn chủ trương các học sinh nên đoàn kết.

Câu nói của Ô Lan Thác thành công khơi dậy hưng phấn của rất nhiều người, là
sinh tử quyết đấu nha, cái này hấp dẫn rồi đây!

- Rác rưởi, ngươi dám đáp ứng sao?

- Lăng thiếu gia của chúng ta trên tay cầm hai thanh kiếm kìa, sao lại không
dám chứ! Ngươi lại mượn hắn một thanh đi, hắn rất có dũng khí đó, ha ha ha…

Ô Lan Thác thấy mọi người chú ý đến mình thì cực kỳ đắc ý, ánh mắt khinh miệt
nhìn Lăng Tiêu:

- Ngươi dám không?

- Không cần đáp ứng!

Thượng Quan Vũ Đồng không quản người ta nghĩ mình thế nào liền hướng về trên
lôi đài nghiêm giọng hỏi:

- Các học sinh nên đoàn kết! Ô Lan Thác đồng học, cậu cùng Lăng Tiêu có cừu
hận gì mà lại muốn như thế?

- Á!

Ô Lan Thác cũng có chút e ngại đối với người tình trong mộng của toàn thể giáo
sư này nên chỉ xấu hổ cười cười mà không trả lời, hắn đành quay về phía Lăng
Tiêu, vẻ cười trên mặt càng thêm rõ:

- Hắc hắc, Lăng Tiêu thiếu gia, không dám thì coi như thôi đi, ôi, ngươi cũng
thật là may mắn!

Nghe thấy thanh âm châm chọc từ dưới đài ào ào đến như thuỷ triều, ánh mắt
Lăng Tiêu xẹt qua phía Thượng Quan Vũ Đồng cùng Xuân Lan, Thu Nguyệt, thấy các
nàng đang khẩn trương nhìn hắn

- Ta ký….!

Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn Ô Lan Thác và nói.

- Không.

Isa đang ở trong góc cùng Xuân Lan, Thu Nguyệt đang ở cạnh Thượng Quan Vũ Đồng
không nhịn được đều thống khổ rên rỉ một tiếng, tuy nhiên thanh âm yếu ớt của
các nàng bị âm thanh ồn ào dưới đài át đi.

Sau khi ký kết xong sinh tử khế ước, trọng tài tuyên đọc lại một lần nữa rồi
hai bên cùng tán thành.

Điều này đã nói lên, dù trong chiến đấu có xảy ra án mạng cũng coi như là
chuyện bình thường, những kẻ khác không được can thiệp nếu không sẽ bị xem là
khiêu khích pháp luật đế quốc.

- - - - - - - -

Ô Lan Thác tiếp nhận một thanh trường kiếm tinh xảo từ tay thủ hạ, chậm rãi
rút ra, ánh mặt trời phản xạ trên mũi kiếm trắng như tuyết làm cho mọi người
không khỏi nhắm chặt hai mắt. Ở dưới đài xuất hiện nhiều tiếng hô lên kinh
ngạc, mọi người đều biết trong tay Ô Lan Thác là một thanh bảo kiếm, nhìn hình
dáng có vẻ như là một thanh vũ khí phụ ma!

Lăng Tiêu rút thanh Tế Liễu kiếm ra, vỏ kiếm nhẹ nhàng đặt sang một bên. Kiếm
giống như tên, Tế Liễu kiếm tựa như một cành liễu thô sơ, nhìn càng giống như
một thanh nhuyễn kiếm, thân kiếm rung rung thoạt nhìn bình thường không có gì
lạ nhưng cầm nó Lăng Tiêu cảm nhận được trong thân kiếm có một luồng chiến ý
mãnh liệt!

Chỉ có loại vũ khí đã trải qua vô số lần chiến đấu mới có thể làm cho người ta
có loại cảm giác này. Lăng Tiêu trầm ổn như nước, bình thản đứng thản nhiên
nhìn phía Ô Lan Thác, kiếm chỉ về phía đối phương nhưng khoé miệng lại khẽ
nhếch, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

- Hây a!

Ô Lan Thác gầm lên giận dữ, trường kiếm trong tay cong lên, vẽ ra một đoàn
kiếm hoa, chính là kiếm pháp Địa cấp bậc trung Lôi Đình Trảm, chiêu giống tên
gọi, khí thế mạnh mẽ quét về phía Lăng Tiêu.

Âm hiểm hơn chính là, bất ngờ tại ngay chiêu đầu tiên đã phóng ra kỹ năng của
phụ ma kiếm, một chùm ánh sáng màu hoả hồng kéo dài ra từ phía mũi kiếm, đúng
là muốn một chiêu này đưa luôn Lăng Tiêu vào chỗ chết.

Tâm địa tàn nhẫn, thật không giống với một tên thiếu niên mới mười bốn, mười
lăm!

Sắc mặt Lăng Tiêu hơi đổi, Ô Lan Thác biểu hiện ra thực lực Kiếm Thị bậc chín
mạnh hơn rất nhiều so với tỳ nữ Xuân Lan, không kể lực lượng, tốc độ hay chiêu
thức đều có vẻ vô cùng thuần thục.

Thân thể Lăng Tiêu ngửa mạnh về phía sau, hai chân như cái đinh ghim chặt trên
mặt lôi đài, hai tay chống trên mặt đất. Ở phía dưới có người kinh hãi thét
lên, kiếm khí ngọn lửa của Ô Lan Thác xẹt qua trên quần áo Lăng Tiêu, trong
nháy mắt đã đốt cháy mấy chỗ y phục đến cả da thịt cũng cảm thấy rát bỏng.

Ô Lan Thác không nghĩ đến khoảng cách gần như vậy mà người này còn có thể né
tránh. Mặc dù thấy hơi tiếc nuối, nhưng một kích không trúng lập tức thối lui,
bởi vì hắn nhìn thấy sau khi Lăng Tiêu bật dậy thanh kiếm giống cành liễu
trong tay cũng bất ngờ bắn ra một chùm kiếm khí màu trắng nhạt nương theo đà
bật lên của Lăng Tiêu bắn nhanh về phía hắn.

Ô Lan Thác cảm giác được luồng kiếm khí cường đại kia chợt loé qua chóp mũi
mình, mọi người ở dưới cũng ngừng thở, không ngờ hai người thuộc ban cấp thấp
cũng có thể đánh một trận đặc sắc như vậy.

Rất hiển nhiên, Ô Lan Thác cùng Lăng Tiêu đều cực kỳ tàn nhẫn, Ô Lan Thác ngay
chiêu đầu đã dùng đến kỹ năng của vũ khí phụ ma mà Lăng Tiêu cũng không kém
gì, thanh nhuyễn kiếm tầm thường kia không ngờ cũng là vũ khí phụ ma!

Ô Lan Thác cảm nhận chóp mũi đau xót, lấy tay sờ một chút, không nghĩ đã chảy
một giọt máu!

Hiển nhiên là bị kiếm khí của Lăng Tiêu tạo thành, vẻ mặt hắn lập tức trở nên
dữ tợn, thu trường kiếm, lại một lần nữa vọt về phía đối phương. Nói về lực
lượng hay độ linh hoạt thì Kiếm Thị bậc chín mạnh hơn Kiếm Thị bậc năm rất
nhiều!

Nhìn hai người lại xáp lại chiến đấu, có vài kẻ vốn luôn khinh thị Lăng Tiêu
nay cũng chăm chú hẳn lên, có chút khó tin quan sát trận chiến trên đài.

Tất cả đều biết Ô Lan Thác dùng chính là Địa cấp bậc trung kiếm pháp Lôi Đình
Trảm gia truyền, nhưng Lăng Tiêu sử dụng kiếm pháp không giống Thiên cấp bậc
trung Cụ Phong Phá mà họ đã thấy, điều này khiến cho mọi người rất kinh ngạc.

Nếu Lăng Tiêu sử dụng Cụ Phong Phá mà nói, bằng vào kiếm kỹ để bổ khuyết phần
thực lực chênh lệch và sử dụng thêm vũ khí phụ ma cũng có khả năng cùng Ô Lan
Thác đánh một trận. Nhưng hôm nay kiếm pháp hắn sử dụng lại chưa ai từng thấy
qua, thậm chí rất nhiều động tác căn bản không phù hợp với lí luận của kiếm kỹ
thông thường! Dần dần, kể cả Thượng Quan Vũ Đồng cùng mấy vị giáo sư thực lực
khá cao ở dưới đài đều chuyên chú quan sát hắn.

Lúc đầu Ô Lan Thác nghĩ, mình có thực lực Kiếm Thị bậc chín lại cầm thêm phụ
ma kiếm, cho dù Lăng Tiêu cũng có phụ ma kiếm và dùng kiếm kỹ gia truyền nhà
hắn đi chăng nữa cũng không thể là đối thủ của mình, bởi vì hắn còn có bài tẩy
chưa lật, nhưng không nghĩ đến đối phương chỉ dùng một kiếm kỹ kỳ lạ mà lại
đánh ngang tay với mình.

Điều này làm cho mục đích ban đầu của Ô Lan Thác thất bại, khiến hắn rất phẫn
nộ, bắt đầu có chút nóng vội. Trong lúc cả hai đang người lui ta tới giằng co,
Ô Lan Thác bỗng nhiên cười lạnh, trường kiếm trong tay lại lần nữa phát ra
kiếm khí sắc bén, giận dữ hét:

- Lăng Tiêu, đi chết đi!

Trường kiếm vung lên, bất ngờ chùm hồng quang nọ bỗng thoát ly thân kiếm, hình
thành một vòng hình bán nguyệt chém về phía Lăng Tiêu, ngay sau đó lại thêm
vòng bán nguyệt thứ hai, thứ ba cũng theo trường kiếm Ô Lan Thác bắn về phần
eo của Lăng Tiêu!

- Hả! phụ ma kiếm bậc ba!

Thượng Quan Vũ Đồng ở dưới đài giật mình kinh hô, đồng thời cũng có vài giáo
sư khác cũng thất kinh.

Chỉ có phụ ma kiếm bậc ba trở lên mới có thể có kỹ năng bắn kiếm khí ra, mà
không giống vũ khí phụ ma bậc hai, kiếm khí chỉ nương theo thân kiếm.

Không ai nghĩ tới một kẻ ở ban cấp thấp thực lực Kiếm Thị bậc chín lại có thể
sở hữu một thanh phụ ma kiếm gắn tinh hạch bậc ba! Điều này thật khiến người
ta kinh hãi rồi.

Đừng nhìn thấy hằng năm số lượng tinh hạch do những kẻ mạo hiểm thu về rất
nhiều mà nhầm, vũ khí phụ ma chế tạo cực kỳ khó khăn đến mức khiến kẻ khác
phát điên, không nói đến càng là tinh hạch bậc cao thì càng khó dung hợp cùng
vũ khí!

Một thanh vũ khí phụ ma bậc hai tại phòng đấu giá có thể bán trên trăm vạn kim
tệ, nếu không Isa tại sao phải đem Xích Viêm trở thành bảo bối như thế chứ!

Toàn trường đều tĩnh mịch hẳn! Tất cả mọi người đều ngưng cả hô hấp trợn mắt
nhìn lôi đài.

Ở một góc lôi đài, lúc Isa nhìn thấy mấy chùm hồng quang nọ liền thất thanh
kêu lên, sau đó hai mắt, một giọt lệ châu theo khoé mi lặng lẽ rơi xuống. Bạn
đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

- Lăng Tiêu ca ca …. xong hết rồi!

Hai người Xuân Lan cùng Thu Nguyệt cũng hoa dung thất sắc, nếu như không phải
Thượng Quan Vũ Đồng nắm chặt lấy tay các nàng, sợ rằng đã cùng nhau vọt lên
trên đài rồi.

- Không còn kịp nữa… không kịp nữa rồi!

Thượng Quan Vũ Đồng đờ đẫn thốt.

Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương #18


NGẠO KIẾM LĂNG VÂN - Chương #18