Trước Trận Chiến


Người đăng: Lienminhnd151089

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu dậy sớm, Xuân Lan cùng Thu Nguyệt đã chuẩn bị bữa
sáng từ sớm. Sau khi dùng bữa sáng, Lăng Tiêu lại bế khí ngưng thần một hồi,
cảm thụ linh khí dầy đặc trong thiên địa, mặc dù không thể hấp thu, nhưng ít
ra có thể khiến tinh thần hắn sảng khoái.

Còn rất sớm nhưng sân huấn luyện của học viên cấp thấp Học viện Đế quốc đã đầy
người, sân huấn luyện không phải quá lớn, nhưng tụ tập rất đông, phi thường
náo nhiệt.

Thậm chí một số học sinh lanh lợi máu kinh doanh cũng đến, mang theo một chút
đồ ăn cùng thức uống để bán cho những người ở đây.

Bình thường rất hiếm khi có việc như vậy. Học viện Đế quốc rất rộng, các học
sinh cũng phần lớn không thích tập trung, thời gian huấn luyện cũng bất đồng,
trừ một ít giáo sư võ kỹ chuyên dạy chương trình ở ngoài, đại bộ phận thời
gian, sân huấn luyện cũng chỉ có hai, ba con mèo nhỏ…

Cũng không ngờ hai học sinh cấp thấp chuẩn bị chiến đấu lại có nhiều người tới
xem như vậy. Cái này cũng là do người hầu của Ô Lan Thác tuyên truyền ra, hắn
muốn nhiều người tới xem hắn làm thế nào đánh nỗi sỉ nhục của Học viện Đế quốc
thành đầu heo.

- Ta muốn nói, Lăng Tiêu chính là một sự sỉ nhục của Học viện Đế quốc, có hắn
ở đây, ta sẽ không làm học sinh của Học viện Đế quốc.

Một tên quý tộc học sinh, thản nhiên nói với vài tên bằng hữu quý tộc bên
cạnh.

Người bên cạnh lại nói:

- Không thể…gần đây ta tụ hội trong giới quý tộc, bọn họ luôn không ngừng nói
với ta, trường các ngươi có người cưỡng gian vị hôn thê, có thực vậy chăng ?

- Ồ, ngươi nghe có chút thô tục, chỉ là phi lễ, không phải cưỡng gian ! Hắn
không có thành công. Vì việc này, nhiều người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta,
dù sao cũng đã xảy ra. Khốn kiếp, nếu còn tiếp tục như vậy, ta nghĩ ta sẽ
chuyển trường, nghe nói Học viện Quý tộc của Tử Xuyên đế quốc rất tốt.

Người thanh niên quý tộc bên phải nhún nhún vai, mặt dày nói:

- Ta cảm giác chuyện này có chút kỳ quặc, có điều, bởi vì Lăng Tiêu chỉ là
một rác rưởi, ta cảm giác sở dĩ hắn bị xưng là sự sỉ nhục của giới quý tộc, là
do hắn bị một nữ nhân bình dân đùa cợt. Ha ha... nữ nhân bình dân, Lăng thiếu
gia quả là thương hương tiếc ngọc.

Từ trong giọng của rất nhiều quý tộc có thể nhận ra, đại bộ phận đều xem
thường Lăng Tiêu, nguyên nhân căn bản chính là vì như vậy ! tất nhiên bọn hắn
cũng không đường hoàng nói ra bên ngoài, nhưng bàn tán ngầm với nhau: "Phi lễ
với nữ đồng học, chỉ có súc sinh mới có thể làm vậy"

...

- Thiếu gia, ngài xem, ta chắc chắn rằng mọi người đứng ở phía chúng ta.

Lý Giang ở bên cạnh Ô Lan Thác cầm ô, vừa nịnh bợ nói.

Bên cạnh lôi đài đặt một chiếc ghế tinh xảo, Ô Lan Thác ngồi dưới ô đắc ý
cười:

- Ngươi yên tâm đi, không phải ngươi bị đạp một cước sao ? Thiếu gia ta sẽ
thay ngươi đòi lại !

- Thiếu gia anh minh !

Trong mắt Lý Giang hiện lên một tia oán độc, trong đầu thầm nghĩ "Lăng Tiêu,
ngươi sẽ chết rất khó coi".

- Thiếu gia, ngài xem, hôm nay ở đây có rất nhiều người, rất náo nhiệt, tên
Lăng Tiêu đó có thể sợ hãi không tới không ?

Ô Lan Thác lắc đầu cười lạnh nói:

- Ta không nghĩ hắn không đến, nếu hắn không đến tức là vứt danh vọng của
Lăng gia xuống vực!

Trong lòng Ô Lan Thác vẫn còn một câu chưa nói nốt: đến lúc đó, phụ thân Lăng
Tiêu là Lăng Thiên Khiếu cũng sẽ bị ảnh hưởng. Họ Lăng đã nắm giữ hồ Uy Tư lâu
rồi ! Nhị thúc Ô Lan Nộ của Ô Lan Thác cũng là đế quốc tướng quân, chỉ cần
Lăng Thiên Khiếu có vấn đề, với thực lực cường đại của gia tộc Ô Lan, Ô Lan Nộ
rất có khả năng trực tiếp thay thế Lăng Thiên Khiếu.

Ô Lan Thác không phải là một người ngu ngốc, hắn đã mười lăm tuổi, cũng là lúc
gánh vác một phần sự tình của gia tộc, dù không thể đạt thành mục đích, nhưng
đả kích Lăng gia, cũng không tồi!

Còn kém một khắc trước lúc thi đấu, sân huấn luyện lúc này rất nào nhiệt. Có
người bắt đầu mắng Lăng Tiêu, rất nhiều người thầm quyết định, nếu lần này
Lăng Tiêu không đến, ngày mai nhất định toàn thể học sinh sẽ thỉnh cầu trục
xuất bại hoại sỉ nhục học viện này.

Tại một góc sân, Isa vẻ mặt trầm trọng đang cầu khẩn:

- Ca ca, huynh nhất định phải thắng, nhất định phải thắng !

Mary ở một bên nghe thấy không nhìn được, làm bộ không nhận ra nàng, nhỏ giọng
lầm bầm:

- Ngay cả đến còn không dám, còn nói thắng ...

...

Thượng Quan Vũ Đồng chặn Lăng Tiêu, Xuân Lan, Thu Nguyệt lúc này đang đi tới
nói:

- Lăng Tiêu, cậu không nhớ sao, chẳng lẽ đã quên ta nói gì ?

Vừa nói vừa nhìn sang Xuân Lan, Thu Nguyệt:

- Các ngươi, hai tiểu nha đầu này thật là, hắn không biết nguy hiểm, chẳng lẽ
hai ngươi không biết Kiếm Thị bậc 9 và Kiếm Thị bậc 5 chênh lệch thế nào ? Sao
lại cùng thiếu gia các ngươi hồ đồ ? Lăng Tiêu, cậu quay về đi, ta sẽ tuyên bố
hủy bỏ quyết đấu

Thượng Quan Vũ Đồng nói.

Xuân Lan cùng Thu Nguyệt muốn nói nhưng lại ngậm miệng, trước mắt mọi người,
các nàng phải giữ cử chỉ của thị nữ, cho nên cũng cúi đầu không nói lời nào.

- Sư phụ, ta biết ngài quan tâm ta.

Lăng Tiêu cười khổ một chút, sau đó nói:

- Nhưng là người Lăng gia, để mọi người gọi là rác rưởi, không ngừng khiêu
khích, ta thừa nhận ta không nhịn được. Lăng Tiêu là việc nhỏ, danh tiếng Lăng
gia là việc lớn, sư phụ cũng biết phải không ? Xin sư phụ yên tâm, Lăng Tiêu
sẽ không làm việc mà không nắm chắc.

Trên mặt Lăng Tiêu toát ra một nụ cười tự tin. Nếu như nói hôm qua thì hắn
không nắm chắc, nhưng hôm nay, sau khi cùng Xuân Lan luận bàn, Lăng Tiêu cơ
bản đã nhận thức được thực lực của Kiếm Thị bậc 9, hy vọng thắng tương đối
lớn.

Thượng Quan Vũ Đồng cũng biết, nếu như chính mình tùy tiện tuyên bố hủy trận
đấu, như vậy danh tiếng sẽ ảnh hưởng rất lớn, danh vọng của Lăng gia cũng rớt
xuống ngàn trượng, phải trốn tránh... Chỉ có kẻ nhu nhược mới có thể làm ra
chuyện này.

Hít sâu một hơi, biết chuyện đã không thể vãn hồi. Thượng Quan Vũ Đồng than
nhẹ một tiếng, bàn tay trắng nõn lộn lại, xuất hiện một trường kiếm tạo hình
lạ thường, hẹp hơn so với kiếm bình thường khác rất nhiều, vỏ kiếm cổ kính,
trên vỏ có rất nhiều dấu vết, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng đây là một cây
côn to bằng cánh tay trẻ con.

- Cầm đi

Thượng Quan Vũ cầm kiếm ném về phía Lăng Tiêu:

- Phụ ma kiếm, tinh hạch ma thú phong hệ bậc hai, kết hợp kiếm kỹ gia truyền
của nhà cậu sẽ trợ giúp rất nhiều.

- A…….

Lăng Tiêu đưa tay đón lấy, nhìn ra thanh kiếm này đã trải qua chiến đấu rất
nhiều, chuôi kiếm đã sáng bóng, không giống Xích Viêm Kiếm mà Isa cho mượn,
hoàn toàn mới tinh.

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn Xích Viêm Kiếm trên lưng Xuân Lan, muốn nói gì đó
nhưng lại nhịn lại, cự tuyệt trợ giúp của người khác cũng là phụ người.

Hơn nữa, căn cứ thực lực của Lăng Tiêu lúc này…thanh ma kiếm phong hệ có hiệu
quả tốt hơn một chút, vũ khí phụ ma Phong hệ có thể khiến vũ khí nhẹ nhàng
hơn, tốc độ nhanh hơn !

Thấy thời gian đã tới, tại sân huấn luyện lúc này, đám người đột nhiên dao
động, không biết người nào hô một tiếng:

- Lăng Tiêu tới !

Lập tức, ánh mắt mọi người cùng hướng về phía Lăng Tiêu, có điều ánh mắt khinh
bỉ của họ thu lại rất nhanh, bởi theo Lăng Tiêu còn có giáo sư của học viện
Thượng Quan Vũ Đồng. Thượng Quan Vũ Đồng là tình nhân trong mộng của rất nhiều
nam giáo sư cũng như vô số con cháu quý tộc nhà giàu.

Nàng dịu dàng, thiện lương, nói chuyện nhẹ nhàng, giỏi khích lệ học sinh, hay
trợ giúp học sinh khó khăn.... Hiển nhiên những người này cũng không may mắn
như Lăng Tiêu, chưa được nhìn thấy Thượng Quan giáo sư thi triển mà Sư Tử
Hống.

- Ta, Kiếm Thần ơi, Thượng Quan giáo sư như thế nào đi theo tên rác rưởi kia
? thật rất khó tin !

- Khốn kiếp, Thượng Quan giáo sư hồ đồ ?

- Rác rưởi Lăng Tiêu này, hắn nhất định dùng quyền thế thúc ép Thượng Quan
giáo sư.

Cả một mảnh xôn xao, trên mặt mọi người cũng đầy kinh ngạc, không dám tin
rằng, Lăng Tiêu có nhiều người bên cạnh, thật tiếc cho hai thị nữ xinh đẹp,
theo chủ nhân cầm thú, thật là nhục cho các nàng.

- Đi thôi, Lăng Tiêu

Thượng Quan Vũ Đồng không nói thêm gì, nhìn Lăng Tiêu một cái thật sâu, cấp
cho hắn một ánh mắt cổ vũ. Đọc Truyện Online

Lăng Tiêu tiếp nhận Xích Viêm Kiếm từ trong tay Xuân Lan, tay trái cầm chuôi
kiếm Thượng Quan Vũ Đồng cho mượn, chậm rãi tiến lên lôi đài.

Trong đám người có vài tiếng nghị luận truyền tới:

- Ha ha, không ngờ mang theo hai thanh kiếm, hắn có phải hồ đồ không ? chẳng
lẽ tưởng cầm nhiều kiếm có thể thắng đối phương ?

- Không thể…Người này không những là rác rưởi mà còn là một tên ngu ngốc.

Thượng Quan Vũ Đồng lúc này cũng nhìn thấy Xích Viêm Kiếm, nhưng chỉ sửng sốt
một chút, trên mặt hiện ra ánh mắt suy nghĩ.

Ô Lan Thác cũng dùng vẻ mặt buồn cười nhìn Lăng Tiêu, đứng dậy, hoạt động tay
chân, hướng phía Lăng Tiêu, chế nhạo nói:

- Lăng Tiêu thiếu gia, chẳng lẽ ngươi cho rằng cầm hai thanh kiếm là có thể
chiến thắng ta ?

Giọng vịt đực của Ô Lan Thác nghe rất khó chịu nói. Đám thủ hạ bên cạnh hắn
cười ha hả, Lý Giang cao giọng châm chọc nói:

- Lăng thiếu gia tưởng rằng cầm hai thanh kiếm thì Kiếm Thị bậc có thể trực
tiếp thành Kiếm Sư cấp một, ha ha ha !

Người xem náo nhiệt phía dưới cũng cười rộ, Isa cắn môi, nhìn Lăng Tiêu trên
đài tự nhủ "Lăng Tiêu ca ca, huynh nhất định phải đánh bại hắn, cho mọi người
biết, huynh không phải rác rưởi !"

Mary ở bên cạnh nhìn Lăng Tiêu cười, tâm lý bắt đầu hình dung cảnh Lăng Tiêu
bị đánh thành đầu heo bộ dáng thế nào, nhất định rất buồn cười !

- Nhiều lời vô ích, phải đánh.

Lăng Tiêu ngẩng đầu hờ hứng nhìn Ô Lan Thác nói:

- Thì đánh !!

Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương #17


NGẠO KIẾM LĂNG VÂN - Chương #17