Kiếm Tên Xích Viêm


Người đăng: Lienminhnd151089

"Isa… bạn"

Mary lập tức bối rối, trong lòng thầm nói con bé ngốc này rốt cuộc muốn làm
gì? Nàng… nàng chẳng lẽ coi trọng nam nhân rác rưởi này sao? Điều này không
được, khẳng định là không được. Mary vội vàng chạy tới.

Isa đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu lại, trong mắt mang theo một tia
không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên nghiêm nghị:

- Mary, mình nói lại một lần cuối cùng, nếu bạn đã coi mình là bằng hữu, sẽ
không ngăn cản mình, trong lòng Isa biết rất rõ mình đang làm gì.

Mary há mồm, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía
Lăng Tiêu rất khó coi, như là hận không thể ăn thịt được hắn vậy.

Lăng Tiêu cũng không để ý tới Mary, để mặc bàn tay nhỏ bé của Isa kéo đi, đi
vào sâu trong rừng cây. Ánh mặt trời xuyên qua những tàng cây tạo thành những
điểm loang lổ trên mặt đất.

Isa bỗng nhiên nghiêng người, ngay trước mặt Lăng Tiêu cởi bỏ một chiếc cúc
trên cùng của áo mình ra, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đầy e lệ lấy một chiếc
nhẫn được đeo trên vòng cổ, sau đó nhắm mắt lại, niệm câu gì đó, một thanh
trường kiếm hình thức tinh xảo đột nhiên xuất hiện trong tay. Vỏ trường kiếm
khảm đầy bảo thạch đủ loại kiểu dáng, sáng rực lên dưới ánh mặt trời chiếu
rọi, rất làm người ta chú ý.

Lăng Tiêu sửng sốt một chút, hỏi:

- Isa, muội có ý gì?

Isa lúc này đã cẩn thận trả vòng cổ lại vào trong áo, sau đó đỏ mặt sửa sang
lại quần áo, mới nói:

- Lăng Tiêu ca ca, muội biết, huynh vì tôn nghiêm của nam nhân mà chiến,
nhưng Ô Lan Thác là Kiếm Thị bậc chín, hơn nữa hắn hẳn cũng có được vũ khí phụ
ma, đối với huynh không công bằng. Thanh kiếm này là quà sinh nhật phụ thân
muội tặng, trên thân kiếm có một viên tinh hạch Xích Viêm Báo cấp hai, mỗi
ngày có thể sử dụng ba lần hỏa kiếm khí, bây giờ Isa đưa nó cho ca ca, hy vọng
ca ca có thể đánh bại hắn.

Trong lòng Isa cũng cho rằng Lăng Tiêu không thể là đối thủ của Kiếm Thị bậc
chín. Dù sao Ô Lan Thác sắp tiến vào hàng ngũ Kiếm Sư, Kiếm Sư và Kiếm Thị tuy
rằng cũng không thể dựa vào bản thân mà phát ra kiếm khí, nhưng chênh lệch vẫn
rất lớn. Có thể nói, một Kiếm Sư bậc một có thể đồng thời đối chiến với bốn gã
Kiếm Thị bậc chín. Kiếm Sư hiểu rất sâu về kiếm pháp, cũng càng thêm thành
thục đối với kỹ năng, nhưng Isa không hy vọng Lăng Tiêu chịu thiệt. Ít nhất
cũng có được vũ khí phụ ma, phát ra hỏa kiếm khí có thể cam đoan ở thời điểm
nguy hiểm chuyển nguy thành an.

Lăng Tiêu hơi xúc động. Isa có thể không e dè lấy ra nhẫn không gian trước mặt
mình đã nói lên rằng nàng đủ tin tưởng mình. Phải biết rằng một chiếc nhẫn
không gian nếu xuất hiện ở phòng đấu giá, ngay lập tức sẽ bị người tranh đoạt
đến chảy máu đầu.

Truyền rằng nhẫn không gian hiện nay đều là ma khí tồn tại từ thời Thượng cổ,
do Đại Ma Đạo Sư không gian hệ chế tạo. Hiện nay kỹ nghệ này đã sớm thất
truyền, đại lục đã trở thành kiếm khí đại lục, Ma pháp sư chỉ có thể xuất hiện
ở trong cổ thư và thần thoại viễn cổ, vì vậy có thể thấy được sự quý giá của
nhẫn không gian.

Sau đó lại còn lấy quà sinh nhật của nàng, thanh trường kiếm phụ ma đưa cho
mình, tình ý này lớn đến mức nào? Lăng Tiêu cũng sẽ không tự đại đến mức cho
rằng đây là Isa yêu mình, nhưng sự quan tâm này cũng đủ để hắn xúc động. Phụ
thân mình là Ma Kiếm Sĩ bậc ba mới có một thanh trường kiếm khảm tinh hạch ma
thú phong hệ cấp hai, bình thường đều coi như bảo bối.

Thứ nhất tinh hạch ma thú cũng không dễ dàng có được, thứ hai vũ khí phụ ma
chế tạo rất phức tạp, không cẩn thận là tinh hạch ma thú và kiếm cùng nhau hủy
diệt, vì vậy mỗi một thanh vũ khí phụ ma đều có giá trị rất cao, dựa vào tài
lực Tướng quân phủ căn bản không đủ sức. Thanh phụ ma trường kiếm trên tay phụ
thân Lăng Tiêu là nhờ trên chiến trường giết địch mà thu được.

- Isa, vật này, ta không thể thu.

Lăng Tiêu do dự một chút, mới từ chối:

- Nó quá quý trọng, còn có ý nghĩa đặc biệt, ta không thể nhận.

- Lăng Tiêu ca ca…

Isa chực khóc nhìn Lăng Tiêu, chu miệng nói:

- Huynh coi thường Isa sao?

- A… này, cái này mà nói đâu phải coi thường, thật sự là bởi vì thanh kiếm
này quá quý báu. Ta thật sự không thể thu, tuy nhiên muội yên tâm, cho dù
không có vũ khí phụ ma, ta cũng sẽ không bại bởi Ô Lan Thác.

Lăng Tiêu cũng không tự phụ, nhưng hắn rất tự tin vào thực lực của mình. Trong
Thục Sơn kiếm pháp cũng không phải tất cả kiếm pháp đều cần vận dụng nội lực,
nếu so với Đại Kiếm Sư thì còn kém một chút, nhưng thu thập Ô Lan Thác chỉ là
Kiếm Thị bậc chín vẫn rất dễ dàng.

Isa vẫn không vui, đây chính là lần đầu tiên nàng bày tỏ cõi lòng với một
người con trai, không ngờ rằng Lăng Tiêu không khác gì đầu gỗ. Đôi mắt xinh
đẹp của Isa chớp chớp, bỗng nhiên cười nói:

- Vậy, Lăng Tiêu ca ca, muội cho huynh mượn một ngày mai, sau khi quyết đấu
huynh trả lại cho muội, được không?

Đã nói đến nước này, nếu Lăng Tiêu còn tiếp tục từ chối, vậy thật sự là đang
đả thương người, chỉ có thể đưa tay ra nhận lấy thanh kiếm trong tay Isa, vừa
vào tay đã cảm giác tay trầm xuống, trong lòng tán thưởng một câu: "Kiếm tốt".

- Tên của nó gọi là Xích Viêm.

Isa nhìn thanh kiếm trong tay Lăng Tiêu với ánh mắt dịu dàng. Đây là thanh
kiếm mà nàng thích nhất, cho tới bây giờ vẫn chưa lấy ra lần nào trong học
viện.

Lăng Tiêu nhấn lò xo, trường kiếm phát ra một âm thanh như tiếng rồng ngâm,
bắn ra thân kiếm dài hơn một thước, một khí thế tiêu điều xơ xác đập thẳng vào
mặt. Lăng Tiêu thấy trên thân trường kiếm khắc đầy các loại hoa văn, dường như
có một con báo muốn từ bên trong lao ra. Thân kiếm được ánh mặt trời chiếu vào
lấp lóe hào quang, sắc bén vô cùng.

Tuy rằng lúc này Lăng Tiêu kinh mạch không thông, nhưng khả năng cảm giác rất
cường đại, lập tức cảm nhận được lực lượng hỏa hệ mênh mông trên thân Xích
Viêm, trong lòng kêu lên kinh ngạc: Thì ra tinh hạch có tác dụng lớn đến như
vậy. Khó trách những kẻ mạo hiểm lại điên cuồng như vậy vì tinh thạch. Lại
nghĩ tới Vương Siêu vì chiến đấu với Xích Viêm báo bậc bốn nên mới bị thương,
tinh hạch của Xích Viêm báo bậc hai có uy lực lớn như vậy, vậy bậc bốn thì
sao? Hứng thú đối với của tinh hạch của Lăng Tiêu bỗng nhiên tăng lên rất
nhiều.

Lăng Tiêu tán thưởng tận đáy lòng:

- Kiếm tốt, công nghệ cao.

Isa thấy Lăng Tiêu thích, lúc này mới vui vẻ cười:

- Thanh kiếm này là do Đúc kiếm đại sư Âu Trường Xuân đại sư Đế quốc Lam
Nguyệt tự tay rèn

...

Tin tức Lăng Tiêu, nỗi sỉ nhục của Đế quốc học viện, sẽ quyết đấu cùng với Ô
Lan Thác thiếu gia, giống như có cánh rất nhanh truyền khắp toàn bộ học viện.
Phản ứng đầu tiên của rất nhiều người khi nghe được chính là Lăng Tiêu bị kích
thích đến điên rồi.

Nguyên nhân quyết đấu được đám thủ hạ của Ô Lan Thác tuyên truyền, bị mọi
người biết.

- Rác rưởi Lăng Tiêu sau khi bị Tạ Hiểu Yên vứt đi, không ngờ lại quấn lấy
tiểu thư Isabella cao cấp. Bởi vì uy thế Tướng quân phủ, Isabella giận mà
không dám nói gì, Ô Lan Thác thiếu gia thấy không vừa mắt nên muốn giúp đỡ
nàng, không ngờ rằng rác rưởi Lăng Tiêu không biết xấu hổ lại sỉ nhục Ô Lan
Thác thiếu gia. Vì tôn nghiêm và vinh dự quý tộc, Ô Lan Thác thiếu gia quyết
định một trận chiến công bằng cùng Lăng Tiêu, nhường hắn ba chiêu....

Mọi người lúc này mới hiểu rõ nguồn cơn, kết hợp với chuyện phi lễ với hôn thê
lúc trước, hiển nhiên, Tạ Hiểu Yên đồng học cũng bởi vì thân phận của Lăng
Tiêu nên mới có thể bị hắn sỉ nhục. Vì thế rất nhiều đệ tử lúc trước từng hoài
nghi Tạ Hiểu Yên đã dao động, cảm thấy mình đã trách lầm Tạ Hiểu Yên, đồng
thời càng thêm khinh bỉ Lăng Tiêu, đều nguyền rủa hắn sáng ngày mai trong lúc
quyết đấu sẽ bị Ô Lan Thác thiếu gia đánh thành đầu heo.

.....

Trở lại ký túc xá, Mary vẫn thở phì phì, ngồi trên giường, quay mặt đi, không
nói một câu nào.

Isabella tính tình dịu dàng, nhập học mấy năm có tình cảm với Mary là tốt
nhất, nhưng hôm nay Mary lại giễu cợt Lăng Tiêu trước mặt mình. Tuy rằng Lăng
Tiêu ca ca sẽ không chấp nhặt nàng ta, nhưng trong lòng Isa vẫn cảm thấy rất
khó chịu, rõ ràng huynh ấy là một người tốt, vì sao mọi người lại đối xử với
huynh ấy như vậy, thật không công bằng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
http://truyenyy.com

Chẳng qua nhìn thấy bạn tốt đang thở phì phì, cũng biết bạn vì mình, Isa quyết
định tha thứ cho sự vô lễ của Mary, mở miệng nói:

- Mary, mình biết bạn vì muốn tốt cho mình.

- Hừ, bạn biết là tốt rồi.

Mary trên thực tế có chút không tức giận thêm được, nàng ở trong học viện cũng
không có bằng hữu, vẫn coi Isa dịu dàng là tỷ muội tốt nhất:

- Isa, bạn nói xem, Lăng Tiêu kia ngoại trừ thân thế hiển hách ra, còn có
điểm gì có thể bằng Ô Lan Thác thiếu gia? Bọn họ hai người quyết đấu, ha ha,
đừng nói đùa, mình dám cam đoan, ngày mai Ô Lan Thác thiếu gia nhất định sẽ
đánh Lăng Tiêu thành đầu heo.

Isa nhíu đôi mày thanh tú lại, biết muốn cho bạn tốt của mình ngay lập tức
thay đổi cách nhìn về Lăng Tiêu ca ca xem ra rất khó khăn, nên cũng không
cưỡng cầu nữa, Lăng Tiêu ca ca ưu tú như vậy, nhất định sẽ rất nhanh đứng lên.

Nàng không nói lời nào, không có nghĩa là Mary sẽ bỏ qua nàng, Mary đến gần,
nhìn chằm chằm vào mắt Isa hỏi:

- Isa, bạn vừa mới mang hắn vào rừng cây làm gì? Mình nói với bạn, bạn ngàn
vạn lần không thể thích đứa con trai đó, nếu không nước miếng của mọi người
cũng có thể dìm chết bạn.

Mary cũng không biết chuyện Isa có nhẫn không gian, còn tưởng rằng Isa vừa nãy
nói chuyện yêu đương với Lăng Tiêu.

Isa cười cười, nằm xuống giường, cầm lấy một quyển sách úp lên mặt mình, che
khuất đôi má đang đỏ hồng, rầu rĩ nói:

- Mình mệt rồi, buồn ngủ.

Mary thở dài, thầm nhủ Isa quả nhiên là đã lún quá sâu, mình nhất định phải
nghĩ biện pháp cứu bạn tốt ra khỏi cơn nước lửa.

Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương #15


NGẠO KIẾM LĂNG VÂN - Chương #15