Thượng Quan Vũ Đồng


Người đăng: Lienminhnd151089

Trong mắt Vương Siêu hiện lên vẻ vui mừng, thiếu niên này có thể không động
tâm với sự giàu sang phú quý, thật sự khó được, gật đầu nói:

- Ta quyết định, nhiệm vụ lần này sẽ mang theo Lăng Tiêu huynh đệ, mọi người
còn có ý kiến gì không?

Bao gồm cả Ngô Lương, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý. Lăng Tiêu lộ ra kỹ
năng đó đã làm bọn họ quá rung động, nếu ai còn không đồng ý, vậy quả thực là
đầu có vấn đề.

Ngay cả An Nhã, trong lòng cũng chỉ có hâm mộ mà không có ghen tị, bởi vì kỹ
năng đó của Lăng Tiêu đã nằm ngoài tri thức y thuật mà nàng biết.

- Vậy cứ quyết định như thế.

Vương Siêu mãn nguyện nói:

- Ba ngày sau, chúng ta sẽ gặp lại tại đây, sau đó xuất phát, vẫn quy củ cũ,
ba ngày này để mọi người có thời gian chuẩn bị mọi thứ.

- Lăng Tiêu, cậu không lớn bằng ta, cho nên cậu phải gọi ta là tỷ tỷ.

An Nhã bỗng nhiên cười hì hì nói với Lăng Tiêu. Trong đoàn đội nàng vốn là ít
tuổi nhất, hôm nay cuối cùng có một người còn nhỏ hơn nàng, trong lòng không
khỏi mừng thầm.

- A...

Khóe miệng Lăng Tiêu hơi nhếch lên, mí mắt cụp xuống, trong lòng thầm nói nữ
nhân này thật quá phiền toái, bỗng nhiên nhớ tới Y Toa hiểu biết rất sâu về
dược liệu, cảm thấy tốt hơn cô gái này, chí ít là cũng an tĩnh hơn!

An Nhã cũng không trông chờ thiếu niên có tính cách lạnh nhạt này mở miệng gọi
mình là tỷ tỷ, vừa nãy nhìn bộ dạng miễn cưỡng của hắn khi gọi đội trưởng là
đại ca, ai cũng đều có thể thấy được. Đội trưởng chính là Ma Kiếm sĩ mà không
phải Đại Kiếm Sư như nàng! Trong lòng An Nhã nghĩ người và người không thể so
sánh, dù sao chỉ cần hắn không chán ghét mình là tốt rồi, nhất định phải học
được bản lãnh kia của hắn.

Đội mạo hiểm tạm thời đều có một quy củ, ngoại trừ tình cảm cũng phải đến một
trình độ nhất định, giữa mọi người không được hỏi thân phận của đối phương.

Sau khi mọi người đi rồi, Vương Siêu giữ Lăng Tiêu lại, nói cho hắn một số
việc cần chú ý khi đi ra ngoài.

Kiếp trước, Lăng Tiêu cũng có kinh nghiệm thế này, cho nên không có gì khó
khăn đã hiểu được điều này, làm cho Vương Siêu phải kêu kỳ quái, luôn miệng
khen ngộ tính của Lăng Tiêu rất tốt. Lăng Tiêu dở khóc dở cười, trong lòng
không khỏi thầm nghĩ: khi ta ở dã ngoại tìm thảo dược vẫn còn không có ngươi.
Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ có thể nghĩ ở trong đầu mà thôi.

Cáo từ Vương Siêu, Lăng Tiêu chuẩn bị quay về xin phép Học viện. Đế quốc Học
viện quản lý không quá nghiêm khắc, giống như Lăng Tiêu hôm nay đi ra ngoài
thậm chí không cần thông báo với giáo sư. Trong Học viện không phú tức quý,
ngươi có thể không nghe giáo sư giảng bài, thi không qua ngươi cứ ở lại, nếu
như ngươi không sợ, có thể ở đó đến hai mươi tuổi, sau đó tự động cút đi.
Đương nhiên nếu muốn ra ngoài một thời gian dài thì vẫn phải thông báo với
giáo sư một tiếng, nếu không người khác sẽ cho rằng ngươi mất tích.

Lúc này đang là mùa hạ, mặt trời nóng bỏng vô tình thiêu đốt mọi người, côn
trùng ở cây hai bên đường kêu cũng không vang vọng như mọi khi, người đi trên
đường cũng không nhiều, nhưng nếu có ai gặp, chỉ cần biết Lăng Tiêu đều nhìn
hắn với ánh mắt giễu cợt.

Cơ hội có thể cười nhạo thiếu gia nhà Đại tướng quân cũng không phải nhiều. Có
rất nhiều người thậm chí không rõ bọn họ vì cái gì mà khinh bỉ Lăng Tiêu, có
lẽ cảm thấy như vậy mình có thể tìm thấy một cảm giác thỏa mãn.

Đối mặt với những ánh mắt khinh bỉ đó, Lăng Tiêu cười thầm trong lòng, mặt
không chút thay đổi lướt qua bên người bọn họ, trong lòng cảm thấy bi ai thay
cho những người này, một đám người còn không biết sống vì cái gì, còn có thời
gian rỗi đi giễu cợt người khác?

Lăng Tiêu tìm được chỗ ở của giáo sư mình. Trong trí, giáo sư Thượng Quan Vũ
Đồng này là một nữ nhân tao nhã, rất ít tức giận, có quan hệ rất tốt với tỷ tỷ
Lăng Tố của mình, bình thường cũng rất tốt với Lăng Tiêu. Sắp đến được chỗ ở
của Thượng Quan Vũ Đồng, trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên có một cảm giác khẩn
trương, có lẽ đáy lòng Lăng Tiêu kia sợ hãi Thượng Quan Vũ Đồng thất vọng về
hắn. Từ khi xảy ra chuyện kia, Lăng Tiêu vẫn chưa gặp Thượng Quan Vũ Đồng, tự
nhiên không biết giáo sư cảm nhận về mình như thế nào.

Mang tâm trạng phức tạp như vậy, Lăng Tiêu gõ cánh cửa phòng giáo sư, bên
trong truyền ra một giọng nói ngọt ngào êm tai:

- Mời vào.

Lăng Tiêu đẩy cửa đi vào, trước mắt sáng ngời. Gian phòng này đầy ánh mặt
trời, bên trong còn có hai phòng và một ban công, bên trong là phòng ngủ,
trong phòng rất sạch sẽ và ấm áp, có một mùi thơm độc đáo của phòng nữ nhân.

Thượng Quan Vũ Đồng nhìn thấy Lăng Tiêu, sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày
lạnh nhạt nói:

- Là cậu? Ngồi.

Lăng Tiêu vâng lời ngồi xuống.

Đợi Lăng Tiêu ngồi xuống, Thượng Quan Vũ Đồng không thèm nói gì thêm, mà ngồi
tại chỗ mở sách ra xem, thi thoảng dùng bút viết gì đó trên mặt giấy.

Đứng từ góc độ của Lăng Tiêu nhìn, Thượng Quan Vũ Đồng có một đôi mắt hẹp dài
rất đẹp, hàng lông mi dài bao trùm trên mắt, bàn tay trắng nõn nà và những
ngón tay dài tinh xảo lộ ra khỏi tay áo.

Thượng Quan Vũ Đồng không nói lời nào, Lăng Tiêu cũng không nói. Đối với hắn,
lúc trước tu luyện ở Thục Sơn, nhập định một năm là chuyện bình thường, lúc
này mới có một lát, so về kiên nhẫn có lẽ trên thế giới này không có ai hơn
được hắn.

Qua một lúc lâu, Thượng Quan Vũ Đồng đột nhiên cảm giác mình không ngờ không
cảm nhận được khí tức của Lăng Tiêu, lập tức cảm thấy kinh hãi. Nàng ngẩng đầu
lên thì vẫn thấy Lăng Tiêu đang ngồi ở chỗ cũ, cúi đầu, cũng không biết có
phải đang ngủ hay không, trong mắt hiện lên một tia lửa giận. Thượng Quan Vũ
Đồng rốt cuộc không nhịn được nữa, hung hăng vỗ mạnh vào bàn một cái.

Mặt bàn rất dày truyền ra một tiếng "phanh"

Lăng Tiêu thầm cười trong lòng, có thế mà cũng không nhịn nổi? Nhưng vẫn rất
phối hợp ngẩng đầu lên, biểu hiện ra là đang sợ hãi, nhưng bởi vì không quá
hiểu ngụy trang cho nên vẻ mặt của Lăng Tiêu làm cho người ta cảm thấy rất
đáng giận.

Thượng Quan Vũ Đồng hít sâu một hơi, bộ ngực sữa cao vút theo đợt hít thở của
nàng mà rung động rất nhẹ, phát hiện ánh mắt của tiểu tử kia như cố tình dừng
trên bộ ngực đầy đặn và kiêu ngạo của mình, lập tức cảm thấy thẹn thùng, tiếp
theo là rất phẫn nộ:

- Có biết cậu phạm phải sai lầm gì không.

Thượng Quan Vũ Đồng không thể không thầm tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh, mình
là giáo sư của hắn, mình cũng là bạn thân thiết của tỷ tỷ hắn, ý của mình
chính là muốn tiểu tử này học giỏi, tuyệt đối không được tức giận hắn.

Lăng Tiêu lắc đầu, vẻ mặt vô tội.

- Cậu có bản lĩnh cao nhỉ? Còn định chơi trò im lặng rắm thối đó với ta à!

Thượng Quan Vũ Đồng dựng đứng lông mày, đôi mắt phượng trợn lên nhìn chằm chằm
vào Lăng Tiêu. Một mỹ nữ xinh đẹp cũng nói ra những lời thế này, có thể thấy
được nàng tức giận đến mức nào.

Thượng Quan Vũ Đồng đưa tay day day trán, cố gắng làm cho mình bình tĩnh:

- Xảy ra chuyện, vì sao không trước hết đến tìm ta? Vì sao lại một mình về
nhà không nói một câu? Bị nữ nhân làm thương tổn? Bị đả kích? Cho rằng Tạ Hiểu
Yên không nên dùng phương thức này đối phó với cậu? Hay là cảm thấy giáo sư
không phải người mà cậu đáng tin? Cậu có biết cậu làm như vậy đã tổn hại đến
danh dự của cậu như thế nào, làm danh vọng của gia tộc cậu bị động đến thế nào
không? Cậu cảm thấy cậu thật sự là một đồ vô dụng sao? Người khác nghĩ như
vậy, chính cậu cũng nghĩ như vậy sao?

Liên tiếp những câu hỏi, khiến Thượng Quan Vũ Đồng càng nói càng phẫn nộ, đến
cuối cùng gần như là hét thẳng vào mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu ngồi yên ở đó. Trong trí nhớ trước đây của hắn, Thượng Quan Vũ Đồng
gần như không tức giận, sao hôm nay lại thất thố đến thế? Nhưng từ lời nói của
nàng có thể nghe ra ý bênh vực nồng đậm.

Thấy ánh mắt vừa đơn thuần vừa nghi hoặc của Lăng Tiêu, Thượng Quan Vũ Đồng
không khỏi cảm thấy tâm mềm đi, tao nhã vuốt sợi tóc rối trên trán lại, nói
nhẹ nhàng hơn:

- Lăng Tiêu, cậu cũng không còn nhỏ, nam tử mười bốn tuổi rồi đó. Khi bằng
tuổi cậu, Lăng tướng quân phụ thân cậu đã bắt đầu đánh nhau trên chiến trường,
cho nên giáo sư vẫn cho rằng cậu hẳn phải trưởng thành, không thể đi quá xa
trên võ đạo thì có sao? Tìm cách khác đi...

Thượng Quan Vũ Đồng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi mà mình vừa vỗ, một dấu tay
mờ nhạt lưu lại tại đó, nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ rất kinh
ngạc. Đây chính là cái bàn làm từ thiết mộc ngàn năm cứng rắn nhất, đao kiếm
bình thường đều rất khó lưu lại dấu vết trên bề mặt. Bạn đang đọc truyện được
lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Phụ thân của cậu, Lăng tướng quân là dựa vào bản lĩnh mạnh mẽ đi đến ngày
hôm nay, đây là sự thật. Nhưng cậu có cảm thấy, giá trị hiện tại của Lăng
tướng quân là nhờ hiểu rõ cách dùng binh chiếm nhiều, hay là nhờ thân phận Ma
Kiếm sĩ bậc ba chiếm nhiều?

Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Vũ Đồng dừng lại trên người Lăng Tiêu, hỏi.

Lăng Tiêu cau mày suy nghĩ, sau đó nói:

- Trước mắt mà nói, hẳn là do hiểu rõ cách dùng binh chiếm nhiều.

- Cậu còn không đến nỗi quá ngu.

Thượng Quan Vũ Đồng châm chọc nói:

- Như vậy, đến bây giờ, cậu còn có thể cho rằng cậu là một người vô dụng
không?

Thấy Lăng Tiêu im lặng không nói, Thượng Quan Vũ Đồng nói những lời tận đáy
lòng:

- Tỷ tỷ cậu đầu năm nay khi đi tìm kiếm một tòa cổ tích, khi đi đã phó thác
cậu cho ta, để ta chiếu cố cho cậu, nhưng cậu xem lại mình đi, đã bao giờ cậu
coi ta là thân nhân của cậu chưa? Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu bảo ta đến
lúc đó làm thế nào để nói chuyện với tỷ tỷ của cậu? Điểm tâm cơ của Tạ Hiểu
Yên, cậu coi toàn bộ giáo sư đều là kẻ ngốc sao? Nhưng cậu có biết vì sao
không có ai đứng ra nói cho cậu không?

Thượng Quan Vũ Đồng nói đến đây mới khẽ thở dài một tiếng, thân hình tựa vào
thành ghế mềm mại:

- Đó là bởi vì Tạ Hiểu Yên rõ ràng có tiền đồ hơn so với cậu. Hơn nữa cậu gặp
chuyện không may lại không nói một lời đã trở về nhà, điều này không phải càng
làm cho cậu thêm oan uổng sao.

Sau khi nói xong, Thượng Quan Vũ Đồng mới có chút mệt mỏi dựa vào thành ghế,
sau đó nhìn Lăng Tiêu:

- Chính cậu còn không cố gắng, người khác có lý do gì mà phải đứng ra nói
thay cậu? Ta vẫn cho rằng cậu là một học sinh thông minh, thế giới này tuy nói
là cường giả vi tôn, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Tể tướng Đế
quốc Constantine không phải là người bị Thiên Mạch sao? Nhưng toàn bộ Đế quốc
Lam Nguyệt từ quý tộc đến bình dân, ai nhắc đến đều phải giơ ngón tay cái lên.

Lăng Tiêu biết Tể tướng Đế quốc Constantine, khi còn nhỏ cũng từng bị ngươi
cười nhạo, nhưng dựa vào sự cố gắng của mình, không để ý đến ánh mắt trào
phúng của người khác, rốt cuộc từng bước một đi lên tầng lớp trung tâm quyền
lực của Đế quốc, trở thành Tể tướng đại nhân được người kính ngưỡng.

- Cho nên cậu phải nhớ kỹ, cậu không phải đồ bỏ đi, phải chứng minh cho mọi
người thấy.

Thượng Quan Vũ Đồng đưa quyển sách lúc nãy mình vừa mới viết lên sang phía
Lăng Tiêu:

- Cái này, cậu cầm đi, hẳn là có điểm trợ giúp cho cậu.

Lăng Tiêu lặng lẽ đứng lên, thấy trên bìa quyển sách viết "Đế quốc binh pháp
học". Mặc dù Lăng Tiêu không có hứng thú gì đối với cái này, hơn nữa cũng đã
không phải Lăng Tiêu trước kia, nhưng những lời nói của Thượng Quan Vũ Đồng
vẫn gợi ý rất nhiều cho hắn, đồng thời rất tôn kính nữ giáo sư xinh đẹp này.

Lăng Tiêu cầm lấy quyển sách, sau đó nói từ đáy lòng:

- Giáo sư, cảm ơn ngài.

- Được rồi, không cần khách khí như vậy.

Thượng Quan Vũ Đồng khoát tay, sau đó dịu dàng hỏi:

- Hôm nay cậu tới tìm ta có chuyện gì?

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Thượng Quan Vũ Đồng, không khí khẩn trương trong
phòng rốt cuộc đã biến mất, mới nói:

- Giáo sư, ta là đến xin nghỉ với ngài.

- Một hai ngày, không cần xin phép, cậu cũng không phải không biết quy định
của học viện...

Thượng Quan Vũ Đồng chưa nói xong đã phản ứng lại, nhíu mày nhìn Lăng Tiêu:

- Cậu muốn làm gì?

- Giáo sư, ta biết có một phương pháp có thể đả thông kinh mạch của ta.

Lăng Tiêu vốn không định nói thật với Thượng Quan Vũ Đồng, Trúc cơ đan trên
thế giới này căn bản là không tồn tại, nhưng tình cảm che chở và quan tâm của
Thượng Quan Vũ Đồng đối với hắn làm Lăng Tiêu quyết định nói ra một phần sự
thật với nàng.

- A? Ngươi nói ngâm dược liệu hả? Không được.

Không nghĩ tới kiến thức của Thượng Quan Vũ Đồng quả thật phi phàm, không ngờ
mở miệng đã nói ra biện pháp mà Y Toa nói, kiên quyết lắc đầu nói:

- Không được, ta không đồng ý!

- Á....

Lăng Tiêu giải thích nói:

- Giáo sư, không phải phương pháp này, nói như thế, ngài vừa rồi cũng nói hy
vọng ta có thể kiên cường trưởng thành lên, đúng không?

Thượng Quan Vũ Đồng nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu một lúc lâu, sau đó từ từ gật
đầu.

- Biện pháp này là ta thấy từ một cuốn sách cổ, chỉ cần ba loại dược liệu,
sau đó luyện chế thành một đan dược là có thể đả thông kinh mạch, không hề
nguy hiểm

Không thể nói là biện pháp của thế giới kia, Lăng Tiêu chỉ có thể lấy cớ nói
là xem được từ một cuốn sách cổ mà thôi.

- Cuốn sách cổ đó đâu?

Thượng Quan Vũ Đồng hoài nghi nhìn Lăng Tiêu:

- Không phải là cậu đang lừa ta đó chứ?

Nói xong liền nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Tiêu.

- Không cẩn thận làm rơi nó vào lò sưởi rồi.

Lăng Tiêu bình thản nhìn Thượng Quan Vũ Đồng.

- Thật sự không lừa ta?

- Thật sự.

- Rất nguy hiểm phải không?

Thượng Quan Vũ Đồng không phải nữ nhân nông cạn dễ dàng bị lừa, mặc dù có thể
nghe ra Lăng Tiêu không nói hết, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được, Lăng
Tiêu nói hẳn không phải là đang nói dối.

Trong lòng nghi hoặc: "Tiểu tử này sao lại có điểm khác trước kia?"

- Ta đã tìm được một mạo hiểm đội, đội trưởng là Ma Kiếm Sĩ bậc một, tên là
Vương Siêu.

Lăng Tiêu biết nếu không thể làm Thượng Quan Vũ Đồng hoàn toàn yên tâm, hôm
nay khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình. Tuy rằng nói hắn vẫn có thể tự đi,
nhưng lúc này lại không muốn làm thương tổn giáo sư quan tâm đến mình. Dù sao,
người bây giờ còn có thể tin tưởng hắn, ủng hộ hắn như vậy đã không có nhiều.

- Ma Kiếm Sĩ bậc một? Vương Siêu.

Đôi mày Thượng Quan Vũ Đồng dần dần giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó
nói:

- Cậu thật ra không nói dối, được rồi, ta chấp thuận, nhưng cậu phải nhớ kỹ,
ba tháng sau chính là kỳ thi sơ cấp tăng lên cao cấp, mặc dù... nhưng ta vẫn
tin rằng cậu trở thành một gã Kiếm Sư sẽ không có vấn đề gì, đúng không?

Lăng Tiêu gật đầu. Dù bây giờ hắn đi thi cũng không có vấn đề gì, chứ đừng nói
là ba tháng sau.

- Vậy được rồi. Giáo sư hy vọng ba tháng sau có thể thấy một người hoàn toàn
mới.

Thượng Quan Vũ Đồng nói xong liền vung tay lên, để Lăng Tiêu rời đi.

Lăng Tiêu hành lễ với Thượng Quan Vũ Đồng, sau đó đứng dậy rời đi.

Sau khi Lăng Tiêu rời đi, Thượng Quan Vũ Đồng dựa trên thành ghế mềm mại, như
lâm vào trầm tư, lẩm bẩm nói:

- Có loại đan dược thần kỳ như thế sao? Chỉ mong tiểu tử này không nên gạt
ta. Lăng Tiêu, cậu cũng biết, toàn bộ giáo sư quả thật đều biết cậu là bị oan,
nhưng người nguyện ý ủng hộ và tin tưởng cậu cũng chỉ có mình ta. Những người
khác đều ước gì Lăng gia các người xấu mặt, bọn họ muốn xem náo nhiệt, cho nên
đừng làm giáo sư thất vọng.

Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương #13


NGẠO KIẾM LĂNG VÂN - Chương #13