Thiên Thanh Tư


Người đăng: hikaru2s

Sáng sớm ngày hôm sau, Trung tỉnh dậy. Hắn liền có cảm giác linh hồn sảng
khoái khó hiểu. Hình như sau khi hắn ngất đi ngày hôm qua, hắn nhận được cái
gì đó. Suy nghĩ một lúc, hắn đành lắc đầu thở dài. Trong đầu hắn trống rỗng,
vẫn không hề có kí ức gì. Hơn nữa, hắn lại không dám đi sâu vào trong tiềm
thức để tìm kiếm. Dù sao, sự đau đớn do những tia sét đỏ kia gây ra làm hắn đủ
sợ hãi rồi. Mà hắn ngất lâu như vậy, cơ thể hôm qua mới tỉnh lại liền có chút
không quen.

Tự dưng không biết vì sao, hắn muốn hoạt động thân thể một chút. Ngay sau đó,
hắn vô thức vươn vai duỗi tay tập một vài động tác gì đó trong vô thức. Mặc dù
hắn không nhận ra được những động tác đó là gì. Nhưng hắn lại cảm thấy những
động tác đó cực kì quen thuộc.

Lúc đầu do thân thể lâu không hoạt động nên có chút ngập ngừng. Nhưng dần dần,
một loạt những động tác khó khăn đều được hắn thi triển ra một cách thuần
thục. Cỏ vẻ như những động tác này đối với hắn đã ăn sâu vào trong cơ thể rồi.
Dù muốn quên cũng không được. Mà hắn hiện tại mặc dù không nhớ được nhưng hắn
biết, những động tác này là một bài quyền nào đó. Hắn bắt đầu nhắm mắt lại cảm
nhận.

Dần dần, trong căn phòng của Trung từng tiếng phần phật của quần áo vang lên.
Một bài quyền hoàn thiện được Trung thi triển ra. Từng động tác liền động tác,
mềm mượt nhưng nhanh nhẹn. Nhìn qua không quá mạnh mẽ nhưng nếu có người thử
cảm nhận bài quyền pháp đấy đều phải kinh ngạc về lực đạo nó phát ra. Không có
tiếng động nào, kể cả lực ma sát trong không khí cũng không có. Hầu như từng
quyền một nhẹ nhàng xuyên qua không khí mà phát ra.

Một lúc sau, Trung dừng lại. Cả người đầy mồ hôi nhễ nhại chảy ướt bộ quần áo
của hắn. Từng cơ bắp trên người hắn sau một năm không hoạt động liền căng lên
đầy sinh động. Hắn thở ra một hơi rồi mở mắt ra. Ánh mắt hắn sinh động lóe
sáng. Hắn cảm nhận được cơ thể hắn sau khi hoàn thành bài quyền này liền trở
nên khỏe khoắn và mạnh mẽ hơn. Sự mệt mỏi và yếu đuối sau một năm ngất đi đều
biến mất. Cảm nhận được sự mạnh mẽ của cơ thể trở lại, hắn liền có chút vui vẻ
đi ra ngoài.

Mở cửa ra. Ánh sáng mặt trời chiếu thằng vào người hắn. Một tia khí kì lạ từ
mặt trời được hắn hấp thụ vào người. Nhưng hắn lại không hề biết, hắn mới bước
ra ngoài.

Ở bên ngoài cô bé gia nhân Mạc Hương đang chăm chỉ quét dọn liền ngừng lại.
Thấy hắn đi ra, Mạc Hương liền chạy tới cúi người.


  • Đại nhân, ngài dậy rồi.

Nhìn cô bé gia nhân trước mặt xưng hô mình là đại nhân, Trung có chút không
quen. Dù sao, với gương mặt của mình, hắn biết hắn cũng không hề hơn cô bé bao
nhiêu. Hắn đành nói.


  • Ta dù sao cũng không hơn tuổi cô bao nhiêu. Đừng gọi ta là đại nhân.

Mạc Hương nghe vậy có chút bối rối, chính cô cũng biết điều đó. Nhưng đâu có
cách gọi nào khác đâu. “Thiếu gia”, không người ta không thuộc về gia tộc
mình, gọi thế không được. “Ngài” thì trang trọng quá rồi.

Thấy sự bối rối của Mạc Hương. Trung nói tiếp.


  • Ta...ta...

Hắn ngỡ ngàng. Mới hôm qua, hắn còn không biết chính mình là ai. Đến cả tên
của mình còn không nhớ thế mà hiện tại hắn lại phát hiện ra. Hắn biết tên của
mình. Hắn tên là Nguyễn Minh Trung, mới có mười lăm tuổi, mà qua một năm rồi,
thế nên hiện tại là mười sáu. Biệt hiệu của hắn là Hikaru. Nhưng hắn chỉ có
nhớ được thế. Trâm ngâm một chút hắn mới nói ra.


  • Cứ gọi là là Lạc Trung đi. Mà tuổi của ta xác định là lớn hơn ngươi một hai
    tuổi thôi. Thế nên gọi đại ca là tốt nhất.

Hắn xác nhận được một chút là ở đây. Nếu hắn nói ra tên thật thì không khỏi
một hồi khó hiểu. Tên của hắn so với nhiều mấy người ở đây thì hình như rất kì
lạ. Thế nên hắn mới dùng từ “Lạc” của lạc đường và Trung là tên của hắn gắn
vào nhau. Mặc dù hắn biết ý nghĩa của cái tên hắn rất là vô vị. Nhưng hắn vẫn
chưa hề nghĩ được ra cái tên nào cho được.

Mạc Hương nghe thấy Trung nói thế liền vui vẻ gật đầu.


  • Vâng Lạc Trung đại nhân... ách.. đại ca.

Trung gật đầu.


  • Được rồi. Ngươi tên là gì?


  • Tiểu nữ... ài... muội là Mạc Hương. Là gia nhân của gia tộc phái đến đây
    chăm sóc cho đại ca.


  • Muội chăm sóc cho ta cả năm qua à?


  • Vâ...Vâng – Mạc Hương nhớ lại mặt có chút đỏ cúi xuống.


Trung thấy vậy liền kì lạ. Có chuyện gì xấu hổ sao mà Mạc Hương lại đỏ mặt.
Hắn khó hiểu nhưng cũng không hỏi.


  • Ngươi hiện tại có thể dẫn ta đi thăm qua một chút được không?

Nàng vẫn chưa quên được mấy việc xấu hổ kia. Mặc dù nàng tự nhận là nàng đã
quen với thân thể của Trung, nhưng dù sao, lúc đó người ta cũng không có tỉnh
táo thế nên không xấu hổ mấy. Bất quá, hiện tại người ta đã tỉnh dậy rồi. Nàng
nghĩ lại liền nóng ran mặt mũi không dám nhìn Trung mà gật đầu. Rồi nàng nhận
ra mình đối với gia tộc thì không biết cái gì cả. Vốn nàng mới được nhận vào
gia tộc chưa được bốn năm, nàng loanh quanh chỉ ở khu gia nhân và mấy khu tạp
vụ. Nơi sâu nhất nàng đi vào chính là nơi này, khu khách quý của gia tộc. CÒn
lại nàng hầu như không biết gì cả. Mạc Hương vội vàng ngẩng đầu lên nói:


  • Đại ca, muội... vốn là gia nhân mới vào. Thế nên muội không thể dẫn đại ca
    đi thăm quan được.

Mạc Hương sau khi nói xong thì cúi đầu xin lỗi. Nàng là người mới vào thế nên
mới thế, còn nếu để mấy đại tỷ làm lâu trong gia tộc tới đây thì chắc chắn là
việc này rất đơn giản. Trung nghe vậy liền mỉm cười.


  • Không sao, không đi trong gia tộc thì đi ra ngoài. Dù sao, ta mới tới đây,
    ta muốn đi thăm quan chút.

Thấy vấn đề được giải quyết, Mạc Hương vui vẻ dẫn đường.

Bắt đầu từ một gia tộc nhỏ chưa có nổi một cường giả Đan Linh sau ngàn năm
phát triển, hiện tại gia tộc Thiên Thanh trở thành một trong ba gia tộc trụ
cột của Tuân Toa thành. Ở khu phía đông, gia tộc Thiên Thanh hoàn toàn độc
chiếm. Sáu phần là khu vực kinh tế, hàng quán của gia tộc. Bốn phần còn lại
chính một khối kiến trúc liền nhau, nơi đây chính là gia tộc Thiên Thanh. Một
khu vực rộng lớn này được gia tộc Thiên Thanh cải tạo và xây dựng lại trở
thành một khối kiến trúc thống nhất, từng khu từng khu được phân chia rất
riêng biệt lại được sắp xếp thuận tiện cho công việc của từng khu. Mà khu vực
khách quý của gia tộc lại nằm ở tay phải của khối kiến trúc này.

Khu vực khách quý chia làm ba nơi. Cao cấp nhất là Thiên Phòng, có ba căn
chuyên dành cho những vị khách quan trọng, chỉ cần bọn họ giơ tay nhấc chân
cũng đ làm đế quốc chấn động. Còn ở Địa Phòng có năm căn, chuyên dành cho
những cường giả cao cấp hoặc là những vị thành chủ, chủ gia tộc nào đó ghé
thăm. Còn Nhân Phòng có tầm hai chục căn giống nhau. Nơi đây chủ yếu dành cho
những thương nhân có tiếng hoặc là cường giả tầm trung đến. Căn Trung đang ở
hiện tại là Địa Phòng. Có một phòng rộng lớn và một sân riêng trong ở trong.

Hiện giờ, qua chỉ dẫn của Mạc Hương, Trung bắt đầu đi ra cửa gia tộc Thiên
Thanh. Đang vui vẻ trò chuyện thì bỗng dưng đụng phải một đám thiếu niên đi
vào, nam có năm, nữ có hai. Mà Mạc Hương vốn mải kể chuyện đông chuyện tây nên
không hề để ý đến người trước mặt. Mặc dù nàng chưa đụng phải người ta nhưng
vừa mới đi tới trước mặt đám thiếu niên kia thì có một thanh niên đi đầu nhíu
mày giơ tay gạt Mạc Hương sang một bên. Mặc dù nhìn qua là một cái gạt nhẹ,
nhưng người thanh niên kia là một Linh Nhân Vận Khí giai, chính vì thế lực đạo
bình thường của hắn va vào người trưởng thành chả khác nào một quả tạ gần trăm
cân va vào người. Hơn nữa hình như người thanh niên này còn cố ý tụ tập chút
linh khí vào tay tăng thêm lực đạo. Mà Mạc Hương lại chỉ là một tiểu hài tử,
so với người trưởng thành bình thường thì yếu hơn rất nhiều. Với cú gạt này
hoàn toàn có thể gạt chết Mạc Hương.

Nhưng ngay lúc này, trước khi cánh tay của người thanh niên kia va vào người
Mạc Hương thì đột ngột dừng lại. Trung vốn đi đằng sau Mạc Hương giờ đã đứng
trước người nàng nhẹ nhàng ngăn cái gạt tay kia, nhẹ giọng.


  • Mạc Hương, đi đường phải chú ý.

Mạc Hương giật mình nhìn lại người đang bị Trung ngăn lại bật thốt lên.


  • Thiên Thanh Tư thiếu gia!!

Nàng kinh hãi. Qua đám gia nhân, nàng biết được sự đáng sợ của thiếu gia Thanh
Tư này. Thiên Thanh Tư, con trai ruột của tứ trưởng lão trong gia tộc. Là một
trong những thanh niên thiên tài của thế hệ trẻ. Bắt đầu tu luyện linh khí hồi
mười lăm. Qua một năm đạt tới Linh Nhân. Rồi sau ba năm trôi qua hắn đã tới
Linh Nhân Vận Khí đỉnh phong, sắp sửa đột phá lên Linh Giả. Hắn chưa tới hai
mươi tuổi mà đã có tu vi như thế được gọi là thiên tài. Hắn chỉ kém hơn tên
biến thái tu luyện Thanh Thần và nữ tử Thanh Tâm thôi.

Nhưng mà trong đám gia nhân thì Thanh Tư có một biệt danh là Sát thần. Bởi vì
số người gia nhân chết trên tay của người này đã sang hai con số. Nàng đã nghe
qua sự đáng sợ của thiếu gia này, hơn nữa, có một số người mà nàng biết cũng
đã chết dưới tay người này. Hiện tại nàng lại gặp phải người này chả lẽ nàng
sắp chết sao.

Người thanh niên tên Thanh Tư kia hoàn toàn không coi đám gia nhân trong nhà
là người. Trái lời mình là giết, làm sai việc tiện tay giết mà thấy gia nhân
nào đáng ghét hắn cũng sẵn sàng giết luôn. Mà lâu nay, vì chức danh đệ nhất
thiếu niên gia tộc bị hai người Thanh Tâm và Thanh Thần lần lượt hai năm liên
tiếp đoạt lấy của hắn. Thế nên hắn luôn bắt lỗi gia nhân để phát tiết, mỗi lần
như thế là một gia nhân xấu số chết đi. Mỗi lần như thế hắn lại bị trách mắng,
nhưng dù bị mắng hắn vẫn giết thế nên người quản sự gia nhân trong gia tộc
đành chịu, nhắm mắt bỏ qua. Mà hiện tại thấy Mạc Hương ngáng đường, hắn liền
khinh thường chán ghét muốt gạt chết nàng. Nào ngờ lại có người ngăn lại.

Đám thiếu niên đằng sau người thanh niên kia thấy có xung đột liền người bàn
tán lại xem kịch hay. Đám bọn họ ai cũng biết tính khí của người thanh niên
như thế nào. Thế mà có tiểu tử mặt non choẹt đến ngăn lại, thật sự là không
biết sống chết mà.

Thanh Tư nhìn tên tiểu tử kém tuổi mình kia thì hừ lạnh rút tay lại.


  • Ngươi là ai?


  • Ta á? Lạc Trung. – Trung nói chưng hửng.


Qua cái gạt tay vừa rồi, hắn không có chút thiện cảm nào với người tên Thanh
Tư này.


  • Lạc Trung?? Ta chưa bao giờ nghe thấy tên của ngươi trong gia tộc.

Hắn nhíu mày. Hắn không biết đến người trước mặt. Hơn nữa lại còn đi từ khu
khách quý nhân phòng ra hắn có chút đề phòng.


  • Rốt cuộc ngươi là người từ đâu tới.

Trung thấy ánh mắt dò xét của thanh niên kia liền cười khỉnh.


  • Sao, ta phải nói với ngươi?


  • Ngươi...


Thanh Tư nghe xong liền tức giận. Đa số người ở nhân phòng đều có một gia thế
nhất định. Nhưng đại đa số những thế gia đang ở trong Nhân Phòng đều là những
thế gia nhỏ dựa hơi hoặc là có ý định muốn dựa hơi vào gia tộc Thiên Thanh.
Nghĩ qua như vậy Thanh Tư liền trầm mặt xuống, giọng mang ý tứ đe dọa.


  • Hừ, một gia tộc nhỏ bé mà đòi kiêu ngạo. Không biết sống...

Nhưng chưa nói hết câu Trung đã mặc kệ Thanh Tư cắt lời hắn cười nói với Mạc
Hương.


  • Mạc Hương muội, đi qua cái cửa kia là ra phường thị của Thiên Thanh gia tộc
    đúng không?

Mạc Hương vẫn còn chút sợ hãi. Nhưng khi thấy Trung che chở trước mặt, mặc dù
không chắc là có an toàn không nhưng nàng vẫn lấy lại được bình tĩnh gật đầu
trả lời.


  • Vâng, bên ngoài chính là phường thị của gia tộc Thiên Thanh.

Thanh Tư thấy tên thiếu niên kia bỏ lơ bản thân lại còn ngang nhiên cắt lời
mình liền giận giữ tay nắm chặt lại. Trung thấy tên Thanh Tư này đang tức xì
khói cũng chỉ cười cười.


  • Các ngươi đang chặn đường đấy. Tránh ra đi.


  • Ngươi...



Ngao Du Linh Giới - Chương #4