Từ Biệt


Người đăng: locpromh@

Diệp Thiên sau khi rời đi Sâm Lâm sơn để trở về Diệp gia. Đến trước cửa hắn
hơi có chút bùi ngùi Diệp gia ngày xưa hắn người người chưa mục nhưng giờ lại
mang trên thân cái danh phế vật bị mọi người phỉ bán, chế nhạo. Đang trong lúc
thẩm thờ một âm thanh quen thuộc vang lên đó là tiếng của Diệp Trần biểu đệ
hắn một trong những người trước đây luôn theo hắn xưng huynh gọi đệ.

“ Đó không phải là tên phế vật bị gia tộc từ bỏ đã bỏ nhà đi 2 năm đó sao ?”

Lúc này mọi người đều nhìn lại với đủ mọi ánh mắt có khinh bỏ, có hả hê, có
trào phúng. Có người lên tiếng

“ Diệp Thiên tên phế vật này ngươi còn về Diệp gia làm gì Diệp gia không dư
cơm nuôi một con chó đâu haha à không là một con chó phế vật mới đúng.”

Mọi người cười rộ cả lên tất cả đều trào phúng hắn. Diệp Thiên chỉ thản nhiên
bước ra nhất bước thế là một âm thanh thanh Thuý vang lên

“ CHÁT”

Diệp Thiên đạo: “Ngươi nói ta phế vật thế có giám đánh lại ta không nếu dám
thì xuất mã đến đây a. Đến để chứng minh ta phế vật a”

Tất cả lúc này đều ngương cười lại bởi vì họ biết mặt dù hắn mang danh phế vật
nhưng cũng là vũ đồ cảnh còn bọn hắn chỉ là luyện thể cảnh bọn họ làm sao
chống a. Tên lên tiếng chửi bới lúc nãy cũng im lặng hắn biết Diệp Thiên hành
sự bá đạo nếu chọc hắn có thể mất cả mạng thì không đáng hắn còn muốn làm một
vũ tướng uy vũ hô mưa gọi bão không cần thiết phải tranh chấp để mất mạng
trong tay một tên phế vật hắn chỉ “Hừ, hừ..” rồi im lặng.

Lúc này Diệp Thiên đã cất bước đi vào trong chỉ để lại một âm thanh

“Thứ phế vật cũng không bằng mà cũng có thể diện để kêu căng hừ”

Âm thanh nhưng một bạt tai đánh vào mặt hắn khiến hắn tức tối không thôi

Bước vào Diệp gia Diệp Thiên đi thẳng đến biệt viện của nhà hắn. Lúc này La
Yến Thanh mẹ hắn đã đứng sẵn trước cửa chờ, vừa nãy có người vào báo tin nhi
tử về bà đã tức tốc chạy ra đây. Chỉ thấy mắt bà đã đẫm lệ nghẹn ngào nói

“Thiên nhi con đi hai năm nay không lời từ biệt cũng không có gửi thư từ về
cho mẫu thân có phải ngươi đã quên người mẹ này rồi phải không.”

Diệp Thiên ôm chần lấy bà mắt cũng rưng rưng: “ Nương ta làm sao có thể quên
người được chứ chỉ là lúc đó ta quá thất vọng cũng quá đau đớn nên mới xa nhà
một thời gian để tâm bình phục.”

Hắn lấy tay lau đi nước mắt cho mẫu thân hắn lại nói “ Nương ta lần này về là
muốn từ biệt ngươi và lão tía ta muốn đi lịch luyện một thời gian để nghịch
thiên cải mệnh ta không muốn sống cuộc đời bình thường”

Yến Thanh đã nghẹn ngào: “ sống bình thường có gì không tốt ta không cần con
danh chấn thiên hạ chỉ mong sao con an an ổn ổn bình an vui vẻ mà sống cho
tốt”

Lúc này chỉ nghe một giọng nói vang lên: “ Ta nói nàng này nương tử tên tiểu
tử thứ này đã lớn cứ cho nói ra ngoài xông xáo biết đâu thật có thể nghịch
thiên cải mệnh .”

“Ông cái tên khốn này không giúp ta khuyên ngăn nhi tử còn nói giúp nó ông
muốn ta tức chết a” Yến Thanh đạo

“ Nương lão tía nói đúng mẹ cứ yên tâm con tin không có vũ hồn phế vật chỉ có
con người phế vật. Con tin nhất định có ngày mình sẽ đứng trên vũ đạo điên
phong.” Diệp Thiên kiên quyết nói

“ Hay hay không có vũ hồn phế vật chỉ có con người phế vật không hổ là con
trai của Diệp Tiêu ta ha ha ha … lão tía ủng hộ ngươi a ta đợi ngày ngươi quân
lâm thiên hạ để ta lão tía này nở mày nở mặt a ha ha ha” Diệp Tiêu cười lớn
nói

Thấy 2 cha con nói đến như vậy La Yến Thanh cũng chỉ đành chấp nhận cho Diệp
Thiên rời đi.

Và rồi cả gia đình quay quần bên nhau. Tối hôm đó gia gia của hắn Diệp Thanh
Phong cũng là gia chủ Diệp gia cũng đến gặp Diệp Thiên vừa gặp được đứa cháu
sau 2 năm Diệp Thanh Phong vừa vui vừa buồn hỏi

“Tiểu Thiên ngươi về cũng không báo cho ta biết có chăng vẫn còn trách người
làm gia gia này.”

Thật ra ngày xưa hắn là người đề nghị gia tộc tổ chức tiệc cho Diệp Thiên hắn
chỉ muốn Diệp Thiên có được vinh quang để tăng thêm tự tin trên con đường võ
đạo của tôn tử. Nhưng nào ngờ thiên lý trêu ngươi Diệp Thiên lại giác tỉnh
được chỉ là phế vũ hồn làm cho Diệp gia mất mặt làm Diệp Thiên khốn khổ. Hai
năm qua hăns đã dằng vặt rất nhiều rất nhiều. Đến nay gặp lại hắn sợ tôn tử
còn trách mình nên vừa vào đã hỏi như thế

Diệp Thiên bước đến cười nói: “ Gia gia ta sao có thể trách người ta biết từ
nhỏ người luôn yêu thương chăm sóc ta hết mức. Ngày ấy sự tình chỉ có thể nói
là thiên lý trêu ngươi a. Hôm nay ta về là để từ biệt mọi người 3 ngày sau ta
muốn ra ngoài xông xáo để tìm cơ duyên nghịch thiên cải mệnh a. Ngươi có ủng
hộ ta chăng.”

Diệp Thanh Phong nhìn Diệp Tiêu lại nhìn La Yến Thanh khi thấy cả 2 gật đâuf
cũng mỉm cười đáp: “ Aiii ta nói này tiểu Thiên ngươi đã làm tốt công tác với
phụ mẫu ngươi còn đến hỏi làm chi Ý kiến lão già này a? Nếu ngươi muốn ra
ngoài xông xáo ta cũng ủng hộ ngươi chỉ là ngoài đó nguy hiểm trùng trùng
ngươi một người ngược lại phải hảo hảo lo cho bản thân tính mệnh là quan trọng
nhất a.”

Đến đây hắn lấy ra một cái giới chỉ nói “ Đây là đời ta tích góp được cũng
không liên quan đến gia tộc ngươi hãy cầm lấy sau này ra ngoài rồi mong là nó
sẽ giúp được ngươi.”

Diệp Thiên nhận lấy giới chỉ trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Rồi hán nán lại
trong nhà vài ngày với gia đình hắn biết có lẻ sau này muốn có thời gian bình
yên như vậy rất khó nên hắn rất quý trọng. Ba ngày sau hắn ra đi chính thức
bước chân vào võ đạo giới.


Ngạo Cửu Thiên - Chương #2