Người đăng: chocaiquan
Tất nhiên cái thứ gọi là “máy nước nóng” này còn rất thô sơ và rất nhiều
khuyết điểm, giả dụ như muốn dùng là phải kéo cục đá xuống truyền nhiệt, khi
xong việc là phải thay cái mới do nguyên liệu là đồ rẻ tiền. Nhưng mà ý tưởng
của Hoàng là thứ chưa từng có ở thế giới này, do đó nó khiến Ethas lẫn Helen
tò mò không thôi, đặc biệt là khi hắn đã giới thiệu tư duy mới về sử dụng
khoáng thạch.
Ethas lúc này đang rất nhiệt tình vọc nước, hết mở nước nóng lại chuyển sang
nước lạnh, rất giống một thằng thần kinh mới xổng trại. Helen thì còn chăm chú
hơn, mắt gần như dính chặt lấy cái máy nước nóng và đường dây mới, nhưng đến
cuối cùng cô ta vẫn nghi hoặc hỏi:
- Rốt cuộc những thứ này có tác dụng gì, chúng vẫn có thể dùng nguyên lực
trong người thay thế được mà?
Helen nói xong thì thò tay xuống chậu nước bên cạnh, vận dụng nguyên lực một
chút và cũng khiến sôi lên nhè nhẹ, nhanh y hệt ấm nước siêu tốc. Hoàng thấy
vậy thì mặt lập tức dài ra, ánh mắt khinh bỉ không thèm che dấu, hỏi lại:
- Nguyên lực cấp mấy mới có thể làm được điều này?
- Nếu là người bình thường thì có lẽ khoảng cấp năm là đủ.
- Cô quên một vấn đề quan trọng nhất, hầu hết người dân đều thấp hơn mức đó
rất nhiều.
Hoàng nói xong thì tiến lại gần Helen, kéo tay cô ta ra khỏi chậu, lấy viên đá
nhiệt lúc nãy tự mình truyền năng lượng vào khiến nó nóng lên, sau đó xả nước
ra và nói:
- Chưa kể chiếc máy này có thể sử dụng để tắm rửa, thư giãn và rất nhiều thứ
khác, chứ không đơn thuần chỉ là làm nóng nước như cách sử dụng nguyên lực
giống như cô.
Helen bị tên học viên này lợi dụng nắm chân nắm tay thì có vẻ không được dễ
chịu cho lắm, nhưng đang trong lúc làm việc nên cô ta cho qua. Hoàng đẩy cả
Helen lẫn Ethas ra ngoài phòng khách, cầm lấy một cây gậy nhỏ và bắt đầu khua
khoắng dạy đời:
- Các người nghiên cứu nguyên lực trong khoáng thạch để tìm cách hỗ trợ cho
nguyên lực của con người, nhưng lại quên rằng không phải ai cũng có điều kiện
như vậy. Hầu hết bình dân có khi cả đời còn không lên cấp bốn, bọn họ không có
tiền và cũng không đủ sức để hưởng thụ mấy cái này. Có câu số lượng quyết định
mọi thứ, đi nghiên cứu một thứ mà có lẽ tới tám phần mười dân số trên đại lục
không dùng tới, chẳng trách cái ngành này lại rác rưởi như vậy.
Hoàng mồm năm miệng mười ăn nói cực kỳ bố láo, không những chửi cả Helen lẫn
Ethas mà còn chửi luôn cả toàn bộ ngành Khoách thạch học, điều này khiến nữ
giáo sư xinh đẹp cực kỳ khó chịu, nhưng khi cô ta vừa tính phản bác lại thì
Hoàng lập tức lên tiếng bịt miệng luôn:
- Tất nhiên cô cậu có thể phản biện rằng một cá nhân xuất sắc có thể gánh cả
cộng đồng ngu học, tài nguyên nên được dồn cho thiên tài. Nhưng đó là suy nghĩ
của lũ đầu đất mà thôi, nguyên lực trong khoáng thạch nếu được dùng đúng cách
sẽ thu lợi cực lớn. Nó giúp người yếu có thể làm được việc của người mạnh, hãy
tưởng tượng nếu đem tư duy này phát triển sang kinh tế và quốc phòng mà xem,
thành ra tôi thực sự hoài nghi trí thông minh của các người.
Khác biệt giữa thành công hay thất bại chính ở việc tư duy, tại sao ở Trái Đất
thời hiện đại các nước Tây Âu lại có thể vượt lên một cách tuyệt đối để thống
trị thế giới, trong khi cách đó vài trăm năm bọn họ còn cách các đế quốc Châu
Á hàng vạn dặm? Đó chính là do tư duy thay đổi trong kinh tế, cũng như cuộc
cách mạch công nghiệp đầu tiên, từ đó mở ra một thời đại mới nơi mà các hạm
đội của Anh, Pháp hay Tây Ban Nha làm bá chủ thế giới.
Điều tương tự cũng đang diễn ra tại thế giới này, tư duy sử dụng khoáng thạch
của họ bị đình trệ theo tư tưởng “con người quan trọng nhất” quá cũ kỹ, dẫn
đến việc các sáng kiến mới không thể vượt qua ngoài khuôn khổ được. Với tầm
nhìn của một người hiện đại Hoàng dễ dàng nhận ra điều đơn giản này, nhưng ở
thế giới này thì chưa tới thời điểm đó, cho nên hắn mới có thể chém gió bạt
mạng như vậy.
Helen bị Hoàng vừa nói vừa chửi vừa khích đểu, nhưng nhất thời không tìm được
lý lẽ nào để nói lại, vì cơ bản tư duy lẫn cái máy nước nóng thực tế vừa làm
đã thực sự chứng minh lời của hắn cũng có phần đúng. Ethas thì không tới mức
bị đả kích mạnh như Helen, vì dù sao ở cùng Hoàng một thời gian cậu ta cũng có
một chút giác ngộ tương đối.
Hoàng bỏ lại Helen ngồi suy nghĩ những gì vừa nghe được, ra hiệu bảo Ethas đi
về. Vốn hắn cũng chả có ý định làm việc gì lớn lao, chẳng qua nổi hứng lên thì
phá đám vài thứ mà thôi, dù sao nếu Helen thực sự là một giáo sư có trình độ
sẽ tự đánh giá được. Trên đường đi về khoa, Ethas không nén được tò mò liền
hỏi Hoàng:
- Những thứ vừa rồi đều là do anh tự nghĩ ra cả à?
- Ừm… cứ cho là thế đi, có vấn đề gì sao?
- Tôi cứ cảm thấy anh không giống như người của đại lục, hoặc giả có ai đó đã
dạy anh mấy thứ này vậy, lạ lắm.
Hoàng quay sang liếc nhìn Ethas, miệng hơi nhấc lên một chút nhưng đến cuối
cùng vẫn im lặng không nói thêm gì, hắn luôn mang tâm lý hời hợt không nghiêm
túc đối với hầu hết vấn đề trong học viện này, kiểu như đây là một nơi để giải
trí vậy. Việc làm lúc này của Hoàng thuần túy chỉ để trêu chọc Helen, chứ hoàn
toàn không có một chút đóng góp hay giúp đỡ gì cả, hắn quay sang Ethas rồi
nói:
- Đừng suy nghĩ suy lung tung, nếu cậu cứ đi theo tôi thì sẽ còn thấy những
thứ như vậy nhiều lắm. À mà ngày mai chúng ta không đến chỗ của giáo sư Helen
nữa, tôi cần qua khoa Dược học có việc.
Từ lúc vào học viên tới giờ cũng được một thời gian khá lâu, nhưng Hoàng cố
tình không đến thăm cô “em gái” Milenia, chủ yếu là vì hắn muốn cô ta bắt buộc
phải làm quen với đời sống trong này, chưa kể còn lòng vòng vụ người Sax nữa,
giờ khi mọi chuyện đã tạm ổn Hoàng mới quyết định đi gặp Milenia.
Ngày hôm sau, Ethas dẫn đường cho Hoàng đi tới khoa Dược học. Tuy cũng là một
khoa lớn của học viện, nhưng nó lại nằm cách biệt hẳn về cánh rừng phía sau
nhằm tiện cho các Dược sư tương lai có trải nghiệm kiếm thuốc ngoài thực địa.
Khi hai người tới nơi thì cũng đúng lúc náo nhiệt nhất, các học viên đang lũ
lượt kéo nhau vào lấy chỗ, Hoàng hỏi thăm một hồi thì cũng tới lớp dành cho
học viên năm nhất của Milenia.
Nơi này được thiết kế rất lạ mắt, toàn bộ giảng đường được làm giống như một
khu rừng thu nhỏ, nó không hề có vòm mà mái che là những cây cổ thụ cao vút,
bàn ghế là những hốc hoặc chạc cây mọc dài xuống dưới, chưa kể hàng đống dây
leo rủ khắp nơi một cách rất tự nhiên, khi hai người bước vào lập tức cảm nhận
được mùi dược liệu rất nhẹ, thoang thoảng trong không khí làm đầu óc tỉnh táo
hơn hẳn. Đây cũng là cách mà các giáo sư của khoa dạy cho học viên mới cách
ứng dụng thực tế luôn, khá độc đáo và thân thiện với môi trường.
Hoàng và Ethas chọn lấy một chỗ khuất phía trên để ngồi, tránh làm ảnh hưởng
tới các học viên còn lại. Không như chỗ của Helen rặt toàn một lũ tới ngắm
gái, thì khoa Dược học này chỉ những ai có nhu cầu thực sự mới tới và thực tế
thì con số đó cũng rất ít, vì vậy hai người Hoàng và Ethas trông rất lạc lõng
tại đây.
Các học viên của khoa Dược học ai cũng mặc áo choàng dài, bên trong là một
đống túi nhỏ chứa thuốc và nguyên liệu, nhìn xa rất khó phân biệt được nam hay
nữ, vì thế mà mặc dù tất cả đã vào đã vào đông đủ nhưng Hoàng cũng chả biết
Milenia đang ngồi đâu, đành phải chờ tới hết tiết rồi tính.
Tuy vị giáo sư phía trên đang giảng về cách tìm và thu hoạch một loại cây
thuốc rất nổi tiếng, nhưng Hoàng thì hoàn toàn không quan tâm, hắn chống cằm
ngồi được vài phút rồi bắt đầu ngáp dài, liếc mắt quan sát một hồi rồi rúc vào
bụi cây kéo dây leo lại che rồi nói với Ethas:
- Tôi nghỉ một chút, khi nào hết tiết thì gọi tôi dậy.
Và thế là mặc xác ánh mắt khó hiểu của Ethas, Hoàng điềm nhiên rúc bụi nằm
duỗi người ra mà ngủ, thậm chí còn chảy dãi ròng ròng ra sàn, trông cực kỳ khó
coi. Ethas cản cũng chả kịp cản, ngó ngang xung quanh rồi đánh phải ngồi che
lại cho Hoàng, chứ nếu để ai mà biết bọn họ đến đây để ngủ thì còn mặt mũi nào
mà giấu nữa.
Sau một quãng thời gian rất lâu dễ phải đến nửa ngày, Hoàng mới lò dò tỉnh
dậy, dụi nước dãi trên khóe miệng rồi vừa ngáp dài vừa bò ra khỏi chỗ ngủ. Lúc
này tiết học cũng vừa chấm dứt nên rất nhiều học viên bắt đầu bước ra, Hoàng
đứng thắng lên và bắt đầu soi để tìm người, rất nhanh hắn đã thấy cô nàng Dược
sư nhưng Milenia không đi một mình mà có hộ tống.
Có vẻ như công cuộc quảng cáo cho em gái của Hoàng có hiệu quả tốt, cộng thêm
màn học bổng hôm khai giảng nên Milenia thực sự đã là báu vật của khoa Dược
học này. Xung quanh cô ta hiện giờ có ba bốn học viên lẫn giáo sư đi kèm, vừa
nói chuyện vừa bàn bạc thứ gì đó có liên quan tới bài giảng. Milenia đã không
còn vẻ ngượng ngập lo lắng lúc còn ở nhà nữa, mà rất tự tin nói chuyện với mọi
người, xem ra quyết định của Hoàng khi đưa cô ta tới đây nhập học là hoàn toàn
chính xác.
Cả hai người rảo bước tới gần chỗ Milenia, nhưng nhất thời không biết tiếp cận
ra sao với hàng người đang bu lấy cô ta. Hoàng gãi gãi đầu vài cái rồi bắt đầu
làm trò ưu thích của đám học sinh Trái Đất, hắn lấy từ trong người ra một viên
giấy nhỏ, dùng một sợi chun kéo căng ra như dàn ná, rồi thả ra nhắm thẳng vào
mục tiêu. Viên đạn bay xé gió đập luôn vào trán của Milenia làm cô ta giật nảy
lên, dáo dác quay sang tìm kẻ vừa chơi xấu mình thì gặp một hình bóng quen
thuộc đang đứng vừa nhăn nhở cười vừa vẫy tay chào, cứ như là đã qua cả thế kỷ
vậy.
Khoảnh khắc nhận ra bóng hình quen thuộc của Hoàng, Milenia lật đật tách ra
khỏi dòng người xung quanh mình, lật đật chạy nhanh về phía anh trai, tới nỗi
suýt bước hụt mấy lần. Hoàng nhìn cô nàng Dược sư gấp gáp như thể cả hai đã
mười năm không gặp thì thấy hơi buồn cười, tuy vậy hắn vẫn bước tới và rang
dộng tay ra, sẵn lòng đón lấy cô em gái này.
Milenia chạy nhanh tới rồi nhảy bổ vào lòng Hoàng, ôm chặt lấy anh trai bằng
tất cả sức lực của mình, gần như là dán sát cả cơ thể vào người hắn vậy. Cô ta
khóc nức lên, dụi đầu vào má Hoàng như một con mèo con, vừa sụt sịt vừa làm
nũng chủ. Cảnh tượng này gần như khiến toàn bộ học viên của khoa Dược học phải
trố mắt ra mà nhìn, Ethas thấy điềm chẳng lành lập tức tránh xa ra khỏi cặp
đôi này nhiều nhất có thể.
Hoàng thì không có tâm trạng dạt dào tình cảm như Milenia, vì lúc này bản thân
đang bị cô ta ôm ấp quá mức cần thiết, cảm giác như có một cục tạ tấn đang đè
lên người mình, hắn thều thào hấp hối thở qua kẽ răng như sắp chết tới nơi,
một tay vỗ vỗ một tay bắt chuồn chuồn cố nói với Milenia:
- Siết... ngạt... ngạt... không thở được...