Người đăng: chocaiquan
Sau khi đã làm xong món mỳ ăn liền của mình, Hoàng quyết định sẽ giới thiệu nó
tới Helen càng sớm càng tốt, do đó hắn giải thích sơ qua việc này với Ethas và
bảo cậu ta chuẩn bị sẵn vài thứ. Ethas vốn tưởng rằng bạn mình là thiên tài
một mình nảy ra ý tưởng cải tiến này, chứ nếu biết Hoàng làm ra mỳ ăn liền
thuần túy để tiếp cận gái thì còn lâu mới làm.
Hơn nữa trong thời gian này, Hoàng tiếp tục tẩy não bạn học khi nhồi vào đầu
Ethas là món mỳ ăn liền này sẽ làm thay đổi thế giới ra sao, cũng như cậu ta
là người khởi đầu khi trực tiếp góp phần làm ra nó. Điều này khiến cho một
thanh niên trẻ như Ethas hào hứng cực kỳ, càng ngày càng nghe lời Hoàng răm
rắp, thiếu mỗi là còn chưa mở hợp đồng nô lệ tự mình ký vào nữa thôi.
Thế là trong buổi học tiếp theo của khoa Nghiên cứu thực phẩm, Hoàng dẫn theo
Ethas cùng đám mỳ ăn liền kia tới để chuẩn bị. Vẫn như mọi khi, cả sảnh đầy
một đám học viên nam ngồi cực kỳ tập trung chờ đợi, trông nghiêm túc còn hơn
cả đi thi, Hoàng bỗng nghĩ tại sao Helen lại đi làm giáo sư nhỉ, chỉ tổ làm
học viên mất tập trung.
Hôm nay trông Helen còn đẹp hơn mọi khi, cô ta mặc một bộ áo màu xanh nhạt
dưới chiếc áo choàng của học viện, tóc búi cao sau lưng gọn gàng chứ không để
lất phất nữa, toát lên vẻ thanh lịch mà người bình thường không thể bì được.
Hoàng cũng không để ý Helen đang giảng cái gì, vì còn đang bận kéo Ethas lên
hàng đầu để chuẩn bị, hắn kiên nhẫn chờ tới khi buổi học gần kết thúc mới đứng
dậy lên tiếng:
- Thưa giáo sư, tôi có thể hỏi một chút không?
Có một điều quái lạ ở trong cái lớp này là, đa số học viên chỉ ngồi đó nhìn và
nghe đắm đuối giáo sư, chứ có rất ít người muốn phát biểu ý kiến, thành ra
việc Hoàng đứng lên lại trông cực kỳ nổi bật, đám học viên đang đờ đẫn say mê
đều quay sang nhìn hắn bằng con mắt khó chịu không thèm che dấu. Helen thấy có
học viên cần giải đáp thắc mắc thì quay sang rồi hỏi:
- Được, cậu có vấn đề gì chưa rõ cứ nói.
Hoàng nhận ra rằng Helen hình như đã quên béng mình là ai, bất chấp việc chính
cô ta là giáo sư chấm thi cho hắn, thôi thì từ đó tới nay cũng khá lâu rồi,
chưa kể tính cách có phần hời hợt của Helen thì việc này cũng không khó hiểu
lắm. Hoàng bỏ qua chuyện đó và nói tiếp:
- Có phải thức ăn nhanh hiện tại đang giậm chân tại chỗ không thưa giáo sư?
Hoàng không lằng nhằng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn, điều này khiến
Helen hơi bất ngờ vì bình thường không có ai để ý chuyện này cả, cô ta nhân
dịp có người hỏi cũng trả lời luôn cho cả lớp:
- Nói như vậy cũng có phần đúng và sai, đầu tiên chúng ta phải xét xem thức
ăn nhanh mà cậu nói dùng vào việc gì đã.
Helen quay ra sau lưng và phẩy tay vài cái, từ trong không trung xuất hiện một
tấm bảng màu rất lớn đủ cho toàn bộ học viên quan sát, cô ta dùng nguyên lực
tác động lên nó như phấn viết, chia ra hai khung rồi bắt đầu nói:
- Thức ăn nhanh là thứ chủ yếu dùng để cứu đói, tuy vậy chúng cũng có phân
chia rõ ràng cho quân sự và dân sự. Những thứ mà mọi người hay dùng thường là
để cấp cứu cho cư dân ở những vùng bị thiên tai, giống như thế này...
Helen vừa nói vừa lôi ra một cục gì đó trông rất khả nghi hình chữ nhật, có
màu xám xịt như đất và hơi bốc mùi hăng hắc giống mùn cưa, nhìn là thấy không
thể nào ngon lành được. Các học viên ở đây tuy phần lớn là vào ngắm gái, nhưng
dù sao họ cũng biết đó là thứ gì, mấy mẩu thức ăn nhanh này ở đế quốc còn được
gọi là “Đất sét đen”, bình thường chả ai đụng tới vì cực kỳ khó nuốt, thường
chỉ dùng cứu đói khi cho nạn dân khi giáp hạt hoặc có thiên tai lớn mà thôi.
Helen giơ cục Đất sét nâu lên cho mọi người nhìn kỹ, sau đó từ tốn giải thích:
- Thức ăn nhanh của đế quốc Ramas chủ yếu là đều giống như vậy, dễ sản xuất,
dễ bảo quản và quan trọng nhất phải là tiện dụng.
Điều này thì không ai phải đối, đống thức ăn nhanh như Đất sét đen tuy cực kỳ
khó nuốt nhưng lại rất tiện khi bóc vỏ ra là ăn ngay, cung cấp dinh dưỡng vừa
đủ và cực kỳ rẻ tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể sản xuất ra hàng loạt khi
cần. Chính vì các lợi thế này Đất sét đen giữ được vị trí vững chắc của nó
suốt bao nhiêu năm nay, bất chấp việc có mùi vị chả khác gì rác rưởi.
- Một ứng dụng khác của thức ăn nhanh là dùng trong quân sự, mọi người cũng
biết là binh lính ngoài mặt trận đều không có nhiều thời gian, do đó thức ăn
của họ đem theo người phải là thứ tuyệt đối gọn nhẹ, cũng như có đủ chất dinh
dưỡng để hành quân dài ngày. Nhất là khi gặp trường hợp không thể hạ trại thì
đây là nguồn cung cấp năng lượng duy nhất, do đó dù hơi khó ăn nhưng không thể
bỏ qua nó được.
Helen giải thích khá hợp lý, mấy loại thức ăn nhanh này có khó nuốt thế nào
thì khi lâm vào trường hợp bất khả kháng vẫn phải sử dụng. Đế quốc Ramas là
dùng vũ lực và quân sự để lập nước, nên cái thứ “Đất sét đen” đã được dùng rất
nhiều từ xưa tới nay. Nó gần như đã là một món không thể thiếu theo kiểu
truyền đời, vì vậy tuy nhu cầu dân sự có ít đi chăng nữa thì quân đội cũng
không bao giờ bỏ đi loại lương thực đang tin cậy này.
Hoàng nghe Helen nói rất chăm chú, nhưng tự hắn cũng kiến giải riêng của mình
về việc này, theo hắn thì ngoài việc do mùi vị quá dở ra, thì thói quen ăn
uống phải nấu qua lửa hoặc nóng sốt của cư dân Ramas cũng ảnh hưởng khá nhiều.
Bọn họ sẵn sàng một húp bát cháo loãng toàn nước, miễn là nó nóng hổi chứ
không chịu dùng đồ ăn nhanh vì chúng lạnh ngắt và khô cứng như đá. Tư duy này
bị ảnh hưởng từ những năm tháng còn sống theo kiểu bộ lạc, nó cắm rễ vào đầu
từng người dân Ramas và không thể bị lay chuyển bất chấp thời gian.
Hoàng chờ cho Helen giải thích xong xuôi thì ra hiệu cho Ethas đi xuống, đồng
thời bản thân cũng đứng lên nói:
- Những gì giáo sư nói rất đúng, nhưng sự thực là thức ăn nhanh ở thế giới
này đã giậm chân tại chỗ quá lâu rồi, nhưng mà hôm nay có tôi ở đây thì mọi
việc sẽ khác.
Trước ánh mắt ngạc nhiên lẫn khinh bỉ của các học viên xung quanh, Hoàng điềm
nhiên thổ ra một câu tuyên bố rất láo toét, sau đó hắn đi lại gần chỗ Helen,
moi từ trong người ra mấy cốc mỳ đã chuẩn bị sẵn, kéo Ethas lại gần và bắt đầu
giới thiệu:
- Như mọi người thấy, đây là một sản phẩm mới hai chúng tôi, một bước tiến
vượt bậc trong ngành công nghiệp thức ăn nhanh, cuộc cách mạng không thể tin
được trên toàn bộ lục địa này, vật sẽ làm thay đổi tất cả nhận thức của mọi
người về cái thực sự gọi là thức ăn nhanh chính thống…
Hoàng một hơi mở miệng bốc phét đọc diễn văn như một cái máy hát vặn dây cót,
dùng toàn những từ ngữ đao to búa lớn, đại từ với thán từ tuôn ra rào rào
khiến những người ở trong lớp nghe đến ù cả tai. Hắn chờ cho số học viên này
tiêu hóa kha khá những gì mình vừa nói mới nhẹ nhàng cầm lấy một cốc mỳ gần
nhất rồi vỗ vai nói với Ethas:
- Làm đi, mạnh dạn vào.
Ethas lúc này có đủ mười phần tự tin, cầm cốc mỳ ăn liền trên tay như chiến sĩ
cầm bảo kiếm ra trận. Cậu ta mở nó ra để lộ ra phần mỳ vàng óng bên trong,
cũng như đưa các gói gia vị ra ngoài để mọi người thấy cho rõ và bắt đầu giải
thích:
- Như mọi người thấy, thứ này được gọi là “Mỳ ăn liền”, một loại thức ăn
nhanh do hai chúng tôi vừa làm ra, khác với mấy đồ mà chúng ta thường sử dụng
thì mỳ ăn liền có gia vị riêng, chứ không phải khó nuốt như loại Đất sét đen
kia.
Ethas nói xong thì cầm lấy gói mấy gói gia vị và xé chúng ra để trút vào phần
mỳ, lớp dầu cay được bóc ra tỏa mùi cực nồng khiến Helen đứng gần đó nhảy mũi
liền mấy cái liền. Sau đó cậu ta lấy ra một cốc nước lọc được chuẩn bị sẵn,
giơ lên rồi nói tiếp:
- Thói quen của người dân Ramas là ăn đồ nóng, nhưng thức ăn nhanh lại không
có được điều này, tuy vậy thì với món Mỳ ăn liền dưới đây sẽ thay đổi mọi thứ.
Hoàng đứng gần đó chờ Ethas nói xong liền thảy lên bàn vài viên đá nhiệt, mấy
thứ này thì quá quen thuộc với người dân trên lục địa này rồi vì nó giống như
than vậy, truyền nguyên lực vào là nóng lên hừng hực. Ethas cẩn thận cầm lấy
một viên, nắm tay lại truyền nguyên lực vào trong rồi thả nó vào cốc nước đã
để sẵn phía dưới, rất nhanh sau đó cốc nước đã bị đốt nóng đến sôi lên sùng
sục, lúc này cậu ta mới đổ chúng vào cốc mỳ bên cạnh rồi lên tiếng giải thích:
- Mỳ ăn liền của chúng tôi dùng nước sôi để sơ chế, như mọi người thấy thì
như vậy món ăn sẽ giữ được hương vị và có mùi vị nóng sốt hoàn toàn khác hẳn
những các thức ăn nhanh thông thường.
Việc dùng nước sôi để chế mỳ thì ở thế giới này bảo đảm là chưa có tiền lệ, do
vậy nó khiến toàn bộ học viên trong lớp đều tò mò nhìn xuống. Sau khi để đúng
ba phút như quy trình, Ethas bỏ phần nắp đậy phía trên ra để lộ một lớp mỳ
vàng óng với nước dùng màu nâu sậm bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm ngào
ngạt khắp cả lớp.
Đặc tính của mỳ ăn liền là mùi thơm của nó cực kỳ khiến người ta có cảm giác
thèm thuồng, mấy gói dầu bắt chước của Hoàng không có gia vị tổng hợp nên
không làm được điều này, do đó hắn đã cố tình chọn thời điểm giới thiệu sản
phẩm là cuối giờ học, lúc mà mọi người đã tiêu hóa hết bữa sáng và bắt đầu đói
bụng để tăng tối đa hiệu quả quảng cáo.
Quả nhiên là khi hầu hết học sinh đều đói bụng, thì cái hương vị thơm cay đến
nồng nặc của cốc mỳ phía dưới bốc lên có sức hấp dẫn cực lớn. Hoàng có thể
nghe thấy tiếng nuốt nuốt bọt ừng ực xung quanh mình, hắn cầm lấy cốc mỳ bên
cạnh và xoắn một nĩa đầy cho lên miệng, cố tình mút chùn chụt thật to rồi vừa
hít hà vừa xuýt xoa vì cay, chờ cho đám học viên mắt nhìn hau háu sắp vỡ ra
tới nơi mới từ tốn nói:
- Như mọi người thấy, thứ Mỳ ăn liền này chế biến cực nhanh, chỉ cần đổ nước
sôi vào là xong, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng được, nóng sốt không thua gì
đồ nấu ở nhà cả.
Hoàng nói xong thì cầm lấy cốc mỳ đưa sang cho Helen, tỏ ý mời vị giáo sư này
dùng thử, hắn còn cẩn thận lấy riêng ra một chiếc nĩa khác cho cô ta. Helen
hơi ngần ngừ một chút rồi cũng học theo Hoàng dùng nĩa xoắn lấy một miếng nhỏ
cho lên miệng, chỉ mới vừa nuốt xuống cổ họng đã hắt hơi khan mấy cái liền vì
cay, cặp má đỏ bừng lên cộng thêm đôi môi mím lại trông cực kỳ gợi tình, khiến
đám học viên phía trên nhìn muốn đỏ cả mắt, Helen trả lại cốc mỳ cho Hoàng rồi
nói:
- Thực sự thì món này ăn được lắm, hai cậu đã làm thế nào vậy?
Helen dạy cái lớp này bao nhiêu năm, rất hiếm khi nào khen ai, để có thể khiến
cô gái thờ ơ này để ý thì cái mỳ ăn liền này coi như đã thành công. Tuy vậy
Hoàng không trả lời vội mà quay sang bảo Ethas cứ làm đúng như kế hoạch định
sẵn, hai người nhanh chóng lấy ra một hơi toàn bộ số mỳ còn lại và chế nước
cho tất cả, tức thì toàn bộ căn phòng học bị bao phủ bởi mùi thơm nồng đến
muốn điếc mũi, Hoàng chờ cho số mỳ này chín hết thì quay lên nói:
- Hôm nay hai chúng tôi chỉ kịp làm mấy mẫu này thôi, mọi người ăn thử và cho
ý kiến tự nhiên nhé.
Hoàng nói xong thì ra hiệu cho Ethas đi làm người phục vụ, cậu ta nhanh chóng
cầm số mỳ trên bàn phát ra cho toàn bộ học viên. Bị kích thích bởi sự tò mò và
mùi hương chưa từng biết tới, đám thanh niên này lập tức châu đầu lại háo hức
thử qua thứ gọi là “Mỳ ăn liền”, cả sảnh chỉ còn lại toàn tiếng húp sì sụp và
xuýt xoa vì cay. Trong khi Ethas đang bận tối mặt để đi phân phát mỳ, thì
Hoàng tiến tới chỗ Helen và nói nhỏ:
- Thưa giáo sư, thực ra đây mới chỉ là mẫu đầu tiên của Mỳ ăn liền, chúng tôi
còn nhiều chỗ bí chưa giải được, nhưng mà thứ này mới quá thành ra là...
Hoàng cố tình nói lửng lơ không hết câu, nhưng Helen cũng hiểu là hai học viên
này không muốn công bố đại trà sản phẩm này ra ngoài. Điều này cũng dễ hiểu vì
cái Mỳ ăn liền thực sự quá đột phá, nếu làm đúng cách thì hoàn toàn có thể đổi
hướng cách thức phát triển của thức ăn nhanh trên toàn lục địa, hai học viên
trẻ không đủ kinh nghiệm rất dễ bị người khác nẫng tay trên thành quả vừa làm
được. Helen tuy thờ ơ với nhiều thứ, nhưng dù sao vẫn là giáo sư, mấy chuyện
cơ bản này nhìn một cái là hiểu ngay, do vậy cô gật đầu trả lời:
- Không sao, nếu muốn hai cậu có thể đến chỗ của tôi, chúng ta sẽ giải quyết
chuyện này kín đáo hơn.
Một sản phẩm tốt thế này, nếu được nghiên cứu đúng cách sẽ có thể giúp rất
nhiều người khỏi nạn đói, thậm chí là cả một quốc gia cũng có thể. Giáo sư
Helen rất toàn tâm toàn ý vì lợi ích của học viên, nhưng đáng tiếc là kẻ đứng
trước mặt cô ta thì hoàn toàn không hề có một chút lòng tốt nào. Sau khi nghe
Helen đồng ý gặp riêng, hắn nắm mạnh tay lại làm dấu chiến thắng và đắc ý nghĩ
thầm:
- Có thế chứ, công sức khổ sở bao nhiêu ngày cuối cùng cũng được đền đáp.