Người đăng: chocaiquan
Lúc này Hoàng đang đứng trong một sảnh cực rộng, xung quanh là hằng trăm cầu
thang xoắn ốc đi lên trên, sàn được lát bằng đá ma thuật sáng rực rỡ luôn đổi
màu khi có người đạp lên. Rất nhiều người đang đi lại như mắc cửi, đủ các loại
chủng tộc khác nhau đi qua trước mặt khiến hắn hoa cả mắt, tất cả đều bước hối
hả không hề dừng lại, ngẫu nhiên có vài người đứng lại chào thoáng qua bạn bè
rồi đi luôn, nhịp độ y như các thành phố lớn vậy.
Đứng xem một lúc Hoàng cũng thấy hoa cả mắt, do đó hắn lò dò đi xem xét các
bảng chỉ đường, do đại sảnh này là nơi tập trung của cả học viện nên có đủ các
loại chỉ dẫn gắn khắp nơi, hướng cho học viên tất cả địa điểm quan trọng cần
biết.
Hoàng đi loanh quanh xem xét một hồi thì chợt nhận ra dù có đủ loại biển chỉ
dẫn đường đi tới các khoa, nhưng tuyệt nhiên không thấy khoa Khoáng thạch học
ở bất cứ chỗ nào, hắn cẩn thận xem đi xem lại mấy lần vẫn chả thấy tăm hơi chỗ
mình cần tới ở đâu cả. Hoàng rảo bước ra ngoài tìm một nhân viên đang làm việc
gần đó và hỏi:
- Xin lỗi, anh có thể cho tôi hỏi đường được không?
Người nhân viên này nghe thế thì dừng lại, nhìn thoáng qua thì biết ngay đây
là học viên mới đi lạc. Mặc dù đang đùm đề mang xách một đống đồ trên tay, anh
ta rất nhiệt tình trả lời:
- Được rồi, cậu muốn hỏi đường tới khoa nào.
- Khoáng thạch học.
Hoàng nói xong thì đứng lùi lại chờ đợi, nhưng khác với mong đợi của hắn, anh
chàng nhân viên này ngẫm nghĩ hồi lâu không xong, thậm chí anh ta còn lấy ra
một tấm bản đồ học viện săm soi tới lui nhưng mặt vẫn nhăn như bị. Cuối cùng
đành phải hỏi lại Hoàng:
- Cậu có nhầm không, tôi chưa bao giờ nghe tới khoa nào có tên như vậy cả?
Hoàng bị hỏi lại thì cũng đực ra, căn bản hắn cũng có biết cái khoa của mình
nằm ở chỗ quái nào đâu, người đón thì lại không có. Chả biết làm sao hắn đành
phải lấy ra tờ giấy xác nhận, đưa ra để chứng mình rằng mình không nói xàm.
Giấy xác nhận có tên thí sinh và tên khoa được viết rất rõ ràng, nhưng vị nhân
viên này vẫn không thể nghĩ ra trong học viện có nơi nào tên là Khoáng thạch
học.
Lằng nhằng một hồi, cuối cùng anh chàng nhân viên đành phải kiếm một đồng
nghiệp khác gần đó, nhưng người này cũng rất nhanh tắc tịt y như vậy và cũng
nối bước đi hỏi chỗ khác. Thế là từ một người nhân viên ban đầu, cái nhóm này
rất nhanh chóng nhân lên gấp đôi rồi gấp ba, trở thành cả cái tập đoàn cỡ bự
đứng kín cả một góc đại sảnh, khiến ai đi qua cũng tò mò liếc nhìn.
Hoàng đứng giữa trung tâm mặt nhăn như ăn phải bả, hắn bị đám nhân viên này
vây vào tra hỏi như tội phạm vì nghi ngờ giả mạo giấy tờ của học viện. Sau một
hồi lâu lắc trả lời cùng đối chiếu đủ các loại thông tin, bọn họ cũng phải
công nhận là thằng này không phải trộm vặt vào đây tính hôi của. Một người
nhân viên cầm lấy tờ giầy xác nhận xem kỹ lại một lần nữa, cuối cùng lắc đầu
chán nản nói:
- Tôi chưa từng nghe nói tới khoa này, đến chịu thôi.
Tình cảnh lúc này thật sự vô cùng quái dị, cả một đám nhân viên già lẫn trẻ
làm việc trong học viện mà không ai biết có một khoa gọi là Khoáng thạch học
tồn tại, xấu hổ không để đâu cho hết. Trong lúc tất cả đang ỉu xìu như bánh mỳ
nhúng nước, một nhân viên khá già đột ngột lên tiếng:
- Đi tìm Quản lý trưởng đi, ông ấy chắc chắn sẽ biết.
Người nhân viên này dứt câu thì những người còn lại đồng loạt gật đầu đồng ý,
sau đó còn không cần hỏi Hoàng có đồng ý hay không, họ ùn ùn đẩy hắn ra khỏi
đại sảnh.
Do không thể kéo cả đoàn đi như vậy được, nên chỉ có khoảng ba, bốn nhân viên
lớn tuổi đi cùng Hoàng, số còn lại phải quay về làm việc. Sau khi ra khỏi đại
sảnh, bọn họ dẫn Hoàng tới một khu ốc đảo nằm tít sâu phía bên trái học viện,
vài căn nhà nhỏ bằng gỗ nằm khép nép phía sau cây cầu treo. Khi đến đây, số
nhân viên đi cùng tự nhiên nghiêm túc hẳn lên, họ cẩn thận gõ cửa rồi hỏi:
- Quản lý trưởng có đây không ạ, chúng tôi có vài việc muốn nhờ.
Mấy người này hỏi xong thì tự động lui xuống đứng chờ, không hề nói thêm tiếng
nào nữa, biểu hiện vừa tôn trọng vừa có vẻ hơi sợ người bên trong. Chờ khoảng
vài phút thì có tiếng truyền ra:
- Vào đi.
Được đồng ý, bọn họ liền đẩy cửa bước vào, đây là một ngôi nhà xây theo lối cổ
ở đế quốc Ramas, hầu hết đều dùng gỗ tự nhiên làm nên chứ không có các loại
gạch nhân tạo, đến chỗ thắp sáng cũng là một cái lò lửa to tướng đang cháy
phừng phừng. Hoàng để ý căn nhà này rất tuềng toàng, chỉ có đúng vài vật dụng
cơ bản còn ngoài ra chẳng còn thứ gì đáng giá cả, hắn cũng thấy chủ nhân của
nó đang ngồi ở phía sau đọc sách, thấy đám người bọn họ bước vào thì lên
tiếng:
- Vào đây, vào đây, lâu lắm mới có khách đến thăm ta đó.
Người gọi bọn họ là một ông lão khá lớn tuổi, chắc cũng phải tương đương với
hiệu trưởng Grandall, nhưng khác với vẻ ngoài trẻ trung của hiệu trưởng, ông
già này mặt mũi nhăn nheo, tóc hoa râm bù xù, đôi mắt gằn lên các vết châm
chim sâu hoắm, nếu nhìn không kỹ sẽ tưởng là cái bao ni lông rách, trông chẳng
có tí phong độ nào.
Tuy vậy số nhân viên đi theo Hoàng lại rất cung kính với ông ta, tháo giày ra
lau chân hết một lượt rồi mới bước vào. Tất cả mọi người đều được ông già này
rót cho một cốc nước màu nâu nâu nhìn rất khả nghi, Hoàng tò mò nhấm thử một
tí thì thấy nó đúng thật là cám lợn trăm phần trăm, chỉ muốn nhổ toẹt ra
ngoài:
- Các người không có chuyện không tới kiếm ta, nói đi, lại gây ra họa gì nữa
rồi?
Mấy nhân viên nghe quản lý trưởng hỏi như vậy thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ,
chẳng thà là chuyện quan trọng gì tới xin ý kiến thì còn nghe được, đằng này
bản thân là nhân viên trong học viện mà không biết có một khoa gọi là Khoáng
thạch học ở đâu phải đi hỏi, càng nghe càng thấy bách nhục. Do đó họ cứ chần
chừ không dám nói, tất cả cùng ngồi đó chầm chậm thưởng thức cốc cám lợn xám
xịt kia.
Đám nhân viên không nói, ông già quản lý cũng không hỏi thêm, không khí bắt
đầu rơi vào trạng thái làm người ta lờ đờ buồn ngủ. Hoàng không chờ lâu hơn
được nữa, buột miệng nói:
- Xin hỏi, học viện chúng ta có khoa nào gọi là Khoáng thạch học không?
Quản lý trưởng nghe Hoàng nói vậy thì hơi nhướng mày lên một chút, nhưng ông
ta chưa vội trả lời mà chậm rãi hỏi lại:
- Ừm, cậu hỏi khoa đó có việc gì không?
- Tôi là học viên mới vừa trúng tuyển.
Hoàng lần này nói xong thì đưa ra luôn tấm giấy xác nhận của mình, tránh bị
gặng hỏi linh tinh. Ông già quản lý trưởng nhìn thấy tờ giấy này thì mắt hơi
nhướng lên, giọng có vẻ hào hứng hơn, hỏi lại:
- Ồ, không ngờ bây giờ mà còn có người biết tới khoa này nữa cơ à, thú vị
thật. Sao nào chàng trai, có việc gì khó khăn cứ nói đi.
- Tôi… không biết đường tới khoa Khoáng thạch học.
Hoàng ngập ngừng trả lời, dù sao việc một học viên mà lại không biết khoa mình
ở đâu thì khá là buồn cười, vì thế hắn cũng hơi xấu hổ. Quản lý trưởng nghe
vậy thì quay sang mấy người nhân viên đang ngồi đó, ngạc nhiên hỏi:
- Mấy tên này không giúp được gì cho cậu sao?
Vừa nói ông ta vừa quét mắt về phía mấy người nhân viên đi cùng Hoàng, làm cho
họ cúi gằm mặt xuống không dám lên tiếng. Thấy vậy quản lý trưởng thở dài chán
nản:
- Ôi bọn nhóc bây giờ, các ngươi làm việc không bao giờ chịu tìm hiểu lịch sử
học viện hay sao.
Ông ta nói xong thì đứng dậy, lôi từ dưới gầm bàn ra một quyền sách nhỏ bọc
da, lẩm nhẩm tìm kiếm một hồi rồi nói:
- Đây, bản đồ cũ của ta, các ngươi đem về phổ biến lại cho toàn thể nhân viên
đi, làm sao lại có chuyện có người mới hỏi đường mà lại không biết, mất mặt
học viện quá đáng.
Mấy nhân viên cũ nghe thấy vậy thì như được đại xá, lật đật đón lấy cuốn sổ và
tranh thủ ghi chép lại ngay. Hoàng tò mò liếc nhìn thì thấy đây là một bản đồ
vẽ tay, trên đó có chú thích đầy đủ các địa danh trong học viện, hắn cũng để ý
thấy có một nơi nằm ở rìa bên phải có đề “Khoáng thạch học”. Trang giấy này
tuy được bọc bằng ma thuật chống ăn mòn nên còn rất mới, nhưng bìa phía ngoài
quyển sổ thì cũ nát cực kỳ, xem ra nó cũng có tuổi đời lâu lắm rồi.
Trong lúc mấy nhân viên đang hối hả ghi lại tấm bản đồ, ông già quản lý trưởng
quay sang quan sát Hoàng một lúc, sau đó gật gật đầu không hiểu có ý gì. Hắn
thấy hơi nhồn nhột nhưng cũng không quan tâm, vài phút sau đó những nhân viên
kia cũng làm xong việc, một người trong số họ cầm cuốn sổ trả lại rồi thận
trọng lên tiếng:
- Cảm ơn quản lý trưởng, tôi sẽ về phổ biến lại cho mọi người, sẽ không có
chuyện như thế này xảy ra nữa đâu.
Mấy nhân viên này nói xong thì lật đật đứng lên ra hiệu cho Hoàng rời đi, khi
bọn họ chuẩn bị ra khỏi cửa thì ông già quản lý đang lờ đờ gật gù bỗng nhiên
lên tiếng:
- Học viện của chúng ta hơn mười năm rồi chưa có học viên nào thi vào được
khoa Khoách thạch học, chàng trai trẻ, đừng làm mọi người thất vọng đấy.
Hoàng bước ra tới cửa nghe vậy thì cũng quay lại gật đầu đáp lễ, quản lý
trưởng thấy vậy thì nói tiếp:
- Ta là Skad, người đứng đầu tất cả nhân viên làm việc trong học viện, nếu
cậu có gì cần hỏi cứ đến đây tìm ta.
- Cám ơn, tôi sẽ cố gắng.
Hoàng vừa trả lời lại xong thì đã thấy ông già này gục đầu xuống như ngủ gật,
hắn cũng không muốn làm mất thời gian thêm nên nhẹ nhàng bước ra khỏi ngôi
nhà, trong lòng thầm ghi nhớ vị trí của nó cũng như vị quản lý trưởng này.
Sau khi bước ra khỏi nhà của Skad, mấy nhân viên đi cùng Hoàng lập tức hối hả
giục hắn nhanh chóng đến khoa Khoáng thạch học, có lẽ là do họ bị sếp của mình
chửi xéo nên hơi quê độ, muốn nhanh chóng giũ khỏi cục nợ này càng nhanh càng
tốt.
Theo như tấm bản đồ thì nơi trú ngụ của khoa Khoáng thạch học nằm ở rìa bên
trái học viện, nhưng sau một lần mò đi theo hướng được chỉ dẫn, mấy người bọn
họ hình như lại đâm đầu vào ngõ cụt, khi trước mặt là một cây cầu treo cũ nát
lủng lẳng giữa trời, bốn bề vắng lặng chả có chút dấu vết con người nào.
Trong khi Hoàng còn đang nghi hoặc và bắt đầu manh nha ý định muốn chuồn khỏi
cái khoa Khoáng thạch học dở hơi này, thì một nhân viên đi cùng đã tiến lại
chỗ chiếc cầu treo săm soi rất kỹ, sau đó quay sang hắn rồi nói:
- Cậu có thể cho tôi mượn tấm thẻ xác nhận được không?
Người này sau khi nhận lấy tấm thẻ từ Hoàng thì tiến lại chỗ cây cầu treo rồi
nhét nó vào một ngách rất nhỏ phía trên, ngay sau đó hàng loạt luồng sáng rực
rỡ phát ra từ cái hốc này và kéo toàn bộ các nhịp cầu đang rũ rượi dưới đất
lên không trung, ghép chúng lại thành một cây cầu treo hoàn chỉnh dẫn thẳng về
trước. Hoàng thấy cảnh này thì muốn lòi mắt ra ngoài, gì mà chơi khó nhau quá
vậy, làm lối vào kiểu này thì ai mà tìm thấy được, trong lúc hắn còn đang há
hốc mồm kinh ngạc thì một nhân viên lên tiếng:
- Hóa ra là ma thuật xác nhận, không ngờ tới giờ vẫn còn khoa làm kiểu truyền
thống này.
Đây là một loại phép thuật cổ xưa, thường được ếm vào những phần đường vào
quan trọng, những chỗ này nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu ai
không có xác nhận do chủ nhân của nó cho phép thì sẽ không thể qua được. Tuy
độ bảo mật của phép thuật rất cao nhưng lại vô cùng phiền phức và tốn công,
hơn nữa chỉ những chỗ bí mật lắm mới cần tới thứ này, chứ lối vào bình thường
thì thuê vệ sĩ trông giữ còn tốt hơn.
Sau khi lối vào đã xác nhận và mở ra thì bất cứ ai cũng có thể đi vào được,
nhưng mấy nhân viên đi cùng Hoàng lại nhanh chóng lỉnh mất với lý do phải quay
về làm việc, thành ra cuối cùng chỉ còn một mình hắn đứng trơ trọi một mình.
Hoàng đành phải cố nén đi cảm giác nghi ngờ, thận trọng dò dẫm từng bước một
trên cây cầu treo này.