Người đăng: chocaiquan
Lúc Hoàng đưa ra yêu cầu này cũng đã tính toán rất kỹ, hắn lấy tiền từ Khadas
khổ công làm ra một đống đồ chơi, nâng cấp vũ trang toàn thân lên mức cao nhất
có thể. Nhưng phiền một nỗi là không kiếm được cơ hội để thử nghiệm, số bom
giả kim nâng cấp kia có đã sức công phá gấp đôi, nếu cứ tùy tiện sử dụng sẽ
gây hậu quả khó lường được.
Hoàng chỉ có thể dựa vào thông số của nó để áng chừng sức mạnh, với bom giả
kim nâng cấp hiện tại thì chắc phải võ sĩ cấp năm trở lên mới chịu nổi, nhưng
đó chỉ là tính trên lý thuyết mà thôi. Đấu trường thành Roc toàn những võ sĩ
bình thường, đem thứ này vào đó thử chẳng những chả được tích sự gì mà còn có
nguy cơ chết người. Nhưng nếu với các binh lính ở thủ đô thì lại là chuyện
khác, họ có cấp độ cao lại thêm trang bị tốt, hiển nhiên sẽ là vật thí nghiệm
phù hợp nhất.
Mac nghe Hoàng nói vậy cũng không ngạc nhiên mấy, bọn quý tộc là những kẻ rất
thích bới việc ra rồi phá hoại, nói đơn giản là ăn ở không rồi nghĩ bậy, mấy
chuyện kiểu này xảy ra như cơm bữa, không có mới là lạ. Mac tính toán một chút
số lính bên ngoài, bây giờ vừa đúng lúc đổi ca, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng
tới việc canh gác, ông ta trả lời:
- Thiếu chủ cần khoảng bao nhiêu người?
- Ừm, cũng không cần nhiều lắm đâu, tầm hai người là đủ rồi. Mà võ đường ông
nói đủ chắc chắn chứ.
- Ngài yên tâm, tất cả võ đường do Hoàng gia xây dựng đều dựa trên tiêu chí
rõ ràng, có thể chống lại xung lực từ cấp tám trở xuống.
- Được, vậy ông dẫn tôi tới đó rồi đi chuẩn bị người là vừa.
Mac gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy dẫn đường, cả hai lại tiếp tục đi bộ ra
khỏi khu biệt viện riêng, loanh quanh qua vài hành lang nữa thì dừng chân
trước một căn nhà màu trắng khá lớn, bên trên có ghi rõ chữ “Võ đường” rất rõ
ràng. Mac nhanh nhẹn mở cổng và bật đèn ma thuật lên, sau đó quay sang Hoàng
rồi nói:
- Thiếu chủ cứ vào xem xét trước, tôi đi chuẩn bị một chút.
Mac nói xong thì quay người đi luôn, hiệu suất làm việc không nghỉ lấy 1 giây.
Hoàng rảnh rỗi bèn đi vào dạo vài vòng xem xét chung quanh, võ đường này có
diện tích rộng ngang ngửa một cung thể thao, có tới bốn sàn thi đấu bình
thường và hai võ đài đúng tiêu chuẩn. Phía góc tường có hẳn một ngăn để dụng
cụ và vũ khí, từ loại lưỡi cùn dùng cho đấu tập, cho đến cả những thứ hàng xịn
có thể đem ra đánh nhau được ngay.
Đế quốc Ramas là nơi thượng võ, vì thế Hoàng gia luôn rất chú trọng xây dựng
rất nhiều Võ đường đúng tiêu chuẩn khắp nơi, tiếc là ở chỗ nghĩ dưỡng giành
cho quý tộc này vốn bình thường đã ít người, thành ra cái võ đường này lại
càng vắng tanh vắng ngắt. Mac cũng không để Hoàng phải đợi lâu, chỉ khoảng gần
mười phút đã thấy quay trở lại, lần này đi cùng còn có thêm hai người lính trẻ
nữa, ông ta tiến lại gần hắn rồi nói:
- Đây là hai tân bình của đội canh gác, thiếu chủ cần gì cứ tự nhiên ra lệnh
cho họ.
Hai người lính này cũng được vũ trang đầy đủ không khác gì mấy người Hoàng gặp
bên ngoài, chỉ khác là trông họ còn hơi non, chưa có phong thái vững chắc đáng
tin cậy như quân nhân kỳ cựu. Hoàng tươi cười tiến lại gần rồi nói:
- Làm phiền hai người rồi, chúng ta tự giới thiệu trước đã nhỉ. Các cậu có
thể gọi tôi là “Thiếu chủ”.
Một người lính trông to cao hơn bước tới trước, làm một động tác chào chéo tay
với Hoàng rồi nói:
- Tôi là Pak, còn cậu này tên là Yosu. Cả hai chúng tôi đều là binh sĩ bảo vệ
viện thưa thiếu chủ.
- Ừm, các anh gia nhập đội bảo vệ này lâu chưa, là chiến sĩ cấp mấy rồi.
- Hai chúng tôi vừa tốt nghiệp trường quân bị Hoàng gia được hai tháng, trong
thời gian chờ chuyển tiếp nhiệm vụ nên được sắp xếp tới đây trước lấy kinh
nghiệm.
Tất cả quân đội đế quốc Ramas trừ binh lính riêng của quý tộc, tất cả đều phải
rèn luyện trong các trường của võ bị của Hoàng gia trong thời gian tối thiểu
năm năm. Những người giỏi nhất sẽ được tuyển vào vệ binh Hoàng gia, số còn lại
thì tùy thành tích mà điều về những nơi khác nhau, có thể là tới các vùng biên
giới bất ổn hoặc làm lính canh cổng giống như Pak và Yosu. Nhìn chung trong
thời bình thì số lính trơn như vậy trừ khi lập được thành tích lớn, còn không
phải mất vài năm mới có thể thăng cấp.
Cả Pak lẫn Yosu đều rất cao, toàn thân cơ bắp chắc nịch bọc trong bộ giáp sắt
kín mít, sau lưng họ là hai cây giáo dài sáng bóng, tất cả đều toát lên hình
tượng của một quân nhân chuyên nghiệp luôn luyện tập không ngừng. Hoàng sau
khi quan sát hai người này thì rất hài lòng, đây đúng là thuốc thử tuyệt hảo
cho đống đồ chơi của hắn:
- Hai người đã từng đánh võ đài lần nào chưa?
Hoàng đột nhiên thở ra một câu không đầu không đuôi như vậy khiến Pak và Yosu
hơi sững người, họ là tân binh nên chưa tiếp nhiều với quý tộc, nhất là cái
loại quý tộc hành kinh như Hoàng thì lại càng không, do đó không hiểu hắn muốn
nói gì nên đứng đớ ra. Mac thấy thế rất nhanh tiến lên giải vây:
- Ý của thiếu chủ là muốn bọn họ lên võ đài biểu diễn?
- Ừm, vẫn là người thông minh nói gì cũng dễ. Ông nói đúng rồi đấy, nhưng
không phải là họ đánh mà là tôi.
Hoàng dứt lời liền bật mạnh chân bay lên võ đài trông rất phô trương, cái này
là do lò xo cải tiến gắn dưới giày, giúp hắn có thể di chuyển và bật nhảy cao
hơn bình thường gấp mấy lần. Cả ba người đứng dưới thấy vậy thì hoàn toàn
không hiểu gì cả, Pak đánh mắt qua Mac tìm câu trả lời, nhưng ông ta cũng chịu
chết không rõ tên này muốn gì. Hoàng thấy họ vẫn đứng yên thì đành nói:
- Còn chưa hiểu à, tôi muốn thử vài đòn với hai cậu, lên đây giao hữu một tý
đi.
Không riêng gì giới quý tộc, các loại hình thi đấu tay đôi tại võ đài luôn trò
giải trí hay nhất ở đế quốc Ramas, cũng như là cách để mọi người chứng tỏ bản
thân. Mac còn tưởng Hoàng rỗi hơi muốn tìm trò giải trí nên mới gọi hai người
lính này vào, nhưng sau khi nghe hắn nói như thế thì rụng rời tay chân.
Ông ta không biết Hoàng có học võ ngày nào hay không, nhưng binh lính gác cổng
ở đây là hàng thật giá thật, tất cả đều biết cách giết người cả đấy. Nếu Hoàng
có bị làm sao thì chính Mac mới là người chịu trách nhiệm chính chứ không phải
ai khác, vì thế ông ta vội vàng lên tiếng ngăn cản:
- Thiếu chủ, ngài nói đùa hay quá, hay để tôi đi kiếm vài vũ nữ về cho ngài
giải trí nhé.
- Sao lại nói đùa, tôi đang rất nghiêm túc đấy. À mà quên nữa, các cậu đạt
tới cấp mấy rồi.
- Chúng tôi đều vừa thăng lên cấp sáu thưa thiếu chủ.
- Ừm, thế coi như không tệ cho tân binh rồi. Được rồi, một trong hai người
lên đây đi.
Cả hai người lính đưa mắt nhìn nhau bàn bạc, sau đó Pak bước lên theo lời
Hoàng, các binh lính này cũng giống như số quản gia kia vậy, cố gắng tận sức
trong khả năng để làm vui lòng bọn quý tộc. Mac thấy Pak định làm thật thì sợ
muốn chết, ngay lập tức lôi hắn lại rồi nói với lên:
- Thiếu chủ, chuyện này không đùa được, hai người họ đều là binh sĩ được đào
tạo chuyên nghiệp đó, không phải mấy võ sư bình thường có thể so sánh được
đâu.
Mac vừa cản Pak vừa nói rõ ràng với Hoàng, ông ta cho rằng thằng này cũng
thuộc dạng thanh niên trẻ trâu, nghĩ rằng học được một vài miếng võ vớ vẩn rồi
tự cho mình vô địch, muốn kiếm chỗ thể hiện. Nếu như bình thường biết rõ ý đồ
này của Hoàng thì Mac còn có thể kiếm vài người lên đài giả vờ thua coi như
xong, nhưng nếu là hai tân bình này thì lại khác, bọn họ chưa có kinh nghiệm
giao tiếp với quý tộc, lớ rớ mà có bị sao thì đúng là xúi quẩy tám đời.
Hoàng thấy ông già quản gia Mac vừa níu Pak vừa lảm nhảm khuyên bảo thì buồn
cười lắm, trên thực tế khi nghe hai người lính này báo ra cấp độ thì hắn cũng
hơi bất ngờ. Người mạnh nhất mà hắn từng được tiếp cận là nguyền sư cấp tám
Zato, mà lão già đó cũng phải xấp sỉ sáu mươi tuổi, còn hai anh chàng tân binh
này giỏi lắm không quá hai mươi mốt, tuy nói càng lên cấp cao càng khó phát
triển, nhưng hắn cứ thấy nó cứ có vẻ hơi sai sai thế nào.
Trên thực tế do Hoàng là kẻ không có nguyên lực nên không hiểu hết sự khó khăn
của việc thăng cấp, ở các mốc dưới thì không nói làm gì, nhưng lên cấp cao thì
đại đa số mọi người sẽ vướng vào một mốc “chết”. Nói nôm na là như có một bức
tường bị bão hòa, nó ngăn lại toàn bộ mạch phát triển nguyên lực, trừ khi vượt
qua được giới hạn cơ thể và phá nó ra, còn không thì suốt đời sẽ kẹt lại không
lên được nữa.
Cái này giống như việc vận động viên chạy một trăm mét muốn phá kỷ lục thế
giới, tuy chỉ là vài phần trăm giây nhưng có khi cả đời anh ta cũng không cố
nổi. Pak và Yosu đạt cấp sáu ở tuổi này coi như là khá có thành tựu, nhưng có
khi cả đời bọn họ cố lắm cũng chỉ lên được cấp bảy là hết, vĩnh viễn nằm trong
đám lính trơn bình thường.
Hoàng thấy Mac cứ một hai đòi sống đòi chết ngăn cản Pak, ngẫm nghĩ một lúc
thì thấy nếu đánh nhau bằng vũ khí thật thì đúng là hơi nguy hiểm, do đó liền
nói chõ xuống:
- Được rồi, cái này chỉ đơn giản là trao đổi qua lại thôi, chúng tôi sẽ dùng
vũ khí luyện tập, không sợ có nguy hiểm đâu.
Hoàng nói xong liền tiến lại giá dụng cụ, bới móc hồi lâu lấy ra một cây giáo
đầu cùn bằng gỗ, sau đó ném sang cho Pak. Bản thân hắn thì chọn đại một cây
gậy nhỏ, dù sau thì kể cả không biết dùng vũ khí thì cũng phải làm màu một tý,
chứ không thì hơi kỳ cục.
Mac thấy tên thanh niên quý tộc này làm như vậy thì cũng không tiện ngăn cản
nữa, dù sao chỉ là mấy cây gậy gỗ mà thôi, đánh nhau thế nào thì cùng lắm cũng
chỉ đến mức thâm tím là hết, vẫn trong phạm vi an toàn. Mặc dù vậy ông ta vẫn
ghé sát vào tai Pak dặn dò kỹ càng:
- Khi lên đài không cần phải đánh hết sức, cứ giả vờ thua cho cậu ta vui lòng
là được rồi.
Pak không phải kẻ ngốc, một người lính ở đế quốc đương nhiên phải biết phân rõ
sự khác biệt giữa các giai cấp. Nhưng dù sao anh ta cũng đang còn trẻ, độ tuổi
hiếu thắng muốn thể hiện, hơn nữa hiện giờ trừ quý tộc trực chi trong Hoàng
gia ra, số còn lại cũng hầu như chẳng có mấy thực quyền.
Đối với những người lính đã phải cực khổ bỏ công sức ra rèn luyện trong quân
ngũ như Pak, thì bọn con cái quý tộc vô tích sự này thật đáng khinh bỉ, anh ta
rất muốn đập nát mặt của Hoàng cho bõ ghét.
Hơn nữa truyền thống của đế quốc là đã lên võ đài thì không phân biệt giai
cấp, thua tức là thua, Hoàng gia cũng sẽ không cho phép can thiệp. Do đó Pak
chỉ ậm ừ đáp lại lời căn dặn của Mac rồi bước thẳng lên đài, đánh trọng thương
tên này thì không được, nhưng làm cho hắn bò lê bò càng liệt giường vài tuần
thì dư sức.
Do mang sẵn tâm lý thù địch như vậy nên khi bước lên võ đài, Hoàng cảm thấy
Pak đằng đằng sát khí y như chủ nợ cho vay nặng lãi đi cầm cố siết đồ vậy,
chẳng hiểu là vì sao. Tuy vậy hắn vẫn làm cúi chào đối thủ theo đúng quy tắc,
Pak cũng cúi chào đáp lễ sau đó lấy ra cây giáo gỗ thủ thế. Ở phía dưới Yosu
đứng yên lặng theo dõi bạn mình, còn Mac thì lo lắng cầu khấn cho không có ai
bị thương.
- Thiếu chủ, tôi tấn công trước đây.
Pak hét lên một tiếng báo hiệu, sau đó tung người nhảy thẳng tới trước, đâm ra
một giáo thăm dò. Đòn tấn công này tốc độ không cao nên Hoàng dễ dàng tránh
được, nhưng ngay sau đó Pak lại thuận thế hất ngược cây giáo lên, đẩy đối thủ
phải lập cập bật ngược ra sau. Anh ta chớp lấy thời cơ Hoàng đang mất thế,
xoay người phóng ra hàng loạt cú đâm giáo chuẩn xác, ép Hoàng phải vừa chạy
vừa nhảy như chó chết mới tránh được, tuy vận hắn vẫn bị trúng vài cú vào cánh
tay trái khiến nó đỏ tấy lên.
Hoàng bị đau liền nhảy lùi tránh xa ra khỏi Pak, sau đó kín đáo niệm “Sia” lên
phần bị thương, do hắn đang mặc áo choàng dài tay nên không ai thấy được quá
trình chữa trị này. Pak tấn công thành công một lần liền tiếp tục lao đến,
không cho đối thủ một chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Những người lính này được đào tạo kỹ càng, khả năng dùng giáo thuộc dạng chính
quy tuyệt đối, không phải bọn võ sĩ nửa mùa ở thành Roc có thể so sánh được.
Tuy Hoàng đã cố gắng vận dụng phản xạ của mình để tránh né, nhưng Pak mới là
người nắm nhịp điệu trận đấu, ngọn giáo trong tay anh ta liên tục từng nhát
một điểm trúng đích vào đối thủ.
Hoàng ăn đòn liên tục mấy bận đau tê cả người, liền đổi sang cách dựa vào đám
lò xo quanh người, uốn éo cơ thể theo đủ kiểu để tránh né. Tuy vậy nó cũng chỉ
làm cho Pak hẫng đi vài nhịp, anh ta rất nhanh khua giáo theo hình vòng cung,
khóa chặt những góc chết của Hoàng, bức hắn đến không thể làm gì được. Hoàng
khốn đốn đến phát bực, tức tốt rít thầm trong miệng:
- “Tiên sư cha nó chứ, có cần phải biến thái như vậy không?”