Đấu Sĩ Bất Tử.


Người đăng: chocaiquan

Cả hai tiến vào trong một căn phòng nhỏ có rất nhiều người đang làm việc tất
bật, nhân viên đi lại như con thoi, sổ sách, áp phích, giấy tờ cá cược chồng
chất lên nhau như núi. Hoàng bỗng cảm thấy hình như mình đi nhầm chỗ, đây
giống cái văn phòng lúc trước quá, đảo mắt tìm một lúc thì thấy bàn đăng kí ở
góc ngoài, người trực đang ngồi chúi mũi nghiên cứu gì đó, bọn hắn đi đến
trước mặt cũng không để ý. Hoàng đập tay xuống bàn làm cho anh ta giật nảy
người, ngẩng lên cau có nói :

- Có chuyện gì không.

- Đăng kí cho hắn tham gia thi đấu tối nay.

Hoàng vừa nói vừa hất tay sang bên cạnh, người nhân viên cực kì khó chịu với
kiểu thái độ bề trên này, thẳng thừng nói :

- Đóng sổ rồi, ngày mai quay lại đi.

- Ồ vậy sao, thế mà tôi cứ tưởng vẫn còn tới hơn 15 phút nữa cơ đấy. Thôi
đành phải đi gặp người phụ trách cao hơn để hỏi cho rõ vậy.

Hắn vừa nói vừa làm ra vẻ muốn bước đi thật, anh chàng trực bàn cuống quít
đứng dậy, la oái oái :

- Còn thời gian, còn thời gian. Đây, đây, điền thông tin vào đây nhanh đi.

- Cám ơn nhé.

Hoàng nhận lấy một tớ giấy từ tay người nhân viên, chả thèm liếc qua nó là gì,
trực tiếp quăng cho Gon. Hắn thực sự cố tình để đến gần hết hạn mới vào, mục
đích là để biết danh sách đấu sĩ. Thông thường mọi người luôn muốn đăng kí sớm
để có thời gian chuẩn bị, riêng Hoàng thì lại muốn chắc chắn người của mình sẽ
không gặp phải trường hợp xếp cặp chênh lệch để rồi thua chóng vánh.

Thông thường không có ai đăng kí muộn như vậy, các công tác chuẩn bị đã xong
toàn bộ. Lúc bước vào phòng, Hoàng đã liếc qua một dãy liệt kê số người thi
đấu hôm nay, chắc chắn không có vị đại hiệp cấp sáu nào tham gia mới đi đăng
kí. Gon điền xong đưa lại cho bàn đăng kí, anh chàng nhân viên bỏ đi đâu đó
một lúc, lát sau có tiếng chửi bới vang lên :

- Làm ăn kiểu gì vậy, sao giờ này còn để lọt sổ một người.

Hai người đứng chờ, nhân viên phụ trách đăng kí mặt xám xịt bước ra, đưa cho
Gon một cái thẻ chứng nhận rồi bảo :

- Xong rồi đó, mấy ông thần đi đi cho con nhờ.

Tuy đấu trường này theo lý là dạng làm ăn phi pháp, nhưng cũng như tất cả các
loại hình giải trí ngoài luồng khác, chỉ cần biết cách xử sự thì chính quyền
cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Thường thì mọi việc tổ chức thi đấu cũng như duy
trì đấu trường đều do nhân viên cấp thấp giải quyết, quản lý và các ông chủ
chỉ ra mặt khi có vụ lớn, nếu để họ phải đụng tay giải quyết mấy chuyện lông
gà vỏ tỏi kiểu có người đăng kí trễ, nhân viên trực lần đó không bị đuổi cổ
mới lạ.

Những ai muốn tham gia vào đấu trường đều phải đóng một khoản phí cố định là
hai trăm Kron, cộng thêm giao kèo nói rõ sống chết tự lo, người tham gia có
thể tự đặt cược cho chính mình hoặc được trả công để quảng bá cho một tổ thức
nào đó, thi thoảng cũng có vài thiếu gia nhà giàu cho cận vệ của mình lên đài
lấy le với thiên hạ. Chính vì thủ tục quá đơn giản nên ngày nào cũng có mấy
chục kẻ lao đầu vào đây mong đổi đời, hầu hết nếu có thắng thì tiền cược cũng
không bù nổi tiền chữa thương, chỉ có một số ít may mắn hoặc có thực lực mới
làm giàu được.

Nếu cần nâng cao trình độ, đi làm nhiệm vụ cho hiệp hội nghe chừng còn tốt hơn
nhiều. Trường hợp như Gon, lên đài để cho người khác nghiên cứu chắc có một
không hai.

- Xem nào, hơn phân nửa là cấp năm, hôm nay ít cấp bốn tham gia quá.

Hoàng vừa đi vừa xem danh sách, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay muốn
thua cũng khó. Hắn quay sang ang chàng Thương thủ đang im như hến đi kế bên,
hỏi :

- Kĩ thuật dùng thương của ngươi là tự học hay có người dạy ?

- Các kĩ thuật cơ bản do một người mạo hiểm già chỉ cho, còn lại là tự tôi
mày mò thưa thiếu chủ.

- Thế à, chả trách ngươi lại vô dụng như vậy. Ta hỏi thêm một vấn đề nữa,
ngươi có sợ chết không ?

Gon cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó quả quyết trả lời :

- Đã đăng kí thi đấu thì không thể hủy được, dù thế nào tôi cũng không sợ.
Chỉ mong đúng như ngài đã nói, tôi có đủ tiền để cứu Lea.

- Tốt, ta thích tính cách đó của ngươi. Yên tâm, ngươi sẽ không phải thất
vọng đâu.

Các đấu sĩ sẽ không rõ mình sẽ phải đối đầu với ai, tránh trường hợp giàn xếp
riêng với nhau, họ chỉ biết lượt đấu của mình và mỗi người sẽ phải tách ra
từng ô riêng biệt. Gon và Hoàng được xếp vào một góc bé tí chỉ vừa đủ duỗi
chân, thường thì các đấu sĩ đi một mình nhưng bên tổ chức cũng không cấm mang
theo bạn bè hoặc người thân, dù sao cũng đâu có ai phải mất thêm đồng xu nào
cho mấy việc này. Hoàng lôi ra bốn lọ hồi phục sơ cấp, nói :

- Một lát nữa khi thi đấu, ngươi cứ tấn công thật điên cuồng vào, không cần
phòng thủ, nếu cần thì cứ máu đổi máu với đối thủ. Nếu bị thương nặng quá thì
uống lấy một lọ, đó là bí quyết giúp ngươi chiến thắng, đơn giản chứ hả ?

Gon nhìn mấy lọ dung dịch màu đỏ trước mặt, rụt rè hỏi :

- Ngài .... là Dược sư ?

Trong số tất cả các nghề nghiệp, trừ tư tế của hai tòa giáo hội ra thì Dược sư
luôn là người được săn đón nhiều nhất. Không có khả năng chiến đấu, tốn cực kì
nhiều tiền để nuôi dưỡng nhưng chắc chắn không có ai hà tiện với tính mạng cả.
Các Dược sư, Đại dược sư thường mở hiệu riêng hoặc dựa vào một thế lực cá
nhân, với tính chất nghề nghiệp đốt tiền như nước, họ cần có kinh tế ổn định
nhất có thể. Việc một Dược sư bỏ thời gian quý báu để đi vào đấu trường cung
cấp thuốc thực sự quá phi lý, Gon có cảm giác mơ hồ không thể nào hiểu nổi.

- Đó là việc ngươi không phải quan tâm, chỉ cần nhớ kĩ hai điều. Thứ nhất,
khi dùng thuốc cố gắng không để ai nhìn thấy. Thứ hai, nếu không muốn chết sớm
thì tốt nhất không nên tìm hiểu xem ta là ai và có mục đích gì.

Hoàng nói xong quay người đi mất, bỏ lại Gon đang ngồi ngơ ngác. Khi đã ra tới
bên ngoài, hắn cởi bỏ áo choàng và mặt nạ, khôi phục hình dáng ban đầu, mua
một vé vào cửa hạng trung, y như một khán giả bình thường. Việc cần làm bây
giờ là xem lịch, đối thủ và tỉ lệ cược của Gon. Anh ta đấu vào lượt thứ tư,
gặp một cung thủ cấp năm tên Rat, rõ ràng tên này cũng khá có danh tiếng, bằng
chứng là tỉ lệ giữa hai bên quá chênh lệch: đặt một thắng một cho Rat và một
ăn bốn đối với Gon. Hắn cũng chả rõ mấy cái này lấy thông số ở đâu nhưng càng
cao càng tốt, ghi số tiền cược lên tờ giấy rồi đưa lại cho nhân viên. Năm ngàn
Kron, coi như hắn vét sạch túi, nếu có xảy ra vạn nhất mà thua thì cũng hơi bị
khó xử đấy.

Khán giả hiện giở đang tập trung xem xét các cặp đấu, nhiều kẻ trông căng
thẳng như sắp đi đánh trận. Hoàng còn đang ngó nghiêng xung quanh thì một
tiếng trống dội thẳng vào óc như pháo nổ làm hắn ù cả tai, đầu óc quay cuồng,
choáng váng mất mấy giây.

- “Có địch ?”

Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Hoàng, nhưng khi nhìn ra xung quanh
thấy mọi người vẫn ngồi bình chân như vại hắn mới biết là chả có chuyện gì.
Sau một lúc quan sát thì hóa ra chấn động là do vị trọng tài lần trước đánh
trống báo hiệu, hành động này hoàn toàn chỉ mang tính chất thông báo nhưng do
ông ta ở cấp độ cao, chỉ đơn giản dùng sức cũng có thể vô tình kích thích
nguyên lực trong người phát ra xung quanh, ở đây là sóng âm đến lỗ tai. Mấy
thứ lặt vặt như thế chỉ cần nguyên lực cấp một là có thể dễ dàng đề kháng lại,
cơ bản là do thể chất của hắn so với người ở thế giới này quá yếu nên mới thảm
hại như vậy.

- Chào mừng quý vị quan khách đã lại tiếp tục ủng hộ chúng tôi. Để mở đầu cho
loạt trận tối nay xin giới thiệu....

Người dẫn chương trình bước ra nói vài câu lấy lệ rồi cho cặp đấu sĩ đầu tiên
lên sàn. Tình cờ thế nào người mở màn lại là vị Quyền sư Fla hôm nọ, đấu thủ
là một võ sĩ cũng dùng găng tay sắt nhưng lại kém một cấp, không khó để Fla
giải quyết chỉ sau hơn mười phút giằng co, có vẻ anh chàng Quyền sư từ sau vụ
hút chết lần trước đã nhẫn tâm hơn nhiều, tấn công dã man ngay từ đâu không
thèm màu mè làm gì. Hai cặp đấu tiếp theo cũng diễn ra theo cùng một kịch bản,
người có cấp độ cao hơn chiến thắng. Hoàng tập trung theo dõi không bỏ lỡ bất
cứ một hành động nào dưới sàn, cố gắng thu thập cách thức chiến đấu càng nhiều
càng tốt. Người dẫn chương trình lại lên tiếng :

- Sau đây là trận đấu giữa: Rat, Cung thủ cấp năm và Gon, Thương thủ cấp bốn.
Mời quý vị ổn định chỗ ngồi.

Do từ nãy tới giờ số người cầm kèo dưới toàn thua nên lần này tất cả đều đổ xô
đặt vào Rat. Hai đấu sĩ tiến ra sàn đấu, Rat là một cung thủ thú tộc, mặt dài
mắt nhọn hoắt nhìn rất giống loài cáo, anh ta sử dụng một cây cung ngắn màu
xanh lá cây, ống tên đéo sau lưng, bên hông có dắt một con dao nhỏ, vô cùng tự
tin bước ra. Gon thì vẫn cầm cây thương hai đầu lần trước, vừa đi vừa đảo mắt
khắp nơi mong tìm ra chủ nhân. Hoàng nhìn cặp đấu này mà bắt chán, nhìn là đã
thấy nếu đánh bình thường, tên cấp bốn sẽ chả có tí ti hi vọng gì, mong là hắn
đừng làm mình thất vọng.

Vị trọng tài trung niên kiểm tra qua loa rồi cho trận đấu bắt đầu luôn. Trái
với tưởng tượng của mọi người, Rat không lùi lại giữ khoảng cách như các Cung
thủ bình thường mà đột ngột lao thẳng vào, lấy cung đập thẳng vào đầu đối thủ.
Gon bị bất ngờ không kịp né tránh, chi có thể quay ngang thương lên đỡ. Một
điều lạ lùng là cây cung nhìn rất mỏng manh này lúc va chạm lại không bị gì,
từ hai đầu của nó mọc ra một đống dây leo quấn chặt lấy đôi tay Gon, Rat nhân
cơ hội đó quay người tung cả hai chân đạp lên ngực đối thủ. Gon bị trúng đòn,
cả người lẫn vũ khí văng đi như miếng giẻ rách.

- Tên đó là cung thủ ma thuật, cái này hiếm có đây.

Một vái khán giả chứng kiến màn này, thích thú bình luận. Cung thủ ma thuật,
như tên gọi, là những người luyện tập kĩ năng sử dụng cung tên kết hợp cùng
một vài loại phép thuật nhất định. Họ có khả năng chiến đấu tầm xa như một
Cung thủ bình thường nhưng lại có thể dùng phép phụ trợ làm đối thủ bất ngờ.
Tất nhiên phân chia tài nguyên cũng có cái hại là không thực sự thông thạo thứ
gì, rất khó có thành tựu cao, thường những người đi theo con đường này phải có
tư chất tốt hoặc được nhồi tiền bồi dưỡng, bất kể Rat thuộc dạng nào thì Gon
cũng toi.

Gon tuy bị trúng đòn nhưng chưa đến mức tơi tả, còn đủ sức đứng lên. Rat không
nhân cơ hội truy kích mà đứng yên tại chỗ, rút tên bắn tới, Gon vẫn phản xạ
kịp để lăn người né được nhưng trong khoẳng khắc đó Rat đã có thể bắn thêm một
lần nữa. Hoàng thấy thế nhíu mày :

- “Liên kích à, cũng có tí tài năng”

Rat cố tình bắn hai lần, mũi đầu tiên chỉ để ép đối thủ, chính lượt thứ hai
mới là mục đích chính. Mũi tên cắm thẳng vào đùi Gon, khiến anh ta ngã vật
xuống đất, lúc này Rat mới lao đến. Gon vội vàng vung vũ khí quay vòng trước
mặt mong thoát ra nhưng chỉ với một cú gạt đơn giản Rat đã khóa chết cây
thương, sau đó lại tiếp tục là một đòn thẳng tới. Kì này nặng hơn rất nhiều,
dùng mắt thường cũng có thể thấy trên ngực Thương thủ lõm vào một khúc. Hai
bên có sự chênh lệch quá rõ ràng.

Gon vẫn chưa thể thoát khỏi tâm lý sợ thua, không dám liều mạng, cứ thế này
thì có đánh nữa cũng vậy, vấn đề này phải tự mình giải quyết, chả ai giúp
được. Ở trên sàn đấu, trọng tài xem xét tình hình liền lập tức ra dấu cho Rat
ngưng lại, chuẩn bị tuyên bố người thắng trận. Có điều Gon vẫn chưa chịu bỏ
cuộc, anh ta cắn răng nhổ phăng mũi tên đang cắm trên đùi, chống thương đứng
lên, làm một thủ thế chiến đấu. Rat hơi ngạc nhiên, quay qua phía trọng tài,
thấy ông ta không nói gì liền lao tới, quyết tâm đánh gục đối thủ tại chỗ.

Nhưng lần này mọi chuyện đã khác, tên Thương thủ nãy giờ chỉ biết phòng thủ
đột nhiên xoáy thẳng mũi thương tấn công, bất chấp Rat đã đánh tới trước mặt.
Kết quả là cả hai cùng bị thương, nhưng Gon vẫn là người chịu thiệt, vai bị
đục thủng một lỗ, về phần Cung thủ, anh ta tuy né được chổ hiểm nhưng vẫn phải
chịu một vết cắt khá sâu ở sườn.

- “Cuối cùng thằng nhóc này cũng dám chơi tất tay rồi”

Hoàng để ý thấy lúc Gon lùi lại trông như ôm ngực, thật ra là đang lấy lọ hồi
phục sơ cấp cho lên miệng, cả quá trình này không có ai phát hiện ra được. Chỉ
sau vài giây, Gon đã lao tới tấn công luôn. Rat bất ngờ nhưng không hoảng sợ,
anh ta đập hai tay vào nhau, tạo ra một mũi tên hoàn toàn từ nguyên lực, lấy
cung bắn thẳng ra. Nhưng Gon vẫn cứ lao lên như một thằng điên, đâm một nhát
vào ngực đối thủ mặc dù đã bị mũi tên gần như xé nát cả cánh tay phải.

Rat ôm ngực đau đớn lùi lại, tuy bản thân cũng bị thương không nhẹ nhưng anh
ta chắc chắn đối thủ đã không thể nào gượng dậy nổi sau đòn vừa rồi. Nhưng kì
tích lại tiếp tục xuất hiện, tên Thương thủ lại đứng lên, mặc dù cả người đầy
máu nhưng trông khỏe mạnh như chưa có gì xảy ra. Cả Rat lẫn khán giả đều muốn
rớt cả tròng mắt ra ngoài, chả lẽ tên này là một cái xác sống bất tử

Giờ phút này vị Cung thủ đã hoảng sợ thực sự, liên tiếp mấy lần đối thủ lao
lên, bị đánh về nhưng lại đứng dậy tiếp. Cả người Rat đã bị đâm mấy lỗ liền,
tuy thực lực và cấp độ cách biệt nhưng không có nghĩa mình đồng da sắt, vẫn có
thể bị thương, vấn đề là nếu hai người cấp bốn và năm đánh nhau thì kẻ kém hơn
đã toi từ lâu, làm gì có thể chịu đòn rồi hồi phục một cách biến thái như tên
Thương thủ này được chứ.

Tròng mắt Gon bây giờ lằn tơ đỏ, cả người toàn máu là máu trông vô cùng kinh
dị. Anh ta lao lên thêm một lần nữa, linh lực toàn thân tập trung khiến cơ thể
nóng hừng hực, máu đọng trên người bốc hơi xèo xèo. Rat bị cái khí thế không
sợ chết này làm chùn bước, nhưng bây giờ thì đã không kịp suy nghĩ gì nữa rồi.
Gon dùng toàn lực đâm ra một thương, có cảm giác nếu không tránh sẽ bị nó xẻ
ra làm hai, nhưng đột nhiên Rat lấy cây dao nãy giờ giắt bên hông ra, chuyển
hóa nguyên lực khiến nó sáng rực lên rồi cài lên cung như một mũi tên bắn tới.

Đây là chiêu thức cứu mạng của Rat, con dao đó là một loại vũ khí tích tụ, khi
cần có thể tung nó ra như một đòn kết liễu tương đương cấp sáu, điểm yếu là nó
cần hấp thụ nguyên lực rất lâu giữa mỗi lần sử dụng. Rat không bao giờ ngờ tới
mình phải lấy ra để đối phó với một tên cấp bốn, lần này không tin là hắn
không gục.

Mũi tên lao như sấm sét về phía trước, Gon lúc này tuy đang trong trạng thái
điên cuồng nhưng vẫn hiểu nếu để nó đánh trúng, kể cả có thuốc thần cũng chết,
vội vàng quay ngược mũi thương ra đón đỡ. Nhưng một chiêu thức cấp sáu nào có
thể dễ dàng bị hóa giải như vậy, con dao găm từ từ nghiền nát mọi thứ, xung
đột làm nguyên lực bị dồn nén và cuối cùng khiến nó nổ tung. Gon đứng ngay
giữa tâm chấn nên phải chịu lực phá hoại lớn nhất, anh ta bị bắn tung lên
trời, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, nguyên lực trong cơ thể tiếp tục chịu phá hoại
rồi bị kích nổ thêm mấy lần nữa, cả người không khác gì một bánh pháo dây đang
đốt.

Hoàng thấy vậy thì quá lo lắng, với thương thế nặng như vậy, hoàn toàn có thể
dẫn đến đột tử, kì này đúng là lành ít dữ nhiều.

Rat chứng kiến đối thủ ăn trọn tuyệt chiêu của mình, cuối cùng cũng đã nằm bất
động, thở phào ra một hơi. Lần này đúng là đã dốc cạn vốn liếng, vừa bị thương
vừa mất vũ khí hộ thân, quá ư thê thảm. Trọng tài tiến lên quan sát, vừa tính
tuyên bố thì Gon lại lừ đừ đứng lên, cả người rách bươm, hai tay gãy nát buông
thõng theo người, máu chảy từ tất cả những chỗ có thể chảy được, chỉ còn mỗi
đôi mắt đang vẫn nhìn chằm chằm vào đối thủ. Rat thấy như vậy thì quả thật sợ
đái ra quần, anh ta vội vã hét lớn :

- Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng.


Ngai Vàng Của Hoàng Đế - Chương #18