Người đăng: chocaiquan
Có thể nói đơn giản thì Hoàng mặc dù biết gần hết tất cả các loại khoáng thạch
trên thế giới này, cũng như các công dụng của chúng, nhưng đó chỉ là những thứ
ghi trong sách, rất ít ý nghĩa thực tiễn. Nó y hệt một thằng nhóc học văn mẫu
để đi thi, có thể đọc tủ rất kinh, nhưng bảo làm lại một bài giống vậy thì
hoàn toàn là chịu chết.
Hoàng đi ra chỗ đống lùng bùng của Helen, thứ này làm hắn liên tưởng tới khung
xương của lão già Nguyền sư Zata, nhưng nếu khung xương của Zato là sinh vật
sống được tạo thành từ nguyên lực, thì đồ của Helen lại thuần túy là máy móc
vô tri, sự khác biệt rất rõ ràng. Đó là chưa kể khung xương giống như Zato còn
cần nguyên lực người dùng đủ cao mới điều khiển được, còn nếu như Helen làm
giống như những gì Hoàng gợi ý thì khác.
Hoàng cũng rất để ý tới những sợi dây nhỏ xíu nối từng phần của khung sắt này,
hắn đoán rằng chúng phải đóng vai trò như đồ nối hoặc truyền lực gì đó, chứ
không thể cả phần lùng nhùng to tướng này lại là một khối đồng nhất được, vì
thế Hoàng lên tiếng hỏi:
- Mấy sợi dây này có tác dụng gì vậy?
Helen thấy Hoàng hỏi thì rất sốt sắng lấy ra một sợi dây để sẵn trong áo, kéo
giãn nó ra cho hắn thấy rồi bắt đầu giải thích:
- Ban đầu tôi làm theo cách cậu nói, thử dùng đá nguyên lực làm nhiên liệu,
nhưng khi làm các loại máy móc to thì xảy ra vấn đề là lượng nguyên lực khi
truyền qua đoạn đường dài sẽ bị thất thoát lớn, đến mức gần như vô dụng. Thế
nên tôi mới nghĩ cách tạo ra thứ gì đó để giúp đỡ nối chúng lại, mấy sợi dây
này là mẫu thử đầu tiên của tôi, vẫn còn nhiều sai sót lắm.
Helen vừa nói vừa chỉ cho Hoàng thấy những mối nối khắp nơi trên cái khung
tay, các phần khớp của nó được nối lại với nhau thông qua các sợi dây này, ở
giữa là các tảng đá nguyên lực có lẽ đóng vai trò như điểm chuyển giao năng
lượng. Hoàng thực sự trố mắt ra mà nhìn, trong đầu lờ mờ nghĩ ra một thứ gì đó
rất quan trọng, Helen thì vẫn tiếp tục nói:
- Sợi dây này là do tôi dùng thạch anh đỏ cán mỏng ra rồi xoắn lại với nhau,
chúng có tính tương thích rất mạnh nên khi nối lại sẽ không gặp tình trạng bị
nghẽn nguyên lực…
- Thạch anh đỏ… đó chẳng phải là thứ đá dùng để đốt lò sao, thực sự có thể
cán mỏng chúng tới mức này được ư?
Người thốt ra câu này là Ethas, có vẻ như nãy giờ cậu ta cũng đứng yên lặng
nghe Helen giải thích, tới chỗ ngạc nhiên quá mới không kìm được mà lên tiếng
hỏi. Helen không vì Ethas sỗ sàng chen ngang mà mất hứng, vẫn nhẹ nhàng lên
tiếng:
- Đúng là thạch anh đỏ khá cứng, nhưng qua vài giai đoạn pha chế thì chúng sẽ
để lộ ra phần lõi đất sét bên trong, lúc đó thì uốn hay cán ra là đơn giản
thôi, nhờ những sợi dây này mà tôi có thể làm ra những thứ to lớn hơn nhiều.
Như cái máy mà hai người vừa thấy đó, chỉ cần một tảng đá mồi chất lượng tốt
và nguyên lực tầm gần cấp bốn là có thể điều khiển được rồi, dùng để làm gầu
xúc đất hay chuyển đồ trong xây dựng chắc là sẽ thích hợp.
Helen nói xong thì quay sang Hoàng ra ý hỏi, nhưng hắn vẫn đang nhìn chăm chăm
vào phần mối nối của cái máy, lông mày nhíu chặt thành một đường thẳng tắp,
khuôn mặt nghiêm túc tới mức kỳ quái, cứ như đang suy nghĩ cái gì đó kinh
khủng lắm vậy. Cô ta không hiểu gã học viên này đang suy tính cái gì, đành nói
nốt phần cuối:
- Thực ra phần dây nối đó vẫn có nhược điểm là chịu tải kém, nếu quãng đường
dài thêm hay bộ máy lớn hơn thì nó sẽ không truyền nổi nguyên lực liên tục,
rất dễ bị phá hủy, tôi tạm thời cũng chưa biết giải quyết ra sao.
Hoàng nghe hết những gì Helen đang nói và cảm thấy não của mình sắp nhũn ra
tới nơi, thứ mà cô ta vừa phát minh có thể gọi đơn giản hơn là DÂY ĐIỆN, thành
phần không thể thiếu trong bất kỳ loại máy móc hiện đại tự cổ chí kim nào. Có
thể Helen còn chưa ý thức được những gì mình vừa làm có tầm quan trọng khủng
khiếp đến mức nào, thậm chí nó có thể thay đổi tất cả mọi thứ trong thế giới
này nếu được sử dụng đúng cách.
Tới lúc này thì Hoàng cảm thấy mình so với Helen đúng là con kiến so với con
voi, những trò vớ vẩn của hắn thuần túy chỉ là múa rìu qua mắt thợ, trình độ
thực sự của cô ta thực sự vượt xa bản thân phải ba vạn tám nghìn dặm là còn
ít. Chỉ từ mấy cái lý luận đơn giản mà Helen có thể tự nghĩ ra từng này thứ,
phát minh ra dây điện và làm được hẳn một bộ khung tổ bố thế kia, Hoàng thực
sự thấy xấu hổ vì lên giọng với cô ta mấy hôm trước, đúng là chả khác gì thằng
ranh con cấp một đi dạy khôn giáo sư đại học, hắn thậm chí còn không dám lớn
tiếng nữa mà rất khó khăn thốt ra mấy chữ:
- Cô… cô làm tốt lắm, thực sự tốt…
Ethas nghe xong câu này thì tưởng mình bị lãng tai, một tên suốt ngày chỉ giỏi
quát tháo với đánh người, chưa từng thổ ra câu tử tế nào như Hoàng mà lại đi
khen Helen sao, chưa kể mới đây thôi hắn còn chửi bới cô ta như con nữa, chả
lẽ Mặt trời sắp mọc đằng Tây tới nơi rồi?
Helen cũng tương tự, nghe Hoàng khen mình cứ có cảm giác không quen, cái này
là do Hoàng ăn nói chộp giật ngay từ đầu, hoàn toàn không coi nữ giáo sư này
là bề trên, thành ra lâu dần cũng khiến cô ta bị cuốn theo. Chưa kể sau màn lý
luận cách tư duy đột phá mới kia, chính bản thân Helen cũng quên béng thằng
này vốn là học viên chứ không phải cùng cấp với mình, cái này đúng nghĩa là
nhờn với chó, chó liếm mặt.
Hoàng mặc kệ biểu cảm của hai người, cảm khái nhìn cái khung trước mặt, sau đó
quay qua nói với Helen:
- Cho tôi mượn tay cô một chút.
Sau khi nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Hoàng tự nhiên như ruồi tiến
lại cầm lấy hai tay Helen rồi ngửa ra quan sát. Đúng như hắn suy đoán, bàn tay
của cô ta sần sùi hơn trước rất nhiều, vài chỗ nổi mấy cục chai cứng như đá
đang lột da, rõ ràng là do một mình làm cái khung kia.
Bàn tay của một cô gái đẹp như Helen đáng lý không nên có những vết này, nhưng
đây lại là minh chứng cho thành quả lao động nghiêm túc của cô ta, thành ra
Hoàng chỉ quan sát chứ không làm gì thêm, mặc dù hắn có cách để phục hồi chúng
hoàn hảo như lúc đầu:
- Nghiên cứu chăm chỉ là tốt, nhưng đừng làm một mình, hai đôi tay bao giờ
cũng tốt hơn là một.
Hoàng vừa day day mấy chỗ chai tay của Helen vừa thở dài nói, hắn nắm chặt tay
cô ta vuốt đi vuốt lại rất lâu, lòng ngổn ngang suy nghĩ rất nhiều thứ hỗn
loạn, không để ý là mặt Helen đang càng ngày càng đỏ lên theo cấp số nhân. Hai
người cứ như vậy đứng yên đó, mãi một lúc rất sau Hoàng mới từ trong cơn mê
tỉnh lại, quay sang Ethas tỉnh như ruồi nói:
- Từ mai cậu qua đây phụ giáo sư Helen luôn đi, dù sao cũng không thể để cô
ấy tự làm hết được.
Sau khi được chứng kiến màn vừa rồi, Ethas cũng rất hứng thú muốn tìm hiểu về
những thứ mới lạ liên quan tới Khoáng thạch học, vừa vặn đúng ngay cái mà bản
thân đang nghiên cứu, cho nên cậu ta đồng ý luôn mà không có ý kiến gì. Về
phần Helen thì càng đơn giản hơn, vì chuyện học viên giúp đỡ giáo sư của họ là
thứ vốn nó phải thế, chả có gì phải bàn cãi cả.
Hoàng cũng khuyên Helen không nên công bố các nghiên cứu của mình cho ai khác
ngoài hắn và Ethas, dù sao mấy thứ này nó ảnh hưởng rất lớn, nếu cứ tự tiện mà
đi rêu rao lung tung thì sẽ cực kỳ phiền phức. Cũng may là Helen lúc này đang
chìm đắm vào việc nghiên cứu, nên Hoàng đề nghị cái gì cô ta cũng gật đầu hết,
miễn là nó không làm ảnh hưởng tới tiến độ là được.
Sau khi được sắp đặt ổn thỏa, những ngày sau đó công việc của Helen khá suôn
sẻ với sự có mặt của Ethas, tuy chưa đạt tới trình độ thiên tài biến thái như
giáo sư của mình, nhưng Ethas cũng tính là một học viên thông minh, cậu ta
biết phải làm gì để giúp đỡ đúng chỗ. Hoàng thì ngược lại không hề tham gia
với hai người này, một phần do lười, một phần hắn cũng muốn để Helen đào tạo
Ethas giúp mình, thể nào về sau cũng có chỗ dùng tới.
Hoàng chỉ ghé qua để đưa thức ăn hoặc dọn dẹp vài thứ lặt vặt, cơ bản thì
Helnn hoàn toàn chìm đắm vào việc nghiên cứu, thành ra mấy công việc này bị bỏ
xó hoàn toàn. Ethas thì cũng kinh dị không kém, sáng bảnh mắt đã vác xác đi,
túi mịt mù mới lò mò về nhà, được vài hôm thì cậu ta làm nguyên một cái ổ phía
bên ngoài sân nhà giáo sư của mình, lâu lâu ngủ lại đó luôn cho tiện.
Cũng nhờ có sự giúp đỡ của Hoàng và Ethas, Helen mới có thể sắp xếp lại thời
gian cho việc giảng dạy của mình. Cô ta tiếp tục lên lớp ở khoa Nghiên cứu
thực phẩm trong sự vui mừng của các học viên nam, chỉ khác một chút là giờ đây
Ethas cũng mò tới làm học viên dự thính trung thành luôn, cứ chờ hết giờ là
lon ton đi theo Helen quay về để tiếp tục nghiên cứu, rất giống một thằng nô
tài chờ chủ.
Tuy Hoàng bị gạt ra khỏi guồng làm việc này, nhưng hắn không hề thấy buồn
phiền, ngược lại còn thấy thật là tốt vì tự nhiên có được hai khoa học gia
miễn phí, về sau họ có nghiên cứu ra cái gì thì cứ thế lấy mà dùng không cần
phải nghĩ.
Mọi việc cứ thế trôi qua suôn sẻ được khoảng nửa tháng, trong một hôm Hoàng
rảnh rang lên khoa Nghiên cứu thực phẩm để tìm Ethas thì bỗng cảm thấy có cái
gì đó hơi bất thường, đám học viên nam ai cũng cau có nghiêm trọng, sát khí
nghi ngút cứ như sắp đi giết người tới nơi. Ban đầu thì Hoàng chưa hiểu bọn
trẻ trâu này vì sao lại phát điên vô cớ như vậy, chỉ đến khi thấy Ethas nói
chuyện với Helen vô cùng nhau hăng say, đôi lúc còn chụm đầu vào với nhau xem
xét cái gì đó, thái độ cực kỳ thân thiết như chị em bạn bè lâu năm thì hiểu ra
ngay.
Lý do mà Helen được hầu hết phái mạnh trong học viên hâm mộ, ngoài lý do chính
là người Sax, thì một phần quan trọng nữa là cô ta cực kỳ lạnh lùng với tất cả
mọi người. Sự bí ẩn đến kiêu ngạo này khiến Helen trở thành đích nhắm chinh
phục cho rất nhiều học viên cả bình thường lẫn ưu tú, cộng thêm sắc đẹp của cô
ta rất ít người có thể so được. Nhưng mặc dù có rất nhiều ong bướm vo ve nhưng
chẳng ai có thể khiến Helen để ý, cô ta hoàn toàn không có một chút hứng thú
yêu đương nào từ lúc gia nhập học viện Ilumina tới nay.
Chính vì lý do này mà Ethas đột ngột từ chỗ nào chui ra trở nên thân thiết với
Helen đã khiến mọi người để ý, thực ra thì đúng là hai người này đơn thuần chỉ
là trao đổi công việc, nhưng trong mắt của đám học viên thì đúng là cậu ta lại
đang nhận được sự chú ý của nữ giáo sư này, điều mà tất cả đám con trai tại
đây đều thèm khát đến phát rồ cả lên. Hoàng thấy rõ được sự địch ý trong con
mắt của lũ đực rựa trong lớp đối với Ethas, bọn chúng nhìn hai người trao đổi
“thân mật” phía dưới đến muốn lồi ra ngoài, răng nghiến kèn kẹt phát lạnh cả
người.
Vốn dĩ việc này cũng chả quan trọng lắm, vì dù sao thì hai người kia cũng chả
phải yêu đương gì, hơn nữa bọn học viên này tức giận thì tức giận vậy thôi chứ
cũng chả thể vô cớ đi sinh sự với Ethas. Nhưng đó là đối với người bình
thường, chứ còn Hoàng thì lại quan sát mấy kẻ này bằng thái độ cực kỳ hứng
thú, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cực kỳ đểu giả, thầm nghĩ:
- “Lại có trò vui để chơi rồi đây.”