Khổng tuyên hỏi:”Bệ hạ,xin thứ cho thảo dân vô lễ,thảo dân từng tại sơn dã tu luyện một đoạn thời gian,nhìn ra bệ hạ cũng là một người có tu vi phi phàm,xin hỏi Bệ hạ đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi?”
Trương Tử Tinh cũng không có nghĩ tới hắn trực tiếp hỏi đến chuyện này, có chút do dự nhưng vẫn nói thât:”Tiên sinh quả thật tinh tường!Quả nhân tu luyện là vì tráng kiện thân thể nhưng không ngờ lại xảo hợp ngưng xuất nguyên anh có điều tu vi tâm cảnh còn quá thấp, căn cơ không vững nên vẫn bị tâm ma đe dọa.”
Khổng Tuyên nghe Thiên tử trả lời không dấu diếm, khẽ gật đầu, nhưng cũng không nói gì, lại hỏi:”Bệ hạ cũng xem như là người đồng đạo, vậy có biết trong thiên hạ ngoại trừ nhân tộc còn có yêu, ma, quỷ mấy dị tộc?”
Yêu tộc, Trương Tử Tinh biết, quỷ tộc cũng đoán được vài phần, còn ma tộc thì một chút cũng không biết, nghe Khổng Tuyên hỏi như thế vẫn gật đầu.
“Chẳng biết quan điểm bệ hạ với những dị tộc này thế nào?” Khổng Tuyên một bên hỏi, một bên thầm vận huyền công quan sát vẻ mặt biến hóa của Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh nghe vậy sửng sốt, mơ hồ hiểu được dụng ý của Khổng Tuyên,nếu đáp án không thể khiến cho đối phương vừa lòng, chỉ sợ một phen tâm tư của mình lãng phí rồi. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại :”Dị tộc thì thế nào? Đồng tộc thì thế nào?Thiên hạ chư hầu thiếu gì kẻ mang lòng phản trắc, quả nhân lại hỏi lại tiên sinh, một khi mấy kẻ đó có âm mưu phản nghịch, khởi binh tạo phản, quả nhân sẽ vì đồng tộc mà bỏ qua sao ?”
Khổng Tuyên lắc đầu tỏ vẻ phủ định, mưu phản phải là tội diệt tộc, đương nhiên không thể nào tha thứ. Trương Tử Tinh thuận thế nói: ”Vừa rồi được tiên sinh không chê, gọi quả nhân một tiếng “đồng đạo”, quả nhân cũng xin nói thật - trong mắt quả nhân, mọi chủng tộc đều bình đẳng, chỉ có địch và ta, không hề phân biệt yêu, nhân. Đối với địch nhân,quả nhân sẽ không từ mọi thủ đoạn đối phó; người bên phe ta cho dù có là dị tộc,quả nhân cũng đối xử như tay chân huynh đệ, nếu lời này có chút gian dối, quả nhân sẽ chết không được tử tế.”
Khổng Tuyên nhìn thấy thiên tử phát ra trọng thệ, ánh mắt nhất thời sáng lên, Trương Tử Tinh nhân cơ hội nói ra một tràng đạo lý, đầu tiên từ bản chất mà phân tích ra,dị loại và loài người đều là sinh vật trí tuệ cao, chỉ là phương thức tồn tại và sinh tồn khác nhau mà thôi, lại từ góc độ tu luyện mà phân tích thì mọi người đều chung một đường, vì truy tìm “đại đạo” mà cố gắng tu luyện. Trương Tử Tinh nói đoạn, lại mang tiểu thuyết huyền ảo ra dẫn chứng: trên mỗi đại lục, có loài người, tinh linh, ải nhân, thú nhân, long tộc các loại sinh vật, ai cũng coi tộc khác là dị loại, cho tới khi một vị cứu thể chủ xuất hiện, cưới lấy N nàng mỹ nữ, thống nhất đại lục, coi chúng sanh ngang hàng, các tộc mới hòa bình chung sống……
Cho dù tu vi Khổng Tuyên cao thâm, cũng bị Trương Tử tinh nói cho một tràng đầu hoa mắt váng, vốn hắn chỉ muốn thử xem quan điểm của thiên tử đối với yêu tộc thế nào, không ngờ lại dẫn tới một tràng luận lý, rất nhiều danh từ và quan điểm mới lạ, tân kỳ, ngay cả chính mình cũng chưa bao giờ nghĩ đến, nghe mà tiếp thu không ít. Mặc dù vẫn có chỗ không hiểu, nhưng trong lòng cũng khẳng định được một điều, vị thiên tử này quả thật độc nhất vô nhị, tuyệt không để ý tới thân phận mình là yêu tộc.
“Bệ hạ, còn nhớ chuyện gặp qua Đa Bảo đạo nhân ở Đông Giao lúc người còn là thái tử không?
Trương Tử Tinh nghe trái tim dồn dập, biết Khổng Tuyên muốn lật bài với hắn, lộ ra thần sắc bồi hồi: ”Quả nhân còn nhớ, ngày đó còn có Võ Thành Vương và Hoàng quý phi đi cùng, ,sau đó quả nhân còn cứu một con khổng tước xinh đẹp nữa.”
Khổng Tuyên nghe được hai chữ ”xinh đẹp”, có phần lộ ra xấu hổ, hành lễ nói: ”Thực không dám dấu diếm, ta chính là con khổng tước nọ.”
“Cái gì?” Trương Tử Tinh cố tỏ vẻ kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn kỹ Khổng Tuyên, ánh mắt cổ quái kia làm cho “khổng tước xinh đẹp” cả người rất mất tự nhiên ”Tiên sinh, ngươi chính là con khổng tước đấy sao?”
Khổng Tuyên quỳ xuống, hướng Trương Tử Tinh làm đại lễ nói: ”Ngày đó bệ hạ trượng nghĩa cứu giúp, Khổng Tuyên nguyện hiệu trung cùng Bệ hạ để báo đáp đại ân !”
Trương Tử tinh không ngờ Khổng Tuyên lại hướng mình quỳ xuống, vội vàng bước xuống nâng hắn dậy: ”Tiên sinh là người tu luyện, đứng ngoài thế đạo, quả nhân ngày đó chỉ là tiện tay giúp đỡ, sao tiên sinh lại làm đại lễ như thế !”
Khổng Tuyên năm đó vốn có ấn tượng rất tốt với thiên tử, hôm nay thấy hắn không vì mình là dị tộc mà tránh xa, ngược lại còn thân thiết quan tâm, lòng càng thêm kính nể: ”Bệ hạ, không cần quá khiêm nhường, năm đó bệ hạ cứu ta, lại không cần báo đáp, đại ân như vậy, Khổng Tuyên sao có thể vong ơn? Hơn nữa trong khi ta tu luyện đột nhiên cảm giác sát kiếp sắp tới, thiên hạ không lâu sau sẽ đại loạn, bởi vậy mượn lúc Bệ hạ chiêu hiền, liền đến đầu nhập.”
Trương Tử Tinh không nghĩ Khổng Tuyên đã nhìn thấy thiên hạ sắp đại loạn, mà vẫn vì báo đáp an tình đến đây tương trợ, trong lòng hết sức cảm động, bật thốt ra: ”Tiên sinh đã cảm ứng sát kiếp, sao không về núi tĩnh tu mà lại bất chấp nguy hiểm tới đây?”
Khổng Tuyên nghe khẩu khí Trương Tử Tinh không ngờ lại biết chuyện sát kiếp, vừa kinh ngạc vừa bội phục nói: ”Bệ hạ người nhân nghĩa khiến Khổng Tuyên cảm kích vô cùng, năm xưa được Bệ hạ cứu giúp nên đã nhiễm vòng nhân quả, lần này tới đây một là vì báo đáp đại ân, hai là kết thúc nhân quả, xin bệ hạ vạn lần chớ chê”.
“Hảo! tiên sinh đã có lòng, quả nhân cũng không ngăn cản nữa, nếu là thành tâm tương trợ, cho dù là dị tộc cũng coi là tay chân huynh đệ! ” Trương Tử Tinh trong lòng mừng rỡ, song cũng không quên thu phục lòng người, nói: ”Hẳn là kiếp trước có duyên, quả nhân vừa thấy tiên sinh đã có cảm giác thân cận, hay là chúng ta hai người kết làm huynh đệ dị tính thế nào ?”
Yêu cầu này hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của Khổng Tuyên, thấy thiên tử ánh mắt mong đợi, hào tình trong ngực cũng bốc lên, hắn vốn là người tiêu dao tùy tâm, không xem nặng tục lễ, lập tức đáp ứng. Trương Tử Tinh mừng giỡ kêu người bày hương án, hai người quỳ trước thiên địa, kết thành huynh đệ. Trương Tử Tinh muốn tôn Khổng Tuyên làm anh, nhưng Khổng Tuyên lấy lý do được Trương Tử Tinh cứu mệnh, lại là hoàng đế nhân gian, kiên quyết không chịu, cuối cùng Khổng Tuyên bái Trương Tử Tinh làm huynh trưởng.
Trương Tử TInh có được Khổng Tuyên, thập phần cao hứng, thiếu chút huyên thuyên mấy câu như “Ngô chi Tử Phòng”( * )…, “Hiền đệ, quả nhân hôm nay được ngươi phù tá, quả như cá gặp nước, huynh đệ chúng ta đồng lòng, nhất định sẽ an toàn vượt qua sát kiếp. Chờ vạn dân an sinh, bốn phương thái bình, ta sẽ nhường ngôi cho thái tử rồi cùng người tiêu dao thiên hạ, không phải rất tuyệt vời sao ?”
“Hoàng huynh tiêu sái khoáng đạt đều khiến người thán phục”, Khổng Tuyên cảm giác tính tình Trương Tử Tinh có chút giống mình, cũng dần thoải mái cùng hắn đàm luận sôi nổi.
“Hoàng huynh, người theo vị cao nhân nào tu luyện?năm đó ở Đông Giao gặp qua, tu vi của người chỉ là Trúc Cơ kỳ, không ngờ nhanh như vậy đã đạt tới Hóa Anh Kỳ, thực là thần tốc !.
“Nào có cao nhân gì đâu ?” Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng, khiếm khuyết của hắn chính là không người chỉ điểm. Ngoại trừ dấu việc có Siêu Não trong tay, Trương Tử Tinh đem chuyện Chiến Hồn Quyết, Hoàng Đế Tố Nữ Kinh,Thanh Giác đạo nhân, giản lược một chút, toàn bộ nói ra.
Không Tuyên nghe xong hắn kể lại kinh nghiệm tu luyện, khó dấu nổi vẻ kinh ngạc, thiên tử thân là nhân loại, nửa đường tu luyện, lại không người chỉ điểm, lại có chỉ trong vài năm ngắn ngủi luyện đến cảnh giới Hóa Anh kỳ. tuy rằng có chút cơ duyên, nhưng cũng đáng coi là kỳ tích khó gặp.
“Kỳ thật quả nhân không giỏi giang gì, cũng may trong triều có một số tướng quân, mặc dù tu vi không cao nhưng pháp thuật lại cao cường, lần trước viễn chinh Đông Di toàn nhờ vào bọn họ.
“Hoàng huynh nói vậy không đúng, mấy người đó tuy có dị thuật đặc biệt hoặc ỷ vào pháp bảo, nhưng căn cơ không chắc chắn, chỉ coi là võ vẽ bề ngoài thôi. Cho dù bọn họ trong thời gian ngắn có thể phát huy lực sát thương rất lớn, nhưng vĩnh viễn không đạt được cảnh giới cao thâm. Bọn họ chỉ xem là người ” tu thuật” chứ không phải “tu đạo”, bề ngoài tuy giống nhưng bên trong khác hẳn”. Khổng Tuyên nói một tràng khiến cho Trương Tử Tinh chợt hiểu ra, Ma gia huynh đệ chỉ sợ chính là loại này, so với người tu luyện lâu năm quả có chênh lệch về bản chất rất lớn.
“Hoàng huynh tư chất cũng có lại cùng tu thuật giả,hoàn toàn bất đồng tuy nói là hấp thu Liễu Thanh Giác hóa anh ký nhưng cũng tự chính mình xuất thành kim cũng không khác sự thật là mấy,nếu mà hoàng huynh ngay từ bé bắt đầu tu luyện chỉ sợ bây sợ đã đến cảnh giới tụ anh hóa nguyên độ kiếp thành tiên nhân”
Trương Tử tinh nghe xong Khổng Tuyên tán tụng ngay cả sắc mặt cũng vui mừng,thỉnh giáo hắn về vấn đề hóa anh kỳ tu vi tâm cảnh để chống tâm ma không ngờ y cũng ấp úng trả lời,hỏi tới hỏi lui mới biết y từ lúc sanh ra từ hỗn độn sơ khai,kỳ mẫu phượng hoàng là vua loài chim,dựa vào âm dương giao hợp khí mà sinh hạ khổng tước và đại bằng mà khổng tước này từ đầu đến đuôi là ngũ hành nguyên linh thân thể lại không hề bị nhiễm bụi trần gian nên lập tức trở thành chân tiên linh thể nên cái cảnh giới hóa anh kỳ chính là sơ cấp giai đoạn cũng chưa trải nghiệm?
Trương Tử Tinh nghe xọng cảm thụ bị đả kích không ít,vốn tưởng chính mình dựa vào đặc thù thể chất chỉ trong mấy năm tu thành hóa anh kỳ có thể khiến cho kinh thế hãi tục mà so với Khổng Tuyên sinh ra đã có tu vi chân tiên.Cái cảm giác này giống như một người lao động cực khổ liều mạng cùng với thâm niên lăn lôn trong nghành kinh tế mới lên được một vị trí đang sung sướng thì đột nhiên biết cùng với vị trí của mình là thượng phó đổng sự người chính thiếu gia của thế gia,tâm tình không cần nói có thể tưởng tượng.
Tâm lý có chút bồi hồi, Trương Tử Tinh không nhịn được hỏi một câu: ”Hiền đệ, người tu luyện đến cảnh giới nào rồi? Kim Tiên hay là Huyền Tiên?”
Khổng Tuyên cũng không giấu diếm, cười nói:” Ta tu luyện từ lúc hỗn độn sơ khai, dựa vào thân thể thiên sinh ngũ hành, cũng trải qua không biết bao nhiêu ngàn vạn năm, vượt qua hai đại kiếp, mấy ngàn tiểu kiếp, mới đạt tới Huyền Tiên trung giai, mà vài vạn năm nay không hề tiến bộ. Thẳng cho tới bốn năm trước được hoàng huynh cứu giúp, đột ngột đốn ngộ đại đạo, bước vào cánh cửa Huyền tiên thượng giai.”
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Khổng Tuyên cảm ân như vậy, năm đó Khổng Tuyên dụng bản thể khổng tước vốn hung ác vô cùng, nuốt, giết sinh linh vô số, từ lúc được Trương Tử Tinh cứu giúp lại không nhận nội đan báo đáp, cảm kích vô cùng, đột ngột sinh ra đốn ngộ, không tiếp tục tàn sát sinh linh, chỉ ở trong động phủ mà tĩnh tu, dần hóa giải khí hung lệ, kết quả là thành công đột phá tới cảnh giới Huyền Tiên thượng giai , nói ra quả thật là nhờ vào ân tạo hóa của Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh trong lòng cảm khái, đồng thời cũng trầm tư ái ngại: Khổng Tuyên trời sinh dị lẫm, chỉ sợ đã tu luyện vài chục vạn năm, thậm chí còn lâu hơn mới đạt tới cảnh giới Huyền Tiên trung giai, lại nhờ cơ duyên mới ngẫu nhiên lĩnh ngộ cảnh giới Huyền Tiên thượng giai, mà trước mắt mình mới chỉ là tu vi Hóa Anh kỳ với tu vi tâm cảnh chưa vững, không biết mất bao lâu mới có thể đột phá, mà thời gian cho mình cũng không còn nhiều nữa…
*Ngô chi Tử Phòng: Lúc bấy giờ, mưu sĩ đầu phủ Tuân Húc mới 29 tuổi theo về dưới trướng Tào Tháo, Tào Tháo khi ấy còn chưa vững chân ở Duyện Châu đầy ân tình mà nói về Tuân Húc bằng 5 chữ: “Ngô chi Tử Phòng dã” (ấy là Tử Phòng của ta đó). Tử Phòng là tên tự của Trương Lương, mưu sĩ trọng yếu nhất phò Lưu Bang đoạt được thiên hạ, ấy là lời đánh giá cao nhất về Tuân Húc.Quách Gia là mưu sĩ ít hơn Tào Tháo 15 tuổi, nhưng lại được ông yêu quí và tôn trọng khác thường. Tào Tháo từng nói: “Giúp ta thành được đại nghiệp, cần phải có người này!”, cho rằng Quách Gia có thể giúp mình hoàn thành việc thống nhất quốc gia.