Chương 5: Thọ Vương, Nhĩ Đích Lão Bà Ngã ...


Trương Tử Tinh cự tuyệt đề nghị của Vân Trung Tử, nghiêm mặt nói:”Đạo trưởng xin chớ hiểu nhầm, không phải tiểu vương không bỏ được vinh hoa phú quý, mà là có ẩn tình, tiểu vương hôm nay trong chợ cứu được hai huynh muội kia, nhưng cũng chỉ cứu được hai người. Còn ngàn người, vạn người thậm chí rất nhiều người còn trong cảnh nguy nan, khổ sở vô cùng. Tiểu vương từng phát ra lời nguyện: Nếu may mắn kế thừa ngai báu, sẽ thực thi nhân chánh, cứu vạn dân thoát cảnh lầm than…nên đành phụ lòng yêu của đạo trưởng”.

Lời này chính khí lẫm nhiên, cũng có không ít phần thành thật. Vân Trung Tử nghe thấy, không khỏi bồi hồi:”Điện hạ lòng chứa thiên hạ, yêu thương vạn dân, với chí lớn này, bần đạo dù để mất đồ đệ tốt, cũng thấy được an ủi”.

Dứt lời, Vân Trung Tử từ giỏ hoa lấy ra một khối ngọc bài hình vuông to bằng bàn tay:”Điện hạ và ta hôm nay gặp mặt, không trở thành sư đồ nhưng cũng là có duyên. Đồ vật này là ta năm xưa đi qua Tây Côn Lôn ngẫu nhiên gặp được, dù không được trường sinh, nhưng có thể tu thân luyện thể. Ta xem điện hạ người mang thần lực, lại chưa quen vận dụng, đặc ý mang sách này tặng ngài, nếu chuyên cần tu tập, sẽ sớm ngày thành tựu”.

Trương Tử Tinh giơ tay đón nhận ngọc bài, chỉ thấy mát lạnh vô cùng, cẩn thận nhìn kĩ, trên bề mặt có hai chữ lớn:”Chiến Hồn”!.

Hắn lật sang mặt sau, phát hiện không còn chữ nào khác, không khỏi nghi hoặc, chẳng nhẽ đây là”sách” mà Vân Trung Tử nói sao?

Vân Trung Tử nhìn ra ý hắn, cười nói:”sách này vốn có cấm chế, bần đạo đã sớm phá giải, điện hạ chỉ cần nhờ kĩ pháp quyết bần đạo truyền cho là có thể xem được ảo diệu bên trong”.

Vân Trung Tử nói xong, truyền cho hắn một bộ khẩu quyết tĩnh tâm ngưng thần, cũng không tiếp tục ở lại, cáo từ mà đi. Trương Tử Tinh có ý giữ chân gạt thêm vài chỗ tốt, nhưng Vân Trung Tử một mực từ chối, đành tự thân đưa tiễn ra ngoài Thọ Vương Phủ.

Tiễn Vân Trung Tử rời đi, Trương Tử Tinh đang muốn tìm hiểu ảo diệu trong ngọc bài, bỗng thấy hai vị phu nhân Khương thị cùng Dương thị từ đằng xa bước tới. Khương thị là chánh thê của Thọ Vương, tên gọi Khương Văn Sắc, 22 tuổi, xuất thân hiển hách, chính là con gái Nam Bá Hầu Khương Hoàn Sở, tuy đã sinh hai con, song thân hình vẫn thon thả, da thịt như ngọc hết sức mê người. Vị thê tử còn lại, Dương Cửu cũng là nhà gia thế, kém Khương thị ba tuổi, cũng vô cùng xinh đẹp, tính cách hiền hòa.

Thời gian vừa qua, Trương Tử Tinh một mực kiếm cớ bệnh tình chưa khỏi tránh né hai vị thê tử”pháp định” này, không dám tiếp xúc qua. Lúc đầu hắn là sợ người gần gũi Thọ Vương phát hiện sơ hở, lại còn phải nhận hai người”xa lạ”, trong lòng có chút không quen. Mà theo”bệnh tình” khôi phục, chuyện này cũng không e ngại nữa, nhưng lại buồn bã thân phận hôn quân”mất nước” này. Mà nhân sinh vô cùng kì diệu, nói chuyện vài câu với một tên nô đãi lại có thể khiến tâm bệnh của Trương Tử Tinh không thuốc mà khỏi, ý chí trở lại, giống như một loại Phật pháp thường gọi,”đốn ngộ”.

Từ hôm nay trở đi, Trương Tử Tinh mới chính thức”trọng sinh”, chuyện quá khứ, gồm cả ái luyến và tư niệm với Vũ Tiên, hết thảy chôn sâu tận đáy lòng, do dự trước đây cũng không còn tồn tại, hắn lại trở thành Trương Tử Tinh của ngày xưa ngang tàng, bướng bỉnh, không bao giờ chịu bỏ cuộc, không tiếc hết thảy đều phải cùng”thiên mệnh” đánh một trận.

Hai nữ nhìn thấy Trương Tử Tinh, vội bước tới. Khương thị thần sắc khẩn trương bước nhanh hỏi:”Điện hạ, vừa nghe người trong chợ cùng kẻ khác va chạm bị thương, còn mời thái y chữa trị, không biết thương thế thế nào?”

Lúc này Trương Tử Tinh mới nhớ ra trên vai hình như bị thương nhẹ, thấy hai nàng vẻ mặt lo lắng, cười mang chuyện xảy ra nói qua một chút. Khương thị và Dương thị biết gọi thái y tới là để chữa trị cho nữ hài, mới thờ dài nhẹ nhõm.

“Điện hạ, vết thương trên vai xem ra không nhẹ, hay là gọi thái y đến coi xem”. Dương thị tinh ý, nhìn ra vết rách cùng vệt máu trên vai áo hắn – Trương Tử Tinh vừa về phủ là ngồi nói chuyện với Vân Trung Tử, đâu đã có thời gian thay y phục.

“Không sao, vết thương ngoài da thôi, lúc ở chợ đã băng bó rồi, phu nhân không cần lo lắng”. Trương Tử Tinh thuận miệng trả lời vài câu, hắn bây giờ đang muốn tìm chỗ yên tĩnh nghiên cứu tấm ngọc bài ”Chiến Hồn” vừa được tặng này.

Khương thị và Dương thị nghe thấy vết thương chỉ là đơn giản băng bó qua, làm sao chịu nghe, kiên trì đòi xem lại, Trương Tử Tinh từ chối không được, đành nghe theo.

Trương Tử Tinh thấy bài trí xung quanh trang nhã, lòng đột ngột khẩn trương, hóa ra đây chính là khuê phòng của Khương thị. Thấy Khương, Dương hai người mang thảo dược, quần áo lại, vội nói:”cái này…để hạ nhân làm là được rồi…”

“Bọn hạ nhân tay chân luống cuống, không biết nặng nhẹ, thiếp làm sao an tâm…” Khương thị nói xong bước lại, cẩn thận giúp hắn cởi áo ngoài, lộ ra vết thương được băng bó.

Trương Tử Tinh và Khương thị khoảng cách rất gần, ngửi thấy u hương trên người nàng tán ra, không khỏi tim đập mạnh hơn vài phần. Khương thị, Dương thị dù không xinh đẹp như Vũ Tiên, những cũng là mỹ nhân khó tìm, cả người toát ra phong vận thiếu phụ, mười phần mị lực, khiến người ta khó mà chịu được. Tiếp xúc thân mật với mỹ nữ thế này, nói không có cảm giác là giả, chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, một trận dục niệm kìm nén lâu ngày bất đầu xuẩn xuẩn dục động.

Khương thị phát hiện dáng vẻ Trương Tử Tinh không thoải mái, không biết hắn nổi lên lửa dục, chỉ tưởng vẫn như trước chán ghét hai tỷ muội mình, thở dài một hơi, khóe mắt bỗng xuất hiện một làn hơi nước, thấp giọng nói:”Hàng ngày điện hạ ở bên ngoài theo đuổi nữ sắc, gần đây lại càng tránh né chị em thần thiếp, khuê phòng này…chỉ sợ điện hạ đã sớm quên rồi…”

“Tỷ tỷ…giúp điện hạ trị thương mới là quan trọng…” Dương thị dù nói vậy, cũng không giấu nổi ánh mắt đầy ai oán.

Trương Tử Tinh cũng biết hành vi phong lưu của”mình” trước đây, thấy hai vị thê tử đau buồn như vậy, không khỏi thầm than:”bây giờ tâm kết đã giải, cũng không cần câu nệ gì nữa, có hai người vợ hiền hậu mỹ lệ, ôn nhu ngoan ngoãn thế này, nếu không thương yêu có là đồ điên. Mình bỏ bê hai nàng lâu như vậy, chính là bỏ phí của giời, còn tránh xa như cọp, cũng thật là tội nghiệp người ta”.

Khương thị muốn lau đi nước mắt đang trực trào ra, cánh tay bỗng bị Thọ Vương giữ chặt:”mấy ngày vừa qua, thật vi khổ hai vị hiền thê”.

Từ lúc”phu quân” khỏi bệnh tới giờ, đây mới là lần đầu Khương thị, Dương thị mới lại được gọi như vậy, giọng nói lại mười phần thành thực, hai nàng nhìn nhau, mặt lộ vẻ vui mừng cùng kinh ngạc.

Trương Tử Tinh cũng ôm lấy Dương thị:”gần đây bệnh chưa khỏi, thái y từng dặn dò không nên gần gũi nữ sắc, cho nên xa lánh hai nàng, chớ có trách ta. Khỏi bệnh lần này, ta thấy tính tình thay đổi rất nhiều, rất hối hận những chuyện trước đây, từ hôm nay nhất định sửa đổi, cũng nhị vị hiền thê tương kính tương ái, bạch đầu giai lão”.

Trương Tử Tinh vừa rồi nói rất có kỹ xảo, không chỉ giải thích nguyên nhân lảng tránh hai nàng, đồng thời cũng thuận thế”tính cách thay đổi” để tránh sinh nghi. Khương thị cùng Dương thị cả người run lên, thật không dám tin vào tai mình.

“Điện hạ…thật thay đổi rất nhiều, cứ như là biến thành một người khác vậy…”Khương thị nhìn khuôn mặt phu quân ôn hòa, nước mắt đã sớm rơi xuống không ngừng:”thiếp thân thực vui mừng…”

Trương Tử Tinh trong lòng cảm khái vạn phần, cũng không nói gì thêm, mỗi tay ôm chặt một người, hai nàng vui quá mà khóc, nằm trong lòng hắn nức nở, Thọ Vương điện hạ tay ôm tay bế, dùng lời đường mật an ủi, ai dè hai nàng càng khóc to hơn, như bạo vũ lê hoa, dường như muốn đem mọi ủy khuất xóa đi, khiến cho vị điện hạ này tay chân luống cuống, cả vạt áo đã ướt đẫm nước mắt. Tất nhiên, ôm ấp thân hình mỹ nữ trong tay, khiến tên sắc lang này lộ ra sinh lý phản ứng.

Khương thị phát hiện ra hắn dị trạng, tự nhiên biết là chuyện gì, gò má không khỏi đỏ bừng, nhưng trong lòng cũng có chút chờ mong. Đột nhiên nhớ ra đầu mình dựa vào bên vai bị thương của hắn, vội vàng từ trong lòng hắn đứng lên:”Ây ây, muội muội…thương thế của điện hạ còn chưa băng bó…”

Dương thị nghe lời cũng lau đi nước mắt, tay chân luống cuống đi lấy dược thảo.

Mở ra vết thương, hai nàng mới kinh ngạc phát hiện da thịt trên vai Trương Tử Tinh bóng loáng, nào có dấu vết gì? đâu có giống bị thương. Trương Tử Tinh thấy vết thương trên vai mình đã khỏi từ bao giờ, cũng cảm thấy quái dị, hắn nhớ rõ lúc đấy bị kiếm đâm sượt qua chảy máu, dù là nhẹ nhưng cũng là bị thương chứ không lành lặn thế này, vết máu trên áo là minh chứng rõ ràng.

“Chắc là vị đạo trưởng kia thi triển pháp thuật chữa trị cho ta”, Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ, cũng chỉ đành tự giải thích như vậy. Hắn vốn muốn mang hai nàng thực thi”gia pháp”, lại nhớ tới khối ngọc”Chiến Hồn” thần bí, sợ mình nhất thời mải vui quên mất khẩu quyết vừa học, vội nói:”vừa rồi đạo trưởng còn truyền cho ta một bộ pháp quyết trị thương, dặn ta dốc lòng luyện tập, triệt để khu trừ bệnh tật, ta đi trước chữa thương, tối sẽ trở lại bầu bạn với nhị vị hiền thê”.

Khương thị và Dương thị không muốn rời xa hắn, nhưng nghe thấy vậy, sợ ảnh hưởng đến thương thế của phu quân, vội giục hắn đi trước. Thấy hai vị mỹ nữ vạn phần lưu luyến, lại nhớ đến kết cục bi thảm của các nàng, Trương Tử Tinh không khỏi nổi lên lòng thương xót, lại sắc tâm đại động, giơ tay xoa nhẹ trên đôi gò bồng đảo kinh người của Khương thị.

Khương thị không nghĩ hắn bất ngờ”đánh trộm”, tránh né không kịp, khẽ hô một tiếng, cúi thấp đầu che giấu khuôn mặt đỏ bừng. Trương Tử Tinh trong lòng khen ngợi”thật là tuyệt diệu”, trên mặt cười dâm, bồi thêm một câu:”vừa rồi thái y có nói, bệnh thể giờ đã khỏi, từ giờ không cần hạn chế, hai vị ái thê đêm nay ở chỗ này chờ ta, ai cũng không được rời đi…”

Mẹ nó, bổn điện hạ năm xưa thế nào cũng là sắc lang, tình nhân vô số, mấy tháng nay nhẫn nhịn cũng thực là khó chịu, chính là không chịu nổi nữa, cũng không cần nhịn nữa! Đã quyết tâm làm”Thọ Vương”, có lý do gì không tiếp nhận hai vị lão bà danh chính ngôn thuận này chứ?

Khương thị, Dương thị nghe ra ý tứ trong câu nói, ngượng má đỏ bừng, vội quay mặt đi, nhưng trong lòng lại càng hoan hỉ. Trương Tử Tinh cười to một tiếng, chỉ thấy trong người thư sướng, cất chân ra ngoài.

Vào đến thư phòng, đuổi lui bọn thị nữ, Trương Tử Tinh mới từ trong ngực lấy ra tấm ngọc bài Vân Trung Tử vừa tặng.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #5