Chương 465: Điên Cuồng Cùng Cứu Vãn


Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu một đường thua chạy, dọc đường đi cũng cảm giác được phần lớn thiên địa vị giai lực đã không còn nắm được trong tay, chỉ đành hận nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng phi hành, cuối cùng trở về đến trung ương thiên.

Đối với Hạo Thiên cùng Kim Mẫu mà nói, lần này chỉ có thể dùng hai từ “thảm bại” để hình dung. Tiên thể chịu thương tích đã đành, mà khiến hai người cùng cảm thấy “thụ thương” chính là việc pháp bảo bị tổn thất: “Hạo Thiên tam bảo” mà năm đó Hồng Quân ban tặng. Hạo Thiên Kính cùng Hạo Thiên Kiếm bị Càn Khôn Đỉnh thu mất. Còn Hạo Thiên Ấn đã bị Tiêu Dao Tử huỷ đikhông có may mắn thoát khỏi tai kiếp. Tam bảo này có ý nghĩa phi phàm, tượng trưng cho Thiên Đế vị. Hiện tại, tam bảo không còn làm cho Hạo Thiên Thượng Đế cảm thấy thấp thỏm, hoang mang lo sợ.

Dao Trì Kim Mẫu ngày thường vẫn lấy kim trâm chủ công, lại lấy Tố Sắc Vân Giới Kỳ hộ thân, công thủ kiêm bị. Vậy mà chỉ trong một trận chiến lần này, kim trâm vì bị cụt một tay mà thất lạc. Còn Tố Sắc Vân Giới Kỳ thì lại chủ động quay lại “đầu quân” cho Long Cát công chúa. Hiện giờ mặc dù hai tay đã hồi phục như cũ, nhưng bây giờ hai tay trống trơn, trong lòng đối với Trương Tử Tinh và Long Cát công chúa lại càng hận thấu xương.

Thực lực của “Tiêu Dao Tử” nhất phương vốn đã vô cùng cường đại. Ngoài các huyền tiên đỉnh giai đã biết là Tiêu Dao Tử, Khổng Tuyên, Hình Thiên, Phục Hi bốn người. Vũ Dực Tiên, Tam Tiêu cũng đều có tu vi huyền tiên. Đám người Long Cát công chúa, Ứng Long cũng không phải kẻ yếu. Lại còn có những vũ khí kỳ lạ uy lực kinh người, hoàn toàn trái ngược lại là phe Thiên Giới. Tinh nhuệ đại quân đã bị tiêu diệt; Hạo Thiên, Kim Mẫu pháp bảo mất hết; Thiên vị chi lực cũng bị mất hơn phân nửa. Mà lực lượng tương trợ - Xiển Giáo chúng tiên thì hoặc thân tử, hoặc là đào tẩu. Dương Tiễn thậm chí còn lâm trận phản bội. Tình hình đã vô cùng nghiêm trọng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quân địch cứ một đường đột phá các tầng trời, vậy thì việc tới được đại trung ương thiên chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi. Đến lúc đó làm thế nào để có thể kháng địch?

Dao Trì Kim Mẫu cũng không hi vọng dựa vào bí thuật bạo liệt thiên binh thiên tướng là có thể tiêu diệt được đám người “Tiêu Dao Tử”. Cho dù Thái Cực Mông Ế Thiên có thực sự bởi vậy mà sụp đổ thì cũng vô phương gây tổn thương được đến Tiêu Dao Tử khi hắn đã có Càn Khôn Đỉnh hộ thân. Lúc ấy làm vậy chủ yếu là nhằm che dấu cho nàng cùng Hạo Thiên chạy trốn mà thôi. Đồng thời cũng hi vọng đông đảo thiên binh trả giá đắt như vậy có thể đem dư đảng của Tiêu Dao Tử ở trên tiên sơn kia tiêu diệt toàn bộ.

Hai người trong đại điện ở Lăng Tiêu Tiên Phủ thương thảo một hồi, sắc mặt đều trầm trọng, hiển nhiên là thúc thủ vô sách. (bó tay không có biện pháp)

Hạo Thiên Thượng Đế vẻ mặt trầm tư, nói:

- Ngươi nói Tiêu Dao Tử kia bị Đả Thần Tiên khắc chế, đến cùng là do nguyên nhân gì? Là hắn cố ý làm như thế để dụ phát (khơi gợi) tiềm lực của Long Cát, cướp lấy Thiên vị lực của ta và ngươi? Hay là do…hắn cũng có vị giai thân?

Hạo Thiên Thượng Đế nói xong, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, không khỏi rùng mình một cái. Nếu giả thiết này là thật, như vậy rất nhiều sự việc trước kia đều có khả năng xâu chuỗi lại. Một chút nghi vấn trước kia cũng được giải đáp thoả đáng. Nhưng mà, giả thiết này cũng quá mức kinh người.

Nhắc tới Long Cát công chúa, trên mặt Dao Trì Kim Mẫu lại lộ ra vẻ oán độc, nghiến răng nói:

- Tiện nhân Long Cát kia thật đáng hận, lại có thể nhiếp lấy vị giai lực của tam thập tam thiên (ba mươi ba tầng trời), lại đoạt mất Tụ Tiên Kỳ của ta! Cũng đều tại ngươi năm đó rắp tâm bất lương với con tiện nhân kia. Nếu là ta, sớm đã khiến cho nó bị hôi phi yên diệt, làm sao còn để có cái hoạ như ngày hôm nay?

Hạo Thiên Thượng Đế còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình đối việc Đả Thần Tiên đã bị Dao Trì Kim Mẫu trách mắng một phen, cũng không tránh khỏi tức giận, hừ lạnh nói:

- Ngươi thật không có đạo lý! Như thế nào lại trách ta? Nếu không phải ngươi trời sinh tính đã đa nghi, mượn cớ đuổi nàng ta xuống hạ giới thì cũng không có tình thế như hiện giờ!

Nói đến đây, Hạo Thiên Thượng Đế cũng đầy một bụng nộ hoả. Long Cát công chúa hiện giờ thể hiện năng lực nắm bắt Thiên vị lực trong tay còn hơn xa so với tưởng tượng của hắn. Nếu lúc trước không phải Dao Trì Kim Mẫu theo dõi gắt gao, nói không chừng Long Cát công chúa đã bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa mà trở thành nữ nhân của hắn. Làm gì có chuyện để gã Tiêu Dao Tử kia đoạt mất, cũng không có chuyện phải rơi vào tình cảnh như hiện giờ?

Dao Trì Kim Mẫu thấy Hạo Thiên Thượng Đế dám quát ngược lại nàng, không khỏi giận dữ, lập tức đứng dậy quát to. Hạo Thiên Thượng Đế không muốn dây dưa chuyện này với nàng nữa, nói:

- Đừng vội hồ nháo (hồ đồ, quấy rối, càn quấy)! Tình thế hiện giờ nguy cấp, quan trọng là mau nghĩ xem có cách gì đối phó không!

Dao Trì Kim Mẫu cũng không phải là kẻ ngu dốt, nghe vậy cũng dần dần bình tĩnh lại. Hai người đều biết, tình thế trước mắt của Thiên giới rất không ổn. Nếu không nghĩ ra được biện pháp, sợ là chỉ còn mỗi một biện pháp là đánh giết mở đường máu chạy trốn mà thôi..

Dao Trì Kim Mẫu trầm ngâm, nói:

- Năm đó vị đại thần thông kia đã từng có hứa hẹn với ngươi và ta. Lần này Xiển Giáo lại chết mất thêm Nam Cực Tiên Ông. Nếu hắn bằng lòng thủ tín ra tay, cho dù Tiêu Dao Tử, Khổng Tuyên có hung hãn thế nào, ta cũng có thể an toạ vô ưu.

Hạo Thiên Thượng Đế cũng không phải là không nghĩ đến người này, thở dài nói:

- Nếu hắn thực sự là loại người hết lòng tuân thủ lời hứa, thì cũng phải chịu ước định ở Tru Tiên Trận, làm thế nào có thể đến đây? Huống chi…

Tuy rằng Hạo Thiên Thượng Đế không có nói tiếp, nhưng Kim Mẫu cũng hiểu được ý tứ của hắn. “Nhân phẩm” hay lời hứa hẹn của người nọ đều không đáng tin cậy. Hi vọng duy nhất có thể khiến hắn ra tay, chính là “Giá trị” của hai người.

Nói đến đây, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng dừng lại trên một kiện đồ vật: Đả Thần Tiên!

Trước mắt, cái này chính là “giá trị” duy nhất mà hai người có.

Cho dù có mất đi Hạo Thiên tam bảo cũng không sao. Sát kiếp nguyên bản chính là thiên đạo trọng liệt, có nhiều biến cố. Chỉ cần có Đả Thần Tiên trong tay, hai người còn có cơ hội nắm được tam giới chi vị. Cái này có lẽ chính là “đại hung hiểm” cùng “đại cơ duyên” mà Đạo Tổ Hồng Quân nhắc đến.

Chỉ cần người nọ có thể ra tay, như vậy đã đem đến cho Thiên giới một sự hồi báo tương đối hậu hĩnh, thậm chí không còn là hung hiểm và cơ duyên ngang nhau nữa. Nhưng vị đại thần thông kia địa vị vốn không cùng cấp độ với họ, tâm tư không thể phán đoán theo lẽ thường, cũng không biết đến tột cùng sẽ phải quyết định như thế nào.

Với tình hình trước mắt, Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu cũng chỉ có thể đem vận mệnh giao vào tay “ngoại nhân”. Tuy rằng hai người đều không cam lòng bị người khác nắm trong tay, cho dù đối phương có là thánh nhân cũng vậy nhưng trước mắt nếu muốn trở mình thì cũng chỉ có thể như thế.

- Vô luận là người kia có ra tay hay không, ngươi và ta dù sao cũng là người đứng đầu thiên giới. Tuyệt không thể cứ ngồi chờ chết như vậy!

Dao Trì Kim Mẫu trong mắt chớp động hàn quang.

- Nếu thật sự là cùng đường, vậy thì sẽ cùng nhau hoá thành tro bụi!

Hạo Thiên Thượng Đế lộ thần sắc kinh hãi:

- Chẳng lẽ ngươi muốn bày Đại Yên Tuyệt Trận?

- Đúng là như thế!

Dao Trì Kim Mẫu lộ vẻ tàn nhẫn:

- Chỉ cần ngươi ta còn sống, cho dù Long Cát có thể một mạch đoạt được toàn bộ thập nhị thiên chi lực cũng vô pháp cướp được hoàn toàn lấy vị giai lực của đại trung ương thiên. Cho nên đợi ta mượn Thiên Đế, Thiên Hậu chi vị bày ra tuỵệt trận này. Đại trung ương thiên là trung tâm của Tam thập tam thiên. Nếu đại trung ương thiên sụp đổ, vậy thì toàn bộ tam thập tam thiên cũng sẽ dần dần bị huỷ diệt. Thiên tháp chi uy (sức mạnh sụp đổ bầu trời) bực này, chắc chắn hơn xa việc năm đó Bất Chu Sơn bị Cộng Công húc đổ. Cho dù Tiêu Dao Tử có Càn Khôn Đỉnh, cũng không nhất định có thể chống đỡ. Huống chi là Long Cát cùng vây cánh của chúng?

Hạo Thiên Thượng Đế chần chờ nói:

- Cái hoạ diệt thiên này không phải nhỏ, sẽ gây ra tai hoạ lớn lao cho sinh linh nhân giới. Lúc đó, ngươi ta sẽ bị nhân quả lớn lao quấn thân. Cho dù có thể may mắn chuyển thế trọng sinh (sống lại), cũng không thể có kết cục tốt lành.

- Nếu đã xuất ra Đại Yên Tuyệt Trận, ngươi, ta cùng thiên giới đều sẽ hôi phi yên diệt, sao còn cố kỵ nhiều thế? Nếu như thật sự có thể chuyển thế sống lại, đến lúc đó lại thành hạ nhân, phải phụ thuộc vào kẻ khác. Như thế thì còn ý nghĩa gì nữa?

Dao Trì Kim Mẫu lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi và ta đã không có được, vậy cũng tuyệt không thể để cho đám người Tiêu Dao Tử có thể đoạt được!

Hạo Thiên Thượng Đế hồi tưởng lại đủ loại sự tình trước đây, nhất là việc Tây Vương Mẫu cùng Long Cát công chúa bị gã nam tử kia đoạt mất, trong lòng không khỏi nổi lên thống hận. Dao Trì Kim Mẫu nói đúng: hắn đã không chiếm được, người khác cũng đừng mơ có được. Nếu vạn nhất thực tới bước đường cùng, vậy thì đơn giản là ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng tan), đem Long Cát cùng Thiên Dao bồi táng một lượt!

Hai người sau khi đã nhất trí với nhau, Kim Mẫu cũng không quay về Dao Trì mà ở lại Lăng Tiêu Thiên Phủ, cùng Hạo Thiên Thượng Đế trù bị Đại Yên Tuyệt Trận.

Trương Tử Tinh cũng không biết đến hành động điên cuồng của Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu. Lúc này hắn đang đi theo Dương Tiễn, bằng tốc độ nhanh nhất, bất động thanh sắc xuyên qua các tầng thiên, rốt cục cũng tới được đại trung ương thiên.

Dương Tiễn đối với Thiên giới cũng tựa như ngựa quen đường cũ. Hơn nữa hai người tu vi cực cao, dọc theo đường đi thoải mái vượt qua sự phòng vệ ở các tầng trời, không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Địa vực (khu vực) của đại trung ương thiên vượt xa so với ba mươi hai thiên còn lại, mênh mông bát ngát khôn cùng. Phòng bị dọc đường đi cũng nghiêm mật hơn rất nhiều. Nhưng hai người đều có công pháp biến hoá, khi cần có thể thi thuật biến ảo, cũng không gặp phải điều gì phiền toái, một mạch hướng tới Dao Trì đi đến.

Dao Trì nằm ở cực nam của Thiên Giới, diện tích thập phần rộng lớn, thậm chí so với Đại Dư Tiên Sơn còn muốn lớn hơn. Tiên sơn huyền phù ở trên không trung, thỉnh thoảng có mây trắng phiêu phù, tiên cầm phi vũ. Ẩn ước có thể thấy được kim cung ngọc khuyết gần trong núi. Phương xa lại có mây mù liêu nhiễu, trông thật là mờ ảo.

Trên tiên sơn phong cảnh ưu mỹ mê người, linh khí cực kỳ nồng đậm, có thể nói là nơi linh tú chi địa hiếm có.

Người ở đây tối thiểu cũng là một vị cao nhân nhã sỹ. Đáng tiếc, có đôi khi lý tưởng cùng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Sau khi tới Dao Trì, Trương Tử Tinh lại không có phát hiện ra lực lượng phòng vệ đặc biệt như trong tưởng tượng, có vẻ thập phần an tĩnh.

Dương Tiễn nói với hắn: Dao Trì Kim Mẫu đã lâu không có quay về Dao Trì, mà vẫn luôn ở lại Lăng Tiêu Thiên Phủ. Trương Tử Tinh đối với việc Dương Tiễn tin tức linh thông cũng thầm ngạc nhiên. Nhưng có một việc mà ngay cả Dương Tiễn cũng không biết, đó là việc Dao Trì Kim Mẫu trước mắt đang chuẩn bị cho một kế hoạch điên cuồng.

Trương Tử Tinh sau khi tiến vào Dao Trì, thần sắc lộ vẻ có chút kỳ quái, đang đi tới, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, dường như có cảm giác được điều gì đó càng ngày càng mãnh liệt. Hắn liền dừng cước bộ, tiện tay xuất ra một vật hình tròn, ấn vài cái rồi lộ vẻ trầm tư.

Ánh mắt Dương Tiễn dừng trên kiện đồ vật kỳ quái nọ. Chỉ thấy trên vật đó loé lên chớp chớp tắt tắt một vài quang điểm, phương hướng dường như tập trung trên một vùng cung khuyết ở xa xa, lại bỗng nhiên ảm đạm rồi tắt mất, bèn nghi hoặc hỏi:

- Có gì dị thường ở chỗ đó?

- Không có gì.

Trương Tử Tinh lắc đầu, xoay người đi tiếp, nhưng trong mắt lại lộ ra thần thái kỳ dị, lại mang theo mấy phần hưng phấn khác thường.

Dương Tiễn thấy hắn không nói tiếp, cũng không hỏi nhiều. Tuy nói Dao Trì Kim Mẫu không có ở đây nhưng Dương Tiễn vẫn tỏ ra thận trọng. Dù sao đây cũng là hang ổ của Dao Trì Kim Mẫu. Hắn mang theo Trương Tử Tinh quẹo trái quẹo phải một hồi, cuối cùng cũng đến một nơi mây khói lượn lờ, nói:

- Chỗ này là ám ngục, bên trong có nhất trì, có thể trực tiếp nhanh chóng vào đến bên trong ám ngục. Nơi này có nhiều kịch độc cùng ác thú, bên trong ám ngục cũng chứa rất nhiều hung hiểm. Đưa ngươi đến chỗ này thì hứa hẹn của ta với ngươi cũng kết thúc. Ngươi có thể tiến vào.

Trương Tử Tinh gật gật đầu:

- Lần này trên đường đi đã chỉ dẫn nhiều. Ngày sau sẽ có lúc báo đáp.

Dương Tiễn hừ lạnh nói:

- Ngươi với ta có đại cừu, không cần phải làm bộ làm tịch như thế!

- Ngươi cũng không phải là người không biết lý lẽ. Biết rõ là năm đó Ngọc Đỉnh Chân Nhân cùng ta năm đó là công bình quyết đấu. Nếu sư tôn ngươi thắng, vậy kẻ chết sẽ là ta. Huống chi căn nguyên của việc ngày đấy là do Hạo Thiên âm thầm thao túng gây nên.

Trương Tử Tinh thở dài nói:

- Tôn sư là bậc đại trí (trí tụê lớn, phi phàm). Ngày đó biết là khí số đã tận cho nên đã tự tuyệt trong trận. Ta đối với tôn sư cũng luôn một lòng kính trọng, nếu không cũng sẽ không đem Bạch Ngọc Đỉnh kia chuyển giao cho ngươi.

- Bạch Ngọc Đỉnh kia không phải cuối cùng cũng bị ngươi luyện hoá rồi sao? Bất luận thế nào, cuối cùng vẫn là sư tôn ta đã chết trong trận của ngươi.

Dương Tiễn lãnh đạm nói:

- Ta ở Kim Hà Động đóng cửa tĩnh tu cũng thông suốt được không ít điểm đáng ngờ. Không chỉ có việc ở nhân giới, mà ngay cả việc Xiển Giáo ta phần lớn cũng nằm trong kế hoạch của ngươi. Ngày đó Nhiên Đăng đạo nhân phản giáo, Đạo Hành Thiên Tôn thân tử, chắc hẳn cũng đều là mưu kế do ngươi sắp đặt, khiến cho tất cả mọi người đều chú ý đến việc Nhiên Đăng phản giáo nhưng lại coi nhẹ việc Bạch Ngọc Đỉnh. Nhưng ta lại biết được, nếu không có đỉnh hồn trong Bạch Ngọc Đỉnh, làm sao ngươi có thể có được Càn Khôn Đỉnh đầy đủ như bây giờ?

Trương Tử Tinh giật mình kinh hãi, không nghĩ tới Dương Tiễn lại có thể khám phá ra cục thế ngày đó, thậm chí có thể nói Dương Tiễn đã minh bạch rõ ràng thân phận của hắn, nhất thời cũng không biện giải sao cho tốt.

Dương Tiễn thở dài, thật lòng tán thưởng:

- Càng không nói đến thực lực của ngươi. Năm đó tại Tam Sơn Quan, khi bày Thập Tuyệt Trận, tu vi của ngươi mới chỉ là kim tiên. Vậy mà ngắn ngủi có mấy năm ngươi đã trở thành đệ nhất huyền tiên dưới thánh nhân. Tiến độ như thế, có thể nói chưa từng có ai. Nếu không phải ta cùng ngươi có đại cừu thì …

Dương Tiễn cũng không nói tiếp, nhưng Trương Tử Tinh hiểu được ý tứ tối hậu mà hắn chưa nói hết, cùng thầm than một tiếng, hỏi:

- Ngày đó tôn sư từng thác, nhờ ta nói lại với ngươi một câu: phóng hạ, phương đắc giải thoát (buông bỏ sẽ được giải thoát). Dương đạo hữu, ngươi là một người tôn sư trọng đạo. Ta mạo muội hỏi ngươi một câu: hiện giờ ngươi đã “buông bỏ” được chưa?

Dương Tiễn không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên nói:

- Còn chưa tới lúc buông. Bởi vì bây giờ trong lòng ta, còn lại chỉ có cừu hận mà thôi.

Những lời này hắn giấu trong lòng đã lâu, cũng không biết phải nói như thế nào.

Bỗng nhiên nay trước mặt thù nhân lại nói ra những lời này khiến cho chính hắn cũng có chút ngạc nhiên.

- Ngươi đối với cừu hận cứ chấp nhất như thế, coi nó trở thành điều có ý nghĩa duy nhất để sinh tồn. Vậy sau khi ngươi đã báo được thù rồi, đến lúc đó đã không còn lại gì, làm thế nào có thể buông được nữa?

Trương Tử Tinh nói xong, lại lắc đầu thở dài:

- Có lẽ ta cũng không đủ tư cách nói những lời này. Bởi vì ta đối với thù nhân cũng thập phần chấp nhất. Nhưng ít ra đối với ta, cừu hận cũng phải là tất cả.

Dương Tiễn tuy hơi chấn động, nhưng vẫn lãnh đạm nói:

- Ngươi không sợ ta dẫn Hạo Thiên, Kim Mẫu đến đây sao? Cho nên mới tỏ ra làm bộ làm tịch như thế?

- Nếu ta sợ điều này, sao lại còn đi cùng ngươi?

Trương Tử Tinh mỉm cười, hướng thẳng vào trong làn hắc vụ mà đi.

- Ngươi đã dẫn ta đến đây, như vậy là đã hoàn thành lời hứa hẹn. Ngươi có thể rời đi. Việc cứu người quan trọng, ta cũng không muốn nhiều lời.

Dương Tiễn lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của hắn ngày càng mờ dần sau màn vụ khí, bỗng nhiên nói một câu:

- Trong ám ngục trì có nhị độc long hộ vệ. Nếu muốn đi vào, phải có được máu rồng làm chìa khóa. .

Xa xa truyền đến thanh âm của Trương Tử Tinh:

- Đa tạ.

Dương Tiễn ngưng thị (nhìn chăm chú) một lát, trong mắt hào quang chợt loé, cuối cùng cả người hoá thàng kim quang bay đi mất.

Không lâu sau, Trương Tử Tinh đã thuận lợi tiến nhập vào trong Dao Trì ám ngục. Tuy rằng không khí bên ngoài kịch độc vô cùng, cho dù tiên thể cũng vô pháp chống đỡ. Nhưng đối với vô thượng ma thể có thể miễn dịch hết thảy mọi loại độc tố mà nói, quả thực là “đàn gảy tai trâu”. Lực lượng ma thể tản ra, phát ra một loại áp bức vô hình. Các ác thú này phần lớn đều thông linh, sao còn dám dây dưa, cho dù lâu lâu cũng có tên không có mắt lao đến, cũng sẽ bị tiêu diệt dễ dàng.

Cuối cùng chỉ có hai điều độc long xác thực là có chút phiền toái. Chẳng qua ma vực lực của Trương Tử Tinh thập phần đặc biệt, cho dù là Hạo Thiên cùng Kim Mẫu cũng đã từng nếm mùi đau khổ với nó. Đem ra đối phó với độc long quả là dễ như trở bàn tay. Ở trong mắt độc long, Trương Tử Tinh chính là chủ nhân Dao Trì Kim Mẫu của nó. Lưỡng long chẳng những không dám phát động công kích, ngược lại cúi đầu nghênh đón, còn lấy thân máu tươi mở cửa ám ngục.

Nếu đổi là người khác, có lẽ cũng có thể giết chết độc long tiến vào ám ngục. Chẳng qua trên thân độc long có nhiều phù chú kỳ lạ. Nếu tính mạng bị thương tổn, tất sẽ dẫn phát trận pháp tương ứng. Không chỉ khó lòng tiến thêm vào được, hơn nữa còn kinh động đến Dao Trì Kim Mẫu.

Ám ngục cũng có chút tương tự Khốn Tiên Tháp, tương đương với một không gian riêng biệt. Không gian này rất lớn. Sương mù mông lung huyền ảo trải rộng khắp nơi, nhất thời cũng không thể tìm được nơi Dao Chân Nhân bị giam giữ.

Trương Tử Tinh đối với việc trong sương mù kia chứa đầy chất kịch độc không thèm quan tâm, mở rộng tiên thức tìm kiếm nơi hạ lạc của Dao Chân Nhân. Nhưng ám ngục này dường như là một nơi đặc thù, lấy tiên thức của Trương Tử Tinh mà cũng không thể cảm ứng được điều gì.

Trương Tử Tinh trong lòng biết được có điều khác thường, bỗng nhiên nghĩ ra một phương pháp. Trong tay lam quang chợt lóe, hiện ra một tấm gương.

Gương này bề ngoài cổ kính có chạm khắc hoa văn, ở giữa có một bộ phân óng ánh trong suốt. Bên trong còn ẩn chứa chú văn lờ mờ xuất hiện. Ở giữa có khảm một viên hạt châu. “Kiểu dáng” thập phần đặc biệt. Đúng là tiên thiên chí bảo Côn Lôn Kính.

Côn Lôn Kính vốn là vật của Tây Vương Mẫu Dao Chân Nhân. Tuy rằng đã bị Trương Tử Tinh dùng tiên quyết luyện hoá nhưng thuỷ chung vẫn chưa thể phát huy ra uy lực cực mạnh, chỉ là ở từng thời điểm kích phát ra được lực lượng tương ứng mà thôi, so với Càn Khôn Đỉnh có thể tuỳ tâm sở dục, căn bản là không thể so sánh. Trương Tử Tinh lúc này lấy Côn Lôn Kính ra chính là muốn mượn lực lượng của kính này cảm ứng vị trí của Dao Chân Nhân.

Quả nhiên, Côn Lôn Kinh vừa mới xuất ra, lam quang bắt đầu chợt loé lên có chút dị thường. Trương Tử Tinh cẩn thận xem xét, cuối cùng cũng xác định được đúng phương hướng. Càng đi về hướng đó, lam quang phát ra càng mãnh liệt.

Cũng không biết đi được bao xa, rốt cuộc ở phía trước thấy được cây tinh trụ màu xanh biếc.

Trương Tử Tinh cảm giác được lực lượng của Côn Lôn Kinh dao động càng thêm mãnh liệt. Tâm tình kích động một hồi, rồi giá khởi huyết quang bay về phía đó, không lâu sau đã đến nơi.

Quả nhiên, đúng là nơi này có người hắn đang muốn tìm: Thiên Dao.

Thiên Dao hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, trên môi lộ ra một màu xanh quỷ dị. Bên ngoài thân ẩn ẩn hiện ra hình ngũ biện kim hoa (kim hoa 5 cánh).

Trương Tử Tinh biết được Thiên Dao ở trong này nhất định phải chịu rất nhiều đau khổ, trong lòng không khỏi đau đớn một hồi.

Thiên Dao sớm đã là nữ nhân của hắn. Hơn nữa còn đã có con với hắn.

Vậy mà hắn lại chẳng biết chút gì, ngay cả một chút cảm ứng, cũng cho đó là ảo giác.

Kỳ thực, trong lòng hắn đối với ảo giác đó xác thực vẫn có chút mong đợi. Nhất là khi trong mộng cảnh hắn đã thấy được tao ngộ của Thiên Dao trong quá khứ. Trong lòng hắn có một loại xúc động mãnh liệt muốn được che chở cho nàng nhưng hắn không dám biểu đạt điều đó.

Bởi vì trong mắt hắn, nàng thân là một cường giả có vị giai lực, còn hắn lại chỉ là một đế vương nhân giới bình thường mà thôi. Hơn nữa hắn cũng không rõ tâm ý của nàng, sợ nếu có điều đường đột chọc giận nàng. Nhưng giờ khắc này, hắn lại bắt đầu thống hận chính mình nhát gan. Vì cái gì mà khi theo đuổi Tam Tiêu lại có gan lớn như vậy? Là bởi vì Tam Tiêu vốn vẫn là mục tiêu từ lâu của hắn. Vẫn là nếu sớm biết tất cả mọi chuyện, đem đón Thiên Dao về ở Tiêu Dao Tiên Phủ thì cũng sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện như bây giờ.

Bất luận thế nào, bây giờ đã hiểu được mọi chuyện, việc này vẫn còn có thể cứu vãn.

Nhất định phải cứu được nàng!

Trương Tử Tinh tu vi đại tiến, xưa đâu bằng nay, sớm đã nhìn ra tinh trụ màu xanh biếc này có điều cổ quái. Bên trong chẳng những kết cấu phức tạp còn có lực lượng cường đại, đem Thiên Dao giam cầm ở bên trong, chịu đủ sự dày vò. Nếu tuỳ tiện dùng ngoại lực mạnh mẽ công kích đánh vỡ loại cân bằng này, chỉ sợ sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ. Nếu làm không tốt còn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của Thiên Dao, cho nên không thể lỗ mãng.

Biện pháp tốt nhất, chính là phá trừ cấm chế từ trong ra ngoài.

Trương Tử Tinh tâm niệm vừa động, thân thể chậm rãi bay lên cao, đi tới vị trí đối diện với tinh trụ đang nhốt Thiên Dao. Côn Lôn Kính hiện ra ở giữa hai người, bắt đầu phiếm xuất trận trận lam quang phóng tới.

Không lâu sau, tinh trụ kia quả nhiên xảy ra biến hoá: màu xanh biếc bên trong dần dần bị nhuộm thành lam sắc.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #465