Chương 413: Lão Tử Triều Ca Thăm Tiêu ...


Đêm đó, Trương Tử Tinh liền mang Thái Diễm về tới Triều Ca

Khi mới gặp Thái Diễm, các mỹ nữ nơi hậu cung của Trương Tử Tinh có phản ứng đầu tiên chính là: Phu quân đi Tây kỳ trước để tra xét chân tướng của Ấp Khương . Kết quả là cả Ấp Khương cũng đem lừa gạt tới tay.

Đặng Thiền Ngọc trừng lớn mắt, nói một câu:

- Phu quân, ngươi cũng thật quá độc ác. Muốn phá Tây Kỳ, phải chém được đầu Cơ Phát. Nhưng ngươi lại đem lão bà nhà người ta trộm về đây . . . . .

Bích Tiêu lập tức thay Đặng Thiền Ngọc bổ sung cho người nào đó thêm một câu

- Có tiền đồ!

Còn cố ý đi phía trước véo hắn một cái “gọi là cổ vũ”.

Thái Diễm từ lúc còn trên đường đến đây cũng có nghe hắn nói qua tình hình. Còn nghe nói hiện mình có bao nhiêu vị sư mẫu. Hiện giờ nhìn thấy mỗi người sư mẫu tướng mạo đều là tuyệt sắc, so với chính mình chỉ có hơn chứ không kém. Hơn nữa còn cùng với lão sư ân ái dị thường, hành vi còn hơi lớn mật. ( xã hội này xã hội nam quyền mà, mấy em này cũng có chút lớn mật ). Cũng âm thầm buông bỏ một chút lo lắng còn lại ở sâu trong nội tâm, lộ ra vẻ tươi cười.

Trương Tử Tinh tất nhiên là buồn bực không thôi. Quả thật muốn lừa gạt một phen cho xong chuyện. Nếu thực thì còn đỡ, đằng này lại chỉ thu làm đồ đệ. Cái này có lẽ so với đậu hũ còn muốn oan uổng hơn? Thái Diễm mau chóng chạy tới lấy lễ đệ tử ra mắt các vi sư mẫu. Chúng nữ lúc đó mới biết nguyên nhân hắn chịu uỷ khuất. Nhưng cũng có không ít người lộ ra vẻ cổ quái: chẳng nhẽ mặt trời mọc ở đằng tây sao? Sao lại có mèo con không biết ăn vụng?

Bích Tiêu thậm chí còn nghĩ đến nhiều chuyện khác, kéo Thái Diễm sang một bên, một mặt căn dặn cần chú ý những công việc gì. Mặt khác còn tặng cho nàng một loại ngọc phù pháp bảo. Nói rằng nếu có sắc lang tới quấy rầy, chỉ cần bóp nát thì sư mẫu sẽ có mặt ngay lập tức, diễn “ Ỷ thiên đồ lang ký ” cho mà xem. Đặng Thiền Ngọc dạo gần đây qua lại với Bích Tiêu rất thân cận, còn cùng với vị tỷ tỷ này đề xuất “Dùng kéo cho thuận tay”. Trương Tử Tinh nghe được mà sởn cả tóc gáy. Thu đồ đệ vốn là một chuyện tốt như thế lại bị nói thành như vậy.

Chẳng qua, lúc trước Trương Tử Tinh cũng đã thương nghị kĩ với Thái Diễm rồi, nhất định không thể để lộ ra ngọn nguồn sự việc. Thái Diễm biết rõ vị lão sư này thân là chí tôn, sẽ không cho phép việc này lộ ra ngoài. Với lại cho dù nàng có nói ra cũng chẳng có ai tin. Lập tức phát trọng thệ cam đoan sẽ không tiết lộ bí mật này.

Đúng lúc này, Trương Tử Tinh nhận được báo cáo: bên ngoài có một vị Huyền Đô đạo nhân, muốn cầu kiến quốc sư Tiêu Dao Tử.

Trương Tử Tinh giật mình kinh hãi: Huyền Đô đạo nhân ? Là Huyền Đô đại pháp sư. Hay là …

Trương Tử Tinh không dám chậm trễ, vội vã sai người mời vị Huyền Đô đạo nhân này đến một tĩnh viện, sau đó lấy tướng mạo Tiêu Dao Tử đi đến gặp mặt.

Khi nhìn thấy vị Huyên Đô đạo nhân, Trương Tử Tinh chấn động, lập tức lệnh cho tất cả mọi người lui ra. Quả nhiên như hắn sở liệu, người đến không phải là Huyền Đô đại pháp sư mà là Bát Cảnh Cung thánh nhân Lão Tử.

Trương Tử Tinh khôi phục lại chân diện mục, hướng Lão Tử thi lễ, nói:

- Ra mắt thánh nhân. Thánh nhân nếu có việc gì, chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ tới Bát Cảnh Cung lắng nghe lời dạy bảo. Không cần phải đích thân đến nơi này.

Lão Tử mỉm cười hoàn lễ, cũng không có trả lời. Trương Tử Tinh biết rõ vào lúc này Lão Tử có điều cố kỵ, cũng biết là không nên nói nhiều chuyện này, hỏi:

- Không biết thánh nhân hôm nay đến Triều Ca, có gì chỉ bảo?

Lão tử cũng đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Bệ hạ. Bần đạo gần đây trong lòng có chút nghi hoặc. Thỉnh bệ hạ vì bần đạo mà cho vài lời khuyên bảo.

Trương Tử Tinh trong lòng chợt động, cười nói:

- Thánh nhân lại nói đùa rồi. Ta chỉ là một người phàm tục. Chỉ là một con kiến hôi. Có đức độ bản lĩnh gì để giải thích nghi hoặc trong lòng thánh nhân?

Lão Tử lắc đầu nói:

- Bệ hạ hà tất phải khiêm tốn. Nếu ngươi là kiến hôi, vậy thì dưới thánh nhân, cũng đều chỉ là kiến hôi.

- Còn không phải là như thế sao? Dưới thánh nhân, đều là kiến hôi. Nói một câu đắc tội với thánh nhân. Dưới thiên đạo, vạn vật sinh linh đều chỉ là kiến hôi! Cho dù là thánh nhân … hừ hừ …

Tuy rằng Trương Tử Tinh không nói hết nhưng Lão Tử vẫn nghe ra ý tứ trong lời hắn nói, nhíu mày nói:

- Bệ hạ xưa nay khí độ phi phàm. Vì sao hôm nay lại thất thố như vậy?

Trương Tử Tinh không có trả lời mà hỏi ngược lại:

- Thánh nhân có biết việc tiên thiên dị bảo Đả Thần Tiên?

Lão Tử cả kinh, vuốt cằm nói:

- Đây còn là một việc rất bí ẩn. Không ngờ bệ hạ lại có thể biết được. Đả thần Tiên là tiên thiên kỳ vật. Khi gặp hạo kiếp mới xuất thế ứng kiếp, cuối cùng giúp định sổ càn khôn. Nếu thời cơ không tới, ngày thường cho dù cố ý đi tìm, cũng vô pháp thấy được. Bệ vừa hỏi như vậy, chẳng lẽ Đả Thần Tiên đã xuất thế?

Trương tử Tinh gật đầu. Cũng nói ra sự tình thiên - địa – nhân tam vị chi sổ. Sắc mặt Lão Tử càng thêm kinh hãi:

- Không thể tưởng được sát kiếp lần này lại dẫn được Đả Thần Tiên xuất thế! Xem ra hạo kiếp lần này cũng không phải chỉ là nhân đạo chi kiếp. Có khi còn là hạo kiếp to lớn của cả tam giới! Nhớ lại năm đó, yêu ma tranh đấu, Bất Chu Sơn sụp đổ, Đả Thần Tiên cũng chưa từng xuất ra ứng kiếp. Hiện giờ lại vào lúc này hiện thế, chỉ sợ lần này hạo kiếp nghiêng trời lệch đất, vượt xa so với tưởng tượng của ta. Cuối cùng mặc dù vẫn là thiên đạo trọng liệt, định vị phong thần. Nhưng những biến số cùng tổn thương cũng càng khó mà đoán trước được!

Trương Tử Tinh vội hỏi:

- Chẳng lẽ thật sự phải chết đủ người, mới có thể hoàn thành kiếp nạn?

Lão Tử lắc đầu nói:

- Hạo kiếp này cũng không chỉ đơn giản là đánh trận bình thường hoặc sinh tử chi số như vậy. Việc tử thương là tuyệt đối không thể tránh được. Hơn nữa còn là muốn thế cục tam giới đạt tới một sự cân bằng nào đó. Nếu không thể đạt được, thì hoạ chiến tranh sẽ không ngừng. Chỉ là làm thế nào để đạt được cân bằng, cho dù là thánh nhân cũng không thể hiểu hết.

Trương Tử Tinh trong lòng trầm xuống, vội hỏi:

- Có thể có biện pháp ngăn cản không?

- Thiên đạo đại thế như vậy. Như thế nào lại có thể ngăn cản? Đã là hạo kiếp phủ xuống đầu thì chỉ còn cách ứng kiếp mà thôi.

Lão Tử nhìn hắn, my mày nhíu chặt:

- Ta thấy bệ hạ đối với sinh tử chi đạo còn quá cố chấp cho nên mới phiền não như thế. Bên trong thiên đạo, tạo hoá vô tận, vạn vật sinh sôi không ngừng. Thiên đạo trọng liệt, khó tránh khỏi có sinh diệt thịnh suy chi biến. Bệ hạ là người thông minh, kiến thức phi phàm, hơn xa tiên nhân tầm thường. Vì sao lại quan tâm chuyện trái ngược như thế?

- Bởi vì ta là người.

-

Trương Tử Tinh nhìn thẳng vào Lão Tử, nghiêm túc nói: "

- Ta không phải là thánh nhân. Cũng không phải tiên nhân. Chỉ là một cá nhân mà thôi. Ta không thể giống như thánh nhân các người hoặc là có cảnh giới cao thâm, có thể coi thường tính mạng của tiên nhân mà so sánh. Ta cũng không thích làm cái gì gọi là người cứu thế. Nhưng ta không thể trơ mắt đứng nhìn vô số sinh mệnh vô tội vì cái gọi là thiên đạo cần mà phải chịu hôi phi yên diệt, bất tồn hậu thế. Chẳng vì chính mình có thể bình yên vô sự mà ở một bên tham sống sợ chết…… Ta cũng từng nghĩ tới phải dùng kỳ mưu để xoay chuyển đại thế này. Nhưng mà, hiện tại ta mới biết. Vốn dĩ vào lúc mà ta nghĩ hết thảy đều đã nắm trong tay cũng là lúc ta thất bại. Hoàn toàn thất bại. Ta muốn thỉnh giáo thánh nhân. Nếu như lấy thân thể Hỗn Nguyên thánh nhân trọng khai mạc đại thần thông địa thuỷ hoả phong, liệu có hay không biện pháp để tránh cho tam giới phải chịu sinh linh đồ thán ?

Lão Tử trầm ngâm hồi lâu, không có trả lời ngay mà hỏi lại:

- Bệ hạ có sử dụng kỳ mưu hay không là việc của nhân giới. Nhưng cũng từ đó mà đem nhân tiên chi chiến phân ra. Cuối cùng, phải chăng định dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt Tây Chu, hoàn thành nhân giới chi chiến?

Trương Tử Tinh khẽ run lên, không ngờ kế hoạch của mình lại bị Lão Tử đoán ra được,trên mặt vẫn bất động thanh sắc:

- Nghe nói đây là chư thánh chi nghị. Sao lại có can hệ đến ta? Còn nữa, ta chẳng qua chỉ là thiên tử nơi phàm tục, làm sao có được bổn sự lớn như vậy?

Lão Tử nhìn thật sâu hắn một cái rồi nói:

- Bệ hạ. Ta mặc dù không biết ngươi dùng cách gì để thúc đẩy việc này. Nhưng lần này nhân tiên chi chiến tách ra. Nhất định là mưu kế của ngươi! Chớ quên rằng, ngày hôm đó ngươi ở Bát Cảnh Cung từng lấy ra kỳ vật có thể diệt thế. Nếu pháp nhãn của ta không nhầm thì vật kia cũng không thuộc phạm trù đạo thuật hay pháp bảo nào cả. Giờ phút này, cuộc chiến nhân giới do con người thực hiện. Nếu ngươi thi triển kỳ vật kia ra, đừng nói là Tây Chu, cho dù muốn diệt thế cũng thừa sức.

Trương Tử Tinh thấy Lão Tử đã nói ra đến nước này, trong lòng biết đối phương đã khám phá ra mưu kế. Nhưng vẫn không trực tiếp thừa nhận, chỉ nói:

- Thánh nhân yên tâm. Ta đã từng đáp ứng với ngươi, tuyệt sẽ không lại có cái tâm cực đoan. Cũng sẽ không dùng vật kia đối phó với Tây Chu.

- Bệ hạ trách trời thương dân, cứu giúp chúng sinh, quyết tâm ngăn chặn hoạ chiến tranh sát kiếp. Có thể coi là đại thiện. Bần đạo tất nhiên tin tưởng bệ hạ sẽ không cực đoan diệt thế. Lại nói đến ngày đó ở Bát Cảnh Cung, bần đạo cuối cùng vẫn tính kém một bậc, bị vị đạo hữu kia gạt. Nhưng bệ hạ đừng vội khinh thường ta. Nếu ngươi đã có thể làm ra một kỳ vật như thế, chẳng lẽ lại không thể làm ra một vật cùng loại? Bần đạo dám nói, Đại Thương có giấu kỳ vật , có khả năng đánh tan Tây Chu trong nháy mắt. Bệ hạ nghĩ như thế nào?

Trương Tử Tinh bất động thanh sắc cười một tiếng:

- Cho dù không cần dùng kỳ vật gì, ta cũng có thể làm như thế. Thánh nhân không tin sao? Chính là, cho dù năng lực có như thế nào, kiếp nạn của nhân giới, thậm chí là cả tam giới thuỷ chung cũng vẫn không thể đình chỉ. Nếu sát kiếp không ngừng lại, dù ta có diệt Tây Chu, diệt chư hầu cũng khó đảm bảo dị tộc phương xa không sinh biến. Cho dù diệt dị tộc cũng khó đảm bảo nội bộ Đại Thương không sinh loạn. Kéo dài như vậy, thiên hạ cuối cùng kiếp nạn không dứt, vô pháp đình chỉ. Chẳng lẽ thật sự phải lấy diệt thế để ứng với sát kiếp?

Lão Tử khi nghe hắn nói đến “Không dùng kỳ vật cũng có thể đánh tan Tây Chu”, trong mắt thoáng qua một tia kinh sắc, càng thêm xác định đối với cách nghĩ của bản thân. Khi nghe tới câu nói kế tiếp, lại than thở không thôi:

- Diệt thế là không có khả năng. Nhưng đến lúc đó sát hoạ kiếp nạn, sinh linh đồ thán là khó tránh khỏi. Ta khuyên bệ hạ, vẫn là tạm thời không cần lấy thủ đoạn lôi đình để cải biến thế cục hiện tại. Tận lực khiến cho kiếp nạn thương vong này kết thúc trong Thương Chu chi chiến. Đến lúc đó công đức viên mãn. Về phần thương vong cùng tổn hại, bệ hạ lúcđó mới lấy cái tâm bình thường để xem xét.

Trương Tử Tinh nghĩ đến lúc ở Bích Du Cung, Thông Thiên Giáo Chủ cũng từng khuyên như thế, không khỏi cười khổ nói:

- Nếu có thể lấy tâm bình thường xem xét, ta cũng sẽ không nóng ruột bất an như thế.

Lão Tử lắc đầu thở dài:

-Bệ hạ tư chất phi phàm, trí mưu vô song. Có thể khiến cho nhất chúng thánh nhân, thậm chí, thậm chí cả sát kiếp đại thế vào trong tính toán. Hiện nay mặc dù tu vi thụt lùi, chỉ còn là chân tiên, nhưng thực tế lực lượng chỉ sợ đã đạt đến huyền tiên chi cảnh. Cơ duyên tư chất như thế, giả sử có một ngày, lại có diệu ngộ, nói không chừng có thể nhất cử đắc hỗn nguyên đại đạo cũng không phải là không có khả năng.

Trương Tử Tinh chưa từng nghĩ ảo diệu tu vi của mình lại Lão Tử khám phá ra, không khỏi thầm bội phục. Vị Bát Cảnh Cung thánh nhân này quả nhiên lợi hại! Thực lực có thể nói là đứng đầu lục thánh.

Nhưng lời nói của Lão Tử làm hắn giật mình còn ở phía sau:

- Dưới thánh nhân, bần đạo cũng từng gặp qua nhiều vị huyền tiên thượng giai đỉnh. Trong đó, dĩ nhiên Đông Hoàng Thái Nhất năm đó tư chất cao nhất. Nhưng lại quá mức chấp mê quyền dục, chấp mê lực lượng, tâm cảnh lại rơi vào tiểu thừa. Lại càng không nhìn được toàn cục, cuối cùng thân tử tại ngũ tiên sơn. Hiện giờ, vị huynh đệ kia của ngươi Khổng Tuyên tư chất cũng cực cao, tính tình lại lãnh đạm, gặp chuyện bình tĩnh, tu vi sâu xa, lại có Hỗn Độn Chung trong tay, thực lực còn hơn cả Thiên Đế nhị tôn cùng đồ đệ của Tam sư đệ Đa Bảo Đạo Nhân. Có thể nói là đệ nhất huyền tiên. Nhưng khi so sánh, bần đạo lại thấy bệ hạ có thể đột phá tới cảnh giới tối cao kia nhanh hơn. Trở thành vị thánh nhân thứ bảy đương thời. Nhưng nếu muốn thành thánh. Khi diệt vô minh! Bệ hạ nếu có thể buông bỏ chấp niệm trong lòng. Tu vi cảnh giới tất sẽ đột nhiên tăng mạnh. Thực lực đột nhiên tăng mạnh. Nhưng nếu không buông bỏ được, thực lực nếu muốn tiến thêm sẽ vô cùng gian nan, càng không nói đến là muốn thành thánh.

Vị thánh nhân thứ bảy! Lão Tử đã quá coi trọng hắn rồi!

Buông bỏ chấp niệm, có thể khiến thực lực đại tiến! Không buông bỏ được, dù là tiến một bước cũng khó?

Trương Tử Tinh trong lòng lướt nhanh qua ý nghĩ: buông bỏ chấp niệm; coi thường thiên hạ sinh tử yên diệt? Mình có thể làm được sao?

Hắn kiệt lực áp chế mâu thuẫn trong lòng, hỏi:

- Đa tạ thánh nhân chỉ điểm. Nhưng thánh nhân còn chưa trả lời ta. Nếu lấy thân thể thánh nhân, làm sao mới có thể phá giải hạo kiếp lần này?

Lão Tử thấy hắn không nhắc tới đề tài này nữa, không khỏi thầm lắc đầu, đáp:

- Bệ hạ cũng biết được. Đại thế hiện nay, cho dù là thánh nhân cũng không thể phá giải. Nếu có thể, thì cũng chỉ có Hồng Quân lão sư mới làm được.

Hồng Quân! Trương Tử Tinh trong lòng nhất động. Hắn từng từ chỗ Thông Thiên Giáo Chủ tiết lộ mà phán đoán ra. Vị tam thanh chi sư (thầy của tam thánh), Đạo Tổ Hồng Quân hẳn là từ khi thiên địa vị chưa thành, hư không chưa phân, vũ trụ còn ở trạng thái hết sức nguyên thuỷ. Tại lúc “Bàn Cổ” nổ mạnh, sau đó phân ra tinh thần vạn vật, ngưng tụ thành sinh mệnh có trí tuệ đầu tiên, hắn đại biểu cho đại thế hoàn chỉnh của vũ trụ. Hoặc có thể nói, bản thân hắn chính là “Đạo” chí cao vô thượng.

Trương Tử Tinh cẩn thận hỏi:

- Xin hỏi thánh nhân, Tử Tiêu Cung kia ở nơi nào? Có thể chỉ dẫn một chút được không?

- Bệ hạ chắc là từ chỗ Thông Thiên sư đệ biết được tên tiên phủ của lão sư. Nhưng chẳng lẽ Tam sư đệ không có nói cho bệ hạ. Tử Tiêu Cung kia chính là nơi lão sư bắt đầu một mình mở ra Càn Khôn. Tịnh không phải là ở ngoài Ba mươi ba tầng trời?

Lão Tử nhắc tới tên Hồng Quân, trên mặt toát lên vẻ kính sợ từ nội tâm.

- Lão sư nếu có việc sẽ triệu kiến, đại môn của Tử Tiêu Cung sẽ tự xuất hiện. Nếu lão sư không muốn gặp, cho dù là thánh nhân cũng vô pháp tìm được tung tích. Cho dù bệ hạ có cố tìm ở ngoài Ba mươi ba tầng trời cũng vô dụng.

Trương Tử Tinh nghe vậy không khỏi chán nản. Lão Tử nói:

- Bần đạo hôm nay đến đây, vốn là lo lắng bệ hạ lỗ mãng làm việc. Hoặc là lấy kỳ khí huỷ diệt Tây Chu. Hiện giờ xem ra bệ hạ đã hiểu được thiên số. Bệ hạ hãy nhớ. Lần này nhân giới thắng bại chỉ là thứ yếu. Mấu chốt là ở thiên, địa, nhân tam vị chi kiếp.

Trương Tử Tinh gật gật đầu, lại hỏi:

- Thánh nhân. Ngươi không phải là đã nhận lời yêu cầu của Xiển Giáo đi đến tương trợ Tru Tiên Trận?

Lão Tử mỉm cười nói:

- Bệ hạ đã có mưu tính. Cho dù bần đạo có tâm ra tay, cũng bị Thái Thanh Lệnh Bài kia giới hạn. Bệ hạ tính toán không bỏ sót. Cần gì phải lo lắng?

- Theo thiên địa nhân tam sổ đến tính. Huyền Đạo chi chiến, e rằng vị tất có thể vì Tru Tiên Trận kia mà kết thúc. Nếu còn có lúc giằng co với Triệt Giáo, thánh nhân có hay không sẽ tương trợ Nguyên Thuỷ Thiên Tôn?

Lão Tử đáp:

- Ta trước đây đã đáp ứng với Nhị sư đệ. Tuy có việc Thái Thanh Lệnh Bài nhưng cuối cùng cũng khó tránh khỏi tương trợ Nhị sư đệ một lần. Việc này không thể nuốt lời.

- Như vậy sau lần đó thì sao?

Trương Tử Tinh vẫn không thả lỏng chút nào:

- Có còn tương trợ nữa hay không?

Lão Tử trầm ngâm, nói:

- Đến lúc đó tự có cơ duyên mệnh số.

Trương Tử Tinh nghe Lão Tử đáp hàm hồ, biết trong lòng hắn thuỷ chung vẫn không từ bỏ ý muốn tương trợ Xiển Giáo. Tâm niệm xoay chuyển thật nhanh. Sau khi được Lão Tử hứa giứ bí mật, bèn gọi Thái Diễm đến, cũng nói ra việc mà Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đã gây nên.

Lão Tử kinh hãi: tự tiện vận dụng đại thần thông xoay chuyển thời không, chế tạo ra một cái “nhân công” mệnh ngoại chi thân. Thực là dính phải một đại nhân quả. Dù là thánh nhân cũng vô pháp hoàn toàn thoát khỏi. Trừ khi có thể tá trợ Mệnh Ngoại Chi Nhân này có được tín lực tương xứng mới có thể tẩy thoát khỏi nhân quả. Nhưng theo Lão Tử nói, mệnh ngoại chi khí trên người Thái Diễm thập phần mỏng manh, hoàn toàn không thể so sánh cùng hắn, tác dụng tương đối ít hơn rất nhiều. Thậm chí ở trình độ thánh nhân mà xem không đáng phải coi trọng như thế.

Trương Tử Tinh lúc này mới biết. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đem Thái Diễm đến Tây Kỳ, không chỉ vì đại thế số mệnh tương lại của Xiển Giáo, cũng là nhằm để tẩy thoát khỏi nhân quả vì đã xoay chuyển thời không.

Lão Tử liên tưởng đến Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lúc ở Bát Cảnh Cung truyền âm đối với mình, lại nhìn Thái Diễm, cuối cùng thở dài một tiếng. Sau đó, ngón tay chỉ vào Thái Diễm. Một đạo bạch quang đem nàng vây trụ vào trong, xoay chuyển một một vòng rồi từ từ nhạt đi.

Trương Tử Tinh lúc đó mới biết, nguyên lại Nguyên Thuỷ Thiên Tôn luôn có tâm đề phòng vạn nhất, đã thiết hạ trên người Thái Diễm một cái Ngọc Thanh Ấn Ký. Thứ này không chỉ có công hiệu phòng hộ, hơn nữa chỉ cần phát hiện ra dị trạng, vô luận nàng ở nơi nào cũng đều có thể lập tức tra ra. Ấn ký này tương đối bí ẩn, lại có hỗn độn chi lực. Trừ phi là thánh nhân ra tay nếu không cũng không có khả năng vô thanh vô tức đem tiêu trừ.

Trương Tử Tinh không khỏi thầm hô may mắn. Nếu không có Lão Tử ra tay còn không biết còn trò này. Nếu để Nguyên Thuỷ Thiên Tôn tìm tới Triều Ca, kế hoạch bố trí phá Tây Kỳ có thể sẽ gặp đại phiền toái.

Trương Tử Tinh tạ ơn Lão Tử. Lão Tử hướng hắn gật gật đầu. Chỉ là thở dài một tiếng, lập tức rời đi. Trương Tử Tinh cũng không có hỏi Lão Tử vì cái gì mà khi lục thánh tề tựu tại Bát Cảnh Cung lại không bóc trần hắn. Có một số việc cũng không cần truy đến tận căn nguyên vấn đề. Hai bên cứ âm thầm ăn ý với nhau ngược lại lại tốt hơn.

Tuy rằng không biết Lão Tử cuối cùng sẽ quyết định như thế nào, nhưng Trương Tử Tinh có thể khẳng định, cái tâm tương trợ Xiển Giáo của Lão Tử lúc này so với thái độ kiên quyết trong nguyên tác khác nhau một trời một vực. Coi như là vì Thông Thiên Giáo Chủ mà phòng ngừa chu đáo đi.

Vừa nghe đến chỉ có Hồng Quân mới có biện pháp phá giải cái việc Đả Thần Tiên xuất hiện đả kiếp kia. Trương Tử Tinh cũng không có cảm giác hữu tâm vô lực. Theo bản năng sờ sờ lên cái mặt nạ ngũ sắc ở trên mặt. Năm đó đưa hắn vật này, chẳng phải chính là vị lão Đại kia sao?

Cái mặt nạ này cùng với da mặt hắn như kết thành một thể. Nếu như không có chuyện gì, ngày thường chính là đôi đi ngủ cũng đều không có cảm giác. Ngược lại khi gỡ xuống lại có cảm giác không thoải mái. Nhất là khi hắn học được Thanh Tâm Quyết mà Thông Thiên Giáo Chủ truyền lại cho đến nay, đối với mặt nạ tựa hồ có một loại cảm ứng kỳ dị. Tựa hồ còn có thể cảm giác được một cỗ lực lượng nhàn nhạt kỳ dị truyền đến. Cỗ lực lượng này lúc hắn ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ luyện hóa sáu đài sen, tựa hồ cũng đã phát huy tác dụng mà hắn không hề hay biết. Nguyên nhân chính là vì như thế, hắn mới có thể thuận lợi lấy Thanh Tâm Quyết vượt qua thời khắc gian nan nhất, cuối cùng đạt được tân lực lượng.

Lúc trước hắn từng hoài nghi mặt nạ này là do một vị thánh nhân nào đó ban tặng. Nhưng sau khi hắn cùng với sau vị thánh nhân tiếp xúc, cùng từng thử nói bóng nói gió, có cảm giác rằng không phải một trong những người đó làm. Dễ dàng như phẩy tay, lại có thể đem mặt nạ nguyên bản thành một vật thần kỳ như thế. Chỉ sợ cái dự đoán kia là thật. Nếu đúng như thế, vậy động cơ lúc đó của người này là gì?

Thật ra vừa rồi nhất thời không nhớ đến. Nếu không đem mặt nạ này ra đưa cho vị “Lý đạo hữu” kia xem. Lại mượn tiếng của Hồng Quân lão Đại, làm cho hắn phải nghĩ cách hoá giải sát kiếp hoặc là gây khó dễ cho Xiển Giáo? Bất quá Lão Tử cũng nói, thánh nhân đối với sát kiếp lần này cũng bất lực. Còn nữa, vị Hồng Quân lão Đại kia cũng không thể so với thánh nhân bình thường. Không thể trêu chọc. Nếu không kế hoạch của mình còn chưa hoàn thành, đã bị hôi phi yên diệt.

Tam Thiên Hậu. Tây Kỳ thành

Điều mà Cơ Phát trông đợi rốt cục cũng đạt được. Khương Tử Nha truyền đạt lại, “Ấp Khương” đã đưa ra câu trả lời thuyết phục.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #413