Chương 398: Ngã Xuống Và Phản Bội! Kim Tiên ...


Tiếng hét của Cao Hữu Kiền truyền vào trong Vũ Vương đại điện, Cơ Phát như thế liền biết Khương Tử Nha thất bại, không khỏi mắng thầm không ngừng. Phong Liêm nhanh chóng góp ý, khuyên Cơ Phát tạm thời lui vào mật thất trong phủ để tránh bị tai họa. Cơ Phát lần trước bị Vạn Nhận Xa bí mập tập kích vào doanh trại, suýt nữa bị Dư Hóa đả thương, tất nhiên là trong lòng vẫn còn sợ hãi. Vừa nghe những lời Phong Liêm nói, biết thời biết thế, có điều Cơ Phát không quên mượn cơ hội lung lạc lòng người, mang hết những trọng thần liên can vào bên trong mật thất tị nạn.

Cao Hữu Kiền tìm trong thành Tây Kỳ không thấy Khương Tử Nha, tức giận đến tam muội chân hỏa thiêu đốt tâm trí, nảy sinh ý nghĩa độc ác, xuất ra thần thông, phá hủy hết thảy kiến trúc phòng ốc bên đường, vật còn sống trong phòng đều bị độc lực lan đến, đều ngã xuống đất hôn mê.

Khương Tử Nha nghe thấy động tác của Cao Hữu Kiền, cuối cùng không đành lòng làm liên lụy người vô tội, cắn răng một cái, ngồi trên Tứ Bất Tượng, gọi to:

“Cao Hữu Kiền, Khương Thượng ở đây! Có bản lĩnh thì đuổi theo!”

Tứ Bất Tượng bị Khương Tử Nha vỗ, bốn vó đằng vân, bay lên không trung. Lúc này phía sau Cao Hữu Kiền đã là một mảng lớn quân sĩ cùng bình dân đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên nghe thấy thanh âm này, thoáng nhìn Khương Tử Nha đang chạy trốn ở phương xa, lập tức thân hóa thành một đạo lục quang, nhanh chóng đuổi theo. Khương Tử Nha thấy Cao Hữu Kiền tới nhanh thế, kinh hãi khiếp đảm, thúc dục Tứ Bất Tượng chạy nhanh, toàn lực bỏ chạy về hướng Côn Lôn Sơn.

Cao Hữu Kiền độn quang còn muốn nhanh hơn so với Tứ Bất Tượng vài phần, khoảng cách dần dần bị thu hẹp. Từ lóng tay Cao Hữu Kiền, một viên châu phá không bay đi, đánh vào giữa ngực Khương Tử Nha. Vật này ẩn chứa độc lực to lớn, có thể nói là hạ độc thủ, ngay cả Già Lâu La cũng không thể ngăn cản Hỗn Nguyên Châu. Khương Tử Nha tu vi thấp kém, như thế nào thoải mái được, một tiếng vang lên từ cổ họng, ngã từ trên Tứ Bất Tượng xuống, trước mắt khó có thể bảo toàn mạng sống.

Cao Hữu Kiền hận nhất chính là Khương Tử Nha và Dương Tiễn, lúc này từ trên không hạ xuống, quyết lấy thủ cấp của Khương Tử Nha. Đúng lúc đó chợt nghe phía trước có tiếng hô lớn:

“Đạo hữu! Hạ thủ lưu tình!”

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện hai vị đạo nhân, đều có vẻ tiêng phong đạo cốt, khí độ bất phàm, phía sau còn mang theo một đạo đồng. Cao Hữu Kiền nhận ra hai người này, một là Thái Hoa Sơn Vân Tiêu Động Xích Tinh Tử, một là Thanh Phong Sơn Tử Dương Động Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân, đều là kim tiên Xiển giáo nổi tiếng. Nếu như là ngày thường, Cao Hữu Kiền tất nhiên sẽ kiêng kị hai người này, xoay người rời đi, nhưng nay hắn đã tu thành bí thuật, hơn nữa đã bất chấp tất cả đến đây báo thù, tất nhiên là sẽ không như thế.

Xích Tinh Tử nói:

“Đạo hữu phía trước. Xin hỏi người là người phương nào, cùng Tử Nha có ân oán gì, vì sao phải hạ độc thủ?”

Cao Hữu Kiền lạnh lùng nói:

“Ta là một trong Cửu Long Đảo tứ thánh, Cao Hữu Kiền, chỉ vì ba vị bạn thân bị Khương Tử Nha cùng Dương Tiễn làm hại, cho nên hôm nay lấy mạng đền mạng!”

Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân nói:

“Hóa ra là Triệt Giáo Cao đạo hữu! Khương Tử Nha ứng với sát kiếp hạ sơn, phụ tá Tây Kỳ chân chủ, dù có tổn hại gì, cũng là thiên ý. Đạo hữu, ngươi đã thoát được một kiếp, tự nhiên tiêu diêu tự tại, không gì trói buộc, như thế nào lại ác trí dâng trào, không nhìn thiên số?”

Cao Hữu Kiền cười lạnh:

“Ba vị kia tình như thủ túc, chết vì tay Xiển Giáo các ngươi, như thế nào ta có thể tiêu diêu tự tại? Hôm nay ta phải giết Khương Thượng, các ngươi nếu muốn cứu hắn, chỉ bằng dùng bản lĩnh!”

Xích Tinh Tử cùng Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân thấy Cao Hữu Kiền cường ngạnh như thế, cũng không nói nhiều, liếc nhau, đều tính toán tìm cách tốt nhất cứu người. Xích Tinh Tử xuất ra Âm Dương Kính, trước tiên hướng mặt trắng về Cao Hữu Kiền.

Âm Dương Kính là pháp bảo đắc ý của Xích Tinh Tử. Mặt trắng là sinh, mặt đỏ là tử, thập phần lợi hại. Nhưng khi kính quang chiều lên người Cao Hữu Kiền, chỉ thấy chỗ chiếu chẳng hề có huyết nhục thực thể mà chỉ lượn lờ khói xanh. Xích Tinh Tử cầm Âm Dương Kính xoay mấy lần, Cao Hữu Kiền vẫn bình yên vô sự.

Xích Tinh Tủ kinh hãi, Cao Hữu Kiền này xem ra tu vi chỉ là chân tiên, không thể tưởng được tự nhiên lại không sợ Âm Dương Kính. Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân biết Âm Dương Kính của Xích Tinh Tử lợi hại, thấy pháp bảo không linh, lúc này mới bắt đầu chú ý đến thực lực của Cao Hữu Kiền.

Cao Hữu Kiền tức giận hét lên một tiếng, đem Hỗn Nguyên Châu đánh tới Xích Tinh Tử. Xích Tinh Tử cậy có Bát quái tử thụ tiên y hộ thân, không thèm tránh. Thủy Hỏa Thần Phong toát ra hồng bạch nhị khí, thẳng tới Cao Hữu Kiền. Hỗn Nguyên Châu đánh lên Tử thụ tiên ý, bát quái đồ văn tỏa ra quang mang nhàn nhạt, quả nhiên không thể đột phá được phòng ngự của tiên y.

Thủy Hỏa Thần Phong sau khi đánh trúng Cao Hữu Kiền, tạo thành một cái lỗ lớn, cũng không thấy máu tươi nhỏ ra, cái lỗ toát ra khói xanh, dần dần ngưng tụ lại như cũ, ngay cả nửa điểm dấu vết cũng không có. Bên này Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân thấy song phương không ai dưới ai, âm thầm xuất ra Toàn Tâm Đinh, nhanh chóng phóng tới Cao Hữu Kiền. Không ngờ vị trí trái tim Cao Hữu Kiền vẫn như cũ là loại khói xanh quỷ dị, pháp bảo bình thường chuyên tấn công trái tim lấy tính mệnh địch nhân như Toàn Tâm Đinh cùng Thủy Hỏa Thần Phong đều không hề hiệu quả.

Đạo Đức Chân Quân hiểu biết sâu rộng, đột nhiên nghĩ đến một đạo pháp bí hiểm, kinh hô:

“Độc ma chi thể?”

Cao Hữu Kiền hiện ra răng nanh, cười lạnh:

“Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân, quả nhiên có vài phần kiến thức.”

Hóa ra, năm đó sau khi Cao Hữu Kiền bại trận, nóng lòng báo thù, cầu được đạo hữu Cửu Long Đảo Lữ Nhạc tương trợ, hạ quyết tâm, tu luyện bí thuật nguy hiểm là độc ma chi thể. Bí pháp này dung nhập kịch độc vào bên trong tu vi, quá trình thập phần hung hiểm, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Cao Hữu Kiền trải qua vô số lần nguy hiểm đến tính mạng, rốt cục cũng may mắn luyện thành độc ma chi thể.

Độc ma chi thể này không sợ pháp bảo đao kiếm bình thường, không sợ hết thảy độc vật, hơn nữa thân thể chính là thiên hạ chí độc, có thể tùy tâm ý mà tản mát ra độc lực công kích đáng sợ. Loại độc lực công kích này, cho dù là tiên thể, cũng không thể chịu được.

Cao Hữu Kiền vì nhanh chóng luyện thành độc ma chi thể này mà cũng phải trả một cái giá lớn, mỗi kì trăng đều gặp phải nỗi khổ vạn độc phản phệ, hơn nữa từng năm công lực cũng sẽ yếu đi, trong vòng trăm năm ắt sẽ bị vạn độc công tim mà chết. Lúc trước hắn nóng lòng báo thù, tìm được Lữ Nhạc. Khi cố tình luyện bí thuật này, Lữ Nhạc cũng từng khuyên hắn, nhưng thái độ Cao Hữu Kiền vẫn kiên quyết, cuối cùng đành phải tùy ý hắn tu luyện. Đây cũng là nguyên nhất Cao Hữu Kiền đạt được thành tựu liền nóng lòng tìm Khương Tử Nha cùng Dương Tiễn để báo thù.

Xích Tinh Tử vừa nghe thấy độc ma chi thể, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ, vội xuất ra pháp môn hộ thể, trên đầu dâng lên một đóa khánh vân, chân đạp Kim Liên Hoa. Cao Hữu Kiền lúc đó cũng đem Hỗn Nguyên Châu hóa thành một đoàn lục sắc yên vụ (sương khói xanh biếc) bao vây toàn thân Xích Tinh Tử. Đoàn lục sắc yên vụ này vừa hiện, mặt đất liền bị cháy khô, hơn nữa ngay cả cây cối phụ cận cũng dần dần bị héo rũ xuống. Vừa rồi Xích Tinh Tử quá mức khinh địch, hiện giờ phản ứng lại, thì đã chậm, chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến một trận cảm giác nhức nhối, trong lòng cả kinh, nhanh chóng vận công áp chế.

Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân phẩy tay áo một cái, hai tấm lá sen xuất hiện, phân biệt nâng đạo đồng cùng Khương Tử Nha đang hôn mê bất tỉnh lên giữa không trung để tránh bị nguy hại, đồng thời dưới chân hiện ra một cánh hoa sen giống như con thuyền, trên đầu cũng hiện ra khánh vân như Xích Xinh Tử, bảo vệ cao thấp. ==== Lúc này Cao Hữu Kiền đã hóa thân thành một mảnh khói xanh, vọt tới hướng Đạo Đức Chân Quân. Đạo Đức Chân Quân biết độc ma chi thể lợi hại, trong lòng biết không thể để cho Cao Hữu Kiền phát ra uy lực lớn nhất, lúc này liền xuất ra Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến, đối phó với khói xanh chính là cái quạt này.

Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến là một pháp bảo cực kỳ lợi hại, trong nguyên tác ngay cả Lữ Nhạc cũng chết dưới quạt này. Quạt này uy lực đến nỗi cây cối bị độc làm héo rũ ở phụ cận đều hóa thành tro bụi. Ngay cả mặt đất cũng đỏ rực.

Cao Hữu Kiền chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lượng đáng sợ truyền tới, trong lòng nảy sinh cảnh giác, nhanh chóng thu liễm khói xanh, nhưng cuối cùng vẫn chậm nửa nhịp. Chỉ nghe rung động vài tiếng, sương khói đã bị ngọn lửa đốt mất. Khi phục hồi thân thể như cũ, chỉ còn lại nửa người. Nếu chỉ là ngọn lửa tầm thường thôi, như tam muội chân hỏa trên Thủy Hỏa Thần Phong, thì cũng không cách nào tổn hại được Cao Hữu Kiền, nhưng lửa trên Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến lại là năm loại lửa: không trung hỏa, thạch trung hỏa, mộc trung hỏa, tam muội hỏa, nhân gian hỏa (lửa trên trời, lửa trong đất, lửa trong gỗ, lửa tam muội, lửa nhân gian) hợp nhất thành Ngũ Muội Chân Hỏa, cho dù là độc ma chi thể cũng không thể chính diện chịu đựng.

Đao Đức Chân Quân thấy Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến hữu hiệu, liên tục quạt đến hướng Cao Hữu Kiền. Cao Hữu Kiền đành phải hóa thành khí xanh tránh né. Hắn trốn lên không trung, vung tay lên, một đạo khói xanh lại phóng tới hướng Khương Tử Nha cùng đạo đồng Liên Diệp. Đạo Đức Chân Quân bất chấp đuổi theo Cao Hữu Kiền, vội vàng che phía trước làn khói xanh, lấy Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiền định tiêu diệt khói xanh.

Cao Hữu Kiền thấy Đạo Đức Chân Quân một lần, hai lần rồi lại ba lần ngăn trở hắn báo thù, trong lòng vô cùng phẫn nộ, hét lớn một tiếng, khói xanh nhanh chóng lan tràn toàn thân. Đạo Đức Chân Quân quạt liên tục, nhưng tốc độ tiêu trừ so ra lại kém so với tốc độ độc tố lan tràn. Nhất thời, toàn bộ không trung gần như đều biến thành một màu xanh biếc. Khói xanh nhanh chóng đọng lại, ngưng tụ thành trăm ngàn Cao Hữu Kiền, đồng loạt vây lấy Đạo Đức Chân cùng Xích Tinh Tử.

Xích Tinh Tử nguyên bản đã bị trúng độc, lại bị độc lực của Hỗn Nguyên Châu làm cho khổ sở, hơn nữa bị phần đông “Cao Hữu Kiền” vây khốn, càng thêm bị động. Độc lực của Hỗn Nguyên Châu mãnh liệt vô cùng, pháp thuật tầm thường không thể so sánh nổi, nếu không duy trì lực lượng, khánh vân cùng kim liên sẽ dần dần héo rũ, khiến độc lực xâm lấn được. Lại thêm pháp bảo Âm Dương Kính cùng Thủy Hỏa Thần Phong của hắn không thể làm gì được Cao Hữu Kiền, cho nên đành trơ mắt nhìn Đạo Đức Chân Quân tự mình đối địch.

“Độc ma phân thể đại pháp!”.

Đạo Đức Chân Quân kinh ngạc hô lên, vận toàn bộ tiên lực, liều mạng quạt Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến. Độc ma phân thể đại pháp này là một loại thần thông thi triển toàn bộ độc lực, có thể hóa thân thành trăm ngàn, ẩn nấp chân thân trong đó, chỉ cần chân thân bất diệt, thuật này không thể phá. Nhưng sau khi thi triển loại thần thông này, không chỉ nguyên khí tổn hao lớn, còn bị độc lực phản phệ vô cùng khổ sở, khiến nguyên bản độc lực vào mỗi ngày đều phát tác, thậm chí còn nguy hiểm đến tánh mạng. Hiện giờ Cao Hữu Kiền nóng lòng báo thù, đã không thể quay đầu, dứt khoát thực hiện chuyện này.

Đao Đức Chân Quân không ngừng tiêu diệt trăm ngàn hóa thân kia, không thể chiếu cố khánh vân trên đầu cùng thuyền sen dưới chân, phòng ngự yếu đi, một đạo khói xanh đã vô thanh vô tức tiếp cận sau lưng, lan tràn vào. Tình huống này vừa lúc bị Xích Tinh Tử dùng một thiên mục nhìn thấy, nhanh chóng lớn tiếng nhắc nhở, Thủy Hỏa Thần Phong trong tay hướng về làm khói nhẹ kia, cũng không mong có hiệu quả hay không, chỉ mong là làm chậm, giúp cho Đạo Đức Chân Quân có thể phòng bị. Lúc Xích Tinh Tử thả ra Thủy Hỏa Thần Phong, cũng là lúc độc lực của Hỗn Nguyên Châu thừa cơ xâm lấn. Xích Tinh Tử thấy lục khí vừa hiện trên tay, trong lòng biết có chuyện, vội vận tiên lực giải độc.

Nào biết làn khói nhẹ kia không thèm quan tâm Thủy Hỏa Thần Phong, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, nhào vào trong cơ thể Đạo Đức Chân Quân. Khi Đạo Đức Chân Quân định phòng bị thì đã chậm nửa nhịp, hai mắt đột nhiên hóa thành mầu xanh biếc, hoa sen dưới chân nhanh chóng bị héo rủ, thân hình thỉnh thoảng hóa thành bộ xương, thỉnh thoảng lại khôi phục nguyên trạng. Đạo Đức Chân Quân biết tiên thể đã bị Cao Hữu Kiền xâm chiếm, ngay cả vận Ngọc Thanh Tiên Quyết nhất thời cũng không cách nào khu trừ. Mà thuyền sen kia cuối cùng cũng chịu không nổi, biến mất không thấy. Đạo Đức Chân Quân hại chân bị độc lực trên đất xâm nhập, tiên thể không thể chống đỡ, dần dần bị ăn mòn thành khói xanh, Xích Tinh Tử thấy thế kinh hãi:

“Đạo huynh!”

Đạo Đức Chân Quân cảm giác tiên lực toàn thân bắt đầu nhanh chóng suy giảm, trong lòng biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, đơn giản cắn răng một cái, dùng tiên lực phong tỏa cơ thể Cao Hữu Kiền, hướng về phía đạo đồng hét lớn một tiếng:

“Thiên Hóa! Sau khi vi sư chết, pháp bảo này liền tặng ngươi hộ thân! Ngươi lúc nhỏ đã bị vi sư mang về Tử Dương Động tu luyện, cũng không biết thân thế của mình. Phụ thân ngươi là Tây Chu khai quốc Vũ Thành Vương Hoàng Phi Hổ, ngay sau có thể đến Tây Kỳ cùng cả nhà đoàn tụ!”

Đạo đồng kia kinh hãi vô cùng, lệ rơi đầy mắt, lớn tiếng kêu gọi sư tôn, lại bị lá sen cầm giữ, không thể nhúc nhích. Sau khi Đạo Đức Chân Quân giao phóng xong, hướng về phía Côn Lôn thi lễ, lại hướng Xích Tinh Tử gật gật đầu, lập tức ném Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến lên không trung , niệm động chú ngữ. Cây quạt kia lại hướng chính Đạo Đức Chân Quân quạt đến. Bản thể Cao Hữu Kiền bị Chân Quân phong tỏa bên trong tiên thể, tất nhiên là không thể đào thoát, hai người lúc này hòa thành bụi hồng, nhẹ nhàng phiêu tán.

Một trong mười hai kim tiên, Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân cuối cùng khó thoát khỏi sát kiếp, tiếp sau Linh Bảo đại pháp sư, Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Thái Ất Chân Nhân cùng Đạo Hành Thiên Tôn, trở thành đệ tử thứ năm tiêu biến.

Bản thể Cao Hữu Kiền vừa chết, vô số phân thân nhất thời biến mất không thấy, Hỗn Nguyên Châu mất đi khống chế, rơi trên mặt đất. Đạo đồng Hoàng Thiên Hóa theo sự biến mất của Đạo Đức Chân Quân mà giãy khỏi lá sen, khóc than một trận. Xích Tinh Tử cũng thu hồi khánh vân kim liên, có điều vẫn chỉ ngồi dưới đất không thể nhúc nhích.

“Sư thúc!”

Hoàng Thiên Hóa rưng rưng đi tới hướng Xích Tinh Tử.

Xích Tinh Tử quát:

“Đừng vội lại đây! Ta thân đã trúng kịch độc, ngươi tu vi quá yếu, sẽ bị dư độc ảnh hưởng! Ngươi nhanh chóng đi Cửu Tiên Sơn Động Đào Nguyên, tìm sư bá Quảng Thành Tử, cũng báo cáo việc Khương Tử Nha!”

Hoàng Thiên Hóa biết việc này không phải là nhỏ, đè nén đau buồn, thi triển thổ độn thuật, đi về hướng Cửu tiên sơn.

Không lâu sau, Quảng Thành Tử vội vàng đi tới, nhìn thấy bộ dáng Xích Tinh Tử cùng Khương Tử Nha, lắp bắp kinh hãi. Sau khi thử qua đan dược không có hiệu quả, nhanh chóng thi pháp, biến một tiên kiếm hóa thành thuyền lớn, đem Xích Tinh Tử cùng Khương Tử Nha trở lại Côn Lôn Sơn.

Ở ngoài Ngọc Hư Cung, Quảng Thành Tử bái kiến Nam Cực Tiên Ông. Nam Cực Tiên Ông thấy tình cảnh như vậy, cũng giật mình không nhỏ. Quảng Thành Tử thuật lại sự việc một cách đơn giản, Nam Cực Tiên Ông nghe nói Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân đã chết, liên tục lắc đầu, nói:

“Vận mạng của giáo ta quả thật xui xẻo, không thể tưởng tượng được sự việc lại tới mức này!”

Quảng Thành Tử thấy sắc mặt Nam Cực Tiên Ông khác thường, vội hỏi hắn còn có đại sự gì. Nam Cực Tiên Ông thở dài nói:

“Sư tôn vừa rồi mới nhận được tin tức, Phổ Đà Sơn Lạc Già Động Từ Hàng Chân Nhân, Cửu Cung Sơn Bạch Hạc Động Phổ Hiền Chân Nhân, Ngũ Long Sơn Vân Tiêu Động Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đồng loạt phản giáo mà đi, dẫn môn hạ đệ tử đầu nhập Tây Phương Giáo.”

Quảng Thành Tử chấn động lớn, ba tiên nhân này nằm trong mười hai đệ tử đích truyền. Tuy rằng ngày thường làm việc không xuất sắc, không hay kết giao, tu vi cùng công trạng cũng là những nhân tuyển tốt nhất, hơn nữa Từ Hàng chân nhân, tu vi bản thân hắn là “ Vị Kim Tiên đệ nhất”, không ngờ lại nhất tề đầu phục Tây Phương Giáo.

Nam Cực Tiên Ông lại nói:

“Sư tôn tâm tình không tốt, mới vừa rồi còn khiển trách chúng đệ tử một trận. Nếu giờ lại nghe thấy đạo huynh mang đến tin dữ như này, chỉ sợ . . . . . .”

“Dù vậy, cũng chỉ có thể gặp mặt sư tôn . . . . . .”

Quảng Thành Tử cũng thở dài một hơi, cưỡi kiếm thuyền bay thẳng vào cung.

Quả nhiên. Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn biết được tin tức xấu này, khóe mắt hơi hơi co rúm, sắc mặt càng thêm khó coi. Từ khi Từ Hàng Chân Nhân tam tiên phản giáo mà đi, hôm nay Thanh Hư Đạo Đức Chân Quân lại chết, nguyên bản trong mười hai đệ tử đích truyền, chỉ còn lại Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử cùng Hoàng Long Chân Nhân ba người mà thôi, có thể nói tinh anh tổn hại, như thế nào không khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận?

Nhưng trước mắt việc quan trọng là phải cứu trị Khương Tử Nha cùng Xích Tinh Tử đang trúng độc rất nặng, nếu không đại kế phong thần không thể tiến hành, như vậy sau này khả năng sống sót của tam đại đệ tử đích truyền lại càng thấp.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn nhìn Khương Tử Nha cùng Xích Tinh Tử, lệnh Bạch Hạc Đồng Tử lấy linh đan, cho hai người ăn vào. Chỉ nghe Khương Tử Nha đau quá hô lên một tiếng “Đau chết ta rồi”,

sau khi thanh tỉnh lại, nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn, đang muốn hành lễ, lại phát hiện toàn thân vô lực, gần như không thể nhúc nhích.

Xích Tinh Tử ăn đan dược xong, điều tức một hồi, mở to mắt nói:

"Sư tôn, độc lực kia bị linh đan áp chế nhưng cuối cùng vẫn không thể loại trừ, không biết nên làm thế nào bây giờ?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn sau khi hỏi rõ Cao Hữu Kiền là độc ma chi thể, nhíu mày, nói:

“Người này tu luyện độc thể là một loại thần thông quỷ dị, trước đả thương mình, sau mới đả thương địch thủ, cho dù luyện thành, cũng sống không quá trăm năm. Loại độc lực này lợi hại vô cùng, truyền thẳng đến nguyên thần, cho dù tiên thể cũng khó lòng phòng bị. Hơn nữa hắn tự biết khó địch, ý định liều mạng, cho nên dùng cấm thuật giải thế, khiến cho độc lực càng sâu. Nếu là như ngày thường, với diệu dụng độc môn Ngọc Thanh Tiên Quyết, hơn nữa tu vi Kim Tiên Thượng Giai như ngươi, tự có thể loại trừ độc tính. Nhưng ngươi từ sau Hoàng Hà Trận, Tam Hoa Ngũ Khí bị tước, tu luyện Phản bản quy nguyên thuật kia, khiến Tam Hoa Ngũ Khí dần dần tràn đầy, độc lực xâm nhập tiên thể, vừa lúc cùng với Tam Hoa Ngũ Khí kia phù hợp một chỗ, cho nên thập phần khó giải quyết. Về phần Tử Nha tu vi rất thấp, độc lực lan khắp toàn thân, ngay cả nguyên thần cũng bị xâm hại, tuy có linh đan, nhất thời cũng khó khỏi hẳn.”

Khương Tử Nha nói:

“Cao Hữu Kiền này hung ác thành tính, ở Tây Kỳ dùng độc châu đả thương Lôi Chấn Tử, Long Tu Hổ, lại đả thương Tây Phương Giáo Già Lâu La cùng một vị minh vương nào đó, còn làm hại rất nhiêu quân sĩ cùng dân chúng vô tội bị trúng kịch độc, cầu sư tôn cũng giải cứu một thể!”

Khương Tử Nha vừa mới thanh tỉnh, cũng không biết việc Từ Hàng chân nhân cùng Thanh Hư Đạo Đức chân quân. Nhưng lời hắn chẳng qua là bận tâm mặt mũi Tây Phương Giáo cùng Cơ Phát, hơn nữa hai người này cũng vì hắn mà trúng độc, không thể không nhìn, cũng không nghĩ lại động vào nỗi đau của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Quả nhiên, vị Xiển Giáo thánh nhân vừa nghe thấy ba chữ “Tây Phương Giáo”, trong mắt đột nhiên bắn ra lãnh quang, khiến cho Khương Tử Nha sợ tới mức run rẩy cả người.

Quảng Thành Tử cùng Khương Tử Nha luôn luôn giao hảo, biết trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn đang tức giận, vội hỏi:

“Sư tôn, không biết nên cứu trị như thế nào?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Quảng Thành Tử, thần quang trong mắt chậm rãi thu liễm, nói:

“Độc lực này tuy rằng bá đạo, nhưng không phải không có thuốc nào cứu được. Chỉ cần ở trong Ngọc Hư Cung ta tĩnh dưỡng hơn mười năm, lấy khư tà tâm bí quyết trong Ngọc Thanh Tiên Quyết, cùng Côn Lôn linh lực ôn dưỡng nguyên thần, tự có thể loại trừ độc lực. Nhưng trước mắt đang ở trong sát kiếp, nhất là Tử Nha, thân gánh trách nhiệm nặng nề, không thể rời khỏi Tây Kỳ, cho nên phải trong thời gian ngắn giải cứu. Thế gian này có hai người có khả năng làm được điều này. Hai người này không chỉ có tu vi thâm hậu, thân tấn đỉnh giai huyền tiên cảnh giới, hơn nữa người mang vị giai lực, cũng không bị ai quản thúc.”

Khương Tử Nha nghe thế, vội hỏi là người phương nào, Nguyên Thủy Thiên Tôn đáp:

“Một người là một trong Hỏa Vân Động Tam Hoàng, Thần Nông, người này nếm qua trăm loại thảo dược, tinh thông dược lý y đạo, có thể từ câu cỏ bình thường chữa trị nổi cho tiên nhân. Người còn lại dược lý y đạo không bằng Thần Nông, nhưng thuật luyện đan có thể coi là số một. Người này thân ở Tây Côn Lôn tiên sơn, xưng là Tây Vương Mẫu nương nương. Nếu một trong hai người ra tay, có thể giải trừ nạn này.”

Khương Tử Nha hiểu biết nông cạn, mới chỉ nghe qua tên Thần Nông, cũng không biết vị Tây Vương Mẫu nương nương kia là ai, nhưng nghe thấy có thể cứu chữa, hai mắt cũng sáng lên, trong lòng lại dâng lên hi vọng.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #398