Chương 390: “Điểm Hoá” Tam Đại Sỹ


Ngày đó, sau khi Thông Thiên Giáo Chủ đem Hãm Tiên Kiếm Khí đưa vào Định Thương Kiếm, Trương Tử Tinh căn bản là chưa từng tu tập, chính là khi Thông Thiên Giáo Chủ dẫn Khổng Tuyên, Hình Thiên, Đa Bảo cùng hắn bốn người hợp công mới miễn cưỡng đem Thái Cực Tiên Quyết ra chống đỡ. Sau này hắn đến Tây Côn Lôn, biết được Dao chân nhân không thể tương trợ, lúc đó mới bắt đầu chính thức tìm hiểu Hãm Tiên Kiếm Ý.

Hãm Tiên kiếm ý tinh tuý chính là ở một chữ “Hãm”, trong đó công phòng ảo diệu, cùng với Thái Cực tiên quyết không bàn mà hợp. Trương Tử Tinh thường lấy Thái Cực tiên quyết phối hợp tìm hiểu, giúp hắn ngộ ra được rất nhiều điều huyền ảo bên trong. Lần này cũng tam tiên tranh đấu, chính là lúc thực hành cho thuần thục uy lực của kiếm khí. Trương Tử Tinh càng đánh càng thuận tay, quả nhiên đem “tam đại sĩ” áp chế mạnh mẽ xuống dưới.

Mắt thấy tình thế nguy cấp, mà Hoàng Long chân nhân lại vừa mới đi khỏi tìm viện binh, Từ Hàng chân nhân cùng Phổ Hiền chân nhân, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn nhìn nhau, cuối cùng hạ quyết tâm, xuất ra pháp môn bí mật tối hậu.

Chỉ thấy từ trong Nê Hoàn Cung của Phổ Hiền chân nhân hiện ra một pho tượng hoá thân, mặt như tử tảo (táo tím – chắc ý tác giả là khuôn mặt màu tím nhăn nheo ^^), miệng rộng răng sắc, đầu đội ngũ phật bảo quan, có ba đầu sáu tay cầm lợi khí, hai tay ở giữa chập lại tạo thành một đoá liên hoa, trên liên hoa có thanh lợi kiếm được hoả diễm bao phủ, trong phút chốc hồng quang mãnh liệt.

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn cũng hiển lộ pháp thân. Pháp thân mặt xanh như chàm, tóc râu đỏ rực, toàn thân trên dưới ngũ thải trình tường (dấu hiệu may mắn), trong tay cầm trí tuệ kiếm, ẩn hiện hình tượng tám đầu sáu tay, thụy khí ( khí may mắn ) phát ra bừng bừng. (đoạn này miêu tả mấy pháp thân của mấy ông bồ tát, bản thân người biên lại theo vô thần, nên không muốn tìm hiểu sâu, cũng không rõ tại sao lão Văn Thù này lại phát ra “khí may mắn”)

Pháp thân của Từ Hàng chân nhân mặt như thoa phấn, anh lạc thuỳ châu ( xin xem lại chương trên) phủ khắp người, bên dưới chân đạp hoa sen, tay cầm tịnh bình, phía sau như ẩn như hiện cả ngàn cánh tay, nhất thời mây lành tỏa ra, tử khí triệt tiêu. Pháp thân này dung hợp với lực lượng của khánh vân, liên hoa, trong lúc nhất thời, không gian trói buộc kia dường như bị phá, ba người cảm thấy được lực “vũng bùn” kia biến mất, không khỏi tinh thần đại chấn.

Không ngờ lại còn chiêu này? Trương Tử Tinh cũng hơi kinh ngạc, cười nói:

- Không thể tưởng được ba người cũng có thần thông kim thân của Tây Phương Giáo, lại để cho ta nhìn thấy, để xem cứu cánh của mấy vị tam đại sỹ này có năng lực gì!

Tam tiên nghe được hắn một lời nói toạc ra được lại lịch của thần thông, trong lòng thầm kinh hãi, ý định tiêu diệt đại địch, lập tức thi triển thần thông của pháp thân hướng Trương Tử Tinh đánh tới. Trương Tử Tinh cười dài một tiếng, ngay cả kim kiếm trong tay cũng dần biến mất, giống như trong tay đang cầm một thanh kiếm vô hình, động tác cũng ngày càng “vụng về”, thong thả.

Tam tiên mãnh công một trận, lại tựa hồ như bị một lực lượng quỷ dị khiên dẫn, rõ ràng cảm thấy được động tác của hắn rất chậm, nhưng chính mình lại không tự chủ được động tác cũng chậm lại theo. Mà không chỉ động tác mà ngay cả phản ứng của tiên thức cũng như tiên lực vận chuyển toàn thân cùng trở nên chậm chạp ---- Toàn bộ tiết tấu của “Yên trần (bụi mù)” không gian tựa hồ đều nằm trong sự khống chế của Trương Tử Tinh.

Bích Tiêu tinh mắt, phát hiện, mặt nước biển phía dưới chỗ bốn người giao chiến rõ ràng xảy ra dị biến, bắt đầu hình thành một cái vòng xoáy kỳ lạ. Vòng xoáy này chuyển động chậm rãi, bị một đường cong kì dị phân cách làm hai bên, giống như hai cái đuôi cá, không ngừng biến ảo.

Ba người Từ Hàng chân nhân cũng dần phát giác được có điều không ổn, muốn đẩy tốc độ nhanh hơn hoặc thoát khỏi sự khống chế của tiết tấu đáng sợ này, nhưng vô luận là khánh vân liên hoa hay kim thân lực đều không có hiệu quả, ngược lại càng ngày càng không chịu được sự khống chế khiên dẫn của đối phương. Loại động tác thong thả này của Trương Tử Tinh không chỉ nhằm kiềm chế ba người, đồng thời còn từng bước tăng mạnh lực lượng trong không gian, cơ hồ mỗi một chỗ đều cất dấu vô tận sát cơ, giống như ở đó có vô số địch nhân vô hình, vô cùng đáng sợ. Một khi động tác của ba người này dừng lại theo Trương Tử Tinh, lúc đó những địch nhân đáng sợ này sẽ đồng loạt phát động công kích trí mạng. Đến lúc đó kết quả chỉ có một, chính là vạn kiếp bất phục.

Vân Tiêu tu vi cao nhất, đương nhiên là nhận ra được lợi hại trong đó. Đôi mắt đẹp sau mặt nạ hiện lên thần thái kỳ dị: lực lượng của vị chuẩn phu quân này không ngờ lại đạt đến trình độ này! Loại kiếm khí đáng sợ này, cho dù là nàng có hồi phục được tu vi, chỉ sợ là cũng không thể đánh lại. Kỳ thực, cho dù là bản thân Thông Thiên Giáo Chủ ở đây, thấy được một màn này, cũng sẽ vì tư chất cùng ngộ tính của Trương Tử Tinh mà sợ hãi than: chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể mang kiếm ý của Hãm Tiên Kiếm phát huy đến trình độ này!

Nhưng đúng lúc này, kiếm thế trong tay Trương Tử Tinh rốt cục cũng ngừng lại

Lại nói Hoàng Long chân nhân một đường vô cùng lo lắng, dùng tốc độ phi độn cao nhất, rốt cục cũng tới được Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà Động.

Hoàng Long chân nhân hô to, gọi:

- Dương Tiễn sư điệt!

Trong Kim Hà Động có một vị đồng tử đi ra, nhìn thấy Hoàng Long chân nhân, vội vàng thi lễ, nói:

- Hoàng Long lão sư! Sư tôn ta thời gian trước sau khi từ Ngọc Hư Cung trở về, liền bế quan không ra. Không biết lão sư có sự tình gì quan trọng, có thể để đệ tử vào bẩm cáo với sư tôn?

Hoàng Long chân nhân nhận ra đây chính là Kim mao đồng tử đồ đệ của Dương Tiễn, vội nói:

- Ta đến đây là có một sự tình vô cùng cấp bách! Không thể chuyên cáo! Ngươi có thể đi thông báo một tiếng.

Kim mao đồng tử lộ vẻ khó xử:

- Lão sư. Sư tôn trước khi bế quan đã từng phân phó không được quấy nhiễu. Đệ tử ……

Hoàng Long chân nhân cũng lười không muốn dây dưa cùng tiểu bối, vận khởi tiên lực lớn tiếng kêu:

- Dương Tiễn sư điệt! Ta là Hoàng Long sư thúc, có chuyện quan trọng tìm ngươi, có thể ra đây gặp mặt không?

Kim mao đồng tử thấy Hoàng Long chân nhân la lớn như vậy, nhưng là e ngại bối phận của đối phương nên cũng không dám nhiều lời, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ.

Trên mặt biển Đông Hải đã khôi phục lại sự yên ổn.

Chiến đấu kịch liệt trên không trung cũng dần bình ổn xuống, Từ Hàng chân nhân, Phổ Hiền chân nhân cùng Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn liền thoát ra khỏi ngoài mấy trượng, pháp thân cùng khánh vân liên hoa đều biến mất, nhưng sắc mặt thập phần khó coi, trước ngực không ngừng phập phồng, thở hổn hển.

Trương Tử Tinh thần định khí nhàn, Định Thương Kiếm trong tay đã khôi phục lại nguyên bản hình dạng kim kiếm, thân hình chậm rãi hướng đến ba người bay tới.

- Kim thân thần thông quả nhiên có vài phần môon đạo, lúc mới vừa rồi lại có bạo liệt, mượn lực đó thoát khỏi kiếm khí của ta. Chẳng qua cái loại kỹ xảo này cũng chỉ có thể giúp các ngươi may mắn tranh thủ được một chút thời gian thở dốc mà thôi. Bây giờ, các ngươi sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa đâu …

Trương Tử Tinh thản nhiên nói một câu, cả người lại tản mát ra loại kiếm khí kỳ dị, nước biển phía dưới cũng chịu sự khiên dẫn của lực lượng kia, lại bắt đầu xoay tròn, phảng phất như có một cự thú đang trở mình tác quái.

Ba người Từ Hàng chân nhân cảm giác được Tiêu Dao Tử lúc này tản mát ra một lực lượng mới còn cường đại hơn nhiều, không khỏi mặt xám như tro, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ tuyệt vọng. Phổ Hiền chân nhân mới vừa rồi ra chủ ý đại chiến với Trương Tử Tinh giờ lại tự trách không thôi, cắn răng một cái, đem tiên lực toàn thân điên cuồng áp súc lại, có ý đồ bạo phát. Từ Hàng chân nhân cùng Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn nhân ra dụng ý của Phổ Hiền chân nhân, cũng đều làm theo, làm như muốn đồng thời tự bạo, ý đồ muốn kéo Trương Tử Tinh cùng đồng quy vu tận.

Trương Tử Tinh không ngờ tam tiên lại có ý muốn ngọc thạch câu phần như vậy, không khỏi nhíu mày nhìn về phía Tam Tiêu cùng Long Cát ở cách đó không xa, quát:

- Khoan đã!

Phổ Hiền chân nhân cười lạnh nói:

- Ngươi mặc dù thần thông, bản lãnh cao cường, cũng vô pháp ngăn cản được ba người bọn ta tự bạo. Bọn ta hôm nay không phải là đối thủ của ngươi, vậy thì dứt khoát cùng nhau hôi phi yên diệt!

Trương Tử Tinh lơ đễnh lắc lắc đầu, nói:

- Ba người các ngươi tự bạo, uy lực liệu có thể so sánh được với Xiển Giáo thánh nhân thi triển tam bảo Ngọc Như Ý cùng Bàn Cổ Phiên không? Ngày đó ta đến Hoàng Hà Trận cứu ba vị thê tử, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đã từng dùng tam bảo Ngọc Như Ý cùng Bàn Cổ Phiên đối phó với ta mà cũng không giết được ta. Bây giờ cho dù ba người các ngươi tự bạo, cũng chỉ là uổng phí tâm cơ mà thôi.

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn cùng Phổ Hiền chân nhân nghe vậy, đều kinh hãi. Nếu quả thật như vậy, cho dù ba người bọn mình có tự bạo cũng chẳng có giá trị gì.

Từ Hàng chân nhân nghĩ tới ngày đó ác ma này nói ra cách “xử trí” mình, không khỏi dựng tóc gáy, quát:

- Bị bắt chịu nhục, chẳng thà chết cho sạch sẽ!

Trương Tử Tinh biết Từ Hàng chân nhân từ sau lần bị bắt ở Tam Tiên Đảo, bị hắn dùng ngôn gữ bức bách, thuỷ chung vẫn còn “ám ảnh tâm lý”, lập tức cười nói:

- Mới vừa rồi rõ ràng là vị Phổ Hiền chân nhân này chủ động đề xuất cần kết thúc nhân quả, đấu một tràng để phân rõ thị phi. Ta đã khi nào nói qua là muốn bắt hoặc lấy mạng các ngươi bao giờ?

Từ Hàng chân nhân ba người nghe vậy, tự biết là mình đuối lý, không biết nói gì chống đỡ.

Trương Tử Tinh bỗng nhiên thu liễm lực lượng, nói:

- Ta với các ngươi cũng không phải có ân oán gì không thể hoá giải. Nếu hôm nay đã phân cao thấp, cũng không nghĩ đến sẽ lại bức bách các ngươi. Ba người các ngươi chỉ cần giải đáp chi tiết cho ta một điều nghi hoặc liền có thể vô sự. Nếu các ngươi vẫn còn muốn tự bạo, vậy thì cứ tuỳ ý các ngươi.

Tam tiên liếc mắt nhìn nhau: có thật có chuyện tiện nghi như vậy không. Nếu thật là như thế thì thật sự là vạn hạnh. Dù sao vô duyên vô cớ cũng không có ai muốn nghĩ đến việc đi tìm chết.

Xuất phát từ cảnh giác, Phổ Hiền chân nhân cũng không có tán khai lực lượng, chỉ ngừng không tiếp tục ngưng tụ tiên lực, hỏi dò:

- Tiêu Dao đạo hữu, hôm nay ngươi đã hạ thủ lưu tình, đã như thế, đạo hữu mời nói, ba người bọn ta tất biết gì nói nấy.

Trương Tử Tinh vung tay lên, Tử La Mê Chướng thi triển ra ngoài, đem âm thanh ngoại giới hoàn toàn ngăn cách. Từ Hàng chân nhân nhìn ra tác dụng của Tử La Mê Chướng, nhíu mày nói:

-Ngươi làm như vậy, cuối cùng là có dụng ý gì?

Trương Tử Tinh nói:

- Những lời này có ẩn chứa việc cơ mật, tất nhiên là càng ít người biết càng tốt. Ta cùng Tây Phương Giáo có quan hệ sâu xa. Nhị vị giáo chủ kia còn từng hứa để ta làm tam giáo chủ cùng Vãng Sinh Phật Vị. Chỉ tiếc ta tự biết thiên mệnh, trước mắt thời cơ chưa tới, cho nên chỉ có thể uyển chuyển từ chối. Mới vừa rồi ta sở dĩ thủ hạ lưu tình, chính là vì thấy được kim thân của ba người các ngươi.

Kỳ thật, mới vừa rồi hắn không giết ba người này có ba nguyên nhân chủ yếu: một là e ngại việc họ tự bạo sẽ gây tổn thương đến Tam Tiêu cùng Long Cát công chúa; hai là khi thấy được kim thân kia, nhất thời lại nghĩ ra được một mưu kế; và ba là, ba người này đều là một trong thập nhị kim tiên, nếu tự bạo bỏ mình, tên trên Ngọc Hư Sách sẽ biến mất. Như vậy chỉ sợ là vị “thánh nhân mặt dày” Nguyên Thuỷ Thiên Tôn kia sẽ tìm đến, lúc chính là phiền toái rất lớn.

Từ Hàng chân nhân cũng không biết hắn có nhiều tính toán như vậy. Nhớ lại ngày đó ở trên Tam Tiên đảo, chính mình từng nhìn thấy hắn cùng Chuẩn Đề đạo nhân đối đáp, trong lúc đó cũng có nhắc tới việc tam giáo chủ, hơn nữa thoạt nhìn có thể thấy quan hệ hai người này không phải bình thường, lập tức nghi ngờ trong lòng tiêu trừ không ít. Tuy rằng hắn đối với việc ngày đó bị đánh vẫn còn canh cánh trong lòng như trước, nhưng hảo hán không thiệt hơn trước mắt, lúc này vẫn là nên cùng hai vị đồng bạn thoát hiểm trước rồi nói sau.

- Trước mặt người ngay không nói lời mờ ám. Bần đạo có một chuyện không rõ ràng, cho nên muốn mời ba vị giải thích cho điều nghi hoặc trong lòng. Được nghe Nhiên Đăng đạo nhân cùng Cụ Lưu Tôn phá giáo bỏ đi, đầu nhập sang Tây Phương Giáo. Ba vị đã có kim thân thần thông, như vậy tức là đã rất am hiểu thần thông của Tây Thổ, vì sao không đến cực lạc chi hương? Nếu pháp thân thần thông này bị Xiển Giáo đồng môn nhìn thấy, chỉ sợ ba vị sẽ có đại phiền toái. Điều này xin thỉnh ba vị đạo hữu trả lời chi tiết, bất luận đáp án ra sao, ta cũng không làm khó ba vị thêm nữa.

Từ Hàng chân nhân nghe vậy, thở dài một hơi, nói:

- Đạo hữu là người sáng suốt, ta cũng không thể giấu diếm nữa. Ba người bọn ta với đạo của Cực Lạc Niết Bàn hữu duyên, sau khi được Chuẩn Đề đạo nhân điểm hoá, cũng truyền cho kim thân thần thông, cùng với nguyên bản tu vi pháp lực cực kỳ phù hợp, tu luyện thần tốc, chỉ tiếc cuối cùng vẫn không địch lại thần thông của đạo hữu. Ba người bọn ta vốn cũng muốn cùng nhau đến Tây Thổ, nhưng Nhiên Đăng đạo nhân đã đi Tây Thổ trước mất rồi, lại được hai vị thánh nhân phong làm tam giáo chủ. Nếu chỉ là tam giáo chủ thì cũng thôi, nhưng người này bản tính đê tiện hạ lưu, bội bạc vô sỉ đến cực điểm. Ba người bọn ta nếu đến đó, tất sẽ phải chịu dưới trướng tên tiểu nhân đó, tất sẽ bị chèn ép, đến lúc đó làm sao có thể chịu được? Nguyên nhân chính vì như vậy, cho nên ba người bọn ta vẫn còn do dự chưa quyết. Lời này thiên chân vạn xác, nếu có chút hư ngôn, xin chịu hôi phi yên diệt. Giờ xin thỉnh đạo hưu thực hiện lời hứa, thả cho ba người chúng ta đi.

Trương Tử Tinh cơ bản cũng đã đoán được vài phần, giờ lại nghe Từ Hàng chân nhân nói vậy, nhất thời tâm niệm thay đổi thật nhanh, nói:

- Thì ra là thế! Việc này cơ bản cũng không khó, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một kế lưỡng toàn.

Từ Hàng chân nhân đối với Trương Tử Tinh thuỷ chung vẫn mang tâm lý cảnh giác rất mạnh, nói:

- Ba người bọn ta cũng coi như có cùng ngươi đối đầu, ngươi lại vô duyên vô cớ thi ân, đến tột cùng là có mưu tính gì?

Trương Tử Tinh lắc đầu nói:

- Đạo hữu đừng vội hiểu lầm. Nếu ta muốn hại các người thì chỉ cần đem chuyện các ngươi có kim thân thần thông lan truyền ra ngoài, đến lúc đó hậu quả thế nào, các ngươi cũng tự biết…

Tam tiên nghe vậy, sắc mặt đại biến. Nếu việc kim thân này đến tai Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, lúc đó triệu kiến ba người, với thần thông của thánh nhân, nhất định không thể giấu diếm, chỉ sợ có thể còn nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù có thể may mắn bảo mệnh, cũng sẽ bị trục xuất khỏi Xiển Giáo. Đến lúc đó nếu đầu nhập Tây Phương Giáo, vừa vặn lại ở cùng một chỗ với đồ vô sỉ Nhiên Đăng đạo nhân. Ba người trước đó từng có một đoạn thời gian thái độ đối với Nhiên Đăng đạo nhân thập phần lãnh đạm. Hơn nữa Từ Hàng chân nhân còn kết hạ cừu oán với Nhiên Đăng, với cá tính thù dai, tất sẽ chịu sự kiềm chế của tam giáo chủ, muốn làm việc gì cũng khó khăn, nghĩ đến thực sự vô cùng không cam lòng.

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn suy nghĩ một lát rồi hướng đến Trương Tử Tinh thi lễ trọng, nói:

- Xin thỉnh đạo hữu nói rõ. Nếu có thể chỉ điểm cho ba người bọn ta thoát khỏi bến mê, tất sẽ không quên ơn này.

Trương Tử Tinh trầm ngâm rồi nói:

- Ba người các ngươi chỉ cần đáp ứng ta một việc, ta liền nói ra kế sách lưỡng toàn kia. Đương nhiên, nếu kế sách này không hiệu quả, ba người các ngươi cũng không cần chịu sự chế ước của việc này.

Ba người nhanh chóng trao đổi ý kiến một chút, đều đạt được thống nhất chung, Phổ Hiền chân nhân nói:

- Đã như thế, thỉnh đạo hữu nói ra điều kiện.

Điều kiện của Trương Tử Tinh kỳ thực rất đơn giản --- Đó là toạ hạ môn nhân của tam tiên Từ Hàng, Văn Thù, Phổ Hiền từ nay về sau trọn đời sẽ không cùng Đại Thương hắn đối địch nữa.

Kỳ thật điều này chính là kế hoạch lâm thời mà hắn mới nghĩ ra. Tục ngữ có câu, vô công bất thụ lộc. Lấy quan hệ song phương đối địch, nếu hắn vô duyên vô cớ chủ động đưa ra trợ giúp, ba người ngược lại tất sẽ sinh nghi. Trên thực tế, chỉ cần ba người nguyện ý y kế hành sự, cho dù muốn Trương Tử Tinh đền bù thêm hắn cũng đồng ý.

Từ Hàng tam tiên nghe thấy điều kiện “đơn giản” này, trong lòng không khỏi có chút bất ngờ. Trương Tử Tinh lại cường điệu, đem điều kiện này kéo dài tới tận tương lai. Đến lúc đó, nhất mạch đệ tử của tam tiên cũng đều phải tuân theo quyết định này.

Ngữ khí khẳng định “Cường điệu” này làm cho lòng nghi ngờ của ba người giảm đi không ít, cũng đem lực tự bạo kia dần dần tán đi, miệng nói đáp ứng.

Từ Hàng chân nhân vội hỏi hắn có “lưỡng toàn chi sách” gì, Trương Tử Tinh mỉm cười nói:

- Kế này trên thực tế cũng không khó thực hiện. Ba vị lần này trở về núi, chuẩn bị một chút là có thể dắt theo môn nhân đến nương nhờ Tây Phương Giáo.

Tam tiên đều lộ vẻ cả giận, ngay cả tính tình tốt nhất như Phổ Hiền chân nhân cũng không khỏi nhíu mày nói:

- Đạo hữu chẳng hay là đang trêu chọc ba người chúng ta?

- “Ba vị đạo hữu đừng vội, thong thả nghe ta nói tiếp.

Trương Tử Tinh cũng đoán được phản ứng của ba người, không nhanh không chậm, lập tức lần lượt nói ra rõ ràng.

Tây Phương Giáo, cũng chính là Phật Giáo đời sau, lúc đó sẽ có phân biệt ra nguyên thuỷ phật giáo cùng hậu kỳ phật giáo cùng với nhiều gút mắt, cũng tức là trứ danh tiểu thừa phật giáo cùng đại thừa phật giáo chi tranh. Một trong tứ đại danh tác “Tây du ký” đi tìm “chân kinh”, cũng chính là đại thừa phật giáo chi kinh.

Cái gọi là “Thừa”, chính là từ Phạn văn “Diễn na” dịch nghĩa ra, có ý là “Thừa tái” hoặc “Đạo lộ”. Các thế hệ sau của người sáng lập ra Phật Giáo Thích Ca Mâu Ni, bên trong Phật Giáo bởi vì đối với giáo lý của Thích Ca Mâu Ni không có cùng lý giải cũng như trình bày và phát huy, trước sau hình thành rất nhiều hệ phái bất đồng. Dựa theo giáo lý bất đồng, cùng với sự hình thành qua các thời kỳ trước sau mà có thể quy về hai đại phái cơ bản là đại thừa cùng tiểu thừa.

Đại thừa cùng tiểu thừa phật giáo có thể nói là cùng nguồn gốc, nhưng rồi lại có nhiều sự khác nhau, biểu hiện ở nhiều phương diện. Đầu tiên, đối với cái nhìn về Phật Đà Thích Ca Mâu Ni, tiểu thừa phật giáo cho rằng hắn là một giáo chủ, đạo sư, là một người đã giác ngộ triệt để. Còn đại thừa phật giáo lại cho rằng thích già chính là một người có uy lực quảng đại, pháp lực vô biên, là đức phật toàn trí toàn năng, hơn nữa còn cho rằng, ngoại trừ Thích Ca Mâu Ni, tại tam thế thập phương còn có vô số phật. Thứ đến, ở tu trì phương pháp cũng có sự khác biệt. Tiểu thừa phật giáo chủ trương tu giới, định, tuệ “Tam học”, “Bát chính đạo”. Đại thừa phật giáo ngoại trừ những thứ đó ra, còn thiên về tu tập chính là “Lục độ”, “Tứ Nhiếp” ở trong “Bồ tát hành”. Đại thừa phật giáo lấy “Phổ độ chúng sinh” làm tôn chỉ tu hành, lấy thành Phật làm mục tiêu tu hành cao nhất.

Cụ thể còn rất nhiều điều khác nhau, nơi này cũng không tiện nói nhiều. Thông qua sự tiếp xúc nhiều lần giữa Trương Tử Tinh cùng người Tây Phương Giáo (bao gồm cả Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề song thánh), cũng đã trải qua thời gian dài phân tích, nghiệm chứng, suy đoán, trước măt Tây Phương Giáo cơ bản thuộc loại trạng thái nguyên thuỷ phật giáo, cũng tức là tiểu thừa phật giáo, lấy Tiếp Dẫn làm nhân vật đại biểu, chủ trương “Ngã không pháp hữu”, cường điệu tự thân tu trì, theo như nguyên tác thì Tiếp Dẫn đạo nhân cũng đúng như thế.

Mà Chuẩn Đề đạo nhân lại ẩn ẩn có những tư tưởng ban đầu của đại thừa phật giáo. Nhất là năm đó sau khi Trương Tử Tinh vô tình giải đáp một câu trong “Tự thiên thư” kia “Hữu duyên khởi vô tự tính, nhất thiết pháp vô ngã”, Chuẩn Đề đạo nhân dường như có sở ngộ, khiến cho loại xu thế này càng thêm rõ ràng. Lần ở trên Tam Tiên Đảo vì việc của Nhiên Đăng, Chuẩn Đề đạo nhân đã để lộ câu “Tính không huyễn hữu”, mà cái này đúng là tư tưởng của đại thừa phật giáo.

Loại phân chia này, trước mắt còn không rõ ràng, có thể so với sự thật lịch sử tư tưởng đại tiểu thừa phật giáo cùng lý luận còn có chút khác biệt. Có lẽ ở N năm về sau, hai loại tư tưởng này sẽ khác nhau càng ngày càng lớn, khiến cho Tây Phương Giáo chân chính sinh ra sự phân chia cái gọi là đại thừa, tiểu thừa. Mà cái mà trước mắt Trương Tử Tinh có thể làm chính là đem cái “có lẽ” này biến thành khẳng định, hơn nữa cũng đem thời gian đẩy sớm lên rất nhiều.

Kế hoạch này Trương Tử Tinh đã trù tính từ lâu, hiện giờ lại đụng “tam đại sĩ”, chính là vừa khéo có một cơ hội trời cho.

Trước mắt Tây Phương Giáo “thu nạp” môn nhân Xiển Triệt lưỡng giáo, thực lực đại tăng. Ngày đó Trương Tử Tinh còn nhắc nhở về việc giữ bí mật. Nhưng mà Trương Tử Tinh đích thực chính mắt không chỉ có phân hoá Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo, còn tiến tới kế hoạch lâu dài phân hoá nội bộ bên trong của Tây Phươg Giáo. Lần trước ở trên Tam Tiên Đảo, hắn đã thành công ly gián Nhiên Đăng cùng Từ Hàng, vốn là có thâm ý sâu sắc. Theo một loạt sự kiện sau đó, kế hoạch này càng tiến thêm một bước thuận lợi để có thể thực thi.

Chỉ cần địa phương nào có người, tất sẽ có sự khác biệt. Tuy rằng trước mắt hai gã thánh nhân còn đồng tâm hiệp lực, nhưng một khi nhận thức căn bản phát sinh xung đột, liền khó tránh khỏi mâu thuẫn. Loại mẫu thuẫn này nếu có thể từ môn hạ chúng nhân dần dần mở rộng, chung quy sẽ có một ngày bùng phát. Cho dù có bền chắc như thiết bản, dưới tình huống càng ngày càng có nhiều vết nứt, cuối cùng sẽ có lúc tứ phân ngũ liệt.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #390