Chương 377: Thiên Dao Bị Bệnh? Nghi Hoặc Tại ...


Vốn dĩ Thông Thiên Giáo Chủ công kích ba người Khổng Tuyên là muốn trong chiến đấu trợ giúp ba người lĩnh ngộ tinh túy kiếm khí của tam kiếm, cũng để trong lòng có sự chuẩn bị đối với lực lượng của thánh nhân. Mà công kích Trương Tử Tinh cũng là vì linh quang vừa hiện, tuy biết hắn không có hấp thu kiếm khí, nhưng cũng là muốn cho hắn nếm thử và thích ứng một chút hỗn độn lực của thánh nhân, kích khởi sự “Nghiên cứu” đối với sự “Cản trở” trong cửa thứ tư của Hãm Tiên Kiếm khí. Trong mắt Thông Thiên Giáo Chủ, có được hai kiện tiên thiên chí bảo, tiềm lực vô hạn, tâm trí lại trác tuyệt, thiên tử càng thích hợp đối với Hãm Tiên Môn hơn so với Tây Vương mẫu.

Chỉ cần kỳ tài ngút trờ này chủ động học tập, thành tựu tất nhiên là cực kỳ khả quan.

Ý tưởng này mới đầu đã thành công, Trương Tử Tinh quả nhiên dấy lên ý chí chiến đấu, cư nhiên không dựa vào kiếm khí dẫn đường, có thể nắm vững Hãm Tiên Kiếm, còn phá núi mà ra. Đương nhiên, bởi vì tu vi không đủ, lại không hiểu kiếm ý, cho nên trước mặt ba người Khổng Tuyên thập phần bối rối, nghiễm nhiên làm vướng tay vướng chân. Nhưng mà ngay tại thời điểm mục đích của Thông Thiên Giáo sắp đạt được, người nầy bỗng nhiên đem Tuyệt Kiếm Tiên phóng ra, đồng thời bắt đầu thi triển ra một loại lực lượng vô cùng kỳ dị.

Loại lực lượng kỳ dị này tựa hồ tự thân cũng không mạnh, nhưng lại bao hàm đạo lý, cùng vô sắc đại thủ(bàn tay vô sắc to—nghe kì vãi) của Khổng Tuyên tựa hồ có cùng nguồn gốc, nhưng về phương diện huyền ảo còn muốn hơn xa vô sắc đại thủ kia. Bị cỗ lực lượng kỳ dị kia dẫn động, Tru Tiên kiếm, Lục Tiên kiếm, Tuyệt Tiên kiếm uy lực đột nhiên đề cao, không chỉ có thể phòng ngự công kích của Thông Thiên Giáo Chủ, lại còn có thể bắt đầu phản công, điều này làm cho Thông Thiên Giáo Chủ không thể không kinh hỉ.

Tác dụng của Trương Tử Tỉnh chính là xe chỉ luồn kim, lợi dụng Thái Cực huyền ảo đem lực lượng tam kiếm tổng hợp lại, tăng lên để đối kháng Thông Thiên Giáo Chủ, giống như là quan chỉ huy, nếu mà hắn lấy lực lượng tự thân, thì lại vô pháp chân chính phát huy tác dụng nâng cao cường độ trong chiến đấu.

Thông Thiên Giáo Chủ vẫn cố ý duy trì cường độ lực lượng trước mắt, cùng bốn người công phòng chuyển đối lẫn nhau, người tới ta đi, mọi người đang xem âm thầm hâm mộ. Nhất là Hỏa Vân Động Tam Hoàng, không ngừng vuốt cằm, có vẻ đặt biệt cao hứng.Thông Thiên Giáo Chủ ngưng thần nhìn Thái Cực Tiên Quyết của Trương Tử Tinh một lúc, trong lòng cũng có cảm ngộ, bỗng nhiên cười dài một tiếng. Bốn người Khổng Tuyên đột nhiên cảm giác áp lực tăng cường thập phần.

Tu vi Trương Tử Tinh so với đám người Khổng Tuyên còn có chênh lệch tương đối, trong ba người cảm thấy thập phần kiệt lực. Đối mặt với hỗn độn lực của thánh nhân cho dù là dùng pháp môn kỳ dị “Tứ lạng bạt ngàn cân” cũng tiêu hao đại lượng tiên lực của hắn, hiện giờ Thông Thiên Giáo Chủ đột nhiên phát lực, cuối cùng kiên trì không được, bị đánh bay ra. Hắn lần này thất bại, ba người Khổng Tuyên lại càng thêm căng thẳng, chỉ thấy tay áo dài của Thông Thiên Giáo Chủ vung lên, tam kiếm trong tay rốt cuộc không khống chế được nữa, đều thoát khỏi tay rơi xuống.

Thông Thiên Giáo cũng không truy kích, đem tam kiếm kia thu trở về. Chúng môn nhân cũng không biết Tru Tiên Trận tứ môn, còn lầm tưởng sư tôn cố ý thi triển lực lượng, độc đấu tứ tiên, không khỏi hô to “quá đã”.

Sau khi Thông Thiên Giáo Chủ thu hồi tứ kiếm, lệnh cho môn nhân tản đi, chỉ để lại Tam Hoàng, Đa Bảo, Khổng Tuyên, Hình Thiên cùng Trương Tử Tinh

Trải qua trận chiến này, Khổng Tuyên, Hình Thiên, Đa Bảo ba người được lợi lớn, đối với Tru Tiên tam kiếm càng lĩnh ngộ sâu hơn một tầng. Mà biểu hiện của Trương Tử Tinh lại đồng dạng được Đa Bảo Đạo Nhân cùng Triệt Giáo môn nhân tôn trọng, nhất là Đa Bảo Đạo Nhân tự mình thể nghiệm qua lực lượng huyền ảo của Thái Cực tiên quyết, “Tiêu Dao Tử” này tuy rằng bản lực không mạnh, nhưng lại có tiên quyết thật là huyền diệu, có thể tăng mạnh sức chiến đấu của ba người. Mà khi sư tôn gia tăng lực, Tiêu Dao Tử thất bại, ba vị huyền tiên đỉnh giai bên ta nhất thời duy trì không được, có thể thấy được tầm quan trọng của hắn.

Trương Tử Tinh vừa thở dốc vừa đi tới, tính đi tính lại, trận chiến đấu này tuy rằng hắn xuất lực là ít nhất, nhưng lại cố hết sức, Thái Cực tiên quyết mới là lần đầu tiên sử dụng đã bị Hỗn Độn lực to lớn khảo nghiệm. Đơn giản một cái Thái Cực tụ xoáy, đã tiêu hao đại lượng tiên lực, cực kỳ gian khổ. Bất quá dưới áp lực cường đại này, đối với Thái Cực tiên quyết tinh luyện cùng cải tiến cũng là có ích lợi rất lớn.

Bốn người đồng thời cũng nhận thức được lực lượng đáng sợ của thánh nhân. Nếu mà Thông Thiên Giáo Chủ vừa lên đã thi triển ra loại trình độ hỗn độn lực kia, bốn người sớm đã bị thua. Nhưng chính Thông Thiên Giáo Chủ trong lòng cũng thu được vài điều. Nếu là bốn người tinh thông kiếm ý phối hợp với pháp bảo Hỗn Độn Chung, , ở trong Tru Tiên Trận Đồ tuyệt đối có thể cùng thánh nhân cầm cự. Lập tức cũng vừa lòng gật đầu, hướng Trương Tử Tinh khen:

- Tiên quyết của đạo hữu dẫn lực thật là thần diệu. Dường như cùng Hãm Tiên Kiếm ý có điều phù hợp. Lại còn gồm có điều huyền diệu khác. Cho dù là bần đạo cũng có thu hoạch.

Trương Tử Tinh cười khổ nói:

- Cái này toàn bộ là do thánh nhân ban tặng. Tiên Quyết này trải qua trận chiến kiểm nghiệm,có điều tinh tiến.

Lời này còn một tầng ý tứ khác chính là: Còn không phải do ngươi bức ta ra sao sao?

Thông Thiên Giáo Chủ lơ đễnh cười nói:

- Đạo hữu có thủ đoạn như vậy thật mới mẻ. Cùng Thái Cực Đồ của đại sư huynh ta có phần giống nhau. Nhưng phần lớn là bất đồng. Chẳng lẽ là tự mình lĩnh ngộ?

Trương Tử Tinh đáp

- Đây là Thái Cực tiên quyết. Do ta ngẫu nhiên ngộ được. Cùng tên là Thái Cực nhưng lại không giống Thái Cực Đồ.

Thông Thiên Giáo Chủ thầm khen một tiếng kì tài.Thở dài:

- Nếu đạo hữu lấy tiên quyết này phối hợp với diệu dụng của Hãm tiên Kiếm. Uy lực có thể tăng cao lên một tầng. Ngày sau trong Tru Tiên Trận nhất định có thể tỏa sáng.

Đao Bảo Đạo Nhân thấy Thông Thiên Giáo Chủ đem Hãm Tiên kiếm giao cho “Tiêu Dao Tử” sử dụng, đã đoán được trong tương lai Trương Tử Tinh có thể là một trong bốn người bảo vệ Tru Tiên Trận tứ môn. Nguyên bản hắn còn có tâm hướng tới đồng môn là Triệu Công Minh, nhưng sau trận chiến hôm nay, đối với thủ đoạn của Trương Tử Tinh cũng có hiểu biết, lập tức tỏ vẻ đồng ý gật đầu. Về phần Hình Thiên cùng Khổng Tuyên, tất nhiên là không có ý kiến, thấy lực lượng của hoàng huynh có thể được Thông Thiên Thánh Nhân cùng Đa Bảo Đạo Nhân nhận thức, họ cũng thấy nở mày nở mặt.

Trương Tử Tinh thấy hai thầy trò coi trọng mình như vậy, cũng không tiện từ chối, đành phải nói:

- Đa tạ thánh nhân thành toàn, việc này sau khi phản hồi từ Tây Côn Lôn,thì hẵng quyết định lại đi.

Thông Thiên Giáo Chủ gật đầu, lại quay lại hỏi Đa Bảo Đạo Nhân vì sao cùng Khổng Tuyên xung đột. Nhắc tới việc này, hai người “Chiến hữu” vừa rồi còn kề vai chiến đấu lập tức phùng mang trợn mắt(để thế cho VN :”>), vẻ giương cung bạt kiếm lại xuất hiện.

Hóa ra, Đa Bảo Đạo Nhân thấy Viên Hồng trong cơ thể có thủy hỏa lực vẫn không phối hợp với nhau, khiến Khảm Ly tiên quyết khó có thể tinh tiến, muốn dùng thủy hỏa thần đan lực, ổn định thể chất đặc thù, cũng hỗ trợ cho Viển Hông tăng cảnh giới lên.

Nhưng Khổng Tuyên cho rằng tu luyện hẳn là phải dựa vào từ mình tích lũy kinh nghiệm, nếu là mượn dùng ngoại lực tăng tu vi lên, kì thực lại có hại vô ích. Nhiều nhất trước mắt chỉ có thể đạt được hiệu ứng nông cạn, cũng dễ dàng dưỡng thành tâm lý ỷ vào may mắn, trong tương lai làm chậm chễ cảnh giới. Chân chính lực lượng cùng cảnh giới, là phải dựa vào tìm kiếm cùng thể hội của chính mình, không thể dùng thủ xảo. Cho dù không tu luyện Khảm Ly tiên quyết này, dựa vào Bát Chuyển Huyền Công một đường kiên trì không ngừng, tiếp tục tiến tới, cuối cùng cũng có thể đạt tới đỉnh.

Đa Bảo Đạo Nhân lại cho rằng Khổng Tuyên ngầm ám chỉ rằng cảnh giới của hắn là dùng thủ xảo, tất nhiên là không chịu bỏ qua, Khổng Tuyên cũng là người có ngạo khí, không chút nào yếu thế, đối chọi gay gắt. Hai người nguyên bản còn có ý tranh đấu gay gắt, nhất thời không buông bỏ được. Lúc này lập tức động thủ. Xuất phát từ ý muốn tranh đấu công bình,hai người ước định không dùng pháp bảo thần thông, chỉ lấy kiếm pháp để so sánh, người bại phải phục tùng quyết định của người thắng, kết quả lại đem Thông Thiên Giáo Chủ dẫn đến đây.

Trương Tử Tinh có thể lý giải tâm tình của Khổng Tuyên: hắn có thể tu luyện đến huyền tiên thượng giai đỉnh cảnh giới, tuy rằng có cơ duyên, cũng có một ít cảm ngộ từ bên ngoài, nhưng trụ cột vững chắc là khổ tu cùng tìm hiểu mà đạt được kết quả, cho dù không có Hỗn Độn Chung, hắn có Ngũ Sắc Thần Quang thì trong phong thần diễn nghĩa cũng là người số một chỉ dưới thánh nhân. Hiện giờ tất nhiên là hy vọng Viên Hồng cũng đi trên con đường vững chắc này.

Thông Thiên Giáo Chủ trầm ngâm nói:

- Khổng đạo hữu lời nói có lý, tự mình cảm ngộ được lực lượng thì ngoại lực tạo nên còn xa mới có thể sánh bằng. Chẳng qua Khảm Ly tiên quyết kia thập phần đặc dị. Có thể hấp thu chí cường Thủy Hỏa lực, còn có thể tạo ra lực lượng tràn đầy, còn có thể làm cho bản thận cảm ngộ tiến giai, tiên quyết bình thường không thể sánh bằng. Nhưng phương quyết này cũng có hạn chế tương đối, nếu không có thân thể thủy hỏa cực kỳ kiếm có, thì như sầu lo của Khổng Đạo Hữu vậy, chỉ có thể hấp thu lực lượng, không thể ở cảnh giới chân chính có sự đột phá. Không cẩn thận,còn có thể bị phản phệ.

Trương Tử Tinh bừng tỉnh đại ngộ: nguyên lai là như thế. Nói rõ ràng không phải là xong sao? Để làm chi phải đấu một hồi, làm hại mình cũng bị liên lụy lôi vào . . . . . . Hắn nhìn sắc mặt Đa Bảo Đạo Nhân cùng ánh mắt Khổng Tuyên, lập tức âm thầm lắc đầu: lấy tính nết hai người cùng “Mối hận cũ”, nếu có thể nói rõ ràng mới là lạ.

Thông Thiên Giáo chủ lại nói:

- Đồ nhi, pháp môn này vốn dĩ là được, chẳng qua ta xem tư chất Viên Hồng phi phàm, nếu lấy pháp bảo sử dụng, thủy hỏa đan kia vẫn là quá mức kém cỏi, chỉ sợ là bỏ nhiều công mà thu được ít. Nếu có thể lấy chí cường Ly Hỏa Vật cùng Khảm Thủy Vật, thì có thể thành việc. Viên Hồng có Bát Cửu Huyền công hộ thể, có thể không cần lo lắng, hai vật kia phẩm chất càng cao, hiệu lực càng mạnh.

Khổng Tuyên nghe được giải thích của Thông Thiên Giáo Chủ, đối với Khảm Ly tiên quyết cùng thủy hỏa thân thể lại có thêm một tầng nhận thức, hiểu được Đa Bảo Đạo Nhân đưa ra một cái phương án tốt nhất, trầm ngâm một trận, nói:

- Huynh trưởng ta từng thu của Lục Áp một pháp bảo là Chân Viêm Châu, Chân Viêm Châu có thể nói là một trong những pháp bảo hỏa tính mạnh nhất thể gian. Hiện có thể dùng. Chẳng qua Khảm Thủy Vật kia …….

Đa Bảo Đạo Nhân thấy Khổng Tuyên chủ động đưa ra Chân Viêm Châu. Biết việc đó có ý nghĩa là chịu thua, ngầm có chút tự mãn. Cũng không nói gì châm chọc,nói:

- Ta cũng từng nghe nói qua tên Lục Áp, Chân Viêm Châu kia quả thực thập phần mạnh mẽ, phải tìm kiếm Khảm Thủy vật xứng đối chỉ sợ không dễ. Không biết dùng Bích Du Cung năm nghìn năm Tuyết Long Ngọc Cốt có được hay không?

Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu nói:

- Lục Áp là Ly Hỏa tinh đắc đạo, Chân Viêm Châu là vật được liệt vào trong những vật chí dương, đừng nói là năm nghìn năm Tuyết Long Ngọc Cốt, cho dù là vạn năm, cũng vô pháp xứng đôi.

Nghe được hai chữ “Ngọc Cốt”, Trương Tử Tinh bỗng nhiên nhớ tới một kiện đồ vật nọ, ngày đó khi hắn ở núi Không Động diệt Linh Bảo Pháp Sư, Viên Hồng từng ở Nguyên Dương động tìm được một bộ hài cốt, hài cốt kia ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, dường như là thuần thủy lực.

Nghĩ đến đây,hắn lập tức tìm sâu trong túi pháp bảo “Xuất” ra bộ hài cốt.

Đa Bảo Đạo Nhân vừa thấy hài cốt này, lộ ra sợ hãi lần vui mừng:

- Thủy nguyên lực thật là cường đại, lại thuần khiết vô cùng, lại có huyền tiên chi cảnh, vừa lúc áp dụng vào Viên Hồng! Đạo hữu như thế nào có loại bảo vật này!

Thông Thiên Giáo Chủ đánh giá bộ hài cốt này một trận, gật đầu nói:

- Nguyên là là hài cốt của Thủy vu chi kỳ! Vu chi kỳ bản thân là thượng cổ kỳ yêu, bản lĩnh cao cường. Khi Hạ Vũ trị thủy, từng dẫn mười vạn yêu binh ở Hoài Nguyên cùng Hạ Vũ tranh đấu. Đáng tiếc, trúng kế của canh thần, thất thủ bị bắt, không thể tưởng được hài cốt lại lọt vào trong tay bệ hạ. Từ hài cốt này xem ra, Vu chi kỳ lúc lâm chung đã lĩnh ngộ huyền tiên chi cảnh, đáng tiếc thân là bí bảo bắt, phẫn nộ mà chết. Thực làm người ta cảm thán!

Trương Tử Tinh biết Linh Bảo Pháp Sư chính là vị canh thần kia, sau khi dùng quỷ kế bắt giữ Vu Chi Kỳ, sau đó lại có kế hoạch, có thể là mơ ước lực lượng của Vu Chi Kỳ, cho nên là đối tượng tối trọng yếu bị nhốt ở tầng dưới chót của động quật, lực lượng của Vu Chi Kỳ kia được bảo tồn có thể cùng Linh Bảo có liên quan. Đáng tiếc Linh Bảo cuối cùng chết ở trong tay hắn, đủ loại mưu kế cuối cùng toàn bộ hóa ra vô ích.

Thông Thiên Giáo Chủ nói:

- Thi hài Vu Chi Kỳ này còn có chút phiền phức, nhưng Viên Hồng cũng là viên hầu chi thể, được Đa Bảo bạo về, có thể vô sự. Có hai vật này, Khảm ly tiên quyết có thể hoàn thành!

Khổng Tuyên cùng Đa Bảo Đạo Nhân nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, thật không giống tình trạng đối địch lúc trước. Việc Viên Hồng chấm dứt, Trương Tử Tinh cũng thập phần cao hứng, có tâm một đường đến thăm Tây Côn Lôn. Hắn biết Tam Hoàng, Đa Bảo, Khổng Tuyên cùng Hình Thiên sắp sửa đi tới một chỗ bí mật để tìm kiếm một kiện đồ vật gì đó, lập tức lo lắng hướng hai người huynh đệ dặn dò vài câu, lúc này mới bái biệt Thông Thiên Giáo Chủ, rồi mới hướng mọi người cáo từ.

Thông Thiên Giáo Chủ lo lắng đến việc khôi lỗi mộc nhân đã mất hiệu quả, mà Càn Khôn Đỉnh cũng chỉ có tác dụng bảo vệ thân thể. Lúc gần đi lại tặng hắn một kiện pháp bảo, gọi là Tác Xuyên Tâm Tỏa. Trương Tử Tinh tự nghĩ hôm nay cũng hao phí một phen khí lực, tương lai còn có thể đi Tru Tiên Trận làm lính đánh thuê, thu chút tiền boa cũng là bình thường, tất nhiên là yên tâm thoải mái mà thu vào.

Sau khi rời đi Bích Du Cung, Trương Tử Tinh cố ý đi tìm Triệu Công Minh, hàm hồ biểu lộ hảo cảm của mình đối với Bích Tiêu cùng ba tỷ muội, hy vọng có thể được Triệu Công minh đồng ý.

Nào biết Triệu Công Minh lại đưa ra câu trả lời làm vô số lý do hắn đã chuẩn bị tất cả đều lại ở trong cổ họng:

- Đạo hữu là ân nhân cứu mạng huynh muội ta, đừng nói là cầu thân. Cho dù là muốn tánh mạng bốn người chúng ta, cũng không chối từ!

Trương Tử Tinh đảo cặp mắt trắng dã:vị đại ca này sợ rằng suy nghĩ về nghĩa khí quá nhiều …… mới mở miệng đã nói về nó. Tuy là người có nghĩa khí, nhưng là quá mức võ đoán đi, dù sao cũng là hôn nhân đại sự, tình yêu cùng báo ân nào có thể nhập vào làm một? Như vậy xem ra, chính mình chẳng là là loại có ân đòi báo?

Trương Tử Tinh lại tiếp tục uyển chuyển bề mặt-biểu đạt tình cảm của chính mình, Triệu Công Minh cuối cùng mới mở miệng nói một câu:

- Đạo hữu là người có nghĩa khí, nhân phẩm tất nhiên là tin được, ta lúc này không có dị nghị gì!

Vẫn là “Nghĩa khí”?? Trương Tử Tinh im lặng một trận, biết cùng Triệu Công Minh đàm luận rất phí tâm tư, bất quá tốt xấu cũng chiếm được nhận thức của vị đại cữu ca(ông anh vợ) kia.

Trên đường, Trương Tử Tinh một bên phi hành, một bên âm thầm tính toán:nếu qua một cửa của Triệu Công Minh này, như vậy sau khi tới Tây Côn Lôn, chi bằng lập tức lên Tam Tiên Đảo, cũng hướng Tam Tiêu nói rõ việc Vãng Sanh Liên Tử kia. Chẳng qua, nếu là thử nói rằng cùng chính mình song tu mới có thể hỗ trợ Tam Tiêu phục hồi như cũ, chỉ sợ bị hiềm nghi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hơn nữa lúc này thân mang đại sự, chi bằng làm cho tam nữ, nhất là Quỳnh Tiêu cùng Vân Tiêu xem xét một chút xem sao.

Trương Tử Tinh nghĩ nghĩ, về trước Triều Ca một chuyến. Để cho tiểu Na Tra cùng Tiêu Thăng, Tào Bảo hai người mang theo khỏa Vãng Sanh Liên Tử kia cùng một phong thư đi trước đến Tam Tiên Đảo, nói đến việc này, cũng cấp cho Tam Tiêu một thời gian “đệm” để suy nghĩ. Sau sau khi hắn phản hồi từ Tây Côn Lôn, vừa lúc có thể mang đến một cái đáp án khẳng định.

Lấy sự ủng ái của Tam Tiêu đối với Na Tra, cùng Tiêu Thăng, Tào Bảo ổn trọng, cũng có thể gia tăng hy vọng một chút, nhưng thành công hay thất bại, phải xem thái độ của Tam Tiêu.

Trương Tử Tinh ở Triều Ca phân phó một phen, lập tức hướng Tây Côn Lôn tiên sơn bay đi.

Không bao lâu liền tới Tây Côn Lôn. Từ dưới ngọc sơn, Trương Tử Tinh đã được Lục Ngô dẫn lên Quỳnh Ngọc Cung. Không ngoài sở liệu, Hạm Chi Tiên, Đặng Thiền Ngọc cùng Nữ Bạt vừa nghe tin tức hắn, sớm xuống núi nghênh đón.

Trương Tử Tinh đối với Đặng Thiền Ngọc, Hạm Chi Tiên cùng tiểu muội Nữ Bạt cũng rất là nhớ nhung, lần này gặp lại, tất nhiên là hân hoan vô cùng

Tây Vương Mẫu Thiên Dao đem người ra Quỳnh Ngọc Cung, bằng lễ tiết cao nhất đưa hắn tiến vào trong đại điện. Trương Tử Tinh kinh ngạc phát hiện, khí chất của vị Thiên Dao nương nương này lại đã xảy ra một loại biến hóa kỳ dị, cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng giảm mạnh, thay vào đó là một loại ôn nhu hiếm thấy, không hình dung cụ thể được, chỉ là cảm thấy được nàng vinh quang tỏa sang, so sánh với mỹ nhân lạnh lùng lúc trước, có một loại phong vận động lòng người khác.

Khách và chủ sau khi ngồi xuống, hỏi thăm nhau vài câu. Bởi vì trước mắt Tru Tiên Trận còn là việc bí mật, Trương Tử Tinh nhìn mọi người xung quanh Tây Vương Mẫu, đề xuất có chuyện quang trọng cần một mình thương nghị

Tây Vương Mẫu thấy hắn đưa ra đề xuất này, biết thập phần trọng yếu, lúc này lệnh cho tả hữu lui ra. Hạm Chi Tiên là người hiểu ý, dẫn Đặng Thiền Ngọc cùng Nữ Bạt rời đi. Khi ra đến ngoài điện, Đặng Thiền Ngọc vốn đang nghĩ muốn vểnh tai nghe lén, bị Hạm Chi Tiên kéo một phen, đành phải ngoan ngoãn rời đi.

Trong địa điện chỉ còn lại hai người Dao Chân Nhân cùng Trương Tử Tinh, Dao Chân Nhân nhìn thoáng qua Trương Tử Tinh, lộ ra vẻ kì quái:

- Không biết là xảy ra đại sự gì? Bệ hạ vì sao tu vi lại tụt lùi nhiều như vậy? Lần trước bệ hạ rời khỏi Tây Côn Lôn,vốn là Kim Tiên Thương Giai, hiện giờ không ngờ lại lùi tới Kim Tiên hạ giai! Chẳng lẽ là lần trước sau khi rời khỏi,lại gặp tai họa gì?

Kim Tiên Hạ Giai? Như thế nào lúc này lại “Lui bước”? Thật đúng là mau! Trương Tử Tinh kinh ngạc một trận, nghe được vấn đề của Dao Chân Nhân, có tâm tăng thêm một bước hảo cảm của nàng, để nhờ việc kia, nên thuận thế đem chuyện đại náo thiên đình, hủy Khốn Tiên Tháp cùng Trường Thừa Đạo Nhân nói ra.

Dao Chân nghe thế hai mắt phát sáng, có thể làm cho Hạo Thiên cùng Kim Mẫu, đôi cẩu nam nữ này ăn một trái đắng lớn như vậy, cảm giác thực bớt đi được một ngụm ác khí. Đồng thời, đối với vị diễn viên chính Trương Tử Tinh kia không tiếc tự mình mạo hiểm vì Long Cát Công Chúa cũng âm thầm hâm mộ. Nghe tới hắn thân trúng nguyền rủa cùng độc thuật của Kim Mẫu, Dao Chân Nhân không khỏi hoa dung thất sắc.

Chính nàng cũng là một người bị ác độ trở chú của Kim Mẫu làm hại, toàn bộ dựa vào tác dụng lần trước của Côn Lôn Kính, cùng với hắn ân ái triền miên, mà cho đến nay hắn vẫn không biết. Mới vừa rồi giải trừ, do đó tu vi trở lại huyền tiên thượng giai đỉnh. Hiện giờ nghe được Trương Tử Tinh cũng trúng ác chú này, có thể nào không sợ hãi?

Trương Tử Tinh lơ đễnh nói:

- Chú thuật kia hiện giờ vẫn chưa phát tác, có lẽ không có việc gì

Dao Chân Nhân lộ ra vẻ khẩn trương:

- Bệ hạ,việc này không phải là nhỏ. Ta từng trúng độc thủ của Nguyên Khanh kia, biết rõ thời kỳ ủ bệnh của độc chú cực kỳ bí ẩn, một khi phát tác, chỉ sợ khó có thể giải cứu. Bệ hạ tu vi cảnh giới tụt lùi, có thể cùng việc này có liên quan, có thể không cho ta thi thuật tra xét rõ ràng một phen?

Trương Tử Tinh vốn định nói chính mình có ma thể không sợ hết thảy độc chú thuật, thấy Dao Chân Nhân ít nhiều có vẻ quan tâm, ma xui quỉ khiến thế nào lại không nói ra chân tướng, mà lại đáp ứng.

Dao Chân Nhân đi tới ngồi trước mặt hắn.Ngọc chưởng lóe ra ánh quang hoa mờ mờ, hướng trán hắn vỗ tới, đến khoảng cách một cái nắm tay thì ngừng lại. Hào quang kia thấu nhập vào thẳng huyệt Thiên Môn hắn, một đường hướng toàn thân mà tra xét.

Trương Tử Tinh ngửi thấy trên người nàng có mùi hương thơm ngát mà thanh nhã của hoa lan, không khỏi nhớ tới sự sảng khoái khi ở Tây Côn Lôn chế thuốc khi trước, tình cảnh ướt át trong mộng kia, nữ diễn viên rõ ràng chính là vị Tây Vương Mẫu nương nương này, không khỏi tâm thần nhộn nhạo.

Dao Chân Nhân đem tiên lực trong cơ thể Trương Tử Tinh tra xét, quả nhiên cảm giác cũng không có cái gì khác thường, chỉ là cảm thấy thân thể hắn có chút nóng lên, tim đập đặc biệt dồn dập. Nàng nghi hoặc. Vừa lúc đón nhận ánh mắt có chút nóng cháy của nam tử kia, nhất thời hiểu được là xảy ra chuyện gì, lúc này sắc mặt đỏ bừng vội thu hồi cánh tay, tự nhiên lùi lại mấy bước, thực tế là cùng hắn tạo ra khoảng cách “An toàn”, lại cảm thấy tim mình so với hắn mới vừa rồi còn đập còn muốn rộn ràng hơn.

Trương Tử Tinh ẩn ẩn đã nhận ra Dao Chân Nhân đối với hắn hình như có loại cảm giác đặc biệt, lại sợ đắc tội vị nương nương này mà không dám làm rõ. Dao Chân Nhân từng thất bại trong tình cảm, tính tình lại cực đoan cao ngạo, tuyệt không thể dễ dàng trêu chọc. Nếu không cẩn thận xúc động nghịch lân(vảy ngược) của nàng, đừng nói là kết minh cùng xin giúp đỡ, chỉ sợ là ngay cả toàn thân trở ra Tây Côn Lôn cũng thành vấn đề, lập tức không dám tái diễn tình cảnh, đem ánh mắt dời đi chỗ khác.

Dao Chân Nhân tự trấn định mình, thản nhiên nói:

- Việc này thật là kỳ lạ, bất quá bệ hạ cũng không cần lo ngại. Có thể hao phí cảnh giới tu vi mà bài trừ độc chú, mặc dù lui tới kim tiên hạ giai, thực sự có thể không cần lo lắng. Ta cùng với Hạm Chi đạo hữu gần đây luyện được ba khỏa Càn Khôn Phản Sinh Đan. Bệ hạ cầm lấy, thỉnh thoảng còn cần dùng.

- Đa tạ nương nương.

Trương Tử Tinh biết Càn Khôn Phản Sinh Đan là vật trân quý. Thực có thể đối với thương thế nguyên thần Tam Tiêu có tác dụng không nhỏ, lập tức tạ ơn Dao Chân Nhân.

Dao Chân Nhân mỉm cười nói:

- Bệ hạ khách khí làm gì. Chỉ là hôm nay bệ hạ đến đây, chỉ sợ có chuyện quan trọng khác.

Trương Tử Tinh gật gật đầu, đem việc Tru Tiên Trận kia nói rõ, dùng ngữ khí thành khẩn thỉnh cầu Dao Chân Nhân tương trợ.

Dao Chân Nhân sau khi nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ do dự:

- Việc này xin thứ cho Thiên Dao khó có thể tương trợ.

Tuy rằng Trương Tử Tinh đối với đáp án này cũng có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng khi nghe Dao Chân Nhân chính mồm nói ra, vẫn không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

Dao Chân Nhân thấy biểu tình ảm đạm của hắn, không đành lòng, thở dài:

- Bệ hạ, không phải là Thiên Dao sợ hãi đắc tội thánh nhân hoặc là nhập thế ứng kiếp. Nếu đổi lại bình thường, chỉ bằng việc bệ hạ đại náo thiên đình, ta cũng sẽ nghĩa bất dung từ mà tương trợ. Chính là, hiện giờ ta . . . . . . Ta thân thể có trở ngại, trong vòng trăm năm, chỉ sợ không thể vọng động tiên lực. Xin thỉnh bệ hạ tha lỗi.

Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi: thân thể có ngại? Đến tột cùng là cái bệnh gì? Khiến trong vòng trăm năm không thể vọng động lực lượng?

Hắn vội vàng truy vấn Dao Chân Nhân bệnh nặng nhẹ ra sao, còn tìm kiếm biện pháp giải cứu. Hắn xem ra, nếu có thể cầu được Dao Chân Nhân song tu, như vậy một viên Vãng Sanh Liên Tử kia có thể chữa khởi căn bệnh khó nói trên người Dao Chân Nhân. Vãng Sanh Liên Tử thần hiệu vô cùng, cho dù là ác độc trở chú của Kim Mẫu kia, cũng có khả năng trừ tận gốc.

Nhưng mà Dao Chân nhân đối với điều hắn hỏi tịnh không đáp, khi bị gặng hỏi, khuôn mặt thậm chí còn đỏ bừng, cũng không hiểu là xấu hổ hay sao, lập tức phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại Trương Tử Tinh với vẻ mặt kinh ngạc đứng lại ở trong điện.

Rơi vào đường cùng, Trương Tử Tình đánh phải đến chỗ Hạm Chi Tiên, hướng Hạm Chi Tiên, Đặng Thiền Ngọc cùng Nữ Bạt nói ra việc này. Đám người Hạm Chi Tiên cũng nói sau khi hắn rời Tây Côn Lôn đi không lâu, trên người Dao Chân Nhân đã phát sinh những biến hóa cổ quái.

Ấn tượng sâu sắc nhất với Đặng Thiền Ngọc chính là nàng cảm giác rõ ràng được trên mặt vị sư tôn này thêm vài phần từ ái, thiếu vài phần lãnh ý, điểm này, ngay cả những tiên nữ hầu hạ Tây Vương Mẫu cũng hoàn toàn đồng cảm.

Đây là một loại xu thế tốt đẹp, không tính là bệnh gì được! Nhưng vì cái gì Dao Chân Nhân lại nói trong vòng trăm năm không thể vọng động lực lượng được?

Trương Tử tinh suy nghĩ trăm điều cũng không hiểu được điều này, nhưng Tây Vương Mẫu đã cự tuyệt. Như vậy hắn đành phải như không trâu bắt chó đi cày, tự thân xuất mã. Dù sao là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, đơn gian hạ quyết tâm, nhờ Hạm Chi Tiên hộ pháp rồi tiếp nhận Hạm Tiên Kiếm Khí trong Định Thương Kiếm. Lĩnh ngộ chưa được bao lâu, Dao Chân Nhân lại phát Tam Thanh Điểu đến mời hắn tham gia tiệc tối. Trong bữa tiệc nói, Dao Chân Nhân tựa hồ đã quên chuyện không vui vừa rồi, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.

Ban đêm, Trương Tử Tinh nghỉ lại trong phòng Hạm Chi Tiên. Trương Tử Tinh nói rõ một lẫn những chuyện đã xảy ra gần đây, Hạm Chi Tiên nghe nói phu quân đã đại náo thiên giới, cùng Thiên Đế Thiên Hậu ác chiến, cũng cùng Tây Phương Giáo đổ đấu, cắn nuốt lục phẩm đài sen, chịu họa nổ tan xác. Tuy rằng hiện giờ đã biết phu quân không việc gì, nhưng Hạm Chi Tiên trong lòng vẫn không tránh khỏi lo sợ một lúc. Nghe nói chưởng giáo thánh nhân coi trọng hắn, ngày sau còn muốn cùng hắn cùng với thánh nhân tranh đấu, tâm hồn lại không khỏi nhảy lên.

Trương Tử Tinh biết Hạm Chi Tiên quan tâm mình, ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tận lực nói ra những lời tâm tình của thế kỷ sau này, đem đề tài chuyển hướng. Hạm Chi tiên nghe được mặt mày ẩn tình, hai gò má ửng đỏ. Trương Tử Tinh lâu rồi chưa nhấp nháp vị tiên nữ Kim Ngao Đảo động lòng người có thân thể mềm mại này, nhịn không được bắt đầu động thủ động cước. Hạm Chi Tiên sớm đã đem thể xác và tinh thần giao phó cho hắn, khi chỉ còn hai người, cũng bỏ đi vẻ rụt rè thường ngày, uyển chuyển phối hợp. Hai người cửu biệt thắng tân hôn, đều có một phen tình cảm mãnh liệt triền miên.

Tuy rằng Trương Tử Tinh đã bày ra tử la mê chướng, nhưng phiên động tĩnh này lại không thể gạt được vị nữ chủ nhân thân có được vị giai lực của toàn bộ Tây Côn Lôn này. Cũng khiến cho ở trong tẩm cung của Quỳnh Ngọc Cung, một vị chân nhân thức trắng đêm trằn trọc, khó có thể yên giấc.

Ngày thứ hai, khi Đặng Thiền Ngọc tới gặp Trương Tử Tinh, tuy rằng Hạm Chi Tiên sáng sớm đã đem đám hỗn độn trên giường cùng “Dấu vết” thu nhập thỏa đáng, nhưng Đặng Thiền Ngọc vẫn là dễ dàng theo vẻ thẹn thùng trên mặt Hạm Chi Tiên mà đoán được hai người tối hôm qua “Tình cảm mãnh liệt đại chiến”, trên mặt không khỏi một trận ửng đỏ, thừa dịp Hạm Chi Tiên không chú ý, hưng hăng đá Trương Tử Tinh một cước.

Trương Tử Tinh cong người tranh một cước kia. Ở trong tiên thức hướng Đặng Thiên Ngọc nói vài lời tâm tình, nghe được vị nữ hiệp này mặt đỏ tai hồng, lại cứ coi như không có việc gì lại cùng Hạm Chi Tiên nói chuyện. Hạm Chi Tiên tất nhiên là nhìn ra sự khác thường của Đặng Thiền Ngọc, trừng mắt lườm Trương Tử Tinh một cái, ép hắn không được lại “Khi dễ” vị tỷ muội này.

Đặng Thiền Ngọc dẫn Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên vào đại điện, Dao Chân Nhân trên ngai vàng nhìn thấy Trương Tử Tinh tới, lại nghĩ đến “Thanh âm” tối hôm qua nghe được, trên mặt chợt xẹt qua vài phần đỏ ửng, vì giảm bớt tâm tình xấu hổ, liền mở miệng nói:

- Bệ hạ.Hôm qua việc đó ta đã cẩn thận cân nhắc một phen, vẫn là cảm thấy bất lực. Nhưng ta có một bộ bí truyền pháp quyết này, thập phần thần dị, nếu bệ hạ có thể tu luyện thành thục, tương lai nhất định có thể phát huy hiệu quả thần kỳ, còn muốn hơn lực lượng huyền tiên thượng giai đỉnh của ta, xin thỉnh bệ hạ không nên ghét bỏ.

Trương Tử Tinh nghe được pháp quyết này có thể thắng được huyền tiên thượng giai đỉnh lực lượng, trong lòng vui sướng, gật gật đầu.

Dao Chân Nhân thấy Trương Tử Tinh đồng ý, trong tay thả ra một đoàn quang mang màu lam, chậm rãi bay tới. Dần dần đi vào trong huyệt thiên linh cái của hắn, Trương Tử Tinh chỉ thấy cảm thấy trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một bộ pháp quyết kỳ dị, thử vận chuyến một chút, đúng là không hề ngưng trệ, giống như vốn cùng hắn là liền một chỉnh thể.

Trương Tử Tinh tuy rằng với công hiệu của pháp quyết này nửa tin nửa ngờ, nhưng rõ ràng là thấy Tây Vương Mẫu có ý tốt, lập tức tạ ơn Dao Chân Nhân. Bởi vì hắn đã hạ quyết tâm, tiếp nhận Hãm Tiên Kiếm Khí rồi, cho nên cũng không nhắc lại việc mời Dao Chân Nhân tham gia Tru tiên Trận, chỉ là nói có thập nhị phẩm liên thai(đài sen mười hai cánh) Vãng Sanh Liên Tử, có thể trợ Dao Chân Nhân bài trừ bệnh ách.

Nào biết Dao Chân Nhân sắc mặt trở nên đỏ ửng, chỉ nói bệnh này này tuy nhẹ nhưng là nằm trong kiếp vận, không cần hóa giải, nhưng chu kỳ trăm năm không thể ngắn lại. Trương Tử Tinh nhìn ra Dao Chân Nhân có điều khó nói, cũng không tiện hỏi nhiều, để tránh tái diễn tình cảm không vui hôm qua, âm thầm lại tính toán ngày sau khi nào rảnh rỗi, thỉnh Thần Nông tới giúp đỡ vị nương nương này một phen.

Trương Tử Tinh có tâm mang Hạm Chi Tiên cùng Nữ Bạt rời đi Tây Côn Lôn, nhưng Hạm Chi Tiên tự nghĩ Thương Thanh Quân ở Triều Ca vì phu quân mà huấn luyện cơ giáp, mà chính mình lại không thể làm được gì, hẳn là nên cố gắng vì phu quân mà xuất lực, lập tức thà rằng chịu nỗi tương tư đau khổ vì chia lìa, chứ nhất định không chịu rời đi, phải ở lại Tây Côn Lôn “Trợ” Dao Chân Nhân luyện đan.

Đối mặt với thê tử tốt như vậy, Trương Tử Tinh còn có thể nói cái gì? Dao Chân Nhân cũng nhìn ra hai người ân ái, âm thầm cảm khái. Đem ba khỏa Can Khôn Phản Sinh Đan cùng rất nhiều đan dược trân quý đều đưa ra cho Trương Tử Tinh.Hạm Chi Tiên là người trong nghề, biết đan dược này quý hiếm, đối với sự khẳng khái của Dao Chân Nhân không khỏi kinh ngạc. Tuy rằng Dao Chân Nhân lần nữa cường điệu là chính mình không thể tham gia Tru Tiên Trận, trong lòng có lỗi, nhất định bồi thường cho Trương Tử Tinh, nhưng mẫn cảm như Hạm chi Tiên vẫn là nhận ra một cái gì đó khang khác.

Hạm Chi Tiên không muốn rời đi. Nữ Bạt cũng lấy đại cục làm trọng ở lại, nhưng Đặng Thiền Ngọc lại một lòng muốn xuống núi trợ giúp Trương Tử Tinh, sử dụng làm nũng thần công đối với sư tôn làm ra bộ dạng nhõng nhẽo một phen. Dao Chân Nhân trầm ngâm một trận, rồi đáp ứng, cũng ban thường hộ thân pháp bảo của chính mình là Vân Nghê Bảo Thường. Dặn nàng cẩn thận mọi sự, nếu có chút biến cố, có thể phản hồi Tây Côn Lôn.

Đặng Thiền Ngọc mừng rỡ, bái tạ Tây Vương Mẫu, vui vẻ đi tới trước mặt Trương Tử Tinh,cũng không quản hắn có đáp ứng hay không, làm ra một bộ dạng “Dù sao thì ta cũng đi cùng ngươi”. Trương Tử Tinh biết vị nữ hiệp này có đôi khi không thể theo lẽ thường, đơn giản làm ra bộ dạng phối hợp “Mặc ngươi xâm lược”, làm cho Đặng Thiền Ngọc hé miệng cười thầm.

Hạm Chi Tiên cùng Nữ Bạt đưa Trương Tử Tinh, Đặng Thiền Ngọc đến tận dưới chân núi. Mà Dao Chân Nhân ở xa xa đứng tại Quỳnh Ngọc Cung, nhìn theo hai đạo độn quang đang rời đi, vẻ mặt toát lên vẻ ôn nhu không thể nói thành lời. Cuối cùng. Bỗng nhiên nhẹ nhàng sờ sờ bụng chính mình, vẻ ôn nhu trên mặt càng đậm.

Trương Tử Tinh mang theo Đặng Thiền Ngọc một đường phi hành, thầm nghĩ nha đầu kia cũng có nhiều năm chưa cùng bạn thân khuê phòng là Thương Thanh Quân gặp mặt, lần này chi bằng trước tiên đem nàng an trí ở Triều Ca, rồi hướng Tam Tiên Đảo mà đi.

Ngay khi đi được nửa đường đến Triều Ca, Trương Tử Tinh bỗng nhiên cảm giác được tín hiệu khác thường được Siêu Não truyền đến, vừa mở ra thì thấy, đúng là truyền đến tình cản kịch liệt của Tào Bảo, không khỏi kinh hãi.

Tào Bảo không phải cùng tiểu Na Tra, Tiêu Thăng một đường hướng Tam Tiên Đảo truyền tin sao? Thông tấn khí này là Trương Tử Tinh lần trước đại náo thiên giới giao riêng cho Tào Bảo. Thao tác thập phần đơn giản, dùng để đưa tin tức, không ngờ nhanh như vậy đã phát huy công dụng.

May mắn là lúc này hắn đang trên đường đi tới Triều Ca, nếu còn ở lại núi Tây Côn Lôn, chỉ sợ còn có thể bởi vì tiên sơn lực lượng mà không có “Tín hiệu”. Tín hiệu này vô cùng cấp bách, nhưng vài lần sau, cư nhiên lại không có tiếng động, không có hưởng ứng gì.

Trương Tử Tinh trong lòng căng thẳng: Hay là trên Tam Tiên Đảo, thực sự xảy ra đại sự?

Hắn trong lòng biết khác thường. Phân phó Đặng Thiền Ngọc từ hành đi Triều Ca, chính mình hướng Tam Tiên Đảo mà đi. Đặng Thiền Ngọc nhìn ra hắn tất có sự cố, kiên trì đòi cùng đi. Trương Tử Tinh biết chuyện quá khẩn cấp, cũng không kịp khuyên bảo giải thích, đành pháp đáp ứng mang nàng cùng đi.

Bởi vì Đặng Thiền Ngọc độn quang tốc độ không nhanh, Trương Tử Tinh cũng bất chấp tất cả, tiến lên ôm lấy eo nàng, đem Xích Huyết Độn Thuật thi triển ra.

Đặng Thiện Ngọc bỗng nhiên bị hắn ôm eo, chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở nam tử mãnh liệt truyền đến. Không khỏi nhớ tới lần trước bị Thủy Hỏa Thần Phong gây thương tích, bị hắn nhìn không sót một cái gì, trong lòng cực kỳ xấu hổ. Chẳng qua Đặng Thiền Ngọc đối với hắn sớm ngấm ngầm nảy sinh tình cảm. Cũng chuẩn bị tốt “Không phải hắn không lấy chồng”, cho nên chỉ từ chối tượng trưng một trận, lập tức ngoan ngoãn bên cạnh hắn

Trương Tử Tinh ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Đặng Thiền Ngọc, cũng không khỏi có chút ý niệm, nhưng hắn càng lo lắng là an nguy của Tam Tiêu cùng ba đồ nhi, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất nhắm phương hướng Đông Hải bay đi, tốc độ đáng sợ của Xích Huyết Độn Thuật kia cũng làm cho Đặng Thiền Ngọc âm thầm líu lưỡi.

Trương Tử Tinh lo lắng đều không phải là thừa, lúc này Tam Tiêu, quả thật đang gặp đại phiền toái.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #377