Chương 368: Oa Hoàng Đồ Trung Tu Càn Khôn ...


Năm đó hắn từng tranh chấp cùng với Nữ Oa nương nương tại Nữ Oa miếu, còn lấy thân phân nhân hoàng ra đánh cược, cuối cùng lưu lại trên vách tường Nữ Oa miếu câu thơ “ Ngàn ma vạn kích hoàn kiên kính, nhâm tha đông tây nam bắc phong”. Kết quả là Nữ Oa nương nương dưới cơn thịnh nộ, lấy Chiêu Yêu Phiên (cờ gọi yêu) triệu tập Tam yêu Mả Hiên Viên, ra lệnh cho chúng mê hoặc hắn, gần đây nhất là việc thuận theo giọng điệu Chu hưng Thương diệt là số trời đã định.

Trương Tử Tinh sớm đã hiểu rõ việc này, đầu tiên là dùng kế mượn đao sát nhân, nhờ Khương Tử Nha tiêu diệt Ngọc Thạch Tỳ Bà tinh, lại nhờ Vân Trung Tử dùng Cự Khuyết kiếm khắc chế Đát Kỷ, khiến cho Nữ Oa nương nương bất mãn với Xiển Giáo; sau đó là chuyện Cửu Đầu Vĩ Kê Tinh vì Khổng Tuyên mà tự phong bế nguyên linh; còn dùng Đát Kỷ làm bình phong để hắn mê hoặc Nữ Oa nương nương và chư hầu, thực tế lại đang tính toán hết thảy mọi việc. Có thể nói kế hoạch Tam yêu họa quốc của Nữ Oa đã hoàn toàn thất bại.

Hiện giờ lại muốn tới Oa Hoàng cung gặp Nữ Oa nương nương, tuy rằng có Tam Hoàng ở đây, hơn nữa Nữ Oa là muội muội của Phục Hi nhưng khó nói sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Trương Tử Tinh theo bản năng sờ sờ lên mặt Tiêu Dao Tử, trong lòng thấp thỏm không yên. Mặt nạ ngũ sắc này năm đó được thanh niên thần bí cải tạo, ngay cả Chuẩn Đề đạo nhân, thánh nhân Lão Tử cũng đều không thể nhận biết rõ ràng. Lúc ấy hắn còn hoài nghi thanh niên thần bí kia là Thông Thiên Giáo Chủ hoặc Lão Tử trong lục đại thánh nhân, nhưng sau khi lục thánh hắn đều đã gặp qua liến biết không phải. Thanh niên thần bí có pháp lực qua mắt được cả thánh nhân, không hiểu là vị nào có thể….

Tuy nhiên Thông Thiên Giáo Chủ lại là ngoại lệ, hắn lần đầu tiên đến Bích Du cung cùng Tam Tiêu là lấy thân phận Thiên Tử chân thật đi gặp Thông Thiên, bị Thông Thiên tính ra là Mệnh Ngoại Chi Nhân. Sau đó lúc ở Đông Hải lấy thiên thư để lừa Chuẩn Đề đạo nhân, khi đó dùng thân phận Tiêu Dao Tử, nhưng vì mệnh cách của Thiên Tử độc nhất vô nhị, hơn nữa thánh nhân có cảm giác siêu cường nên Thông Thiên Giáo Chủ âm thầm quan sát liền phát hiện ra, sau đó mới có việc tương trợ Khổng Tuyên rời đi.

Lão Tử nhận ra được thân phận hắn là do hắn chủ động để bại lộ, , mà vị Nữ Oa nương nương này là thánh nhân đầu tiên gặp chân thân thiên tử của hắn. Hiện giờ hắn lấy diện mạo Tiêu Dao Tử tới Oa Hoàng cung, liệu có thể bị nhìn thấu hay không?

Trương Tử Tinh còn đang do dự, chợt nghe Phục hi mở miệng nói: “Tới rồi!”

Chỉ thấy Hà Đồ chở bốn người ngừng lại ở một tinh cầu nhỏ.

Nhìn vẻ ngoài, tinh cầu nhỏ này có màu lam xinh đẹp, vài phần tương tự với địa cầu.

Phục Hi một tay chỉ Hà Đồ, văn tự trên Hà Đồ sắp xếp thành một hình dạng kì dị, một cánh cửa nhất thời xuất hiện giữa hư không, Hà Đồ liền bay vào giữa cánh cửa. Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy tinh thần chợt dao động thì đã vào bên trong tinh cầu rồi.

Tinh cầu này có phong cảnh mê người, khí haauk dễ chịu. Trên núi có nhiều cung khuyết lầu các, so với chỗ ở của Bát Cảnh Cung thiếu vài phần phong cách cổ xưa nhưng lại hơn vài phần thanh tú mỹ lễ, giữa mây mù trước mặt có một tòa cung điện tỏa ra hòa quang nhàn nhạt, chính là Oa Hoàng cung, chỗ ở của Nữ Oa nương nương.

Lúc này một đạo kim quang bay tới, không lâu sau đã tới trước mặt Tam Hoàng. Thì ra đó là một cô gái xinh đẹp. Cô gái đó hành lễ với Tam Hoàng nói: “Phục Hi đại lão gia. Nương nương đã biết ba vị thánh hoàng giá lâm, đặc biệt lệnh cho tiểu tỳ Kim Phượng tới đón. Phục Hi gật đầu, vừa rồi hắn thi triển Hà Đồ tiến vào Oa Hoàng cung đúng là có một loại lực lượng thông hành đặc biệt do muội muội Nữ Oa cho phép. Nếu là tiên nhân bình thường thì tuyệt đối không thể tiến vào mà trước đó phải chờ bẩm báo, đợi tới khi được cho phép mới có thể tiến vào gặp mặt. Ngày đó Trương Tử Tinh và Vũ Dực Tiên ở ngoài Bát Cảnh Cung cũng là như vậy.

Kim Phượng tiên tử tò mò liếc mắt nhìn Trương Tử Tinh một cái, cũng không dám hỏi nhiều, dẫn bốn người hướng cung điện bay tới. Trương Tử Tinh nhìn cảnh đẹp ven đường trong lòng bỗng nhiên có chút hâm mộ: tương lai nếu có thể kiếm được một tinh cầu như vậy, xây dựng tổ ấm, buông bỏ hết thảy phiền não, trói buộc, cùng với các thê tử của mình tiêu diêu tự tại, nhàn nhã du ngoạn những nơi xung quanh hay nhân giới, đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp lắm sao?

Đó mới đích thực là “Tiêu Dao Tử”.

Đáng tiếc trước mắt đây vẫn chỉ là một lý tưởng, thậm chí là một hy vọng xa vời. Tương lai ra sao không ai có thể biết trước. Điều duy nhất có thể làm là hiện tại cố gắng hết mình mà thôi.

Đây là lần thứ hai Trương Tử Tinh nhìn thấy Nữ Oa nương nương. Khuôn mặt xinh đẹp, cao quý và thánh khiết kia trong ký ức hắn vẫn còn rõ ràng như mới ngày hôm qua. Tuy nhiên giờ phút này hắn sợ bại lộ thân phận, trong lòng bất an nên hướng ánh mắt sang một bên, không dám nhìn thẳng. Vừa quay đầu sang ai ngờ lại nhìn thấy trong những người của Nữ Oa có một gương mặt quen thuộc, thật sự khiến hắn kinh ngạc. Người kia cũng nhận ra Trương Tử Tinh, không khỏi lộ ra thần sắc kinh hỉ.

Nữ Oa nương nương vừa thấy Phục HI, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, hành lễ nói: “Huynh trưởng vẫn mạnh khỏe?”

Phục Hi mỉm cười nói: “ Hiền muội, đừng vội đa lễ. Hôm nay ta tới Oa Hoàng cung là có việc phải làm phiền tới muội.”

Thần Nông và Hoàng Đế ở phía sau cũng không dám chậm trễ, vội hành lễ với Nữ Oa nói: “ Ra mắt nương nương.”

Nữ Oa đối với Tam Hoàng gồm Thần Nông và Hoàng Đế cũng có chút coi trọng, liền thi lễ, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh cảm thấy như con dâu xấu phải ra mắt cha mẹ chồng, âm thầm cắn răng, thi lễ thật thấp nói: “Tục nhân hạ giới, xin ra mắt Oa Hoàng cung thánh nhân nương nương, chúc nương nương tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất.” ( Bạch Long sứ của Thần Long giáo đây mà ^^)

Sở dĩ hắn xưng danh kiểu ba phải như vậy là sợ bị Nữ Oa nương nương nhận ra, ngay cả cách ứng đối sau khi bị nói toặc ra thân phận cũng đã chuẩn bị sẵn. Nữ Oa nghe vị kim tiên đi cùng huynh trưởng này xưng hô kỳ lạ như vậy, không khỏi ngẩn người ra, lại nghe những lời chúc tụng cuối cùng của hắn mới mẻ như vậy, lập tức mỉm cười vuốt cằm (không hiểu tại sao tác giả miêu tả mấy thánh nhân nam thì không có râu cũng vuốt cằm, nữ cũng vuốt cằm nốt, hay thánh nhân có bệnh…ngứa cằm?), nào biết đây là câu cửa miệng của Thần Long giáo trong một tác phẩm võ hiệp lớn tại một không gian khác.

Phục Hi tất nhiên hiểu được nỗi lo lắng của Trương Tử Tinh, cười nói: “Muội tử, đây là vị tiểu hữu của ba người chúng ta tên gọi Tiêu Dao Tử, trí dũng vô song, là ký tài đương thời. Xưng là tục nhân là lời lẽ khiêm nhường đó thôi.”

Trương Tử Tinh nghe thấy Phục Hi cố ý giúp hắn che dấu thân phận, mà Nữ Oa nương nương dường như cũng không nhìn thấu được diện mạo thật của hắn, trong lòng nhất thời yên ổn lại, nói: “Bần đạo nghe thánh danh của nương nương từ lâu, hôm nay được gặp mặt, có kinh hãi mà thất lễ cũng mong nương nương thứ tội.”

Nữ Oa nương nương không thể nhận ra thân phận thiên tử của hắn khiến cho Trương Tử Tinh không khỏi có chút khó hiểu, lời ứng đối thậm chí là những lời đưa ra tranh cãi đã chuẩn bị sẵn đều uổng phí. Nhưng mặc kệ là thế nào cũng đã may mắn quá quan, hiện giờ có thể dùng tư cách là Tiêu Dao Tử để ứng phó.

Nữ Oa hiểu rõ trí tuệ và năng lực của Phục Hi, nghe huynh trưởng có thể khen Tiêu Dao Tử là “kỳ tài đương thời” liền biết người này có chỗ hơn người, gật đầu nói: “ Người có thể được huynh trưởng ta ca ngợi như vậy, tất là hạng phi phàm, đạo hữu không cần qua câu nệ. Xin mời chư vị vào cung ngồi, rồi lại tiếp tục đàm luận.”

Mọi người tiến vào đại điện Oa Hoàng cung ngồi xuống, Nữ Oa nhìn Phục Hi nói: “ Không biết huynh trưởng có chuyện gì quan trọng?”

Phục Hi nói: “Hiền muội hẳn còn nhớ rõ ta có mượn muội một vật chứ?”

Nữ Oa gật gật đầu, Phục Hi lại nói: “ Hôm trước ta đem vật đó ra đánh cược với nhị thánh Tây Phương Giáo Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, lời được một kiện bảo vật của Tây Phương Giáo đem về đây.

Nữ Oa dường như cũng không có bất ngờ cho lắm, khen: “Huynh trưởng mưu tính sâu xa, trí tuệ vô song, cho dù là đối với thánh nhân người cũng không tính sai. Chẳng qua…. Sự kiện kia có quan hệ trọng đại, xin huynh trưởng suy xét kĩ trước khi hành động.”

Phục Hi đối với câu nói cuối cùng không tỏ thái độ gì mà lắc đầu thở dài: “Hiền muội nói sai rồi, lần này ta đã tính sai! Nếu không có Tiêu Dao Tử đạo hữu thi triển đại thần thông cắn nuốt sáu đài sen của Tiếp Dẫn đạo nhân, thành công thoát khỏi thập nhị phẩm liên hoa trận thì chỉ sợ ta đã sớm thất bại thảm hại.”

Nữ Oa nghe vậy không khỏi thất sắc: cắn nuốt tiên thiên linh bảo mười hai đài sen! Đây là cái khái niệm gì? Tiêu Dao Tử này chẳng qua chỉ là một Kim Tiên Thượng Giai mà thôi, làm sao lại có thể….Nói như vậy thì mười hai đài sen trấn giáo linh bảo của Tây Phương Giáo chẳng lẽ chỉ còn lại sáu đài?

Phục Hi đem toàn bộ sự việc trải qua kể tóm tắt lại một lần, cũng nói ra việc Trương Tử Tinh bị đài sen gây thương tích, giữa đường nổ tan xác rồi lại sống lại như kỳ tích. Nữ oa nghe xong những việc không thể tưởng tượng nổi này không khỏi kinh ngạc vô cùng.

Thần Nông nói: “Chỉ vì Tiêu Dao đạo hữu tu vi không đủ, mạnh mẽ lấy thần thông đặc dị cắn nuốt đài sen, chúng ta đành trơ mắt nhìn lực lượng kinh người của đài sen có thể khiến hắn bạo thể đang toán loạn trong thân hắn, ngưng tụ mà không hề tiêu tán. Nếu cứu chữa chậm lâu ngày dần tiên lực và nguyên thần đều lâm vào đại háo (đây là cách nói của Đông y, chỉ cảm giác khô khát ), chỉ sợ một thân tu vi cũng khó có thể giữ được. Chứng này ngay cả ta cũng đành bất lực, đành phải đến thỉnh cầu nương nương tương trợ.”

Nữ Oa hơi nhí mày nói: “ Mười hai đài sen là tiên thiên linh bảo cực mạnh mà Tiêu Dao đạo hữu có thể thi thuật cắn nuốt một nửa, có thể nói là thần thông quảng đại. Chẳng qua lực lượng của đài sen thực sự khó xử lý, hiện tại đã phân tán khắp toàn thân, theo xu thế ắt hẳn sẽ đột phá mọi chướng ngại mà tự tụ hợp lại, do đó mà tiên lực của đạo hữu không ngừng tổn hại, cuối cùng nếu lực lượng đài sen hoàn toàn tụ lại sẽ làm cho đạo hữu bạo thể. Đạo hữu có thần thông phi thường, lúc trước có thể sau bạo thể mà trọng tụ thân thể, không biết lúc đó có thể tránh khỏi tai ách này hay không?”

Trương Tử Tinh cười khổ nói: “ Chuyện bạo thể lúc trước cũng không phải là thần thông gì mà do trên người ta có bảo vật tiên thiên mộc khôi lỗi (con rối bằng gỗ tiên thiên), có thể thế thân mình chịu tai nạn, hiện giờ bảo vật kia đã bị hủy, nếu lại phát tác thì ta không thể may mắn thoát được nữa.”

Với kiến thức của Nữ Oa tự nhiên biết sự kỳ diệu của tiên thiên mộc khôi lỗi, lộ ra sắc mặt ngạc nhiên nói: “Thì ra là trên người đạo hữu lại có kiện bảo vật kia, chả trách!”

Phục Hi thấy Nữ Oa cứ nói chuyện vòng vo tam quốc, hình như có vẻ chần chờ liền nói: “Tiêu Dao đạo hữu và ba người chúng ta xưa nay vốn vô cùng ăn ý, lần này lại cùng ta đánh cược với Tây Phương Giáo mà chịu tai nạn này, mong hiền muội hãy cứu giúp cho, vi huynh vô cùng cảm kích.”

Nữ Oa nghe thấy ngữ khí của huynh trưởng như vậy, sau khi do dự một lúc lâu cuối cùng mới thở: “Không phải là ta không muốn cứu hắn mà là do có chuyện khó xử. Nếu cứu hắn thì không chỉ hao tổn mất một kiện bảo vật hiếm có mà còn có thể cùng Tây Phương nhị thánh kết nhân quả…. Chẳng qua huynh trưởng đã mở miệng thỉnh cầu, ta thân là muội tử cũng không thể cự tuyệt.”

Nói xong Nữ Oa đưa ra một khối đá. Khối đá này nhỏ hơn lòng bàn tay, ẩn ẩn tán mát ra quang mang trong suốt, màu sắc tự động biến ảo, tổng cộng là có tất cả năm màu.

Phục Hi vừa thấy khối đã không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu được “ bảo vật hiếm có” kia là cái gì, cũng lý giải được vì sao muội muội lại tỏ vẻ khó khăn như vậy.

Khối đá trong suốt này chính là ký bảo năm xưa Nữ Oa vá trời mà thành đạo --- Ngũ Sắc Tinh Thạch.

Sau đại chiến giữa Yêu tộc và Ma tộc, Ma tộc lại xảy ra nội chiến, Bất Chu Sơn bị Cộng Công sau khi thất bại đập đầu vào làm đổ, kết quản là dẫn tới đại họa không gian sụp đổ. Nữ Oa vì cứu vớt sinh linh mà lấy Ngũ Sắc Thạch vá trời, cuối cùng lĩnh ngộ được Hỗn Nguyên Đại Đạo, công lao của Ngũ Tinh Thạch không thể không nhắc tới.

Ngũ Sắc Tinh Thạch là tinh hoa của linh thạch ngũ sắc ngưng tụ mà thành, là linh vật hiếm có trong thiên địa, thân mang đủ loại linh lực đặc dị, có hiệu lực phối hợp và cân bằng hết thảy lực lượng, cũng có thể tiếp thu và dung hợp linh lực một cách hoàn mỹ từ đó mà đề cao lực lượng cho người sử dụng. Chính vì đặc tính thần kì như vậy nên Ngũ Sắc Tinh Thạch mới có thể phát huy hiệu quả kỳ diệu trong việc tu bổ không gian sụp đổ.

Năm đó Nữ Oa vá trời đã dùng gần hết Ngũ Sắc Tinh Thạch của mình, đến khi hoàn thành chỉ còn sót lại có một khối mà thôi. Chưa nói đến hiệu quả thần kỳ của Ngũ Sắc Tinh Thạch, chỉ riêng ý nghĩa của nó đối với Nữ Oa đã hơn hẳn so với những pháp bảo bình thường.

Ngũ Sắc Tinh Thạch mà qua sử dụng sẽ hết lực lượng, hóa thành hư ảo, bởi vậy Nữ Oa mới do dự như vậy.

Nếu là một người khác tới nhờ, cho dù là thánh nhân đi nữa sợ rằng Nữ Oa cũng sẽ không đáp ứng. Nhưng Phục Hi là huynh trưởng của Nữ Oa, không thể không nể mặt. Cân nhắc hồi lâu, rốt cục Nữ Oa cũng phải đồng ý. Nếu nàng biết Trương Tử Tinh chính là vị thiên tử cả gan làm loạn kia…

Ngũ Sắc Tinh Thạch từ trong bàn tay Nữ Oa chậm rãi bay lên, đến trước người Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh đã được Hoành Đế dùng tiên thức giải thích cho lai lịch của vật đó, hiểu rõ lần này mình nợ người ta một mối nhân tình lớn, nghĩ tới những tranh chấp ân oán với vị thánh nhân nương nương này, không khỏi cảm khái vô cùng, vội vàng cảm ơn.

“ Thôi được, đã tặng vật đó thì cũng thành toàn cho Tiêu Dao đạo hữu vậy!” Nữ Oa nương nương nhìn Phục Hi bên cạnh nói, sau đó dẫn mọi người ra khu đất trống ngoài đại điện, ngọc thủ chỉ lên không trung. Một bức họa quyển ( bức tranh cuộn tròn) có những họa văn bán trong suốt mở ra, nhất thời khói sương mờ ảo, màu sắc tuyệt đẹp hiện lên.

Phục Hi cười nói: “Ta đang có ý này, còn chưa tiện mở miệng, hiền muội đã tự xuất thủ. Thật là trùng hợp. Có câu: nhất sự bất phiền nhị chủ. ( câu này không hiểu, phiền lão tep). Đa tạ hiền muội.”

Thần Nông nói với Trương Tử Tinh: “Đạo hữu, đây là chí bảo của Oa Hoàng cung – Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Nương nương đã thi triển hỗn độn lực, ngươi có thể vào bên trong, mượn lực lượng của Sơn Hà Xã Tắc Đồ hấp thụ Ngũ Sắc Tinh Thạch. Ước chừng khoảng ba trăm năm là có thể luyện hóa hoàn toàn sáu đài sen kia, không chí thoát khỏi nguy cơ mà công lực còn tinh tiến.”

“ Trong vòng ba trăm năm!” Trương Tử Tinh hoảng hốt. Đối với những tiên nhân có thọ mệnh vô tận mà nói, ba ngàn năm cũng chẳng tính là gì cả, nhất là đối với những tiên nhân cao giai trước mặt mình đây. Có khi họ bế quan cũng mất mấy ngàn năm hoặc lâu hơn. Nhưng nếu bản thân mình mà vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ trăm năm, thiên hạ chẳng phải sẽ loạn hết cả lên sao? Tất cả những bố trí tính toán trước đây đều vô ích, ngay cả thê tử và huynh đệ đều gặp sát kiếp, lên bảng phong thần, như vậy mình kéo dài hơi tàn còn có ý nghĩa gì nữa. Chẳng thà cùng huynh đệ, thê tử ứng kiếp, cũng coi như không uổng công lần xuyên việt này.

Hoàng Đế gật đầu nói: “Sáu đài sen là tiên thiên linh bảo ẩn chứa lực lượng rất lớn, đạo hữu chớ nên nôn nóng mà phải tĩnh tâm, tuần tự tiến hành đem lực lượng kia hoàn toàn hóa thành lực lượng của mình mới được.”

Trương Tử Tinh vô cùng buồn bực: còn đòi ta tĩnh tâm nữa? Tuần tự tiến hành? Thế không phải muốn lấy mạng ta sao? Sau ba trăm năm, rau cúc cũng nguội lạnh cả …. (không hiểu ý cái này nốt)

Phục Hi hiểu được tâm trạng của Trương Tử Tinh, cười nói: “Đạo hữu không cần lo lắng, ta biết người còn có nhiều việc quan trọng cần mau chóng xử lý. Sơn Hà Xã Tắc Đồ sẵn có kỳ năng (năng lực kỳ lạ), đạo hữu có thể yên tâm tu luyện.”

Hóa ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ và Thái Cực đồ, Hà Đồ, Lạc Thư đều là những tiên thiên vật có khả năng công kích, phòng ngự toàn diện. Nhưng nó còn có một năng lực đặc biết được gọi là “Pháp tắc”, có thể khống chế được thời gian.

Ở trong đó trăm ngàn năm, ngoài hiện thực có thể chỉ qua vài tháng, thậm chí thời gian ngắn hơn. Nữ Oa hoàn toàn nắm giữ loại pháp tắc thời gian này, nói cách khác là tỉ lệ giữa thời gian trong đó và thời gian thực, khống chế bằng hỗn độn lực của nàng.

Cứ theo như Nữ Oa thi phép lúc này, Trương Tử Tinh tiến vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ tham ngộ (tìm hiểu và lĩnh ngộ) trong thời gian ba trăm năm, đổi thành thời gian thực chỉ mất ba ngày mà thôi. Mà có được lực lượng Nữ Oa nương nương thêm vào trên Ngũ Sắc Tinh Thạch, Trương Tử Tinh sau khi hoàn toàn kết thúc tu luyện có thể xuất nhập Sơn Hà Xã Tắc Đồ, không phải chịu giới hạn trong thời gian ba ngày.

Đối với tu luyện giả mà nói, Sơn Hà Xã Tắc Đồ quả là thứ tốt, nhưng không phải là thích hợp với tất cả mọi người. Thời gian trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ và thời gian chân thật không khác gì nhau, nếu có tu vi thấp và vào trong đó, chỉ sợ tu luyện chưa xong đã chết già trong đó. Kể cả đối với cường giả tu vi đang gặp bình cảnh, muốn đột phá không chỉ dựa vào hao phí thời gian ngồi một chỗ tu luyện là được.

Chỉ là món pháp bảo này đối với Trương Tử Tinh mà nói lại là hoàn toàn phù hợp. Hắn không phải không có tư chất, cũng không phải tu vi không đủ mà là quá thiếu thời gian. Hiện tại trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, có thể tiết kiệm thời gian quý giá, có khả năng đề cao thực lực, quả là không còn gì tốt hơn nữa.

Trương Tử Tinh sau khi hiểu ra, trong lòng mừng rỡ, vội tạ ơn Nữ Oa nương nương và Tam Hoàng sau đó lập tức tiếng vào trong không gian Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ non xanh nước biếc, phong cảnh như tranh, Trương Tử Tinh cũng không có tâm tình thưởng thức, lập tức chọn một địa phương ngồi xuống, chiếu theo phương pháp Nữ Oa nương nương dạy, hai tay song song đặt đối nhau trước đan điền, Ngũ Sắc Tinh Thạch đặt giữa, miễn cưỡng vận tiên lực.

Ngũ Sắc Tinh Thạch dưới tác dụng của tiên lực, bắt đầu phát ra hào quang nhàn nhạt. Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy hào quang kia phát ra một loại lực lượng kì dị, mang lực lượng của sáu đài sen đang phân tán khắp toàn thân nhanh chóng hợp lại, dần dần dung hợp vào cơ thể. Vốn dĩ lực lượng của sáu đài sen này gây tác hại cho hắn nay bị Ngũ Sắc Tinh Thạch chậm rãi chuyển hóa, biến thành một bộ phận tiên lực trong cơ thể hắn.

Nói cách khác , Ngũ Sắc Tinh Thạch giống như một cái nồi, đem dã thú xâm lược “ hung mãnh” là sáu đài sen kia biến thành một loạt đồ ăn, Trương Tử Tinh chỉ việc ngồi một bên đợi đồ ăn chín là ăn. Sau khi ăn thì từng bước tiêu hóa, biến đồ ăn thành năng lượng của mình.Quá trình này cứ lặp đi lặp lại, tốn thời gian cũng khá dài. Nếu nóng lòng muốn ăn hết một lượt, tiêu hóa không nổi sẽ chẳng thể tiếp tục ăn (bội thực). Cho nên Thần Nông trước đó đã dặn hắn phải “tuần tự tiến hành”.

Trương Tử Tinh đã hạ quyết tâm, dưới sự trợ giúp của Ngũ Sắc Tinh Thạch, toàn tâm toàn ý bắt đầu luyện hóa lực lượng của sắc đài sen trong cơ thể. Ba trăm năm, Trương Tử Tinh lần đầu tiên tu luyện thời gian lâu đến vậy. Lấy tốc độ tu luyện của hắn mà nói, trong vòng hơn mười năm đã tới Kim Tiên Thượng Giai, tuy rằng có nhiều cơ duyện xảo hợp nhưng tốc độ như vậy trong giới tu luyện quả là có một không hai. Điều này khiến cho những người ở cảnh giới chân tiên mấy ngàn năm phải mở rộng tầm mắt. Nhưng cũng vì mỗi lần tiến cảnh đều quá nhanh chóng, hắn ở phương diện củng cố cảnh giới còn có thiếu sót lớn.

Hiện tại lực lượng trong cơ thể hắn tuy rằng cường đại nhưng quá mức hỗn tạp, nhiều khi xuất hiện tình trạng khống chế lẫn nhau, uy lực có thể phát huy chẳng đến nổi một phần mười. Trước mắt lại có cơ hội quý giá như vậy, một bên vừa luyện hóa lực lượng của đài sen, đồng thời lại tinh luyện các loại lực lượng, tăng cường tu vi cảnh giới, cuối cùng đem tinh thần lực và tiên lực kết hợp hoàn mỹ, thực lực sẽ có tinh tiến không nhỏ.

Thời gian thật sự quá nhanh, ba ngày trôi qua rất mau, nhưng Trương Tử Tinh vẫn chưa đi ra. Trong đại điện, Tam Hoàng không khỏi lo lắng. Tuy rằng có Sơn Hà Xã Tắc Đồ và Ngũ Sắc Tinh Thạch, có thể bảo vệ cho thiên tử vô sự nhưng cuối cùng có kết quả ra sao còn phải xem tình huống bản thân hắn.

Nữ Oa và Phục Hi là huynh muội, hiển nhiên thấy được huynh trưởng dường như cực kỳ coi trọng Tiêu Dao Tử, bằng không nàng cũng không đưa Ngũ Sắc Tinh Thạch ra. Đối với lai lịch của Tiêu Dao Tử cũng có vài phần tò mò, lập tức dùng pháp thuật. Liền thấy Trương Tử Tinh đang ngồi nhắm mắt xếp bằng, thân hình ẩn hiện trong ánh sáng trong suốt, đúng là cái kén do lực lượng của Ngũ Sắc Tinh Thạch kết thành. Hiển nhiên hắn đã tới thời điểm cuối cùng, chỉ cần phá kén mà ra liền có thể đại công cáo thành.

Ngay lúc đó, Oa Hoàng cung bỗng nhiên xuất hiện một vị khách ngoài ý muốn không mời mà đến, chings là thiên giới Dao Trì Kim Mẫu!

Nữ Oa nương nương đối với Dao Trì Kim Mẫu mới tới không ngờ lại tiếp kiến. Xem ra vị Thiên Hậu này là khách quen của Oa Hoàng cung, thường xuyên lui tới cùng Nữ Oa nói chuyện phiếm ( thánh nhân cũng là nữ nhân cả, thích buôn chuyện là chiện…bình thường ), hoặc dâng một chút lễ vật tân kỳ (mới lạ). Đương nhiên nếu không phải do Nữ Oa nằm trong lục thánh thì Dao Trì Kim Mẫu cũng không có nhiều thời gian nhàn hạ “qua chơi” như thế. Đây đơn giản là một thủ đoạn cố ý kết giao mà thôi.

Nữ Oa nương nương là nữ nhân duy nhất trong lục thánh, cùng với Dao Trì Kim Mẫu cũng có chút đề tài tán gẫu chung. Hơn nữa Dao Trì Kim Mẫu nắm quyền thế tối cao ở thiên giới, lại có vị giai lực, Nữ Oa mặc dù biết rõ nàng nhất định có mục đích nhưng cúng không có cự nhân ngoài ngàn dặm ( từ chối kết giao), song phương vẫn bảo trì mối quan hệ tương đối tốt. Về phần quan hệ tốt này có qua được khảo nghiệm hay không thì trước mắt còn khó nói.

Dao Trì Kim Mẫu bản thân muốn tiếp cận với Oa Hoàng cung, tiếp đó kéo Nữ Oa về phía bên mình. “Bên mình” ở đây chỉ là Dao Trì Kim Mẫu chứ không hề bao gồm Hạo Thiên Thượng Đế. Có thể nói, Dao Trì Kim Mẫu hi vọng sau khi đại thế phong thần đi qua có thể từng bước khống chế toàn bộ quyền lực thiên giới. Còn cái gã nam nhân cũng có Thiên Vị Chi Lực kia, cuối cùng thành hữu danh vô thực mà thôi.

Dao Trì Kim Mẫu xin phép tiếp kiến, được Kim Phượng tiên tử dẫn tới Oa Hoàng cung. Khi nhìn thấy Hỏa Vân Động Tam Hoàng, Dao Trì Kim Mẫu trong lòng thầm kinh ngạc. Mới rồi khi còn ở bên ngoài, Kim Mẫu có nhìn thấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhưng bởi lẽ đây là nơi ở của thánh nhân Nữ Oa nương nương, có huyền cơ bí ẩn, không tiện thám thính nên cũng không có hỏi. Cũng chẳng ngờ rằng trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ kia lại có một người nàng thống hận nhất đang tu luyện.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #368