Chương 361: Lạc Thư Đấu Hỗn Độn Chung


Lạc Thư vừa xuất, sắc mặt Khổng Tuyên bỗng trở nên nghiêm túc.

Trên Lạc Thư hiện lên chín cái đồ án lấp lòe tinh quang, đồ án từ một tới chín không hề giống nhau, tinh sắc cũng có ô quang cùng bạch quang hai loại. Đầu chín đuôi một, phải ba trái bảy, hai và bốn là vai, sáu tám là chân, trung tâm là số năm,, năm phương có bạch tinh là dương sổ (cách tính dương), bốn phía có ám tinh ( sao đen) là âm sổ (cách tính âm), tạo thành cách tính cửu cung . ( Đoạn trên là miêu tả cách sắp xếp 9 số trong Lạc Thư, 9 số được vẽ ra trên lưng con rùa, hình dạng như các ngôi sao đen, trắng gắn với nhau. Tuy nhiên do trình độ có hạn của người dịch và người biên về Kinh Dịch nên chưa thể giải thích rõ hơn +_+.) Mà Khổng Tuyên chính ở tại trung ương Cửu cung, bị ngũ dương tinh đồ (đồ án do các ngôi sao tạo nên) gây khó khăn, bên ngoài còn lại là bát phúc tinh đồ, lấy âm dương chi phân đặt song song.

Đương nhiên, cái này chỉ là tình cảnh trong mắt chúng tiên. Nhưng cái mà kẻ lâm vào kỳ cảnh như Khổng Tuyên chứng kiến lại là đầy trời xoay chuyển vô số tinh thần (ngôi sao) như ẩn như hiện. Tinh thần lóng lánh, ẩn ước truyền đến năng lượng cực kỳ to lớn, ăn ý vận chuyển theo một quy luật kỳ lạ. Loại vận động theo quy luật này có thể sinh ra lực lượng đáng sợ, hơn nữa bản thân năng lượng tinh thần làm cho Khổng Tuyên cảm nhận áp lực trước nay chưa từng thấy. Hắn biết rõ tinh thần đấy là chưa phát động, mà một khi phát động, đó là hàng tỉ lực tinh thần tích lũy, tuy lấy tu vi của mình là Huyền tiên thượng giai đỉnh cũng tuyệt không thể tiếp nhận.

Khổng Tuyên trong lòng biết là không thể để cho tinh thần lực lại tiếp tục xúc tích thêm nữa, Ngũ sắc thần quang hiện ra, hướng tinh thần tới, tinh thần quả nhiên theo đó mà rơi. Khổng Tuyên thấy thần quang hữu hiệu, trong mắt sáng ngời, kết hợp với Đông Hoàng thần niệm mới lĩnh ngộ đồng thời thi triển. Chỉ thấy một đạo hư ảnh Khổng Tước thật lớn hiện giữa tinh thần, thân mình ngũ sắc quang mang đại thịnh, nhất tề đem bốn phía tinh thần đều rơi rụng.

Thế nhưng, tinh thần lại giống mãi mãi không hết, có được khả năng tái sinh, Khổng Tước mặc dù làm tinh thần rơi rụng vô số, nhưng số lượng tinh vận lại giống như không giảm bớt, trái lại Khổng Tước mất lực quá lớn động tác cũng không còn lưu loát như trước.

Chúng tiên đứng xem bên ngoài, chỉ thấy Khổng Tuyên sau lưng ngũ sắc quang mang dần dần bị bạch quang của Ngũ dương tinh đồ áp chế, trở nên ảm đạm dần. Đa Bảo đạo nhân trong mắt thần quang chớp hiện, mười ngón động liên tục, Cửu cung tinh đồ đột nhiên trở nên mỏng manh, hóa thành một đoàn bạch khí mông lung, đem Khổng Tuyên bao vào bên trong, chính tại trong bạch quang mơ hồ hiện ra không ngừng biến hóa Cửu cung chi hình.

Trong Lạc Thư Khổng Tuyên phát giác tinh thần quang mang đã muốn bành trướng tới cực điểm, đồng loạt toát ra hàng tỉ đạo bạch quang hướng hắn phóng tới, nếu là bị nhiều bạch quang như vậy đánh trúng chỉ sợ phải lập tức xương cốt tan nát. Đột nhiên Khổng Tước hót dài một tiếng, sau lưng Ngũ sắc thần quang nhanh chóng dung hợp một chỗ, trở thành một cỗ hào quang gần như trong suốt giống như bàn tay năm ngón hướng bốn phía công kích, hình thành một loại màn lực đặc dị. Tinh quang đụng tới này bàn tay gần như trong suốt nàygiống như gặp phải cái gì cực kỳ trơn bóng, toàn bộ ào ạt rơi xuống.

Đa Bảo đạo nhân âm thầm kinh ngạc. Vận xuất tiên quyết, tiếp tục thôi động Lạc Thư. Hàng tỉ tinh thần thế giới càng thêm mạnh mẽ, hơn nữa sau khi rơi xuống lại lập tức lộn trở lại đánh úp. Khổng Tước chân thân kiệt lực đem đại thủ ứng đối. Theo thời gian trôi qua, đại thủ động tác càng ngày càng đơn giản, lực lượng cũng trở nên huyền ảo hơn, mỗi khi nhấc tay lại ẩn ước lộ ra một loại đạo lý đại thành nhược khuyết, đại doanh nhược trùng. ( Đây là một câu trong đạo đức kinh cảu Lão Tử, có nghĩa nôm na là đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, trông vụng về nhiều sơ hở nhưng thực ra lại kín đáo sâu sắc vô cùng)

Nhưng bởi tinh quang năng lượng thật sự quá mức lợi hại. Hơn nữa lại vô cùng vô tận, không hề tiêu hao cho nên quang mang của bàn tay cũng dần bị áp chế lại, phạm vi bao trùm cũng thu nhỏ lại tới gần sát bên người. Khổng Tước bất đắc dĩ khôi phục lại hình người.

Đa Bảo đạo nhân tính một nén nhang thời gian sắp qua, mắt thấy Khổng Tuyên đã duy trì không được. Không khỏi âm thầm đắc ý. Khổng Tuyên tu vi tinh trạm, thủ đoạn bất phàm, nhưng cuối cùng vẫn thua trong tay mình.

Đột ngột chỉ nghe một tiếng chuông truyền tới, hàng tỉ tinh quang nhằm phía Không Tuyên bỗng nhiên như bị cái gì ngạnh tiếp rơi xuống, cùng lúc đó, phụ cận tinh thần đều bị đánh cho rách tả tơi, vốn uẩn hàm bạch quang cũng trở nên ảm đạm.

Chỉ thấy Khổng Tuyên trên đỉnh đầu có thêm một cái chuông, tản mát ra quang mang nhàn nhạt. Tiếng chuông giống như vượt qua hàng tỉ không gian tinh thần, vang vọng trong đầu Đa Bảo đạo nhân nhiến nguyên thần không khỏi rung động một hồi.

Một tiếng chuông này ngay cả chúng tiên đang xa xa quan chiến đều nghe được. Chỉ thấy Lạc Thư mông lung, bạch quang trở nên rõ ràng hơn. Trở lại hình dạng cũ là cửu cung tinh đấu. Mà Khổng Tuyên trên đỉnh đầu có môt cái chuông nhỏ, đang lẳng lặng đứng giữa sân, dưới chân không di động chút nào, vẫn như cũ là tại bên trong vòng tròn.

Kim linh thánh mẫu cùng Quy linh thánh mẫu vừa thấy chiếc chuông nhỏ này này, nhất thời lộ vẻ khiếp sợ. Quy linh thánh mẫu thất thanh kêu lên: “Hỗn Độn Chung”

Không thể tưởng tưởng được. Ngày đó tại Đại dư tiên sơn tìm bảo, cuối cùng người thắng dĩ nhiên là vị Khổng Tuyên này.

Đa Bảo đạo nhân vừa thấy chiếc chuông nhỏ trên đỉnh đầu Khổng Tuyên , trong lòng cũng rung động vô cùng. Nghe được Quy linh thánh mẫu kinh hô, càng thêm chứng thật suy nghĩ trong lòng, lập tức không khỏi suy sụp, thu hồi Lạc Thư.

Lạc Thư chẳng qua là tiên thiên linh bảo, như thế nào có thể thắng được cùng Thái Cực Đồ, Côn Lôn Kính và Bàn Cổ Phiên hay tiên thiên chí bảo nổi danh Hỗn Độn Chung!

Huống hồ Khổng Tuyên tu vi không dưới hắn, có khi còn hơn một chút, cho dù không phát động công kích, Lạc thư cũng vô pháp công phá phòng ngự của Hỗn Độn Chung, đừng nói là một nén nhang, chính là cho dù thêm thời gian cũng vô dụng. Hoặc là nói nếu Khổng Tuyên ngay từ đầu sử dụng Hỗn độn chung, Đa Bảo đạo nhân đã sớm thua.

Chúng tiên Bích Du cung nghe danh Hỗn Độn Chung đều thất sắc. Tam tiêu nhớ lại năm đó từng lấy Hỗn Nguyên Kim Đấu thắng hiểm Khổng Tuyên, thở dài trong lòng, lấy thực lực Khổng Tuyên hiện giờ, cho dù Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim Giao Tiễn chưa tổn hại, cũng không phải đối thủ.

Đa Bảo đạo nhân thở dài: “Ngươi có Hỗn Độn Chung trong tay, đã ở vào thế bất bại, lần này đánh cuộc, ta bại không có gì để nói! Ngươi có điều kiện gì, cứ nói đi!”

Khổng Tuyên thu hồi Hỗn độn chuông, nhìn thoáng qua thấy Trương Tử Tinh nháy mắt với mình, cười nói: “Đạo hữu quá khiêm nhường, ta chẳng qua là ỷ vào tiên thiên chí bảo tiện nghi mà thôi. Năm đó ta nuốt lầm đạo hữu, cũng duyên phận một hồi, việc này coi như thôi, hai ta không thiếu nợ nhau, được chứ?”

Lời này vừa nói ra, chúng môn nhân âm thầm gật đầu, đối Khổng Tuyên thêm vài phần hảo cảm. Đa Bảo đạo nhân lại cảm thấy mất mặt, đúng là không thèm lĩnh phần này nhân tình, lãnh đạm nói: “Lần này đánh cược, đã nói trước, người thua thực hiện việc người thắng đưa ra. Hiện giờ ta bị thua, tất nhiên là y theo đổ ước mà làm, ngươi nói như vậy coi Đa Bảo ta là loại người gì?”

Khổng Tuyên không ngờ Đa Bảo đạo nhân như thế cứng đầu như vậy, mày không khỏi nhăn lại, hắn vốn là được Trương Tử Tinh bày mưu tính kế mới như thế, đều không phải là kiêng kị đối phương, Đa Bảo đạo nhân nói như vậy, hiển nhiên khiến hắn không thể xuống đài.

Trương Tử Tinh mắt thấy không khí trở nên khẩn trương, trong lòng vừa động, vội hỏi: “Việc này ta có đề nghị. Không biết hai vị có nghe ta nói vị câu?”

Đa Bảo đạo nhân đối Trương Tử Tinh coi như khách khí: “Tiêu Dao đạo hữu mời nói.”

Trương Tử Tinh đem Viên Hồng kéo ra hỏi: “Đa Bảo đạo hữu từng đối với vị sư điệt này của ta có ân truyền nghệ, không biết hắn tư chất ra sao?”

Đa Bảo đạo nhân khỗng hiểu ý: “Viên Hồng thiên phú dị bẩm, lại có ý chí bền bỉ, tư chất tất nhiên là trong vạn người có một.”

Bên này Tam Tiêu nương nương nghĩ tới năm đó chuyện cũ của Ưu Đàm đồng tử cùng Na Tra, chợt hiểu được vị này Tiêu Dao Tử đồng chí lại đem trò cũ ra diễn lại. Bích Tiêu giành trước mở miệng nói: “Nếu Viên Hồng được đại sư huynh coi trọng, không bằng mời đại sư huynh nhận Viên Hồng làm đồ đệ, cũng coi như đem hóa giải này đoạn ân oán có được không?”

Trương Tử Tinh thấy vai diễn bị đoạt, bất đắc dĩ hướng Bích Tiêu trừng mắt. Bích Tiêu trong lòng đắc ý, thấy hắn buồn bực, nhịn không được cất tiếng cười. Đa Bảo đạo nhân quả thực đối Viên Hồng tư chất thập phần yêu thích, nếu không cũng sẽ không có việc ngày đó tại Bích Du cung truyền nghệ. Vừa nghe đề nghị, tâm niệm không khỏi đại động, nhưng việc này dù sao cũng là việc người nhà mình đưa ra, nhất thời cũng không tiện mở miệng hướng Khổng Tuyên hỏi.

Kỳ thật, mới vừa rồi Khổng Tuyên tại trong Lạc Thư, mượn hàng tỉ tinh thần thần lực rèn luyện vô sắc thần quang, được lợi không phải ít. Hắn nghe được Bich Tiêu đề nghị, suy nghĩ một chút, cảm thấy điều này quả thật là một biện pháp hóa thù thành bạn, hơn nữa đối với Viên Hồng cũng có lợi thật lớn, bèn hỏi: “Đề nghị này, Đa Bảo đạo hữu có thể đáp ứng hay không?”

Đa Bảo đạo nhân thấy Khổng Tuyên bày tỏ thái độ, trong lòng mừng thầm. Mặt ngoài vẫn là một bộ lạnh như băng: “Ta đã nói qua nguyện đánh cược chịu thua, đừng nói là việc này, cho dù có gian nan như thế nào, ta cũng đáp ứng!”

Trương Tử Tinh mừng rỡ, khẩn trương để Viên Hồng bái sư. Viên Hồng không yên nhìn thoáng qua Khổng Tuyên, phát hiện trong mắt hắn lộ ra vẻ cổ vũ. Thở dài một hơi nhẹ nhõm, lúc này hướng Đa Bảo đạo nhân hành đại lễ. Đa Bảo đạo nhân thản nhiên nhận, Viên Hồng Lại bái kiến các vị sư thúc cùng sư tỷ Hỏa Linh thánh mẫu.

Đa Bảo đạo nhân nhận lấy Viên Hồng, âm thầm cao hứng, trong miệng vẫn cường ngạnh: “Đồ nhi, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ dốc lòng truyền thụ, tuyệt không như kẻ bình thường khác, nhìn lầm tư chất ngươi!”

Khổng Tuyên mày hơi hơi nhíu: “Lời ấy là ý gì? Ta như thế nào nhìn lầm hắn tư chất? Hắn nguyên bản căn cơ không đủ. Cho nên ta dùng thuật này trước củng cố căn cơ. Dựa theo huyền công tiến cảnh, hiện giờ hắn huyền công tầng năm cảnh giới đã tinh thục. Chỉ đợi cơ hội liền đột phá tới tầng sáu. Theo như ý ngươi, hay là chỉ vì cái trước mắt mà mạnh mẽ tăng lên tu vi phải không?”

Đa Bảo đạo nhân cười lạnh nói: “Hắn căn cơ quả thật ra vững chắc, nhưng huyền công này cũng là chủ tu ngoại công, cho dù sau này đại thành cũng khó với tới được tầng diệu cảnh.”

Khổng Tuyên cũng biết Đa Bảo nói có lý, hỏi lại: “Theo như ngươi thì nên thế nào tu luyện?”

Đa Bảo đạo nhân thấy Khổng tuyên thừa nhận lời hắn nói, âm thầm cao hứng nói: “Viên Hồng thể chất cực kỳ đặc biệt, bề ngoài xem ra hỏa tính thân thể, kỳ thật lại dấu diếm cực thủy thân thể, chính là thủy hỏa đồng thể, có thể nói cực kỳ hi hữu, tối lợi tăng lên tâm tính tu vi cùng tu luyện nội bí quyết tâm pháp. Nhưng hắn tu luyện huyền công kia tới đại thành đỉnh giai ngoại công, quả thật làm cho người ta kinh ngạc vô cùng, phần nghị lực này, phần ý chí bền bỉ có thể thấy được rõ ràng, đúng là nhân tuyển tốt nhất tu luyện độc môn tiên quyết của ta.”

Một bên Hỏa Linh thánh mẫu nghe được Đa Bảo đạo nhân nói đến “Thủy hỏa đồng thể”, kinh ngạc nói: “Nguyên lai, Viên sư đệ thể chất lại giống sư tôn !”

Trương Tử Tinh đột nhiên tỉnh ngộ, mới hiểu được Đa Bảo đạo nhân vì cái gì như vậy coi trọng Viên Hồng.

Đa Bảo đạo nhân mặt lộ vẻ đắc ý: “Viên Hồng có thể chất đặc thù, vừa lúc tu luyện của ta Khảm Ly tiên quyết, lấy tư chất và ý chí bền bỉ của hắn , tương lai thành tự là không thể hạn lượng. Khơi khơi cái huyền công vớ vẩn kia, tính làm cái gì?”

Khổng Tuyên đối với luận điệu của hắn không cho là đúng: “Huyền công nếu có thể tu luyện tới tầng tối cao, cũng có thể từ ngoại snh nội, kết hợp cương nhu. Huống chi hắn đã sắp độ phá cảnh giới tầng sáu, như thế nào có thể buông bỏ? Đã như thế, ngươi ta không ngại lấy việc này đánh cược một phen, xem tương lai huyền công của ta lợi hại hay là khảm ly tiên quyết kia của ngươi lợi hại!”

Đề nghị này chính là hợp ý Đa Bảo đạo nhận: “Cứ theo ý ngươi mà làm!”

Trương Tử Tinh nghe được vụ các cược mới của hai người, liếc mắt nhìn Viên Hồng vẫn đang kinh ngạc một cái, lộ ra vẻ đồng tình: có thể tưởng tượng, dưới sự chỉ đạo của hai vị sư phụ huyền tiên thượng giai đỉnh cảnh giới không phân phân cao thấp, Viên Hồng sau này “Cuộc sống bi thảm”, nhất định là vừa thống khổ lại vừa thống khoái…

So sánh với tiểu Na Tra năm đó còn hạnh phúc hơn. Cái này kêu là một núi không thể có hai hổ, trừ phi có mẹ chung.

Kỳ thật, có một điều Khổng Tuyên cùng Đa Bảo đạo nhân trong lòng đều hiểu rõ, lại ăn ý không có nói ra nếu là Viên Hồng có thể kiêm tu nội ngoại công, cuối cùng hỗn độn hợp nhất, như vậy thu hoạch lực lượng muốn hơn xa là chỉ một công pháp.

Kỳ thật hai người đều đã nhận thức thực lực đối phương, mà cạnh tranh loại này ở trên người cùng một vị đệ tử , càng có thể tiến thêm một bước hóa thù thành bạn. Có lẽ, tình hữu nghị giữa nam nhân, chính là kỳ lạ như vậy.

Sau khi việc này chấm dứt, Đa Bảo đạo nhân cùng Khổng Tuyên tới tạ ơn người đưa ra đề nghị này là Bích Tiêu, kẻ trục lợi và là nguyên sáng tác giả bị gạt ở một bên. Người nào đó cũng không có buồn bực, ở trong tiên thức đối Bích Tiêu phát động ngôn ngữ tấn công, cái gì “Nàng và ta vợ chồng nhất thể của ta chính là của nàng, ta như thế nào so đo” linh tinh, thật đem Bích Tiêu trêu cho mặt đỏ tai hồng, nếu không có mặt nạ che lấp tất sẽ bị đồng môn phát hiện.

Trương Tử Tinh mời Đa Bảo đạo nhân một mình vào một gian tĩnh thất, nói lên ý định lần này, Đa Bảo đạo nhân nhíu mày nói: “Chưởng giáo sư tôn tìm hiểu ảo diệu của Tru Tiên trận đồ chưa xuất quan, mà chỗ sư tôn bế quan thiết lập cấm chế, không thể quấy nhiễu, cho nên ta chỉ có thể ở trong cung chờ đợi. Ta từng nghe Kim Linh cùng Quy Linh hai vị sư muội nói năm đó việc bị Tiếp Dẫn đạo nhân muốn cưỡng bách nhập giáo, lần này đạo hữu đi trước, nói vậy cũng có hung hiểm, nếu thánh nhân không để ý mặt mũi, mạnh mẽ giam cầm, nên làm thế nào cho tốt đây?”

Trương Tử Tinh cũng có băn khoăn ở mặt này, bất quá nếu hắn nói rõ thân phận của mình, Tiếp Dẫn đạo nhân tất sẽ không mạnh mẽ giữ lại, nhưng vì việc này, rất nhiều bố trí có thể sẽ bại lộ, chỉ có thể ở vạn bất đắc dĩ thì mới dùng tới.

Đa Bảo đạo nhân thở dài: “Lúc sư tôn bế quan đã đem sự việc lớn nhỏ trong cung giao cho ta cũng nghiêm lệnh ta quản thúc đồng môn, không được tự tiện rời cung. Nếu không ngày đó ta sớm cùng các vị sư đệ, sư muội đi tới Kim Kê lĩnh đối phó Xiển giáo. Hiện giờ đạo hữu có thể gặp hiểm, ta đáng lẽ nên cùng đi, nhưng bất hạnh sư mệnh khó cưỡng. Không bằng ta đem Lạc Thư cho đạo hữu mượn, kết hợp Hà Đồ đạo hữu mượn từ Phục Hy thánh hoàng, tất uy lực tăng nhiều, đến lúc đó có lẽ có thể thoát được.”

Trương Tử Tinh thấy Đa Bảo đạo nhân nguyện ý cấp Hà Đồ cho mình mượn, biết hắn là thật tâm đối đãi, trong lòng cảm động. Nhắc tới Hà Đồ, Lạc Thư, Trương Tử Tinh bỗng nhiên nhớ tới Hỏa Vân động Tam Hoàng, lúc này trong mắt sáng ngời, nghĩ tới một cái kế hoạch mới.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #361