Chương 357: Dương Nhâm Sử Chu


Ngoài lãnh cung, Trương Tử Tinh thong thả bước đi, cuối cùng rồi cũng tiến vào.

Lãnh cung to lớn như vậy, cũng chỉ có hai người Đát Ky và cung nữ Cổn Quyên mà thôi, mà thân phận đích thực của Cổn Quyên chính là thành viên Thiên Ảnh, mục đích chính là vì giám thị Đát Kỷ mà thôi.

Đát Kỷ khi nhìn thấy Trương Tử Tinh, lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, rồi hành đại lễ, nói: “Tham kiến bệ hạ, nô tì thân chịu tội, sao dám làm phiền thánh giá.”

Trương Tử Tinh nâng Đát Kỷ dậy, liếc mắc nhìn Cổn Quyên một cái, Cổn Quyên nhanh chóng cáo từ lui ra.

Trương Tử Tinh ngồi ngay xuống trên chiếc giường gỗ, Đát Kỷ thoáng lộ vẻ buồn rầu:

“Bệ hạ ngày gần đây chính sự bận rộn, cuối cùng sao lại nhớ tới nô tì ở đây.”

Trương Tử Tinh nhìn mọi thứ trong lãnh cũng vô cùng đơn sơ, cùng với Thọ Tiên Cung trước kia hoàn toàn là khác biệt một trời một vực, thở dài:

“Đát Kỷ, thời gian này, nàng chịu khổ rồi.”

Câu thở dài này, nhiều ít cũng có vài phần thiệt tình. Dù sao, ngày đó Đát Kỷ cũng là tự nguyện buông bỏ ngôi vị hoàng hậu, tự đi vào lãnh cung, tuy rằng Trương Tử Tinh đến nay vẫn không biết nàng làm như vậy đích thực là vì cái gì, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Đát Kỷ làm như vậy, đối với hắn quả thật có ích lợi to lớn.

Hành động đem Đát Ky tống vào lãnh cung, là một cú đánh trả tốt nhất nhằm vào bài hịch của Cơ Phát truyền tới các chư hầu, nguyên bản sa vào nữ sắc, hoang phế triều chính đúng là hành động của hắn trước kia bị mọi người lên án, nhưng Trương Tử Tinh thảo hịch văn, lại đem nguyên bản “Sai lầm” đều đổ hết lên trên người Đát Ky, hơn nữa còn cho thấy quyết tâm thay đổi triệt để, trọng chấn triều cương. Nhưng chuyện này theo góc độ khác mà suy xét, đối với Đát Kỷ cũng là không công bình. Đát Kỷ nghe được Trương Tử Tinh lộ ra giọng điệu thân thiết, lộ ra vẻ cảm động, lắc đầu nói:

“Bệ hạ……………”

Không biết vì cái gì, Trương Tử Tinh bỗng nhiên cảm thấy được câu “Bệ hạ” kia từ miệng của nàng nói ra nghe thật là chói tai, nhẹ nhàng cầm tay nàng, nửa thật nửa giả nói:

”Đát Kỷ, đã quên sao? Phải kêu là phu quân ….”

Đôi mắt Đát Ky có chút đỏ lên, nhẹ nhàng nói một câu : ”Phu quân ……..”

Trương Tử Tinh trong lòng không hiểu sao chùng xuống, hít sâu vài cái, lý trí lại trở nên mạnh hơn nhiều. Hắn ôm Đát Kỷ vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng. Cảm giác được trước ngực nàng có hai khối mềm mại như nhuyễn ngọc, tim đập mạnh kịch liệt.

Đát Kỷ tựa vào trong lồng ngực hắn, thấp giọng nói:

”Phu quân, nơi đây mặc dù đơn sơ, lại tốt ở chỗ thanh tịnh. Thiếp ngày thường không có việc gì, tỉ mỉ tu luyện tâm pháp phu quân ban cho, cũng là có chút thành tựu.”

Trương Tử Tinh đã sớm nhìn ra tu vi Đát Kỷ rất có tiến cảnh, lộ ra vẻ vui mừng, gật gật đầu, nói :

”Đát Ky, phu quân thực xin lỗi nàng…….”

Hắn đem thảo nghịch hịch văn mà nội nội dung có liên quan đến Đát Ky nói ra. Dù sao hịch văn này đã được truyền khắp thiên hạ, Đát Kỷ sớm hay muộn sẽ biết, có lẽ, nàng đã sớm biết. Đát Kỷ lẳng lặng nghe hắn nói, lắc đầu nói:

“Phu quân không cần để ý như thế, thực ra nguyên bản ta chính là …….”

Đát Ky nói tới đây, bỗng nhiên tỉnh ngộ dừng lại một chút :

”Thiếp nguyên bản chính là con gái của tội thần. Phụ thân phản bội bệ hạ, đầu nhập vào loạn thần Tây Kỳ, tội không thể tha. Được bệ hạ không khinh rẻ, giữ ngôi vị hoàng hậu cho thiếp, thiếp sao lại có thể vì ham muốn cá nhân mình mà làm tổn hại tới nghiệp lớn của phu quân chứ? Chỉ cần khi phu quân nhàn hạ, tới đây thăm thiếp một lần là thiếp đã mãn nguyện rồi.”

Trương Tử Tinh thầm than một tiếng, ôm chặt lấy Đát Kỷ :

”Ngày hôm trước vì Tây Chu chiến sự khẩn cấp, cho nên không rảnh đến đây. Ngày sau ta nhất định sẽ chăm tới thăm nàng.”

Đát Kỷ “Ừm” một tiếng. Nhắm hai mắt lại, hai người cùng ôm chặt lấy nhau. Trầm mặc hồi lâu, tựa hồ tâm ý giao hòa, lại tựa hồ mỗi người một ý.

“Phu quân thật không chê thiếp là ………”

Thật lâu sau, Đát Kỷ bỗng nhiên nghĩ ra câu nói có chút không ổn, nhìn Trương Tử Tinh sáng ngời đôi mắt, nửa câu sau lại biến thành

”Không chê thiếp là tội thần ?”

Trương Tử Tinh sửng sốt, gật gật đầu :

”Vô luận nàng là hoàng hậu cũng tốt, phi tử bị đưa vào lãnh cung cũng được, hoặc là . . . . .dù là cái gì cũng tốt, đều là thê tử của ta, cuộc đời này cũng sẽ không thay đổi.”

“Phu quân, chàng . . . . . thật tốt.”

Đát Kỷ trong đôi mắt đẹp hiện lên kỳ quang, nhẹ cắn môi, mặt mày ẩn tình, hai má phát sốt, thân thể trong lồng ngực hắn nhẹ nhàng cử động. Trương Tử Tinh thấy Đát Ky động tình, thuận thế tay hắn tiến vào nội y của nàng thăm thú. Đát Kỷ hơi thở thơm như hoa lan, chủ động hôn hắn, đôi môi hai người quấn lấy nhau, trong lòng Trương Tử Tinh dâng lên dục vọng nguyên thủy, buông hết cố kị và áp chế, toàn tâm toàn ý phối hợp với nàng. Khi hắn đưa kiên đỉnh ( còn gọi là “thần thương”, “súng” ….^^) mạnh mẽ tiến vào vị trí ôn nhuận kia, Đát Kỷ phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn, khóe mắt ẩn chứa ánh sáng trong vắt.

Đát Kỷ ở lãnh cung lâu ngày, hiện giờ như nắng hạn gặp trời mưa, có vẻ phá lệ động tình, xuân triều dâng lên như lũ, kiệt lực phối hợp, nhiều lần sung sướng chết đi sống lại vẫn “chiến đấu” không ngừng. Hai người triền miên hết sức, cho đến rạng sáng mới thu hồi một trận mây mưa.

Trong bóng đêm, Trương Tử Tinh nhìn thân hình hấp dẫn, ngủ say sưa của Đát Kỷ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thầm vận tiên quyết, chỉ cảm thấy yêu linh khí dư thừa chưa từng có từ trước tới nay. Nhưng mà trong lòng hắn vẫn nặng nề như cũ, biểu hiện của Đát Kỷ trong khoảng thời gian này, làm cho hắn không thể coi thường, đến tột cùng là nàng ngẫu nhiên lương tâm cắn rứt? Hay vẫn là một loại thủ đoạn đặc biệt?

Hiện giờ Đát Kỷ tuy rằng so với trong phong thần nguyên tác dường như rất khác biệt, nhưng thủy chũng cũng là do Nữ Oa nương nương phái tới nằm vùng. Trong Hiên Viên tam yêu, Tỳ Bà Tinh đã bị Khương Tử Nha dùng đạo pháp đánh quay về nguyên hình, Cửu Đầu Trĩ Kê Tinh cùng Khổng Tuyên gút mắc chưa xong, lựa chọn tự mình kết thúc, chung thân giam cầm trong lục châu, không được giải thoát. Nguyên bản Trương Tử Tinh đối với Đát Kỷ chỉ có hai chữ đề phòng, cho dù là lúc hoan hảocũng không thả lỏng cảnh giác, về phần nhu tình mật ý này, tất nhiên là lá mặt lá trái.

Nhưng theo tình cảm không thể hiểu nổi của Đát Ky đối với “Tiêu Dao Tử” dần dần sáng tỏ, sau này tự mình vào lãnh cung, một loạt biểu hiện làm trong lòng Trương Tử Tinh lần đầu tiên sinh ra dao động vì Đát Kỷ.

Dùng chân tình đả động nàng? Sau đó ngả bài đối với nàng, thẳng thắn hết thảy? Khiến nàng hoàn toàn tự thoát ly sự khống chế của Nữ Oa, cùng mình đứng ở một phương.

Nhưng loại xúc động này trong lòng Trương Tử Tinh cũng chỉ là lướt qua : trước mắt tình thế vi diệu, rất nhiều chuyện được dấu diểm tỉ mỉ sắp cùng triển khai, tuyệt không thể có nửa điểm sơ sẩy. Phải biết rằng, hắn cũng không chỉ có một nữ nhân là Đát Ky. Khương Văn Sắc, Thương Thanh Quân, Hạm Chi Tiên, Long Cát….Nhưng nữ tử âu yếm vận mệnh đã cùng chung với hắn một nhịp thở, chặt chẽ tương liên. Nếu có một chút vô ý, liền có thể thua hết cả ván cờ, sau đó lại liên lụy tới các nàng.

Đát Kỷ thân phận đặc thù, thập phần kính sợ đối với Nữ Oa nương nương, cho dù trong lòng nàng có chút dao động, cũng không có thể cam đoan nàng có dũng khí và quyết tâm kháng cự Nữ Oa. Nếu tùy tiện mà thẳng thắn hết thảy, hậu quả chỉ sợ là không thể tưởng tượng nổi. Lúc này chính là lúc cực kỳ khẩn yếu, Trương Tử tinh không thể mạo hiểm được.

Trương Tử Tinh bỗng nhiên nhớ tới khi mình cùng Đát Kỷ thân mật có nói một câu: tình cảm hai bên nếu là dài lâu thì đâu kể gì sớm tối. Nếu nàng thực nguyện ý buông bỏ hết thảy, thời gian cũng không là vấn đề.

Trương Tử Tinh nghĩ thông suốt điều này, tâm ý liền kiên định hơn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Đát Ky, hôn nàng một cái. Thay cho nàng một cái chăn mới, nhẹ nhàng cất bước đi xuống giường, mặc quần áo, xoay người rời đi.

Khi hắn đi được không xa, ánh mắt Đát Kỷ bỗng nhiên mở ra. Lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của hắn đang hoàn toàn biến mất trong bóng đêm ở sau đại môn. Thật lâu sau, mới chậm rãi đi ra đóng cửa.

Một tháng sau.

Tây Kỳ, nghị sự đại điện.

Vũ Vương Cơ Phát ngồi ngay ngắn trên ghế, bên cạnh là vị tiên sinh đã bỏ mặt nạ Khương Tử Nha, phía dưới là các loại quần thần.

Cơ Phát đang tiếp kiến sứ giả được phái tới của Nam Bá Hầu tự phong Ngạc Thuận, vị sứ giả này cánh tay áo phải trống rỗng, không ngờ chỉ còn một cái cánh tay. Mà thân phận hắn lại làm cho mọi người ở Tây Kỳ kinh ngạc--- Thượng Đại phu trước kia của Đại Thương. Dương Nhâm bây giờ là thừa tướng của Nam Bá Hầu, lần này lấy thân phận sứ giả tới Tây Kỳ chủ yếu là vận chuyển vật tư mà đến. Nam địa vận chuyển tới trừ một bộ phận lương thực, còn có một ít binh khí cùng quân giới.

Cơ Phát thỉnh Dương Nhâm ngồi xuống, Khương Tử Nha cười nói:

“Dương Thừa tướng. Thế sự khó liệu, không thể tưởng được chúng ta hôm nay lại dùng thân phận này gặp nhau, thực là làm cho người ta ca thán.”

Dương Nhâm thở dài một tiếng :

”Khương Thừa tướng, đừng vội nhắc lại chuện ngày trước, nói đến cùng là tạo hóa trêu người, bất luận như thế nào, hiện tại ta chỉ vì đền ơn chủ, chỉ có kiệt tâm tận lực để đền ơn tri ngộ.”

Cơ phát khen:

”Nghe nói Dương Thừa tướng ở Nam Quận thập phần tương đắc. Mới vừa nhậm chức không lâu đã lập nhiều công lao. Được Ngạc hiền bá cùng Nam Quận trên dưới tín nhiệm, quả nhân thực sự có chút hâm mộ Ngạc hiền bá, không ngờ có thể được người đại tài như Dương Thừa tướng! Chỉ đáng tiếc thiên tử Trụ năm đó lại không biết quý trọng …..”

Dương Nhâm nghe Cơ Phát nhắc tới việc bị thiên tử chặt cụt tay đuổi đi, trên mặt một tia thống hận chợt lóe qua, nói :

”Dương Nhâm có tài đức gì, làm sao có thể được Đại vương khen ngợi như thế? Về phần việc năm đó ……tạo hóa cũng đã an bài, hạ thần cũng không muốn nhắc lại”

Khương Tử Nha gật gật đầu , nói :

”Dương Thừa tướng quá khiêm nhường, được nghe thừa tướng mới nhậm chức không lâu, liền giải quyết được nguy cơ thiếu lương của Nam Quận, rồi sau đó giúp Nam Bá Hầu quản lý khanh sĩ, thi hành nền chính trị nhân từ với nhân dân, được thiên hạ khen ngợi. Lại lập chiêu hiền bảng tìm kiếm nhân tài đất nam, khiến cho bát phương đều đến, thôn tính Triệu, Vương, Tằng tam hầu. Hiện giờ chư hầu phía nam đều khuất phục, tái hiện oai phong Nam Bá Hầu, Thừa tướng là người có công lớn nhất”.

Em trai Cơ Phát, đại phu Cơ Độ cười lạnh nói:

“Dương Thừa tướng năm đó ở Triều ca nhậm chức thượng đại phu, thẳng thắn nổi tiếng, nhiều lần được thiên tử thưởng thức. Khi Việt Vương Khải cùng Ngạc Sùng Võ phản nghịch, còn có công hộ giá. Được nghe Thừa tướng vì khuyên can thiên tử chớ nên phong Tô Hầu làm Định Bắc Hầu, góp ý thiên tử đừng vì sủng ái Đát Ky mà phế xã tắc, làm cho long nhan giận dữ, mà bị chặt tay đuổi đi. Cũng không ngờ Nam Ba Hầu Ngạc Thuận không kể lỗi lầm xưa, bằng lòng thu dụng ngươi. Hiện giờ thiên tử đã phế Đát Kỷ, trọng chấn triều cương, Dương Thừa tướng là người trung liệt, vì sao còn không đền đáp lần nữa cho Triều Ca?”

Dương Nhâm nghe ra trong lời nói Cơ Độ có chút trào phúng, tức giận biến sắc, chuyển thân đứng lên, nói với Cơ Phát:

“Đại vương, hạ thần bản thân phụng mệnh Nam Bá Hầu, hộ tống vật tư đến tương trợ Tây Kỳ, không nghĩ lại chịu khinh nhục như thế! Lần này hạ thần sứ mệnh đã thành, xin cáo từ Đại vương!”

Cơ Phát hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Độ, quát:

” Ngũ đệ, không được vô lễ! Tục ngữ nói, chim khôn chọn cây mà đậu, hiền thần chọn chủ mà thờ. Dương Thừa tướng bỏ tà theo chính, kiệt tâm tận trí, Nam Quận trên dưới đều phục, trung tâm như thế, là cử thế vô song. Ngũ đệ như thế nào lại có dị nghị này. Còn không mau lui ra!”

Cơ Độ từ trước đến nay đều e ngại vị huynh trưởng Cơ Phát này, thấy hắn tức giận, cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng lui ra. Cơ Phát sau khi đuổi Cơ Độ, , tỏ vẻ ôn hòa nói với Dương Nhậm:

“Cơ Độ xưa nay thô lỗ, có chỗ vô lễ, Dương Thừa tướng đừng vội trách móc. Dương Thừa Tướng đem người từ xa mà đến, một đường khổ lao, mời trước tiên nghỉ tạm lại ở dịch quán. Buổi chiều cô vương thiết yến, tẩy trần cho Thừa tướng, cũng xin lỗi về hành động vô lễ hôm nay, xin Thừa tướng đừng vội chối từ.”

Dương Nhâm thấy Cơ Phát là Vũ Vương chi tôn, vẫn giữ lễ như thế đối với mình, lửa giận nhất thời bình ổn hơn phân nửa:

“Đã có mệnh lệnh của Đại Vương, hạ thần sao dám chối từ?”

Sau khi Dương Nhâm rời đi, Cơ Phát giải tán mọi người, chỉ đem vài vị trọng thần giữ lại.

Cơ Phát hỏi: “Các khanh nghĩ nên đối đãi với Dương Nhâm như thế nào ?”

Chúng thần trầm mặc một trận, Tán Nghi Sanh nghĩ nghĩ, dần đầu mở miệng nói:

“Hạ thần nghe được Dương Nhâm là người cương cường, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không sai. Nguyên nhân chính là vì như thế mới cực lực khuyên ngăn, làm tức giận Thiên tử, cuối cùng bị chặt tay trục xuất. Lấy tính tình Dương Nhâm tất là nản lòng thoái chí đối với Đại Thương, cho nên mới nương tựa Nam Quận, kiệt lực đền đáp. Người này tuy rằng ngôn ngữ cương trực, nhưng như thế mới là người phi phàm, nếu Đại Vương có thể khiến người đó quy tâm, đền đáp Tây Chu ta, tất nhiên là như hổ thêm cánh.”

Hoàng Phi Hổ trầm ngâm nói:

“Hạ thần cùng Dương Nhâm cũng coi như cộng sự nhiều năm, Dương Nhâm cương trực không đổi, luôn là trung tâm như một, năm đó từng đối mặt trọng binh, quát mắng Ngạc Sùng Võ, không hề sợ hãi, là người trung trinh, tuy là chịu hình trục xuất, cũng sẽ không sẵn sàng góp sức cho Nam Bá Hầu Ngạc Thuận, hay là trong đó có điều gì kỳ quái hay không ?”

Tô Hộ cùng Hoàng Phi Hổ xưa nay bất hòa, phản bác nói:

“Vũ Thành Vương sai rồi, Dương Nhâm tuy là trung liệt, nhưng thiên tử những năm gần đây quả thật đều làm cho trên dưới Triều Ca tâm lãnh. Trong đó Dương Nhâm từng nhiều lần trung ngôn, khiến cho thiên tử chán ghét, kết quả gây nên họa cụt tay bị đuổi đi. Cho nên Dương Nhâm mới giận dữ rời đi, lập chí phát triển tài năng. Đây gọi là quân phụ thần, thần không thể không phản, cảm thụ như thế, không chỉ có mình ta, năm đó Vũ Thành Vương trốn khỏi Triều Ca, cũng có đồng cảm như vậy, vì sao lại nghi ngờ Dương Nhâm.”

Hoàng Phi Hổ cả giận nói:

“Dương Nhâm ngày đó can gián, đúng là cản trở thiên tử phong ngươi làm vị trí Định Bắc Hầu! Mà nhiễu loạn triều cương, tai họa Đát Hỷ cũng là nữ nhân thân sinh của người, ngươi như thế nào còn mặt mũi nhắc tới việc này! Lại nói tiếp, Dương Nhâm thật tinh mắt, nếu là năm đó thiên tử nghe khuyên can, chỉ sợ Tô Hầu còn tại Triều Ca hưởng thụ vị trí quốc trượng kia nữa!”

Tô Hộ thấy Hoàng Phi Hổ ở trước mặt mọi người nói ra chỗ yếu của mình, lửa giận bốc lên. Hai người lớn tiếng tranh cãi, đến khi bị Cơ Phát trách cứ mới dừng lại.

Khương Tử Nha nói:

“Chư vị đừng vội tranh chấp. Theo bộ mật thám sở báo, Dương Nhâm năm đó sau khi bị đuổi, vẫn chưa đầu nhập cho Ngạc Thuận, mà là bị một tiểu chư hầu ở đất nam thu dụng, nhưng cũng không được trọng dụng, có thể nói có tài nhưng không gặp thời. Sau này chư hầu bị người thâu tóm, bên trong có nhiều biến chuyển, mời đầu nhập dưới trướng Ngạc Thuận. Ngạc Thuận đối với Dương Nhâm cực kỳ không tín nhiệm, sau nhiều lần thử thách, mới phong Dương Nhâm làm đại phu, quản lý nội chính. Dương Nhâm nhậm chức xong, lập tức phát huy ra tài năng trác tuyệt, liên tục lập công. Sau khi Ngạc Thuận đại bại trước Đặng Cửu Công, lui giữ Nam Quận, các chư hầu nam địa nhân lúc tình thế cháy nhà mà đi hôi của, tình thế cực kỳ không ổn. Nhưng dưới sự trợ giúp của Dương Nhâm, Nam Quận cuối cùng cũng đánh lui kẻ địch. Lúc này Ngạc Thuận mới trọng dụng Dương Nhâm, quả nhiên thống trị Nam quận gọn gàng ngăn nắp, lực chiến đấu của quân đội cũng nhanh chóng khôi phục. Thám báo hôm nay còn truyền đến tin tức, Nam Quân gần đây đang bí mật tạo ra một loại áo giáp kỳ dị, loại áo giáp này lực phòng ngự rất mạnh, còn trên cả tân giáp của quân ta, đúng là vật Dương Nhâm đã dâng lên cho Ngạc Thuận!”

Cơ Phát nghe được câu cuối cùng của Khương Tử Nha, nghĩ đến ngày đó quân Thương đại phá quân mình, vương bài trọng kỵ binh có trang bị áo giáp kỳ dị, tâm niệm đại động, vội hỏi nói:

“Tướng phụ, người nghĩ xem, Dương Nhâm này ……. cô gia có khả năng sử dụng được không?”

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #357