Chương 34: Đông Tề Lập, Đông Di Bình


Trương Tử Tinh giờ mới biết tại sao mình có thể dễ dàng thu phục kim mâu, thầm kêu may mắn – nếu năm đó không vào giữa thị tập đi dạo, không cứu huynh muội Tôn Ngao, không gặp Vân Trung Tử, thì cũng không có được Chiến Hồn Quyết, lại nếu không đem bảy thức nhập một, cũng không hiểu được Chân Vũ Linh Quyết…ngoài ra cũng lý giải được tại sao Tố Nữ Kinh và Chiến Hồn Quyết luôn xung đột: Hoàng Đế và Xi Vưu vốn ở hai thái cực, lực lượng của bọn họ tất nhiên là thủy hỏa bất dung. Mà cỗ năng lượng kỳ dị Siêu Não truyền sang làm Trương Tử Tinh rất tò mò, đây là năng lượng gì mà lại có thể đem hai loại năng lượng đối đầu “bắt tay giảng hòa”.

Trương Tử Tinh nhìn dáng vẻ Trâu Khích mười phần tin tưởng, biết mình “rùa” thu phục được Phệ Phách, khiến hắn tưởng là Xi Vưu chuyển thế, trong bụng vui mừng, cũng không giải thích. Trước mắt tuy bắt rất nhiều tù binh Đông Di, nhưng vẫn chưa thể triệt để giải quyết mối họa này, nếu bây giờ lơ là, e rằng chỉ đổi được một đoạn thời gian hòa bình, tình hình biên giới phía Đông của Đại Thương vẫn không thể lạc quan, bây giờ Vu Tế Vương hiểu nhầm, thôi thì sai cho sai luôn, cũng là triệt để thu phục Đông Di, biến đất này thành nơi trợ lực áp chế Đông Bá Hầu.

Trương Tử Tinh cũng đã có ý tước dần binh lực của các chư hầu, nhưng giờ tứ đại chư hầu đều đã đủ lông đủ cánh, cho dù hắn là Thiên tử cũng không thể bất chấp hậu quả nóng ruột ra tay, nếu không chiến loạn xảy ra, hậu quả thật khó tưởng tượng, cách tốt nhất là lợi dụng thuật tung hoành, dùng chư hầu đối phó chư hầu, đấy cũng là một mục đích quan trọng khác tại sao hắn muốn chinh phục Đông Di.

Trâu Khích vừa xác định Thiên tử chính là Xi Vưu chuyển thế, lập tức chủ động đem sơ đồ quáng tàng, bí thuật làm vũ khí, mấy loại bảo vật của Xi Vưu toàn bộ dâng lên. Trương Tử Tinh vui mừng, cũng đem một viên Thiên Địa Tạo Hóa Đan cho Trâu Khích ăn vào. Trâu Khích dùng xong, thấy bệnh trạng trong người lui nhanh, mà nơi chân trái vốn bị Phệ Phách hấp khô bất ngờ kỳ tích tái tạo cơ nhục, không bao lâu đã khôi phục nguyên trạng, thậm chí pháp lực đã tiêu tan giờ cũng bắt đầu ngưng tụ trở lại.

Trương Tử Tinh kinh ngạc với công hiệu thần diệu của Thiên Địa Tạo Hóa Đan, khó trách sáng nay Đặng Hoa và Ngô Bình ra vẻ tiếc nuối như vậy, hắn nhận lấy sơ đồ quáng mạch, còn đâu trả lại ban cho Trâu Khích, vì hắn cần nhất chỉ là quáng mạch, còn những thứ khác không có nhiều lực hấp dẫn, không bằng tiện thể thi ân cho Trâu Khích. Trâu Khích cảm tạ vạn phần, không ngừng dập đầu cảm tạ Thiên tử ban thưởng và ơn tái tạo, tỏ vẻ nguyện vì chủ nhân trung thành tới chết.

Tấm sơ đồ quáng tàng không chỉ ghi rõ rơi phân bố mỏ quặng suốt một dải Đông Di, mà còn đánh dấu cả những vùng quáng mạch ở rất nhiều nơi khác. Tuy đây chỉ là quáng mạch thôi, nhưng với Trương Tử Tinh đang rất cần tài nguyên, thì đã là một chuyện vui tuyệt vời rồi, xem ra đại thần Xi Vưu còn là một vị địa chất gia kiệt xuất.

Trương Tử Tinh cả người thoải mái nói: “không nghĩ quả nhân và Đông Di còn có quan hệ sâu xa như vậy, đã thế, quả nhân cũng không muốn tổn hại con dân mình, ngày mai sẽ phóng thích toàn bộ tù nhân…chỉ là, dù được thả về thì các ngươi cũng làm sao diệt trừ khổ ải của các tộc Đông Di?”

Trâu Khích vốn đang định tạ ân thì nghe thấy câu cuối cùng, cả người run lên, đứng đờ ra tại đó.

“Xin chủ nhân khai ân, giải trừ khổ nạn đời đời của chúng tôi !”, Trâu Khích tin rằng vị chủ nhân này nhất định có thể giải trừ tật khổ của Đông Di, vội vã dập đầu không ngừng, Nguyệt Cơ nghe đến câu này, cũng song song quỳ xuống.

Trương Tử Tinh đỡ hai người dạy, nghiêm mặt nói: “Đông Di cũng đã là con dân của quả nhân, quả nhân nhất định tận tâm kiệt lực nghĩ cách”.

Ngày hôm sau, Trương Tử Tinh gọi mấy quốc vương mấy tộc Hữu Cách, Châm Quán, Châm Tầm lại; được Trâu Khích chứng thật, các tộc đều nhận Đại Thương Thiên tử chính là Xi Vưu chuyển thế, nguyện ý thần phục, lại cầu xin tha thứ.

Trương Tử Tinh vốn không có ý giết hại mấy người tộc trưởng này, bởi đó chỉ là cách lấy ngọn bỏ gốc, hắn cũng minh bạch, có một số bộ phận quốc vương là vì tình thế ép buộc phải cúi đầu chịu phục, có điều nếu đã chủ động đưa vào tay mình, tiện thể chớp cơ hội đề xuất phương án cải cách Đông Di – nhập các tiểu quốc thành một nước, bỏ đi chữ “Di”, đổi thành “Đông Tề”, Đại Thương giúp Đông Tề kiến thiết một tòa đô thành tầm cỡ, lập một vị quốc vương mới, theo cách phong chư hầu của Đại Thương gọi là “Tề Hầu”. Các tộc trưởng Đông Di trước đây đều phong làm trọng thần Đông Tề, được Thiên tử ân thưởng, nhưng phải luôn phục tùng mệnh lệnh của Tề Hầu, nếu dám phản kháng, luận tội nghiêm trị. Đại Thương sẽ phái quân tới Đông Tề đồn trú, cho phép các tộc giữ lấy một phần binh lực của riêng mình, sĩ binh còn lại toàn bộ giải tán, trở lại làm bình dân. Đại Thương sẽ phái các quan viên giỏi quản lý, cung cấp số lớn công tượng, chỉ đạo và hỗ trợ kiến thiết phát triển Đông Tề, đồng thời tiến hành giáo dục dân chúng…, tất nhiên, đây mới là kế hoạch tổng quan, còn chi tiết cụ thể hay chọn người làm Tề Hầu sẽ tuyên bố sau.

Trương Tử Tinh biết mấy tên quốc vương này đều có tâm tư, nên cường ngạnh tỏ thái độ “nhất định phải cải cách”: các ngươi đã nhận ta làm Chiến thần chuyển thế, cũng là chủ nhân Đông Di, thế thì ta cũng chỉ là đang quản lý đất đai của mình thôi, các ngươi chỉ được phục tùng, không cho phép có lời dị nghị. Tất nhiên hắn cũng không hoàn toàn cứng rắn, mà đồng dạng đem lợi ích ban cho các tộc trưởng, bao gồm cả thưởng lớn, quan tước thế vị…

Nghe xong mấy điều này, quốc vương các tộc mỗi người phản ứng một kiểu, nhất thời xì xào bàn luận.

Quốc vương các tộc Đông Di đều rất rõ với tình hình bây giờ , Đông Di là phe yếu thế, trừ khi bất chấp tính mạng hoặc an nguy của tộc nhân, nếu không chỉ có cách khuất phục, vị Đại Thương Thiên tử này vừa nói một người mắc tội, cả họ bị giết, mà người quan trọng nhất Vu Tế Vương cũng đã bày tỏ thái độ trung thành với Thiên tử, các tộc Đông Di giờ không thể nào như trước, đồng lòng đối kháng với Thương triều nữa.

Cho nên, các quốc vương đều ngầm nhất trí, chỉ cần có thể tranh thủ lợi ích của chính mình hoặc tộc nhân, tuyệt không có dị nghị gì với việc thành lập Đông Tề, có kẻ gan lớn còn hướng Trương Tử Tinh thắc mắc, hỏi han việc quân đồn trú, chức vị mấy loại vấn đề. Kiến thức và trí tuệ Trương Tử Tinh đâu phải mấy người này có thể so được, rất nhanh giải đáp toàn bộ nghi vấn cho tới lúc không ai phản bác. Mà vấn đề nghị sự dần chuyển thành việc chọn ai làm Tề hầu, Trương Tử Tinh lộ ra chút ý “người Tề trị nước Tề”, lập tức các vị tộc trưởng đều vội vã hướng Thiên tử biểu lộ lòng trung thành và quyết tâm của mình, nhất thời tranh luận không ngừng.

Trương Tử Tinh nhìn về phía Vu Tế Vương, Trâu Khích vốn đã hoàn toàn tin tưởng hắn là Xi Vưu chuyển thế, thậm chí có chút giống một kẻ cuồng tín, thêm vào đã đứng đầu Đông Di nhiều năm, sẵn có uy thế, cho dù pháp lực giảm mạnh nhưng vẫn là người thích hợp nhất bây giờ lên làm Tề Hầu. Ấy nhưng lúc này Trâu Khích hình như không hiểu ý, cũng không tham gia cạnh trạnh Tề Hầu, mắt nhắm mắt mở bày ra một vẻ không quan tâm.

Đúng lúc này, Nguyệt Cơ vốn trầm mặc từ đầu bất ngờ lên tiếng: “Thần thiếp bất tài, nguyện đảm nhận Tề Hầu, giúp Bệ hạ cai trị Đông Tề ”.

Nguyệt Cơ vừa nói xong, các vị tộc trưởng lập tức ngừng tranh luận, không ai dám tiếp tục bàn tán. Đông Di không giống Đại Thương, chỉ cần có năng lực, dù là đàn bà cũng có quyền lãnh đạo, Nguyệt Cơ năm xưa có thể làm quốc vương Hữu Hồ cũng là vì thế. Giờ Thương Kiệt Vương và thần cung tinh kỵ đã bị diệt, Hữu Hồ Tộc trở thành quốc gia mạnh nhất Đông Di, càng quan trọng là bây giờ Nguyệt Cơ đã thành ái phi của Đại Thương Thiên tử, nàng “tự nguyện” đảm nhận Tề Hầu, xem chừng 8, 9 phần là do ý Thiên tử, nên đâu còn người nào dám đua tranh, tên Trâu Khích đáng ghét kia cũng mở miệng, tỏ thái độ nguyện ý dốc lực phò tá chủ mẫu cai trị Đông Tề.

Vẻ mặt Trương Tử Tinh thay đổi không ngừng, không biết giải quyết làm sao, hắn vốn định để Trâu Khích lên làm Tề Hầu, không nghĩ nổi Nguyệt Cơ tự nhiên lại tự động xin đảm nhiệm, thực rất khó hiểu. Nhưng trước mặt quốc vương các tộc hắn cũng không tiện phát tác, chỉ đành nói phải suy nghĩ thêm, mời các vị tộc trưởng về nghỉ ngơi, mấy bữa nữa sẽ quyết định.

Mấy tộc trưởng vừa ly khai, Trương Tử Tinh lập tức đuổi tả hữu ra ngoài, cau mày hỏi Nguyệt Cơ: “Nguyệt phi, sao nàng lại tự tiện quyết định như vậy?”

Nguyệt Cơ cúi gằm mặt không nói, Trương Tử Tinh càng thêm tức giận, ngôn từ cũng trở nên nặng nề: “Ngươi thật to gan !, chỉ sợ đã sớm thương lượng cùng Trâu Khích a !, làm đảo lộn hết kế hoạch của quả nhân, chẳng nhẽ ngươi vẫn không tin quả nhân hứa hẹn hả? muốn ở lại nơi này tận mắt nhìn Đông Tề phát triển mới yên tâm hả ?”

Nguyệt Cơ thấy hắn thực sự nổi giận, vội vàng quỳ xuống, thấp giọng nói: “Xin Bệ hạ tha tội, thần thiếp tuyệt không nghi ngờ bệ hạ, Bệ hạ lập ra kế hoạch phát triển Đông Di hoàn toàn tuyệt diệu, tin ràng không tới 10 năm sẽ thay đổi…thần thiếp…Nguyệt Cơ chỉ muốn thay phu quân lo lắng, huống chi lúc mới gặp phu quân còn nói muốn Nguyệt Cơ thành cánh tay phải của người cai trị Đông Di, chẳng lẽ phu quân quên rồi sao? ”

Trương Tử Tinh nghe nàng thỏ thẻ xin lỗi, lại xưng “phu quân”, lòng bỗng mềm nhũn đỡ Nguyệt Cơ dậy: “phu quân biết nàng có tài, có thể đảm nhận chức Tề Hầu, nhưng nàng cũng là thê tử của ta, thân phận không giống người khác. Ta, nàng mới tân hôn, tình ý đang nùng, ta làm sao bỏ nàng một người ở lại nơi Đông cương xa xôi này? Huống chi Đông Di nghèo khó, không phải thời gian ngắn mà thay đổi được, con đường cải cách còn khó khăn trùng trùng, không bằng để Trâu Khích làm Tề Hầu, nàng theo ta về Triều Ca chung hưởng phú quý đi”.

Nguyệt Cơ khẽ lắc đầu nói: “phu quân có nghĩ qua, thiếp là di nữ, được ân sủng phong làm quý phi, khó khiến người khác không dị nghị. Lúc này tình hình Đông Tề chưa ổn, không bằng ở lại giúp phu quân quản lý, chờ bao giờ yên ổn, lại đến Triều Ca đoàn tụ cùng phu quân được không ?”

Trương Tử Tinh thở dài, biết Nguyệt Cơ tuy nói vậy, nhưng rõ ràng là có chút lo lắng, nàng đã là Hữu Hồ Quốc vương, tất nhiên biết tranh đoạt quyền lực đáng sợ thế nào, nếu theo hắn về Triều Ca, một là sợ người ta khinh thị, hai là không ai thân thích, lại không có người hỗ trợ, ba là sợ hoàng hậu cùng phi tần khác bài xích, làm gì cũng e dè căng thẳng, như chim non rời tổ. Lại thêm nàng ở Đông Di nhiều năm, không muốn lập tức xa rời đất tổ, cho nên muốn lưu lại giúp tộc nhân phát triển.

Trương Tử Tinh khuyên bảo không được, lại thở dài, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo. Hắn biết nội tâm Nguyệt Cơ rất kiên cường, muốn nàng hồi tâm chuyển ý chỉ sợ không được, dù bây giờ ép nàng về Triều Ca, cũng không thể làm nàng thực tâm khoái nhạc, nhưng Trương Tử Tinh vẫn cố vớt vát: “Nguyệt Cơ, nàng luôn luôn lo lắng cho tộc nhân, chịu không ít ủy khuất, hôm nay Đông Di đã bình định, chính là lúc phu quân muốn bồi thường cho nàng. Còn nhớ phu quân từng nói sẽ cho nàng hạnh phúc không? Chẳng nhẽ nàng muốn ta làm kẻ nuốt lời ?”

Nguyệt Cơ cả người run rẩy, nước mắt rơi xuống: “Nguyệt Cơ từ lúc đọc tam đại kỳ thư của phu quân, đã sinh lòng ngưỡng mộ, sau lại nhìn chàng trí mưu anh dũng, càng không thể kìm nén tình cảm. Đêm đó được nghe phu quân bộc lộ chân tình, Nguyệt Cơ đã hoàn toàn yêu chàng…có thể gặp được phu quân, được phu quân sủng ái đã là hạnh phúc lớn nhất của Nguyệt Cơ đời này, đâu dám mơ ước quá xa xôi…”

Trương Tử Tinh thấy nàng nói hết sức động lòng, càng thêm cảm động, nhẹ nhàng lại gần nắm lấy tay nàng, từ lúc hắn gặp Nguyệt Cơ cho tới giờ mới hơn một tháng, lại còn lợi dụng nàng bắn chết Cửu Anh, lấy thân phận Hữu Hồ Vương chiêu hàng Đông Di, có thể nói, cuộc hôn nhân này khó tránh được ý đồ chính trị. Cho nên dù Trương Tử Tinh có lòng thương tiếc nàng, nhưng tự ngẫm lại vẫn là tình dục nhiều hơn tình yêu, lại không ngờ Nguyệt Cơ đã sớm động chân tình, nghe nàng bộc bạch, trong lòng vừa thấy có lỗi, vừa thêm yêu thương.

“Xin phu quân an tâm, thiếp nhất định cai quản Đông Tề thật tốt, tuyệt không phụ kỳ vọng của chàng. Phu quân là Thiên tử Đại Thương, sau này nhất định có nhiều phi tần, chỉ xin lúc đó phu quân chớ quên, tại hành cung nơi Đông Tề xa xôi còn có một nữ nhân si tâm ngày đêm chờ đợi…”

Trương Tử Tinh vội vã ôm chặt Nguyệt Cơ vào lòng, cảm nhận hơi ấm và sự run rẩy của nàng, nhu tình trong lòng như nước triều dâng. Rất lâu, hắn rốt cuộc nói ra sáu chữ thề nguyền: “không quên, tuyệt đối không quên !”.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #34