Chương 303: 10 Vs 3! Viện Quân Từ Kim ...


Xích Tinh Tử đánh mắt với hai tên đồng môn, Đạo hạnh thiên tôn cùng Cụ Lưu Tôn hiểu ý, thân hình nhanh chóng di động thành hình chữ “Phẩm” vây lấy Trương Tử Tinh (Chữ phẩm là 3 ô vuông xếp thành hình tam giác đó). Trong trận địa bên Thương, Đặng Thiền Ngọc cùng Viên Hồng thấy 3 gã đạo nhân có ý muốn vây công cũng vội vàng lao đến trước trận.

Trương Tử Tinh không ngờ Đặng Thiền Ngọc, Viên Hồng đột nhiên vọt tới, kế hoạch một mình đánh 3 tiên kia nhât thời bị rối loạn. Trong lòng hắn biết thực lực hai người so với kim tiên thìkém quá xa, tại tiên thức cũng khuyên can không được khiến hắn không khỏi thẩn trương.

Đặng Thiền Ngọc phóng ngựa tiến lên, một cái Ngũ quang thạch từ xa ném thẳng vào sau lưng Xích Tinh Tử. Nhưng đường viền bát quái trên Tử y của Xích Tinh Tử xuất hiện ra một đạo quang hoa nhàn nhạt khiến ngũ quang thạch hoàn toàn không có một chút tác dụng. Đặng Thiền Ngọc nóng người, hai tay phất lên đem ngũ quang thạch liên tiếp tấn công vào các bộ vị trên thân Xích Tinh Tử, đáng tiếc là không có chút tác dụng nào trước Tử thụ tiên y này.

Bên này Viên Hồng phi thân đánh tới Cụ Lưu Tôn, Cụ Lưu Tôn nhìn ra Viên Hồng không chỉ có một thân tu vi Chân tiên mà cùng cây hắc bổng trong tay mang theo Thổ Mộc lực kỳ dị, nhất định không phải vật phàm. Hắn không có phòng ngự pháp bảo như Xích Tinh Tử cho nên cũng khó có thể chịu được công kích này, Khổn tiên thằng trong tay bèn quăng ra hướng Viên Hồng bay đến.

Viên Hồng thế tới quá mau, làm như không kịp tránh, rốt cuộc bị trói chặt. Nhưng Cụ Lưu Tôn lập tức nhíu mày bởi vì “Viên Hồng” kia đã hóa lại thành một tảng đá lớn. Còn Viên Hồng chính thức đã hóa thành một luồng khí trắng xuất hiện trên đỉnh đầu y mà đánh xuống. Trên đầu Cụ Lưu Tôn lập tức xuất ra một mảng khánh vân, khi Huyền tang côn đập xuống thì lực đập tựa như một đi không trở lại mà mất sạch. Ngay lúc Cụ Lưu Tôn muốn trở tay phản đòn, Viên Hồng đã biến thành một người chim bay ngược ra xa.

Đôi mắt Cụ Lưu Tôn khẽ nhíu lại: xem ra cái tên chỉ có tu vi Chân tiên này còn có chút thủ đoạn, cũng khó đối phó hơn một chút so với tưởng tượng ban đầu. Chỉ có điều cỡ nào thì cũng chỉ là Chân tiên mà thôi, đối với loại nhân vật như vậy, Cụ Lưu Tôn y cũng vẫn nắm chắc khả năng chiến thắng.

Đạo hạnh thiên tôn có hai vị đồng môn kế bên thì lòng tin tăng lên nhiều, cây đoản trong tay lại biến ra thành hình kim long, phối hợp với phi kiếm bay khỏi tay nhắm hướng Trương Tử Tinh mà triển khai giáp công. Bỡi vì một bên có chuyện Xích Tinh Tử dùng Âm dương kính khắc chế Văn đạo nhân, cho nên Trương Tử Tinh cũng không dám dùng thần công “tán thể” của Văn đạo nhân mà chỉ dựa vào tốc độ để né tránh. Đồng thới trong tiên thức lớn tiếng quát trách Viên Hồng cùng Đặng Thiền Ngọc mau đi.

Vậy mà hai người kia làm như không nghe thấy, Đặng Thiền Ngọc ngược lại còn truyền âm kêu Trương Tử Tinh nhanh chóng thoát đi. Trương Tử Tinh sợ hai người bị cái gì tổn thương, phân tâm một lúc liền bị Đạo hạnh thiên tôn vây chặt, nhất thời lâm vảo cảnh nguy hiểm khiến cho tình thế thật không ổn.

Xích Tinh Tử xuất ra Thủy hỏa thần phong, đang muốn thừa dịp Trương Tử Tinh cùng Đạo hạnh thiên tôn dây dưa mà tranh thủ ám toán, không ngờ bị Đặng Thiền Ngọc không biết phiển phức là gì kia năm lần ba lượt lấy Ngũ quang thạch ném tới hắn. Lúc này hắn cũng không còn kiên nhẫn, cũng không quay đầu lại mà trở tay bắn ra, Thủy hỏa thần phong bay tới như điện làm Đặng Thiền Ngọc mặc dù thấy nó bay tời, nhưng tốc độ quá nhanh không có cách nào né tránh được. Chỉ trước ngực nhói lên, chỉ thấy Thủy hỏa thần phong bay xuyên qua cơ thể rồi nàng ngã khỏi ngựa. Cũng may nàng có Chu tước huyền đấu hộ thể nên giảm bớt được lực sát thương, nếu không thì với uy lực cấp tiên binh của Thủy hỏa thần phong này thỉ chỉ sợ Đặng Thiền Ngọc đã chết ngay tại trận rồi.

Xích Tinh Tử thấy một đòn không giết được nữ tử này cũng có chút kinh ngạc, tay phất lên một cái, Thủy hỏa thần phong bay trở về trong tay, rồi một lần nữa hướng Đặng Thiền Ngọc bay đến, muốn lấy tính mạng của nàng cho bằng được/

Trương Tử Tinh thấy Xích Tinh Tử đả thương Đặng Thiền Ngọc, hai mắt nhất thời đỏ quạch, lấy áo giáp chân võ linh quyết trên người liều mạng chịu một đòn của Kim long, mượn thế bay đến bên người Đặng Thiền Ngọc. Hắn hét lớn một tiếng, Định Thương kiếm trong tay vẽ ra một đạo kim hồng, cố gắng áp chế một ngụm huyết khí bốc lên trong lồng ngực mà chém thẳng xuống đạo Thủy hỏa thân phong đang hung hăng hướng tới Đặng Thiền Ngọc. Trong người hắn đột nhiên hiện ra một cái cửu đỉnh bảo vệ hai người.

Xích Tinh Tử, Đạo hạnh thiên tôn thấy hắn chạy lại chỗ Đặng Thiền Ngọc cũng không ngừng tay mà đồng thới triển khai công kích tới Trương Tử Tinh. Nhưng mấy loại công kích này làm sao công phá nổi cửu đỉnh, còn chưa tiến lại gần thì đã bị dội ngược lại rồi. Xích Tinh Tử triệu hồi lại về Thủy hỏa thần phong, trên mặt thoáng rung, phát hiện bề mặt Thủy hỏa thần phong đã xuất hiện vết rách, nghĩ chắc hẳn do kim kiếm kia gây nên khiến trong lòng hắn vừa sợ vừa hận.

Xích Tinh Tử đang muốn móc ra Âm dương kính để thử công phá cửu đỉnh thì trong tiên thức đột nhiên cảm nhện được cái gì, sắc mặt hắn khẽ biến liền nhìn thẳng lên trời. Đạo hạnh thiên tôn cùng Cụ Lưu Tôn cũng sinh ra cảm ứng liền ngừng công kích mà cảnh giác nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy bấu trời vốn trong xanh đột nhiên xám xịt, không biết từ khi nào đã bị một tầng mây đen bao phủ. Đám mây đen này mang theo một tầng lực lượng kỳ dị làm người ta cảm thấy tâm lý bị một tầng áp bách cường đại. Đám mây đen trong nháy mắt liền phân thành chín đạo hạ xuống mặt đất, hóa thành chính người khác nhau, đúng là Cửu thiên quân của Kim ngao đảo.

Trương Tử Tinh thấy cưu thiên quân không khỏi mừng rỡ, đã biết lần nguy nan này đã được giải rồi. Hắn bèn thu lại cửu đỉnh rồi vội vàng xem xet thương thế của Đặng Thiền Ngọc. Dù sao tiên binh Thủy hỏa thần phong cũng là vật đắc ý nhất của Xích Tinh Tử, hết sức lợi hại. Ngay cả Chu tước huyền võ của Đặng Thiền Ngọc cũng không cách nào chống đỡ nổi, bị một đòn xuyên thấu cả người, máu tươi không ngừng chảy ra đẫm ướt cả chiến bào. Thương thế của Đặng Thiền Ngọc rất nghiêm trọng khó có thể động đậy được, đành phải thấp giọng nói với hắn rằng tuy trong túi pháp bảo có đan dược trị thương, nhưng loại này cần phải rắc lên vết thương mới được (ND: Oh yeh! Hay cho một loại đan dược, quả nhiên thần kỳ, quả nhiên thần kỳ :p )

Trương Tử Tinh thầm tính trong lòng biết giờ trước mặt bao người thì cực kỳ không tiện, lập tức nói một tiếng với Cửu thiên quân rồi ôm Đặng Thiền Ngọc bay đến một nơi hẻo lánh, tử la mê chướng xuất ra rồi bắt đầu tiến hành trị liệu (ND: Y như lúc Dương Quá trị liệu cho Lục Vô Song! chỉ có điểu anh Điểm nhà ta ít tả cảnh nóng lắm, các vị sắc lang đồng đạo đừng quá mong chờ, tiết kiệm chút máu mũi đi )

Nguyên là Đặng Thiền Ngọc bị thương ngay trước ngực, nên đành phải cởi đồ ra mới trị liệu được. Đặng Thiền Ngọc mặc dù đã từng cùng hắn thân mật tiếp xúc, nhưng chỉ ở tầm “bàn tay nắm lấy bàn tay…” chứ chưa từng đem quan hệ tiến thêm một tầng cao mới. Khi chiến giáp cùng mấy món “đồ nhỏ” từng món từng món bị Trương Tử Tinh cởi ra, thì dù có kiên cường như Đặng Thiền Ngọc cũng không khỏi xấu hổ, nước mắt rốt cuộc cũng rơi ra.

Trương Tử Tinh biết việc “Chữa thương” thân mật như vậy có ý nghĩa gì, trong lòng cũng dâng lên một hồi thương tiếc. Dù sao Đặng Thiền Ngọc cũng chì là một cô nàng trong trắng chưa thạo việc đời. Hắn một bên thì trong lòng âm thầm phát thệ, nhất định chịu trách nhiệm đối với việc này, tương lai nhất định sẽ tốt đẹp; một bên hắn đem đan dược nghiền nát ra, nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương. Đan dược Tây Vương mẫu ban tặng quả nhiên linh hiệu, vết thương thấy mà giật mình kia không lâu đã tự động khép lại, cuối cùng ngay cả một vết sẹo cũng không lưu lại. Nhưng dù sao trong một khoảng thời gian ngắn vẫn là không nên có động tác mạnh gì, tránh để miệng vết thương nứt ra.

Mới vừa rồi do Trương Tử Tinh đau lòng trước thương thế của Đặng Thiền Ngọc nên chỉ chăm chú vào việc trị liệu, giờ nhìn thấy cặp thỏ trắng hoàn mỹ mà cao vút kia, cùng với hai nụ hoa phấn hồng mê người khiến hắn không thể không ngắm nhìn, mà càng ngắm thì ánh mắt càng khó mà rời ra được nữa (ND: anh nào dám tự nhận mình có thể rời mắt được thì đúng là Nhạc Bất Quần : ). Đặng Thiền Ngọc nhìn ra ánh mắt nồng cháy của hắn, ngay cả gáy cũng đều đỏ lên, trong lòng vừa ngượng ngùng lại vừa khẩn trương, cũng mơ hồ có vài phần chờ mong, vội vàng vừa dùng hai tay che lại vừa lệnh cho hắn quay đầu đi. Nếu như không phải vừa bị thương nên không thể dùng sức được thì ắt hẳn vị nữ hiệp này có thể vì vừa xấu hổ vừa tức giận mà cho hắn nếm thử một trận quyền cước rồi.

Trương Tử Tinh đợi Đặng Thiền Ngọc mặc quần áo xong, mới dùng ngữ khí khiển trách nàng:

-“Vừa rồi ta bảo nàng không nên lại đây, tại sao nàng lại không nghe?”

Đặng Thiền Ngọc nghe ra trong lời của hắn có ý trách cứ, trong mắt nhất thời dâng lên một làn lệ:

-“Chỉ biết chê người ta làm liên lụy….”

-“Thiền Ngọc. Nàng quan tâm ta, ta làm thế nào chê nàng chứ?” Trương Tử Tinh thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng: “Ba tên kia đều có tu vi kim tiên, trên thân lại mang theo dị bảo cũng tính là có chút thủ đoạn để đối phó được ta. Nhưng lấy lực lượng của ta chống lại 3 người này, có thua thì nhiều nhất là chạy mà thôi. Thật ra chúng vốn không thề nào làm gì được ta, nhưng nếu nàng có gì lỡ tay thì làm sao ta có thể an tâm đối địch?”

Đặng Thiền Ngọc cũng không giãy thoát khỏi cai ôm của hắn, chi nhẹ giọng đáp:

- “Người ta làm thế nào lại không biết được bè lũ tam tiên của Xiển giáo này lợi hại như thế nào chứ? Nhất là tên Xích Tinh Tử kia, sư tôn cũng từng nói đến sự lợi hại của Âm dương kính. Ngươi đừng vội lừa người ta, lấy lực của ngươi thì làm sao cỏ thế dịch nổi 3 tên này chứ? Cũng vì thực lực 3 tên này rất cao, người ta sợ ngươi có chuyện gì nên mới….”

Trương Tử Tinh biết Đặng Thiền Ngọc lo lắng cho sự an nguy của hắn nên mới liều mình xuất thân tới giúp, trong lòng càng thêm yêu thương nàng. Hắn nhẹ nhàng lôn lên môi nàng:

-“Nha đầu ngốc, lần tới đừng có vội vàng như vậy nữa, phu quân tự có an bài rồi”

-“Đúng là kẻ phong lưu không có lễ nghĩa, cái miệng không biết phép tắc này dám làm càn lần nữa, coi chừng người ta cho ngươi một bạt tai đó” Đặng Thiền Ngọc bị hắn hôn lén lên đôi môi, lại nghe hắn tự xưng là phu quân khiến trong lòng thẹn thùng, mặt đỏ tới mang tai, vội vàng tránh ra.

Nàng đang muốn thể hiện “thư uy”, lại nghe Trương Tử Tinh nghiêm trang nói:

-“Lúc này 9 vị đạo hữu của ta đang đối phó với 3 tên Xích Tinh Tử, chúng ta nên nhanh chóng quay lại tương trợ thôi”

Đặng Thiền Ngọc thấy hắn nghiêm nét mặt bèn khẽ hừ một tiếng, nhưng đúng là lúc này không thể tri hoãn được, đành cùng hắn quay về chiến trường.

Lại nói 3 tên Xích Tinh Tử đột nhiên thấy Tiêu Dao Tử có nhiều viện quân như vậy, trong lòng thầm cảnh giác, từ từ tụ lại một chỗ từ xa xa đề phòng Cửu thiên quân. Bời vì năm xưa tại Nam hải Xích Tinh Tử từng dùng Âm dương kính giết chết Trương thiên quân Trương thiệu, cho nên 9 người vừat hấy Xích Tinh Tử liền lộ ra vẻ cừu hận. Xích Tinh Tử cũng biết chuyện này đành âm thầm khẩn trương, âm dương kính cầm trong tay càng bị hắn nắm chặt lấy.

Tần thiên quân vung kim giản trong tay lên, cười lạnh nói:

-“Môn hạ Xiển giáo, chỉ biết lấy nhiều thắng ít sao? Tiêu Dao Tử là Trương thiên quân mới của Kim ngao đảo ta, cùng 9 người bọn ta tình như huynh đệ. Hôm nay bị 3 ngươi vây công, quả thực đáng ghê tởm! Đã như thế, các ngươi 3 người cũng lãnh giáo thử sức của Thập thiên quân chúng ta”

Xích Tinh Tử biết Cửu thiên quân này mặc dù tu vi so với 3 người mình thì có chỗ thua kém, nhưng cũng đều là cấp độ Kim tiên. huống hồ thực lực chính thức của Tiêu Dao Tử hình như vẫn là trên mức kim tiên trung giai, thủ đoạn lại phi phàm, là tên đáng sợ nhất. Mà giờ tiên thể của Đạo hạnh thiên tôn bị hao tổn không nhỏ, lực chiến đấu bị suy giảm mạnh. Nếu Tiêu Dao Tử chữa thương cho nàng kia xong, quay lại hợp lực cùng Cửu thiên quân thì sẽ thành một cục diện 10 Vs 3. Phe mình dù có khả năng chém chết mấy người thì kết quả cuối cùng cũng là ngọc đá đều nát cả.

Tâm niệm Xích Tinh Tử vừa chuyển, liền chỉ vào Viên Hồng nói:

-“Tần đạo hữu, đừng vội hiểu lầm, chỉ vì Tiêu Dao Tử giết chết môn nhân của hai vị sư đệ bần đạo, cho nên mới đến đây đấu một hồi, tiện thể chấm dứt nhân quả. Mới vừa rồi vị đạo hữu này cùng nàng kia hợp lực Tiêu Dao Tử cùng 3 người chúng ta tranh đấu, đúng là 3 Vs 3 thì làm sao nói là lấy nhiều đánh ít được?”

Viên Hồng đứng một bên nghe Xích Tinh Tử đem mình và Đặng Thiền Ngọc tính vào, trong lòng thầm mắng thằng khốn nạn này quả thật quá vô sỉ. Chỉ nghe Kim quang thánh mẫu lạnh lùng nói:

-“Xích Tinh Tử! Đừng vội lấy chuyện nhân quả làm cái cớ. Ngày đó ngươi tại Nam hải giết chết Trương thiệu đạo hữu, cũng là nhân quả, hôm nay thù mới hận cũ thì đơn giản làm một cái kết thúc luôn đi!”

Xích Tinh Tử biết thế nào Cửu thiên quân cũng nhắc đến việc này, vội đáp:

-“Chuyện đoạt bảo ngày đó, hai giáo đều cũng có thương vong. Trước đó cũng đã nói rõ --- chuyện đoạt bảo mà xong thì hai bên cũng không so đo. Nếu đạo hữu muốn tìm bần đạo trả thù, vậy những môn nhân bổn giáo đã vong mạng kia tìm ai trả thù đây?”

Năm đó quả thật Kim linh thánh mẫu cùng Nhiên Đăng đạo nhân đại biểu cho hai phe cũng từng có lời như vậy, cho nên Xích Tinh Tử đem việc này nói ra thì Cửu thiên quân cũng không tiện phản bác. Viên thiên quân ngắt lờ nói:

-“Chuyện Nam hải tạm thời không nói, chứ hôm nay chuyện vây công Tiêu Dao Tử đạo hữu thì không thể bỏ được! Ngươi không phải nói Tiêu Dao Tử đạo hữu cùng các ngươi có nhân quả sao? Hôm nay tiện thể tính luôn đi!”

Cụ Lưu Tôn tiếp lời nói:

-“Hai đứa đệ tử ruột của ta cùng Đạo hạnh thiên tôn đều chết trong tay Tiêu Dao Tử đạo hữu, mặc dù là thiên mệnh nhưng cũng là nhân quả. Song hôm nay hai quân giằng co, thì nhân quả giữa tiên gia có liên quan gì đến con người đâu? Được nghe Kim ngao đảo có thập tuyệt trận thần diệu dị thường, không bằng các đạo hữu thiết lập thập tuyệt trận. Ta bên này mới tới các vị đạo hữu cùng nhau xông trận, không kề sống chết, qua được là xong chuyện nhân quả. Ý của chư vị đạo hữu như thế nào?’

Xích Tinh Tử cùng Đạo hạnh thiên tôn thầm khen trong lòng rằng lời Cụ Lưu Tôn thật quá hay: Hôm nay địch nhiều ta ít, thật sự không thể liều mạng. Loại đề nghị này vừa có thể hóa giải tình thế xấu hôm nay. vừa có thể lấy lại mặt mũi. Thực lực của thập thiên quân này nếu so với 12 kim tiên thì còn thua kém xa, nếu có thể đơn độc 1 vs 1 thì cho dù đối phương co trận pháp trợ giúp, cũng có cách để kích phá được.

9 vị thiên quân với Thập tuyệt trận trước giờ chưa từng bị thua, giờ nghe thấy Cụ Lưu Tôn đề cập đến sở trường của mình thì tất nhiên là không cự tuyệt. Tần thiên quân đáp:

-“Nói vậy cũng hay! 5 ngày sau, Thập thiên quân ta sẽ thiết lập Thập tuyệt trận ngay trước Tam Sơn Quan, chớ các ngươi đến phá, sống chết thế nào thì tùy vào thiên mệnh vậy!”

Khi Trương Tử Tinh chạy về đến chiến trường thì binh mã đã bắt đầu rút về Tam Sơn Quan, Xiển giáo tam tiên cũng quay về doanh trại Nam quân, cũng không phát sinh ra kịch đấu như trong tưởng tượng của hắn. Trương Tử Tinh hỏi một hồi mới biết được Tần hoàn cùng Cụ Lưu Tôn tự lập cuộc hẹn “Thập tuyệt trận”, hắn nhớ đện chuyện 12 kim tiên đại phá Thập tuyệt trận trong nguyên tác thì không khỏi khẩn trương. Nhưng lúc này hai phe đã lập sanh tử chi ước, không thể đổi được. Hắn đành phải cùng Cửu thiên quân mang theo đại quân trở về Tam Sơn Quan.

Về tới Tam Sơn Quan, đầu tiên là Trương Tử Tinh cảm tạ ân cứu trợ của Cữu thiên quân, nhưng đối với chuyện Cửu thiên quân như thế nào lại kịp thời chạy đến Tam Sơn Quan trợ giúp thì cũng cảm thấy nghi hoặc.

Đáp án của Cửu thiên quân lại càng ngoài ý muốn của Trương Tử Tinh: Người hướng tới Kim ngao đảo báo tin, lại chính là Thân Công Báo!

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #303