Chương 295: Tĩnh Tâm Thiên Hạ Động


Sau trận chiến ở Vũ Di sơn, Kiều Khôn chỉ sợ Trương Tử Tinh đến Bạch Vân động báo thù, khi Lục Áp đại chiến với Hình Thiên bị thất thế hắn đã sớm thu thập của cải mang theo môn nhân chạy khỏi Vũ Di sơn. Hắn đâu có biết Trương Tử Tinh căn bản không để cái hộp cơm mặc “long bào” như hắn vào trong mắt (chỉ đồ vô dụng). Sau khi đánh bại Lục Áp liền đem muội muội mới nhận Trương Thanh Nhi và bốn người lúc đến thẳng đường quay về Kim Ngao đảo.

Đi chuyến này cũng có thể tính là thu được thắng lợi lớn trở về, Chân Viêm châu và Côn Luân tinh ngọc của Lục Áp chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là sự “gia nhập” của Trương Thanh Nhi. Dị năng của Trương Thanh Nhi quả nhiên phi phàm, chỉ đến chỗ linh tuyền đã khô cạn đứng một lát mà đã khiến nguồn suối vốn cạn kiệt lại một lần nữa phun ra linh tuyền. Theo như Hạm Chi Tiên nhận xét thì linh tuyền mới này hiệu quả so với lúc trước còn tốt hơn nhiều, nếu dùng để luyện chế tiên đan hoặc ủ rượu phẩm chất còn tốt hơn mấy bậc.

Sau khi cùng với chúng tiên dần dần quen thuộc, Thanh Nhi cũng bắ đầu tiếp nhận những người bạn mặt ác tâm thiện này. Hạm Chi Tiên và các đạo hữu trên Kim Ngao đảo đối với Trương Thanh Nhi dịu dàng, khôn khéo rất là yêu quí, nhất là mấy con sâu rượu, lớn tiếng khen ngợi Thanh Nhi so với tiểu ma nữ tùy hứng, dã man không phân phải trái nào đó còn đáng yêu hơn gấp trăm lần.

Chẳng qua làm mấy con sâu rượu tắt tiếng chính là Vân vừa nghe đến mấy chữ: “dã man, tùy hứng” liền cho là từ để ca tụng mình, ngược lại còn tỏ ra dương dương đắc ý. Nàng còn tố giác với vị tỷ muội mới Trương Thanh Nhi, nếu có ai dám đắc tội nàng chỉ cần ngừng cung cấp linh tuyền, cắt đứt nguồn tiên tửu là được. May mà Trương Thanh Nhi có chút hướng nội, nghe thế chỉ mỉm cười mà không tán đồng làm mấy tên tửu quỷ thở phào nhẹ nhõm.

Trương Thanh Nhi vốn cô độc một mình hôm nay lại có nhiều bạn bè như vậy, giống như là một đại gia đình, từ nay cũng không phải trốn đông núp tây nữa chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tất nhiên, Thanh Nhi biết ơn nhất chính là ca ca đã giúp nàng thoát khỏi biển khổ. Nàng lén nói với Hạm Chi Tiên: nếu muốn luyện chế tiên đan cao cấp, nàng sẵn lòng cung cấp linh dịch của bản thân mình, có công dụng gấp mười lần so với linh tuyền kia.

Hạm Chi Tiên biết vị muội muội mới này chỉ có ý tốt nhưng nàng am hiểu sâu sắc đạo luyện đan, hiểu rõ tính cân bằng là yếu quyết hàng đầu để luyện đan thành công, nếu các loại tài liệu không cân đối thì dẫu luyện chế thành công hiệu quả tăng thêm cũng rất hữu hạn. Hơn nữa hôm nay Trương Thanh Nhi đã là em gái của phu quân, chuyện hại đến linh dịch nguyên thần đó tất nhiên không thể làm được cho nên khéo léo từ chối ý tốt của Trương Thanh Nhi.

Trương Thanh Nhi tạm thời được bố trí ổn thỏa tại Kim Ngao đảo, mọi người đối với nàng rất tốt, lại còn có “bạn cùng tuổi” như Vân nên cũng không cảm thấy cô đơn. Hạm Chi Tiên chuẩn bị đầy đủ xong liền sắp xếp để bắt đầu luyện đan. Bởi vì luyện chế La Thiên Tẩy Tủy đan đòi hỏi thời gian khá dài mà Trương Tử Tinh cũng không muốn làm Hạm Chi Tiên phân tâm nên lập tức cùng với thân hữu trên Kim Ngao đảo từ biệt rồi dẫn hai đồ đệ và Hình Thiên quay về Triều Ca.

Trương Tử Tinh đánh với Lục Áp một trận lại tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Hình Thiên trong lòng đã có cảm ngộ, muốn thực hiện thêm một bước cải tiến nữa đối với Cửu Cung ma trận nên hắn quyết định cùng với Hình Thiên bế quan một thời gian. Đương nhiên đối với lần bế quan này hắn còn có một tính toán khác, chỉ tuyên bố với bên ngoài thiên tử muốn trọng chấn triều cương, an trị thiên hạ cho nên lựa chọn tĩnh tâm ba tháng, đem tất cả việc triều chính giao phó cho hai vị thừa tướng mới nhậm chức, trong thời gian tĩnh tâm bất kể có sự tình lớn đến đâu cũng không được quấy nhiễu.

Bởi vì việc thiên tử sau khi lên ngôi từng “tĩnh tâm” nhiều lần và đều đem lại kết quả kỳ diệu, ba đại kỳ thư chấn động thiên hạ cũng chính là một thu hoạch của việc tĩnh tâm này, còn có kế sách lợi dân và các loại đồ dùng tinh xảo, tĩnh tâm trai giới cầu mưa ...... nên khí nhắc đến điều này mọi người đều không ngừng hồi tưởng lại hàng loạt những thành tựu của thiên tử sau khi lên ngôi, thực là một minh quân hiếm có, đáng tiếc từ sau khi chuyên sủng Diễm Phi bắt đầu hời hợt với triều chính, làm cho nhiều người có tri thức phải lắc đầu than thở. May mà thiên tử tuy nhất thời bị mê hoặc nhưng trước sau vẫn là một quân chủ anh minh, đến nay cuối cùng cũng triệt để giác ngộ muốn tĩnh tâm để trọng chấn triều cương thật là phúc lớn cho thiên hạ, tin tức này khiến trong triều trên dưới tinh thần phấn chấn, rất nhiều người dân còn lấy lấy đi cả thông báo liên quan.

Tất cả các đại thần không ai bảo ai đối với lần tĩnh tâm này của thiên tử biểu hiện hết sức cố gắng, nhiều người thậm chí tin rằng sau khi thiên tử tĩnh tâm xong liền lập tức nghĩ ra phương pháp giải quyết những vấn đề khó khăn trước mắt.

Tin tức đột ngột này khiến Đát Kỷ kinh ngạc, chẳng lẽ thiên tử đã thoát khỏi mê hoặc của nàng rồi? Hay là phát hiện ra khe hở nào, thật sự định chấn chỉnh lại? Đát Kỷ vốn có lòng định thăm dò một chút nhưng không đợi nàng nghĩ ra cách thì Trương Tử Tinh đã đến Thọ Tiên Cung tìm nàng rồi.

Đát Kỷ sau khi tiến lên hành lễ liền không lộ dấu vết lên tiếng hỏi han những sự vụ liên quan đến việc tĩnh tâm.

Trương Tử Tinh cười lớn mấy tiếng, cố ý khoe khoang để lộ ra khí tức kim đan kỳ đỉnh phong nói: “Tử Đồng, đến cả nàng cũng bị quả nhân lừa rồi! Quả nhân đâu có tĩnh tâm nghĩ quốc sách gì, chỉ là vì gần đây tu luyện có thành quả, nếu có thể một lần toái đan ngưng anh, ngưng kết ra nguyên anh liền có thể trường sinh bất lão rồi! Vì miễn cho đám đại thần kia lắm điều nên mới dứt khoát mượn cớ tĩnh tâm mà thôi, nực cười là những kẻ kia lại tin là thật còn cùng nhau ra sức chống đỡ cho quả nhân nữa chứ!”

Đát Kỷ cảm thấy luồng năng lượng kia không phải giả lại thấy thần tình hắn không giống ngụy tạo thầm thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Bệ hạ lại còn tinh quái thế nữa, lại đi kiếm cái cớ này để bế quan tu luyện. Bệ hạ nếu có thể trường sinh liền có thể vĩnh viễn trị vì thiên hạ, thật là đáng vui mừng.”

Trương Tử Tinh lắc lắc đầu thâm tình nhìn nàng: “Quả nhân cũng biết thân ở đế vị vốn chẳng thể giữ lâu. Quả nhân chỉ muốn trường sinh bất tử để cùng người mình yêu quý bên nhau một đời, vậy là mãn nguyện rồi.”

Đát Kỷ nhìn ra hắn quả thực bộc lộ chân tình, hơi hơi rung động, nào ngờ Trương Tử Tinh lúc này lại đang nghĩ đến mấy người Khương Văn Sắc, Thương Thanh Quân. Đát Kỷ trong lòng có ý hổ thẹn nói: “Bệ hạ, thần thiếp cho rằng trước mắt nên lấy giang sơn làm trọng.”

Trương Tử Tinh lắc đầu nói: “Nếu giang sơn và người trong lòng chỉ có thể chọn một thì quả nhân sẽ không do dự chọn người mình yêu.”

Đến cả giang sơn ...... đều có thể không cần ư? Đát Kỷ liên tưởng đến bản thân “ngày đêm” khư khư giữ lấy cái ngôi thiên hạ chí tôn, tâm ý vốn kiên định bỗng sinh ra một tia dao động.

“Nếu như quả nhân có thể đạt đến cảnh giới nguyên anh, dẫu cạn hết lực lượng cũng sẽ giúp nàng kết thành kim đan, ít nhất cũng có thể bên nhau vạn năm, nếu trong vạn năm nàng cũng có thể toái đan ngưng anh chúng ta liền có thể thiên thu vạn tải vĩnh viễn không rời xa.”

Lẽ nào hắn không biết cường hành giúp người khác đề cao tu vi rất dễ làm cho cả hai đều bị tâm ma cắn trả sao? Đát Kỷ đột nhiên cảm thấy thiên tử “ngốc” thật có chút đáng yêu. Nếu nói lúc đầu nương thân vào nam tử này là do nhận lệnh mà làm, nhưng đến hôm nay lại thực sự có cảm giác nương tựa vào trong vòng tay của hắn. Đây phải chăng là biểu hiện của tình cảm? Có lẽ chỉ là cảm động mà thôi.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế Đát Kỷ cũng không biết loại cảm động này liệu có biến thành một loại cảm tình khác không. Đáng tiếc nàng là do nương nương hạ lệnh đến tính kế với thiên tử, đáng tiếc hắn không phải là nam tử kia ......

Hoặc là nói, may mà hắn là quân cờ cuối cùng nàng muốn vứt bỏ, may mà hắn không phải là người kia ......

“Bệ hạ, người phải chăng từng nói với thần thiếp việc tu luyện không thể vội vàng sao? Bệ hạ trong lúc bế quan nhất định phải bình tâm tĩnh khí, phải tránh nôn nóng để khỏi tạo ra trở ngại cho long thể.”

Đát Kỷ chỉ có thể dùng những lời khó hiểu này để biểu đạt một chút tâm ý, hi vọng đối với hắn có một chút giúp đỡ, xem như là tìm kiếm một chút bình ổn nhỏ nhoi về mặt tâm lý.

Trương Tử Tinh đối với thái độ của Đát Kỷ có chút bất ngờ, gật gật đầu.

Đát Kỷ lại nói: “Vừa rồi cha thần thiếp, Tả Định Bắc hầu cho người đến trình báo, huynh trưởng thần thiếp Tô Toàn Trung tháng sau tại Sùng Thành đại hôn, thần thiếp cũng lâu rồi chưa nhìn thấy phụ mẫu và huynh trưởng, muốn xin bệ hạ ân chuẩn cho thần thiếp đi Sùng Thành một chuyến.”

Đát Kỷ đề xuất đi Sùng Thành thăm cha mẹ và tham gia hôn lễ thực ra cũng là vừa rồi mới nghĩ đến. Hoàng cung mặc dù xa hoa phú quý nhưng nàng là người của yêu tộc, lại càng muốn hướng đến cuộc sống tự tại bên ngoài, huống chi nàng cũng chỉ là vâng mệnh mà đến chứ không phải chủ tâm muốn thế. Hoàng cung này đối với nàng mà nói khác nào lồng giam. Bây giờ nghe thấy thiên tử định bế quan mà trong cung cũng chẳng có việc gì không bằng mượn cớ ra ngoài ổn định lại tâm tình một chút.

Tin tức vế vụ “đại hôn” này Trương Tử Tinh đã sớm biết, lại cố ý hỏi: “Huynh trưởng của nàng đại hôn? Không biết là con gái của chư hầu nào?”

Đát Kỷ đáp lời: “Cô này họ Phong tên Đản, chính là con gái bạn cũ của phụ thân thần thiếp, cùng với gia huynh tâm đầu ý hợp nhưng lại xuất thân tầm thường không phải là chư hầu khanh sĩ.”

“Tô Toàn Trung chính là quốc cữu Đại Thương, tương lai sẽ kế thừa tước vị nếu như lấy loại nữ tử này làm chính thất chỉ sợ ......” Trương Tử Tinh lộ ra vẻ do dự, khi ánh mắt rơi trên người Đát Kỷ lại cười nói: “Đã là tâm đầu ý hợp thì những thứ đó càng không cần phải so đo rồi. Chỉ cần hai người chân tâm yêu thương lẫn nhau thì xuất thân đã tính là gì? Quả nhân nhân đây hạ chỉ phong cho Phong Đản kia làm Bắc An công chúa, thành toàn cho đoạn lương duyên này.”

“Bệ hạ thực sự không so đo xuất thân?” Đát Kỷ khẽ động, trong lòng lại thêm một câu: bình dân thì là như vậy rồi, nếu như là ...... yêu tộc thì sao?

Trương Tử Tinh cười đáp: “Năm đó khi quả nhân nạp nàng vào cung cũng không biết có bao nhiêu chỉ trích, nói nàng là con gái của phản thần, thế này thế nọ đến hôm nay nàng đã trở thành hoàng hậu Đại Thương, mẫu nghi thiên hạ rồi đấy thôi? Quả nhân lập Chiêu Hiền quán cũng không xét xuất thân, có tài là dùng, tất nhiên là như thế.”

Đát Kỷ lập tức quỳ gối tạ ân, Trương Tử Tinh vội vàng đỡ dậy thoáng thấy trong mắt nàng có chút ươn ướt, cũng không biết là thật hay giả, nhìn vào gương mặt quen thuộc mà tiền thế đã khắc cốt ghi tâm trong lòng không kìm được thầm than thở, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.

Trương Tử Tinh sau khi ôm ấp một trận đang muốn đi truyền đạo thánh chỉ sắc phong kia bỗng bị Đát Kỷ khẽ kéo vạt áo, không chịu buông ra. Trương Tử Tinh thấy nàng để lộ ra một dáng điệu rất hấp dẫn, lại từ trong mắt nàng thấy được một chút lửa lòng, liền bế thốc nàng lên, liền sau đó ngay trên giường nhỏ điên loan đảo phượng, cùng lên đỉnh Vu sơn. Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy Đát Kỷ lần này dường như là đặc biệt động tình nên cũng bỏ mặc lo nghĩ, dùng hết toàn bộ thủ đoạn của mình mãi cho đến khi cùng đạt đến đỉnh điểm vui sướng.

Ngày thứ hai, Trương Tử Tinh lệnh cho Ân Phá Bại, Phương Bật,Phương Tướng lĩnh đại quân hộ tống hoàng hậu đi Sùng Thành, bản thân thì cùng Hình Thiên bắt đầu bế quan.

Căn bản không cần gián điệp thăm dò, tin tức thiên tử bế quan đã trực tiếp có mặt trên “Đại Thương quý san”, trang đầu tiên công bố thiên tử chuyển biến, xét theo “tiền đồ” tĩnh tâm tốt đẹp của thiên tử trước đây cả Đại Thương đối với việc này đều vô cùng quan tâm, rất nhiều thần dân đều trông chờ một cột mốc phát triển mới của Đại Thương, tiến thêm một bước trở nên phồn vinh và ổn định. Các lộ chư hầu cũng có phản ứng.

Phía nam, Nam Kỳ Thảo Nghịch quân đại cung.

Khương Tử Nha và Cơ Phát đang thương nghị việc quân cơ quan trọng, người khác không được phép tiến vào.

“Đại vương, Ngạc Thuận mới bại hai lần vốn cố thủ không ra gần đây lại rục rịch muốn động, dường như muốn cùng quân ta quyết chiến một trận.”

“Động tĩnh của Ngạc Thuận chỉ sợ là có liên quan đến việc thiên tử tĩnh tâm.” Cơ Phát nhíu mày nói: “Thiên tử lần này công bố với thiên hạ tĩnh tâm tìm quốc sách, dường như có lòng phấn đấu, tướng phụ, cô vương nên có phản ứng thế nào?”

Khương Tử Nha trong mắt lại hiện ra hình ảnh nam tử chí tôn kia hăng hái nhiệt huyết, anh vũ bất phàm, trong lòng cũng có một tia hoang mang. Chính vào lúc này cửa lớn đại cung vô thanh vô tức xuất hiện một bóng đen, quỳ gối ở đó hai tay dâng lên một cuộn giấy. Khương Tử Nha tiến đến tiếp lấy cuộn giấy, bóng đen đó hành một lễ rồi lại như ma quỷ biến mất.

Cơ Phát đối với việc này cũng không hoảng loạn, “mật bộ” này vốn là đến không hình đi không lối, từ sau khi giao lại cho Khương Tử Nha quản lý năng lực của bộ máy đã tăng cường rất lớn, đàn dần có thể so sánh với “thiên ảnh” của Triều Ca.

Khương Tử Nha mở cuộn giấy ra xem lướt qua nội dung trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Cơ Phát mặc dù có chút hiếu kỳ nhưng cũng không hỏi, bởi nếu Khương Tử Nha thấy cần thiết mới trình báo, nếu không cũng sẽ không giải thích. Đây là một trong những đặc quyền hắn cấp cho Khương Tử Nha, đồng thời cũng là thủ đoạn lung lạc – Nếu nói đến quyền thế trừ khi có thể thành công “đổi trời”, nếu không chỉ với một cái chức thừa tướng Tây Kỳ nho nhỏ làm sao có thể cùng với quyền thế của đại tướng Đại Thương so sánh, muốn làm cho Khương Tử Nha thật lòng quy thuận tất phải có một vài đãi ngộ phi thường, ví dụ như, tôn kính như cha, thái độ khiêm nhường xin chỉ bảo, hoàn toàn tín nhiệm và những đặc quyền khó mà tin được ......

Khương Tử Nha khẽ cười nói: “Đại vương, xem ra chúng ta vừa rồi quá mức lo lắng rồi, hóa ra cái gọi là thiên tử tĩnh tâm lại là bế quan tu luyện, muốn cầu trường sinh bất lão.”

Cơ Phát nghe thế mặt lộ vẻ vui mừng bỗng nhiên lại hỏi: “Tin này từ đâu đến vậy? Có thể tin được không?”

Khương Tử Nha trả lời: “Tin này là do Tô hoàng hậu khi đến Sùng Thành tham gia đại hôn của anh trai Tô Toàn Trung vô ý tiết lộ với mẹ, Tô Hộ biết việc này có quan hệ trọng đại nên lệnh cho vợ không được tiết lộ ra ngoài nhưng lại bị nội ứng của ta biết được. Tô hoàng hậu kia được thiên tử chuyên sủng lại tự miệng nói ra việc này sao là giả được.”

Cơ Phát đại hỷ: “Tướng phụ sắp xếp quả nhiên lợi hại, việc lớn nhỏ đều không bỏ sót có kỳ binh này về sau khi hai quân đối địch cũng có thể liệu việc mà chiếm lấy tiên cơ, đánh không thể không thắng.”

Khương Tử Nha dương dương tự đắc mỉm cười không nói, Cơ Phát đột nhiên nghĩ ra một ý “mật bộ” này lợi hại như thế nếu như Khương Tử Nha muốn vậy thì một số bí mật của Tây Bá Hầu hắn chỉ sợ khó mà giấu được. Như Khương Tử Nha trong tay có đại quyền, lại nắm nhiều bí mật như thế, vạn nhất tương lai ......

Cơ Phát trong lòng lo ngại cũng chỉ là khẽ lướt qua mà thôi: ngày đó Khuyển Nhung diệt vong, Tây Phương Giáo cũng bại trong tay Triệt Giáo, hắn đã rất đỗi thất thế. Trước mắt chỗ dựa lớn nhất chính là Khương Tử Nha, “người đại diện” cho Xiển Giáo. Xiển Giáo có rất nhiều tiên nhân pháp lực cao thâm, nếu như Khương Tử Nha thật sự có hai lòng chỉ sợ bản thân cũng không chống lại được cho nên ý nghĩ này thật là quá lo xa rồi. Chỉ là nếu tương lai lấy được thiên hạ, ngồi lên ngôi vị thiên tử thì sẽ phải đối đãi với Khương Tử Nha thế nào đấy, đó lại là chuyện sau này rồi.

“Kỳ thật, lần này thiên tử có tĩnh tâm hay không đối với đại vương mà nói đều là một cơ hội cực tốt. Nếu có thời cơ và thủ đoạn hợp lý đại vương có thể thừa thế mà lên, một hơi hoàn thành chí lớn!”

Khương Tử Nha không hề biết suy nghĩ trong lòng Cơ Phát, đĩnh đạc mà nói, nghe thế Cơ Phát trong mắt hiện ra vẻ kỳ dị, liên tục gật đầu.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #295