Chương 294: Khắc Tinh


Lục Áp không thể để ý đến việc cướp lại Chân Viêm châu bởi vì một luồng sát khí lạnh thấu xương đã từ sau lưng khóa chặt lấy hắn. Luồng sát khí này bộc lộ ra lực lượng ẩn chứa trong đó còn cao hơn cấp bậc huyền tiên trung giai đỉnh phong của hắn!

Lúc này Tào Bảo đã đem Chân Viêm châu thu lại cẩn thận, luồng sát khí kia bỗng nhiên từ sau lưng Lục Áp biến mất, thanh chiến phủ cán dài cũng từ trên đất bay lên rơi vào trong tay một đại hán đứng trước Trương Tử Tinh.

Lục Áp thận trọng nhìn vẻ ngoài hào sảng của đại hán, vừa rồi khí tức người này phóng thích thấp nhất cũng là huyền tiên thượng giai, tuyệt đối là cường địch, tuyệt không thể coi thường.

Lục Áp lại liếc nhìn vẻ mặt ung dung của Trương Tử Tinh một cái, thầm chửi rủa: tên Tiêu Dao Tử này bên người làm sao lại có lắm kẻ tài ba thế! Phải biết dẫu là giáo phái lớn như Xiển Giáo cũng không có nhiều huyền tiên như thế!

Lần đầu tiên gặp hắn kết quả chính là rơi vào cảnh khó xử; lần thứ hai suýt nữa bị Hỗn Nguyên Kim đấu của Tam Tiêu nương nương làm bị thương tiên thể; lần thứ ba bị thiệt thòi lớn trong tay Khổng Tuyên, sau cùng còn trở mặt với Tây Vương Mẫu; lần này không chỉ là bị thương mà còn để mất chí bảo Chân Viêm châu, bây giờ còn đụng phải đối thủ lợi hại thế này, chẳng lẽ ...... Tiêu Dao Tử này là khắc tinh của hắn?

Hình Thiên thấy tu vi của Lục Áp không tầm thường, trong lòng dâng lên chiến ý, Can Thích thần phủ hất lên chỉ thẳng vào Lục Áp. Lục Áp liền cảm thấy cây búa kia còn chưa chém đến thì một luồng khí thế bức người đã theo đó ập đến, có sát khí, có uy áp còn có một loại chiến ý cuộn trào mãnh liệt, cơ hồ khiến hai mắt hắn khô rát. Nếu như nói Khổng Tuyên là loại hình tính cách nội liễm thì tuyệt đối Hình Thiên là dạng người bộc lộ ra ngoài, điểm này càng bộc lộ rõ ràng trong chiến ý. Lục Áp cảm nhận ra khí thế trên người Hình Thiên cấp tốc tầng tầng áp súc lại, đợi đến lúc bộc phát nhất định sẽ là công kích đáng sợ kinh thiên động địa.

Lục Áp kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trong lòng biết không thể để khí thế của Hình Thiên đạt đến đỉnh điểm, lập tức thân hóa thành cầu vồng lao vút lên trời, hắn không hề có ý định chạy trốn mà là muốn tránh khỏi mũi nhọn hạ bớt khí thế đối phương.

Nào ngờ bóng dáng Hình Thiên chớp mắt liền xuất hiện bên trên hắn chặn mất đường đi, cùng lúc đó luồng khí thế đáng sợ kia cũng nhanh chóng hoàn toàn tụ lại, Can Thích thần phủ trong tay hóa thành một tia chớp màu đen lăng không chém thẳng về phía Lục Áp.

Vào giây phút nguy hiểm Lục Áp toàn thân đột nhiên kéo căng ra, cầu vồng lập tức đạt đến tốc độ cao nhất mạnh mẽ bắn sang một bên. Chỉ thấy mặt đất truyền đến một trận rung động, từ quỹ tích của Can Thích thần phủ nứt ra một rãnh sâu không thấy đáy, vến nứt này tiếp tục lan đến một ngọn núi ở trước mặt lập tức chia đỉnh núi thành hai nửa.

Mấy người Vân, Tiêu Thăng là lần đầu thấy Hình Thiên sử dụng thực lực chân chính không thể không trợn mắt á khẩu, mà Kiều Khôn và mấy môn nhân Bạch Vân động sau khi nhìn thấy uy thế của Kiều Khôn lại càng kinh hãi thất sắc.

Kiều Khôn thầm nhủ: có nhân vật đẳng cấp thế này ở đây lại thêm vào Tiêu Dao Tử thần bí khó đoán kia nếu như Lục Áp bị đánh bại thì Bạch Vân động của hắn cũng chỉ còn đường bó tay ngồi chờ chết mà thôi. Mặc dù Côn Luân tinh ngọc bị ép phải đưa cho Lục Áp nhưng cũng được bù lại bằng một thanh Li Hỏa kiếm, ít nhất cũng tính là có thu hoạch nhưng nếu giờ tiếp tục cố chấp chống cự chỉ sợ cả mạng cũng không còn, nghĩ đến đây Kiều Khôn dần dần có lòng muốn rút lui.

Uy lực một búa này của Hình Thiên quả thật khủng bố vô cùng, nếu như quả thực đánh trúng thì dù là Lục Áp cũng không có cách nào đỡ nổi. Lục Áp vẻ mặt kinh hoàng bỗng nhiên thấy ngực đau nhói, ngực đã nhiều thêm một vết thương dài chừng một xích, sâu năm phân, trên đạo bào đầy vết máu. Vết thương mặc dù diện tích không rộng, cũng không quá sâu nhưng Lục Áp cảm thấy một nguồn sức mạnh hào hùng từ vết thương lan vào trong tiên thể, thập phần khó chịu, nếu không phải hắn dùng tiên lực áp chế xuống thì còn tạo ra tổn hại lớn hơn.

Lục Áp không thể hiểu được vừa rồi hắn rõ ràng đã hóa thành cầu vồng tránh thoát được một búa này tại sao còn thụ thương nặng như vậy?

Hình Thiên không hề cho Lục Áp một chút thời gian suy xét nào, lập tức lại xuất hiện trước mặt hắn, thần phủ mang theo tiếng rít gào quét ngang đến. Lục Áp mặt mang theo vẻ kinh hoàng, dường như né tránh không kịp bị chặt thành hai đoạn, đỉnh núi đối diện cũng ầm ầm sụt mất một nửa. Kiều Khôn mắt thấy Lục Áp thất thế ước lượng hôm nay không cách nào vãn hồi thế cục nữa liền chém về phía Vân một kiếm, lùi lại mấy bước rồi cũng không thèm quan tâm đến môn nhân lập tức thi triển thuật thổ độn bỏ chạy.

Vân nhớ lời dặn dò của ca ca nên cũng không đuổi theo mà cầm Trọng Thiên xích bảo hộ xung quanh Thanh Nhi. Chỉ là hôm nay đám môn nhân Bạch Vân động thấy trưởng môn bỏ trốn liền nhao nhao bôi mỡ vào chân mà chạy, đâu còn tâm tư đi làm khó Thanh Nhi? Cả đến Tiêu Thăng vốn đang “nhân khí cực thịnh” bên cạnh cũng chẳng còn người nào.

Mặc dù đem Lục Áp chặt thành hai đoạn nhưng Hình Thiên không hề có chút buông lỏng nào mà ngược lại tập trung tất cả lực lượng toàn thân, mặt lộ vẻ cảnh giác. Bổng thấy ánh sáng đỏ bùng lên, năm lợi kiếm bốc cháy rừng rực xuất hiện sau lưng Hình Thiên rồi lao vút đến. Hình Thiên đã sớm phòng bị, sau lưng như có mắt nhanh chóng chuyển thần phủ về cầm chắc trong một tay, trở tay vẩy ngược lại một búa, thân thể Lục Áp đánh lén sau lưng bị chém vỡ thành hai mảnh, hóa ra năm thanh lợi kiếm đó chính là năm ngón tay phải của hắn, đã trở lại nguyên dạng khum khum như vuốt chim.

Thân hình Lục Áp bị chém trúng dần dần biến mất trong không trung, cũng giống như lúc trước bị chặt ngang lưng, đều là hư ảnh.

“Phân thân bí thuật của yêu tộc?” Hình Thiên cười lạnh một tiếng, thân thể tỏa ra khói mù màu đen, lan rộng ra bốn phía. Khói mù này dường như không có công dụng đặc biệt gì, rất nhanh liền “hòa tan” vào không khí.

Cầu vồng lướt qua, Lục Áp lại một lần nữa xuất hiện ở phía trước. Mặc dù Trương Tử Tinh ở bên dưới không cảm thấy có gì dị thường nhưng dường như trên người Lục Áp bị bao phủ bởi một tầng khói mờ màu đen. Đồng thời hai bên hông Hình Thiên xuất hiện một bóng người mang theo khói đen lờ mờ. Chẳng lẽ khói mù vừa rồi Hình Thiên thả ra chính là để tra rõ vị trí phân thân của Lục Áp?

Quả nhiên tác dụng của khói đen không chỉ giới hạn như thế, liền thấy trong mắt Hình Thiên ánh sáng đỏ lóe lên, Lục Áp chỉ cảm thấy thân thể khẽ chìm xuống một cái thể trọng vô cớ tăng lên gấp mười lần, đồng thời tiên thức trở thành một mảng hỗn loạn, trong óc thấy trời đất quay cuồng. Lục Áp lòng biết có điều dị thường vội vận khởi tiên quyết độc môn, lập tức tỉnh táo hẳn lại.

Nhưng chính trong nháy mắt hắn đình trệ lại Hình Thiên đã phát động công kích với cả ba phân thân. Trong giây phút đó Trương Tử Tinh dường như thấy Hình Thiên đột nhiên nhiều thêm bốn cánh tay, Can Thích thần phủ cũng biến thành ba, “đồng thời” hướng về Lục Áp ở phía trước, bên hông trái, bên hông phải phát ra một đòn mạnh mẽ - đây chính là do tốc độ cao của Hình Thiên tạo thành ảo giác, mặc dù tu vi của Trương Tử Tinh đã là kim tiên trung giai nhưng ánh mắt vẫn như cũ không thể theo kịp tốc độ chân chính của Hình Thiên, quá nhanh!

Ba búa này liền mạch lưu loát, liền nhìn thấy ba phân thân của Lục Áp khẽ dao động, vào giây phút búa sắp chém đến đỉnh đầu cuối cùng cũng thoát ra được, hóa thành ba luồng sáng đỏ hợp lại một chỗ hiện lại thành hình dáng Lục Áp. Chỉ là tay, vai, chân của hắn đã có thêm một vết thương nhìn thấy mà giật mình, thêm vào vết thương lúc trước còn chưa tự lành lộ ra vẻ vô cùng đáng sợ.

Lục Áp không hề quan tâm đến vết thương, cặp mắt chằm chằm dán lên Can Thích thần phủ trong tay Hình Thiên, không nghĩ đến bản thân vất vả bao nhiêu mới luyện thành phân thân bí thuật của yêu tộc vậy mà lại bị phá giải dễ dàng như thế, hơn nữa công kích của đối phương cực kỳ quỷ dị, rõ ràng đã tránh thoát được nhưng không nghĩ đến vẫn phải chịu thương tổn lớn như vậy, nếu là bị đánh trúng từ chính diện hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi ......

Đại hán này có tu vi như thế rốt cuộc là có lai lịch ra sao?

Lục Áp đâu biết năm đó ma thần tộc và yêu tộc huyết chiến sinh tử, còn có bí thuật gì chưa dùng qua? Cái gọi là “bí thuật” của yêu tộc trong mắt tộc ma thần cũng chẳng còn bao nhiêu bí mật để nhắc tới nữa, thậm chí phần lớn đều đã bị nghiên cứu ra cách phá giải. Tất nhiên pháp thuật của ma thần tộc cũng đồng dạng bị yêu tộc khi đó nghiên cứu vô cùng thấu triệt. Chỉ là sau khi hai đại yêu đế Thái Nhất, Đế Tuấn qua đời, yêu tộc rơi vào cảnh gà bay chó chạy, rất nhiều phương pháp phá giải pháp thuật của ma tộc cũng bị thất truyền hoặc mất đi theo Thái Nhất và Đế Tuấn.

Ngược lại Chúc Dung và Cộng Công của ma tộc vẫn còn sống sót và đem rất nhiều bí thuật truyền dạy lại cho tộc nhân. Thế nên về sau lực ngưng tụ của ma tộc luôn hơn xa đám người tan đàn xẻ nghé của yêu tộc. Mãi đến Loạn Xi Vưu mới bị thiên giới tận lực giúp nhân tộc hoàn toàn đánh tan. Là cường giả cùng thời với Xi Vưu, Hình Thiên tất nhiên hiểu rất rõ phương pháp phá giải bí thuật của ma thần tộc và yêu tộc. Phân thân thuật của Lục Áp trong mắt hắn chẳng qua chỉ là trò trẻ con, cho nên Lục Áp thất bại một điểm cũng không oan.

Điều mà Trương Tử Tinh chú ý là công kích của Hình Thiên, trong lòng vô cùng tán thưởng. Đó không chỉ là một dạng công kích thuần vật lý mà giống như cảnh giới tinh thần “thế” trong tiểu thuyết võ hiệp. Mặc dù biểu hiện bên ngoài có vẻ như Lục Áp có thể tránh thoát được thần phủ nhưng lại không có cách nào thoát được uy lực của “thế”. Hình Thiên năm đó có thể tự dựa vào sức mình đối kháng với Thiên Đế, Thiên Hậu và chúng tiên thiên đình tuyệt không phải là may mắn mà là thực lực chân chính. Vả lại Trương Tử Tinh trong lòng bỗng nổi lên một linh cảm, loại công kích “thế” này liệu có thể ứng dụng vào trong Cửu Cung ma trận không? Cùng phối hợp với phương thức tấn công của mỗi loại ma hồn?

Lục Áp bên này không chờ cho vết thương hồi phục mà lại nghiến răng lấy ra Trảm Tiên phi đao. Trương Tử Tinh không ngờ hồ lô đã bị mình đánh hỏng còn có thể sử dụng, nhất thời không kịp nói rõ cho Hình Thiên chỉ kịp hô lên: “Cẩn thận cái hồ lô đó!”

Lời này vẫn chậm mất một chút, chỉ thấy hồ lô trong tay Lục Áp hiện xuất hào quang, đồ vật cổ quái có lông mày có mắt bên trên lại một lần nữa xuất hiện, chỉ là so với lúc nãy nhỏ hơn một chút, dường như còn chưa phục hồi. Trong mắt vật đó ánh sáng trắng vừa trùm xuống đã khóa chặt nê hoàn cung của Hình Thiên.

Hình Thiên hơi sững lại, dường như đang kinh ngạc sửng sốt, bị sáng trắng khóa chặt nguyên thần, Trương Tử Tinh ở bên dưới mặt lộ ra vẻ kinh hãi đang muốn lao lên cứu viện nhưng Lục Áp sớm đã có chuẩn bị, hỏa quang trong tay bùng lên bức Trương Tử Tinh lùi lại.

Lục Áp rút ra giáo huấn từ lần thất bại trước, không để cho Hình Thiên kịp dùng pháp thuật thoát ra nhanh chóng khom người hành một lễ, trong miệng cấp tốc nói: “Mời bảo bối chuyển thân!”

Vật trên đầu Hình Thiên xoay một cái, đầu của hắn lập tức rơi xuống. Vốn dĩ Lục Áp rơi vào thế hạ phong bỗng nhiên dùng Trảm Tiên phi đao hạ được cường địch, cuối cùng xoay chuyển tình hình, không nén được ha ha cười lớn. Mấy người Tiêu Thăng, Tào Bảo bên dưới thấy thế đại kinh thất sắc, chi có Trương Tử Tinh thầm thấy có gì đó không hợp lý.

Tiếng cười của Lục Áp bỗng im bặt, hóa ra đại hán đối diện mặc dù đầu đã rụng xuống nhưng thân thể vẫn trôi nổi trên không như cũ.

“Ha ha ha ha!” từ trong cơ thể đại hán phát ra tiếng cười phóng túng, đâu có giống với người mất đi tính mạng. chỉ là cái đầu bị cắt đứt vẫn trôi nổi trong không trung làm người ta có cảm giác vô cùng kỳ dị.

Lục Áp thấy khí thế toàn thân Hình Thiên vẫn không ngừng tăng cường lòng bàn tay đã toát ra đầy một hôi lạnh. Hắn từ sau khi luyện thành Trảm Tiên phi đao không ra tay thì thôi, một khi đao bay nhất định giết chết địch thủ, bên dưới thánh nhân không hề có ngoại lệ. Vậy mà từ khi đụng phải khắc tinh Tiêu Dao Tử kia Trảm Tiên phi đao liên tục thất thủ, nhưng Tiêu Dao Tử và sư đệ kia đều chọn dùng phương pháp khiến Trảm Tiên phi đao không thẻ khóa được nê hoàn cung còn như hôm nay, sau khi khóa chặt nguyên thần, chặt đầu xong mà tình hình vẫn khỏe mạnh như thường lại là lần đầu tiên gặp phải.

Trương Tử Tinh vỗ mạnh đầu một cái: Trảm Tiên phi đao của Lục Áp trước tiên khóa chặt nê hoàn cung trên đầu sau đó làm nguyên thần khiếp sợ mà chém đến. Hình Thiên là loại người nào cơ chứ? Nói trắng ra dù cho đầu có rơi xuống thì vẫn còn “biến chủng nhân” sống cơ mà. Người ta cả đến đầu còn chẳng có vậy Trảm Tiên phi đao kia làm sao mà phát huy tác dụng được? Lúc nãy mình đúng là vội quá nên hồ đồ rồi, nói ra thì Hình Thiên không đầu chính là khắc tinh thực sự của Trảm Tiên phi đao!

Hình Thiên sửa lại quần áo để trần nửa thân trên, ngực hóa thành hình cặp mắt, rốn mở ra thành miệng, cười to nói: “Cái đầu này đi rồi cũng tốt!”

Trong tiếng cười, Can Thích thần phủ của Hình Thiên hóa thành hình một con cự thú như lưu quang lao nhanh về phía Lục Áp. Lục Áp thấy quái trạng của Hình Thiên bỗng nhớ đến một nhân vật đại náo thiên đình năm xưa, trong lòng vừa động đang muốn mở miệng liền cảm thấy một luồng khí thế so với lúc trước càng hung hãn đã khóa chặt bản thân. Trong lúc cấp bách hắn có muốn tránh cũng không tránh được vội vã hóa thành hình một con chim lớn lao vào cự thú. Cả hai lao qua nhau, con chim lớn kêu thảm một tiếng, cánh trái đã bị tước đi tận gốc, lại hóa thành hình Lục Áp chỉ là tay trái đã bị đứt. Tay phải của Lục Áp nắm lấy chỗ gãy sau khi tại đó bùng lên một ngọn lửa lại có thể miễn cưỡng sử dụng.

Sắc mặt Lục Áp trắng bệch hô lớn: “Ta biết ngươi là ai rồi!”

Hình Thiên cười to nói: “Biết rồi thì sao! Hôm nay thật là thoải mái, bây giờ không chết không ngừng!”

Lúc trước không biết lai lịch thì thôi, giờ đã biết rồi ai còn liều cùng tên không thèm mạng như ngươi nữa chứ! Lục Áp thầm mắng một câu, ánh mắt rơi lên người Tào Bảo vừa rồi mới thu mất Chân Viêm châu của hắn. Tâm niệm hắn chuyển như điện, phân ra một cái hóa thân lao về phía Hình Thiên không ngại phân thân chịu tổn hại liều chiến không buông còn chân thân hướng về phía Tào Bảo mưu đồ cướp lại Chân Viêm châu.

Trương Tử Tinh ánh mắt sắc sảo lập tức phát hiện thân hình lờ mờ khói đen kia đang lao về phía Tiêu Thăng liền quát to một tiếng ném Phược Long sách ra. Lục Áp thấy ngân quang lượn lờ liền biết âm mưu bại lộ không kịp tránh né lại tách ra một cái phân thân nghênh tiếp Phược Long sách, cái còn lại vẫn nhanh như điện lao về phía Tào Bảo.

Lúc này bên cạnh Tào Bảo vô thanh vô tức hiện ra chín cái đỉnh, chín cái đỉnh này phát ra lực lượng hào hùng mạnh mẽ, cầu vồng của Lục Áp bị lực lượng này bám lấy đột nhiên dừng lại không thể tiến thếm dù chỉ một bước.

Lục Áp cực kỳ kinh hãi, cảm thấy chín cái đỉnh đó có chút quen quen: lẽ nào là Vũ Vương cửu đỉnh?

Lục Áp mặc dù nhận ra là cửu đỉnh của Đại Vũ nhưng không quá để ý – Đại Vũ có tu vi gì chứ, pháp bảo của hắn có thể lợi hại ở chỗ nào? Lục Áp bỗng đem lực lượng đề cao đến cực điểm mưu tính đột phá phòng ngự của cửu đỉnh bắt lấy Tào Bảo, nào ngờ hắn càng đề cao lực lượng thì lực cản càng lớn, cuối cùng lại còn bị đàn hồi ngược lại.

“Đây ...... Vũ Vương cửu đỉnh làm sao mà có uy lực như thế này?” Lục Áp thất thanh kêu lên. Hắn đâu có biết sau khi bốn hình hỗn độn vỡ ra Trương Tử Tinh đối với cửu đỉnh sử dụng càng thêm thuận buồm xuôi gió, mặc dù vẫn chưa thể làm cho chín hợp làm một trở về hình dạng Càn Khôn đỉnh nhưng nếu chỉ dùng để phòng ngự như thế này thì không cần phải nhắc đến.

Lục Áp biết phân thân ở bên trên không thể cầm chân Hình Thiên quá lâu liền thò tay vào túi pháp bảo muốn lấy ra pháp bảo để thủ di chuyển cửu đỉnh, không ngờ vừa mới mở túi pháp bảo ra bất ngờ trong túi ánh sáng xanh bừng lên một viên ngọc sáng lấp lánh bay vọt ra ngoài, tốc độ cực nhanh, cả Lục Áp cũng không kịp ngăn cản.

Trương Tử Tinh đang lao nhan đến tấn công cũng phải giật mình bởi vì trong tay hắn bỗng nhiên không hiểu ra sao đã có thêm một viên ngọc. Viên ngọc này nhìn qua thấy khá là quen mắt, mà một loại lực lượng trong người dường như cũng đang cùng nó hô ứng – vậy mà lại là Côn Luân tinh ngọc.

Lục Áp vừa thấy liền thất kinh: “Ngươi dùng tà thuật gì lại có thể cướp bảo vật của ta!”

Chính vào lúc này một luồng khí thế ác liệt từ trên đỉnh đầu Lục Áp ép xuống. Lục Áp trong tiếng rên rỉ trở mình một cái lại hóa thành cầu vồng lui về phía sau kéo theo một đường máu huyết nóng cháy kéo dài trên mặt đất. Lần công kích này không giống với những lần có thanh thế phá núi lỡ đất lúc trước, uy lực không quá mãnh liệt nhưng kỳ quái ở chỗ Trương Tử Tinh đứng đối diện lại không hề cảm thấy áp lực gì, qua đó có thể thấy trình độ khống chế của Hình Thiên đối với tiên lực.

“Hình Thiên Can Thích quả nhiên danh bất hư truyền!” Lục Áp cảm thấy hai phân thân khác đều đã bị Hình Thiên giải quyết, nguyên khí của bản thân cũng bị trọng thương, thêm vào đó Trảm Tiên phi đao đã mất đi tác dụng hôm nay không còn kế nào để thắng được nữa, mặc dù đau đớn mất đi hai đại chí bảo Chân Viêm châu và Côn Luân tinh ngọc nhưng cuối cùng giữ mạng vẫn quan trọng hơn, cho nên hắn quyết đoán chớp thời cơ không dự tính liều nữa.

Trương Tử Tinh nhìn ra hắn có ý định bỏ chạy liền chế giễu: “Đạo hữu, ngài tặng lễ vật lớn thế này vì sao lại vội vã rời đi như vậy?”

“Tiêu Dao Tử, chớ có đắc ý! Ngày sau ta và ngươi không chết không thôi!” Lục Áp trong lòng căm hận vô cùng nghiến răng nói một câu. Hắn đã hạ quyết tâm sau khi hoàn toàn phục hồi thương thế dù cho có phải chịu hậu quả nặng nề của Đinh Đầu Thất Tiễn thư cũng phải giết chết tên khắc tinh đáng ghét Tiêu Dao Tử này, lập tức không hề do dự hóa thành cầu vồng hướng lên trời bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Trương Tử Tinh đối với uy hiếp của Lục Áp chẳng để ý chút nào, ngược lại giữa hai người có tử thù nếu tương lai có cơ hội nhất định phải đem tên đạo nhân lùn này tiễn lên Bảng Phong Thần. Chỉ là hắn đối với Côn Luân tinh ngọc trong tay vẫn là một niềm vui lớn ngoài dự tính, không nghĩ đến cái “xác không” này chuyển qua chuyển lại cuối cùng lại rơi vào tay mình!

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #294