Chương 244: Thiên Dao Chi Nộ


Dao chân nhân nghe hắn hỏi vậy, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Bệ hạ đối với ta thành thật vậy, ta cũng không không nên dấu diếm, chỉ có điều chuyện này hết sức quan trọng, không phải người thân cận không thể nói ra. Nếu Bệ hạ đáp ứng làm Nguyên đế, ta nhất định sẽ nói rõ”.

Trương Tử Tinh lập tức làm ra kết luận trong lòng, suy tư giây lát, lại hỏi: “trên Đại Dư tiên sơn, đôi nam nữ kia tựa hồ có thù hằn với nương nương. Xin hỏi nương nương, hai người đó là thân phận gì?”

Nhắc đến đôi nam nữa kia, ánh mắt Dao chân nhân chớp qua một tia lạnh lẽo, ngữ khí vẫn đạm mạc như trước: “Bệ hạ đã biết ta là Tây Vương Mẫu, hẳn cũng đoán ra một phần thân phận hai người kia, chỉ chờ ta chứng thực thôi phải không?”

Trương Tử Tinh sửng sốt, sự thật, khi còn chưa biết Dao chân nhân là Tây Vương Mẫu, hắn còn chưa đoán ra chuyện này. Nhưng giờ nghe vậy, cũng từ đó đặt ra không ít giả thiết, chỉ nghe Dao chân nhân tiếp tục giải thích: “đôi nam nữ kia chính là chủ nhân của Thiên đình, Hạo Thiên thượng đế cùng…Dao Trì Kim Mẫu!”.

Trương Tử Tinh lòng thầm rung động, không ngờ hai người đó lại là Thiên Đế, Thiên Hậu. Trong nguyên tác Phong Thần, Phong Thần bảng được lập thành chính là do 12 môn hạ Kim tiên của Nguyên Thủy Thiên Tôn phạm vào ách hồng trần, cho nên Ngọc Hư cung phải tạm thời đóng cửa ngưng giảng đạo; lại vì Hạo Thiên thượng đế cần người xưng thần, nên tam giáo mới họp nhau, lấy môn nhân Xiển giáo, Triệt giáo, Nhân giáo, tổng cộng 365 vị chánh thần ứng kiếp.

Giờ thế giới này có chút khác biệt với nguyên tác, chuyện Phong Thần tuy vẫn là thiên đạo, nhưng thế lực vốn ngoại lai như Tây phương giáo giờ chỉ sợ cũng phải lên bảng Phong thần. Chỉ có điều, bất kể ai lên bảng Phong thần, dù tu thần hay tu tiên, sau này đều phải nghe theo lệnh của Hạo Thiên thượng đế. Như tam thánh Hỏa vân động nói, Hạo Thiên thượng đế đứng đầu thiên giới, trên người có một loại lực lượng đặc thù trong thiên địa, gọi là “vị”, cũng nhờ vậy mà hắn mới có thể cai quản được thần tiên các lộ. Mục đích của thiên đạo sát kiếp chính là vì thay đổi thần đạo, sáng tạo ra mộ trật tự mới.

Như vậy xem ra, khi hắn tới Đại Dư tiên sơn lấy Hỗn Độn chung đã đắc tội vị “tổng bí thư” thiên đình này rồi, cho dù mai sau bị chết phong thần, cuộc sống chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng.

Phần vị Dao Trì Kim Mẫu kia cũng khiến Trương Tử Tinh có chút kinh ngạc. Trong truyền thuyết thần thoại Trung hoa hắn biết, có thuyết nói Dao Trì Kim Mẫu và Tây Vương Mẫu là một người; có thuyết nói, hai người hoàn toàn là hai cá thể không liên quan tới nhau. Giờ xem ra, Dao Trì Kim Mẫu và Tây Vương Mẫu thực tế là hai vị nữ tiên, mà quan hệ giữa bọn họ chỉ sợ không đơn giản như vậy – trong ao đầm huyễn cảnh trên Đại Dư tiên sơn, Dao Trì Kim Mẫu từng ra tay đánh lén Tây Vương Mẫu, khiến nàng thiếu chút rơi vào tử cảnh, từ đó có thể thấy, giữa hai vị nữ Huyền tiên này chỉ sợ có một đoạn thù hận rất sâu, chẳng nhẽ là vì nam nhân?

Trương Tử Tinh nhíu mày nhăn trán, hỏi: “không biết Kim mẫu kia với nương nương kia có hiềm khích gì, trên Đại Dư tiên sơn sao lại xuống tay ám hại nương nương?”

Khóe miệng Dao chân nhân có chút giật giật, hàm hồ nói một câu: “ta cùng ả có oán cừu sâu đậm, không phải một hai câu mà nói rõ được”.

Trương Tử Tinh cũng không gặp hỏi, lại nói: “có một chuyện khiến Tử Tân hết sức kỳ quái, ta tuy là Thiên tử, dù có chút tài mọn, song cũng chỉ là người trong tục thế. Nương nương là chủ nhân Tây côn lôn, lại có tu vi Huyền tiên, thân phận tôn quý, vì sao ta lại được nương nương yêu mến như vậy?”

Dao chân nhân vẫn như cũ không trực tiếp trả lời: “chuyện này đã là duyên phận chú định…trong đó cũng có chút nguyên nhân xấu hổ khó nói. Nhưng Bệ hạ cứ yên tâm, chuyện này đối với ngài trăm lợi không hại, nếu Bệ hạ đáp ứng chuyện kia, thiếp thân nhất định xin bẩm rõ”.

Trương Tử Tinh nghe ngữ khí của nàng có ý thúc dục, trong lòng ngầm làm ra quyết định: “nương nương, ta còn một câu hỏi cuối cùng, không biết ngoại trừ Tây phố trên Quỳnh Ngọc cung, còn có nơi nào có Thất diệp huyền minh thảo?”

Trí mưu và tâm kế của Dao chân nhân đều không tầm thường, vừa nghe hắn hỏi vậy, lòng lập tức trầm xuống, ánh mặt trở nên lạnh lẽo: “nguyên nhân Bệ hạ tới Tây Côn Lôn của ta là vì Thất diệp huyền minh thảo kia? Nói vậy, ngài hẳn không chịu làm Nguyên đế rồi?”

Trương Tử Tinh cười nói: “nếu làm Nguyên đế, vừa có thể tránh né sát kiếp, vừa có thể tăng tiến tu vi. Quan trọng nhất là còn có thể có được vị tuyệt sắc giai nhân như nương nương, điều kiện tuyệt vời như vậy, ai có thể cự tuyệt?”

Sắc mặt Dao chân nhân hòa hoãn một chút: “vậy Bệ hạ đồng ý đáp ứng ư?”

Trương Tử Tinh thu lại nụ cười, than nói: “đáng tiếc, trong mấy ràng buộc nương nương nói đó, có một thứ ta không thể từ bỏ được, cho nên đành phụ mỹ ý của nương nương”.

Dao chân nhân không ngờ điều kiện mê người như vậy lại bị hắn cư tuyệt, trong lòng vừa giận dữ vừa kinh ngạc, nhìn Hạm Chi Tiên đứng bên cạnh hắn: “chẳng nhẽ Bệ hạ bỏ không được Hạm Chi đạo hữu? Nếu là Hạm Chi đạo hữu tự nguyện rời khỏi ngài thì sao?”

Hạm Chi Tiên lập tức tiếp lời nói: “nương nương, vị phu quân này của ta vừa nói rồi, ta là thê tử cùng đạo lữ của chàng. Nếu chỉ vì nguyên nhân tu vi, đạo thư, đan được, pháp bảo của nương nương thực sự khiến ta không sao cự tuyệt. Nhưng ta không chỉ là đạo lữ của chàng, mà còn là thê tử nữa. Tình nghĩa vợ chồng sâu nặng, nghèo hèn không bỏ, sinh tử không rời, một chút ngoại vật kia sao có thể tác động được?”

Tinh quang trong mắt Dao chân nhân chớp lên, lại nhìn về phía Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh không chút nào sợ hãi, đón thẳng ánh mắt băng lãnh của nàng, sắc mặt hết sức bình tĩnh: “kỳ thực, ta là một kẻ ham sống sợ chết, bị sát kiếp lôi vào, không cách nào tránh né, nên mới cố tìm cách ứng đối. Nhưng nếu muốn ta vì điều này mà từ bỏ những gì quý giá nhất trong ta, vậy ta thà bị sát kiếp đánh cho hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi còn hơn”.

Hạm Chi Tiên bước lại bên người hắn, nắm chặt năm ngón tay Trương Tử Tinh, nhìn thẳng vào Dao chân nhân. Hai người đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên lạnh xuống, cho dù là cảnh giới Kim tiên của hai người cũng thấy khó lòng chịu nổi. Nơi phát ra hàn ý chính là Dao chân nhân sắc mạnh phủ băng, hai người tuy có chút lo lắng, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt vào nhau, không chút nào sợ hãi.

Dần dần, nhiệt độ lại trở lại mức bình thường, gò ngực Dao chân nhân có chút phập phồng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Trương Tử Tinh, từ từ nói: “không ngờ Bệ hạ thân là Thiên tử, cai quản bốn biển, coi danh lợi như mây mà lại không bỏ được tư tình nhi nữ!. Cũng được, xét Bệ hạ trọng tình như vậy, ta đồng ý cho Hạm Chi đạo hữu lưu lại, thậm chí gả cả Đặng Thiền Ngọc cho ngươi làm hai người Nguyên phi. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ta, không thể hạ được nữa!, Bệ hạ hãy nghĩ kĩ đi!”.

Trong mắt Dao chân nhân, cho dù Thiên tử Trụ này có ngu ngốc thêm nữa cũng sẽ đáp ứng. Nàng sở dĩ nhượng bộ “nhất hậu song phi” như vậy, một là vì cảm tao ngộ của mình năm xưa, không khỏi có chút kính phục sự cố chấp của Thiên tử, một phần khác là vì muốn thị uy với người nào đó.

Câu trả lời lần này của Trương Tử Tinh đến nhanh hơn so với tưởng tượng của Dao chân nhân nhiều lắm, khiến nàng không thể tin nổi là, hắn không ngờ lại tiếp tục lắc đầu: “Tử Tân thực xấu hổ không thể nhận được mối thịnh tình này của nương nương!”.

Cũng không biết Dao chân nhân sử dụng pháp thuật gì, nháy mắt đã xuất hiện trước người hắn, vẻ lãnh khốc trên mặt sắc như đao kiếm: “với thân phận của ta, đã chủ động đề xuất chuyện song tu với ngươi, lại muốn cứu ngươi khỏi sát kiếp, còn nhân nhượng như vậy, ngươi vì sao không biết tốt xấu hả?”

Trương Tử Tinh đáp: “nương nương có điều chẳng biết, ta không chỉ có Hạm Chi, còn có sáu vị thê tử khác, nếu nương nương có lòng đại lượng nạp người, ta có thể sẽ lo lắng một phen”.

Hàn ý trên mặt Dao chân nhân càng dày, cười lạnh nói: “ngươi tưởng Thiên Dao ta là người gì? Muốn ta chịu ở chung với mấy nữ tử thế tục tầm thường kia sao? Cho dù ta đồng ý cho người này làm Nguyên phi, cũng chỉ là cho chút danh phận mà thôi, tuy là có danh nhưng không hề có tính thực chất, huống chi sáu vị thê tử kia của ngươi? Chớ có vọng tưởng nữa!”.

Trương Tử Tinh giờ mới biết ý tứ Nguyên phi kia thì ra là vậy, thấy thái độ lạnh lùng của Dao chân nhân, lại như có ý bức bách, một cỗ giận dữ không khỏi dấy lên trong lòng, nhưng Quỳnh Ngọc cung này là địa bàn của Dao chân nhân, bên người mình còn có Hạm Chi Tiên, không thể nóng nảy được, hắn đành cố gắng ép lửa giận xuống, nói: “nương nương sao lại nói vậy? ta vốn vì phó ước mà tới, vốn không có chút vọng niệm nào, chỉ tiếc không có duyên cùng nương nương, giờ đã không còn mặt mũi nào lưu lại, xin cáo từ nương nương”.

Dao chân nhân đột nhiên cười lớn. Hạm Chi Tiên cùng Trương Tử Tinh lập tức thấy cả Quỳnh Ngọc cung này như bao phủ một lớp băng sương, không khỏi vận lực đề phòng. Tiếng cười qua đi, thanh âm lạnh lẽo tới cực điểm của Dao chân nhân vang vọng: “Quỳnh Ngọc cung này của ta là chỗ ngươi muốn tới muốn đi hay sao?”

Trương Tử Tinh biết chuyện này không xong rồi, rốt cuộc nhịn không nổi giận dữ: “quả nhân tới đây vốn là thực hiện lời hứa kia, giờ thấy nói chuyện không hợp nữa nên mới xin cáo từ. Nương nương chẳng nhẽ muốn bức quả nhân lưu lại hay sao? Ta là nam nhi đội trời đạp đất, cho dù bị chết cũng tuyệt không khuất phục đâu? Tưởng bà là Huyền tiên thì ta sợ bà chắc?”

Dao chân nhân cười lạnh nói: “đây là Tây Côn Lôn, cho dù tên huynh đệ Huyền tiên thượng giai đỉnh phong kia của ngươi tới đây cũng chỉ có đường bại trận mà thôi, còn dám cuồng ngôn vậy hả? Ta vốn có thù oán với Dao Trì Kim Mẫu, ngươi biết vì sao ả ta không dám tới Tây Côn Lôn hại ta không? Chính vì Tây Côn Lôn này là tiên vực đặc thù của ta, trừ phi thánh nhân ra tay, nếu không cho dù là Huyền tiên mạnh đến mấy tới đây cũng phải cúp đuôi mà về thôi!, Đừng nói loại Kim tiên như ngươi, cho dù ngươi là Huyền tiên cũng khống chế dễ như trở bàn tay!”.

Tiên vực đặc thù? Chẳng nhẽ loại tiên vực này có thể giúp Dao chân nhân phát huy thực lực gấp mười lần thực lực vốn có, thậm chí còn cao hơn? Đây có tính là một loại “vị lực” đặc thù không vậy? Khó trách nàng ta nói Tây Côn Lôn có lực lượng đặc thù, có thể tránh qua sát kiếp. Vừa rồi Dao chân nhân có thể phát hiện ra Trương Tử Tinh dùng tiên thức truyền âm, hẳn là cũng do nguyên nhân này.

Trương Tử Tinh giờ mới hiểu vì sao trên Đại Dư tiên sơn Lục Áp phải hạ mình nói chuyện với Dao chân nhân như vậy, chỉ vì trong địa vực Tây Côn Lôn này, Dao chân nhân là tồn tại vô địch chỉ sau thánh nhân mà thôi.

Nhưng Trương Tử Tinh không chút nào chịu yếu thế, hỏi ngược lại: “Nếu là Huyền tiên thượng giai đỉnh phong, thêm vào Tiên thiên chí bảo Hỗn Độn chung thì sao?”

Câu này khiến Dao chân nhân ngây người, sắc mặt không cách nào giữ nổi vẻ lạnh lùng, kinh hãi hỏi: “Chẳng nhẽ Hỗn Độn chung ngày đó…”

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #244