Chương 23: Chiến Thư


Không ngờ chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra, Trương Tử Tinh lo ngại hạ lệnh: “Mau truyền Thái y, nhất định phải đảm bảo Khương nguyên soái không việc gì”.

Mọi người tới doanh trại quả nhiên thấy Khương Văn Hoán bị thương không nhẹ, trừ vết thương cũ bị Đặng Thiền Ngọc gây nên còn chưa khỏi hẳn, trên người dính mấy trăm vết thương lớn nhỏ, nhìn vậy có thể thấy cuộc chiến kịch liệt đến nhường nào, cũng may nhờ Khương Văn Hoán thể chất hơn người, lại được trang bị tinh giáp bảo vệ nên dù bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

“Mạt tướng tội thật đáng chết”, Khương Văn Hoán vừa thấy thiên tử tới thăm, vội vàng không để ý thương thế, gượng người đứng lên thỉnh tội, bị Trương Tử Tinh ngăn lại.

Nguyên là Khương Văn Hoán đang áp tải chiến lợi phẩm về thì đội nhiên bị một đội bộ binh kỳ quái đuổi theo với tốc độ cực nhanh. Đội bộ binh này thân mang giáp trụ rất dày, đeo mặt nạ, tay cầm trường đao hình thù kỳ lạ, lực chiến đấu kinh người. Mặc dù thủ hạ của Khương Văn Hoán đều được trang bị các loại binh khí tiên tiến như cung, nỏ, loan đao nhưng vẫn không thể địch được, nhất là trường đao trong tay đối phương, không biết chế tạo bằng loại gì mà tinh đồng loan đao của quân Thương chỉ đỡ được vài lần là gẫy. Khương Văn Hoán lòng biết không ổn, đang định hạ lệnh giết tù binh rút lui thì một số lượng lớn kỵ binh Đông Di đã ào tới, bao vây bọn họ. Khương Văn Hoán tuy sức khỏe hơn người, nhưng cũng không có cách nào phá vây, quân Thương cũng bắn hết tên, chỉ đành dựa vào đoản đao trong tay liều mạng cùng địch nhân, tướng sĩ tử trận đều giết chết địch nhân đông hơn mình vài lần rồi mới anh dũng hi sinh. nếu không phải có Trương Quế Phương và Lý Tịnh kịp thời tiếp ứng, e rằng Khương Văn Hoán cũng đã bị giết. Một ngàn tinh binh lúc trở về chỉ còn không tới 200 người.

Nghe Khương Văn Hoán thuật lại, Khương Hoàn Sở kinh hãi thốt lên: “Giáp dầy, thần tốc, trường đao…. Đấy chính là Vu thần quân của Vu Tế Vương !“.

Trương Tử Tinh chợt ý thức được một vấn đề nghiêm trọng khác. Lần này tập kích thất bại không nói, đáng ngại là vũ khí đã rơi vào tay địch nhân. Tại Đông Nguyên, Hoàng Phi Hổ giành được đại thắng chủ yếu là do khả năng chiến đấu và tính sát thương của vũ khí mới bên mình rất bất ngờ với Đông Di. Hôm nay, Khương Văn Hoán bại trận, liên nỏ, tổ hợp cung…, đều rơi vào tay địch. Nếu để qua một thời gian, người Đông Di nắm được phương pháp chế tạo và cách dùng, thì chẳng khác nào như hổ thêm cánh, càng trở nên khó đối phó

“Hãy ghi danh những tướng sỹ trận vong, họ đều là những anh hùng của Đại Thương, an ủi và trợ cấp cho gia đình họ. Sau khi trở về Triều Ca, lập một nghĩa trang anh hùng ở Đông Giao, từ nay về sau, tất cả những tướng sĩ Đại Thương tử trận cũng đều đưa vào đó để hậu thế cùng chiêm ngưỡng!” Trương Tử Tinh không lập tức trách mắng Khương Văn Hoán mà hạ luôn một đạo thánh chỉ, hắn làm thế cũng không phải chỉ vì thu phục lòng người mà là cảm thấy nên tưởng niệm nhưng liệt sỹ đã tử trận.

Khương Hoàn Sở thấy con trai tính mạng không có gì nguy hiểm, thở hắt một hơi, có thể toàn thân yên ổn trở về là tốt, tổn thất mấy trăm người có là gì, huống hồ lần này tập kích coi như thành công, con mình hẳn là sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt nào. Nhưng nghĩ đến việc những vũ khí Thiên tử đưa cho để rơi vào tay quân địch, Khương Hoàn Sở trong lòng lại trầm xuống.

Khương Văn Hoán khi này mới hiểu được hậu quả thất bại do mình gây ra trầm trọng tới cỡ nào, trong lòng càng thêm hối hận, không có lời bào chữa, chỉ nhất nhất xin thiên tử được chết. Khương Hoàn Sở chỉ sinh được một đứa con trai này, vội quỳ xuống thỉnh cầu Trương Tử Tinh tha thứ.

Chúng tướng cũng đều quỳ xuống xin tha, nói kiểu như là “không phải là quân ta vô năng mà chỉ bởi quân địch quá giảo hoạt”. Trương Tử Tinh cũng biết lần này không thể đổ hết lỗi cho Khương Văn Hoán, nhưng quân pháp như sơn, không thể dễ dàng bỏ qua, liều rút chức Nguyên soái của Khương Văn Hoán, phạt đánh năm mươi côn, đợi thương thế lành hẳn sẽ chịu phạt.

Khương Hoàn Sở biết Thiên tử đã hạ thủ lưu tình, vội vàng tạ ơn. Lúc này Phong Lâm báo lại, thám báo phát hiện đại quân Đông Di lại tập kết, đóng quân cách Kham Thành hơn năm mươi dặm.

Ánh mắt Trương Tử chợt lóe: “Bọn chúng không đáng sợ, muốn cùng chúng ta phân cao thấp sao, hừ ! Quả nhân cũng muốn xem rốt cuộc Vu thần quân đó có khả năng gì ! Phong Lâm, ngươi đem chiến thư cho Đông Di, quả nhân ngày mai tự mình lâm trận đối chiến Vu Tế Vương !”

Trong đại doanh Đông Di, vị trí thủ lĩnh vốn là của Thương Kiệt Vương nay nhường cho một lão nhân khoác trường bào màu xanh, Thương Kiệt cùng với Nguyệt Cơ đều ngồi phía dưới. Vị lão nhân này đang chăm chú nhìn yên cương, bàn đạp cùng cung nỏ đặt trên bàn, những vật này thực đã phải trả giá rất đắt mới có thể thu được từ phía địch quân.

“Hắc cung này không biết là làm thế nào mà uy lực lại kinh người như vậy…” lão nhân vuốt ve mặt ngoài của tổ hợp cung, không sao đoán được vật liệu và công nghệ chế tạo, ánh mắt lại nhìn tam liên nỏ: “Mà cái nỏ kỳ quái này kết cấu cực kỳ phức tạp, chẳng biết lắp tên thể nào? Đáng tiếc lần này không có bắt được tù binh, mấy tên này cũng quả anh dũng, thà chết không chịu hàng”.

Nguyệt Cơ hành lễ hỏi: Vu Tế đại nhân, với khả năng của người chẳng lẽ cũng không nhìn ra chỗ ảo diệu của nó sao ?”

Lão nhân này chính là thủ lĩnh tinh thần của Đông Di - Vu Tế, nghe câu hỏi của Nguyệt Cơ Vương, lắc đầu lộ vẻ bất đắc dĩ: “Khí cụ này lấy được từ chiến mã của quân Thương đương nhiên là dùng để khống chế ngựa, vật này nếu có thể trang bị cho quân ta thì cho dù là thiên hạ đệ nhất kỵ thuật là Khuyển Nhung cũng phải thần phục. Nhưng cách thức chế tạo của hai loại cung nỏ này quá khó hiểu, ta dù nghiên cứu chế tạo vũ khí nhiều năm, nhất thời cũng không nhìn ra được chỗ ảo diệu trong đó. Hôm nay quân ta đại bại cũng chính vì ba món binh khí này, chẳng biết là vị thần tượng nào( * ) làm ra, khéo léo không thể tưởng, xảo đoạt thiên công. Đại Thương có người như vậy, chỉ sợ Đông Di ta đại họa sắp tới rồi… ”

Thương Kiệt có chút không đồng tình: “Vu Tế đại nhân! Tuy ba bảo vật này lợi hại, nhưng dù sao đã lọt vào tay quân ta, tuy cung nỏ chế tạo phức tạp, nhưng nếu có thời gian chưa chắc đã không phảng chế được, đến lúc đó, Đông Di ta có thể tung hoành thiên hạ, làm chủ trung thổ”.

“Hừ, Thương Kiệt Vương còn chưa rõ ý của Vu Tế đại nhân sao?” Nguyệt Cơ Vương nhìn Thương Kiệt không chút hảo cảm: “Thần tượng kia nếu có thể chế được ba bảo vật này, sợ rằng tương lai hắn còn chế tạo cho Đại Thương nhiều vũ khí đáng sợ hơn! Theo ta thấy, Đại Thương còn không ít bí mật, lần này chúng ta xâm lược phía Đông, chỉ e khó khăn trùng trùng…”

Thương Kiệt bị nàng nói một phen không biết trả lời ra sao, Vu Tế Vương cũng lộ vẻ lo lắng: “Đông Di ta đại chiến cùng quân Thương đã nhiều năm, tuy thường chiếm thượng phong, nhưng quân Thương dũng cảm kháng cự khiến quân ta không cách nào tiến vào Đông Lỗ. Mà vua mới đăng cơ của Đại Thương là kẻ kỳ tài, viết ra tam đại kỳ thư danh chấn thiên hạ, quốc lực ngày càng hùng mạnh. Lần này hắn tự thân chinh Đông, chỉ e đã có chuẩn bị, có ý muốn diệt Đông Di ta để uy hiếp tứ phương chư hầu”.

“Hôm nay quân Thương tại Đông Nguyên lấy cung phá cung, làm thần cung tinh kỵ của ta thảm bại nặng nề, chúng lại dùng kỳ mưu tập kích hậu phương, nếu không có Vu thần quân của Vu Tế đại nhân cản lại, chỉ sợ sỹ khí quân ta không gượng lại được, khó lòng tái chiến cùng binh Thương.” Nguyệt Cơ Vương lộ vẻ kính phục: “Không thể tưởng được Thương Vương còn có mưu lược như vậy, thật là văn võ song toàn”.

Người Đông Di tối trọng anh hùng, Thương Kiệt Vương mặc dù không nói ra miệng, nhưng trong lòng cũng đồng tình với Nguyệt Cơ Vương, quay qua Vu Tế Vương hành lễ: “Vu Tế đại nhân, địch quân thế mạnh lại có thần binh, nếu chỉ dựa vào Vu thần quân, e rằng khó thắng, Thương Kiệt cả gan, xin đại nhân vận dụng cấm pháp để tiêu diệt địch….”

Vu tế vương nghe hai từ “Cấm pháp”, thần tình rung động, trầm mặc không nói, lúc nào ngoài trướng báo lại: “có sứ giả quân Thương là Phong Lâm cầu kiến!”

Phong Lâm đi theo hộ vệ tiến vào đại doanh Đông Di, nhìn qua hai bên tướng sỹ Đông Di sát khí đằng đằng, binh khí nắm chắc trong tay, thầm cười lạnh, mặt không hề lộ vẻ e sợ.

“Đại Thương sứ giả, Chinh Đông tiên phong Phong Lâm ra mắt đại vương”, Phong Lâm hướng Vu Tế Vương đang ngồi ở chính giữa tùy ý chắp tay xem như hành lễ, ngữ khí còn cường điệu hai chữ “Chinh Đông”.

“Tướng Thương to gan! Dám vô lễ như thế !” Thương Kiệt Vương có chủ ý muốn hạ nhuệ khí của đối phương, tướng lĩnh hai bên nhất tề rút ra trường kiếm.

Phong Lâm sắc mặt như thường, không thèm để ý tới uy hiếp xung quanh, trên tay bỗng hiện ra một chiếc hộp, dõng dạc nói : “Đây là chiến thư của Thiên tử Đại Thương ta, mời Đại Vương xem”.

“Vu Tế Vương lệnh quân sỹ tiếp nhận, mở hộp ra xem, bên trong là một tờ giấy trắng, trên chỉ viết một chữ lớn, nét bút đầy khí thế: “CHIẾN”.

Thương Kiệt cùng chư tướng không nghĩ rằng chiến thư lại chỉ có một chữ như vậy, ngây người một lát rồi nắm chặt hai tay, ánh mắt hừng hừng chiến ý. Một chữ đơn giản này bao hàm rất nhiều ý tứ, càng là chiến sỹ đích thực thì càng hiểu được ý nghĩa hàm chứa trong đó.

Ngươi có dám đánh một trận ?!

Muốn đánh thì đánh, cần gì nhiều lời!

Địa điểm thời gian, cho ngươi chọn lựa, ta chỉ cần một trận chiến.

“Thương Vương khá lắm ! Rất có khí phách!” trong con mắt già nua của Vu Tế Vương cũng hiện lên tinh quang lấp lánh, tay phải khẽ phất, nhiệt độ trong trướng lập tức nóng lên, cũng không thấy tia lửa, tờ chiến thư nháy mắt đã thành tro bụi: “Vị sức giả kia, người trở về bẩm cáo, ngày mai Vu Tế Vương ta sẽ đích thân dẫn đại quân cùng phân cao thấp với Thương Vương”.

Đối với việc cố ý biểu diến pháp thuật của Vu Tế Vương, Phong Lâm không có phản ứng gì, chắp tay xoay người rời đi. Lúc Phong Lâm giục ngựa rời khỏi đại doanh Đông Di không xa, đột nhiên một tên đại hán to lớn dẫn hơn mười tên lính chặn đường hắn lại.

“Tướng Thương đang cưỡi ngựa kia, ta là Hữu Cùng Quốc đại tướng Ô Lỗ, hôm nay anh trai Ô Trát Mộc của ta bị Hoàng Phi Hổ giết chết, ta muốn lấy thủ cấp của tên tiên phong ngươi báo thù”

Phong Lâm liếc qua Ô Lỗ một cái, chỉ cười kinh miệt, cũng chẳng thèm nói một câu, giục ngựa tiến lên phía trước. Ô Lỗ thấy đối phương coi rẻ mình như thế, tức giận vô cùng, vung đại phủ chặn lại. Đột nhiên Phong Lâm há miệng phun ra một luồng khói đen, trong khói đen xuất hiện một viên hồng châu to bằng cái bát, đập thẳng vào mặt Ô Lỗ. Ô Lỗ kêu to một tiếng rồi rơi xuống ngựa, rõ ràng bị thương rất nặng. Phong Lâm tiến tới, Lang Nha Bổng vung lên, kết liễu tính mạng hắn.

Mấy tên tiểu binh thấy Phong Lâm lợi hại như thế, chỉ một chiêu chủ tướng đã bị giết, đâu còn dám nhảy ra tìm chết nữa, trơ mắt nhìn hắn giục ngựa rời đi.

( * ) thần tượng: chỉ người thợ thủ công/người chế tạo vũ khí… xuất sắc.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #23