Chương 219: Ước Định Dữ Cảnh Cáo


Rất lâu, tiếng Bích Tiêu mới lại cất lên, tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn: “ngươi…thực sự muốn xem chân dung ta?”

Trương Tử Tinh vốn định dùng lời đùa bỡn thăm dò một phen, nếu Bích Tiêu tức giận hoặc thì cự tuyệt thì lập tức đổi giọng, đổi thành hỏi chuyện Hỗn Nguyên Kim Đấu có khả năng đoạt đi tiên thể thế nào, không ngờ ngữ khí Bích Tiêu đột nhiên thay đổi, còn trịnh trọng như vậy. Hắn trong lòng chợt động, lập tức thu lại vẻ đùa, nói: “kỳ thực đây là tâm nguyện của ta đã lâu, muốn xem xem cô gái mình ngưỡng mộ đã lâu rốt cuộc có dung nhan thế nào”.

Bích Tiêu nghe thấy bốn chữ “ngưỡng mộ đã lâu”, đôi má không khỏi hồng lên. Nàng lại không biết, câu “đã lâu” này thực sự là thật, nói cho chính xác là tại một không gian song song N năm sau, có một tên nào đó xem Phong Thần diễn nghĩa, hết sức tiếc nuối với vận mệnh của ba vị tiên nữ lập Hoàng Hà trận, giờ “tên nào đó” có cơ hội trọng sinh tại thế giới kỳ dị này, tất nhiên nảy ý muốn “cứu vớt”. Cứu vớt có vài ý nghĩa, mà cứu vớt của hắn đối với vị Bích Tiêu này tuyệt đối là một loại ám muội nhất, vì hắn thực sự thích nàng.

Câu này của Trương Tử Tinh coi như là một lời bộc bạch, Bích Tiêu nhất thời chỉ thấy trái tim nhảy mạnh, không ngờ ngay cả pháp lực cũng không khống chế được, cố ý “hừ” một tiếng che dấu tâm sự: “chớ dùng xảo ngôn hoặc ta!, ngươi từ năm đó chưa có Na Tra camera kỹ thuật số đã có ý chụp dung mạo tỷ muội ta, sau lại tìm trăm phương ngàn kế hỏi Na Tra bộ dạng chúng ta, tưởng ta không biết sao?”

Trương Tử Tinh cười một tiếng nói: “không dấu diếm nàng, năm đó ta thực có ý vậy, tiếc là Tiểu Na Tra đạo hạnh quá kém, không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà ngay camera cũng bị nàng thu lấy, thực là đáng tiếc. Nghe Na Tra nói, ba tỷ muội nàng đều xinh đẹp vô cùng, cho nên ta rất muốn nhìn coi mặt hoa của giai nhân”.

Bích Tiêu thở nhẹ một hơi nói: “Bệ hạ, chỉ sợ người lãng phí tâm tư rồi, cho dù trước mặt Na Tra tỷ muội ta cũng chưa từng lộ ra diện mạo chân chánh, lúc gặp môn nhân chỉ là hóa ra một khuôn mặt mà thôi. Dung mạo thực sự của tỷ muội ta…thực là hết sức xấu xí vô cùng, cho nên sư tôn mới tặng cho mặt nạ che đi”.

Trương Tử Tinh không coi chuyện này vào đâu, nếu Bích Tiêu thực sự xấu hổ với gương mặt mình thì hắn cũng có biện pháp. Năm xưa ngay cả Nữ Bạt trúng trớ chú của Dao Trì kim mẫu cũng có thể hóa thành mỹ nữ hôm nay, càng không cần phải nói Bích Tiêu.

Hắn không quan tâm, lại nói: “năm xưa ta thực có ý nhìn trộm dung nhan ba nàng, nhưng hôm nay đã không giống trước đây, ta chỉ muốn xem khuôn mặt vị thiếu nữ mình yêu thích, mà không phải là hai vị tỷ tỷ của nàng. Cho dù nàng ấy có xấu xí thế nào ta cũng không để ý”.

Bích Tiêu thấy hắn bộc bạch vậy, lại trầm mặc một trận, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “ta đánh cuộc thua ngươi liền không tiện nuốt lời. Ngươi đã quyết định như vậy, chỉ hi vọng lúc đó đừng có hối hận”.

“Ta làm sao có thể hối hận được? nàng chờ một lát, ta lập tức lên đường tới Tam tiên đảo!”.

Bích Tiêu nghe ra vẻ vui mừng trong giọng nói hắn, cười nhẹ một tiếng: “ngươi vội vàng cái gì? Ta cùng hai vị tỷ tỷ sắp bế quan tu luyện tham ngộ ảo diệu tối cao của Thượng thanh tiên quyết, ít nhất cần một năm mới có thể xuất quan. Đang lo lắng ngươi muốn lên Tam tiên đảo đòi nợ, giờ đã liên lạc được thế này ta cũng không lo lắng nữa, yên tâm bế quan”.

Tối thiểu một năm? Trương Tử Tinh không khỏi có chút thất vọng, nhưng dù sao Bích Tiêu cuối cùng đã chấp nhận lời thỉnh cầu của hắn, lập tức nói: “ngày nàng xuất quan sẽ là ngày ta lên Tam Tiên đảo, cho dù phải mang Khổng Tuyên theo hỗ trợ, ta cũng phải cướp nàng mang về Triều Ca!”.

Bích Tiêu trong lòng mừng rỡ lắm, nhưng ngoài mặt lại nói: “hừ!, cướp về Triều Ca? ngươi tâm kế khá lắm! nhưng tưởng ta rất ngốc sao? Khổng Tuyên tuy lợi hại song cũng chỉ là Huyền tiên mà thôi, nếu cần ta đi Bích Du Cung gặp sư tôn, xin người tới bảo hộ người bị hại như ta!”.

Trương Tử Tinh nghe nàng lại bắt đầu lạm dụng từ ngữ, không khỏi bật cười nói: “nàng chớ có nghĩ lung tung. Ta đây là người thành thật, cho dù cướp nàng về Triều Ca cũng coi như một vị nương nương hàng ngày xin cung phụng mà thôi, làm gì có tâm tư gì?”

Hắn lại ngầm bỏ thêm một câu trong bụng: chữ “nương nương” này tất nhiên là nương nương trong nội cung a….

Bích Tiêu nghe hắn tự xưng thành thật, lè lưỡi ra trêu, tiếc là hắn không nhìn thấy. Hai người nói chuyện hồi lâu, Trương Tử Tinh cuối cùng nói: “Bích Tiêu, nàng cứ yên tâm tu luyện, chớ để tâm đến chuyện gì khác, tới lúc đó ta sẽ tự lên Tam tiên đảo tái ngộ nàng”.

Bích Tiêu còn là lần đầu nghe hắn kêu tên mình như vậy, lại nói ra lời tình ý, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ dị, nhẹ giọng nói: “ta xuất quan sẽ sai Na Tra tới báo, lúc đó ngươi chỉ được phép một mình lên đảo…”

Trương Tử Tinh mừng rỡ, còn đang muốn nói nữa thì Bích Tiêu bên kia hẳn đã xấu hổ dập đi điện thoại.

Hắn vốn định hỏi nàng cách giải quyết phong ấn tiên thể của Tu La Nữ, nhưng Bích Tiêu đã “tắt máy” không liên lạc lại được nữa. Bất quá lần “đánh cuộc” này thực may mắn, nếu mọi chuyện tiến hành thuận lợi, ngay cả người Bích Tiêu cũng thuộc về hắn, còn lo gì không có biện pháp giải quyết chuyện không có Hỗn Nguyên Kim Đấu kia.

Giờ xem ra, cái hắn phải làm giờ, một là chờ Hạm Chi Tiên luyện xong đan dược, giúp Khổng Tuyên và phu thê Ứng Long hoàn toàn khôi phục, một bên chuyên tâm tìm hiểu ảo diệu của Cửu cung ma phướn cùng tiêu hóa lực lượng của chín chữ lớn kia, tăng cường thực lực bản thân. Còn về Đát Kỷ, tuy có khả năng ả thực sự yêu thích Tiêu Dao tử, nhưng dù sao cũng là quân cờ trong tay Nữ Oa Nương Nương, muốn ả phản bội Nữ Oa chỉ sợ không có hi vọng, tốt nhất tự mình cứ cố gắng cẩn thận mới phải.

Tây Kỳ.

Từ lúc Cơ Xương trở về, hiệu quả lập tức thấy ngay, dân tâm Tây Kỳ phấn chấn, càng thêm đoàn kết. Cơ Xương tuyên bố một loạt các biện pháp dân sinh, hạ lệnh xây linh thai, để siêu thoát ngàn vạn oan hồn chết trong cuộc chiến với Khuyển Nhung, được thần dân hưởng ứng vô cùng. Linh thai xây dựng thành công xong, Cơ Xương dẫn bá quan văn võ tự tới tế bái, không ai không khỏi thầm thán phục.

Cơ Xương lại ra bố cáo an dân, kêu gọi các đạo chư hầu cùng dân chúng: “nghe lệnh quan, tuân luật pháp, không được vi phạm, không được bội đức cho tròn đạo bề tôi”, lại cường điệu: “trong ngũ luân đạo lý, chỉ có đạo quân thần là quan trọng nhất, trong trăm đức hạnh, lấy trung hiếu nghĩa làm đầu”. Thiên tử ngự giá chinh Tây, bình định Khuyển Nhung, khiến cho chư hầu bách tính đất Tây cảm kích không thôi. Đoạn lý luận yêu nước thương dân của Tây Bá Hầu Cơ Xương này lập tức được Tây Kỳ trên dưới hưởng ứng, còn được đăng trên số mới nhất của “Đại Thương Quý Khan” như lời khen ngợi.

Dưới nỗ lực của Cơ Xương, nhân tâm Tây Kỳ đoàn kết, vạn dân một lòng, công tác khôi phục kinh tế tiến hành coi như thuận lợi. Vốn vị “Tây bá hầu tạm quyền” Cơ Phát đang uy phong lẫm liệt bỗng lập tức bị lu mờ. Mọi người khi đề cập tới Cơ Phát, nhất tề xưng tán: “cha hiền không có con ngu”, mà không phải là “tài năng trác tuyệt, không kém gì cha” như trước. Bề ngoài tuy Cơ Phát tỏ ra hiếu thuận ngoan ngoãn, nhưng vẻ âm trầm trong mắt càng ngày càng dày đặc.

Một ngày này, trong phủ Tây bá hầu, Cơ Xương cùng hai con trai Cơ Phát, Cơ Đán cùng đại thần Táng Nghi Sanh, Nam Cung Thích đang thương nghị sự vụ.

Cơ Đán là đệ đệ cùng mẹ của Cơ Phát, là đứa con thứ tư của Cơ Xương, cũng gọi là Thúc Đán, sau được phong tước lại xưng là Chu Công Đán. Chu Công Đán là nhà chính trị, quân sự, tư tưởng, giáo dục trứ danh trong toàn lịch sử Trung Hoa, được hậu thế đời xâu tôn làm “nguyên thánh”. Chu Công Đán làm ra lễ nhạc, lập chế độ điển chương, những lời luận đàm về đạo đức được nho học coi làm căn bản, cũng là vị thánh nhân cổ đại được Khổng Tử sùng kính nhất. Trong Đại Thương lễ nhạc của Trương Tử Tinh, có không ít bộ phận là trộm lấy tư tưởng và cách làm của Chu Công.

Cơ Xương biết rõ tài năng của Cơ Đán, trở về lập tức đề bạt làm cánh tay phải của mình, cùng Cơ Phát phân hai. Cơ Phát tuy có chút không hài lòng chuyện này, nhưng dù sao Thúc Đán cùng một mẹ với hắn, huynh đệ từ nhỏ cảm tình lại rất tốt, lại thường ra tay hỗ trợ hắn nên cũng không quá để ý trong lòng. Chuyên năm người đàm nghị, chính là vấn đề quân sự của Tây Kỳ.

Nam Cung Thích nghe Cơ Xương có ý định giảm binh lực hiện thời, cho lính trở lại làm dân, tăng cường nhân sự khôi phục đất Tây liền vội vàng ngăn trở. Ý kiến của hắn là, quân đội là căn cơ của quốc gia, tuyệt không thể dễ dàng giảm quân số, vừa rồi chính là dựa vào binh hùng tướng mạnh mới có thể thành công ngăn cản thế công mãnh liệt của Khuyển Nhung, kéo dài cho tới lúc đại quân của Thiên tử tới. Giờ nếu giảm quân, tương lai chẳng may phát sinh biến cố gì sẽ rất khó ứng phó.

Táng Nghi Sanh lại tán thành ý kiến của Cơ Xương, nói địch nhân lớn nhất ở phía Tây là Khuyển Nhung đã bị Thiên tử đánh bại, ngay cả vương thành cũng bị diệt, không cách nào khôi phục nguyên khí, giờ đất Tây vì chiến tranh mà bị tàn phá nghiêm trọng, phải khẩn trương tái kiến thiết, có thể tạm thời cho một số binh sĩ hồi hương, sau nếu cần sẽ chiêu mộ lại.

Cơ Phát kiệt lực tán thành ý kiến của Nam Cung Thích, lại đề xuất nên mượn cơ hội hiếm có này, thuận lợi tiếp tục mở rộng quân đội, đề phòng khi bất trắc.

Táng Nghi Sanh thấy Cơ Phát kiên trì như vậy cũng không dám nói nữa. Cơ Xương nhìn Cơ Phát, chân mày nhíu lại, đem ánh mắt chuyển về phía Cơ Đán. Cơ Đán tuy còn trẻ tuổi song lại có tài, lập tức nói ra một biện pháp dung hòa: không cần giải tán quân đội, mà để binh sĩ hộ trợ dân chúng kiến thiết và lao động, coi như là nhiệm vụ chính của quân đội bây giờ. Làm vậy có thể đề cao uy vọng của phụ thân, lại cái thể thu được dân tâm, duy trì sức chiến đấu và biên chế hiện thời của quân đội.

Chỉ cần làm “quần chúng cơ sở” tốt, sau nếu cần tăng cường binh sĩ trong chiến sĩ, có thể một lời là kêu gọi đủ.

Chủ ý này có chút như tư tưởng “quân dân một nhà” thời hậu thế, xem ra vị danh nhân tương lai “Chu Công Đán” này thực danh bất hư truyền. Cơ Xương nghe thế lộ vẻ vui màng, Táng Nghi Sanh và Nam Cung Thích cũng luôn miệng khen hay. Cơ Phát tuy trong lòng đố kị, nhưng nhìn ánh mắt như xuyên thấu của phụ thân, lập tức che dấu tâm sự, cũng cao giọng tán thành.

Sau đó, Cơ Xương lưu một mình Cơ Phát lại.

Cơ Xương hỏi: “Phát nhi, con muốn tiếp tục tăng cường quân bị, rốt cuộc là có dụng ý gì?”

Cơ Phát đưa đẩy vài câu, không tránh né được chỉ đành nói: “giờ thế cục trong thiên hạ còn chưa rõ, Văn thái sư Bắc pahtj chưa thành, Sùng Hầu Hổ và Ngạc Hoán đang giằng co, lãnh địa của Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở bị tước, cũng có lòng oán hận với Đông Tề. Trong bốn lộ chư hầu đã có ba lộ không ổn, Đương kim Thiên tử trầm mê nữ sắc, dần dần hôn muội, vì đề phòng vạn nhất, nên sớm chuẩn bị mới phải”.

Cơ Xương lộ vẻ giận dữ: “nghịch tử!, sao dám buông lời cuồng vọng như thế!, Thiên tử nếu là hôn muội, sao có thể thắng được Khuyển Nhung?”

Cơ Phát vội vàng cáo tội, bước lại gần Cơ Xương, thấp giọng nói: “giờ không có người ngoài, xin phụ vương nghe hài nhi nói lời thành thực. Thiên tử háo sắc vô cùng, đam mê hưởng thụ, cái này tận mắt hài nhi chứng kiến. Lần này thắng được Khuyển Nhung thực tế là có dị nhân tương trợ, nếu không chắc đã bị đánh cho đại bại rồi. Từng có dị nhân nói, thiên hạ sắp đại loạn, sẽ có chân chúa ra đời. Phụ thân nên sớm chuẩn bị, tránh lúc đó bị người khác chớp lấy thời cơ, hối hận thì đã muộn!”. Cơ Xương kinh hãi nhìn nhi tử, quát lên: “câm mồm!, chúng ta đời đời trấn thủ Tây bắc, oai trấn một phương, thống lĩnh hai trăm đạo chư hầu, đều là nhờ vào thánh ân. Lần này tuy ta bị hiềm nghi, nhưng cũng được Thiên tử tha về, hậu ân như thế trăm chết cũng không đủ bồi thường, danh nghĩa quân thần thề không bao giờ ý phản! Cho dù Thiên tử có mất đi đức hạnh ngày xưa, thậm chí trở nên ngu muội, chúng ta cũng không thể phụ người. Phải biết thần phạt quân, dưới nghịch trên thực là đại nghịch bất đạo!, nếu cố tình gây tội, ắt sẽ mang ác danh thiên cổ!, ngươi nếu còn nghe mấy tên giang hồ thuật sĩ kia loạn ngôn, không chịu thần phục, đừng trách ta không niệm tình phụ tử!”.

Cơ Phát thấy thái độ kiên quyết của phụ thân như vậy, cũng có chút bất ngờ, ngây ra hồi lâu, một lát sau mới lại nói: “lời dặn của phụ thân hài nhi không dám quên. Kỳ thực không phải hài nhi có dã tâm gì, chỉ vì đại huynh Bá Ấp Khảo chết oan tại Triều Ca, nên mới có chút oán hận trong lòng”.

Nhắc đến trưởng tử đã chết, Cơ Xương lại thấy đau đớn trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mắt Cơ Phát: “cái chết của nó, ta tự có tính toán, ngươi chớ có nhiều lời!”.

Cơ Phát cảm giác ánh mắt phụ thân như có thể nhìn thấu ý đồ trong lòng mình, không phải cảm thấy sợ hãi: chẳng nhẽ pháp thuật Khương Tử Nha ngầm thi trên người mẫu thân mất công hiệu? mẫu thân đem chân tướng của Bá Ấp Khảo nói cho phụ thân?

Cơ Phát càng nghĩ càng sợ, cúi đầu xuống không dám đối mắt với phụ thân: “dạ, hài nhi đã rõ”.

“Năm xưa khi ta đến Triều Ca, từng sai Táng Nghi Sanh đem thư về, dặn dò huynh đệ các ngươi phải đoàn kết hòa thuận, chăm lo dân chúng, ngươi có còn nhớ không?”

Cơ Phát kiệt lực áp chế sợ hãi trong lòng, cẩn thận nói: “hài nhi tất nhiên nhớ kỹ”.

Cơ Xương lộ vẻ bi thương: “ta tuy có trăm con, nhưng đều yêu quí như một. Giờ ta đã mất Bá Ấp Khảo, không muốn mất thêm một đứa con nào nữa, kể cả con, hay là Đán nhi, con có hiểu không?”

Cơ Phát chỉ thấy trái tim đập mạnh liên hồi, không dám nói gì, chỉ cúi mặt gật đầu.

Cơ Xương nhìn Cơ Phát rất lâu, thấy hắn từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu, không khỏi thở dài một tiếng, sắc mặt mệt mỏi nói: “con hãy về phủ nghỉ ngơi, những gì phụ thân vừa nói phải nhớ kỹ, không được tiếp tục sinh vọng niệm!”.

Cơ Phát vội vàng vâng dạ lui xuống, trên đường trở về phủ, cảm giác ngay cả nội y mình cũng đã đầy mồ hôi lạnh.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #219