Chương 207: Phi Liêm Mạt Lộ


Phi Liêm có nằm mơ cũng không nghĩ tới tên thủ hạ hàng ngày mình rất tín nhiệm này lại ra tay phản chủ, tức giận vô cùng, nằm im dưới đất không thèm đứng dậy, hai tay phất về phía Chư Kiền phóng ra lưỡi kiếm vô hình. Ứng Long lại hiểu rõ thủ đoạn của vị “lão hữu” này, lập tức sớm ngưng ra băng thuẫn chặn trước người Chư Kiền. Tuy băng thuẫn không ngừng xuất hiện vết kiếm, nhưng Chư Kiền không bị tổn thương chút nào.

Phía bên này, Tiểu Đản cùng Ác Lai cũng bị Khổng Tuyên dùng thần quang dễ dàng trói lại. Hai người tuy bị trói, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, chỉ đành dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn vị “chiến hữu” ngày thường.

Ứng Long nhìn từng vết kiếm trên băng thuẫn, mặt lộ vẻ thất vọng nhìn Phi Liêm lắc đầu: “thực không ngờ nhiều năm không gặp vậy, tu vi của ngươi đã kém tới mức này!, giờ cho dù ngươi không mang thương thế cũng không phải đối thủ của ta”.

Phi Liêm nghiến răng nói: “nếu không phải năm xưa ta bị mất nhục thân, giờ xem ngươi làm thế nào cười nổi!”.

Trương Tử Tinh nhìn Phi Liêm cười nói: “Thượng đại phu quả nhiên tài trí, không ngờ lại định bắt ta làm con tin. Chỉ là, ngươi lại nhìn sai vị thuộc hạ này rồi”.

Phi Liêm không tiếp tục miễn cưỡng đấu cùng Ứng Long, một bên căm thù nhìn “phản đồ” Chư Kiền, một bên gượng đứng dậy, cả phần lưng đã máu đổ tràn trề, vẻ mặt không thể tin nổi nói: “Chư Kiền và Tiểu Đản vốn là hạ nhân năm xưa ta hàng phục, theo ta đã ngàn năm, rất được tín nhiệm. Ta thử qua hai người này rất nhiều, đều thấy hết sức trung thành, nên mới đem bổn mạng nguyên hồn giao cho bọn chúng, cho nên hai người càng thề chết đi theo. Vì sao Chư Kiền hôm nay lại làm phản?”

“Ngay bổn mạng nguyên hồn cũng trả lại? thủ đoạn của Thượng đại phu thực khá lắm”, Trương Tử Tinh khen một câu, đột nhiên đổi giọng: “Đáng tiếc!, người ngươi đụng phải chính là ta. Thủ đoạn của ta cao hơn ngươi, tâm kế cũng mạnh hơn rất nhiều, cho nên hôm nya ngươi chỉ có đường bại trận thôi”.

Nói đến “thủ đoạn” trả lại bổn mạng nguyên hồn, Trương Tử Tinh còn cố ý nhìn vợ chồng Ứng Long đánh mắt một cái. Năm đó hắn cũng dùng thủ đoạn này thu phục hai người. Chỗ khác Phi Liêm là, năm đó Ứng Long và Nữ Bạt do cảm ân mà chủ động giao ra nguyên hồn, nhưng bị hắn từ chối, sau lại kết thành huynh muội, cảm tình là rất thật.

Nhìn ánh mắt hoàng huynh, Ứng Long và Nữ Bạt đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn hắn giơ giơ ngón tay giữa. Trương Tử Tinh thấy thế không khỏi toát mồ hôi, Khổng Tuyên mắt trợn trừng, đành coi như không thấy, chỉ có ba người Phi Liêm nhìn không ra “ám hiệu” này nghĩa là gì.

Ứng Long bước lên một bước nói: “hoàng huynh, Phi Liêm cùng đệ vốn có chút nhân quả, để cho tiểu đệ tới xử lí hắn đi?”

Phi Liêm vừa nghe Ứng Long xưng hô với Trương Tử Tinh vậy, sắc mặt lại thay đổi, buột miệng nói: “ngươi lại gọi Thiên tử là hoàng huynh!, chẳng nhẽ các ngươi đã sớm câu kết? đại hạn năm đó, hẳn là ngươi thi thuật hỗ trợ?”

Ứng Long cười lạnh nói: “ngươi vốn âm hiểu xảo trá, tự phụ tài trái, năm đó giúp Xi Vưu nghĩ ra không ít độc kế. Giờ tu vi sụt giảm, ngay tâm trí cũng biến thành ngu độn vậy sao? Sao giờ mới biết?”

Ánh mắt Phi Liêm lại nhìn sang Nữ Bạt, nghiến răng nói: “còn có yêu nữ nhà ngươi!, năm đó giết ái thê ta, bị trớ chú của Kim Mẫu phát tác hóa thành hình dạng yêu quái. Thực không ngờ giờ lại có thể khôi phục diện mạo, thực là trời không có mắt!, Thiên tử từng bố cáo thiên hạ, nói đã trừ đi kẻ gây hạn tai Hạn Bạt, thì ra….”

Nữ Bạt hừ lạnh một tiếng không thèm trả lời hắn. Trương Tử Tinh nói: “Hạn Bạt thực sự không còn tồn tại, giờ chỉ còn tứ muội Thanh Lam của quả nhân, dung mạo nàng cũng là ta thi thuật chữa trị”.

Phi Liêm nhìn Trương Tử Tinh rất lâu, thở dài vài tiếng, hướng hắn khom tay nói: “giờ mới biết hết thảy đều là mưu kế của Bệ hạ, uổng công ta hàng ngày tự phụ mưu lược, ai ngờ đã sớm bị Bệ hạ nắm được từ lâu!. Hạ thần biết hôm nay khó có đường sống, chỉ có một vấn đề không rõ, mong Bệ hạ có thể cho hạ thần một cái chết minh bạch. Rốt cuộc Bệ hạ đã dùng thủ đoạn gì lại khiến cho Chư Kiền phản ta?”

Trương Tử Tinh đáp: “ngươi còn nhớ bạo loạn trên tế đàn năm đó, Chư Kiền từng bị trúng độc kiếm của hồng y đạo nhân, không sao trị khỏi, phải đưa tới phủ quốc sư chữa trị?”

“Tât nhiên là nhớ, năm đó Chư Kiền tuy được chữa khỏi hồi phủ, tuy là khôi phục nửa phần, không còn hôn mê, nhưng độc tính không khỏi hẳn, đầu óc mơ hồ, xử sự có chút vấn đề. Nhưng sau một thời gian đã khôi phục bình thường, ta rất nhiều lần thử qua, lại sai Tiểu Đản dùng dị thuật dò xét, phát hiện Chư Kiền không có dị thường gì, từ đó mới yên tâm. Vì sao hôm nay lại đột nhiên phản bội?”

Chư Kiền mở miệng nói: “trí tuệ và bản lĩnh của chủ nhân ta, đâu phải là loại tép riu như ngươi có thể phát hiện được? Chính xác mà nói, ta căn bản không phản bội ngươi, vì Chư Kiền vốn đã không tồn tại, ta chỉ là một thế thân sinh vật có lực lượng và ký ức của hắn mà thôi. Trừ ý thức trung thành với chủ nhân ra, tất cả đều không khác gì Chu Kiền. Nếu điều kiện cho phép, chủ nhân còn có thể chế tạo ra trăm nghìn tên Chư Kiền, mặc kệ ngươi mò mẫm ra sao cũng không thể phân biệt ra ai là ta. Vừa rồi tại lúc ngươi nói chuyện cùng Vi Phiền, ta đã ngầm dùng thông tấn khí thông báo cho chủ nhân. Chủ nhân cùng bằng hữu của người mới kịp thời chạy tới, thay đổi trận pháp, nếu không cách ra trận của ngươi sao lại đột nhiên mất tác dụng?”

Phi Liêm nghe ra hắn xưng Thiên tử làm “chủ nhân”, kinh sợ nói: “chẳng lẽ…Bệ hạ là vị quốc sư Tiêu Dao tử kia?”

Trương Tử Tinh không khỏi khen người: “Thượng đại phu tâm trí hơn người, nghe một hiểu ba, quả không thẹn là cánh tay phải của Chiến thần Xi Vưu năm xưa!”.

Năm xưa “quốc sư” tiêu diệt Nữ Bạt, sau đó Thiên tử cầu mưa, trời hạ cam lâm…thẳng cho tới hôm nay “hoang dâm vô độ”, từng chuyện từng chuyện hiện ra trong đầu Phi Liêm, thực không ngờ trí mưu và tâm kế Thiên tử đáng sợ như vậy!, Hắn so với Thiên tử thực chỉ là con tép mà thôi.

Phi Liêm càng nghĩ càng thấy kinh sợ, lập tức nhìn Trương Tử Tinh thấp giọng nói: “Bệ hạ quả nhiên có tài thông thiên triệt địa, chỉ trách Phi Liêm không biết lượng sức, bày đặt tâm kế trước mặt người. Phi Liêm nguyện lấy danh nghĩa yêu tộc xin thề, từ đây cả đời xin hiệu trung Bệ hạ, nếu như phản lại, sẽ bị hóa thành tro bụi!, Xin Bệ hạ tha cho tính mạng cha con ta”.

Trương Tử Tinh hừ lạnh một tiếng: “Phi Liêm, ngươi quả nhiên không biết lượng sức, tới giờ phút này còn đòi dùng quỷ kế. Không phải ngày trước cũng từng xin hiệu trung với ta sao? Đừng tưởng ta không biết, ngươi chỗ khỉ nào là yêu tộc?”

Phi Liêm run lên, biểu tình đột nhiên trở nên hung ác: “thực không ngờ ngay cả điều này cũng không giấu được ngươi!, Ngươi mưu kế như vậy, ta thua trong tay ngươi cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục. Ma thần tộc chúng ta từ thời hồng hoang đã tung hoành thiên hạ, cho dù là yêu tộc cũng không dám coi thường chúng ta. Chỉ vì trời đất bất công, giáng họa xuống tộc chúng ta, nếu không sao phải khuất phục lũ nhân tộc thấp kém các ngươi?”

“Ta đã khởi động bí thuật của Ma thần tộc, nếu các ngươi dám công kích, ta sẽ lập tức tự bạo linh hồn liều chết. Lực tự bạo này hết sức lợi ihaij, cho dù là loại Kim tiên như Ứng Long và Nữ Bạt đây cũng phải chịu chết. Còn hạng Thiên tử nhân gian như ngươi, tu vi thấp kém, càng không thể nào thoát khỏi cảnh hình thần câu diệt. Bệ hạ nếu muốn sống sót, phải đáp ứng thả cho cha con chúng ta rời đi. Nếu không ta sẽ lập tức tự bạo, ngọc đá cùng tan!”.

Khổng Tuyên không coi vào đâu nói một câu: “một cái Ma hồn huyết mà thôi, có gì ghê gớm chứ?”

Lời này vừa dứt, hồng quang đột nhiên xuất hiện sau lưng Khổng Tuyên, nhắm về hướng Phi Liêm xoát một cái. Phi Liêm chỉ thấy lực tự bạo trong người đột nhiên bị người hút mất, không thể ngưng tụ lại được nữa, rồi cả người cũng bị hút vào hồng quang, quay cuồng một vòng rơi lại xuống đất, không cách nào động đậy.

Phi Liêm giờ mới biết chỗ lợi hại của thanh niên nho nhã này, giờ ngay cả quân bài cuối cùng cũng bị người ta lấy mất, giờ có muốn tự sát xem ra cũng khó, hoàn toàn là : “người biến thành đao phay, ta biến thành cá thịt”. Cho dù Phi Liêm đã từng trải qua không ít lần nguy hiểm, nhưng giờ trên mặt cũng chỉ còn lại vẻ kinh hãi và tuyệt vọng. “Tự bạo? khó trách ngươi cứ dây dưa cùng ta, thì ra là định làm vậy. Thế còn có chút khí phách của ma thần tộc chứ, nếu như quỳ xuống ôm gối thì thực khiến ta coi thường”.

Trương Tử Tinh nói xong, nhẹ nhàng đặt tay lên một chiếc đỉnh đồng, cảm giác lại lực lượng hôn hòa kia. Đỉnh đồng lập tức phát ra ánh sáng kỳ dị, đồng thời tám cái đỉnh còn lại cũng bắt đầu động đậy, như đang cộng hưởng với nhau: “có một chuyện ta rất khó hiểu, ngươi tiềm phục đã nhiều đời tất là vì cửu đỉnh này. Nếu cửu đỉnh này chỉ là pháp bảo hay võ khí của Đại Vũ thì sao có thể khiến ngươi để ý tới vậy, chẳng nhẽ nó còn bí mật gì sao? Bí mật này ngay cả trong ký ức của Chư Kiền cũng không có, hẳn là một thứ không tầm thường!”.

Phi Liêm không đáp lời hắn, bộ dạng như nhìn thấy quỷ, trừng trừng nhìn cửu đỉnh lắc lư trong tay Trương Tử Tinh, buột miệng nói: “vì sao! Vì sao ngươi có thể điều khiển …cửu đỉnh này?”

“Điều khiển?”, Trương Tử Tinh ngây ra, hắn có “điều khiển” gì đâu, vì sao Phi Liêm lại nói vậy?

Khổng Tuyên bước lại, nhìn cửu đỉnh một lượt, đưa tay ra thử, nhưng không tạo ra công hưởng như Trương Tử Tinh, mà cảm thấy một cỗ lực lượng đang không ngừng bài xích. Khổng Tuyên có chút bất ngờ, tăng thêm lực lượng, không ngờ lực bài xích càng lớn, nhưng khả năng là phong ấn trên cửu đỉnh đã bị giải trừ, dùng ấn quyết “thu” là có thể dễ dàng thu lấy cửu đỉnh.

Thái độ của “tiểu thư” cửu đỉnh rất đơn giản: ngươi có thể bắt ta đi, nhưng ngươi đừng hòng “xâm phạm” ta.

Khổng Tuyên nổi lên lòng háo thắng, nói: “xin hoàng huynh lui xuống một chút”.

Trương Tử Tinh theo lời lùi xuống vài bước, Khổng Tuyên thả ra cửu đỉnh, thải quang trong tay sáng lên chớp về phía cửu đỉnh. Cửu đỉnh vẫn kháng cự như cũ, Khổng Tuyên chỉ thấy phản lực càng lúc càng mạnh, thần quang trong mắt rực lên, thải quang trong tay càng sáng, cả mặt đất cũng bắt đầu rung rinh. Nhưng mấy người Trương Tử Tinh lại không cảm giác có chút áp lực nào truyền lại.

Phi Liêm kiến thức không kém cỏi, tất nhiên hiểu được loại kỹ xảo và trình độ lực lượng này đại biểu cho cảnh giới nào, trong lòng càng thêm hối hận: người này chỉ sợ đã tới mức Huyền tiên trung giai, thậm chí là thượng giai, nếu biết vậy vừa rồi thực không nên lộ ra quân bài “Ma hồn huyết bạo” kia. Mà người đáng sợ này, không ngờ cũng gọi Thiên tử là “hoàng huynh”!.

Cứ thế, cửu đỉnh trước áp lực khủng khiếp này, không hề có chút nào “khuất phục”. Khổng Tuyên thu hồi lực lượng, chịu tác dụng của phản lực kia, thân thể nghiêng ngả giây lát mới đứng thẳng lại được, than nói: “cửu đỉnh này thực phi phàm, lực lượng cực kỳ hùng hậu, ngu đệ từng gặp qua Gia trì thần xử của Chuẩn Đề thánh nhân, nhưng cũng không lợi hại như thế!”.

Trương Tử Tinh ngầm cảm thấy kỳ quái, bước lên trước thử vận huyền công sờ vào cửu đỉnh, lại không hề thấy có chút kháng cự nào, mà từng trận lực luộng ôn hòa truyền lại, chín cái đỉnh lại bắt đầu cộng hưởng.

Khổng Tuyên cười nói: “xem ra hoàng huynh cùng cửu đỉnh này duyên phận không nhỏ, ngu đệ lại vô duyên rồi. Lần này ngu đệ không định cự tuyệt hảo ý của hoàng huynh cũng không được rồi”.

Trương Tử Tinh cảm thụ cỗ lực lượng kỳ dị kia, biết Khổng Tuyên nói không sai, không khỏi lắc đầu than: “hiền đệ, vi huynh thực xấu hổ”.

“tâm ý của huynh trưởng sao đệ lại không biết. Nhưng phàm là pháp bảo linh dị đều phải theo chữ duyên, nễu là vô duyên có cưỡng cầu cũng không được. Cửu đỉnh này không tầm thường, bên trong ắt có huyền diêu, không phải người hữu duyên không hiểu được. Giờ huynh trưởng cùng cửu đỉnh có duyên, cũng như là ngu đệ có được, sao phải nói hai chữ xấu hổ kia?”

Ứng Long cũng nói: “đều là huynh đệ, huynh đệ tiếc nuối làm gì? Tiếc là đệ không phải người hữu duyên, nếu không lập tức lấy cửu đỉnh này xuống cho hai người lác mắt chơi!”.

“Chàng đại nạn không chết đã là may lắm rồi, còn muốn làm cái gì có duyên?”, Nữ Bạt cố ý hừ lạnh nói: “nhìn bộ dạng chàng bây giờ, như hoàng huynh hay nói, cái này gọi là hết sức…”

“thô bỉ! hết sức thô bỉ!”, Trương Tử Tinh thấy Nữ Bạt không nhớ nổi ra tính từ kia, lập tức giúp nàng bổ sung, lại cố ý nói: “ta xem tam đệ không có duyên với cửu đỉnh này, vậy chắc là có duyên với vị tiểu thư nhà nào trong Triều Ca a?”

Ứng Long vừa nghe, sắc mặt lập tức tái xanh, còn không chờ hắn phản biện đã bị Nữ Bạt véo vào hông, cho dù lực phòng ngự của Long tộc rất cao siêu xong cũng không chịu nổi, vội vã cầu xin tha thứ.

Phi Liêm thấy mấy người này cười nói như không, còn không ngừng lộ ra bí mật, coi ba người mình đây như đồ trong túi, không khỏi hết sức sợ hãi, vì biết bí mật càng nhiều thì ba người mình càng thêm nguy hiểm, cho dù không có ân oán với Ứng Long, Nữ Bạt năm đó giờ cũng không có đường sống, vì chỉ có người chết mới có thể đảm bảo giữa được bí mật.

Phi Liêm cuối cùng không có đoán trúng kết cục của mình, hắn và Ác Lai, Tiểu Đản đều không chết, mà là bị vị Huyền tiên kia cấm cố lực lượng, nhốt trong một địa phương kỳ quái. Như lời Chư Kiền nói, bọn họ đã trở thành “thực nghiệm phẩm”.

Phi Liêm dù sao cũng là Ma thần tộc một thời lừng lẫy, trong tình huống bị cầm cố còn có thể dùng đến bí thuật của bộn tộc, khiến bản thân tiến vào một trạng thái giả chết, cho dù Trương Tử Tinh có thể giết hắn, cũng không cách nào moi được bí mật gì, ngay cả dùng mị thuật của Tiểu Đản cũng vậy.

Cái này lại khiến Trương Tử Tinh nổi lên hứng thú, xem ra Phi Liêm còn có không ít bí mật, bất quá hắn giờ cũng không vội gì, có thể từ từ nghiên cứu Phi Liêm.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #207