Chương 198: Ban Sư Văn Kinh Biến


Lang Dã Tiên cho rằng quốc sư vừa chết, quân Thương nhất định sẽ tấn công mạnh mẽ, lập tức khẩn cấp hạ độc tại phụ cận bốn cửa, chỉ cần quân địch vượt qua đoạn này tất sẽ nhiễm kịch độc, thân thể thành hư nhược, không tới ba ngày sẽ chết, cho dù quân địch có vài tên đạo sĩ không sợ kịch độc, nhưng binh lính phổ thông làm sao chống nổi? chỉ cần quá nửa quân địch trúng độc, nguyên khí tổn thất nặng nề, cho dù trận này không thể thắng cũng có thể an toàn rút lui.

Khiến Lang Dã Tiên bất ngờ là, quân Thương không lập tức công thành hay khiêu chiến, mà là án binh bất động, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì.

Tại lúc Lang Dã Tiên mang hoài nghi trong lòng thì đột nhiên có quân sĩ vào báo, binh lính trong thành không biết vì sao, cả người phát nhiệt, đau đớn vô cùng, thậm chí không ai không bị. Lang Dã Tiên nghe vậy kinh hãi, ngầm vận khí dò xét, phát hiện thân thể mình cũng chúng độc, chỉ là hắn tu luyện độc thuật nhiều năm, có chút năng lực miễn dịch không tệ, nên chưa thể cảm giác rõ ràng. Lang Dã Tiên mơ hồ cảm giác được tình hình không ổn, nhưng bốn cửa đã bị hắn hạ độc thuật cực kỳ lợi hại, trong vòng mười ngày không thể qua được, cho dù là tự hắn đi giải độc cũng phải cần hai ngày thời gian. Hắn tuy có chút giải dược, nhưng không thể đủ cho cả đại quân, lần này thực đúng là tự trói chân tay mình.

Tại lúc Lang Dã Tiên chạy đua với thời gian giải độc, chuẩn bị cho toàn quân rút lui thì tin dữ lại tới: tướng lĩnh, quân sĩ đều mọc từng hạt đậu trên người, không thể động đậy. Lang Dã Tiên sợ hãi, rốt cuộc hiểu được quân Thương đang chờ đợi điều gì.

Lang Dã Tiên vội vàng phối chế giải dược, nhưng độc thuật của hắn lại không hề có tác dụng nào với loại “độc” kỳ quái này. Thời gian dần trôi đi, hạt đậu trên người binh sĩ dần biến đổi nhan sắc, từ xanh, sang vàng, đỏ, trắng, đen. Thì ra đây chính là Ngũ đấu độc thuật của Dư Đức, hoàn toàn khác với độc thuật bình thường, khiến Lang Dã Tiên bó tay không biết làm sao.

Lang Dã Tiên thấy không cách nào giải độc, đành hạ quyết tâm, mang theo thân vệ nửa đêm rời thánh, ý đồ muốn chạy thoát. Đội thân vệ này có năm trăm người, mấy năm gần đây bị Lang Dã Tiên dùng bí thuật luyện chế, đến lúc sinh tử quan đầu, có thể biến hóa mất đi ý thức, trở thành độc nhân đáng sợ. Tuy truy binh của quân Thương dùng tên lửa tiêu diệt không ít độc nhân, nhưng Lang Dã Tiên thi độc thuật ngăn chặn, không ít truy binh bị trúng độc, sợ hãi không dám đuổi theo.

Trương Tử Tinh biết tin Lang Dã Tiên bỏ chạy, cũng không hề tiếc nuối, chờ chất độc quanh thành Hạp Sơn bị giải trừ, sai Xích Hậu đi điều tra, biết tin hơn hai mươi vạn nhân mã Khuyển Nhung đều đã chết, Trương Tử Tinh không khỏi sợ hãi. Thực may Dư Đức không phải địch nhân, nếu không hậu quả thực không thể tưởng tượng được. Hắn lập tức sai người hỏa thiêu thi thể, tránh cho bệch độc lây truyền, đặt Hạp Sơn thành làm cấm địa, cấm người sống xung quanh không được tới gần.

Trận này đã hoàn toàn đánh bại giặc ngoài Khuyển Nhung, một dải đất Tây an bình trở lại. Cơ Phát cũng ngầm sợ hãi chiến lực cùng kỳ nhân dị sĩ của quân Thương, mà vị “La tướng quân” kia được giáo chủ dặn dò, tiếp tục lưu lại “phò tá” bên người Cơ Phát, nhưng do trận này đại bại, tín nhiệm của Cơ Phát đối với người này cũng giảm đi rất nhiều, đem hi vọng ký thác lên người xuất thân “danh môn” Xiển giáo Khương Tử Nha.

Quân Thương chiến thắng xong, Tam Tiêu cáo từ rời đi, Trương Tử Tinh lưu luyến Bích Tiêu không nỡ rồi, cuối cùng lén lút nói với nàng một câu: “trong vòng ba tháng sẽ lên Tam Tiêu đảo, bắt nàng thực hiện lời hứa”.

Bích Tiêu nghe vậy, lấy ra Kim giao tiễn, hươ hươ dọa dẫm trước mặt hắn, rồi nhảy lên Hoa Linh Điêu, cùng hai vị tỷ tỷ rời đi.

Chúng nhân Xiển giáo thấy cho tới lúc Triệt giáo thánh nhân xuất hiện mới đánh bại được Tây phương giáo, cảm thấy không có chút mặt mũi nào, nhất tề hướng Thiên tử cáo từ. Trương Tử Tinh hết sức khách khí bày yến tịch đưa tiễn chư tiên, trên tiệc không nhìn thấy Ngô Bình, mọi người đều hết sức thấy kỳ quái. Trương Tử Tinh nói ả tâm tình phiền muộn đã cáo từ đi trước, mọi người biết Ngô Bình buồn bã chuyện Đặng Hoa, cũng gật đầu không hỏi nữa.

Lại nói Lang Dã Tiên đại bại bỏ chạy, không dám chậm trễ hội họp quân đội các nơi, như chó nhà chạy tang trở về hang ổ. Một đường gian khổ thẳng cho tới đại mạc vương thành, tình cảnh hiện ra khiến cho toàn bộ những người trở về ngây ngốc.

Toàn bộ vương thành từ trên xuống dưới, mọi người đều trúng một loại bệnh kỳ lạ, nằm bệnh không dạy nổi, cả đêm không sao ngủ được. Cả thành một màu chết chóc, chỉ có tới gần khu dân cư mới nghe văng vẳng tiếng rên rỉ của người bệnh. Như tin tức thu được, chứng bệnh này đã xuất hiện vài ngày, bất kể là bình dân hay quan lại đều bệnh chết vô số.

Tộc Khuyển Nhung trời sinh mạnh mẽ, ngay cả bình dân cũng có sức mạnh không nhỏ, cơ hồ chỉ cần được dạy cách lên ngựa là có thể thành binh sĩ. Lang Dã Tiên vốn tưởng tuy lần này bại trận, nhưng nếu nghỉ ngơi dưỡng quân vài năm, triệu tập dũng sĩ các bộ lạc liền có thể cường đại trở lại. Hắn đâu ngờ được, vừa trở lại vương thành đã gặp phải sự tình như này, tức thì nóng ruột lo lắng vô cùng.

Hắn tinh thông độc thuật, lập tức nghĩ tới khả năng đây là do kẻ nào đó gây ra, đang muốn nghĩ biện pháp giải độc, bỗng một đạo kim quang bất ngờ từ trên trời giáng xuống, trong con mắt sững sờ của chúng nhân chém bay đầu Lang Dã Tiên. Người ra tay chính là một nữ đạo nhân, nữ đạo này chặt đầu Lang Dã Tiên xong, cười lạnh một tiếng, cưỡi một con bạch hạc giang cánh bay đi. Quân sĩ kinh hãi, đang muốn giương cung nhắm bắn, bỗng nôn ra nước trắng, kêu lớn đau đầu đồng loạt ngã xuống đất. Chỉ thấy ba đạo nhân cầm pháp khí xuất hiện trong đám quân, một đường rời đi không ai ngăn trở.

Mà vương kỳ phấp phới trên vương thành cũng bị biến thành một là huyết kỳ, một bên viết: “nợ máu trả bằng máu”, một bên viết: “kẻ nào xâm phạm Đại Thương, đuổi giết không tha!”.

Không bao lâu, vương thành Khuyển Nhung cũng như thành Hạp Sơn, không khác nào một ngôi thành chết. Các tộc phía Tây nghe được chuyện này, đồng loạt run sợ trong lòng, không dám có dị tâm gì nữa.

Trương Tử Tinh trên đường ban sư hồi triều nghe được tin tức này, đầu tiên là hết sức hưng phấn, mối lo giặc ngoài giờ đã được dẹp xong. Tộc Khuyển Nhung tuy còn một số bộ lạc tàn dư, nhưng trong vài trăm năm chỉ sợ không thể tạo thành uy hiếp nào với Đại Thương. Rồi sau đó, không biết vì sao, cảm giác chiến thắng bị một thứ tư vị như cảm thán, như bi ai, vô vị và mất mát, cụ thể là gì hắn cũng thể nói ra được.

Hơn hai mươi vạn binh sĩ Khuyển Nhung trong Hạp Sơn thành, cùng bách tính, quan viên trong vương thành, tổng cộng cũng vài chục vạn người, lại dễ dàng chết đi như vậy. Tuy nói người ra tay là Dư Đức, Lý Kỳ, nhưng xét cho cùng đều là nghe theo mệnh lệnh của hắn. Nếu hắn không làm như vậy thì bên thua cuộc sẽ chính là hắn. Chiến tranh tàn bạo như vậy đấy, như một thanh đao của tử thần, lạnh lùng tước đi sinh mạng của nhân loại, bất kể là thời đại lãnh binh khí hay là nhiệt binh khí, chiến tranh đều là phát minh tàn khốc nhất của nhân loại, đó cũng là chủ đề bị tranh cãi mãi mãi.

Bất kể thế nào, uy hiếp từ Khuyển Nhung đã được giải trừ, nhưng Tây Kỳ còn có Cơ Phát. Cơ Phát tuy tuổi không lớn, nhưng xử sự hết sức lão luyện, không thể không khiến người cảnh giác. Từ đầu đến giờ, Trương Tử Tinh đều không thể tìm thấy chứng cứ rõ ràng Cơ Phát câu kết với Khuyển Nhung, mà ngược lại các chư hầu đất Tây liên danh xin Thiên tử phong Cơ Phát lĩnh chức nơi đất Tây. Trương Tử Tinh không muốn biểu hiện bất mãn với Cơ Phát bên ngoài, lộ ra vẻ hân thưởng, nhân danh phụ thân hắn Tây Bá Hầu Cơ Xương, phong Cơ Phát làm Tây bá hầu tạm thời, chưởng quản Tây Kỳ.

Với uy vọng của Cơ Phát tại Tây Kỳ bây giờ, nếu muốn thi kế hãm hại lật hắn xuống, cũng không có biện pháp nào tốt cả. Trên đường ban sư trở về, Trương Tử Tinh đang nghĩ làm sao lợi dụng Cơ Xương đang bị cầm tù thì Hạm Chi Tiên đột nhiên chạy tới, mang theo một tin tức khiến hắn kinh hoàng: Triều Ca đã xảy ra chuyện lớn rồi!.

Hạm Chi Tiên từ lần trước tới Tây Kỳ được hắn hứa hẹn, cả người hoan hỉ trở lại Kim Ngao đảo, dùng phong thư kia đuổi tên rách việc Ngao Bính đi. Bỗng chư tiên trên Kim Ngao đảo gặp phải Nữ Bạt bị hai tiên nhân từ xa đuổi đến, mọi người vội ra tay hỗ trợ. Hai người đuổi giết Nữ Bạt chính là Quảng Thành Tử và Vân Trung Tử, thấy chư tiên ra mặt liền e ngại, dù sao Nữ Bạt cũng không nhất thiết phải giết bèn định rời đi. Song hai bên lời qua tiếng lại, ý trào phúng cùng hận ý của Cửu thiên quân khiến hai người không nhịn nổi, xem chừng sắp xung đột tới nơi.

Lúc này, Thải Vân Tiên Tử cùng Thải Vân nữ đồng từ Bạch Vân đảo nghe tin chạy đến, thấy Vân Trung Tử bị vây tức thì kinh hãi. Thì ra, Vân Trung Tử, Thải Vân Tiên Tử cùng Vân vốn cùng là là một đóa thải vân thời thượng cổ, sau gặp cơ duyên tách thành ba cỗ. Cỗ đầu tiên sinh linh trí sớm nhất, tên Bình Ế, xưng là Vân trung quân, từng hóa thành tường vân đi theo xa giá của Xiển giáo thánh nhân, cuối cùng được Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa mắt, thu làm môn hạ. Cỗ thứ hai tên là Tụ Doanh, đầu nhập làm môn hạ Triệt giáo của Thông Thiên Giáo Chủ, xưng làm Thải Vân Tiên Tử. Cỗ thứ ba chính là vị loli Vân thích rượu kia, đầu nhập vào Oa hoàng cung, hầu hạ Nữ Oa Nương Nương.

Tính ra, Vân Trung Tử chính là đại ca của Thải Vân Tiên Tử cùng Thải Vân nữ đồng, có hai nàng điều đình, tràng tranh đấu này liền chấm dứt, Quảng Thành Tử cùng Vân Trung Tử nén giận trong lòng, rời đi Kim ngao đảo.

Hạm Chi Tiên biết là có chuyện xảy ra rồi, vội vàng dùng đan dược cứu tỉnh Nữ Bạt. Nữ Bạt không biết Hạm Chi Tiên đã sắp thành “hoàng tẩu” của mình, do sợ lộ bí mật nên không nói ra rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh, chỉ xin Hạm Chi Tiên tức tốc tới Tây Kỳ nói với đại ca quốc sư Tiêu Dao Tử rằng Triều Ca đã phát sinh biến cố rất lớn, mong hắn cùng nhị ca tức tốc trở về.

Hạm Chi Tiên tới Tây Kỳ, biết tin quân Thương đang chiến thắng trở về, vội hỏi đường đi, một đường tìm kiếm cho tới lúc gặp được Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh kinh hãi trong lòng: biến cố trọng đại? biến cố trọng đại là chuyện gì? Đát Kỷ mang theo bên người đây, Phi Liêm cũng mang theo, trong triều có Tỷ Can và Hoàng Phi Hổ tọa trấn, thêm Ứng Long và Nữ Bạt, cùng năm trăm cấm quân sinh vật chiến sĩ, cho dù có sự kiện gì phát sinh cũng có thể ứng phó. Chuẩn bị cẩn thận như vậy, vẫn có đại biến cố xảy ra, chẳng nhẽ…

Trương Tử Tinh càng nghĩ càng lo lắng, lập tức sai Băng Tuyết hóa hình thành bản thân, hạ Huyết thủy trận đối với Đát Kỷ. Khổng Tuyên cũng biết sự tình khẩn cấp, mặc kệ nguyên khí chưa khôi phục, tức tốc cùng hắn trở lại Triều Ca.

Vừa vào tới hoàng thành, tin tức xấu đầu tiên đã truyền lại: Võ thành vương Hoàng Phi Hổ đã phản bội chạy ra khỏi Triều Ca.

Hoàng Phi Hổ phản ư? Trương Tử Tinh nghe thấy tin tức này thực không thể tin vào tai mình. Hắn hết sức tín nhiệm Hoàng Phi Hổ, cho dù chinh Tây thất bại cũng không giáng tội, giờ thân chinh cũng đem việc binh giao cho hắn, có thể thấy quân ân tử tế đến nhường nào. Lại thêm Hoàng gia đời đời trung nghĩa, Hoàng Phi Hổ là đương kim Lệ phi, vì sao vị Trấn quốc Võ thành vương này muốn phản? chẳng nhẽ lại xuất hiện tình tiết đáng chết gif?

Trương Tử Tinh hóa thân làm Tiêu Dao tử, cùng Khổng Tuyên, Hạm Chi Tiên tiềm nhập vào trong cung. Vừ vào cung liền phát hiện tình huống trong đó có chút quỷ dị, tựa như có người nào đó không thấy đâu. Trương Tử Tinh lo lắng, tóm lấy một cung nhân, giơ kim bài thân phận quốc sư hỏi chuyện, mới biết Hoàng hậu cùng Lệ phi, Nhu phi ba vị nương nương đã chết!.

Con ngươi Trương Tử Tinh không ngừng co rút lại: Khương Văn Sắc, Dương Cử cùng Hoàng Phi Yến ba người đều là thế thân, giờ lại đồng loạt chết đi. Hỏi cung nhân kia nguyên nhân tại sao chết, cung nữ lộ vẻ sợ hãi, chỉ nói không biết. Trương Tử Tinh lại hỏi đại hoàng tử ở đâu, cung nhân đáp là đang ở trong tông miếu.

Trương Tử Tinh vội vàng chạy tới tông miếu, chỉ thấy thị giả cùng cung nữ đã bị đuổi ra, chỉ còn lại một người Tử Giao trong đó, thần sắc đờ đẫn quỳ trước linh vị các đời tiên quân Đại Thương, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đờ đẫn, như đã chết nửa người.

Trương Tử Tinh bảo Khổng Tuyên và Hạm Chi Tiên trấn bên ngoài tông miếu, bản thân khôi phục diện mạo, đi tới trước người Tử Giao, quát hỏi: “Giao nhi, sao ngươi lại ở chỗ này? Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ vì sao lại làm phản?”

Tử Giao nghe thấy thanh âm quen thuộc này, cả người run lên như bị sé đánh. Hắn vừa nhìn thấy phụ hoàng đột nhiên xuất hiện, mình mặc đạo bào, cũng không hỏi nhiều, từ từ lấy trong tay áo ra một thanh chủy thủ, tựa hồ đã có chuẩn bị, hai tay đưa lên: “xin phụ hoàng ban cho nhi thần cái chết”.

Trương Tử Tinh biết đứa con này tính tình thiện lương, xử sự trầm ổn, đột nhiên làm như vậy tất có nguyên do, chau mày nói: “rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hai tay đỡ chủy thủ của Tử Giao run lên, nước mắt không kiềm chế được từ từ rơi xuống, cắn răng nói: “nhi thần là đồ bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, quên lời dạy bảo của phụ hoàng hàng ngày, phạm phải tội ác trời đất không dung, thực là tội đáng muôn chết!”.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #198