Chương 196: Hoàng Hà Trận Hãm Tây Phương Giáo ...


Hai ngày sau, quân Thương tiếp tục tiến binh, đóng trại cách Hạp Sơn thành 20 dặm. Thiên tử Đại Thương tự viết chiến thư, lệnh cho sĩ tốt bắn vào trong thành Hạp Sơn. Thư nói tranh đấu đạo thuật, vì không muốn thương tổn đến tướng sĩ phàm nhân, đại sĩ bên Thương đã đặc biệt lập một tòa trận thế, cùng dị nhân bên Khuyển Nhung phân cao thấp một trận.

Bất Động đạo nhân nhận chiến thư xong, tự phụ có thánh nhân đằng sau, không hề ngập ngững, lập tức dẫn đồng môn tới trước Hoàng Hà trận. Chỉ thấy ngoài trận mây đen liễu nhiễu, không ngừng tỏa ra âm phong, không ngừng có bóng người di động trong trận, nhưng xem ra không nhiều lắm, chỉ có vài trăm người, chắc hẳn chẳng phải đại trận cao siêu gì.

Có ba vị nữ tử mặc trường bào đứng trước cửa trận, mặt đeo mặt nạ kỵ dị, từng người đều cưỡi tiên cầm dị thú. Vị nữ tử ở giữa cưỡi thanh loan, nghiêng đầu nhìn môn nhân Tây phương giáo nói: “tỷ muội ta là kẻ vô danh trong Trung Thổ, chỉ vì Tây phương giáo các ngươi trợ Khuyển Nhung làm loạn, sát hại người đồng đạo ta, lại trói Lý Kỳ đạo hữu trước cửa thành, thực là khinh thường Trung thổ ta quá lắm, cho nên mới bày trận này. Một lũ các ngươi tự phụ đạo thuật cao thâm, có kẻ nào dám vào trận này?”

Bđh phát hiện ra ba nữ tử này tu vi rất cao, một người trong đó đã tới Kim tiên thượng giai đỉnh phong, hai người còn lại nhìn không ra cao thấp, lòng biết ắt là kình địch.

Bích Tiêu chờ Vân Tiêu nói xong, cưỡi Hoa Linh Điểu bay lên, hỏi: “các vị đạo hữu Tây phương giáo, có biết trận này không?”

Ánh mắt Long đạo nhân bên này rơi trên tấm bài kim chúc treo trước trận, quát lên: “đạo hữu, rõ ràng đã viết trên kia, sao còn phải hỏi có biết tên trận hay không, trận này tên là “đóng cửa đánh chó!””. Bích Tiêu ôm bụng cười lớn nói: “Tây phương giáo thực là kiến thức cao thâm!, đã là như thế, ngươi có dám vào trận chịu đánh không?”

Tấm biển kim chúc này chính là chủ ý của Trương Tử Tinh, một là che dấu lai lịch của đại trận, không để đối phương biết được, hai cũng là kế khích tướng, khiến đối phương cắn câu. Long đạo nhân nghe vậy mới biết mình vừa bị đối phương làm nhục, sắc mặt đỏ bừng giận dữ, lập tức lao lên, hiện hình Tử sắc thiên long, gió lửa nổi lên quanh người, rống lên một tiếng, xông về phía Bích Tiêu.

Bích Tiêu khẽ hươ tay, tiên kiếm trong tay hóa thành một con cự điểu màu tím, nghênh đỡ con rồng tía kia. Tử long nhìn thấy cự điểu, tựa hồ như có chút úy kị. Cự điểu vỗ cánh đập một trận, lại bay trở về trong tay Bích Tiêu, hóa lại thành trường kiếm. Mà tử long kia cũng rơi xuống đất, hồi phục thành hình dạng Long đạo nhân, toàn thân là vết kiếm chém, trông thực đáng thương.

Long đạo nhân này chính là một trong Bát bộ chúng thần, hộ pháp của Tây phwong giáo. Vốn hắn cũng không kém cỏi đến thế, chỉ vì trong Bát bộ chúng thần có một vị Kim Sí điểu Già Lâu La, cực kỳ mạnh mẽ, chuyên môn bắt rồng ăn thịt, nên hắn bị thành thói sợ hãi loài cự điểu. Lại thêm Tử Loan kiếm của Bích Tiêu cũng là một bảo bối khá lợi hại, Long đạo nhân còn chưa kịp “hưởng thụ” của Hỗn Nguyên Kim Đấu, đã gặp phải thảm bại.

Long đạo nhân ngượng quá thành giận, lấy ra một quả trân châu màu tím, chính là Long châu hắn tu luyện nhiều năm, quăng về phía Bích Tiêu. Vân Tiêu không chờ Bích Tiêu mất thời gian với Long đạo nhân nữa, lập tức quăng Hỗn Nguyên Kim Đấu lên. Chỉ thấy một đạo kim quang lóe sáng cực kỳ đẹp mắt, Long châu lập tức bị hút vào không thấy tung tích đâu nữa. Long đạo nhân giận dữ nói: “ngươi dùng đạo thuật gì mà dám thu lấy pháp bảo của ta?”. Vân Tiêu cũng không nói nhiều, tiếp tục thi triển Hỗn Nguyên Kim Đấu, bắt lấy Long đạo nhân ném vào trận “đóng cửa đánh chó”. Long đạo nhân bị ảnh hưởng bởi sự thần diệu trong trận, tức thì như mê như túy, hôn mê bất tỉnh.

Do thực lực của Long đạo nhân thuộc vào loại kém nhất trong Bát bộ chúng thần, nên môn nhân Tây phương giáo thấy thế cũng không sợ hãi lắm. Đế thiên đạo nhân bước ra, hét lớn: “bần đạo Đế Thiên, đặc ý tới thử trận pháp của vô danh đạo hữu!”.

Đế Thiên đạo nhân có vết xe đổ của Long đạo nhân vừa rồi, vừa ra liền lập tức mở pháp thân bảo vệ toàn thân, pháp thân kia tay trái cầm một cái bạt, tay phải là pháp khí Tam kim xử, uy thế kinh người. Vân Tiêu không hề e ngại, quăng Hỗn Nguyên Kim Đấu lên,chỉ thấy kim quang như chớp điểm tới, chiếu thẳng vào pháp thân kia, trói chặt lấy Đế thích thiên, ném vào trong Cửu khúc hoàng hà trận, tức thì Nê hoàn cung nơi đỉnh đầu của Đế Thiên bế tắc, cái gì kim thân pháp lực, tu vi ngàn năm liền thành vô dụng.

Bất Động đạo nhân kinh hãi, lệnh Tu La đạo nhân xuất trận. Tu La đạo nhân ném ra lửa sen hồng, cũng không hề có hiệu quả, giống như hai người trước, dễ dàng bị bắt vào trong Hoàng hà trận.

Ma Hô đạo nhân và Mã Nguyên còn lại, đưa mắt nhìn Bất Động đạo nhân, lộ vẻ sợ hãi. Bất Động đạo nhân giờ mới biết cái trận “đóng cửa đánh chó” này của đối phương lợi hại, biết mình thân là chủ tướng, nếu giờ rút lui chỉ sợ khiến toàn quân sợ hãi. Bất Động đạo nhân ngầm phân phó Ma Hô đạo nhân, dặn nếu bản thân mình cũng không địch nổi, Ma Hô phải lập tức về thành bẩm với giáo chủ Chuẩn Đề, xin thánh nhân tới giải cứu.

Dặn dò xong xuôi, Bất Động đạo nhân liền bước ra tới trước trận, hắn là người đứng đầu Ngũ đại Minh vương, tự xưng có thể hàng phục mọi yêu ma, tu vi đã tới Kim tiên thượng giai đỉnh phong, mình mang thần thông đặc dị, gọi là “cố”. Pháp thuật “cố” này vừa ra, tức thì lập tức như bất động, tà ma không thể xâm nhập.

Trận chiến lần trước, hơi vàng của Trần Kỳ có công hiệu thu lấy hồn phách, cho dù là Dạ Xoa đạo nhân tu vi hơn xa hắn cũng bị thiệt, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả với Bất Động đạo nhân. Pháp thuật “Cố” này của hắn, trong Tây phương giáo được xưng là “từ bi tâm kiên cố, không gì lay động nổi”.

Bất Động đạo nhân từ từ bước tới trước trận nói: “vô danh đạo hữu, ngươi dựa vào tà đạo bắt lấy đạo hữu của ta, bần đạo đành phải ra tay một phen”.

Vân Tiêu hừ lạnh nói: “trình độ các ngươi kém cỏi, liền tưởng đạo pháp của chúng ta là tà đạo sao? Đây là đức hạnh của Tây phương giáo các ngươi đấy hả? Ta biết ngươi là Bất Động Minh Vương, hãy xem ta làm sao thu thập ngươi!”.

Bất Động Minh Vương không dám chậm trễ, tay vội vàng kết ấn, tinh quang hiện ra quanh người. Bích Tiêu chỉ một cái, Tử Loan kiếm trong tay liền hóa thành một đạo hào quang, chém tới Bất Động Minh Vương, quát lớn: “xem ngươi làm sao bất động!”.

Chỉ thấy Tử Loan kiếm kia vừa bay tới cách Bất Động Minh Vương chừng hai ba xích đã bị bật lại. Bích Tiêu không phục, lại thử lại vài lân, đều thất bại trở về. Vân Tiêu bảo Bích Tiêu thu lại tiên kiếm, ném ra Hỗn Nguyên Kim Đấu. Bất Động Minh Vương ngưng thần đối phó, chỉ thấy kim quang chớp lên, thân mình đã không chịu khống chế bị hút vào. Vân Tiêu án đạo quyết, bắt Bất Động Minh Vương vào trận, mặc kệ hắn “bất động” thế nào cũng không thoát nổi kiếp nạn này.

Ma Hô đạo nhân và Mã Nguyên bên này, định thi độn thuật bỏ chạy thì bị Bích Tiêu trông thấy, nàng hét lên: “Mã Nguyên, ngươi vốn là môn hạ Triệt giáo ta, không ngờ phản bội hàng địch, đầu nhập Tây phương giáo. Giờ tỷ muội ta bày trận tại đây, xem ngươi làm sao chạy thoát!. Xem Kim giao tiễn của ta đây!”.

Mã Nguyên vốn chỉ là đệ tử bàng hệ của Triệt giáo, chưa từng gặp qua Tam Tiêu, vừa nghe thấy Kim giao tiễn, tức thì biết ba nàng lập trận pháp “đóng cửa đánh chó” này là ai, sợ đến hồn phi phách tán, không chờ hắn kịp bỏ chạy, đã thấy một đạo kim quang bay đến, lượn trên đỉnh đầu Mã Nguyên, hóa thành hai con giao long đầu giao đuôi tiễn, bắn xuống như điện.

Tại lúc Mã Nguyên sắp bị Kim giao tiễn xé thành hai đoạn, một đạo nhân đầu kết tóc búi gà bỗng xuất hiện trong tràng, nhành cây trong tay nhẹ nhàng gạt một cái, hai con giao long lập tức bị đánh bật sang một bên, hiện lại thành một thanh tiễn đao kim sắc, quang mang đã ảm đạm đi rất nhiều.

Tam Tiêu thấy thế kinh hãi, Bích Tiêu đang định phóng Tử Loan Kiếm ra, bỗng nhớ lại Trương Tử Tinh năm lần bảy lượt dặn dò trước khi đi, cẩn thận nhìn đạo nhân này hồi lâu, ngầm đoán ra thân phận người này, tức thì lộ ra ánh mắt đầy cảnh giác.

Vân Tiêu tính tình vốn trầm ổn, tuy đã đoán được đạo nhân là ai, nhưng không hề sợ hãi, nói: “đạo hữu là người phương nào? Sao lại cản trở tỷ muội ta giết kẻ phản giáo?”

“Bần đạo Chuẩn Đề, đến từ Tây phương cực lạc thế giới”, đạo nhân cười nhẹ: “vạn pháp do duyên, cảnh do tâm tạo. Mã Nguyên có duyên cùng giáo ta, tuyệt không phải phản nghịch. Đạo hữu từ xa tới lập ác trận này, bắt lấy môn nhân của ta, mong hạ thủ lưu tình”.

Vân Tiêu khom tay hành lễ, cũng không rời khỏi Thanh Loan, nói: “thì ra là Tây phương giáo chủ Chuẩn Đề thánh nhân, tỷ muội chúng ta là môn nhân Bích Du cung. Quý giáo ngầm sai Khuyển Nhung xâm lược, thành kẻ địch của Trung thổ ta, trong đó hai quân đối kháng, đều có thương vong, đã kết thành cừu oán. Môn nhân của ngài còn trói Lý Kỳ phái ta lên cửa thành làm nhục, cho nên tỷ muội ta mới lập trận Cửu khúc hoàng hà này, thử xem trình độ cao nhân quý giáo. Giáo chủ là hỗn nguyên thánh nhân, không nhiễm trần ai, chẳng nhẽ muốn ỷ mạnh hiếp yếu với lũ vãn bối như chúng ta sao?”

Người tới chính là Chuẩn Đề, thấy Vân Tiêu tu vi tinh thâm, ngôn từ không hề sợ hãi, khí độ bất phàm, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu sau lưng cũng đều là tư chất cực giai, nghĩ tới Khổng Tuyên tối qua, không khỏi thầm than trong lòng: “Trung thổ rộng lớn, quả nhiên có rất nhiều nhân tài mỹ chất!”.

“Trận này của đạo hữu có chí bảo Hỗn Nguyên Kim Đấu như vậy, môn nhân của ta làm sao địch nổi. Bần đạo nếu không ngăn trở, chỉ sợ họ sẽ rơi vào vọng tai ách. Nếu đạo hữu đã lập trận này, hẳn là không sợ ai phá nổi, bần đạo đành xin lĩnh giáo một hai, xin đạo hữu cẩn thận”.

Vân Tiêu không ngờ Chuẩn Đề lại bất chấp thân phận, ra tay đối phó với tỷ muội mình như vậy, không khỏi kinh hãi, vội vàng dẫn Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu lui vào trong trận, tay hiện ra Hỗn Nguyên Kim Đấu, bảo vệ hai muội muội ở phía sau.

Trương Tử Tinh dùng kính viễn vọng điển tử từ xa nhìn lại thầm lo lắng: Chuẩn Đề xuất thủ rồi, sao Thông Thiên Giáo Chủ còn chưa tới?

Tuy Hỗn Nguyên Kim Đấu lợi hại, có thể tước đi tiên thể, nhưng rõ ràng không có tác dụng gì với thánh nhân. Trong nguyên tác, Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim giao tiễn đều bị Lão Tử dễ dàng thu lấy, tính mạng Tam Tiêu cũng theo đó mà tan. Giờ Kim giao tiễn đã bị Thất bảo diệu thụ phát mất, với thực lực của Chuẩn Đề, muốn phá Hỗn Nguyên Kim Đấu cũng dễ như trở bàn tay mà thôi. Hắn lo lắng Tam Tiêu, đặc biệt là an nguy của Bích Tiêu, không thấy tung tích Thông Thiên Giáo Chủ đâu cả, bèn bất chấp sợ hãi, khởi động một cơ quan. Chỉ thấy trên không trung đột nhiên xuất hiện một đoàn vật thể hình tròn nhỏ mang theo đuôi khói, tốc độ cực nhay bay về phía Chuẩn Đề. Chuẩn Đề thấy mấy thứ này không hề có pháp lực ba động, cũng chẳng thèm tránh nhé, Thất bảo diệu thụ trong tay hươ lên, đoàn viên cầu kia tức thì bị gom thành một nhóm, bắn sang một bên, tức thì một chuỗi tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả mặt đất đều rung chuyển.

Chuẩn Đề có chút bất ngờ với uy lực của thứ đồ này, nhưng cũng không thèm để ý, từ từ bước tới Hoàng Hà trận. Trương Tử Tinh bên này lại kinh hãi không thôi – uy lực của đạn đạo kia, cho dù chỉ là một quả, cũng có thể đánh sập một tòa núi to, giờ vài chục đạo cùng bắn ra, bị Thất bảo diệu thụ tùy tiện phất một cái, không chỉ đánh trượt mục tiêu, mà uy lực bạo tạc còn bị hạ thấp xuống vài lần, chỉ có thể lưu lại vài vết nứt trên mặt đất mà thôi!.

Đây là lần đầu hắn thử dùng lực lượng khoa kỹ tới công kích thánh nhân, tuy chỉ là làm thử, cũng chỉ là tiểu hình siêu hạch vũ khí loại thường, trước khi ra tay cũng biết sẽ không có tác dụng gì với Chuẩn Đề, nhưng lại không ngờ kết quả đáng thất vọng như vậy. Chỉ riêng uy lực của Thất bảo diệu thụ kia đã vượt xa ước tính, xem ra, con đường nghiên cứu của Siêu Não còn phải dài lắm.

Tại lúc Chuẩn Đề chuẩn bị đặt một chân vào trận Hoàng Hà, dị biến bỗng phát sinh!, chỉ thấy bốn thanh kiếm bỗng nhiên từ trên không bay xuống, cắm ngay trước mặt Chuẩn Đề, ngăn trở đường đi. Tây phương giáo giáo chủ vừa rồi còn thần sắc như thường, rốt cuộc động dung!.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #196