Chương 193: Tam Tiêu Tây Hành


Tướng sĩ Đại Thương thấy Mã Nguyên ăn tim người, tức thì sợ tới rụng rời chân tay. Ngô Bình cùng Đặng Hoa vốn giao tình thâm hậu, còn như sắp thành đạo lữ. Nay thấy Đặng hoa chết thảm, Ngô Bình đau đớn trong lòng, liền trút một bầu lửa giận lên người Dạ Xoa đạo nhân, rút Kim Quang kiếm ra, chém bay đầu Dạ Xoa đạo nhân. Mấy người Bất Động đạo nhân bên kia thấy Dạ Xoa đạo nhân bị giết, cũng giận dữ vô cùng.

Mã Nguyên điên lên, phi về phía Ngô Bình. Một môn nhân Xiển giáo bên này nghênh đỡ, ném ra pháp bảo phi kiếm về phía Mã Nguyên. Mã Nguyên lại hiện ra ma thủ, bắt lấy phi kiếm bẻ làm đôi, môn nhân kia cũng bị Mã Nguyên xé thịt ăn tim. Cù Lưu Tôn thấy tình thế không ổn, ném ra Khổn Tiên Thằng. Mã Nguyên không kịp đề phòng bị trói, nhưng ma thủ sau lưng vẫn cử động được, khiến người không dám lại gần.

Bất Động đạo nhân thấy thế, giục đại quân xông lên. Trương Khuê không hề ham chiến, chỉ huy đại quân rút lui.

Bất Động đạo nhân cũng có chút úy kị môn nhân Xiển giáo, lại thấy quân Thương lui binh không loạn, thành hàng thành lối, nên cứu Mã Nguyên xong cũng không truy kích nữa. Trận chiến hôn nay, Bát bộ chúng thần Tây phương giáo mất đi Dạ Xoa; Long và Mã Nguyên bị Khổn Tiên Thằng trói chặt. Xiển giáo bên này Đặng Hoa cùng một môn nhân khác bị giết, oán thù giữa đôi bên càng nặng. Trương Tử Tinh nghe tin mà tới, trong bụng thích thú vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hết sức đau đớn, an ủi chư tiên một phen, tỏ thái độ nhất định phải báo thù tuyết hận cho hai vị “tiên trưởng”.

Ngày hôm sau, Xích Hậu vào báo, Hạp Sơn thành xuất hiện dị tượng, nhìn từ phía xa, tựa như là một cây đại thụ sắc vàng, từ từ bay xuống, kèm theo tiếng tiên nhạc văng vẳng, có lẽ là lại có tiên nhân hàng lâm.

Trương Tử Tinh trong lòng căng thẳng: bên đó lại tới “tiên nhân” gì?, chẳng lẽ là thánh nhân!, đại BOSS Tây phương giáo rốt cuộc tới rồi?

Tại lúc lo lắng thánh nhân Tây phương giáo đã tới, nhân mã Triệt giáo rốt cuộc cuối ngày hôm đó cũng đã tới, người tới không ngờ lại là Tam Tiêu Nương Nương.

Bích Tiêu thấy Thiên tử “mang bệnh” cố gắng tới đại điện tiếp kiến ba tỷ muội mình, cố ý đánh mắt với hắn. Trương Tử Tinh trước mặt mọi người không dám đáp lại, chỉ vờ như không thấy. May Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu lại rất nghiêm túc, khom tay hành lễ, nói muốn trợ giúp thảo phạt dị tộc. Trương Tử Tinh khách sáo vài câu, an bài nơi nghỉ cho ba nàng.

Mọi người rời đi xong, Trương Tử Tinh lập tức thay đổi y phục, lén lút đi tới nơi ở của Tam Tiêu. Đát Kỷ hôm qua biết tin tiên nhân Xiển giáo tới tương trợ, nghĩ lại chuyện Cự Khuyết Kiếm của Vân Trung Tử năm xưa, trong lòng sợ hãi, liền xưng thân thể không khỏe, mấy ngày này đều tránh trong nội viện hành công, vận Thiên yêu bí thuật cố gắng che đậy yêu khí, không dám hiện thân, khiến cho Trương Tử Tinh hành sự không cần cố kỵ.

Vừa mới tới cửa, gặp ngay Bích Tiêu. Bích Tiêu như đã sớm đoán ra hắn sẽ tới, tiếng cười phát ra sau mặt nạ thật giòn: “ngươi là tặc nhân phương nào mà dám xông vào đây !, còn không mau chịu trói cho ta!”

Trương Tử Tinh cười hắc hắc, phố hợp nói: “đã biết ta là tặc nhân còn dám phản kháng? Ta là siêu trộm Alibaba, mau mau dâng bảo bối pháp bảo ra đây, ngoan ngoãn theo ta về làm áp trại phu nhân, liền tha cho nàng một mạng!”.

Bích Tiêu nghe thấy mấy chữ áp trại phu nhân, không biết là tức giận hay xấu hổ, hừ lạnh một tiếng, một thanh tiễn đao kim quang chớp động đã xuất hiện nơi tay. Trương Tử Tinh thấy kim tiễn này, tức thì rùng mình một cái, hạ ý thức đứng tránh sang một bên nói: “tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có nhi tử mới tám tuổi, xin đại nhân ngàn vạn lần đừng hại mạng tiểu nhân, tiểu nhân xin tình nguyện dâng lên pháp bảo…”

Bích Tiêu lại hừ thêm một tiếng: “đã là như vậy, liền đưa một món đồ ta chưa từng thấy ra xem, nếu không đừng trách Kim giao tiễn của ta vô tình”.

Quỳnh Tiêu từ trong bước ra, cười nói: “muội muội chớ nghịch ngợm nữa. Bệ hạ lần này tới đây, không biết có gì chỉ giáo?”

Trương Tử Tinh thấy Vân Tiêu cũng đã bước ra, lập tức thu lại vẻ đùa nghịch, nghiêm mặt nói: “không ngờ người tôn sư phái tới chính là ba vị nương nương!, ta đây liền đa tạ lòng trượng nghĩa của ba vị!”.

“Bệ hạ đa lễ rồi, sư tôn nói với chúng ta Hồ lô của Lục Áp kia hết sức lợi hại, vậy mới biết hôm đó Bệ hạ cứu Bích Tiêu là nguy hiểm tới chừng nào. Tỷ muội chúng ta hết sức cảm kích, Bích Tiêu liền xin sư tôn tới Tây Kỳ trợ giúp, để báo ân đức của Bệ hạ”.

Trương Tử Tinh vừa nghe, cảm kích nhìn Bích Tiêu một cái, không ngờ lần này Bích Tiêu lại không dám đối diện với ánh mắt hắn, quay đầu nhìn sang một bên.

Trương Tử Tinh hỏi: “tôn sư có nói lúc nào sẽ giá lâm Tây Kỳ? để ta cẩn thận chuẩn bị một phen”.

Vân Tiêu đáp: “sư tôn nói, lúc cần tới sẽ tới, Bệ hạ có thể chuẩn bị trước lư bồng tịch điện, kết sẵn huyền hoa”.

Trương Tử Tinh cười nói: “xin nương nương yên tâm, cái đó ta đã sớm sai người chuẩn bị, chỉ chờ tôn sư giá lâm thôi”.

Vân Tiêu hài lòng gật đầu, nói tiếp: “tỷ muội ta phụng mệnh tới đây, cần thiết lập một tòa trận thế, đối phó với môn nhân Tây phương giáo kia”.

Trương Tử Tinh nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên: “chẳng lẽ là Cửu khúc Hoàng hà trận?, quả nhiên lập tức điều người tới đây!”.

Vân Tiêu đưa mắt nhìn Bích Tiêu, ánh mắt có ý trách móc, còn tưởng Bích Tiêu nói chuyện với hắn, ngay cả bí mật về Cửu khúc Hoàng hà trận cũng nói ra. Quỳnh Tiêu tiếp lời nói: “xin Bệ hạ sai người tuyển sáu trăm hán tử khỏe mạnh tới đây, nhưng trận pháp này hết sức huyền ảo, cần phải diễn luyện chừng nửa tháng mới được”.

Nửa tháng? Trương Tử Tinh cảm giác vậy quá lâu, suy nghĩ chốc lát hỏi: “sáu trăm người này chỉ cần nhớ được phương vị bộ pháp là được?”

Quỳnh Tiêu gật đầu ý phải, Trương Tử Tinh trầm ngâm nói: “nếu chỉ có vậy, ta lập tức có thể phái người tới, chỉ cần vài ngày là có thể hoàn thành”.

Vân Tiêu và Bích Tiêu nghe thấy cũng bị hấp dẫn lại, Bích Tiêu không tin nói: “trận này trong thì ẩn chứa bí mật tiên thiên, cơ quan sinh tử; ngoài án cửa theo Cửu cung bát quái, tiến thoái liên hoàn, không hề đơn giản, trong vài ngày có thể quen thuộc được sao?”

Trương Tử Tinh mỉm cười nói: “nếu nương nương không tin, có thể đánh cuộc cùng ta, nếu…”

“Được!, nếu ngươi thua, phải đem toàn bộ pháp bảo trong người cho ta”, Bích Tiêu không thèm suy nghĩ, lập tức đáp ứng. Nàng tất nhiên không ngốc, biết hắn nhất định còn có nhiều loại “pháp bảo” tân kỳ như máy điện thoại, camera kia.

“Nếu là nương nương thua thì sao…”, Trương Tử Tinh còn chưa nói xong, Bích Tiêu đã cắt lời: “ta làm sao thua được?, mà nếu thực thua, ta liền đáp ứng ngươi làm một chuyện phù hợp với khả năng!”.

Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu cũng không tin người Trương Tử Tinh phái tới có thể trong vài ngày quen thuộc được bước đi của trận pháp, nên không hề ngăn cản Bích Tiêu đánh cuộc cùng hắn. Bích Tiêu lập tức lấy ra giấy bút, vẽ ra đồ hình, giải thích rõ chỗ nào đi, chỗ nào đứng, biến hóa ra sao. Trương Tử Tinh khởi động hệ thống ghi chú của Siêu Não, nhớ lấy toàn bộ, sau nhắc lại một lần với ba vị nương nương. Tam Tiêu thấy hắn mới nghe một lần, đã nhớ kỹ trăm phần trăm, không khỏi thán phục. Trương Tử Tinh không dám ở lại lâu, nói phải đi tuyển quân sĩ, lập tức cáo từ.

Trương Tử Tinh đánh cuộc với Bích Tiêu như vậy, thực ra đã nắm chắc phần thắng. Thực tế trong cấm quân, có hai nghìn binh chính là sinh vật chiến sĩ hắn bí mật cải tạo mấy năm qua, tuyệt đối trung thành với chủ nhân. Tuy bọn họ không có được năng lực biến thái như Băng Tuyết, nhưng thông qua cải tạo cơ nhân: lực lượng, tốc độ, cảm ứng đều gấp mười lần người thường. Chỉ cần sinh vật tinh phiến trong đầu không bỉ tổn hại, vậy dù chỉ còn lại nửa người, cũng vẫn có thể dũng mãnh chiến đấu. Càng lợi hại hơn là, bọn họ còn có một loại công năng tự bạo, có thể biến bản thân thành một quả bom sinh vật, sức công phá kinh người.

Những sinh vật chiến sĩ này ngày thường không khác gì phàm nhân, lẫn trong cấm quân, chỉ là hành động cứng nhắc, không thích nói chuyện, nhìn không ra dị thường gì. Dựa vào lòng trung thành tuyệt đối với chủ nhân cùng năng lực cảm ứng tuyệt hảo, bọn họ trở thành lực lượng quan trọng nhất trong thủ vệ hoàng thành, cho dù có thống lĩnh cấm quân nào nổi dị tâm, cũng có thể nhanh chóng tiêu diệt. Lần chinh Tây này, Trương Tử Tinh dẫn theo 1500 người, còn lại 500 người để lại Triều Ca, giao cho Ứng Long chỉ huy, đề phòng vạn nhất.

Cửu khúc Hoàng Hà trận tuy phức tạp, nhưng dựa vào sinh vật tinh phiến trong đầu, sinh vật chiến sĩ muốn nhớ hết biến hóa của trận thực đơn giản vô cùng, nói là thao luyện cũng chỉ cần một ngày mà thôi, cho nên, Trương Tử Tinh nói “vài ngày” là còn cẩn thận lắm rồi.

Tại lúc 600 sinh vật chiến sĩ luyện tập Hoàng hà trận, Khuyển Nhung đã bắn chiến thư tới, nói hôm nay muốn cùng quân Thương tái chiến, chỉ đích danh Cù Lưu Tôn, Chu Tín, Lý Kỳ, Dương Văn Huy, Ngô Bình; nói là muốn báo thù cho Dạ Xoa đạo nhân lần trước.

Trương Tử Tinh gọi chư tiên tới, hỏi ý kiến bọn họ. Ngô Bình vốn vẫn đau lòng cái chết của Đặng Hoa, lập tức vỗ ngực xin xuất trận. Cù Lưu Tôn vốn có chút do dự, nhưng thấy Ngô Bình như thế cũng không tiện khước từ. Mấy người Chu Tín cũng không chịu kém, tỏ ý nguyện xuất chiến. Trương Tử Tinh có ý muốn lợi dụng bọn họ thêm một thời gian, chờ Hoàng hà trận diễn luyện thành, lập tức cẩn thận dặn dò chư tiên cẩn thận, lệnh Trương Khuê, Ma gia tứ tướng suất binh theo cùng. Còn về phần Viên Hồng, Trương Tử Tinh nghĩ tới ân oán với Ngô Bình lúc ở Nam Hải, dặn hắn tạm thời tránh đi.

Trên tường thành Tây Kỳ, Cơ Phát nhìn đại quân của mấy người Trương Khuê dần xa, đột nhiên quay sang bên cạnh hỏi một câu: “La tướng quân, mấy tiên nhân này có thể thắng được người bên Khuyển Nhung không?”

Vị La tướng quân kia không hề có vẻ sốc nổi như thường ngày, mà nở một nụ cười thâm trầm, nói: “công tử, nếu chỉ bằng sức lực của người, có thể thắng được mấy tiên nhân này không?”. Cơ Phát lắc đầu: “ta là phàm nhân, sao có thể địch nổi chư tiên?”

“Công tử không biết rồi, trên tiên nhân còn có thánh nhân, người mang sức mạnh hủy thiên diệt địa, hóa ra địa thủy hỏa phong. Trong thế giới này, trừ Đạo tổ Hồng Quân ra, chỉ có sáu người thánh nhân thôi. Trung thổ có tứ thánh, nhưng đều phân tán khắp nơi, không cùng hòa hợp. Mà trong giáo ta liền có hai thánh, đồng tâm hiệp lực cùng ngôi giáo chủ”, La tướng quân cười nói: “so sánh với thánh nhân, tiên nhân cũng chỉ như người phàm mà thôi, không hề có nửa phần thắng. Mà trong Hạp Sơn thành bây giờ, có một vị thánh nhân giáo ta”.

Cơ Phát không ngờ tới thánh nhân lợi hại như vậy, lập tức lộ vẻ kinh sợ.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #193