Chương 189: Thông Thiên Giáo Chủ Đích Quyết Định ...


Trương Tử Tinh thấy Thông Thiên Giáo Chủ không tin, cũng không cố giải thích nữa, vì giờ thực sự chưa có chứng cứ gì, nhưng hắn nghe ra ngữ khí của Thông Thiên Giáo Chủ có chút phản cảm với thế lực ngoại lai, lập tức nói ra chuyện thánh nhân Tây phương giáo sắp tới Hạp Sơn thành.

“Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn đều là thánh nhân, nhất định sẽ không tham gia vào tục sự như vậy, Bệ hạ không cần quá lo”.

Trương Tử Tinh nghe ra ngữ khí của Thông Thiên Giáo Chủ có tia cự tuyệt, cũng không tức giận, lại hỏi: “Nữ Oa Nương Nương từng nói, quốc vận Đại Thương ta sắp suy kiệt, không biết giáo chủ có cái nhìn thế nào?”

Thông Thiên Giáo Chủ tất nhiên không thể nói ra chuyện tại Tử Tiêu Cung cùng chư thánh tính ra việc “Thương diệt Chu hưng”, đành hàm hồ nói: “Thiên cơ hỗn loạn khó toán, bần đạo cũng không rõ lắm. Nữ Oa Nương Nương là thánh nhân, cũng là em gái Phục Hi, tinh thông thôi toán, có lẽ còn hiểu thiên số hơn bần đạo”.

“Nữ Oa Nương Nương nói không sai, Đại Thương mấy năm nay thiên tai nhân họa không ngừng, quốc vận thực có suy giảm”, Trương Tử Tinh nghe tới tên Phục Hi, lập tức nhớ lại lời Phục Hi ngày đó: “chỉ có điều, chuyện gì cũng có thịnh có suy, tuy khí vận Đại Thương dần suy yếu, nhưng suy yếu không có nghĩa là diệt vong, đã có thể cực thịnh mà suy, thì cũng có thể cực suy mà thịnh, cho dù nhìn thiên số thì thế nào, huống chi thiên cơ giờ điên đảo, sao biết được vị lai?”

Thông Thiên Giáo Chủ trong lòng kinh ngạc, không ngờ Đại Thương thiên tử này lại có kiến thức như vậy, nhưng trong bụng vẫn tin tưởng kết quả thôi toán của chư thánh ngày đó, thánh nhân chỉ dưới Hồng Quân, sáu người cùng toán, sao có thể sai lệch được? Ông ta biết Thiên tử hôm nay tới là có ý nhờ cậy, muốn mượn lực lượng Triệt giáo đối phó Tây phương giáo, nhưng kết cục cuối cùng của Đại Thương là bị diệt vong, ông ta thân làm giáo chủ Triệt giáo, sao có thể đặt vào cửa này được, lập tức uyển chuyển cự tuyệt.

Trương Tử Tinh thấy Thông Thiên Giáo Chủ cự tuyệt, trái tim đã lạnh đi hơn nửa phần, cũng ẩn ẩn đoán ra cố kỵ của Thông Thiên, suy nghĩ hồi lâu, cắn răng nói: “Tử Tân to gan, xin giáo chủ thi triển thần thông, toán cho Tử Tân một quẻ. Nếu thực sự Đại Thương bị diệt vong, Tử Tân lập tức xin cáo từ, dốc sức toàn quốc, đấu một tràng với Khuyển Nhung, cho dù chết cũng là vì nước, kể cả giang sơn rơi vào tay Tây Kỳ kia, cũng tuyệt không dâng giang sơn cho người ngoài”.

Tuy là nói vậy, nhưng nếu thực đến bước phải liều mạng, Trương Tử Tinh cũng mặc kệ mọi thứ, dốc toàn bộ vũ khí ra đánh một trận, mà kẻ đầu tiên diệt không phải Khuyển Nhung, mà sẽ là Tây Kỳ. Kế hoạch này từng dùng Siêu Não tính toán, tuyệt đối có thể làm được, chỉ trong vòng 10s, khiến cho Tây Kỳ hóa thành tro bụi. Mà Siêu Não thậm chí còn đề xuất một kế hoạch điên cuồng “hoàn thiện” hơn, đó chính là Diệt Thế!. Sử dụng vũ khí phản vật chất kích phát năng lượng hủy diệt hành tinh, cho dù thế giới này kiên cố hơn “địa cầu” nhiều, không bị hủy diệt, nhưng đảm bảo sinh vật, đặc biệt là nhân loại tuyệt đối không thoát khỏi cảnh diệt vong. Kế hoạch này, ngay bản thân Trương Tử Tinh nhìn lại cũng thấy kinh sợ trong lòng, không dám tưởng tượng thêm.

Thông Thiên Giáo Chủ nghe hắn nói, cũng không khỏi nổi lên vài phần thưởng thức. Tuy ông ta là thánh nhân, nhưng thánh nhân không phải thiên đạo, thuật thôi toán kia cũng chỉ là cảm ngộ nhất thời với thiên đạo mà thôi, có lẽ nên gọi là linh cảm. Lúc linh cảm mạnh, thôi toán cũng càng chuẩn xác, thời gian và phạm vi cũng lớn hơn, nếu linh cảm yếu ớt hay không có, liền vô pháp toán ra.

Nhất là tại lúc thiên cơ điên đảo như bây giờ, muốn thôi toán càng thêm khó khăn, cũng rất hao phí tâm lực. Nhưng dù sao, tuy đã có chuyện Tử Tiêu Cung, nhưng Thông Thiên Giáo Chủ cũng rất có hảo cảm với Trương Tử Tinh, cho nên quyết định toán cho hắn một quẻ, nếu thực vẫn như trước, cũng để hắn chết hẳn quyết tâm, triệt để giải quyết chuyện này.

Thông Thiên Giáo Chủ đưa mắt nhìn hắn vài lần, ngầm vận kỳ thuật, đầu óc tức thì như điện, rất nhanh bắt đầu thôi toán, nhưng mới vừa toán, đã lập tức lộ vẻ kinh hãi: vì sao mệnh số của Bệ hạ lại kỳ lạ như vậy, như không hề tồn tại trong thế giới này!“.

Trương Tử Tinh nghe thế, trong lòng run lên: thánh nhân quả nhiên là thánh nhân!, ngay tại lúc hắn mang mặt nạ ngũ sắc như này, vẫn có thể toán tới mức như vậy!.

Trương Tử Tinh lộ vẻ kinh hãi, cố ý hỏi: “sao giáo chủ lại nói vậy? chẳng nhẽ ta không phải là số mệnh thiên tử hay sao?”

Câu này cũng là ý tứ thăm dò, hắn trọng sinh tại thế giới Phong thần này, không biết còn nằm trong “mệnh số”, hay đã thoát ra?

Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu nói: “Bệ hạ là chí tôn thiên hạ, uy đức tứ hải, là sự thật không thể chối bỏ được, sao có thể nhầm lẫn? có điều mệnh cách của Bệ hạ thực kỳ dị, như không thuộc thế giới này, mà lại cũng thuộc về, thực rất khó hiểu. Như Bệ hạ giờ đang đứng trước mặt bần đạo, nhưng như có như không, mơ hồ khó hiểu, tựa như một biến số trong thiên đạo. Cho dù là thánh nhân, cũng không thể toán rõ ràng, mệnh số như vậy, đây mới là lần đầu bần đạo gặp phải”.

Trương Tử Tinh thầm thở phào một hơi, may thật, xem ra hắn đã hoàn toàn dung hợp với thân thể Thọ Vương, coi như vớ được một cái chứng minh thư loại xịn, ngôi vị Thiên tử này cũng là hợp lý, nếu không, để người ta nắm được điểm này thì thực rất không hay.

Nếu Thông Thiên Giáo Chủ đã không thể toán ra, chính có thể nắm chặt cơ hội này, bơm thêm một liều thuốc mạnh: “Tử Tân từng gặp một kỳ sự, vài năm trước, ta đột nhiên bệnh nặng, quên sạch chuyện trước đây, rơi vào mộng cảnh, thẳng cho tới lúc bệnh khỏi mới tỉnh lại. Mà sau đó, bỗng phát hiện thần trí thanh minh hơn xưa rất nhiều, rất nhiều thứ cũng đột nhiên xuất hiện trong óc, hết sức thần kỳ, tam thư năm đó viết ra cũng là nguyên nhân như vậy, thực không hiểu vì sao?”

Thông Thiên Giáo Chủ hỏi xong thời gian “phát bệnh” lúc đó, cho dù ông ta đã tới tu vi bất động bất kinh, cũng không khỏi giật mình: Thời gian đó, chính là lúc Thiên đạo bắt đầu hỗn loạn, chẳng nhẽ chuyện này có gì liên quan?

Trương Tử Tinh đã sớm từ miệng Khổng Tuyên và Phục Hi biết được lúc thiên cơ bắt đầu hỗn loạn, phát hiện chính trùng với lúc mình “xuyên việt”, cũng không biết có ảo diệu gì trong đó không, đem ra gạt Thông Thiên Giáo Chủ một phen vậy.

Thông Thiên Giáo Chủ trầm tư giây lát, từ từ mở miệng nói: “chuyện này là cơ duyên của Bệ hạ, không cần lo lắng. Rốt cuộc Bệ hạ muốn bần đạo tương trợ thế nào?”

Trương Tử Tinh nghe ra có hi vọng, mừng rỡ nói: “giáo chủ người là hỗn nguyên thánh nhân, không nhiễm bụi trần, Tử Tân cũng không dám cầu xin quá đáng, chỉ mong giáo chủ áp chế Tây phương thánh nhân là được, nếu Tây phương thánh nhân không đến, liền không dám nhọc công giáo chủ”. Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu nói: “chuyện này không đơn giản, nếu những gì Bệ hạ nói là thật, bần đạo nhất định sẽ cùng thánh nhân Tây phương giáo kết xuống nhân quả”.

Cũng là một người đứng đầu, Trương Tử Tinh hiểu được lý do Thông Thiên Giáo Chủ cự tuyệt: nói trắng ra, tràng sát kiếp này như một ván cờ thôi, Thông Thiên Giáo Chủ không chỉ đại biểu một mình hắn, mà là cả Triệt giáo, nếu như không có lợi ích, sao có thể dễ dàng hỗ trợ Đại Thương.

“Thế sự vô thường, biến số nảy sinh, ai có thể đoán được dưới thiên số như vậy rằng Đại Thương ta sẽ diệt vong? quý giáo cùng Đại Thương ta quan hệ tầng tầng, trọng thần trong triều ta phần lớn là môn nhân Triệt giáo. Xiển giáo kia xem ra cũng vì thế mới sai Khương Thượng phản bội. Tử Tân to gan nói một câu, triều ta cùng khí vận quý giáo hết sức liên quan, tỉ như môi hở, hàm răng tất lạnh”.

Trương Tử Tinh thấy Thông Thiên Giáo Chủ trầm ngâm, hình như đã có chút ý động, nhưng không làm ra biểu tình gì, lập tức cắn răng, đem một quân bài khác lật lên: “Tây phương giáo cùng quý giáo chỉ sợ đã sớm kết nhân quả, ta từng nghe quốc sư Tiêu Dao tử nói qua chuyện hai giáo tranh đoạt Côn Lôn tinh ngọc nơi Nam Hải, cùng quốc sư suy ngẫm, phát hiện trong đó thực sự có vấn đề…”

Trương Tử Tinh lấy cách xưng hô người thứ ba, đem những gì quốc sư nghe thấy, thêm mắm thêm muối nói ra, lại ra vẻ thái độ khách quan, phân tích chuyện này rất có khả năng là một đại âm mưu của Tây phương giáo. Thông Thiên Giáo Chủ trầm tư rất lâu, cuối cùng mở miệng nói: “chuyện Nam Hải, môn hạ bần đạo bị chết không ít, nhưng bất kể thôi toán thế nào cũng tính không ra, ta cũng nghi là bị người dùng đại pháp lực che đậy, thì ra là hành vi của Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn kia!”, Thông Thiên Giáo Chủ không hề nghĩ tới chuyện Nam Hải này chính là Trương Tử Tinh làm loạn, vì chỉ có người cùng hỗn nguyên thần thông mới có thể che dấu thiên cơ, nhiễu loạn thánh nhân không thôi toán được. Kết hợp với chuyện Khuyển Nhung, xem ra dã tâm của Tây phương giáo là thật rồi!.

Trương Tử Tinh vốn không định nói ra bí mật này, vì hắn cũng muốn lợi dụng Tây phương giáo làm tiêu hao lực lượng Xiển giáo và Triệt giáo, nhưng tình thế trước mắt đặc thù, cũng chỉ có thể làm vậy thôi.

Quả nhiên thấy Thông Thiên Giáo Chủ nói: “đa tạ Bệ hạ nói rõ, đã là nhân quả như vậy, bần đạo tất không ngồi nhìn. Bệ hạ có thể trở về Tây Kỳ trước, không bao lâu ta sẽ đưa vài tên đệ tử tới, hỗ trợ chống lại thần thông Tây phương giáo. Nếu thánh nhân bên kia bất kể mặt mũi, ra tay với tiểu bối, bần đạo cũng sẽ không tụ thủ bàng quan”.

Trương Tử Tinh nghe vậy không khỏi mừng rỡ, vốn chỉ là mong Thông Thiên Giáo Chủ tới đối phó Tiếp Dẫn hoặc Chuẩn Đề, mọi chuyện đành nhờ cậy Khổng Tuyên, không ngờ Thông Thiên Giáo Chủ lại đồng ý phái đệ tử Triệt giáo tới tương trợ, thực là thu hoạch ngoài ý muôn!, mà như này xem ra, Triệt giáo cũng có ý tứ đứng bên Đại Thương rồi.

Hắn lập tức thi một đại lễ với Thông Thiên Giáo Chủ: “Hậu ân của thánh nhân, Tử Tân tuyệt không dám quên!”.

Thông Thiên Giáo Chủ cười nhẹ nói: “Đại trí và kiến thức của Bệ hạ, thực là thế gian hiếm có, bần đạo cũng hết sức hân thưởng”.

Trương Tử Tinh trong long chợt động, hướng Thông Thiên Giáo Chủ bái một lễ: “Tử Tân vốn kính ngưỡng giáo chủ đã lâu, muốn bái giáo chủ làm thầy, xin giáo chủ thành toàn!”.

Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu, lộ vẻ tiếc nuối, than nói: “ngài có thể trong vòng vài năm tu tới Chân tiên, tư chất và tài hoa thực thế gian hiếm có, nếu đổi một thân phận khác, bần đạo tất không do dự thu ngài làm thân truyền đệ tử, truyền cho đại đạo. Đáng tiếc, Bệ hạ là thân phận nhân giới chí tôn, mà nay lại đang trong sát kiếp…”

Trương Tử Tinh vốn cũng là ý động nhất thời mà thôi, thấy Thông Thiên Giáo Chủ nói vậy, cũng không miễn cưỡng nữa.

Thông Thiên Giáo Chủ lại nói: “Bệ hạ không nên buồn rầu, thiên phú ngài rất cao, mệnh số lại kỳ dị, tương lai ắt sẽ có kỳ duyện. Lấy chuyện hôm nay làm ví dụ, Lục Áp kia là Ly hỏa chi tinh thời thái cổ, đạo hạnh phi phàm, lại có bảo bối Trảm tiên phi đao cực kỳ lợi hại, Bệ hạ lại có thể phá được, thực khiến bần đạo kinh ngạc”.

Trương Tử Tinh cười khổ nói: “ta vì cơ duyên xảo hợp, tu thành Chân tiên, kém rất xa Lục Áp kia, cũng chỉ nhờ vào vận khí mới thoát được phi đao nọ, lúc đó tình hình nguy cấp, liều mạng xông lên, kỳ thực bản thân cũng không biết làm thế nào”.

Thông Thiên Giáo Chủ gật đầu nói, cũng không hỏi nhiều, nói: “Bích Tiêu là thân truyền đệ tử của bần đạo, ta rất yêu mến, hôm nay được Bệ hạ xả thân cứu giúp mới thoát kiếp hiểm nghèo, lại vừa rồi từ chối ý bái sư của Bệ hạ, bần đạo cũng thực có lỗi, nay tặng cho Bệ hạ một pháp bảo. Pháp bảo này tên gọi Thế thân mộc nhân, có thể giúp Bệ hạ thoát được ba lần nguy hiểm tính mạng, sau ba lần, tự động vỡ vụn thành vô dụng, mong Bệ hạ tự biết sử dụng”.

Ánh mắt Trương Tử Tinh sáng lên: ó thể thoát được ba lần tính mạng nguy hiểm? không phải là có thêm ba cái mạng sao? Bảo bối ngon như vậy, lần này thực trúng lớn rồi. Hắn bỗng nghĩ tới một vấn đề, hỏi: “nếu là thánh nhân ra tay, bảo bối này có thể ngăn được không?”

“Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn kia thân là thánh nhân, Bệ hạ lại là nhân hoàng, sao có thể không để ý nhân quả mà ra tay với Bệ hạ?”, Thông Thiên Giáo Chủ đâu biết tâm tư của Trương Tử Tinh, còn tưởng hắn nói Tây phương song thánh: “Bệ hạ cứ yên tâm, cho dù là thánh nhân, bảo bối này cũng có thể ngăn được”.

Đáp án này khiến Trương Tử Tinh hưng phấn không thôi, cảm tạ Thông Thiên Giáo Chủ xong, cung kính cáo từ rời đi.

Thu hoạch lần tới Bích Du Cung này thực là đầy đủ, dù mất không ít nước bọt tâm kế, nhưng đã thành công kéo gần quan hệ với Triệt giáo không ít. Mà Thông Thiên Giáo Chủ còn nguyện ý phái đệ tử tượng trợ, sau khi trở lại Tây kỳ, không chỉ có thể yên tâm hơn, mà rất nhiều kế mưu vốn e dè thánh nhân nay cũng có thể bắt đầu thi triển.

Trong Bích Du Cung, sau khi Trương Tử Tinh rời đi, biểu tình của Thông Thiên Giáo Chủ dần hóa thành trầm trọng: “…hắn lại là người ngoài số mệnh? Chẳng nhẽ thiên số thực sự thay đổi? cùng hắn quan hệ, có lẽ thực có thể giúp Triệt giáo thêm một đường sinh cơ…”

Tam Tiêu vẫn đứng chờ ngoài Bích Du Cung, Bích Tiêu vừa thấy Trương Tử Tinh đi ra, lập tức chạy lại hỏi: “sư tôn nói thế nào?”

, tất nhiên đây chỉ là ý nghĩ trong đầu Trương Tử Tinh mà thôi.

Giờ có hai vị tỷ tỷ “tương lai”, thậm chí cũng có thể là mục tiêu hắn phải “cứu vớt” ở đây, Trương Tử Tinh thực không dám nói giỡn, thành thật duy trì hình tượng, nói sơ lược qua quyết định của Thông Thiên Giáo Chủ.

Bích Tiêu nghe vậy, ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Sư tôn đáp ứng cho người tới Tây kỳ? chính hợp…”

Không chờ nàng nói xong, bỗng cảm giác cánh tay bị người véo một cái, thì ra là đại tỷ Vân Tiêu.

Vân Tiêu kịp thời chặn lời Bích Tiêu, không để nàng nói ra câu trả lời Trương Tử Tinh hi vọng. Vân Tiêu nói: “đã là như vậy, lần này Bệ hạ tới Bích Du Cung có thể coi như thành công rồi, giờ quân tình khẩn cấp, Bệ hạ nên tức tốc trở lại Tây kỳ, tránh biến cố phát sinh”.

Trương Tử Tinh biết Vân Tiêu nói rất có lý, huống chi ai đi Tây kỳ còn phải đợi Thông Thiên Giáo Chủ quyết định, trong lòng cũng lo lắng tình huống Khuyển nhung, lập tức cáo từ ba nàng, tức tốc rời đi.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #189