Chương 181: Đạo Đức Kinh Văn Hoặc Đại Bàng ...


“Ngươi chỉ vì đố kị Ngũ Sắc Thần Quang của ta, mà tranh đấu nhiều năm. Mẫu thân Phượng Hoàng tới hòa giải, lại bị ngươi lừa gạt lấy hỏa tinh, mượn kỳ lực tu luyện, khiến cho tộc Phượng Hoàng phát sinh dị biến. Nếu không phải ta đánh bại ngươi, thu hồi hỏa tinh, tộc Phượng Hoàng hẳn đã có đại họa, ngươi từ đó hận ta thấu xương nhập cốt”, Khổng Tuyên sắc mặt lạnh lùng, cười lạnh nói: “Phượng Hoàng sinh ra hai ta, tuy là thiên số, nhưng cũng thật là mẫu thân, không ngờ mấy vạn năm qua ngươi vẫn bạc bẽo vong ân bội nghĩa như vậy, khó trách tu vi đình trệ không thể tăng tiến”.

Vũ Dực Tiên bị hắn nói đỏ mặt, kêu lớn: “ta tự có đạo tu hành của ta, liên quan gì tới ngươi!, ngươi có bổn sự, hôm nay thả ta, chờ ta đắc đạo Huyền Tiên tái chiến một trận!”.

Trương Tử Tinh chen miệng nói: “dù ngươi may mắn lên được cảnh giới Huyền Tiên cũng không địch được vị hiền đệ này của ta”.

Vũ Dực Tiên giận dữ nhìn Trương Tử Tinh nói: “ngươi là cái đồ vật gì dám bình luận ta!, ta nếu là Huyền Tiên thì hắn có thể là địch thủ sao?”

Trương Tử Tinh cũng không trả lời, đưa mắt nhìn Khổng Tuyên. Khổng Tuyên hiểu ý, thải quang quanh người liền chớp động liên miên, từ từ thả ra lực lượng. Vũ Dực Tiên chỉ thấy một cố áp lực đáng sợ tràn tới, ép tận tâm can, cơ hồ ngay hít thở cũng không nổi. Càng khiến hắn kinh sợ hơn là, loại áp lực này còn không ngừng tăng lên, cơ hồ vô cùng vô tận.

Khi nãy Khổng Tuyên chỉ dùng bản tướng chiến đấu cùng Đại bàng. Đại bàng ẩn ước cảm giác được Khổng Tuyên có tu vi hơn mình, liền đoán hắn là Huyền tiên, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy.

Đột nhiên áp lực tan biến, Vũ Dực Tiên như được tháo cùm, ho luôn vài tiếng, nhìn Khổng Tuyên thu dần Ngũ Sắc Thần Quang lại, không khỏi kinh hồn táng đởm, sợ hãi nói: “rốt cuộc là ngươi đạt tới cảnh giới Huyền tiên gì?”

“Huyền tiên thượng giai”.

Một câu trả lời của Khổng Tuyên khiến cho đấu chí của Vũ Dực Tiên cơ hồ băng hội, kêu lên: “không thể nào! Ngươi sao có thể tiến nhanh như vậy?”

Miệng tuy nói vậy, nhưng Vũ Dực Tiên biết rõ cá tính của Khổng Tuyên, tuyệt không nói không thành có, không khỏi suy sụp. Huyền tiên hạ giai cùng Huyền tiên thượng giai chênh lệch lớn như Kim tiên hạ giai với Kim tiên thượng giai vậy.

Hắn hôm nay là Kim tiên thượng giai đỉnh phong, cùng Huyền tiên hạ giai chỉ kém một đường tơ, nhưng một đường này nếu muốn đột phá, lại gian nan vô cùng. Không chỉ là vấn đề thời gian, còn cần ngộ tính lớn cùng cơ duyên trời cho, mà muốn tu đến trình độ thượng giai như Khổng Tuyên, càng không dám tượng tượng. Huống chi, Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên lợi hại thế nào hắn rõ lắm, cho dù cùng là Huyền tiên thượng giai cũng khó địch lại Khổng Tuyên.

Vũ Dực Tiên nghĩ thế nào cũng không thông, Khổng Tuyên chỉ xuất sinh sớm hơn hắn vài trăm năm, tính ra cũng chỉ có tu vi hơn vài trăm năm mới phải, cho dù ngộ tính của Khổng Tuyên cao hơn hắn, cơ duyên tốt hơn, hai người cũng không thể chênh lệch như vậy chứ.

Một câu tiếp theo của Khổng Tuyên khiến hắn dựng ngược lỗ tai: “ta có tu vi như này, một là chuyên tâm khổ tu, nhờ cơ duyên cảm ngộ mà đắc đạo Huyền tiên, sau lại từ Ngũ Sắc Thần Quang ngộ ra đạo lý thiên địa, may mắn đạt tới trung giai. Mấy năm trước, ta còn mới tới cảnh giới Huyền tiên trung giai, nhưng từ lúc gặp huynh trưởng liền đốn ngộ, đột phá Huyền tiên thượng giai, sau lại theo huynh trưởng, được kỳ ngôn điểm ngộ, lên tới đỉnh phong thượng giai”.

Mấy năm đã từ Huyền tiên trung giai tới Huyền tiên thượng giai!, lại từ thượng giai đạt tới đỉnh phong? Đây là điều vài vạn năm, thậm chí chục vạn, trăm vạn năm mới có thể thực hiện, trong vài năm đã làm được? khoa trương mà nói, nếu tiến thêm một bước nữa không phải là thánh nhân sao?

Trương Tử Tinh vội nói: “đây đều là cơ duyên của hiền đệ, đâu liên quan gì tới ta”.

Khổng Tuyên nghiêm nghị nói: “huynh trưởng đâu cần quá khiêm, nếu không có huynh trưởng, đệ còn ở sơ trung giai bồi hồi, sao có được cảnh giới hôm nay? Ân đức của huynh trưởng, đệ thề không dám quên”.

Trương Tử Tinh cười nói: “anh em một nhà, cần gì nói nghiêm trọng thế!”.

Vũ Dực Tiên nghe thế, càng xác định tên “tiểu tốt vô năng” này có can hệ rất lớn tới việc Khổng Tuyên tiến giai, không khỏi bắt đầu cẩn thận đánh giá Trương Tử Tinh.

Khổng Tuyên nói: “nể mặt đại mẫu Phượng Hoàng, ta không làm khó ngươi, ngươi tự trở về Bồng lai đảo đi!, nếu còn dây dưa tại đây, chớ trách ta vô tình”.

Vũ Dực Tiên biết lực lượng chênh lệch với hắn quá lớn, cũng không dám cường ngạnh, điều tức một hồi rồi đứng dậy, bỗng lại nói với Trương Tử Tinh một câu: “nếu ngươi có thể giúp ta tham ngộ cảnh giới Huyền tiên, ta cũng tôn ngươi làm huynh!, ta dùng danh nghĩa yêu tộc thề, xong chuyện tuyệt không nuốt lời!”.

Trương Tử Tinh nghe mà tâm động, nếu có thể được loại cao thủ như Vũ Dực Tiên tương trợ thì thực là tốt, nhưng hắn tự mình cũng không biết làm sao bang trợ Vũ Dực Tiên thành Huyền tiên, chẳng nhẽ truyền thụ tứ linh chi khí cho hắn? cái này không có khả năng!.

Huống chi nếu Vũ Dực Tiên trường kì theo mình “lĩnh ngộ”, sớm muộn sẽ phát hiện ra bí mật thân phận thiên tử của mình. Từ ngữ khí của Khổng Tuyên có thể thấy, Vũ Dực Tiên này là loại bạc tình bạc nghĩa, lại có lòng phản nghịch, loại người này không nên tới gần, chứ đừng nói để lộ bí mật cho hắn!, trừ phi có thể để hắn học theo Phương Mạt, giao ra bổn mạng nguyên hồn, triệt để thần phục. Nhưng vấn đề là Vũ Dực Tiên là loại tự phụ, cực kỳ cao ngạo, yêu cầu này chỉ sợ vừa đề xuất đã lập tức trở mặt như tờ.

Nếu không đáp ứng, khó tránh tên gia hỏa này sẽ ghi hận trong lòng, nếu đột nhiên điên lên, bay tới Triều Ca đập cánh mấy cái, vậy thì cũng không đùa được.

Trương Tử Tinh nghĩ cả nửa ngày, đột nhiên linh quang lóe lên, nói: “niệm tình ngươi cùng hiền đệ ta một mẹ đồng bào, uyên nguyên sâu xa, ta liền tặng ngươi một đoạn thoại, nếu ngươi có thể hiểu được, liền ngộ ra đại đạo, lúc đó tôn ta làm huynh cũng không muộn, hay hãy dụng tâm ghi nhớ”.

Vũ Dực Tiên vội vã ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe Trương Tử Tinh trong miệng ngâm nga: “đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kỳ diệu, thường hữu, dục dĩ quan kỳ kiếu. Thử lưỡng giả, đồng xuất nhi dị danh, đồng vị chi huyền, huyền Chi hựu huyền, chúng diệu chi môn” (ta không dịch, nếu dịch nổi ta thành Huyền tiên a ^-^)

Vũ Dực Tiên cẩn thận nghe ngóng, chỉ thấy đoạn thoại này sâu chứa đạo lí thiên địa, huyền ảo vô cùng, tuyệt không phải lời lừa gạt, lập tức mừng rõ không thôi, hướng Trương Tử Tinh thi lễ trọng thị, nói: “đa tạ hậu ân của huynh trưởng!, tiểu đệ hôm nay trở về nhất định bế môn tham ngộ. Xỉn hỏi đại danh của huynh trưởng? tu tại núi nào? Nếu ngộ đại đạo, tất xin tới báo đáp”.

Trương Tử Tinh cười khóc không sau, tên Đại bàng thực là vừa thấy lợi đã lập tức gọi “huynh trưởng”!, Khổng Tuyên thay hắn đáp: “ngươi nhớ cho rõ, huynh trưởng ta là quốc sư Đại Thương, đạo hiệu Tiêu Dao tử. Hôm nay ngươi lập trọng thệ cùng đại ca ta kết thiện duyên, tương lai nếu có thành tựu, tất phải báo ân.”

Vũ Dực Tiên lúc này không gây hấn với Khổng Tuyên nữa, vội vàng hứa hẹn vài câu, hướng Trương Tử Tinh cáo từ, hóa gió bay đi.

Trương Tử Tinh biết Đại bàng nhất định đi tìm nơi “tham ngộ”, không khỏi cười thầm. Đoạn thoài vừa rồi là phần đầu của Đạo Đức Kinh, tác phẩm của Lý Nhĩ thời Xuân thu. Như theo thế giới này, Lý Nhĩ chính là thánh nhân Bát Cảnh Cung- Lão Tử. Lý Nhĩ là hóa thân của Lão Tử truyền bá học thuyết của mình tại hậu thế, cho nên cả đoạn “đạo khả đạo, phi thường đạo…” kia chính là “đạo lí” thánh nhân viết ra, hàng thật trăm phần trăm không lo bị nhái.

Đoạn Đạo Đức Kinh này không chỉ thuận lợi đuổi Vũ Dực Tiên đi, mà còn có thể kết xuống một đoạn nhân quả không sai, nếu Đại bàng thực có thể tử đó ngộ ra chân lí, tiến cảnh Huyền Tiên, thì sau này cũng có thể có thêm một gã tiểu đệ Huyền tiên, chỉ là không biết, cái “tương lai” này phải đợi bao nhiêu năm đây.

Khổng Tuyên ở một bên lộ vẻ suy tư, thầm suy ngẫm đoạn kinh văn này, khen ngợi nói: “đoạn thoại này của Hoàng huynh thực ảo diệu, ẩn chứa huyền lí, có thể giải thích cho ngu đệ một phen không?”

Trương Tử Tinh buồn cười nói: “đệ đừng hỏi ta, kì thực ta cũng đọc ra như vẹt thôi, không hiểu chân lí bên trong”.

Khổng Tuyên ngạc nhiên, chờ sau khi Trương Tử Tinh đem cả một thiên trong Đạo Đức kinh nói ra, Khổng Tuyên nghe tới câu cuối: “thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh”, không khỏi kinh sợ: “chẳng nhẽ sách này là do thánh nhân viết ra?”

Trương Tử Tinh đáp: “sách này ta ngẫu nhiên có được, nghe nói là do Thánh nhân Bát cảnh cung soạn ra, đạo lí cực kì thâm ảo. Ta xem sách này có thuật trị quốc, làm dân, vạn vật vô vi, tất cả đều do bổn tính, cũng không biết trong đó có chân lí hỗn nguyên hay không”.

Khổng Tuyên thì thầm niệm “thánh nhân chi đạo, vi nhi bất tranh” vài lần, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, không ngừng lắc đầu. Trương Tử Tinh sợ hắn tẩu hỏa nhập ma, vội nói một câu: “hiền đệ không cần chấp nhất, dưới thánh tổ Hồng quân chỉ có 6 thánh nhân, nếu có thể thành đạo đều có pháp môn riêng của mình. Huống chi người vốn khác nhau, cần gì dùng đạo người khác cầu đạo ta? Cho nên nói có 3000 cách thành đại đạo, tìm hiểu hỗn nguyên”.

Khổng Tuyên khẽ run, chỉ thấy úc kết trong lòng tan đi, nghĩ lại vừa rồi thiếu chút đi vào ngõ cụt, thầm kêu nguy hiểm, hết sức cảm kích Trương Tử Tinh: “đa tạ huynh trưởng điểm tỉnh, nếu không ngu đệ súy nữa tẩu hỏa nhập ma!”.

Kỳ thực, quan điểm của Trương Tử Tinh đối với Đạo Đức Kinh là: lão tử không có khả năng viết ra bí mật của Hỗn nguyên đại đạo cho mọi người xem. Tựa như đập con lô, rất nhiều người theo cách này hay cách khác, thơ đề, nằm mộng, cuối cùng cũng không biết trung hay không. Đạo lí này rất đơn giản, nếu mọi người đều nắm được phương pháp lựa chọn, chẳng lẽ ai cũng trúng lớn sao? Cuối cùng trúng độc đắc chỉ có một hai người. Cho nên muốn trúng độc đắc, vẫn cứ mua bừa một con đi, chủ yếu là nhờ vận khí thôi mà. (Kinh thật, tác giả còn dạy cách đập lô, thực là cao thủ, ai muốn trúng xin mời đọc tiếp Ngã Vi Trụ Vương).

Từ khía cạnh nào đó, thánh nhân thành thánh cũng vậy thôi, nếu ai xem Đạo Đức Kinh này cũng có thể thành thánh, vậy không phải thánh nhân thế giới này còn nhiều hơn tiên nhân sao? Cho nên muốn tu thành thánh, phải có con đường và phương pháp riêng của mình, tất nhiên, như mua xổ số vậy, ngộ tính và cơ duyên mới là nhân tố quyết định.

Trương Tử Tinh cùng Khổng Tuyên trở lại, đột nhiên thấy trước mặt lửa cháy rợp trời, chính là hướng doanh trại Khuyển Nhung, vội vàng chạy tới, gặp ngay Viên Hồng. Viên Hồng báo tin mừng: Trương Khuê, Trần Kỳ cướp trại địch, cơ hồ tiêu diệt toàn bộ Lang nha quân, trại địch cũng bị đốt sạch. Trát Tạp bị Trần Kỳ giết, Phụ Bật Viễn bị Trương Khuê chém trọng thương, may có thân binh liều mạng bảo hộ, mới dẫn theo vài nghìn kỵ binh còn lại, chạy thoát về về Hạp Sơn thành nơi Lang Dã Tiên đang đóng đại quân.

Trương Tử Tinh mừng rỡ, khen ngợi Viên Hồng vài câu, cùng trở lại thành Tây Kỳ. Lúc này Đát Kỷ vẫn đang trong mộng cảnh của Huyễn thủy châu. Trương Tử Tinh bận rộn cả đêm, cũng vô cùng mệt mỏi, đặt lưng xuống là ngủ ngay.

Sớm ngày hôm sau, tin tức Quốc sư dẫn quân cướp trại địch, đại phá Khuyển Nhung đã truyền tới Tây Kỳ, bình dân trên dưới hân hoan. Thiên tử mặt rồng đại hỉ, lập tức trọng thưởng hai vị tướng quân Trương Khuê, Trần Kỳ. Đáng tiếc là, quốc sư chiến đấu cùng một gã đạo nhân bị thương, đang ở nơi bí mật tĩnh dưỡng, nên không thể lộ diện.

Đát Kỷ nghe tin quốc sư bị thương, ánh mắt không khỏi có vài tia khẩn trương lo lắng, lại nghe tới thương thế không nặng, lại cúi đầu nhẹ nhõm.

Trương Tử Tinh lập tức hạ lệnh, toàn phân tiến tới Hạp Sơn thành, trực diện tấn công Khuyển Nhung vương Lang Dã Tiên.

Trong Hạp Sơn thành, Lang Dã Tiên biết quân mình đại bại, 5 vạn quân Lang Nha chỉ còn lại hơn 8 nghìn, sắc mặt không khỏi tái xanh như tràm. Mà kẻ duy nhất trong Lang nha tam tướng còn sống Phụ Bật Viễn giờ đang run rẩy, quỳ phục dưới đất không dám ngẩng đâu.

Lang Dã Tiên dù sao cũng là nhân vật kiêu hùng, không bao lâu liền bình tĩnh lại, nói với quốc sư kia: “quốc sư lúc đầu nói đúng lắm, ta thực là xem thường quân Thương”.

Quốc sư nói: “Đại Thương không thiếu dị sĩ, dưới thành Tây Kỳ, Hợp Xích mộc là kiêu ngạo tự đại, bị địch nhân chém chết. Nhưng như thám báo báo lại, tập kích đêm qua là do một người một làm, kẻ này là quốc sư Đại Thương, tinh thông kỳ thuật, dùng một loại vũ khí âm thanh khiến quân ta mất lực chiến đấu, sai lại ra lệnh tấn công, 8 nghìn binh lính có thể thoát được đã là không dễ dàng rồi”.

“Không ngờ Đại Thương cũng có loại nhân vật như vậy!”, Lang Dã Tiên gật gật đầu, nhìn Phụ Bật Viễn quát lớn: “lần này địch quân thế lớn, lại có kỳ thuật, ngươi không địch nổi cũng là hợp lí, nể mặt quốc sư ta tha cho ngươi một mạng, chờ lần sau lập công chuộc tội”.

Phụ Bật Viễn vội vàng dập đầu tạ ơn, Lang Dã Tiên lại hỏi: “quôc sư, vị đạo hữu kia có thần thông, vì sao không xoay chuyển được cục diện?”

Phụ Bật Viễn đáp: “đạo trưởng kia thi pháp gọi cuồng phong, làm yếu đi tiếng ma âm, nhưng từ lúc đi tìm địch thủ, liền không thấy trở lại, có lẽ là đã thua trong tay kẻ địch, sau đó kẻ địch đột tập, chiến đấu lực của quân ta chưa khôi phục, cho nên mới bị bại”.

Quốc sư trầm ngâm nói: “Vũ Dực Tiên đạo hữu kia tu vi tinh thâm, thần thông bất phàm, cùng ta không phân cao thấp, không ngờ lại bị quốc sư Đại Thương kia đánh bại. Tuy nghe nói hắn cũng bị thương không nhẹ, nhưng thần thông thực không tầm thường. Giờ Thương quân đang tiến lại Hạp Sơn thành, ắt sẽ có một tràng ác chiến. Ta cùng vài vị đạo hữu nhất định sẽ tới trợ giúp đại vương, để Thương Vương kia đại bại chạy về”.

Lang Dã Tiên mừng rỡ: “có quốc sư tại đây, còn sợ gì binh Thương ngông cuồng!”.

Vài ngày sau, quân Thương đã tới bên ngoài thành Hạp Sơn, chọn một nơi yếu địa lập trại nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Trương Tử Tinh thân dẫn đại quân tới dưới thành khiêu chiến.

Lang Dã Tiên không hề cố thủ, cũng dẫn quân ra ngoài thành nghênh chiến. Hắn nhìn quân Thương đội ngũ chỉnh tề, giáp trụ sáng bóng, sĩ khí ngút trời, phân làm bộ binh, thương binh kỵ binh và cung binh bốn loại, bày trận lớp lớp, khí thế kinh người. Giữa trung ương có một lá cờ rất lớn, trên họa một con Huyền Điểu, cùng một chữ lớn: “THƯƠNG”, còn hai bên chủ yếu là cờ nhật, nguyệt, long, phượng. Dưới đại kỳ, chúng tướng xung quanh đứng bảo vệ một chiến xa, trên chiến xa chính là quân vương của địch quốc, Thương thiên tử Trụ !.

Chỉ nghe Thương thiên tử kia quát lớn: “lũ Khuyển Nhung phiên nhân kia, dám xâm phạm biên cương của quả nhân, phá thành trì của ta, đồ sát con dân ta, thực là đáng hận!, Hôm nay quả nhân nhất định giết sạch lũ phiên cẩu các ngươi, báo thù tuyết hận con con dân Đại Thương ta!”.

Lời này vừa ra, tướng sĩ Đại Thương đều kích động không ngừng, đồng thanh hét lớn: “giết sạch phiên cẩu!, báo cừu tuyết tận!”.

Mấy chục vạn quân cùng hô lên, thanh thế kinh ngươi, cho dù quân Khuyển Nhung can đảm vô cùng, cũng không khỏi thầm kinh sợ.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #181