Chương 158: Đồng Đạo Trung Nhân


Đôi nam nữ này không phải ai xa lạ, chính là môn nhân Xiển giáo Trương Tử Tinh gặp ở chiến trường Đông Di lúc thân chinh trước đây, Ngô Bình và Đặng Hoa.

Lần Đông chinh đó, Nguyệt Cơ dùng Chấn thiên cung, Xuyên Vân tiễn giết chết Cửu Anh xong, Trương Tử Tinh dựa vào Chân Vũ Linh Quyết hàng phục hung khí Phệ Phách của Xi Vưu, lại giết nốt Phong Hi, giúp cho quân Thương toàn thắng. Tại lúc đó, Đặng Hoa và Ngô Bình đột nhiên xuất hiện đòi lấy nội đan của Cửu Anh, thái độ còn hết sức tinh vi. Trương Tử Tinh không nể mặt mũi, cuối cùng nhận lấy Thiên địa tạo hóa đan, mới chịu đưa nội đan cho. Trương Tử Tinh tới giờ vẫn nhớ tới bộ dạng đau lòng của vị đệ ngũ môn nhân Ngọc Hư Cung Đặng Hoa này lúc đó.

Đặng Hoa hôm nay cầm trên tay một thanh giống như phương thiên họa kích, lúc thì phóng ra khí nóng rực, lúc lại là cực băng hàn, chính là Thủy hỏa thần kính dùng nội đan Cửu Anh luyện chế, uy lực cũng rất bất phàm.

Còn vị nữ tiên Ngô Bình kia mặt tràn đầy vẻ ngoan độc, tay cầm một thanh trường kiếm ánh vàng đẹp mắt, tận lực nhắm những nơi yếu hại trên mình đạo nhân cao gầy kia. Đối thủ của hai người cũng rất khá, tay cầm song kiếm, tiến thoái tự nhiên, dễ dàng ngăn chặn các đợt công kích của Thủy hỏa thần kính và kim kiếm.

Ngô Bình vốn cũng coi được, song không biết vì sao, Trương Tử Tinh luôn có cảm giác ả này rất khó nhìn, có lẽ vì chuyện năm xưa ả từng đề xuất với Đặng Hoa cướp nội đan. Trong mắt Trương Tử Tinh, Hạm Chi Tiên tuy cũng là một vị mỹ nữ tràn ngập sát khí, song so với Ngô Bình xinh đẹp mỹ lệ hơn nhiều.

Ngô Bình thấy cùng Đặng Hoa hợp kích mà không hạ nổi đạo nhân kia, trong lòng sốt ruột, kéo Đặng Hoa lui lại vài bước, lấy một cái quạt trong người ra, hướng đạo nhân này quạt tới, cát bụi tức thì nổi lên thành một cơn bão cát đáng sợ, gió cuốn rít gào, cơ hồ không sao nhìn thấy phía trước nữa, thân thể đạo nhân kia bị lốc cuốn phăng lên trời, nửa ngày sau mới rơi xuống.

Đạo nhân gầy kia bị lốc xoáy đánh bật nghiêng ngả trong không trung, nhưng trên lưng như có một đôi cánh vô hình, tuy người điên đảo, song vẫn giữ được một loại thăng bằng kì dị, lốc xoáy tan đi, lại nhẹ nhàng hạ mình xuống đất.

Ngô Bình kinh hãi, chau mày nói: “yêu nghiệt khá lắm, lại có thể đỡ được Cuồng phong phiến của ta!”.

Đạo nhân kia cười hắc hắc: “ta cùng các ngươi không oán không cừu, sao cứ cố tình chèn ép? Chẳng lẽ có mấy vị đạo hữu tự nhiên bị các ngươi giết chết, không ngờ bị ta bắt gặp, muốn giết người diệt khẩu hay sao?”

“Tự nhiên?”, Ngô Bình cười lạnh nói: “mấy tên này ngôn ngữ bất kính với chúng ta, vốn định trừng trị một chút thôi, không ngờ lại bị pháp bảo của ta nhìn ra toàn là lũ yêu tà, nếu không trừ khử, sớm muộn cũng gây họa nhân gian! Ngươi tướng mạo bất thiện, lại là yêu thân, nhìn là biết không phải người tốt, thôi thì thuận đường thuận lộ, không bằng tiện thể trừ diệt ngươi luôn!”

Đạo nhân cười lạnh đáp: “hai người các ngươi có tận mắt thấy ta hay mấy vị đạo hữu này hại người? chỉ vì lời lẽ đắc tội các ngươi, hoặc xuất thân yêu tộc là đã hạ sát thủ, thật uổng cho các ngươi xưng là xuất thân danh môn, không ngờ không biết phân biệt thiện ác”.

Đặng Hoa thét lớn: “yêu tà chính là yêu tà!, ngươi nếu không phục, giỏi thì đem bổn sự ra đây tỉ thí một phen!”

Trương Tử Tinh nghe tới đây đã hiểu, thì ra Ngô Bình và Đặng Hoa đang “diệt yêu trừ ma”, trong lòng không khỏi càng khinh bỉ, chỉ thấy đạo nhân kia lắc lắc đầu, hướng bên này trỏ lại nói: “hai vị đạo hữu này cũng chứng kiến việc này, hai người các ngươi có một diệt khẩu luôn không?”

Trương Tử Tinh kinh hãi, không ngờ đạo nhân kia lợi hại như vậy, trong lúc đang kịch liệt chiến đấu vẫn có thể phát hiện ra có người nhòm ngó phía xa, mà lời lẽ như muốn lôi hai người mình cùng xuống nước, xem ra kẻ này cũng không phải là loại đơn giản.

Nếu đã bị phát hiện, Trương Tử Tinh cũng không muốn tránh né, lập tức cưỡi Long Mã cùng Viên Hồng đi tới. Đạo nhân kia trông thấy Long Mã, ánh mắt lóe lên một tia tham lam, mà Ngô Bình nhìn thủ trạc bên tay trái sáng lên, đưa mắt nhìn Viên Hồng, thấy hắn chỉ có tu vi Chân tiên hạ giai, tức thì cười lạnh nói: “thì ra lại là một tên yêu nghiệt!”

Viên Hồng vốn thấy đạo cô này giết người vô cớ đã hết sức phản cảm, lại thấy ả mở miệng chửi người, tức thì nổi giận, đạo nhân kia đã tranh bước lên trước, hướng hai người Trương Tử Tinh chắp tay, còn “hảo ý” nói “đạo hữu cẩn thận”.

Trương Tử Tinh vốn là kẻ chuyên toán kế người khác, giờ thấy đạo nhân này tâm kế đa đoan, vỏn vẹn vài chữ đã biến hai người mình thành đối lập với Đặng Hoa và Ngô Bình, không khỏi chau mày ngầm đánh giá.

Ngô Bình cậy tu vi hơn xa Viên hồng, thấy đối phương dường như đứng bên phe đạo nhân cao gầy, trong lòng hạ tâm lí ‘tiên hạ thủ vi cường’, quay qua Đặng Hoa đánh mắt, kim kiếm trong tay tức thì bay ra, nhanh như chớp nhắm Viên Hồng bắn tới. Đặng Hoa cùng ả sư huynh muội nhiều năm, tâm ý liên thông, cũng hươ họa kích lén lút tập kích Trương Tử Tinh.

Đạo nhân gầy kia tuy miệng hô “đạo hữu cẩn thận”, song nhìn tới cảnh này, thân hình vốn đang đứng ở phía trước bỗng xảo trá lui lại phía sau, đổi hai người Trương Tử Tinh thành phía trước hứng chịu công kích. Viên Hồng thân thủ linh hoạt, tuy kim kiếm kia đột nhiên tập kích, nhưng tốc độ của hắn còn nhanh hơn, khẽ nhích người liền tránh khỏi, một cây hắc bổng bỗng hiện ra trong tay, nhắm thẳng đầu Ngô Bình đập xuống. Ngô Bình vội vàng tránh đi, thu hồi kim kiếm, cùng Viên hồng chiến tại một chỗ. Thủy hỏa thần kích của Đặng Hoa lợi hại hơn kim kiếm của Ngô Bình không biết bao nhiêu, lại sở trường cận chiến, tiếc rằng đối thủ lại là Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh biết Đặng Hoa và Ngô Bình cậy mình là môn hạ Xiển giáo tự cao tự đại, tuyệt không phải loại dễ gần, năm đó biết rõ hắn là Thiên tử, Ngô Bình vẫn còn nổi lên ý niệm đoạt bảo, cho nên tại lúc ả chửi Viên Hồng là yêu nghiệt, đã ngầm chuẩn bị hai người đột kích. Hắn vốn còn định lợi dụng thân phận Xiển giáo của hai người một phen, dè đâu kế mưu chưa kịp nghĩ, đã bị đối phương đánh lén, trong lòng càng thêm tức giận: “không đánh ngươi vì muốn lừa ngươi, chứ không đại biểu rằng ngươi có thể ngồi lên đầu lão tư đâu!”

Trương Tử Tinh vốn đã chán ghét Ngô Bình, Đặng Hoa, thấy hai người không ngờ bất chấp thân phận đột ngột hạ sát thủ, tức thì càng không khách khí, rút ra một thanh trường kiếm, dùng kiếm pháp thời hậu thể đón đỡ. Kiếm pháp này không phải là loại “võ thuật” biểu diễn đâu, mà là kiếm thuật sát nhân được vô số tiền nhân đúc kết, đặc điểm là dễ luyện, âm độc, không hề hoa mỹ, vốn là một trong các môn học chiến binh cao cấp thế kỷ XXIV phải rèn luyện, chỉ có chỗ khác là, kích quang kiếm đổi thành định thương kiếm.

Đặng Hoa không ngờ tới đạo nhân tu vi vỏn vẹn Kim đan kỳ này ẩn dấu thực lực, mà kiếm pháp lại lợi hại như vậy, thuật cận chiến lại còn mạnh hơn mình không ít, chống đỡ vài hiệp đã mồ hôi ướt đẫm, vài lần gặp nguy. Mà thanh Thủy hỏa thần kiếm không ngờ lại không bằng nổi Định Thương Kiếm trong tay đối thủ về độ sắc bén, mới vài lần đón đỡ, đã xuất hiện vài tia rạn nứt khiến cho Đặng Hoa hết sức đau lòng.

Bên này Viên Hồng cũng chiếm được thương phong, Ngô Bình chỉ thấy hắc bổng trong tay đối phương trầm trọng dị thường, còn mang theo lực lượng kỳ dị, kim kiếm của mình không ngờ lại bị áp chế tới không sao phát huy được lực lượng vốn có. Ả muốn thi triển Cuồng phong phiến, nhưng lại bị Viên Hồng dồn ép tới không có thời cơ xuất thủ, tức thì đánh bừa một kiếm, tay trái phất lên, chiếc ngọc trạc trong tay đột nhiên thoát cổ tay bay ra, nhắm Viên Hồng bay lại, dễ dàng đánh trúng lên người Viên Hồng.

Ngô Bình thấy Viên Hồng trúng thương, tâm lý thư thả một chút, không ngờ Viên Hồng bị đánh trúng xong, liền hóa thành một đoạn khí trắng, chờ ngọc trạc xuyên qua, khí trắng lại hóa thành nhân hình, tựa hồ không bị thương chút nào.

Ngô Bình chính đang kinh hãi thì Viên Hồng đã áp sát, hắc bổng toàn lực đập xuống. Ngô Bình hoảng loạn một lần nữa phóng ra ngọc trạc đón đỡ. Viên Hồng vận sức kích thẳng lên ngọc trạc, tức thì ngọc trạc bị đánh cho vỡ vụn, nhưng cả người cũng bị lực lượng của bảo vật phản chấn bật lại sau vài bước.

Ngô Bình đau lòng kêu lên một tiếng, ngọc trạc này chính là được Chưởng giáo sư tôn Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ điểm ả tu luyện, không chỉ có thể hộ thân diệt địch, còn có công năng do thám, nếu đối phương là yêu tộc, ngọc trạc sẽ phát ra ánh sáng thông báo. Pháp bảo này vốn uy lực rất mạnh, đao kiếm phổ thông đều không thể thương tổn, cũng không biết hắc bổng trong tay yêu nghiệt là bảo vật gì lại có thể phá nát ngọc trạc.

Kỳ thực, lần này Viên Hồng có thể đập vỡ ngọc trạc là nhờ diệu dụng của Huyền Tang Côn trong tay, Huyền Tang Côn là do tiên thiên mộc nguyên khí luyện thành, có năng lực bẩm sinh khắc chế bảo vật thổ thuộc tính, lại thêm ngọc trạc vốn không cùng đẳng cấp với Huyền Tang Côn, cho nên một kích dễ dàng vỡ vụn.

Không chờ Ngô Bình kịp đau lòng, nguy cơ mới đã lập tức tràn đến, thì ra đạo nhân gầy kia thấy hai người mới tới chiếm thượng phong, ánh mắt dảo một vòng, quay qua Viên Hồng hô lớn: “đạo hữu, ta tới giúp ngài!”.

Đạo nhân nói xong, song kiếm múa lên nhắm Ngô Bình công tới. Đặng Hoa thấy đối phương thế mạnh, pháp bảo của sư muội lại bị hủy, đâu còn dám luyến chiến, hắn nhờ vào độ dài của Thủy hỏa thần kích, đánh luôn vài chiêu bức lui Trương Tử Tinh, vội vàng xông lại, nghiến răng đỡ lấy một kích trí mệnh của Viên Hồng, nhìn Ngô Bình hô lớn một tiếng, độn quang chạy mất.

Đạo nhân kia thấy hai người chạy mất, đổi sang một bộ dạng cảm kích, hướng Trương Tử Tinh và Viên Hồng thi lễ nói: “đa tạ hai vị đạo hữu tương trợ, nếu không bần đạo đã tang mệnh trong tay đôi cẩu nam nữ này rồi”.

Trương Tử Tinh cũng hết sức cảnh giác thủ đoạn của đạo nhân gầy này, xem lúc hắn đối phó Đặng Hoa, Ngô Bình, tựa như chưa dốc toàn lực, mà sau lại cố ý tránh ra phía sau, ý đồ muốn hai người mình cùng Đặng Hoa, Ngô Bình đánh tới lưỡng bại câu thương, định rằng ngư ông đắc lợi. Xem ra, đây tất là một tên gia hỏa hết sức giảo hoạt, không thể không đề phòng.

Ý niệm chỉ lóe lên giây lát, Trương Tử Tinh lập tức cười đáp lời: “”nhấc tay nhấc chân mà thôi, xin hỏi tính danh đạo hữu?”

Đạo nhân gầy nói: “bần đạo họ Văn, mọi người đều gọi ta là Văn đạo nhân, xin hỏi đạo hữu là người phương nào?”

Đạo nhân họ Văn? Trong nguyên tác hình như không có kẻ này thì phải, chẳng nhẽ lại là một diễn viên từ ngoài xuất hiện? Trương Tử Tinh suy ngẫm, báo ra một cái tên giả: “thì ra là Văn đạo hữu, bần đạo Đái Lung Tử, đây là sư điệt Kiểm Lâu Tử, đang tới Nam Hải, hôm nay gặp đạo hữu thực là duyên phận, đạo hữu không cần khách khí”.

Đái Lung Tử và Kiểm Lâu tử đều là tiếng lóng thời hậu thế(sorry, ta ko biết nghĩa nó là gì-LND), một là đặt bẫy chọc người, hai là kiếm chút mặt mũi, rõ rằng là Trương Tử Tinh muốn lừa Văn đạo nhân này. Văn đạo hữu đâu biết hàm nghĩa của tên gọi này, lập tức cùng hai người kiến lễ rất khách khí. Trương Tử Tinh đầu tiên không dấu ý định tới Nam hải, là muốn thử xem Văn đạo nhân này thế nào, quả nhiên, Văn đạo nhân cũng muốn tới Nam hải, ý đồ tất là muốn cùng theo “đoạt bảo”.

Qua miệng Văn đạo nhân, Trương Tử Tinh biết được vị trí cụ thể của Tuyết Sa Đảo, coi như cũng có được vài phần thu hoạch.

Tên Văn đạo nhân này tuyệt đối không giản đan, chỉ từ việc vừa rồi có thể thấy được sự thâm trầm và âm hiểm của hắn. Người như này, có thể kết giao, song không thể thâm giao, nếu là lơi là cảnh giác hoặc bất cẩn thiếu phòng bị, rất có khả năng hắn sẽ ở đằng sau đâm cho ngươi một dao. Tất nhiên, xét từ góc độ khác, nếu có thể thu phục sử dụng cho chính mình, đem tâm trí, âm mưu kia đối phó với địch nhân thì lại là một trợ lực lớn, chỉ lo rằng không cách nào thực sự bắt hắn hàng phục, lúc đó sẽ thành dẫn hỏa thiêu thân thôi.

Trương Tử Tinh đầu óc xoay chuyển liên tục, ánh mắt đột nhiên rơi trên mấy xác chết dưới đất, không khỏi nổi lên chút tâm tư: mấy thi thể này đều mang theo túi pháp bảo, ít nhiều chắc cũng có chỗ hay, mấy người Viên Hồng, Phương Mạt bên mình tới giờ vẫn chưa có pháp bảo nào ra hồn, tiện đây có thể lợi dụng mấy “di vật” này.

Hắn dùng bí thuật truyền âm vào tai Viên Hồng, sau đó cố ý nói: “sư điệt, mấy vị đạo hữu này không may táng thân tại đây, thực là đáng thương, nếu bỏ mặc nơi hoang dã thì thực không phải; ngươi mau đem thân thể họ tới gò đất phía sau, tìm nơi huyệt tốt, cẩn thận an táng bọn họ”.

Viên Hồng được hắn truyền âm, tất nhiên hiểu được ý tứ của câu này, lòng ngầm hoan hỉ, đang muốn bước lên, đột nhiên thấy Văn đạo nhân kia nói: “Đái Lung Tử đạo hữu, các vị đang vội vàng lên đường, sao có thời gian lo mấy việc phiền toái này, chuyện này cứ giao cho bần đạo xử lí đi”.

Trương Tử Tinh thấy ánh mắt Văn đạo nhân không ngừng lướt trên mấy túi pháp bảo dưới đất, lòng biết tên gia hỏa nhất định nổi lên tâm tư giống mình rồi, liên tưởng tới biểu hiện và tâm kế của hắn lúc trước, thầm nói: “thực không ngờ còn gặp được một kẻ ’đồng đạo’ a”!

“Chuyện nhỏ mà thôi, có gì phiền toái đâu”, Trương Tử Tinh sao có thể dễ dàng nhường chút tiện nghi này, lập tức nở nụ cười: “đạo hữu có thể chờ đây cùng ta, mấy chuyện tạp vụ nặng nề này giao cho kẻ vãn bối làm đi, sư điệt, còn không mau đi? Chẳng nhẽ muốn ta cùng Văn đạo hữu tự động thủ mới được?”

Viên Hồng hết sức cơ linh, không chờ Văn đạo nhân nói gì, lập tức ứng thanh một tiếng, thu lấy hắc bổng, bờ vai giang mạnh, đưa tay nhấc ba cỗ thi thể, hướng gò đất phía sau đi ra.

Văn đạo nhân bị Viên Hồng ra tay trước, ánh mắt nheo lên đảo một vòng, chỉ hai cỗ thi thể khác trên mặt đất: “hai vị đạo hữu này là người quen của ta, để ta đi xử trí vậy, nếu có di vật cũng có thể giao lại cho sư môn họ”.

Nói đoạn, Văn đạo nhân nhấc hai cỗ thi thể lên, rất nhanh nhắm một bên chạy đi. Trương Tử Tinh tinh tế, phát hiện hai cụ thi thể kia vừa bị hắn chộp lấy, túi pháp bảo bên hông đã sớm biến đi không thấy đâu, thủ pháp Văn đạo nhân nhẹ nhàng, động tác lão luyện, xem ra rất quen thuộc mấy chuyện này rồi. Trương Tử Tinh trong lòng ngầm tính: “Văn đạo nhân chỉ sợ giống như Thanh giác đạo nhân hắn đụng phải năm xưa, thuộc loại chuyên cướp pháp bảo, giỏi đánh trộm phía sau, nếu thực không cách nào hàng phục hắn, phải sớm tìm cách nào xử lí mới xong”.

Viên Hồng “mai táng” mẫy cỗ thi thể xong, nhanh chóng trở lại bên người Trương Tử Tinh, ánh mắt nói lên mình đã đắc thủ, Văn đạo nhân cũng quay lại theo. Trương Tử Tinh rất nhanh chỉ mấy thanh binh khí trên đất nói: “sư điệt, ngươi đi thu thập mấy binh khí này, ngày sau mượn chúng trừ khử đôi ác nam nữ kia, cũng giúp cho mấy vị đạo hữu được an ủi nơi suối vàng”.

Văn đạo nhân thấy Trương Tử Tinh rành rành là muốn nuốt sạch mớ binh khí này, ngoài miệng còn ra vẻ đường hoàng như vậy, mặt dạn mày dày, không khỏi chửi thầm người này xảo trá. Trương Tử Tinh từ trong mớ binh khí chọn lấy hai cây phất trần chất lượng kém nhất, bảo Viên Hồng đưa cho Văn đạo nhân, nói rằng cấp cho hắn di vật của hai vị đạo hữu. Văn đạo nhân cười hắc hắc, chỉ vào hai thanh bảo kiếm pháp lực ba động mạnh nhất, nói đây mới là di vật của đạo hữu. Trương Tử Tinh không ngờ Văn đạo hữu cũng có cảnh giới da mặt dày như vậy, vội vàng cò kè dây dưa một trận. Cuối cùng phân chia hoàn tất, hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt ha hả cười lớn, song trong lòng không hẹn mà cùng bắt đầu toán kế đối phương.

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Chương #158